Sư Tử Xổng Chuồng - Chương 12 (Hết)
CHƯƠNG MƯỜI HAI
Con sư tử học giết chóc
Với Ingrid thì chiều hôm đó là một chiều dài nhất trong đời. Đã nhiều giờ qua nó nằm trên nền hang và quan sát con sư tử. Con vật không thể nào nằm yên được. Bởi vì đã quá đói nên làm sao có thể nằm yên được lâu. Ngoại trừ một ít sữa với vài mẩu bánh nó chẳng có gì ăn đã năm ngày nay rồi. Thỉnh thoảng nó lại lơ mơ ngủ gà ngủ gật nhưng không bao giờ quá được vài phút rồi lơ mơ tỉnh dậy và lại tìm kiếm quanh hang như lần đầu tiên. Con sư tử cũng đến bên Ingrid dường như nó muốn kiểm tra Ingrid. Một lần nó đặt cái chân nặng lên người cô bé và Ingrid sợ hãi đến chết khiếp.
Ingrid nghe thấy tiếng nói chuyện của những người đàn ông đi làm trở về nhà theo đường ray nhưng lần này nó không dám gọi. Nó cảm thấy tuyệt vọng khi các giọng nói nhỏ dần.
Đột nhiên con sư tử nhảy lên cái hố giữa những chiếc rễ cây và biến khỏi tầm mắt cô bé. Ingrid thở dài nhẹ nhõm và ngồi dậy. Thật tốt là lại có thể đi lại được nhưng mắt cá chân của nó đau và không thể nào chạy đi được. Nó dừng lại và lại ngồi xuống nền. Lần này nó không khóc nữa.
Chẳng mấy chốc Ingrid nghe như có tiếng kêu lạo xạo, rồi lại nằm đợi, nhưng lần này thì dựa vào tường. Nó nghĩ: “Mình không muốn con sư tử cứ đi lòng vòng quanh mình.”
Nhưng khi con sư tử trở lại nó không chú ý tới Ingrid. Nó đã có một con thỏ chết trong chân. Nó đứng rất thẳng và tự hào ở giữa hang như muốn khoe khoang. Ingrid không biết rằng đó là thứ đầu tiên mà con sư tử giết được.
Cô bé mừng là cuối cùng thì con sư tử cũng có cái gì đó để ăn. “Nó sẽ không bị quá đói khi mọi việc kết thúc. Có khi thậm chí nó còn đi ngủ và để cho mình yên.” Nó không thích nghe cái âm thanh răng rắc khi con sư tử gặm thịt và xương của con thỏ chết. Nó muốn đút ngón tay vào tai nhưng không dám.
Nhưng thật không may là con thỏ không làm cho con sư tử thỏa mãn, mà chỉ kích thích thêm sự thèm ăn của ông chúa sơn lâm. Nó ăn hết từng mẩu nhỏ, da và tất cả rồi liếm mép và nhìn quanh hang. Nó thấy không còn thức ăn nào thêm và tiến đến chỗ Ingrid. Một lần nữa nó đánh hơi cô bé và dúi dúi chiếc mũi của nó vào người Ingrid. Rồi nó đặt chân lên và bắt đầu lôi cô bé ra khỏi vách.
Có điều gì đó mách bảo Ingrid rằng giờ thì con sư tử đã khác. Nó không còn tò mò nữa. Cô bé có thể nghe thấy cả tiếng là lạ từ trong cổ họng nó phát ra, những chiếc móng sắc nhọn cào vào thịt nó. Đột nhiên Ingrid cảm thấy không thể chịu đựng hơn được nữa, nó kêu thét lên rất to và đẩy cái đầu của con sư tử ra bằng cả hai tay và mạnh đến hết sức của mình.
Con sư tử nhảy về bên kia hang, thu mình dựa vào vách và gầm to. Nó cào mặt đất bằng chân trước, rồi quay đầu về một bên và làm động tác vồ mồi với cái mồm ngoác to ra.
Ingrid cố lết thân mình dựa lưng vào tường và đặt bên chân không bị tổn thương ra phía trước như để phòng vệ. Rồi cô bé hét lên kêu cứu liên tục và liên tục.
Con sư tử bị quấy rầy bởi những tiếng kêu của Ingrid nên có vẻ cáu, liên tiếp có tiếng gầm gừ đe dọa phát ra từ trong cổ họng. Đúng lúc đó cái đầu của Barry xuất hiện ở khoảng trống giữa những cái rễ cây, nó hỏi:
“Ingrid ơi! Cậu không sao chứ?”
Ingrid bật khóc:
“Cảm ơn chúa, cậu đã đến. Mọi người đã quên mất mình rồi. Còn con sư tử thì cứ định ăn thịt mình.”
Barry đã chuẩn bị nhảy vào trong hang nhưng nghĩ thế nào lại kéo chân lên, nó nhận ra vào lúc đó thì con sư tử này thật là nguy hiểm. Nó chẳng có gì để phòng thân ngoài hai bàn tay trắng. Ý nghĩ đó chỉ thoáng xuất hiện trong đầu Barry khoảng một phần giây và nó cũng cảm thấy rất sợ hãi. Hơi run run, nó quyết định đưa chân xuống và nhảy xuống hang.
“Đừng lo. Mình cho là nó chỉ đùa chơi thôi.” – Nó trấn an Ingrid.
Ingrid đưa tay bưng mặt và bắt đầu khóc nức nở. Nó không còn muốn nhìn con sư tử thêm chút nào nữa, và để mặc tất cả cho Barry.
Barry đứng giữa hang và đối mặt với sư tử. Người và thú vật nhìn nhau chằm chằm. Con sư tử nhe răng và gầm gừ.
“Đứng yên nào! Đứng yên!” – Barry ra lệnh một cách kiên quyết hết sức.
Con sư tử đứng yên tại chỗ tuy rằng vẫn cào nền đất bằng chân trước nhưng không còn gầm gừ thêm nữa. Barry lùi về phía Ingrid.
“Nào!” – Nó nói, và giật mạnh tay cô bé. – “Cậu cố gắng trèo ra trước, mình sẽ ở phía sau và như thế nó sẽ không thể lamg gì được cậu.”
“Nhưng mình không thể trèo ra được. Cậu thật ngớ ngẩn. Mình đã bị đau chân rồi.” – Ingrid trả lời.
Barry không thích bị gọi ngớ ngẩn nữa, nó nói gay gắt:
“Cậu cũng đừng có ngớ ngẩn nữa. Bò lên chỗ khe hở còn mình sẽ đẩy cậu lên.”
Rất chậm, Ingrid dịch chuyển theo vách và Barry nhích theo cô bé. Nó ở phía trước và luôn đối mặt với con sư tử. Khi chúng ở gần chỗ khe hở thì con sư tử cứ như người nóng ruột đi đi lại lại ở phía đối diện. Rõ ràng là nó không thích những con người đang ở giữa nó và lối ra. Mẩu đuôi của nó cứ ngoe nguẩy liên tục nhanh và mạnh.
Cuối cùng thì Ingrid cũng đã đứng dưới cửa hang.
“Trèo lên người mình, nhanh lên.” – Barry nói qua vai. – “Rồi túm chặt lấy một cái rễ cây, khi nào đã túm được thì nói cho mình biết. Mình sẽ đẩy cậu lên.”
Ingrid làm theo những gì cậu bé hướng dẫn. Nhưng rồi cô bé thút thít và nói:
“Chân tôi đau ghê gớm.”
“Đừng có… yếu đuối như… đứa trẻ thế...”
“Mình không phải là đứa trẻ… Thôi được rồi, đã túm được.”
Barry cúi xuống:
“Cậu có thể đứng lên vai mình chứ?”
Ingrid đặt một chân lên vai Barry và túm chặt lấy một cái rễ to. Giờ thì đầu nó đã ngang tầm với miệng hang, rồi sau đó thì đến vai. Chỉ một lát nó đã ở ngoài và để Barry lại một mình.
Con sư tử càng lúc càng bồn chồn sốt ruột. Nó đi đi lại lại ở cuối hang, cọ xát thân mình vào vách và nhìn lối thoát ra bằng đôi mắt màu vàng. Bỗng nhiên con sư tử thu mình và nhảy vọt lên. Barry nhìn thấy nó trong khoảng không phía trên đầu liền vung tay để bảo vệ đầu. Động tác đột ngột đó khiến cho con thú giật mình, nó quay ngoắt lại một cách dữ tợn rồi uốn cong người lên trong khi nhảy vọt rồi tấn công Barry bằng đôi chân. Đó mới chỉ là một cú xượt qua nhưng cũng đủ xé rách toạc hết vai áo rét của Barry và hất Barry ngã lồm cồm cả hai tay lẫn hai chân. Con sư tử trườn một lúc gần khe hở thoát ra ngoài nhưng rồi lại rơi xuống hang, nó đứng yên nhìn Barry và gầm to.
Chính vào lúc này, nghe có những giọng nói từ bên ngoài hang. Con sư tử ngẩng đầu lên nghe ngóng rồi gầm lên, dịch chuyển chậm dần vào phía trong hang. Khi nó chạm tới đáy hang nó úp mình ở đó. Nó trề môi ra, đôi mắt màu vàng dán chặt vào cửa hang.
Barry nghe thấy giọng nói từ bên ngoài. Giọng Ingrid the thé và có vẻ rất bị kích động:
“Ôi, nhanh lên, bác Matthews. Barry ở trong ấy một mình với nó.”
Đầu ông Matthews hiện ra nơi cửa hang. Ông nhìn quanh hang nhưng không thấy Barry đâu. Ông gọi:
“Barry! Con ở đó chứ?”
Con sư tử gầm gừ. Ông Matthews giật mình lo lắng nhưng vẫn đứng nguyên không bỏ đi.
“Rồi sẽ đâu vào đấy thôi, bố ạ.” – Barry nói. – “Con không sao.”
“Nào ra nhanh đi.” – Ông matthews giục.
Barry không dám quay lưng lại phía con sư tử để trèo ra. Nó cảm thấy an toàn hơn khi có thể nhìn thấy con vật. Nó nhích một cách thận trọng và nắm lấy cái rễ cây nhưng khi nó bắt đầu kéo người về phía cái hố thì con sư tử cũng bắt đầu động đậy thân mình không ngừng. Barry nói:
“Con nghĩ là không nên trèo ra. Con sẽ chờ, để cho nó nhảy ra trước. Các bác các chú cứ tránh xa miệng hang ra.”
Ông Matthews không muốn bỏ con trai lại trong lúc nguy hiểm, ông hỏi:
“Con có muốn bố xuống chỗ con không?”
“Không, đừng làm thế.” – Barry trả lời sau một vài giây suy nghĩ. – “Nó không biết bố. Làm vậy sẽ càng khiến cho nó thêm tức giận.”
Ông Matthews có vẻ bớt căng thẳng hơn nhưng vẫn còn nghi ngại. Ông dặn:
“Thôi được, bố sẽ không ở xa đâu.”
Rồi cái đầu của ông biến mất khỏi cửa hang và Barry có thể nghe thấy ông đang nói với John. Con sư tử không muốn đi, nó thu mình ở nguyên một chỗ.
Bên ngoài ông Matthews giục John chạy đi gọi ông Nelson, bố của Ingrid.
“Kể với ông ấy điều gì đã xảy ra và nhắc ông ấy mang theo súng nhé.” – Ông thêm.
Ingrid nghe được lời dặn dò đó và kêu lên:
“Không, không được bắn con sư tử. Nó thực sự đã được thuần hóa rồi.”
“Bác không chắc là như thế.” – Ông Matthews dứt khoát. – “Và có lẽ chúng ta không có sự lựa chọn nào khác.”
Một lúc không có điều gì xảy ra. Không ai nói gì. Con sư tử ở trong hang và quan sát cái hố. Barry cũng ở trong hang và quan sát con sư tử. Ba hay bốn phút sau John quay lại cùng với ông Nelson. John thông báo:
“Ông ấy sắp đến rồi và mang theo cả súng nữa.”
“Đây không phải là khẩu súng tốt lắm.” – Ông Nelson lên tiếng. Ingrid bắt đầu khóc:
“Bố ơi, đừng bắn con sư tử.” – Nó vừa khóc vừa nói đi nói lại.
Ông Nelson bước thận trọng đến bên hố dưới gốc cây và nhìn vào, ông nói:
“Tôi không thể nhìn thấy nó.”
Ông Matthews nhắc:
“Nó ở trong cùng. Chỗ nào đó trong hố. Nếu ông ngắm được vào giữa hai mắt…”
Ônh Nelson cằn nhằn. Ông chống khuỷu tay lên rìa hố và tì súng lên vai. Chỉ cách chừng 3 mét, con sư tử nhìn chằm chặp người đàn ông có khẩu súng và không nhúc nhích. Ông Nelson hài hước:
“Như một vụ ám sát vậy.”
Vào lúc đó Barry nhìn lên và thấy khẩu súng, nó kêu lên:
“Bác làm cái gì thế?”
Khi không thấy trả lời nó bước ra giữa hang.
“Cậu điên à?” – Ông Nelson kêu lên. – “Tôi có thể bắn vào cậu đấy.”
“Bác không được bắn nó.” – Barry cảnh cáo.
Ông Nelson hạ thấp súng và nhìn bố Barry. Đúng lúc đó bà Matthews chạy tới, bà nói:
“Người của Shipperton đang tới. Họ đi một chiếc xe tải lớn và họ đang giăng lưới. Barry đâu rồi?”
“Nó vẫn ở trong hố, kia kìa.” – Ông Matthews đáp.
“Cậu ấy đã cứu cháu đấy.” – Ingrid nói.
“Thế còn con sư tử đâu?” – Bà Matthews lai hỏi. – “Nó đã đi chưa?”
“Con sư tử cũng ở trong cái hố.” – Ông Nelson giải thích.
Bà Matthews chạy đến lối vào hang để nói với Barry và cũng lúc đó sáu người của rạp xiếc vừa mới xuyên qua vườn cây tới. Năm người trong số họ mang theo tấm lưới nặng làm bằng dây thừng còn người thứ sáu thì mang theo súng. Khi họ vừa tới chỗ cái hố thì bà Matthews kêu thất thanh. Con sư tử đột nhiên hiện ra trên hố và nhảy qua bà Matthews đồng thời cũng làm bà ngất luôn vì cú nhảy đó. Nó đứng một lúc ở lối ra và liều lĩnh tìm kiếm một lối thoát. Hai người của rạp xiếc chớp lấy cơ hội. Họ quăng lưới ra còn những người khác chạy ào tới và sau ít phút vùng vẫy ầm ĩ, con sư tử bị bắt một cách an toàn. Khi sự náo động vừa hết thì bà Matthews la lên:
“Thế còn Barry đâu?”
Joh nhìn vào trong hố và đáp:
“Cậu bé ngốc nghếch của chúng ta bị ngất xỉu rồi.”
Con sư tử nhảy ra khỏi hố và đó là tất cả những gì nó nhớ được. Khi tỉnh lại nó thấy mình ở bên ngoài đang nằm trên cỏ. Và nó nghe được đầu tiên là giọng Ingrid.
“…Barry thật là can đảm.” – Cô bé kể. – “Ngay khi con sư tử định ăn thịt cháu thì Barry nhảy xuống ngay ở giữa và đuổi con sư tử đi.”
“Sư tử rạp xiếc không ăn thịt người.” – John ngắt lời. – “Nếu em vuốt ve nó, nó sẽ lăn tròn và gừ gừ như những con mèo.”
“Con sư tử này nó không gừ gừ.” – Ingrid tiếp. – “Nó gầm và nhe răng. Em cược rằng anh sẽ sợ chết khiếp nếu như anh đã ở đây.”
“Anh cam đoan là anh không thế. Tất cả trò gầm gào đó chỉ là trò bịp bợm mà những người huấn luyện dạy nó.”
“Anh rất giống Barry. Anh cho là anh biết hết mọi thứ.”
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]
Barry mỉm cười một mình và nhận ra khuôn mặt mẹ cúi xuống, nó nói:
“Xin lỗi, con đã làm bẩn bộ đồng phục rồi.”
Mẹ nó đáp:
“Mẹ xin lỗi, mẹ đã không phải với con. Không phải bận tâm gì về bộ đồng phục của con đâu. Đáng lẽ mẹ đã phải tin con ngay từ lần đầu tiên con kể với mẹ về con sư tử. Từ nay trở đi mẹ sẽ tin bất cứ điều gì mà con nói.”
Barry nói giọng áy náy:
“Mẹ không cần phải làm thế đấu. Mẹ biết đấy, đôi khi con cũng có nói quá đi một tí mà.”
Hết.
Thực hiện bởi
nhóm Biên tập viên Gác Sách:
Ariko Yuta – streetchick – Tiểu Bảo Bình
(Tìm - Chỉnh sửa – Đăng)