Sẽ để em yêu anh lần nữa (Tập 1) - Chương 17 - Phần 3 (Hết)
Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm liếc nhìn Hiểu Đồng thương cảm.
Ông lão gọi Hiểu Đồng đến tính tiền rồi hỏi trêu:
- Sao cháu lại đắc tội với anh chàng đẹp trai như thế? Hai cháu đúng là đẹp đôi.
- Sao ạ? - Hiểu Đồng mở to mắt hỏi.
- Cháu và anh chàng lúc nãy yêu nhau có phải không? Đang chiến tranh lạnh à? Hà hà... Rồi nay mai sẽ huề thôi. Lại không thể thiếu nhau ấy chứ. Cậu ấy cố tình hành hạ để cháu chú ý đến cậu ấy hơn đó thôi!
- Dạ đâu có. Cháu và anh ấy không thể nào. - Hiểu Đồng vừa bối rối, vừa xấu hổ nói.
- Đừng để tình yêu vụt mất vì bất cứ lí do gì, nếu không cháu sẽ hối hận cả đời đấy. Ông là một ví dụ... Thôi ông về đây.
Nói rồi ông lão ra về. Bên ngoài một chiếc xe hơi sang trọng chạy đến. Một người bận bộ vest đen đứng mở cửa sẵn cho ông lão đi vào.
Nhìn thấy tâm trạng ông lão vui vẻ, người đó bèn hỏi:
- Chủ tịch có chuyện gì vui à?
- Tôi tìm lại được vật báu mà mình đánh rơi, còn chứng kiến một tình yêu hết sức dễ thương. Ôi tình yêu thời trẻ...
Mấy ngày sau đó, Hiểu Đồng rất thường gặp Vĩnh Phong đi ngang trước mặt mình, nhưng cậu luôn phớt qua cô. Nếu có vô tình chạm mặt nhau thì Vĩnh Phong cũng chỉ cười khẽ một cái rồi bỏ đi mà không hề quay đầu lại.
Trên xe buýt, một tay vịn thanh cầm, một tay cầm sách, Hiểu Đồng chăm chú đọc. Chợt chiếc xe buýt tăng tốc đột ngột, Hiểu Đồng bị bất ngờ không kịp giữ thăng bằng và ngã người ra phía sau. Một bàn tay nhẹ nhàng đỡ lấy cô khỏi ngã, kéo cô đứng thẳng lại. Sau khi lấy lại thăng bằng, Hiểu Đồng quay mặt mỉm cười định cám ơn người đã giúp đỡ mình thì mới biết đó là một kẻ đáng ghét đang hành hạ tâm trí cô.
Tự nhiên nụ cười trên môi Hiểu Đồng biến mất trở thành một sự ngượng ngạo, môi cô mấp máy nửa muốn cám ơn nửa hờn.
Hiểu Đồng còn đang lưỡng lự thì tay Vĩnh Phong đã buông ra khỏi eo cô, cậu quay mặt không nhìn cô, xích ra chỗ khác, cứ như thể cậu chỉ là tiện tay giúp người mà không cần cám ơn. Tự nhiên Hiểu Đồng cảm thấy khó chịu trong lòng, có cái gì bứt rứt..., trong lòng cũng có một sự thắc mắc: "Tại sao Vĩnh Phong lại đi cùng chuyến xe với mình? Là cố tình hay chỉ là sự trùng hợp..."
Đến trạm phải xuống, Hiểu Đồng đi xuống thì Vĩnh Phong cũng xuống theo, cậu đi cách cô năm mét. Hai tay đút túi quần, bước chân thong thả, trông cậu như một lãng tử phong trần dạo bộ thưởng thức khí hậu buổi chiều mát mẻ. Thỉnh thoảng huýt sáo những giai điệu quen thuộc. Dù Hiểu Đồng có đi nhanh hay đi chậm, Vĩnh Phong cũng giữ một khoảng cách nhất định, không tiến tới gần.
Hiểu Đồng cuối cùng cũng bực dọc quay lại mắng:
- Đừng đi theo em nữa!
- Sao em lại nghĩ là anh đi theo em, em để ý anh à? - Vĩnh Phong mỉm cười trêu chọc.
- Chẳng phải anh đi theo em từ trạm xe buýt đến tận đây hay sao? - Hiểu Đồng vặn vẹo hỏi.
- Đường này đâu phải của em, ai cũng có thể đi, sao anh lại không thể? - Vĩnh Phong cười chế giễu.
- Anh muốn đi đâu thì mặc kệ anh, em cảnh cáo anh đừng có dính dáng gì đến chuyện của em. Chuyện của em không liên qua gì đến anh. - Hiểu Đồng chỉ tay vào Vĩnh Phong cảnh cáo.
Vĩnh Phong gật đầu mỉm cười nhẹ nhàng xác định.
- Em nói đúng, chúng ta chia tay rồi. Từ nay sẽ trở thành hai người xa lạ, chuyện của anh không liên quan em, chuyện của em không liên quan anh. Trừ khi em có ý gì với anh nên mới cho việc anh đi cùng đường là theo đuôi em.
Hiểu Đồng đuối lí, chẳng biết nói gì, gương mặt xụ xuống, môi mím chặt xấu hổ quay lưng đi. Hai từ "xa lạ" làm Hiểu Đồng thấy khó thở.
Hiểu Đồng bực tức giậm chân đi thiệt nhanh, vừa quẹo qua một hàng rào thì va phải một người đàn ông khá cao to té ịch xuống đất. Ông ta lên tiếng chửi:
- Bộ đui hả, đi sao không nhìn đường?
Rồi ông ta nhìn kỹ Hiểu Đồng đang nhăn nhó dưới đất lúi húi đứng lên.
- Thì ra là cô cháu gái xinh đẹp.
Hiểu Đồng vừa đứng lên nghe ông ta nói thì giật mình quay lại nhìn chằm chằm vào ông ta hoảng sợ: "Là ông ta". Cô vội nhặt quyển sách lên rồi bỏ chạy nhưng lại bị ông ta nhanh tay giữ lại.
Lời nói chứa sự giận dữ lẫn sợ hãi, Hiểu Đồng nói:
- Ông muốn gì, mau buông tôi ra!
- Lâu rồi không gặp, chúng ta đi uống nước một chút đi! - Gã nham nhở mời.
- Tôi không có hứng thú đi uống nước với ông. - Hiểu Đồng cau có nói, cố gắng rụt tay về nhưng bị gã nắm chặt.
- Ây da! Cháu hại chú bị ngồi tù năm năm trời oan uổng. Phải bù đắp lại chút gì cho chú chứ? - Gã vừa nói, ánh mắt vừa chiếu lên người Hiểu Đồng. - Công nhận cháu càng ngày càng xinh đẹp đó Hiểu Đồng.
Hiểu Đồng sợ hãi nói lí nhí:
- Ông bỏ tay tôi ra, nếu không tôi la lên đó.
Cô nghĩ đến Vĩnh Phong, bất giác đưa mắt ra phía sau lưng gã chủ tiệm phở. Vĩnh Phong đang đứng dựa tường, hai tay khoanh trước ngực vừa nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Hiểu Đồng thì quay đi, giả vờ như không thấy.
Hiểu Đồng thất vọng tràn trề. Chẳng lẽ cậu chờ cô lên tiếng nhờ vả mới đến giúp sao. Đúng là hạng người ích kỷ, xấu xa mà. Cô tuyệt đối không lên tiếng nhờ vả. Lấy hết can đảm, cô hỏi lần nữa:
- Ông có chịu buông tay ra hay không hả? Nếu không tôi sẽ tống ông ngồi thêm năm năm tù nữa về tội quấy rối đó.
- Không hề gì. Chỉ cần được tận hưởng bên người đẹp như cháu thì có đi tù thêm lần nữa cũng không sao. - Gã nham nhở nói, bàn tay nham nhúa vuốt ve gương mặt trắng mịn của Hiểu Đồng.
- Bớ người ta, có người sàm sỡ...
Con đường vắng vẻ không có ai nghe cô kêu cứu. Hiểu Đồng thấy Vĩnh Phong vẫn đứng yên ở đó, không thèm tới giúp. Tự nhiên cô không thấy ghét tên chủ tiệm phở mà lại cảm thấy ghét Vĩnh Phong vô cùng. Dù cô có nói chuyện của cô cũng không liên quan đến anh ta nhưng anh ta lại thấy chết mà không cứu.
- Bớ người ta cứu tôi với... - Hiểu Đồng cô hết sức la thật lớn. - Cứ tôi với...
Nhưng xung quanh không có ai. Hiểu Đồng cảm thấy hoảng thật sự khi mà gã này cười phá lên rồi tiến sát người cô hơn.
Lúc này thì Hiểu Đồng đành chịu thua, cô buộc phải lên tiếng nhờ Vĩnh Phong giúp đỡ thôi. Cô hướng ánh mắt về phía Vĩnh Phong định lên tiếng cầu xin thì từ sau lưng Hiểu Đồng có một chiếc xe hơi chờ tới.
- Có chuyện gì vậy, tôi vừa nghe tiếng kêu cứu. - Một người đàn ông hạ kính xe xuống nhìn Hiểu Đồng và gã chủ tiệm phở hỏi.
Hiểu Đồng mừng rỡ kêu lên, tay chỉ vào tên dê xồm nói:
- Ông ta định giở trò sàm sỡ tôi. Làm ơn giúp tôi với.
Người đàn ông lập tức xuống xe, thân hình ông ta to lớn hơn gã chủ tiệm, nét mặt ngầu hơn. Gã chủ tiệm nhát gan sợ hãi vội buông tay Hiểu Đồng ra.
- Tôi chỉ đùa với cô ấy chút thôi hà! - Gã nham nhở cười nói. Rồi sau đó nhanh chóng biến đi.
Hiểu Đồng quay sang người đàn ông cúi đầu cảm ơn.
- Không có chi, lần sau thấy gã cháu nên tránh xa. Lần này chú đi qua nhưng lần sau cháu không may mắn như vậy đâu.
- Dạ lần sau cháu sẽ chú ý hơn. Cám ơn chú!
Sau khi người đàn ông lái xe đi, Hiểu Đồng liền ném cho Vĩnh Phong cái nhìn uất hận rồi nhặt quyển sách khi nãy cô đánh rơi, rồi bỏ đi một mạch.
Đang ngồi uống bia cùng các bạn, Vĩnh Phong nhận được tin nhắn của Đình Ân:
"Em thật là đáng thương khi bị đem ra làm bao cát cho Hiểu Đồng trút giận. Cô ấy đang giận anh vô cùng, nhưng bù lại, một tiếng cũng Vĩnh Phong, hai tiếng cũng anh ta. Hahaha... anh phải đền bù cho em đó nha."
Vĩnh Phong bật cười, rồi nhắn lại: "Không thành vấn đề."
- Ai vậy? - Thế Nam hỏi.
- Là Đình Ân. - Vĩnh Phong trả lời rồi nhét điện thoại vào túi. - Cạn nào.
Mọi người cùng đưa chai bia lên cụng côm cốp.
Đêm tối, trong con hẻm vắng người, tiếng đấm tiếng đá vang lên thình thịch. Một gã đàn ông to lớn bị ba tên đánh dở sống dở chết, máu miệng, máu mũi chảy dài, trên người đầy vết thâm tím. Gã la hét cầu xin.
- Nếu ông còn dám giở trò với cô ấy lần nữa thì sẽ chết biết không? Bàn tay này coi như là cảnh cáo. - Chàng thanh niên khôi ngô giọng trầm ấm đầy phẫn nộ, ánh mắt nhìn gã đàn ông giận dữ, chân cậu đang giẫm nát bàn tay sàm sở của ông ta.
- Tôi không dám nữa, không dám nữa... - Gã dê già sợ hãi run rẩy nói.
Bây giờ gã mới biết rằng ngục tù mà lão chịu còn dễ sống hơn lúc này. Gã tự xỉ vào mặt mình ngu ngốc để bây giờ chuốc lấy hậu quả.
- Tôi tạm tin lời ông nói, nhưng nếu tôi thấy ông ve vãn bất cứ cô gái nào chứ không phải là riêng cô ấy thì tôi không chỉ hành hạ ông như bây giờ đâu. Mà là lóc từng thớ thịt trên người ông xuống, nghe rõ chưa? - Vĩnh Phong gằn giọng nói.
- Dạ rõ...
- Anh Phong, chẳng lẽ bỏ qua cho hắn ta như vậy sao? - Quốc Bảo hậm hực nói.
- Bỏ đi. Coi như là cho hắn ta một bài học để lần sau không dám giở trò nữa. - Thế Nam vỗ nhẹ vai Quốc Bảo khuyên.
- Hừ... - Quốc Bảo hừ mũi rồi ném cho gã dê một cái nhìn cảnh cáo.
- Đi thôi! - Vĩnh Phong ra lệnh.
Cả băng kéo lên xe máy phóng đi thiệt nhanh ra đến đường đua với tốc độ chóng mặt.
***
Hiểu Đồng và Đình Ân đang ngồi làm bài ở băng ghế đá của trường thì Vĩnh Phong đi cùng một cô gái ăn bận rất model, cô ta cứ bàm chặt lấy Vĩnh Phong.
- Wa... cô gái đó rất ấn tượng! - Đình Ân trầm trồ reo lên. - Ngoài Vũ Quỳnh ra thì cô ta là người ăn bận sành điệu nhất trường của mình. Đồ cô ta toàn hàng hiệu cao cấp, có cả thiết kế riêng nữa. - Rồi Đình Ân quay sang hỏi Hiểu Đồng: - Cậu thấy cô ta hợp với Vĩnh Phong không?
Nãy giờ Hiểu Đồng vẫn nhìn theo bóng Vĩnh Phong và cô gái ấy với vẻ khó chịu và một chút buồn bã. Nghe Đình Ân hỏi, bần thần một lát mới trả lời:
- Không! Vĩnh Phong sẽ không thích cô ta đâu, người như cô ta không thể nào hợp với Vĩnh Phong. Con gái gì mà ăn bận hở hang và bạo dạn quá!
- Tại sao cậu biết là không hợp. Biết đâu Vĩnh Phong thật sự thích cô ấy thì sao, cậu xem họ khoác tay nhau tình tứ chưa?
- Bởi vì, bởi vì... - Hiểu Đồng bối rối nói, cô không biết phải nói thế nào, cô vội lảng sang chuyện khác: - Lúc nãy, cậu nhắc đến Vũ Quỳnh, sao mình không thấy cô ta nữa vậy.
- Trời cậu không biết gì sao? Sau bài báo đó thì cô ta đi nước ngoài mất tiêu rồi, nói là tiếp tục du học đang dở dang nhưng thật ra là đang chạy trốn. Mình còn nghe nói, cổ phiếu của công ty nhà cô ta rớt thảm thương luôn.
- Vậy sao... thôi tụi mình làm bài tiếp đi!
Hôm sau, Vĩnh Phong đi cùng một cô gái xinh đẹp đi vào cổng trường. Nghe nói cô ấy là hoa khôi của khoa âm nhạc, con nhà gia giáo, ăn bận rất kín đáo, nói năng nhỏ nhẹ. Là cô gái lí tưởng để kết hôn của biết bao chàng trai. Hai người còn tình tứ khoác tay nhau đi qua trước mặt Hiểu Đồng và Đình Ân.
Cô nắm bàn tay của Vĩnh Phong nhìn những đầu ngón tay đầy vết thương nhỏ như bị đứt tay hỏi.
- Anh có đau không?
- Không. - Vĩnh Phong nhẹ nhàng nói.
- Sao anh lại bị đứt tay nhiều như vậy? - Cô gái lo lắng hỏi.
- Anh tập nấu cơm thôi mà! - Vĩnh Phong bật cười nói. - Anh bị mất người giúp việc rồi, toàn ăn cơm bên ngoài đến phát ngán nên phải tập tành nấu cơm.
- Để lát nữa em băng bó cho anh nha?
- Cám ơn em!
Hai người đó đi xa, Đình Ân mới rón rén đến bên Hiểu Đồng:
- Cậu biết cô ấy phải không?
- Ừ! Mình có biết cô ta.
- Mình thấy cô ấy rất hợp với Vĩnh Phong.
- Mình thấy chẳng hợp chút nào cả.
- Tại sao? - Đình Ân giả vờ hỏi.
- Cô ấy là người rất hiền lành, Vĩnh Phong lại thích đua xe, uống rượu... Chắc chắn là không hợp với người như cô ấy, nếu quen với Vĩnh Phong chắc cô ấy sẽ đau khổ nhiều lắm! - Hiểu Đồng giải thích với tâm trạng cuống quýt.
- Người này cậu bảo Vĩnh Phong không thích, người kia cậu cũng bảo không hợp. Vậy cậu nói xem Vĩnh Phong thích loại con gái nào.
- Thì là... nói chung những cô gái đó hoàn toàn không hợp với Vĩnh Phong. Anh ta là kẻ đào hoa, nay cô này, mai cô kia, thật đáng ghét! - Hiểu Đồng bức bối nói.
- Hiểu Đồng, cậu biết không? Cậu đang ghen đó. Cậu ít khi nào nói xấu người khác, nhưng bây giờ cậu còn chử mắng nữa chứ. - Đình Ân cười bí hiểm nhìn Hiểu Đồng phán.
- Không có, tại sao mình lại ghen cơ chứ?
- Hiểu Đồng! Thật thà thẳng thắng làm người tốt mới sống thanh thản. Cậu có biết cậu nói dối tệ lắm không? - Đình Ân tiếp tục cười trêu.
- A... mình không biết đâu, mình đi đây.
Hiểu Đồng vội bỏ đi một nước.
Lát sau Vĩnh Phong nhận được tin nhắn:
"Có người đang nổi cơn ghen."
Cậu khẽ mỉm cười.
***
Đình Ân và Hiểu Đồng cùng xuống trạm xe buýt, Hiểu Đồng cứ đưa mắt tìm kiếm hình bóng ai đó, nhưng rồi thở dài thất vọng. Vĩnh Phong thật biết trêu ngươi, lúc cô không biết đến sự tồn tại của cậu thì cậu lại xuất hiện quay quanh. Lúc cô mong chờ thì cậu lại biến mất.
- Cậu tìm ai vậy? - Đình Ân giả vờ hỏi, nụ cười thầm làm khóe môi cô cong lên.
- Mình đâu có tìm ai đâu. - Hiểu Đồng hơi đỏ mặt, cảm thấy tim đập mạnh như thể một kẻ ăn vụng bị bắt quả tang, cô vội chối bay chối biến.
- Hiểu Đồng, cậu đã nói "Thật thà thẳng thắn làm người tốt thì lương tâm sẽ thanh thản hơn". Rõ ràng cậu đang tìm Vĩnh Phong, sao lại không chịu thừa nhận?
- Mình và anh ta chia tay rồi. Là do mình chủ động thì làm sao mình phải tìm anh ta chứ. Nếu phải tìm anh ấy thì mình cần gì chia tay. - Cô cuống quýt giải thích như sợ Đình Ân hiểu lầm.
- Vậy cậu mau cho mình biết lí do cậu chia tay anh ấy đi! - Đình Ân thừa cơ tìm hiểu lí do.
- Không có gì. - Hiểu Đồng vội quay mặt và bỏ đi.
- Nếu coi mình là bạn thì cậu mau nói cho mình biết nguyên nhân! - Đình Ân nhất quyết không buông tha, cô vặn vẹo hỏi.
- Không thích thì chia tay, chỉ vậy thôi...
- Cậu coi mình là đồ ngốc à...?
Hiểu Đồng đang đi, bỗng đứng khựng lại, mắt đăm đăm nhìn về phía trước có vẻ lo sợ. Đình Ân thấy vậy vội nhìn theo.
Một người đàn ông cao ráo, gương mặt rất đáng ghét do chòm râu của ông ta tạo nên. Trông ông ta thật giống một tên dê xồm có hạng, vì ông ta đã lớn tuổi rồi mà còn ve vãn một cô gái trẻ măng. Có điều bộ dạng gã trông thật thảm hại, gương mặt bầm tím, cả tay chân cũng đầy vết thâm. Một bàn tay bị băng bột cố định trông rất đáng thương. Nhưng tất cả lại không che giấu được cái bản mặt dâm đãng phóng túng.
Gã đàn ông đi hớn hở, miệng cười không ngớt nắm tay cô gái trẻ đó tiến về phía hai người. Nhưng khi gã quay lại nhìn thật kỹ hai cô gái trước mặt thì bắt đầu hoảng hốt rồi quay đầu bỏ chạy một mạch, không đoái hoài gì đến cô gái đi cùng gã, mặc cho cô ta réo gọi đuổi theo.
- Cậu quen ông ta à? - Đình Ân thấy lạ tò mò hỏi.
- Ông ta chính là gã chủ tiệm phở mà lần trước mình kể. Thì ra bồ nhí của ông ta ở khu vựa này, cho nên mình mới gặp ông ta. Thiệt là xui xẻo mà! - Hiểu Đồng bực bội nói.
Nhưng Đình Ân mỉm cười nói:
- Mình thì cho rằng kẻ xui xẻo chính là ông ta. Cậu không thấy người ông ta toàn là vết thương vì đã gặp cậu hay sao?
- Ý cậu là sao? - Hiểu Đồng nhăn nhó hỏi.
- Chẳng phải Vĩnh Phong đã thay cậu báo đáp ông ta hay sao? - Đình Ân giải thích.
- Không thể nào. - Hiểu Đồng lắc đầu nói.
- Sao lại không thể, chuyện ông ta gặp cậu chỉ có cậu, mình và Vĩnh Phong biết. Mình thì không thể đánh ông ta được rồi, vậy thì chỉ có Vĩnh Phong mà thôi!
- Có thể là ông ta đắc tội với ai đó nên mới bị đánh. - Hiểu Đồng biện giải.
- Vậy thì cũng thật trùng hợp, ông ta bị đánh ngay sau khi trêu ghẹo cậu, sợ hãi đến nỗi vừa thấy cậu là bỏ chạy như bị ma đuổi. Cậu không phải là kẻ ngốc, động não suy nghĩ xem.
***
Buổi tối, ánh trăng lên cao, nơi những khu đất bỏ hoang, một căn nhà trống nằm lạnh lẽo một mình.
- Chuẩn bị kế hoạch tới đâu rồi? - Một gã béo đang ngồi kênh kiệu hất mặt hỏi một tên đô con nhưng có chiều cao khiêm tốn.
- Yên tâm, kế hoạch đã được chuẩn bị chu đáo rồi. Lần này chúng ta sẽ vơ một số tiền lớn, rồi mần thịt chúng nó luôn một thể. - Gã đô con vừa trả lời vừa nhìn về phía một thân thể ngơ ngáo đang ngồi trên chiếc xe lăn, tay cầm một con dao sắc béng đến độ lóe lên trong đêm đen, căm hận đâm mạnh xuống mặt bàn gỗ. - Tôi nhất định phải khiến thằng Vĩnh Phong không toàn mạng trở về. Liều chết với nó tới cùng.
- Tốt lắm! Tôi đã nhận tiền của người ta rồi, chúng ta phải làm cho tốt kẻo bị mang tiếng. Với lại mối thù của tôi và anh với thằng nhóc đó không thể không trả. - Lão béo cười gằn nói, ánh mắt lão đầy hiểm ác, khiến cho người ta phát lạnh, nhất là đứng giữa nơi vắng vẻ trong bóng đêm thế này. - Nó phải chết...
- Đúng vậy.
Nói rồi hai gã cùng nhìn nhau cười lớn đến độ bầy chim trên cây và côn trùng xung quanh hoảng sợ kêu lên.
Hôm nay là sinh nhật lần thứ năm của bé Đường, Hữu Thiên đã hẹn cùng Hiểu Đồng đưa bé Đường đi chơi. Chẳng kịp chờ Hiểu Đồng trở về, bé Đường đã giục Hữu Thiên đến trường đón Hiểu Đồng. Hữu Thiên chiều lòng bé Đường, cả hai đứng đợi Hiểu Đồng trước lối ra vào của dãy C.
Thấy Hiểu Đồng đi ra bé Đường vui vẻ reo lên:
- A! Chị Đồng ra rồi...
- Hai anh em sao lại tới đây? - Hiểu Đồng nghe tiếng bé Đường reo lên thì cùng Đình Ân vội chạy đến cười hỏi.
- Bé Đường sốt ruột không chịu chờ em về, anh đành phải đưa bé Đường đến đây... - Hữu Thiên giải thích.
Hiểu Đồng nhìn bé Đường mắng yêu:
- Bé Đường hư quá đi!
Nhưng bé Đường không chú ý đến lời cô mà chú ý một hướng khác, nơi có mấy anh chàng đẹp trai đi đến. Cô bé reo lên mừng rỡ như người ta bắt được vàng:
- A! Anh Vĩnh Phong.
Bé Đường vội chạy đến ôm chân Vĩnh Phong giận dỗi nói:
- Bé Đường nhớ anh Phong quá chừng mà anh Phong không chịu đến thăm bé Đường gì hết.
Vĩnh Phong ngồi xuống ôm lấy bé Đường vuốt ve mái tóc của cô bé, cười nói:
- Anh Phong cũng rất nhớ bé Đường nhưng mà anh sợ chị Đồng không cho nên đâu dám đến thăm bé Đường.
- Tại sao vậy? - Bé Đường tròn xoe mắt hỏi, gương mặt thật đáng yêu khiến người vừa nhìn thấy đã thích.
- Anh không biết, em hỏi chị Đồng xem!
Bé Đường liền chạy đến giậm chân hỏi:
- Tại sao chị Đồng không cho anh Vĩnh Phong đến thăm bé Đường, làm bé Đường nhớ anh Vĩnh Phong quá trời.
- Chị... - Hiểu Đồng thật không biết nói sao, cô càng lúng túng hơn khi Vĩnh Phong và mọi người cùng tiến đến chỗ họ.
- Chào! - Hữu Thiên lịch sự chào hỏi.
- Chào! - Vĩnh Phong cùng Thế Nam cùng lên tiếng đáp lại.
Ba người đàn ông đứng nhìn nhau kình địch làm không khí vô cùng căng thẳng, Đình Ân vội lên tiếng xua đuổi sự căng thẳng đó.
- Bé Đường hôm nay sinh nhật em định đi đâu?
- Chị Đồng hứa cho em đi chơi ở công viên. - Bé Đường trả lời rồi quay sang Vĩnh Phong nói: - Anh Vĩnh Phong đi chung với em nha?
Vĩnh Phong quay lại đằng sau cầm lấy con thỏ nhồi bông màu trắng muốt rất đẹp từ tay một đàn em đưa cho bé Đường nói:
- Chúc mừng sinh nhật bé Đường, đây là quà anh tặng em. Em có thích không?
Bé Đường mừng rỡ gật đầu, ôm chầm lấy con thỏ, dụi dụi mặt vào bộ lông mịn màng một cách thích thú.
- Nhưng mà anh Phong không thể đi cùng bé Đường được vì chị Đồng không cho. - Vĩnh Phong vừa nói vừa tinh quái nhìn Hiểu Đồng khiến cô đỏ bừng cả mặt.
Bé Đường liền nắm tay Hiểu Đồng lắc lắc, giọng nũng nịu năn nỉ.
- Chị ơi! Cho anh Phong đi chơi chung nha. Hôm nay là sinh nhật bé Đường mà, chị chiều bé Đường một lần nha, nha chị?
Hiểu Đồng hết nhìn gương mặt chờ đợi hết sức đáng yêu của bé Đường rồi nhìn Vĩnh Phong không biết phải làm sao đành phải gật đầu.
- Hay quá! - Bé Đường mừng rỡ reo lên.
Nhìn bé Đường vui mừng, Hiểu Đồng cũng thấy vui. Cô xoa đầu bé Đường rồi nói.
- Chúng ta đi thôi!
Hữu Thiên quay người định mở cửa xe cho bé Đường và Hiểu Đồng đi vào thì bỗng nhiên Quốc Bảo ôm lấy ngực ngã xuống. Mọi người hốt hoảng vội đỡ cậu dậy.
- Em sao vậy? - Thế Nam lo lắng hỏi.
- Em thấy khó thở quá! - Quốc Bảo yếu ớt trả lời, hơi thở cậu có lúc dồn dập lúc lại im lặng.
Hữu Thiên vội đến xem xét tình trạng bệnh cho cậu. Nhưng thấy sắc mặt và hơi thở cậu không tốt liền nói:
- Phải đưa cậu ấy đến bệnh viện.
- Không được mọi người còn phải đi chơi mà, cứ mặc kệ em, em không sao đâu. - Quốc Bảo xua tay nói.
Hữu Thiên liếc nhìn Hiểu Đồng một cái, khó khăn lắm mới có cơ hội đi chơi chung với cô, cậu muốn nắm giữ cơ hội này. Nhưng lương tâm của một thầy thuốc không cho phép cậu bỏ mặc bệnh nhân như thế. Cậu tiếc rẻ nói:
- Cứ để Vĩnh Phong đưa chị em họ và Đình Ân đi là được rồi, còn tôi sẽ đưa cậu đến bệnh viện.
- Vậy tôi cùng anh đưa cậu ấy đến bệnh viện. - Nói rồi Thế Nam cùng Hữu Thiên lập tức đưa Quốc Bảo đến bệnh viện.
Chờ chiếc xe đi khỏi, Vĩnh Phong cũng đi lái xe đến. Đình Ân đẩy Hiểu Đồng ngồi ghế trước, còn cô với bé Đường ngồi ở phía sau.
Trên đường đi, Hiểu Đồng bối rối không biết nói gì, thỉnh thoảng liếc trông Vĩnh Phong, cô bắt gặp Vĩnh Phong cứ tủm tỉm cười thầm mãi. Đầu óc Hiểu Đồng lập tức thông suốt ngay. Cô liền chất vấn Vĩnh Phong:
- Có phải Quốc Bảo giả vờ bệnh không?
Vĩnh Phong không trả lời cậu chỉ khẽ cười.
- Các người thật là. - Hiểu Đồng liền trách, nhưng nghĩ đến bộ dạng giả vờ khó thở của Quốc Bảo lúc nãy thì bật cười. Cậu ta đóng đạt đến nỗi một bác sĩ giỏi như Hữu Thiên cũng bị xí gạt.
Vào đến công viên trò chơi, cả bốn người chơi rất vui vẻ từ xe điện, đến băng đăng...
Cuối cùng bé Đường đòi chơi vòng tròn trên cao. Thế là Đình Ân kéo bé Đường và mình cùng ngồi một cái lồng, Vĩnh Phong cùng Hiểu Đồng ngồi một cái. Vòng tròn bắt đầu quay thì gương mặt Vĩnh Phong bắt đầu tái, cậu thấy hơi khó thở, không dám nhìn thẳng bên ngoài. Lát sau cậu nắm chặt lấy tay Hiểu Đồng run run.
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com – gác nhỏ cho người yêu sách.]
Hiểu Đồng nhìn sang thấy Vĩnh Phong đã nhắm chặt mắt, mồ hôi vã ra trên trán. Cô phì cười, thì ra anh chàng không sợ trời, không sợ đất này lại sợ độ cao, vậy mà còn theo cô lên đây. Mới vừa lên đến đỉnh thôi mà lồng ngực Vĩnh Phong thấy khó chịu vô cùng, cảm giác buồn nôn cứ chực trào.
Khi mà Vĩnh Phong không chịu nổi nữa thì đột nhiên một bờ môi mềm mại ấm áp tiến sát vào môi cậu. Cơn buồn nôn lập tức biến mất thay vào đó là một cảm giác rạo rực. Bàn tay vòng lấy eo của Hiểu Đồng kéo sát vào người mình.
Hiểu Đồng bị nụ hôn của Vĩnh Phong cuốn lấy thì vô thức đáp trả. Sự nhớ nhung tuôn trào trong từng nụ hôn. Chẳng còn đế ý gì đến quan cảnh xung quanh, chẳng biết họ đã đi bao nhiêu vòng. Chỉ đến khi chiếc lồng bỗng nảy một cái rồi dừng lại, hai người mới hoảng hốt buông nhau ra. Cả hai đều đỏ mặt chờ đợi người mở cửa lồng.
Xuống đến nơi, Đình Ân dẫn bé Đường đi toilet để dành không gian riêng tư cho hai người.
Vào tới toilet, sau khi đi xong thì Đình Ân giúp bé Đường rửa tay rồi cô cũng rửa tay. Trong lúc cúi xuống vục nước rửa mặt, một cái gì đó nhọn nhọn có hai đầu chĩa vào lưng cô.
"Xoẹt..."
Một luồng điện chạy khắp người Đình Ân khiến cô ngất xỉu...
Người đó liền chụp thuốc mê bé Đường bắt đi.
Hết Tập 1