Phụng Vũ Cửu Thiên - Hồi 02 phần 2

Người chân chính
có tật là ai bây giờ? Sự thật, chàng chưa hề thấy ai có chứng tật kỳ lạ như gã
thiếu niên này.

Vừa gặp mặt chàng,
Nhạc Dương đã sa sầm nét mặt, hai người thì thầm với nhau một hồi, Nhạc Dương
bèn bước lại, ngồi đối diện với Lục Tiểu Phụng.

Lục Tiểu Phụng ra
chiều được hân hạnh quá chịu không nổi, chàng mở miệng hỏi:

- Gã ấy là bạn của
ngươi?

Dĩ nhiên chàng nói
cái gã mặt dài ngoẵng hiện giờ đang đi dọc dọc theo bờ biển, đi rất nhanh, làm
như y sợ Lục Tiểu Phụng rượt theo mình.

Nhạc Dương nói:

- Y là đại ca của
ta.

Lục Tiểu Phụng lại
đờ mặt ra, chàng đang tính hỏi y, có biết gã đại ca của y tối hôm qua làm gì
không.

Nhạc Dương thì
không nghĩ đến chuyện đó, y bỗng nói:

- Ngươi cũng muốn
ra biển?

Lục Tiểu Phụng gật
gật đầu.

Nhạc Dương nói:

- Ngươi cũng đang
chuẩn bị đi chiếc thuyền của lão hồ ly?

Lục Tiểu Phụng lại
gật gật đầu, bây giờ chàng mới biết ra, gã thiếu niên này cũng là người khách
đi thuyền.

Nhạc Dương sa sầm
nét mặt nói:

- Tốt nhất ngươi
nên đổi chiếc thuyền khác.

Lục Tiểu Phụng
hỏi:

- Tại sao?

Nhạc Dương nói:

- Bởi vì ta đã bỏ
ra năm trăm lượng bạc, bao luôn chiếc thuyền.

Lục Tiểu Phụng
cười khổ:

- Ta cũng muốn đổi
thuyền, khổ nỗi ta cũng đã bỏ ra năm trăm lượng bạc bao chiếc thuyền này.

Nhạc Dương biến
sắc, lão hồ ly mặt còn ngái ngủ đang đi ra.

Y lập tức bước tới
lý luận một hồi, hỏi lão hồ ly, chuyện này rốt cuộc như thế nào.

Đối với lão hồ ly,
chuyện này quá đơn giản:

- Chiếc thuyền đó
lớn như thế, thêm một người cũng không bị chìm đâu, hai vị lại đang muốn gấp
rút đi biển.

Lão ta lại lấy bàn
tay chai như đá ra vỗ vào vai gã thiếu niên:

- Trên thuyền càng
nhiều người càng nhiệt náo, huống gì cùng đi được chung thuyền cũng là tu năm
trăm năm rồi mới được, ông muốn đổi thuyền khác cũng được, nhưng tôi chỉ trả
lại cho ông tối đa là bốn trăm lượng thôi.

Nhạc Dương chẳng
nói thêm tiếng nào, y quay đầu lại bỏ đi mất.

Lão hồ ly cười tít
mắt nhìn Lục Tiểu Phụng hỏi:

- Thế nào?

Lục Tiểu Phụng ôm
đầu thở ra:

- Chẳng thế nào
cả.

Lão hồ ly cười
lớn:

- Tôi xem ông ăn
canh thịt bò có hơi nhiều quá đấy.

Đến giờ ăn trưa,
Lục Tiểu Phụng đang gắng gượng nuốt tí gì vào bụng, Nhạc Dương lại tìm chàng, y
đưa một cái bao bố lớn đặt ra trước mặt chàng nói:

- Đây là năm trăm
lượng bạc, coi như ta bồi thường cho ngươi, nhất định ngươi phải đổi cái thuyền
khác.

Y thà mất năm trăm
lượng bồi thường cho Lục Tiểu Phụng, chứ không chịu đổi thuyền mất đi một trăm
lượng.

Tại sao vậy nhỉ?

Lục Tiểu Phụng
không hiểu:

- Có phải ngươi
nhất định đòi đi chiếc thuyền của lão hồ ly? Nhưng lại không cho ta đi?

Nhạc Dương trả lời
thẳng thừng mau mắn:

- Đúng vậy.

Lục Tiểu Phụng
hỏi:

- Tại sao?

Nhạc Dương nói:

- Bởi vì ta không
thích những người hay xen vào chuyện người khác.

Lục Tiểu Phụng
nhìn nhìn y, chàng thò ngón tay ra, đẩy bao bạc về lại chỗ Nhạc Dương. Nhạc
Dương biến sắc:

- Ngươi không
chịu?

Lục Tiểu Phụng
cũng trả lời mau mắn:

- Đúng vậy.

Nhạc Dương hỏi:

- Tại sao?

Lục Tiểu Phụng
cười cười nói:

- Bởi vì chiếc
thuyền đó lớn như thế, thêm một người cũng không bị chìm đâu.

Nhạc Dương trừng
mắt nhìn chàng, ánh mắt lộ vẻ kỳ quái:

- Ngươi sẽ không
hối hận?

Lục Tiểu Phụng
hững hờ nói:

- Cả đời ta chưa
bao giờ hối hận lần nào.

Quả thật chàng
chưa bao giờ hối hận chuyện gì, có điều lần này, không chừng chàng lại có thể
hối hận.

Chẳng qua, đó là
chuyện sau này.

Sau bữa cơm trưa
cho đến chiều, thời giờ trôi qua thật nhạt nhẽo khó thở.

Tối hôm trước uống
rượu, hôm sau dĩ nhiên người sẽ yếu xìu không tươi tắn nổi.

Cả một ngày, chỉ
có chuyện duy nhất làm cho người ta hưng phấn lên một chút, là lão hồ ly bỗng
tuyên bố:

- Hàng hóa đã chất
xong, sáng sớm hôm sau có thể khởi hành đi biển.

Ngày hôm sau, trời
còn chưa sáng, Lục Tiểu Phụng đã thức dậy ra khỏi giường, Ngưu Nhục Thang không
lại tìm chàng quấy rối, làm cho chàng cũng có chỗ hơi ngạc nhiên.

Tối đó chàng cũng
không ngủ được, nhưng đầu đã bớt nhức, không những vậy, tinh thần cũng phấn
chấn lên, khắp người tràn đầy sinh lực.

Mặt biển bao la
tráng lệ, thần bí vô cùng, đang chờ chàng ra thám hiểm tìm hiểu thưởng thức.

Trải qua bao nhiêu
nguy hiểm, vừa đáng sợ vừa phức tạp đó, chàng vẫn còn sống nhăn đây, không những
vậy, còn làm hết xong mọi thứ.

Hiện tại rốt cuộc
chàng sẽ được ra biển khơi.

Chàng muốn đến cái
xứ Phù Tang, xem đó rốt cuộc là một nơi ra sao?

Người trên đảo,
phong thổ trên đảo có chỗ nào đặc biệt? Có phải thật là nơi Từ Phúc đi tìm
thuốc trường sinh bất tử cho Tần Thủy Hoàng không?

Dân bản xứ có phải
là con cháu của năm trăm đứa đồng nam đồng nữ y đã mang theo không?

Nghe nói con gái ở
đó, không những xinh đẹp đa tình, mà còn rất chiều chuộng đàn ông, ông chồng ra
cửa, bà vợ quỳ tiễn đưa, ông chồng về nhà, bà vợ quỳ trước cửa cởi giày.

Nghĩ đến chuyện
đó, Lục Tiểu Phụng hưng phấn muốn quên hết toàn bộ bao nhiêu ưu phiền đi mất
chín tầng mây.

Một cái thế giới
mới mẻ đang chờ chàng lại khai sáng, một cuộc đời mới mẻ đang chờ đón chàng.

Trời còn chưa sáng,
chàng đã mở cửa ra ngoài, Nhạc Dương đã đứng ngoài bãi biển đang nhìn ra biển
khơi ra dáng trầm tư.

Gã thiếu niên này
rốt cuộc đang có tâm sự gì? Tại sao lại muốn ra biển?

Một tia sáng mặt
trời vừa ló ra khỏi đám mây, mặt biển lập tức bừng lên ánh kim quang sáng láng,
huy hoàng tráng lệ.

Y bỗng quay người
lại, đi dọc dọc theo bờ biển.

Lục Tiểu Phụng vốn
đang tính rượt theo y, nhưng chàng đổi ý.

Rốt cuộc bọn họ sẽ
đi cùng một chiếc thuyền vượt biển, sau này còn có vô số cơ hội.

Gió đưa lại phảng
phất mùi canh thịt bò.

Lục Tiểu Phụng
nhếch mép cười, trước khi đi thuyền, ăn được một tô canh thịt bò thật tình cũng
là một chuyện khoan khoái.

Nhạc Dương đi chầm
chậm về phía trước dọc theo bờ biển, sóng biển đánh vào bờ, ướt cả đôi giày,
ướt luôn ống quần của y.

Hình như y không
cảm thấy gì.

Quả thật y đang có
tâm sự, tâm sự của y còn hưng phấn, còn khẩn trương hơn cả Lục Tiểu Phụng.

Lần ra biển này,
đối với y là một sự biến đổi lớn lao, tối hôm qua, y hầu như đã bỏ mặc tất cả,
chạy suốt đêm về lại nhà mình, trở lại là một người con hiếu thảo sống một cuộc
đời yên ổn trong gia đình, hưởng thụ vinh hoa phú quý trong nhân gian.

Chỉ cần y nghe
lời, y muốn gì là được đó.

Chỉ tiếc là, cái y
muốn không phải là hưởng thụ, mà là một cuộc đời độc lập tự chủ, một nhân cách
tự lập.

Nghĩ đến người mẹ
hiền hòa cả đời chịu khổ, nước mắt sáng nay lúc tỉnh dậy còn đọng trên bờ mi.

Nhưng hiện tại đã
quá muộn rồi.

Y nhất quyết không
nghĩ đến những chuyện đã không thể nào cải biến, y ngẩng đầu lên, lập tức thấy
Hồ Sinh đang đứng dưới một tảng đá lớn chờ y.

Gương mặt ngựa vừa
dài vừa ốm của Hồ Sinh bóng loáng dưới ánh mặt trời.

Thấy gã thiếu niên
bước lại, trong lòng y bất giác nổi lên cảm giác vừa đắc ý vừa kiêu ngạo.

Đây là một thanh
niên trẻ tuổi ưu tú, thông minh kiên cường, còn có thứ bản năng gần như dã thú,
có thể ngửi được mùi nguy hiểm đang ở đâu và lúc nào.

Y biết gã thiếu
niên này nhất định sẽ trở thành một tay hảo thủ xuất sắc, điều này đối với y và
bạn bè y rất có giá trị.

Hiện tại những
người không ham hưởng thụ, chịu huấn luyện thành hảo thủ không còn nhiều lắm,
ánh mắt của y đượm đầy vẻ đầy vẻ tán thưởng nhìn gã thiếu niên này bước lại
trước mặt mình:

- Ngủ ngon không?

Nhạc Dương nói:

- Không, tôi ngủ
không được.

Y nói câu đó là sự
thật, trước mặt đại ca của mình, y trước giờ chỉ nói thật.

Người ta thông
thường chỉ vì tôn kính mà trở nên thành thực.

Hồ Sinh cũng rất
hài lòng chuyện đó:

- Cái gã có bốn
hàng lông mày còn quấy nhiễu chú nữa hay không?

Nhạc Dương nói:

- Không.

Hồ Sinh nói:

- Thật ra chú cũng
chẳng cần phải để ý đến hắn, hắn ta vốn chẳng phải người đáng ngại gì cả.

Nhạc Dương nói:

- Tôi biết.

Dưới cặp mắt những
người này, Lục Tiểu Phụng thành ra chẳng đáng ngại gì, đây cũng là lần đầu
tiên.

Hồ Sinh móc trong
người ra một phong thư niêm kín cẩn thận, đưa cho Nhạc Dương:

- Đây là tờ chỉ
thị cuối cùng của chú trước khi lên thuyền, chú làm xong, lên thuyền được rồi.

Nhạc Dương tiếp
lấy, mở ra xem, vừa liếc qua mấy hàng, gương mặt anh tuấn của y bỗng lộ vẻ sợ
hãi, hai bàn tay run rẩy cả lên.

Hồ Sinh hỏi:

- Chỉ thị muốn chú
làm gì?

Nhạc Dương không
trả lời, một hồi thật lâu, mới hồi phục lại vẻ trấn định, y xé nát lá thư ra,
bỏ vào miệng nhai một hồi, rồi chầm chậm nuốt trọn.

Hồ Sinh lộ vẻ khen
ngợi, chỉ thị chỉ giao cho một người, trừ người đó ra, nhất định không có người
thứ ba nào thấy được.

Nhạc Dương quả
thật đã làm được chuyện đó.

Hồ Sinh lại hỏi:

- Lần này muốn chú
làm chuyện gì?

Nhạc Dương lại yên
lặng một hồi thật lâu mới nói từng chữ một:

- Muốn tôi giết
anh.

Gương mặt của Hồ
Sinh nhăn nhúm lại, làm như mới bị quất vào người một roi:

- Chú có ngày hôm
nay là do ai thành toàn cho?

Nhạc Dương nói:

- Là anh.

Hồ Sinh nói:

- Nhưng chú lại
muốn giết ta.

Ánh mắt của Nhạc
Dương lộ đầy vẻ thống khổ, nhưng giọng nói của y rất bình tĩnh:

- Tôi không hề
muốn giết anh, nhưng tôi không giết không được.

Hồ Sinh nói:

- Nhưng cũng chẳng
ai biết, không lẽ chú không thể kháng lệnh một lần được sao?

Nhạc Dương nói:

- Tôi làm không
được.

Hồ Sinh nhìn y,
ánh mắt biến ra sắc bén như lưỡi đao, y chầm chậm nói:

- Vậy thì chú
không nên nói cho ta biết.

Nhạc Dương hỏi:

- Tại sao?

Hồ Sinh lạnh lùng
nói:

- Nếu chú thừa cơ
ám toán ta, không chừng cũng thành công đấy, hiện giờ ta đã biết, người phải
chết là chú.

Nhạc Dương mím
miệng lại, cặp môi mỏng dính lại càng lộ vẻ tàn bạo, y bỗng nhảy xổ lại như một
con báo.

Y biết đối phương
xuất thủ còn hung bạo hiểm độc hơn mình, chỉ cần y xáp vào sát người hắn, y có
thể dùng thể lực của mình đàn áp đối phương.

Hồ Sinh hiển nhiên
không ngờ tới chuyện đó, cao thủ đánh nhau, vốn không thể dùng phương pháp như
vậy được.

Đợi đến lúc y phát
giác ra, Nhạc Dương đã chồm tới người y, hai người lập tức dính chùm vào nhau,
lăn từ trên mặt đá nhám xuống biển, ôm nhau cấu xé như dã thú.

Hồ Sinh đã bắt đầu
thở hổn hển.

Tuổi tác của y so
với gã thiếu niên lớn hơn nhiều, thể lực rốt cuộc có phần thua kém, động tác
cũng không dã man bằng.

Y tính thò tay bóp
cổ họng đối phương, Nhạc Dương bỗng thọ cùi chỏ vào sườn của y, xoay ngược bàn
tay chém vào cổ họng của y, tiếp theo đó đè lên người, vung quyền đấm vào sóng
mũi y.

Nắm quyền còn chưa
kịp đấm tới, Hồ Sinh bỗng la lớn:

- Chờ một chút,
chú xem còn có chỉ thị nữa trong người ta.

Nhạc Dương do dự
một chút, rồi cũng đấm cho y một quyền, đợi cho gương mặt Hồ Sinh đầm đìa những
máu, không còn sức lực phản kháng, y mới móc trong người Hồ Sinh ra một phong
thư, người thì cưỡi trên người Hồ Sinh, lấy một tay mở thư ra đọc.

Y biến sắc, chầm
chậm đứng dậy, biểu tình trên gương mặt không biết là vui hay là buồn.

Hồ Sinh cũng lồm
cồm bò dậy, vừa thở vừa nói:

- Đây chẳng qua là
thử thách chú thôi, xem chú có thể tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh hay không.

Mặt y đầy máu me,
sống mũi đã bị gãy ra, càng làm cho gương mặt y thêm méo mó đáng sợ.

Nhưng y còn đang
cười:

- Hiện tại chú đã
qua được một cửa ải, hoàn toàn xứng đáng rồi, mau mau lên thuyền thôi.

Nhạc Dương lập tức
quay lưng lại, đi nhanh về phía trước. Lúc y xoay người lại, ánh mắt hình như
có rướm lệ, nhưng y ráng nhịn lại. Y thề sẽ không bao giờ rơi nước mắt nữa, tất
cả đều là do y chọn lựa, y không thể oán ai, cũng chẳng cần phải đau khổ.

Đối với y, “cảm
tình” đã biến thành một thứ xa xỉ, không những xa xỉ, mà còn nguy hiểm nữa.

Nguy hiểm đủ để
lấy mạng của y, nhất định y phải ráng sống cho được, nếu có người muốn chết,
người chết không phải là y!

Thời điểm khởi
hành lại bị dời nữa, dời tới trưa mai, bởi vì một số hàng hóa cuối cùng còn
chưa được chất lên hết, những người thủy thủ đang chuẩn bị chờ đi bây giờ lại
bắt đầu đánh bạc uống rượu, chọc phá đàn bà, vui thả dàn những giây phút cuối
cùng trước khi lao đầu vào những ngày làm việc khổ cực, những ngày khổ hạnh còn
hơn nhà tu, nửa đêm thức giấc tình dục nổi lên, chỉ còn biết dùng tay giải
quyết.

Canh thịt bò trong
bụng của Lục Tiểu Phụng cũng đã hoàn toàn tiêu hóa, chàng đang tính đi tìm tí
gì cho vào bụng, lập tức thấy Nhạc Dương áo quần rách nát đầy máu me, từ bờ
biển đi thất thểu về.

Y làm sao ra nông
nỗi vậy? Nãy giờ y làm chuyện gì? Có phải đi liều mạng với người khác không? Đi
liều mạng với ai? Có phải là với gã đại ca mặt ngựa dài ngoằng ấy không?

Lần này Lục Tiểu
Phụng không lại hỏi y, ngay cả một tí kinh hãi cũng không lộ ra nét mặt, Nhạc
Dương đang đi tìm nước uống.

Bất cứ người nào
vừa nuốt chửng hai tờ giấy xong, cũng đều nhịn không nổi phải uống miếng nước.

Trên quầy chưởng
quỹ trong phòng, tấu xảo có một bình nước, nơi đấy vốn là chỗ để mấy bình trà,
chẳng qua ít có ai dùng.

Bình trà này lúc
nãy có gã đánh cá một mắt vừa đem lại, nãy giờ vẫn chưa có ai đụng vào.

Một người vừa mới
trải qua một trận đánh nhau sống chết, tinh thần và thể lực không khỏi bị suy
nhược, làm chuyện gì cũng bớt đi mấy phần cảnh giác, huống gì y nghĩ là mình đã
an toàn rồi.

Lục Tiểu Phụng
bỗng sực nhớ ra một chuyện.

Gã đánh cá một mắt
hai ngày liên tiếp không uống một giọt nước, tại sao bây giờ bỗng dưng cầm bình
nước vào?

Cái lối suy nghĩ
đó làm cho Lục Tiểu Phụng nhớ ra thêm một điều, trong hang Hồ Ly, chỉ có gã
thiếu niên này là người duy nhất uống nước, y uống nước cũng không phải là
chuyện gì đáng chú ý, nhưng gã đánh cá nãy giờ cứ nhìn y lom lom, biểu tình
trên gương mặt làm như hận y không uống cho xong ly nước vậy.

Miệng của Nhạc
Dương đã kề vào cái vòi của bình nước, Lục Tiểu Phụng bỗng rút bàn tay trong
người ra, hai ngón tay búng một cái, một thỏi bạc vụn bay ra, tinh lên một cái,
đụng vào bình nước.

Cái vòi bị đụng
trật qua một bên, méo mó đi.

Nhạc Dương cảm
thấy bàn tay chấn động lên, bình nước rớt xuống đất, bàn tay của y cũng dính
vài giọt nước, y đưa tay lên mũi ngửi một cái, gương mặt lập tức biến sắc.

Lục Tiểu Phụng
không cần phải hỏi thêm, chàng đã biết trong nước có độc.

Gã đánh cá một mắt
xoay người lại, đang chuẩn bị chuồn ra, Lục Tiểu Phụng đã xông lại.

Gã đánh cá vung
quyền lên phản kích, xuất thủ vừa nhanh, lực đạo vừa mạnh, chỉ tiếc, y gặp phải
Lục Tiểu Phụng.

Lục Tiểu Phụng còn
nhanh hơn, bàn tay thò ra, chụp lấy cánh tay của gã, còn bàn tay kia xốc nguyên
người gã lên, đưa lại trước mặt Nhạc Dương.

- Tên này của
ngươi đấy.

Nhạc Dương nhìn
chàng, hình như không hiểu, y lạnh lùng hỏi:

- Ta muốn y làm
gì?

Lục Tiểu Phụng
nói:

- Không lẽ ngươi
không muốn hỏi ai là ngươi tính hại ngươi?

Nhạc Dương nói:

- Ta không cần
hỏi, ta đã biết ai muốn hại ta.

Lục Tiểu Phụng
hỏi:

- Ai?

Nhạc Dương nói:

- Ngươi!

Lục Tiểu Phụng đần
mặt ra.

Nhạc Dương lạnh
lùng nói:

- Ta muốn uống
nước, ngươi đi đánh rớt bình nước, không phải ngươi hại ta, còn ai nữa!

Gã đánh cá chầm
chậm rón rén đứng dậy:

- Không những
ngươi hại y, ngươi còn hại cả ta, xương sườn của ta sắp bị ngón tay ngươi móc
cho gãy đứt ra, ta muốn ngươi bồi thường.

Lục Tiểu Phụng
bỗng cười phì lên:

- Muốn ta bồi
thường? Đĩnh bạc đó cho ngươi uống rượu đấy!

Gã đánh cá chẳng
khách khí tí nào, nhặt đĩnh bạc dưới đất lên rồi bỏ đi, chẳng thèm nhìn tới
Nhạc Dương.

Nhạc Dương cũng
chẳng nhìn tới y, y hằn học trừng mắt tới Lục Tiểu Phụng, bỗng nói:

- Ngươi giúp giùm
ta một chuyện được không?

Lục Tiểu Phụng
nói:

- Ngươi cứ nói.

Nhạc Dương nói:

- Đi xa xa ta giùm
một chút, càng xa càng tốt.

Nhạc Dương đã ngồi
xuống, hiện tại Lục Tiểu Phụng đã cách y một khoảng thật xa, thật ra, y còn
không thấy ngay cả cái bóng của chàng đâu.

Cái người trời
sinh chuyên môn đi xen vào chuyện người khác, không biết đã đi xen vào chuyện
của người nào khác, gã đánh cá cũng biến đi đâu mất.

Nhạc Dương bỗng
nhảy dậy, xông ra ngoài.

Y nhất định phải
cản trở Lục Tiểu Phụng, không để cho chàng đi hỏi gã đánh cá, bọn họ hầu như đồng
thời tìm ra gã đánh cá.

Bởi vì bọn họ đồng
thời nghe có tiếng rú thê thảm từ mé bên này bờ biển, đợi đến lúc bọn họ lại
đó, gã đánh cá suốt đời sinh sống trên biển, đã bị chết đuối ở dưới nước, mỗi
người ai ai cũng rất có thể bị chết đuối.

Nhưng rõ ràng là y
đang tính đi uống rượu, tại sao bỗng vô duyên vô cố, ăn mặc đàng hoàng nhảy vào
nước chết đuối?

Lục Tiểu Phụng
nhìn nhìn Nhạc Dương, Nhạc Dương nhìn nhìn Lục Tiểu Phụng, bỗng nghe từ xa có
tiếng người gọi lớn:

- Thuyền sắp khởi
hành, thuyền sắp khởi hành!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3