Prince Joe - Chương 00

MỞ ĐẦU

Baghdad, Tháng một, 1991

Ngọn lửa thân thiện.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Sở dĩ được gọi là thân thiện bởi vì nó đến từ máy bay ném bom của Mỹ và bệ phóng tên lửa, nhưng chắc chắn như quỷ là không hề có cảm giác thân thiện nào với Trung úy hải quân SEAL Joe Catalanotto, bởi chúng đang rơi xuống như màn mưa chết người. Dù thân thiện hay không thì một quả bom Mỹ vẫn cứ là một quả bom, và nó sẽ phá hủy một cách bừa bãi bất cứ thứ gì trên đường đi.

Bất cứ thứ gì, hoặc bất cứ ai, giữa máy bay ném bom tàng hình (U.S. Air Force bombers) và mục tiêu quân sự đang gặp nguy hiểm nghiêm trọng.

Và bảy người đàn ông của đội SEAL 10 Alpha Squad đang nằm chính giữa những làn bom của máy bay và mục tiêu quân sự đang lâm nguy.

(U.S. Air Force bombers)

Họ đang nằm sâu trong lòng địch và chết tiệt là ngay gần nhà máy sản xuất đạn dược.

Joe Catalanotto, chỉ huy của Alpha Squad, ngước lên từ đống thuốc nổ, anh cùng Blue và Cowboy đang áp sát vào bức tường của đại sứ quán Ustanzian. Cả thành phố đang sáng rực xung quanh họ, những màn mưa bom bão đạn sáng rực cả bầu trời đêm. Nó gần như bất thường và không thật.

Ngoại trừ đó là sự thật. Chết tiệt, nó rất thật. Đó là sự nguy hiểm đối với thủ đô D. Ngay cả khi Alpha Squad không bị trúng những làn đạn thân thiện, Joe và những người lính của mình cũng vẫn có nguy cơ đâm trúng một trung đội của địch. Và đó sẽ là địa ngục nếu họ bị bắt, các đội biệt kích như SEALs thường được chăm sóc như gián điệp và bị hành quyết - sau khi bị tra tấn để lấy thông tin.

Nhưng đây là công việc của họ. Đây là những điều mà Navy SEALs được huấn luyện. Và tất cả những người đàn ông của Joe trong Alpha Squad đã thực hiện những nhiệm vụ của họ với sự chính xác cao độ và sự tự tin tuyệt đối. Đây không phải lần đầu họ sẽ phải thực thi một nhiệm vụ cứu nạn trong khu vực chiến sự nóng bỏng. Và chắc như quỷlà nó không phải nhiệm vụ cuối cùng.

Joe bắt đầu huýt sáo khi anh xử lý chỗ thuốc nổ dẻo và Cowboy - hay còn được biết đến như Ensign Harlan Jones từ Fort Worth, Texas - đang nhìn lên với sự hoài nghi.

“Cat làm việc tốt hơn khi anh ấy huýt sáo.”, Blue giải thích cho Cowboy trên tai nghe micro của mình: “Nó khiến tớ phát điên trong suốt khóa đào tạo - cho đến lúc tớ bắt đầu quen với nó. Cậu cũng nên làm vậy.”

“Tài thật.” - Cowboy lẩm bẩm, đưa cho Joe một cái cầu chì. Bàn tay anh run run.

Joe liếc nhìn người đàn ông trẻ tuổi. Cowboy là lính mới trong đội. Anh sợ hãi nhưng đang chiến đấu với nỗi sợ, cằm anh siết lại và răng nghiến chặt. Tay có thể run nhưng cũng như những cậu bé đang làm công việc của mình - anh gắn bó với nó.

Cowboy trừng mắt với Joe, thách anh dám bình luận.

Vì vậy, tất nhiên, Joe đã: “Những cuộc tấn công bằng không quân khiến cậu sợ, huh. Jones?” - anh hỏi. Anh đã phải hét lên để có thể nghe được. Tiếng còi báo động đang rền vang và cháy nổ trên khắp thủ đô Baghdad. Và tất nhiên cả những tiếng gầm đinh tai nhức óc của những quả bom Mỹ, thứ mà đã làm bốc hơi toàn bộ dãy phố xung quanh. Yeah, họ đang ở giữa một trận chiến chết tiệt.

Cowboy mở miệng định nói, nhưng Joe ngăn lại: “Tôi biết cậu cảm thấy thế nào.” - Joe hét khi anh hoàn tất việc đặt khối thuốc nổ trong một lỗ khoan to tướng trong tường của đại sứ quán: “Hãy cho tôi một bước nhảy từ trực thắng vào nước lạnh, hãy cho tôi nhảy dù từ độ cao 30.000 feet (hơn 9 km), hãy cho tôi bơi 14 dặm (hơn 22 km), địa ngục, hãy nắm tay tôi với một sự cuồng tín tôn giáo. Nhưng điều này... Tôi phải nói với câu, cậu bé, dính vào Baghdad với cả trăm pounder trên người và rơi xuống từ trên trời khiến tôi có chút sợ hãi.”

Cowboy khịt mũi: “Sợ á?” - anh nói: “Anh? Thôi nào, Mr Cat, nếu có bất cứ điều gì trên đời này khiến anh sợ thì hẳn nó đã chưa được phát minh.”

“Làm việc với vũ khí hạt nhân.” - Joe nói: “Đó chắc chắn là địa ngục khủng khiếp.”

“Tôi cũng thế.” - Blue phụ họa.

Cậu bé không mấy ấn tượng: “Các anh đều biết rằng một SEAL sẽ không thể bị bối rối bởi vũ khí hạt nhân, và tôi sẽ chỉ cho các anh thấy ai đó quá ngu ngốc mà có một chiếc phù hiệu trident pin.” - (Phù hiệu của Navy SEAL)

“Xong rồi.” - Joe nói, cho phép bản thân nở một nụ cười hài lòng. Họ sẽ thổi bay cái lỗ này, rời đi, chộp lấy vài dân thường và sẽ đi được một nửa đường đến địa điểm rút quân trước khi 10 phút trôi qua. Và đó vẫn không phải là thời điểm quá sớm. Những gì anh nói với Thiếu úy Jones là sự thật. Chúa Jesus, Đức mẹ Mary’s và Thánh Joseph, nhưng anh ghét những cuộc không kích.

Blue McCoy đứng lên và đưa tay ra hiệu một thông điệp cho cả đội, trong trường hợp họ chưa nghe thấy thông báo của Joe trong sự ồn ào.

Mặt đất rung chuyển như một quả bom nặng 50 pound hạ cánh xuống khu phố, và Blue bắt gặp ánh mắt Joe và cười toe toét khi Cowboy trông thấy một vệt màu xanh.

Joe cười lớn và thắp sáng cầu chì.

“30 giây.” - anh nói với Blue, người đang ra hiệu bằng ngón tay cho phần còn lại của SEALs. Cả đội trườn nhanh sang phía bên kia con phố tìm chỗ núp.

Khi một quả bom sắp phát nổ, Joe nghĩ, luôn luôn có một khoảnh khắc, đôi lúc chỉ rất nhỏ, khi tất cả mọi thứ dường như chậm lại và chờ đợi. Anh nhìn những khuôn mặt quen thuộc của những người lính trong đội của mình, và anh có thể thấy adrenaline đang chảy bên trong qua ánh mắt họ, trong cái siết chặt của miệng và cơ hàm của họ. Họ là những người đàn ông tốt, và như mọi khi, anh sẽ làm hết sức mình để thấy họ còn sống ra khỏi thành phố này. Quên phần còn sống đi, anh sẽ đưa họ ra khỏi địa ngục này mà không thương tích gì.

Joe không cần nhìn đồng hồ. Anh biết nó đang đến, bất chấp thực tế là thời gian dường như chậm lại và kéo dài.

BÙM

Đó là một vụ nổ lớn, nhưng Joe chỉ nghe thấy loáng thoáng vượt lên trên âm thanh của những thứ khác, những vụ nổ mạnh hơn đang xảy ra trên khắp cả thành phố. Trước khi khói bụi tan, Blue đã tiến lên, sang phía bên kia con phố bị chiến tranh tàn phá, cảnh giác với những tay súng bắn tỉa và cúi thấp người. Anh kiểm tra miệng núi lửa nhỏ mà họ đã thổi vào mặt bên của đại sứ quán Ustanzian.

Tiếng Harvard đang trên sóng radio, và đang cho máy bay biết rằng họ sẽ vào trong. Joe sẵn sàng cược một số tiền lớn rằng máy bay chiến đấu đang quá bận để có thể trả lời Alpha Squad với bất kỳ sự quan tâm thật sự nào. Nhưng Harvard đang làm công việc của mình, cũng như phần còn lại của SEALs. Họ là một đội. Bảy người đàn ông - bảy trong số lực lượng vũ trang xuất sắc nhất được đào tạo để làm việc và chiến đấu với nhau, cho đến chết nếu cần thiết.

Joe theo sau Blue và Bobby vào tầng hầm của tòa đại sứ. Cowboy bước vào sau, để lại Harvard và phần còn lại của đội bảo vệ cái mông của họ.

Bên trong còn tối hơn cả địa ngục. Joe trượt kính hồng ngoại của mình xuống. Anh suýt nữa đã va vào lưng Bobby và gần như chết tiệt làm vỡ mũi của mình trên báng súng của người đàn ông cao lớn.

“Đợi đã.” - Bob ra hiệu.

Anh cũng đã sử dụng kính hồng ngoại. Cả Blue và Cowboy cũng vậy.

Họ chỉ có một mình dưới đó, ngoại trừ nhện, rắn và bất cứ thứ gì đang trườn dọc theo nền đất cứng.

“Thiết kế chết tiệt. Lẽ ra phải có một chiếc cầu thang ở đây.” - Joe nghe Blue lầm bầm, và anh bước và phía trước để nhìn. Chết tiệt, họ có một vấn đề ở đây.

Joe kéo bản đồ đại sứ quán từ trong túi trước áo gi lê của mình, dù từ lâu anh đã ghi nhớ thiết kế sàn của tầng hầm. Bản đồ trong tay là của một tòa nhà hoàn toàn khác so với nơi họ đang đứng. Đây như thể đại sứ quán Ustanzian trong một thành phố khác, trong một quốc gia phía bên kia thế giới. Chết tiệt! Ai đó đã nhúng tay vào đây.

Blue đang quan sát anh, và Joe biết chỉ huy của anh đã nghĩ những điều anh đang nghĩ. Kẻ lãnh trách nhiệm đảm bảo kế hoạch thiết kế sàn của đại sứ quán này sẽ có một ngày cực kỳ tồi tệ trong một một tuần nữa. Có thể ít hơn. Bởi vì chỉ huy và XO của đội SEAL 10 Alpha Squad sẽ trả hắn một cuộc viếng thăm nho nhỏ.

Nhưng ngay bây giờ, họ đang có một vấn đề trong tay.

Có ba hành lang dẫn vào bóng tối. Không có một cầu thang nào trong tầm nhìn.

“Wesley và Frisco.” - Blue ra lệnh trong giọng nam trầm của mình: “Nhấc mông các cậu vào đây, các chàng trai. Chúng ta cần chia đội. Wes và Bobby. Frisco, ở lại với Cowboy. Tôi và cậu, Cat.”

Bạn cùng bơi. Blue hiểu được tâm trí của Joe và thực hiện mọi việc một cách tốt nhất. Ngoại trừ Frisco, người trông trẻ của chàng lính mới, Cowboy, anh hợp tác với mỗi người anh hiểu nhất - bạn cùng bơi. Thực tế, Blue và Joe đã làm tất cả cùng nhau trong tuần lễ địa ngục. Những chàng trai trải qua tuần lễ địa ngục cùng nhau - một tuần liền bị tra tấn khi SEAL kiểm tra sức bền đến giới hạn. Không một câu hỏi nào về điều này.

Họ di chuyển, kính hồn ngoại vẫn trên đầu, trông như thể một đội quân người ngoài hành tinh. Bobby và Wesley bên trái, Frisco và Cowboy phía hành lang phải. Với Joe cùng Blue sát phía sau, tiến thẳng về phía trước.

Họ bước đi trong yên lặng, và Joe có thể nghe được cả hơi thở yên tĩnh của mỗi người trên tai nghe của mình. Anh di chuyển chậm, cẩn thận, kiểm tra từng chút xem có bẫy hay bất cứ dấu hiệu nào trong khi di chuyển về phía trước.

“Phòng cung ứng.” - Joe nghe Cowboy thở vào tai nghe micro của mình.

“Ditto.” - Bobby thì thầm: “Chúng ta có đồ hộp và một hầm rượu vang. Không có chuyển động, không có sự sống.”

Joe bắt được sự chuyển động cùng lúc với Bobby.

Cùng lúc, họ bật chốt an toàn của khẩu MP5s xuống và cúi người.

Họ tìm thấy một cầu thang đi lên.

Ngay đó, dưới cầu thang, sợ hãi đến mất trí và đang rung như một chiếc lá trong cơn bão là chiếc vương miện của hoàng tử Ustanzia, Tedric Cortere, đang dùng ba phụ tá của mình như bao cát tránh đạn.

“Đừng bắn.”, Cortere đang nói bốn hoặc năm ngôn ngữ khác nhau và tay đang giơ trên đầu.

Joe đứng thẳng lại, nhưng anh giữ khẩu súng trong tầm ngắm cho đến khi cả bốn đôi tay trống trơn giơ lên. Sau đó anh kéo cặp kính hồng ngoại lên đầu, nheo mắt để điều chỉnh với anh sáng đỏ mờ của một chiếc đèn bỏ túi Blue lấy ra từ túi của mình.

“Chào buổi tối, hoàng thân.” - anh nói: “Tôi là hải quân SEAL, trung úy Joe Catalanotto, và tôi ở đây để giúp ngài ra ngoài.”

“Thông báo.” - Harvard nói vào radio, sau khi nghe lời chào hoàng gia của Joe thông qua tai nghe: “Chúng tôi đã thấy. Nhắc lại, chúng tôi đã có hành lý và đang hướng về nhà.”

Đó là khi Joe nghe Blue cười.

“Cat,” XO dài giọng: “Cậu đã nhìn thấy anh chàng này chưa? Ý tớ là, Joe, cậu đã thực sự nhìn chưa?”

Một quả bom rơi cách một phần tư dặm về phía đông, và hoàng tử Tedric đã cố gắng để lùi vào sâu hơn trong khi các phụ tá của mình đang sợ hãi.

Nếu hoàng tử đứng, anh ta có thể cao gần bằng Joe, có lẽ là thấp hơn chút.

Anh ta đang mặc một chiếc áo trắng bằng satin bị rách, gợi nhớ với cầu vai bằng vàng, và có cả một hàng huy chương trên ngực - cho sự dũng cảm dưới mưa bom bão đại của đối phương, không nghi ngờ gì. Quần màu đen, và cáu bẩn với bồ hóng và bụi bẩn.

Nhưng đó không phải mùi hay quần áo của hoàng tử khiến miệng Joe há hốc. Đó chính là mặt anh ta.

Nhìn vào Thái tử Ustanzia giống như nhìn vào gương. Chỉ là mái tóc đen và dài hơn Joe, nhưng ngoài ra, sự giống nhau thật kỳ lạ. Đôi mắt tối, mũi to, khuôn mặt dài, hàm vuông, xương gò má cao.

Anh chàng nhìn giống hệt như Joe.