Sư Tử Xổng Chuồng - Chương 03

CHƯƠNG BA

Năm con cá sấu và một con trăn

Trên đường tới trường Barry quyết định sẽ không nói bất cứ điều gì về những việc bất thường xảy ra đêm qua cho ai biết. Nhưng khi đứng trong sân chơi và nhìn thấy hai đứa bạn thân nhất đi về phía nó, thì Barry lại thay đổi ý định. Thôi thì bố mẹ và anh trai luôn khó thuyết phục, nhưng còn bạn bè thì chắc phải khác. Những người bạn sẽ không hỏi đủ thứ và đem bạn mình ra làm trò cười. Nếu một người bạn nói với anh một điều gì đó, anh cần phải tin. Bạn bè là như thế chứ. Nó nói với chúng:

“Hãy đến phía sau lán để xe đạp. Tớ có tin đặc biệt đây.”

“Bí mật chứ?” – Bọn chúng hỏi.

“Đại loại thế.” – Nó đáp.

Lần này khi kể lại câu chuyện nó không hề nói gì về sự hoài nghi của mình. Nó không nói một câu nào về giấc mơ hay sự tưởng tượng, không đả động gì về việc mẹ và anh trai mình đã nghĩ gì về điều đó. Nhưng Barry vẫn cảm thấy các bạn không tin. Nó hỏi:

“Các cậu không tin tớ có phải không?”

“Tất nhiên.” – Một đứa nói. – “Có vẻ giống như…”

“Giống như gì?”

“À, ý tớ là giống một con sư tử.”

Barry kêu lên:

“Nếu tớ nói rằng tớ nhìn thấy một con sư tử điều đó có nghĩa là tớ đã nhìn thấy. Tớ không quan tâm các cậu nghĩ gì.”

“Thôi được, ông bạn, không cần phải làm ầm ĩ lên như thế.” – Một đứa bạn lên tiếng. Một đứa khác nhún vai và tiếp:

“Tớ chẳng quan tâm là cậu nhìn thấy sư tử hay không. Hãy chơi một ván bi đã.”

“Chơi bi!” – Barry đáp một cách khinh bỉ vả bước đi bỏ mặc bọn chúng. Nó nghĩ: “Sao mình lại đi kể với bọn chúng cơ chứ? Mình thật là ngu khi chuyện gì cũng đi kể với tất cả mọi người. Nhưng thôi được, vì chẳng bao lâu nữa người ta sẽ cảm thấy chính bản thân họ là rất ngu ngơ vì sự thật đúng là đã có một con sư tử xổng chuồng từ đâu đó. Có lẽ bây giờ nó đang chạy tung tăng ở vùng ngoại ô. Biết đâu có khi chính giây phút này nó đang giết một con cừu. Thậm chí có thể nó đâng sát hại người nào đó cũng nên. Sẽ như thế nào khi con sư tử nhảy vào hai đứa bạn mình lúc chúng đang trên đường về nhà ăn tối nhỉ? Hừ khi đó thì liệu chúng có còn không muốn tin mình nữa không?”

Barry đi vào trường vì không muốn dây dưa với những đứa trẻ khác. Nó ngồi trong phòng học trống vắng và suy nghĩ: “Ta vừa được một bài học nhớ đời và sẽ không bao giờ nói tới chuyện con sư tử với bất cứ ai nữa. Không bao giờ.”

Chuông reo… Bọn trẻ bắt đầu kéo nhau vào lớp. Bài học diễn ra như bình thường.

Đến giờ ra chơi, hai thằng bạn thân nhất đã tránh mặt nó. “Được thôi, mặc kệ chúng mày.” Có một đứa ở lớp khác đi về phía Barry. Đó là Colin Hickson, một học sinh được xem là khá thông minh. Nó nói với Barry:

“Chào Bathman.” Đó là cái tên cúng cơm của Barry thay vì tên đầy đủ là Barry Matthews.

“Chào, Hickson.” – Barry đáp.

“Cậu sẽ chẳng bao giờ đoán được đêm qua tớ đã nhìn thấy gì đâu.” – Colin nói.

Barry nghi ngờ cách vào chuyện của thằng này và không trả lời. Colin lại nói:

“Cả nhà tớ đang ngồi xem ti vi thì bồng nhiên cửa bật mở rồi năm con cá sấu bò qua phòng từng con một, nối đuôi nhau. Sau đó chúng đi ra qua cửa sổ và không còn thấy động tĩnh gì nữa. Cậu nghĩ thế nào về chuyện này?”

“Chà, cha, cha, buồn cười quá đây.” – Barry đáp.

“Tớ nghĩ điều đó chắc phải hấp dẫn đối với cậu.” – Colin nói. – “Cậu có tiếng là chuyên gia về những vấn đề động vật cơ mà.”

Colin đi khỏi và một đứa khác lại đến.

“Chào Bathman.” – Nó nói. – “Tớ cược là cậu sẽ chẳng bao giờ đoán ra là tại sao em gái tớ lại không đến trường sáng nay.”

“Tớ rất quan tâm tới em gái cậu.” – Barry trả lời.

“Hôm qua ở trong vườn, sợi dây nó thường dùng để nhảy dây bỗng biến thành con trăn quấn quanh cổ nó và xiết chặt lại. Cậu nghĩ sao về việc này?”

“Hãy lấy cho tớ cái xô và tớ sẽ thét vào trong đó.” – Barry trả lời.

“Ý cậu muốn nói là cậu không tin tớ chứ gì?” – Thằng bé nói với vẻ vừa chế giễu vừa coi thường. – “Chà, thú vị thật.”

Barry cảm thấy phát ngán vì tất cả những rắc rối vớ vẩn này. Cậu quay vào trường và ngồi trong lớp học suy ngẫm. “Mình sẽ không bao giờ đánh bạn với bất cứ ai một lần nữa.” – Nó nghĩ. Thật là tồi tệ khi bọn chúng đã không tin mình. Nhưng cứ đi mà kể lể với mọi người về chuyện không bình thường đó và chứng kiến họ đem mình ra làm trò cười thế này thì thật là không chịu nổi. Tình bạn thật sự thì không đối xử với nhau như thế. Và rồi nó quyết định:

“Có lẽ sau khi tan trường mình sẽ choảng nhau với bọn chúng để chúng bỏ cái kiểu khiêu khích xỏ lá, kể cả là một chọi hai cũng chơi.”

Tiếng chuông reo… và bọn trẻ bắt đầu vào lớp. Thầy giáo nhận ra Barry vẫn ngồi tại bàn, thầy có vẻ không hài lòng, hỏi nó sao không ra chơi mà ở lại trong lớp. Có đứa trong lớp đã biết chuyện nên nó thưa với thầy giáo:

“Đêm qua đã có chuyện nực cười xảy ra với Barry và em nghĩ đó là lí do tại sao bạn ấy cứ ngồi lì trong lớp.”

“Có việc gì thế, Barry?” – Thầy giáo hỏi.

“Thưa thầy không có gì ạ.” – Barry đáp.

“Em ốm hay có điều gì?”

“Không, thưa thầy. Không có gì.”

“Nó đã nhìn thấy một con sư tử.” – Một thằng bé nói to và những đứa khác trong lớp phá ra cười.

“Thôi nào các em, đủ rồi đấy.” – Thầy giáo lên tiếng và bắt đầu vào bài học tiếp theo, đó là bài tập Tiếng Anh.

Đến cuối buổi sáng Barry tới hỏi thầy giáo:

“Thưa thầy, em muốn ở lại phòng học trong giờ ăn trưa có được không? Em có thể xếp dọn tủ hoặc làm gì đó nữa.”

“Thầy không cần em giúp đâu.” – Thầy giáo đáp. – “Tại sao em lại muốn ở lại?”

“Em nghĩ em sẽ gây ra ẩu đả nếu em ra ngoài.” – Barry trả lời.

“Em không cần thiết phải đánh lộn thế đâu.”

“Dạ vâng. Nhưng em nghĩ mình sẽ phải làm điều đó.”

Có vẻ như thầy giáo đã biết là nó muốn đánh ai.

“Nếu em không ra ngoài, bọn chúng sẽ không nghĩ em là kẻ hèn nhát chứ?” – Thầy giáo hỏi.

“Em sợ là chúng nghĩ vậy.” – Barry đáp. – “Nhưng chẳng thể làm gì được nữa rồi. Nếu em ra ngoài và gây sự đánh nhau thì cả ba sẽ phải tới và đứng cả trong hành lang chính. Nếu thầy để em ở lại điều đó sẽ không xảy ra, có phải thế không ạ?”

Thầy giáo cười và nói:

“Em lập luận thật lôgíc. Thôi được, thầy sẽ giao cho em một số việc để làm. Đây là giấy vẽ. em cứ ngồi đây và vẽ Bản đồ Châu Âu, vẽ đủ tất cả các nước Châu Âu lên đó.”

“Vâng ạ.” – Barry đáp.

Trước giờ ăn Barry có bốn mươi lăm phút nghỉ ngơi mới tới giờ chuông báo rửa tay. Nó lấy một tập bản đồ trong tủ và bắt đầu vẽ lại tấm Bản đồ Châu Âu. Nó bị thu hút vào đó đến mức không nhận ra đã có người vào trong phòng, tới tận khi có tiếng nói cất lên:

“Barry.”

Nó nhìn lên và thấy Ingrid Nelson. Ingrid là cô bé nhỏ nhất trong lớp, không phải là ít tuổi nhất nhưng là nhỏ bé nhất. Cô bé có mái tóc rất đẹp và nó tết thành hai tết dài. Cuối mỗi tết tóc là dải nơ buộc và chúng thường xuyên bị ướt vì cô bé thích mút tóc mình. Bọn con trai trong lớp không quan tâm đến nó lắm. Cô bé có vẻ còn quá trẻ con. Một hay hai đứa con gái làm bạn với nó nhưng nó vẫn thường xuyên chơi một mình.

“Cậu muốn gì?” – Barry hỏi không được nhã nhặn lắm.

“Có đúng là cậu đã nhìn thấy một con sư tử trốn thoát vào đêm hôm qua không?”

Barry đặt bút chì xuống và nhìn quanh phòng với cảm giác chán nản hết sức. Việc chúng nó cử một đứa con gái đến quả là một trò chơi xỏ lá hèn hạ, nhất lại là một đứa con gái như Ingrid. Mình không thể đấm một đứa con gái được.

“Này.” – Barry nói một cách đe doạ. – “Nếu mày không muốn bị tao kéo tóc thì hãy ra khỏi nơi đây.”

Ingrid trông có vẻ sợ hãi nhưng nó không bỏ đi, mà theo thói quen, nó đưa một bên đuôi tóc vào miệng.

“Đừng mút tóc nữa.” – Barry gắt. – “Trông thật là tởm. Tại sao cậu làm thế? Mút tóc ngon lắm sao?”

“Mỗi người ta có những ý thích khác nhau. Người thì thế này, người thì thế khác.” – Ingrid nói. – “Như cậu chẳng hạn. Cậu hay nháy mắt và chun mũi khi người ta nói chuyện với cậu.”

“Tớ không.” – Barry káu kỉnh kêu lên. – “Trước đây thì như thế nhưng mẹ tớ đã đưa tớ đến bác sĩ khám thì ông ấy nói đó chỉ là do mình quá lo lắng việc học hành mà sinh ra vậy.”

“Ừ, thế nhưng ngay bây giờ cậu vẫn đang chun mũi đấy, thấy chưa!” – Ingrid nói.

Có gì đâu mà đắc chí thế? Và Barry muốn nói điều gì đó thô lỗ với cô bé nhưng nó chỉ nói được:

“Ít ra thì tao cũng không ngậm tóc.”

Ingrid cười, trông nó cười mới hiền lành làm sao. Barry hỏi:

“Ai bảo cậu đến đây hỏi tớ về con sư tử thế?”

Cô bé mở đôi mắt to ngơ ngác, trông rất thật thà và buồn cười. Nó đáp:

“Không ai cử tớ cả. Sao cậu lại hỏi thế?”

“Ờ…” – Barry tỏ ra lúng túng. – “Tớ nghĩ… ờ…”

“Giờ thì cậu lại đang chun mũi kìa.” – Ingrid nói.

Barry chụp tay lên mũi và giữ chặt mũi giữa ngón tay trỏ và ngón tay cái. Ingrid cười to:

“Cậu thật vui tính”.

“Nếu không ai thì tại sao cậu đến đây?” – Barry hỏi.

“Vì chúng nó nói cậu đã nhìn thấy con sư tử đi lạc đường ở phố Brclay Close đêm qua.” – Ingrid trả lời thành thật.

“Thật chứ?” – Barry hỏi với vẻ hoài nghi và cảnh giác vì nghĩ rằng có khi nó lại cho mình vào bẫy.

“Đúng thế. Tớ nghĩ rằng có thể đó là con sư tử mà tớ đã nge thấy tiếng gầm của nó trong vườn cây ăn quả.” – Ingrid nói.