Sư Tử Xổng Chuồng - Chương 01

CHƯƠNG MỘT

Sư tử dưới ánh trăng

Đứng dưới ánh trăng ngay bên ngoài cổng trước, con sư tử trông to lớn lạ thường. Trong bộ đồ nhủ, Barry nhìn ông chúa sơn lâm qua lớp kính cửa sổ phòng ngủ, và không dám thở mạnh. Khi nó thở, kính cửa bị mờ đi nên nó phải nghiêng đầu để nhìn cho rõ. Đường phố rất nhỏ, chỉ có những căn nhà một tầng, cho nên trông con sư tử như một con ngựa.

Sư tử vẫn đang đứng im nhìn về phía cuối đường. Ở đấy bạn có thể nhìn thấy đường tàu hoả, vài đán cỏ xanh ẩm ướt và một con sông. Chắc chắn ban đêm vào lúc này sương đang phủ kín dòng sông.

Mấy giờ đêm rồi nhỉ? Lúc ấy là mấy giờ? Khi Barry thức dậy một giờ trước đó, nó nhảy ra ngay khỏi giường mà không biết tại sao mình lại làm vậy. Không hiểu tại sao nó đã đứng bên cửa sổ và nhìn thấy con sư tử, điều đó cứ như thể con sư tử đã chờ đợi nó. Barry muốn ngoái đầu nhìn chiếc đồng hồ để trên mặc tủ nhưng nó không thể rời mắt khỏi sư tử. Ông chúa sơm lâm vẫn đứng bất động.

Barry đưa tay tới chiếc chốt để mở cửa sổ nhưng đúng lúc đó con sư tử lắc cái đầu và nhìn thẳng vào nó. Barry không dám nhúc nhích. Nó có thể thấy rõ lỗ mũi của sư tử phập phồng cố đánh hơi tìm nó.

Đột nhiên con sư tử chạy nhanh về phía cổng độ ba hay bốn bước rồi làm như thể muốn nhảy qua hàng dậu. Nó vươn phần trước cơ thể ra và gác hai chân trước lên trên cổng. Barry nhận thầy những cái chân sư tử to biết bao. Sư tử lay chiếc cổng nhỏ và Barry có thể nghe cả tiếng chốt cửa kêu lách cách. Điều đó làm nó sợ hãi. Nó muốn nhảy lại vào giường nhưng sợ không dám nhúc nhích.

Sư tử thu mình hai hay ba lần như muốn nhảy qua cổng. Sau đó nó vươn mình và rơi phịch xuống, chổng bốn vó trên vỉa hè. Lúc này thì trông nó không còn quá to lớn nữa, và gần như đã bị lấp đi sau cánh cổng. Barry còn nhìn thấy cả mẩu đuôi của nó đằng sau những cái cây, đang ngoe ngẩy liên tục từ bên này sang bên kia.

Thế rồi, sư tử đi sát dọc hàng rào cho tới tận góc vườn. Ở khu bên cạnh không có hàng rào chắn vì có một ngôi nhà mới đang được xây dựng ở đó. Con sư tử dừng lại, nó hít hít nền đất, tiến chầm chậm về phía trước, bước thận trọng trên nền cứng.

Khi gặp đống cát nó ngẩng đầu và lại đứng yên như lắng nghe tiếng động trong vườn. Và rồi rất nhanh, đến mức Barry khó mà nhận biết điều gì đã xảy ra, nó nhảy qua đống cát, chạy xuống xuyên qua những cái cây và bụi hoa màu trắng, những thân cây màu xám bạc che chở cho nó tránh khỏi tầm nhìn của con người.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Barry đợi vài phút bên cửa sổ, người hơi run rẩy mặc dù nó không lạnh và tự hỏi không biết nên làm gì. Đây là lần đầu tiên nó bị ấn tượng mạnh vì sư tử dạo chơi dưới ánh trăng giữa các khu nhà ở phố Barclay Close, đó quả là một việc không bình thường. Nó cần phải nói việc này vơí ai đó.

Barry ra khỏi phòng ngủ, đi qua phòng lớn rồi đứng trước phòng nhủ của bố mẹ, một tay đặt trên tay nắm cửa. Nó biết cả hai người đang còn ngủ. Barry nghĩ: Không biết bố mẹ sẽ làm gì nếu bị mình đánh thức dậy và kể về chuyện con sư tử trên đường phố? Chắc là bố sẽ dậy mặc quần áo và đi báo cho cảnh sát? Đồn cảnh sát cách nhà mình qua xa. Hoặc có thể bố sẽ nói: “Chà một con sư tử à? Con chắc chắn đó không phải là một con chó to chứ? Một con chó to của Đan Mạch chẳng hạn? Chó to Đan Mạch trông rất giống sư tử, nhất là trong bóng tối.”

“Không phải chó, thật đấy bố ạ, đó đích thực là một con sư tử. Nó có bờm và thân hình đúng là sư tử. Con nhìn thấy khá rõ khi nó đứng ở cổng vườn cây.”

“Bây giờ nó đâu rồi?”

“Nó chạy mất rồi.”

Thế rồi sau đó thì sao? Có lẽ bố sẽ hứa làm việc này vào buổi sáng và sẽ bảo mình quay về buồng ngủ hoặc nói gì đó đại loại như thế.

Nghĩ vậy Barry liền quay trở về phòng ngủ của mình. Nó quyết định sẽ đợi đến sáng. Khi trở lại giường mình, nó tự nhủ sẽ phải gặp bố trước khi bố đi làm. Barry nghĩ: “Bố có thể đi qua đồn cảnh sát và chỉ mất chừng một phút để thông báo cho chú cảnh sát trực ban. Việc đó sẽ không làm cho bố phải đến công sở muộn.”

Nhưng thật không may là Barry lại dậy muộn vào sáng hôm sau.

“Dậy nào, nếu không con sẽ không có thời gian để ăn sáng đâu.” Mẹ nó gọi.

Barry bật dậy khỏi giường.

“Mẹ ơi, bố đã dậy chưa?”

“Bố con dậy rồi và đã đi làm.”

“Nhưng con có việc quan trọng phải nói với bố.”

“Vậy thì con phải chờ đến tối nay.” Mẹ vừa nói vừa đi ra khỏi phòng.

“Mẹ đợi đã…”

“Mẹ còn phải thu dọn, mẹ không thể.” – Mẹ đáp. – “Hãy đi đôi tất vào, mẹ để trên ghế của con ấy.”

Barry đi theo mẹ vào bếp và nói:

“Nhưng mẹ hãy nghe đã. Đêm qua, từ cửa sổ con đã nhìn thấy một con sư tử. Nó đi lang thang trên đường. Sau đó nó đi thẳng xuống qua vườn cây ăn quả.”

“Thật vậy sao Barry.” – Mẹ hỏi. – “Mà trông kìa, con vẫn còn mặc nguyên bộ đồ ngủ. Về phòng thay quần áo đi.”

“Nhưng mẹ không nghe thấy con nói gì sao?”

“Con hãy thay quần áo trước đã, sau đó mẹ sẽ nghe.” – Mẹ nó nói.

Barry trở lại phòng ngủ của mình. Nó kéo áo ngủ ra và ném thật mạnh xuống sàn nhà rồi đấm nắm tay xuống giường mấy cái liền. Sau đó dường như thấy đã dễ chịu hơn nó mới đi thay quần áo. Barry dọn dẹp giường ngủ rồi đi sang phòng khác để ăn sáng. Nó không nói thêm điều gì với mẹ cho đến khi cả hai ngồi vào bàn

“Mẹ ơi, mẹ đã không nghe con nói gì về việc xảy ra đêm qua?” – Nó nói.

“Đúng con đã nói gì?”

“Vâng con đã thức dậy trong đêm, mẹ biết không…”

“Mẹ biết là con sẽ nói như vậy mà.” – Mẹ nói. – “Hình như con đã ăn bữa tối nhiều quá.”

Chao ôi… mẹ!

“Thôi được, tiếp tục đi…”

Barry kể lại với mẹ nó tất cả về con sư tử. Mẹ nó vẫn ăn, một lúc sau bà hỏi:

“Con có muốn ăn thêm một lát bánh mì không?”

“Dạ không.” – Barry đáp.

“Thôi tuỳ con”

“Nhưng mẹ nghĩ sao về điều đó?”

“Về điều gì cơ?”

“Trời ơi! Về con sư tử.” – Barry thất vọng thốt lên. – “Về việc con vừa nói với mẹ xong. Mẹ đã không nghe gì hết?”

“Mẹ có nghe chứ. Và đừng có quát lên với mẹ như thế.”

“Nhưng mẹ không nói mẹ nghĩ gì về điều đó.”

“Thế con muốn mẹ phải nói gì? Đối với con thì chuyện đó nên hết sức quan tâm phải không? Đó là một con sư tử rất to phải không?”

“Con đã nghĩ vậy, nhưng sau đó nhìn lại thì có vẻ như nó có tầm vóc bình thường thôi.”

“Mẹ biết.” – Mẹ Barry đáp. – “Một con sư tử bình thường. Với bộ bờm?”

“Tất nhiên nó có một bộ bờm.” – Barry nói. – “Đó là một con sư tử đực, không phải là sư tử cái.”

“Con đang để rớt mứt lên áo kìa. Hãy cố gắng cẩn thận chứ.” – Mẹ Barry nhắc. – “Áo con mới giặt hôm qua đó.”

Barry cạo vết mứt bằng con dao của mình.

“Nhưng mẹ không nghĩ là điều đó chẳng đáng quan tâm sao?”

Mẹ nó cười:

“Con là một cậu bé thật bưồn cười. Con trông đợi gì ở mẹ nào? Mẹ cần phải kêu rên ư? Hay là ngất xỉu đi?”

“Con nghĩ mẹ nên gọi cho cảnh sát và nói với họ về con sư tử.”

“Ôi Barry.” – Mẹ mỉm cười. – “Chả lẽ nhất thiết phải như thế? Con không thấy như vậy là quá đáng à?”

Barry thất vọng.

“Nhưng con đã nhìn thấy một con sư tử.” – Nó khẳng định. – “Con thực sự nhìn thấy. Con không bịa ra đâu.”

“Tất nhiên là con đã nhìn thấy.” – Mẹ xoa dịu. – “Nhưng đó chưa chắc đã phải là một con sư tử, con yêu quý ạ. Cũng có thể đó là một giấc mơ. Bây giờ con nên tỏ ra là người có đầu óc suy xét. Một cậu con trai mười tuổi rồi cơ mà.”

“Vâng con đã mười tuổi. Và con cũng đã lớn đã nhận biết mình đã nhìn thấy gì và không nhìn thấy gì. Làm sao mẹ có thể biết đó là một giấc mơ hay không? Mẹ đã không ở đó. Lúc ấy mẹ đang còn ngủ.”

“Con đang nói năng không được lễ phép đấy.” – Mẹ nó nghiêm khắc nói. – “Mẹ nghĩ tốt nhất là chúng ta không nói thêm gì về việc này nữa.”

Rồi mẹ đứng lên và bắt đầu dọn dẹp bàn ăn.

“Mẹ nghĩ rằng, tốt nhất là con nên về phòng ngủ của mình trong mười phút để bình tĩnh lại rồi xin lỗi mẹ về việc con đã vô lễ với mẹ như vậy.”

Barry không nghe mẹ nói thêm lời nào nữa, chạy vào phòng ngủ của mình và đóng sầm cửa lại. Trong tâm trạng bực bội, nó cáu kỉnh đi lại bên giường rồi cảm thấy tủi thân. Mẹ đã không công bằng với Barry. Sau đó thấy mệt vì đi lại nhiều lần và ngồi cạnh xuống giường, hờn dỗi.

Đột nhiên nó cảm thấy người nóng bừng lên như là bị ngâm vào nước nóng. Mặt nó đỏ lên ngượng nghịu. Vì Barry nghĩ: “Biết đâu mẹ đúng thì sao? Biết đâu đó chỉ là giấc mơ? Quả là đôi khi mình cũng có những giấc mơ rất ấn tượng thật.” Nó nhảy khỏi giường và tới đứng bên cửa sổ với nỗi lo sợ khủng khiếp. Làm thế nào để có thể chứng minh việc này? Chắc chắn bây giờ thì con sư tử không còn ở đó nữa, mà chỗ đó giờ đây chỉ còn nhìn thấy chiếc xe chở sữa màu đỏ đang ở trên đường phố. Mọi thứ bên ngoài, tất nhiên không kể chiếc xe chở sữa, trông vẫn y như đêm qua, nghĩa là không có một dấu vết nào khác cả.