Phụng Vũ Cửu Thiên - Hồi 17 phần 2
Lục Tiểu Phụng
hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Ngưu Nhục Thang
nói:
- Người càng giàu,
càng không muốn tiêu tiền.
Lục Tiểu Phụng
hỏi:
- Không phải y đã
phí bao nhiêu tiền đi theo dõi ta sao?
Ngưu Nhục Thang
nói:
- Đấy là chuyện
bất đắc dĩ, không tiêu không được.
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Vậy thì ta chỉ
còn một câu nói.
Ngưu Nhục Thang
hỏi:
- Câu gì?
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Món ăn sáng nay,
ta không ăn không được.
Lục Tiểu Phụng
nuốt hết miếng bánh bao cuối cùng, chắt miệng ra vẻ ngon lành, nói với Ngưu
Nhục Thang:
- Ta muốn nhờ cô
một chuyện.
Ngưu Nhục Thang
hỏi:
- Anh còn muốn
thêm một tô canh thịt bò?
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Không phải.
Ngưu Nhục Thang
hỏi:
- Vậy thì em làm
gì cho anh?
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Đem ta lại gặp
Cung Cửu.
Ngưu Nhục Thang lộ
vẻ do dự nói:
- Có chuyện gì,
anh cứ nói với em.
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Những lời ta
nói, phải nói trước mặt Cung Cửu.
Ngưu Nhục Thang
hỏi:
- Tại sao?
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Bởi vì có vậy ta
mới cảm thấy khoái bụng.
Ngưu Nhục Thang
không nói một lời, quay lưng lại đi dẫn đầu.
Cung Cửu không ở
trong lữ quán, trước giờ y chưa hề ở trong lữ quán.
Cung Cửu đang ở
trên xe.
Cung Cửu sinh hoạt
ăn uống, chỉ ở trong cỗ xe hào hoa trang bị đầy đủ.
Y gớm những đồ
dùng, chén đũa, ly bình, giường ngủ người khác đã dùng qua.
Lục Tiểu Phụng lại
cỗ xe của Cung Cửu, y đang ngồi chỗ vị trí đánh xe trầm tư.
Y chỉ lạnh lùng
nhìn chăm chú vào Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng
cũng yên lặng nhìn lại Cung Cửu.
Hai người yên lặng
nhìn nhau, làm như lấy cặp mắt ra tỉ thí võ công vậy.
Người phá tan cái
yên lặng đó không phải là Cung Cửu.
Cũng không phải là
Lục Tiểu Phụng.
Mà là Ngưu Nhục
Thang. Ngưu Nhục Thang chỉ nói có sáu chữ:
- Y muốn nói
chuyện với anh.
Sau đó Ngưu Nhục
Thang chui vào trong xe, kéo màn cửa lại.
Cung Cửu đưa cặp
mắt dò hỏi nhìn Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng bèn
mở miệng ra, chàng nói:
- Ta có chuyện
muốn nói trước mặt ngươi.
Cung Cửu nói:
- Ta biết.
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Ngươi biết?
Cung Cửu nói:
- Ngưu Nhục Thang
vừa mới nói tức thời.
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Ngươi không hỏi
ta muốn nói gì sao?
Cung Cửu nói:
- Ta không cần
hỏi.
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Tại sao?
Cung Cửu nói:
- Ngươi đã lại,
ngươi sẽ nói.
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Điều ta muốn nói
là, ta muốn ngươi đuổi gã đánh xe của ngươi đi.
Cung Cửu hơi biến
sắc, y hỏi:
- Tại sao?
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Ngươi chẳng phải
cần đến gã đánh xe.
Cung Cửu nói:
- Không có người
đánh xe, ai lại đánh xe?
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Ta.
Cung Cửu lấy làm
kỳ hỏi:
- Ngươi?
Lục Tiểu Phụng
nói:
Cung Cửu hỏi:
- Tại sao ngươi
muốn đánh xe cho ta?
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Bởi vì ta muốn
dứt ra khỏi chuyện theo đuổi của ngươi.
Cung Cửu nói:
- Nhưng...
Lục Tiểu Phụng
ngắt lời:
- Ta đánh xe cho
ngươi, là biểu thần ta không bị ngươi rượt theo, mà là ta đưa ngươi đi.
Cung Cửu hỏi:
- Ngươi muốn đưa
ta đi đâu?
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Ta cũng không
biết.
Cung Cửu lấy làm
kỳ hỏi:
- Ngươi không
biết?
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Không chừng đi
trên đường ta sẽ nghĩ đến một chỗ.
Cung Cửu hỏi:
- Chỗ nào?
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Nếu ngươi muốn
biết chỗ đó, ngươi phải để cho ta đánh xe, trên đường ta nghĩ ra, ta sẽ nói cho
ngươi biết.
Cung Cửu không nói
gì, y đưa cây roi ngựa cho Lục Tiểu Phụng, mở màn cửa ra, chui vào trong.
Mặt trời đã lên
cao lắm, hầu như đã đến đỉnh đầu.
Ánh mặt trời giữa
trưa nóng hừng hực.
Nhưng Lục Tiểu
Phụng lại rất yên tĩnh như mặt nước hồ.
Cây roi ngựa trong
tay chàng vẫy nhẹ lên, vó ngựa lốp cốp, xe ngựa chạy rất êm, không có tí gì ra
vẻ muốn vội vã đi trong ánh mặt trời gay gắt.
Tại sao?
Bởi vì Lục Tiểu
Phụng đã nghĩ ra được một cách thoát khỏi nanh vuốt của con mèo ác độc.
Cỗ xe ngựa bỗng
chạy như bay về phía trước.
Cung Cửu ngồi
trong xe nhịn không nổi cũng thò đầu ra hỏi:
- Ngươi đang hối
hả đi đường sao?
Lục Tiểu Phụng
chẳng quay đầu lại, chàng vung roi lên:
- Đúng vậy.
Cung Cửu hỏi:
- Tại sao phải gấp
rút vậy?
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Bởi vì ta muốn
đi gặp một người.
Cung Cửu hỏi:
- Ngươi muốn gặp y
gấp rút như vậy sao?
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Không gấp.
Cung Cửu hỏi:
- Không gấp tại
sao lại đi nhanh vậy?
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Bởi vì ta phải
lại chỗ y ở trước hoàng hôn.
Cung Cửu hỏi:
- Vậy sao ngươi
còn nói không gấp?
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Ta không gấp,
nhưng y gấp.
Cung Cửu hỏi:
- Y gấp?
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Bởi vì y có thói
quen, trời tối, y sẽ không tiếp khách.
Cung Cửu hỏi:
- Ngay cả ngươi
cũng không tiếp?
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Ngay cả Thiên
Vương lão tử cũng không tiếp.
Cung Cửu hỏi:
- Vì vậy ngươi
phải đến đó trước khi trời tối?
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Đúng vậy.
Cung Cửu hỏi:
- Vậy thì người
gấp phải là ngươi.
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Không đúng, bởi
vì quy củ là do y đặt ra, vì vậy nôn nóng muốn tiếp khách trước hoàng hôn, là
y, không phải là ta.
Tia sáng mặt trời
đã bắt đầu nhạt đi.
Cỗ xe đã chậm lại.
Gió thổi nhẹ qua,
đem theo mùi hương hoa thoang thoảng ngọt ngào.
Cung Cửu ngồi
trong xe hỏi ra:
- Người ngươi muốn
gặp là một người yêu hoa?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Quá yêu Cung Cửu
hỏi:
- Chỗ y ở trồng
đầy những hoa sao?
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Đủ các thức các
dạng hoa.
Cung Cửu hỏi:
- Đây là chỗ nào?
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Vạn Mai sơn
trang.
Cung Cửu hỏi:
- Tây Môn Xuy
Tuyết? Người ngươi muốn gặp là Tây Môn Xuy Tuyết?
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Đúng vậy, tuy
thường thường y không thổi tuyết, y thổi máu, nhưng y quả thật là Tây Môn Xuy
Tuyết.
Cung Cửu hỏi:
- Ngươi tìm y làm
gì?
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Nói với y vài
câu.
Cung Cửu hỏi:
- Ta không thể
nghe?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Ta nói chuyện
với bạn bè, trước giờ không thích có người lạ đứng bên nghe ngóng.
Cung Cửu hỏi:
- Ngươi muốn nhờ y
giúp giùm?
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Không chừng.
Cung Cửu hỏi:
- Ngươi muốn y đi
thông tri cho Sa Mạn.
Lục Tiểu Phụng
không trả lời.
Cỗ xe đã ngừng
trước khóm hoa.
Lục Tiểu Phụng
buông cây roi ngựa ra, nhảy xuống xe gõ gõ vào trong màn cửa hỏi:
- Ngươi có muốn
vào không?
Cung Cửu nói:
- Y đã không thích
người lạ, ta vào đó làm gì, nơi đây có hương có hoa, ta ở đây hưởng thụ cảnh
hoàng hôn, không khoan khoái hơn sao?
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Ngươi quả thật
là một người thông minh.
Cung Cửu nói:
- Quá khen.
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Ngươi đã thừa
nhận mình là người thông minh, ngươi đoán xem ta sẽ mượn ngươi một thứ gì?
Cung Cửu không nói
gì.
Bởi vì y đoán
không ra.
Lục Tiểu Phụng
cười nói:
- Ta muốn mượn
ngươi một con dao cạo râu.
Lục Tiểu Phụng
đang cười lớn lên, một con dao cạo râu đã bay từ trong màn cửa ra.
Giọng nói của Cung
Cửu lạnh như băng giá:
- Cho ngươi.
Lúc Cung Cửu thò
đầu ra, Lục Tiểu Phụng đang cạo râu, gương mặt chàng lộ vẻ rất khoan khoái.
Cung Cửu nhịn
không nổi lạnh lùng nói:
- Không phải là
ngươi có nói Tây Môn Xuy Tuyết không tiếp khách sau hoàng hôn sao?
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Đúng thế.
Cung Cửu nói:
- Ngươi còn đang
ung dung đứng đó cạo râu?
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Ta cả đời ít khi
có dịp cạo râu, nhất định phải cạo cho thoải mái một tí, mới xứng đáng với bộ
râu. Không những vậy, ngươi yên tâm, mặt trời còn chưa qua khỏi núi, ta bảo đảm
nhất định sẽ cạo xong xuôi đàng hoàng.
Cung Cửu nói:
- Ta muốn khuyên
ngươi một câu.
Lục Tiểu Phụng
hỏi:
- Câu gì?
Cung Cửu nói:
- Ta nghĩ bốn hàng
lông mày của ngươi xem ra dễ nhìn hơn, vì vậy ta khuyên ngươi đừng cạo mất đi.
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Ta phải cạo
sạch.
Cung Cửu hỏi:
- Tại sao?
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Tại vì ta phải
gặp Tây Môn Xuy Tuyết.
Cung Cửu hỏi:
- Ngươi nhất định
muốn gặp y?
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Không gặp được
y, ta gặp không được Sa Mạn.
Cung Cửu nói:
- Không gặp y,
người vẫn còn thấy được Sa Mạn mà.
Lục Tiểu Phụng
nhìn Cung Cửu:
- Sao?
Cung Cửu hỏi:
- Ngươi không tin?
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Ta tin, nhưng ta
không dám.
Cung Cửu hỏi:
- Ngươi không dám?
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Ta sợ ta phải
thấy Sa Mạn lần cuối, hay là...
Cung Cửu hỏi:
- Hay là sao?
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Hay là nàng gặp
ta lần cuối.
Cung Cửu cười hỏi:
- Ta có thể không
giết các ngươi.
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Ngươi làm được
sao?
Cung Cửu nói:
- Được chứ.
Lục Tiểu Phụng
hỏi:
- Điều kiện ra
sao?
Cung Cửu nói:
- Ngươi rất thông
minh.
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Vì vậy ta còn
sống nhăn ở đây.
Cung Cửu nói:
- Chỉ cần ngươi
gia nhập bọn ta.
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Đây là ý của
ngươi?
Cung Cửu nói:
- Không phải.
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Là ý của lão
đầu?
Cung Cửu nói:
- Đúng vậy.
Lục Tiểu Phụng
cười cười, đặt con dao cạo râu xuống, lấy khăn lau mặt sạch sẽ, rồi nói:
- Ngươi xem mặt
mày ta bây giờ có phong nhã lắm không?
Cung Cửu nhìn
chàng, không nói gì cả.
Lục Tiểu Phụng
quay mặt lại tấm màn cửa gọi:
- Ngưu Nhục Thang.
Ngưu Nhục Thang
thò đầu ra.
Lục Tiểu Phụng
hỏi:
- Gương mặt của ta
có đẹp trai hơn lúc trước không?
Ngưu Nhục Thang
nhìn nhìn chàng, rồi nhìn nhìn Cung Cửu, không nói gì cả.
Lục Tiểu Phụng
cười nói:
- Chắc là các
ngươi đã bị nghi biểu anh tuấn của ta dọa cho sợ hết cả hồn, vì vậy chẳng ai mở
miệng ra nói gì, ta đã anh tuấn như vậy, bây giờ đi gặp Tây Môn Xuy Tuyết cũng
là vừa.
Mặt trời đã hạ
xuống núi.
Gió chiều đượm
hương hoa, Lục Tiểu Phụng cảm thấy thật khoan khoái.
Chàng hít vào một
hơi thật sâu, thở dài nói:
- Trời đẹp như
vậy, tại sao mình còn phải tranh này tranh kia, bắt người khác phải chết đi cho
được nhĩ?
Cung Cửu lạnh lùng
hắc lên một tiếng.
Lục Tiểu Phụng lại
nói:
- Kiếp người đẹp
đẽ thế này, tại sao ngươi cứ đi bức ta vào tuyệt cảnh làm gì? Tại sao ngươi
không nắm tay Ngưu Nhục Thang đi dạo lòng vòng xem hoa, hưởng thụ kiếp sống con
người?
Cung Cửu biến sắc,
giọng nói cứng lại:
- Trời sắp tối
rồi.
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Ta biết.
Cung Cửu hỏi:
- Tại sao Tây Môn
Xuy Tuyết còn chưa ra tiếp đón ngươi?
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Không chừng y
đang làm vài món cơm đặc biệt để khoản đãi ta đấy.
Cung Cửu hỏi:
- Ngươi muốn ăn
cơm tại đây sao?
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Ta còn muốn ở
đây ngủ qua đêm.
Cung Cửu nói:
- Vậy thì mời
ngươi.
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Trước khi vào,
ta cũng muốn khuyên ngươi một câu.
Cung Cửu nói:
- Ngươi cứ nói.
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Mau mau nhóm lửa
nấu cơm, để lúc nghe mùi đồ ăn, khỏi bị đói bụng chịu không nổi.
Cung Cửu cười ruồi
nói:
- Ta cũng chẳng
ham ăn gì lắm, ngươi không cần phải khích ta, ngủ cho ngon, ngày mai còn phải
đi đường.
Lục Tiểu Phụng
hỏi:
- Tại sao ta còn
phải đi đường?
Cung Cửu nói:
- Bởi vì ta đã
quyết định không dùng ngươi làm đánh xe nữa.
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Thật ra, ngày
mai ta cũng chẳng làm đánh xe cho ngươi.
Cung Cửu nói:
- Sao?
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Ngày mai ngươi
sẽ phát hiện ra, ta nhất định là một người rất tự do, không còn có bóng dáng
con mèo nào lởn vởn muốn đi theo bên mình.
Cung Cửu nói:
- Vậy thì ngày mai
ngươi chờ xem đi.
Lục Tiểu Phụng
chầm chậm đi tới cổng, miệng thì cao hứng nói:
- Ngày mai, cái
tiếng nghe sao mà đầy hy vọng.
Trong phòng không
thấy có hoa, nhưng lại đầy mùi thơm của hoa, nhẹ nhàng, dịu dàng, giống con
người của Tây Môn Xuy Tuyết.
Lục Tiểu Phụng tựa
vào chiếc ghế làm bằng dây đằng la, nhìn Tây Môn Xuy Tuyết. Tây Môn Xuy Tuyết
đang cầm trên tay ly rượu màu xanh nhạt, chiếc áo trắng tinh trên người vừa nhẹ
nhàng vừa mềm mại.
Có tiếng địch vọng
lại dịu dàng như gió xuân, phảng phất rất gần, lại phảng phất như xa lắm, nhưng
không thấy người thổi đâu.
Lục Tiểu Phụng thở
ra, chàng nói:
- Cả đời ngươi có
bị phiền não bao giờ không?
Tây Môn Xuy Tuyết
nói:
- Lúc trước ngươi
cũng có hỏi ta câu đó rồi.
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Lúc trước ngươi
nói là không.
Tây Môn Xuy Tuyết
nói:
- Ký ức của ngươi
rất tốt.
Lục Tiểu Phụng
hỏi:
- Bây giờ thì sao?
Tây Môn Xuy Tuyết
nói:
- Phiền não.
Lục Tiểu Phụng
hỏi:
- Phiền não gì?
Tây Môn Xuy Tuyết
nói:
- Phiền não cái bộ
râu.
Lục Tiểu Phụng
nhìn bộ mặt trơn láng của Tây Môn Xuy Tuyết hỏi:
- Vì ngươi không
có râu nên ngươi phiền não?
Tây Môn Xuy Tuyết
nói:
- Không phải.
Lục Tiểu Phụng
hỏi:
- Không phải?
Tây Môn Xuy Tuyết
nói:
- Ta vì ngươi
không có râu mà phiền não.
Lục Tiểu Phụng
hỏi:
- Thế à? Tại sao
vậy?
Tây Môn Xuy Tuyết
nói:
- Tại vì lần trước
ngươi tìm ta giúp đỡ, ta có nói trừ phi ngươi cạo sạch đi bộ râu, ngươi muốn ta
đi làm gì, ta sẽ theo ngươi làm đó.
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Ta nhớ, đó là
lần đầu tiên ta vì người khác mà cạo mất bộ râu.
Tây Môn Xuy Tuyết
nói:
- Hiện tại ngươi
lại đi cạo mất bộ râu, vì vậy ta biết, ta sắp có phiền não đến nơi.
Lục Tiểu Phụng ực
một hơi hết ly rượu, nhìn nhìn Tây Môn Xuy Tuyết.
Tây Môn Xuy Tuyết
nhẹ nhàng nhấp vào rượu màu xanh nhạt trong ly, nói:
- Thứ rượu này
thích hợp uống chầm chậm thưởng thức.
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Ta biết.
Tây Môn Xuy Tuyết
nói:
- Thế thì sao
ngươi lại cạn ly nhanh thế?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Bởi vì ta đang
đợi ngươi.
Tây Môn Xuy Tuyết
nói:
- Đợi ta, đợi ta
làm gì?
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Đợi ngươi nói
một tiếng.
Tây Môn Xuy Tuyết
nói:
- Tiếng gì?
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Một tiếng giải
trừ phiền não cho ta.
Tây Môn Xuy Tuyết
uống cạn ly rượu, đặt xuống bàn nói:
- Ngươi muốn đi
làm gì, ta sẽ theo ngươi làm đó.
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Hiện tại ngươi
có thể rót ra hai ly, chúng ta cùng thưởng thức từ từ.
Lục Tiểu Phụng
nâng ly lên nói:
- Nhờ câu nói của
ngươi.
Tây Môn Xuy Tuyết
nói:
- Nhờ bộ râu của
ngươi.
Hai người cùng
cười, nhẹ nhàng nhấp nhấp rượu.
Tiếng địch đã
ngừng, nhưng bỗng nghe có tiếng cổ cầm vọng lại.
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Sở thích của
ngươi đã thay đổi.
Tây Môn Xuy Tuyết
nói:
- Không.
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Vậy thì tại sao
lại đổi qua cổ cầm?
Tây Môn Xuy Tuyết
nói:
- Tiếng địch du
dương, nhưng thanh điệu tác dụng không được lớn như cổ cầm.
Lục Tiểu Phụng
hỏi:
- Thanh điệu tác
dụng? Thanh điệu gì?
Tây Môn Xuy Tuyết
nói:
- Sát khí.
Lục Tiểu Phụng
hỏi:
- Thanh điệu sát
khí?
Tây Môn Xuy Tuyết
gật gật đầu.
Lục Tiểu Phụng
hỏi:
- Thanh điệu sát
khí của ai?
Tây Môn Xuy Tuyết
nói:
- Của người ngồi
trong cỗ xe.
Lục Tiểu Phụng
hỏi:
- Ngươi cảm thấy
được sát khí của y?
Tây Môn Xuy Tuyết
nói:
- Sát khí rất
nồng.
Lục Tiểu Phụng
hỏi:
- Ngươi có biết y
muốn giết ai không?
Tây Môn Xuy Tuyết
nói:
- Nhất định không
phải là ta.
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Cũng không chỉ
một mình ta.
Tây Môn Xuy Tuyết
hỏi:
- Còn có ai?
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Còn có Lão Thực
hòa thượng, Sa Mạn và Tiểu Ngọc.
Tây Môn Xuy Tuyết
nói:
- Ta có hai câu
hỏi.
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Câu hỏi gì?
Tây Môn Xuy Tuyết
nói:
- Thứ nhất là, tại
sao y muốn giết Lão Thực hòa thượng?
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Câu thứ hai?
Tây Môn Xuy Tuyết
nói:
- Sa Mạn và Tiểu
Ngọc là ai?
Lục Tiểu Phụng đem
những chuyện mình gặp nói ra hết cho y nghe xong, rượu trên bàn đã gần hết,
thức ăn đã sạch.
Tây Môn Xuy Tuyết
nhìn Lục Tiểu Phụng, ánh mắt đầy vẻ trách móc.
Tây Môn Xuy Tuyết
nói:
- Ngươi gây ra
chuyện phiền phức không nhỏ.
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Bởi vậy ta mới
lại tìm ngươi.
Tây Môn Xuy Tuyết
nói:
- Ta biết cách ứng
phó rồi, ngươi cứ đi ngủ một giấc cho khỏe, ngày mai còn đi đường.
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Ta có thể nói
hai tiếng được không?
Tây Môn Xuy Tuyết
nói:
- Không được.
Lục Tiểu Phụng
hỏi:
- Tại sao?
Tây Môn Xuy Tuyết
nói:
- Bởi vì ta biết
hai tiếng đó là gì.
Lục Tiểu Phụng
hỏi:
- Ngươi biết?
Tây Môn Xuy Tuyết
nói:
- Ta biết.
Y nhấp một tí rượu
rồi nói tiếp:
- Ta thà ngươi để
hai tiếng đó trong lòng.
Lục Tiểu Phụng
nói:
- Thế thì ta để
hai tiếng “cảm ơn” vào lòng đây.
Lục Tiểu Phụng vừa
cười vừa uống hết ly rượu.