Mùa hạ chung tình - Chương 08 - Phần 2

Gần đến giờ tan sở, Chung Lăng có một vấn đề về kỹ thuật muốn hỏi ý kiến Hạ Dương, bèn bấm số máy nội bộ, trợ lý của Hạ Dương nói rằng hôm nay Hạ Dương không đi làm.

Chung Lăng liền cau mày: “Có chuyện gì vậy?”

“Nghe nói là sếp ốm, sếp đã xin sếp tổng nghỉ rồi ạ.” Có lẽ là do sợ Chung Lăng nổi cáu, cô bé trợ lý tỏ ra rất rụt rè, nhưng vẫn cố thanh minh.

Ốm ư, Chung Lăng sững lại.

“Hình như là bị cảm nặng ạ.”

Chẳng lẽ là di chứng của trận mưa hôm đó? Đã mấy ngày trôi qua rồi, thời gian ủ bệnh cũng dài gớm. Chung Lăng nghĩ bụng.

Cô đấu tranh tư tưởng nửa ngày trời, không thể tập trung tinh thần làm việc, cuối cùng lấy hết can đảm, lấy cớ có vấn đề kỹ thuật quan trọng cần phải xin ý kiến Hạ Dương, xin phòng nhân sự địa chỉ nơi anh ở.

Lúc này đây Chung Lăng đang đi đi lại lại trước cửa khu nhà ở hoa viên Lư Loan.

Cô có thể nói dối phòng nhân sự là vì việc công, nhưng rõ ràng cái cớ này không thể lừa Hạ Dương. Cô phải tìm lý do đàng hoàng gì để che giấu sự thật đây. Kể cả may mắn che được mắt Hạ Dương thì cũng không thể lừa dối được bản thân. Sự thật ở đây là cô quan tâm đến Hạ Dương, trong tích tắc nghe thấy anh bị ốm, trái tim cô rối như tơ vò.

Cô cứ đi đi lại lại như vậy, việc này phức tạp hơn nhiều so với những khó khăn mà cô gặp trong công việc.

Có lẽ là do đứng trước khu nhà quá lâu, anh bảo vệ tốt bụng đã để ý đến cô và lịch sự hỏi: “Tôi có thể giúp được chị việc gì không?”

“À, tôi tìm người quen, tôi lên ngay đây.” Chung Lăng nắm chặt mẩu giấy ghi số phòng của Hạ Dương trong tay rồi vội vã đi vào tìm thang máy, lên tầng 12.

“Phòng 1208,” cô nhủ thầm rồi hít một hơi thật sâu, một hơi thật sâu nữa.

Khi chuông đổ, tự nhiên Chung Lăng lại không cảm thấy thấp thỏm nữa.

“Ra ngay đây,” bên trong vọng ra giọng nói ngạt mũi nặng, xem ra anh chàng ốm không phải là nhẹ.

Cửa được mở ra, vẻ kinh ngạc xen lẫn vui mừng hiện rõ trên nét mặt Hạ Dương.

Chung Lăng bất giác đưa tay xoa xoa mũi: “Nghe nói anh ốm, em đến thăm.” Cô cố gắng nói với giọng tỉnh bơ.

Hạ Dương liền cười: “Có ai đến thăm người ốm mà đi tay không như em không?”

“Tại sao lại không chứ? Em không biết anh thích gì, nhỡ đồ mua đến không hợp ý anh thì lãng phí quá.” Chung Lăng hùng hổ, câu nói tiếp theo lại càng kinh khủng hơn: “Nhỡ chẳng may anh ốm chỉ còn chút hơi tàn thì cũng không cần ăn gì nữa...”

Chưa nói dứt lời cô đã bị Hạ Dương kéo vào phòng, trợn mắt la: “Em rủa anh hả?”

Chung Lăng không hề để tâm đến vẻ bặm trợn của Hạ Dương: “Đây là cách tiếp khách của anh ư, đến cốc trà cũng chẳng có.”

“Anh là bệnh nhân.” Hạ Dương uể oải nói rồi tiếp tục cuộn mình trên ghế sofa. “Thích uống gì thì vào tủ lạnh mà lấy.”

Chung Lăng nhìn xung quanh, căn hộ độc thân của Hạ Dương sạch sẽ quá mức, còn gọn gàng, ngăn nắp hơn cả phòng cô, cô cảm thấy bất bình, mày nhướng lên, miệng thì hứ với vẻ không thèm chấp.

Vào đến bếp, trong lòng Chung Lăng cũng cảm thấy đỡ hơn phần nào. Trong bồn rửa cũng có bát đĩa đang ngâm, trên kệ bếp còn có mấy bát mì ăn liền ăn dở, nụ cười trên môi cô dần dần hiện rõ hơn, cô cởi áo khoác ngoài, bỏ sang một bên, xắn tay áo lên và nhanh nhẹn dọn dẹp.

Đầu tiên là rửa sạch bát đĩa, sau đó lại cọ rửa bồn rửa bát một hồi, cuối cùng thu hết rác vào một cái túi nilon, đặt ở cửa, định lát nữa về sẽ xách xuống.

Hạ Dương đợi mãi mà không thấy Chung Lăng đâu, liền tò mò đi vào, thấy bóng dáng mảnh dẻ của cô đang bận rộn trong bếp, miệng còn hát ngân nga.

Nắng vàng hắt sáng nửa khuôn mặt cô, tạo thành một hình vòng cung dịu nhẹ, cái miệng xinh xắn nở nụ cười ấm áp, tựa như một bà nội trợ trẻ, yên tĩnh, nhẹ nhàng.

Dường như phát hiện ra ánh mắt của Hạ Dương, Chung Lăng ngẩng đầu lên, liền chạm phải ánh mắt dịu dàng như nước của anh, cô thẹn thùng mặt đỏ bừng.

Nụ cười hiện rõ trên môi Hạ Dương, rồi anh không hề nể nang mà nói: “Em đến làm giúp việc theo giờ cho anh hả.”

Chung Lăng nở một nụ cười bất lực: “Đằng nào thì cũng đã làm trợ lý cho anh rồi, giúp việc theo giờ thì có sao.” Sau đó cô lại chỉ vào mấy bát mì ăn liền: “Ăn món này không có lợi cho bệnh tình của anh đâu.”

“Thế thì ăn gì?” Tài năng giả nai của Hạ Dương luôn là số một.

“Ăn cháo gà tốt hơn.”

Hạ Dương liền giở trò lưu manh: “Thế em nấu cho anh ăn đi.”

“...” Chung Lăng đã lĩnh giáo đủ cái gọi là tự chuốc lấy oan nghiệt, chạy đằng giời cũng không thoát.

“Trong tủ lạnh có nguyên liệu đấy, đành phải trông cậy hết vào em, anh đi ngủ đây, có cháo sẽ dậy ăn.” Hạ Dương cười hềnh hệch.

Được đà lấn tới hả, Chung Lăng liền xòe tay ra, thật thà nói: “Em không biết nấu.”

“...”

“Không biết nấu thì đi mua, không bị bỏ đói là được.”

Chung Lăng hỏi: “Quanh đây có tiệm cháo nào không?”

Hạ Dương thực sự đầu hàng trước cô nàng: “Thôi để anh nấu vậy.”

“Nhưng anh đang ốm mà.” Chung Lăng liếc Hạ Dương một cái.

Hạ Dương liền đáp ngay: “Nhìn thấy em hết cả ốm rồi.”

Mặc dù là câu nói đùa, nhưng Chung Lăng cảm thấy trong lòng dậy sóng, đợi anh chàng nói tiếp nhưng Hạ Dương lại không nói thêm gì nữa.

Chung Lăng không còn xa lạ với trình độ nấu ăn điệu nghệ của Hạ Dương, chẳng mấy chốc, một xoong cháo gà nhỏ thơm phưng phức đã ra lò.

Chung Lăng múc một bát bê ra phòng khách: “Cẩn thận không nóng đấy.”

Hạ Dương ăn rất ngon lành, cơn thèm trong bụng Chung Lăng trỗi dậy, nhưng ăn tranh của người ốm e rằng không ổn lắm, cô bèn cố gắng nuốt nước bọt.

Hạ Dương biết rõ bụng dạ cô nhưng không chịu mở lời, ăn xong lại vui vẻ đưa bát cho cô: “Múc hộ anh bát nữa.”

“...” Nể tình anh ta đang ốm, cô đành nhịn vậy.

“Haiz, ăn no quá!” Cuối cùng lương tâm cắn rứt, Hạ Dương liền vờ vô tình hỏi: “Em cũng chưa ăn tối đúng không, nếu không ngại...”

“Không ngại.” Không đợi anh nói hết, Chung Lăng đã lao thẳng vào bếp.

Hạ Dương cười rất khoái chí.

Chung Lăng rửa xong bát đũa đi ra, hỏi Hạ Dương: “Anh uống thuốc chưa?”

Hạ Dương hất hàm về phía tràng kỷ, Chung Lăng liền cầm lên xem, một hộp thuốc cảm Kangtaike và một hộp Paracetamol đều đã hết hạn sử dụng.

“Không còn thuốc gì khác à?”

Hạ Dương lắc đầu: “Lười đi mua.”

Chung Lăng nghĩ ngợi một lát rồi mở túi xách ra, lấy ra một miếng cạo gió bằng sừng trâu: “Cạo gió đi, đảm bảo hết ốm ngay lập tức.”

Hạ Dương giật mình: “Em mang theo cả cái đồ này hả?”

“Chứ sao, cái này tốt hơn uống thuốc nhiều.”

Hạ Dương sống chết không chịu: “Không cạo đâu.”

“Anh tưởng em lòe anh à, trò này hoàn toàn có căn cứ đấy. Những mẹo người xưa để lại hay lắm.”

Hạ Dương cười giả lả: “Thế ai cạo cho anh? Tay anh đâu có dài.”

Lúc này Chung Lăng mới ý thức được đến vấn đề, mặt đỏ bừng.

“Trừ phi em giúp anh.” Hạ Dương nheo mắt, giọng như có ma lực.

Cổ họng Chung Lăng khô khốc, không phát ra âm thanh nào.

“Em tự đề nghị, hay là em sợ hả?” Chiêu khích tướng quả là hữu dụng.

Chung Lăng liền ưỡn thẳng lưng: “Cạo thì cạo, sợ gì.”

Hạ Dương cười càng phấn khởi hơn.

“Cởi áo ra.” Mặt Chung Lăng nóng như quả bom sắp nổ, cô quay mặt đi, tim đập thình thịch.

Đang là tháng Sáu, Hạ Dương mặc một chiếc áo thể thao mỏng ở nhà, anh cởi ngay ra.

Chung Lăng quay mặt lại thì thấy anh để trần, cơ bắp rắn chắc, cân đối, không hề giống với hình ảnh dong dỏng gầy gầy ngày thường.

Nhiệt độ trong phòng tự nhiên như tăng thêm mấy độ, vẻ luống cuống hiện rõ trên khuôn mặt Chung Lăng. Ánh mắt cô dừng lại trước phần ngực để trần nhẵn mịn của anh, đầu óc quay cuồng loạn xạ.

“Chẳng bao giờ nghe thấy người ta cạo gió bằng cách đứng nhìn cả.” Hạ Dương bật cười nói.

Chung Lăng xấu hổ đáp: “Anh quay lưng ra đây!”

Hạ Dương ngoan ngoãn làm theo.

Chung Lăng mặt nóng như chảo lửa, tay cầm miếng cạo gió mà luống cuống không biết phải bắt đầu từ đâu.

Khi bàn tay mềm mại, nhỏ nhắn của cô đặt lên bờ vai Hạ Dương, người anh run lên.

Bàn tay cảm nhận được sự săn chắc của cơ bắp anh, tự nhiên Chung Lăng thấy bất bình, gã này da còn đẹp hơn cả cô, làm sao cô chịu nổi.

Dĩ nhiên là Hạ Dương không hiểu những suy nghĩ trong lòng Chung Lăng, thực ra anh cũng căng thẳng không kém gì cô, mấy giọt mồ hôi trên trán rỏ xuống.

“Đau không?” Chung Lăng hỏi nhỏ.

Động tác nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, không đau mà thấy hơi tê tê, Hạ Dương vui như mở cờ trong bụng, nhưng lại muốn lưu giữ cảm giác ngọt ngào, giày vò này.

“Xong rồi.” Một lát sau, Chung Lăng thở phào.

Hạ Dương liền quay phắt lại, nửa trên cơ thể lọt hẳn vào mắt cô.

“Anh... không mặc áo vào luôn đi.” Chung Lăng luống cuống, hai má đỏ bừng.

Mặc dù để trần nhưng khí chất của Hạ Dương vẫn rất nho nhã, cuốn hút. “Ừ,” anh đáp rồi từ từ mặc áo vào, đôi mắt đen sáng ngời.

Chung Lăng nhìn anh, chợt nhớ đến câu thơ miêu tả người đàn ông đẹp thời cổ đại: Phong tư trạc trạc như xuân nguyệt liễu, Nhung nhãn lạn lạn như nham hạ điện (Phong thái tươi tắn như liễu đùa gió xuân, đôi mắt sáng ngời căng tràn nhựa sống).

Cái gọi là vẻ đẹp nam tính hút hồn người khác chắc là như vậy.

“Em... em phải về đây, nếu thấy chưa khỏe hẳn thì ngày mai anh cứ nghỉ thêm.” Chung Lăng không dám nhìn Hạ Dương nữa, cô chỉ sợ nếu ở thêm một giây nữa, mọi suy nghĩ của cô sẽ bị lộ tẩy hết.

Hạ Dương từ đầu đến cuối chỉ nhìn chăm chú vào mắt cô mà không nói lời nào.

Chung Lăng cúi đầu, lòng rối như tơ vò, nếu anh tỏ tình một lần nữa thì cô sẽ trả lời thế nào, từ chối hay đón nhận, tình cảm và lý trí của cô đã tách xa nhau kể từ giây phút cô bước chân vào căn phòng này.

Đợi một lúc lâu mà Hạ Dương vẫn không lên tiếng, Chung Lăng càng nghĩ càng tức, cô đã thừa nhận tình cảm của mình rồi mà anh vẫn coi như không có chuyện gì xảy ra. Có phải đàn ông đều ngờ nghệch thế không, chuyện này phụ nữ nhất định phải nói ra trước ư? Bị từ chối một lần rồi bỏ cuộc luôn ư? Cô hậm hực nói: “Em về đây.”

Cô đưa tay mở cửa, Hạ Dương liền đứng sau lưng cô gọi khẽ: “Chung Lăng.” Một bóng đen ập xuống, tay Hạ Dương đã đóng cửa lại, cánh tay còn tại đã khóa chặt cô trong không gian chật hẹp.

Người Chung Lăng gần như đã bị anh ôm trọn trong lòng, xung quanh toàn bộ là hơi thở của anh.

“Chung Lăng.” Ánh mắt Hạ Dương da diết, hơi thở ấm áp phả vào tai cô: “Anh yêu em.”

Một cảm giác vui mừng len lỏi trong lòng Chung Lăng, nhưng miệng vẫn cứng rắn: “Chúng ta không hợp nhau.”

Hạ Dương đưa mắt nhìn xuống: “Có rất nhiều thứ chưa thử thì không thể biết hợp hay không, ví dụ khi chưa ăn thử đậu phụ thối em không thích, ăn rồi em sẽ nghiện...”

“Thôi đi,” Chung Lăng rùng mình vì cách so sánh của Hạ Dương. “Anh ví anh như miếng đậu phụ thối, em không có ý kiến, nhưng anh đừng có lôi em vào.”

“Em rất ghét anh hả?” Hạ Dương cao giọng ở cuối câu, nét mặt có vẻ hụt hẫng. Như con cún nhỏ bị bỏ rơi, trông rất tội nghiệp.

Chung Lăng sợ nhất là nhìn thấy vẻ đáng thương đó của anh, giọng liền dịu đi hẳn: “Cũng không hẳn là ghét.”

Ánh mắt Hạ Dương hiện lên vẻ ranh mãnh vì gian kế đã thành công: “Thế có nghĩa là thích đúng không?”

“Anh bảo phải thì phải.” Chung Lăng không còn chạy trốn nữa.

Hạ Dương cũng không cho cô cơ hội chạy trốn, hơi thở xen lẫn hương bạc hà và hương trà xanh ập xuống, Chung Lăng nhanh nhẹn né đầu sang một bên: “Em là người mang virus viêm gan B...”

“Cùng lắm thì sau này chết cùng nhau.” Hạ Dương bất chấp đặt xuống một nụ hôn.

Chung Lăng thở hổn hển: “Anh còn đang bị cảm, đừng để lây sang em.”

Hạ Dương đâu còn cho cô cơ hội bẻm mép nữa, anh nâng cằm cô lên và đôi môi ập tới.

Trong tích tắc môi chạm môi, dường như có một dòng điện chạy vụt qua, đó là nụ hôn da diết đã được chờ đợi từ lâu, mạnh mẽ hơn những gì hai người tưởng tượng.

Chung Lăng dần dần tan chảy trong nụ hôn nồng nàn của anh, tựa như thanh socola Dove ngọt ngào tan chảy trong tim. Đôi môi anh ghì siết lấy môi cô, hết lần này đến lần khác, cướp đi toàn bộ sinh lực của cô.

Đôi mắt Chung Lăng như bị một màn sương bao phủ, cam tâm sa đọa.

Mãi cho đến khi Chung Lăng sắp nghẹt thở, Hạ Dương mới buông tha cho cô, dường như còn chép miệng vì chưa thật toại nguyện.

Chung Lăng vì thiếu oxy nên thở không đều, cô ra sức hít thở bầu không khí trong lành.

Hạ Dương phấn chấn rót cho cô một cốc nước.

Chung Lăng đón lấy và uống một hơi hết sạch, tim vẫn đập thình thịch vì nụ hôn cháy bỏng, lồng ngực phập phồng. Quay sang thì vô tình nhìn thấy bó hoa hồng hôm trước đặt trên thành cửa sổ. Hoa lá đã héo khô.

“Anh vẫn còn giữ à?” Chung Lăng hỏi nhỏ.

Hạ Dương ai oán đáp: “Ai bảo em không chịu nhận, báo hại anh buồn mấy ngày liền.”

Chung Lăng tủm tỉm cười.

Hạ Dương lại ôm cô vào lòng, gian phòng yên tĩnh đến mức nghe thấy cả tiếng tim đập của hai người.

Dường như có một cảm xúc đã bị kìm chế lâu ngày từ trong trái tim chảy ra, Chung Lăng nhìn thẳng vào mắt Hạ Dương, chủ động gửi lại nụ hôn ngọt ngào như hoa đinh hương.

Thiên hậu Vương Phi đã từng hát rằng: Đằng nào cuối cùng ai cũng cô đơn, nhưng có người sẵn sàng đánh cược, dùng sự đau khổ của cả cuộc đời để đổi lấy giây phút ngọt ngào sâu lắng ngắn ngủi.

Có thể trong tương lai phải đối mặt với nhiều sóng gió, có thể đến cuối cùng vẫn phải cô đơn, kể cả ngày đó sẽ tới, cô sẵn sàng chấp nhận.

Rất lâu sau, một lần đột nhiên Chung Lăng hỏi: “Có phải lần đó anh cố tình giăng bẫy để lừa em không?”

Hạ Dương cố tình lờ đi, nhưng trước lời ép cung, tra khảo của Chung Lăng, cuối cùng anh đã thừa nhận.

Chung Lăng không giận, chỉ hỏi: “Tại sao anh lại khẳng định là chắc chắn em sẽ đến?”

“Rõ ràng trong lòng em rất thích anh, nếu anh không nhận ra điều đó thì chứng tỏ mắt đúng là có vấn đề.” Hạ Dương đáp mà không hề ngước mắt lên.

Chung Lăng thực sự bó tay, gặp phải anh chàng mặt dày hơn cả tường thành này còn có thể nói được gì nữa đây.

Trong lúc còn đang chìm trong cảm giấc lâng lâng thì chuông cửa đổ.

Chung Lăng chưa kịp nói gì, Hạ Dương đã ra mở cửa.

Chung Khải tưng tửng đi vào: “Giai Viện nói cậu ốm, bảo tôi đến ngó xem sao.” Đột nhiên cậu chàng sững lại, miệng há hốc có thể đút lọt cả quả trứng gà: “Chị, sao chị lại ở đây?”

Nét mặt Chung Lăng vô cảm, nói với giọng rất dửng dưng: “Cấp trên xuống thăm cấp dưới ốm có gì là lạ đâu.” Rồi cô khua tay như chưa từng có chuyện gì xảy ra: “Thôi về đây, ngày mai nhớ đi làm đúng giờ.”

Hạ Dương chỉ cười.

Đóng cửa lại, Chung Lăng chưa kịp thở phào thì đã nghe thấy Chung Khải sửng sốt hỏi: “Ấy, Hạ Dương, sao gáy cậu chỗ tím chỗ xanh vậy, bà chị yêu quý của ta bạo hành tình dục với ngươi hả?”

Chung Lăng thực sự không còn mặt mũi nào, chỉ muốn tìm ngay một tảng đậu phụ đâm đầu chết quách cho rồi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Sách giảm giá tới 50%: Xem ngay