Chỉ được yêu mình anh - Phần 4 - Hồi 43 + 44

Hồi 43: Người phụ nữ đó là ai?

Bầu không khí bên bàn ăn nhà họ
Diệp vô cùng kì lạ. Ba người đang vui vẻ chuyện trò, chỉ có một người lặng lẽ
ăn cơm.

Nguyên nhân Thượng Linh lặng lẽ ăn
không phải vì một tiếng “Thố” đầy thân mật của người phụ nữ ngồi đối diện. Cũng
chẳng phải nội dung cuộc nói chuyện giữa Diệp “mỹ nhân” và người kia, mà vị
khách cha Diệp Thố đưa về từ thành phố S thật trùng hợp lại chính là cô gái
tuyệt đẹp mọi người gặp hôm sinh nhật Mễ Mễ tại quán bar - Mã U.

Quậy phá trong bar đến tận nửa đêm,
ra tay cứu mỹ nhân, hại mình suýt chút nữa cũng bị dính líu vào. Lại còn bị
hiểu nhầm Hoa Ninh chính là bạn trai cô…

Tuy nói cho cùng, những chuyện này
cũng chẳng có gì to tát, nhưng nguy một nỗi tối đó cô nói với Diệp Thố cô đến
quán Karaoke đón sinh nhật cùng Mễ Mễ. Những lời này vốn chẳng có chút sơ hở
nào, cô làm sao có thể ngờ được, đương sự lại quen Diệp Thố chứ.

Không những quen mà dường như còn
rất thân thiết nữa. Trước lúc ăn cơm, Diệp Minh dặn dò cô Phương thu dọn phòng
nghỉ cho khách, rõ ràng có ý định mời Mã U ở lại. Thế này chẳng khác gì quả bom
hẹn giờ bên cạnh mình.

Thượng Linh cúi đầu ăn cơm, hoàn
toàn không để ý đến việc Diệp Thố đang sa sầm nhìn bộ dạng lơ lửng trên chín
tầng mây của cô.

Cuối cùng Mã U là người phát hiện
ra: “Thố, làm sao vậy?”

Biết Mã U đang nhìn mình, Thượng
Linh càng cúi thấp hơn, trong lòng bắt đầu niệm thần chú: “Cô không thấy tôi,
không thấy tôi!”

Đáng tiếc là những lời cầu khẩn
chẳng bao giờ được ứng nguyện.

“Cô là Thượng Linh phải không? Tôi
đã nghe tên cô từ lâu, không ngờ hôm đó lại gặp cô trong lúc như vậy. Cô… không
khỏe sao? Nếu không khỏe, cứ đi nghỉ trước, không cần phải tiếp tôi đâu.”

Bị phát hiện rồi! Thượng Linh lo
lắng, chỉ còn cách ngước đầu lên, cười đáp: “Đâu có, ha ha!”

“Hôm đó?” Diệp Thố lườm cô: “Hôm
nào?”

Thượng Linh giả vờ không nghe thấy,
gắp miếng thịt gà bỏ vào bát Mã U: “Cô ăn nhiều vào, ngon lắm đấy!”

Gương mặt Diệp “mỹ nhân” lại càng
nặng nề hơn: “Anh đang hỏi em?”

Thượng Linh ra vẻ ngây thơ vô tội
đáp: “Anh hỏi gì cơ?”

“Thượng Linh!” Anh đặt đũa xuống,
vẻ tức giận âm ỉ trong đôi mắt.

“Sao vậy ạ?” Cô quay lại nhìn anh.

Sau một hồi bốn mắt nhìn nhau, anh
bỗng nhếch mép cười. Nụ cười chói lóa nhưng lại lạnh lùng đầy ma quỷ. Anh đang
nắm chặt cổ tay cô, nói một câu “xin lỗi” với hai người còn lại rồi kéo Thượng
Linh lên tầng. Anh ném cô lên sô pha, khóa trái cửa lại.

“Hôm đi, lúc ở sân bay anh đã nói
gì với em?” Anh ngồi lên tràng kỉ trước sô pha, vắt chéo chân, khoanh tay lại,
dáng vẻ giống hệt như đang thẩm vấn.

“Tùy ý em sử dụng chung cư? Có thể
đưa bạn bè về?”

Anh không nói gì.

“Một mình về thành phố S phải cẩn
thận?”

Anh vẫn không nói gì.

Cô lại nghĩ thêm: “Anh bảo em phải
nhớ anh?”

“Tốt lắm! Em không quên, nếu đã
không quên, vậy tại sao cả tuần nay không thèm gọi cho anh lấy một lần!” Đôi
đồng tử màu đen càng lúc càng sâu hơn, nặng nề hơn.

Thượng Linh bị quát ngẩn người ra:
“Anh tức cái gì? Đợi đã. Không phải vì chuyện này mà anh mặt nặng mày nhẹ với
em từ lúc về nhà đến giờ đấy chứ?” Anh không nói, cô biết mình đã đoán đúng:
“Anh đúng là, em không gọi anh thì anh có thể gọi cho em cơ mà. Với lại, hôm
nay em định đến sân bay đón anh, chỉ có điều anh về nhà sớm hơn dự định thôi!”

“Em có biết tại sao anh về nhà sớm
hay không?” Diệp Thố đi công tác bảy tám ngày, ngày nào cũng chỉ nghĩ đến việc
làm sao xử lí công việc nhanh nhất để về nước, thậm chí còn đổi vé máy bay sang
chuyến sớm hơn, chỉ mong mỏi được gặp cô. Còn cô chẳng hề chủ động gọi cho anh
lấy một cuộc. Mấy ngày ấy anh cố gắng chịu đựng không gọi cho cô, vẫn luôn hi
vọng sẽ được cô gọi, thế nhưng chẳng hề có một cuộc gọi nào cả.

“Về sớm để… ngủ?” Thượng Linh cầm
lọn tóc nói.

Anh nắm chặt bàn tay, cố gắng lắm
mới không tức giận ném cô lên giường: “Có phải em chỉ mong anh ở lại Singapore
một tháng không?”

Thượng Linh nghĩ thầm: Đại ca, anh
vừa về đã hành hạ người khác thế này, nếu có thể đúng là em mong anh ở lại
Singapore một tháng thật.

Thượng Linh không lên tiếng, nhưng
anh biết cô đang nghĩ gì khi bắt gặp ánh mắt đó.

Diệp Thố từ từ đứng lên: “Tối nay
em ngủ trước đi, anh còn nhiều việc phải làm, tối nay anh ngủ trong phòng
sách.”

Thượng Linh trơ mắt nhìn anh bước
đi, không biết phải làm sao. Ngủ cái gì chứ? Cô còn chưa ăn xong cơm.

Cùng lúc đó, tại phòng ăn, không
khí dần vắng vẻ khi chỉ còn lại hai người trên bàn ăn.

“Thấy thế nào?” Diệp Minh từ từ lên
tiếng.

“Cô ấy rất đáng yêu. Cháu chưa bao
giờ thấy Thố như vậy cả.”

“Đã quyết định chưa?”

“Bác Diệp, bác nghĩ giờ đang quyết
định xem buổi tối ăn gì sao?” Mã U cười buồn, gương mặt dịu dàng như đóa hoa nở
giữa mùa hè, xinh đẹp rung động lòng người: “Đây là chuyện lớn, bác để cháu suy
nghĩ lại đã. Bác cũng biết, cháu không thể nào để cậu ấy bị tổn thương được.”

“Không lâu nữa cháu sẽ hiểu thôi!
Đôi khi, tổn thương lại là tốt cho nó.” Diệp Minh cười buồn bã.

***

Chiến tranh lạnh lần thứ hai từ khi
kết hôn dường như còn nghiêm trọng hơn lần trước. Trước đó, tuy lạnh lùng nhưng
ít nhất anh cũng không ngủ trong phòng sách. Còn lần này, anh ngủ ở đó đã hai
ngày liền.

Thượng Linh nằm trên giường rất lâu
mới lê lết bò dậy, khi xuống tầng cô nhận ra Diệp Thố vẫn chưa đến khách sạn.
Hôm qua, anh đưa Mã U đi thăm thú các địa danh ở thành phố B như Mã U muốn.

Hôm nay, hai người đó ngồi trong
phòng khách nói chuyện. Lúc trước Thượng Linh chỉ lo lắng chuyện ở quán bar nên
không để ý, bây giờ cô mới nhận ra, mối quan hệ của hai người không chỉ ở mức
bình thường, mà dường như đã thân quen từ rất lâu.

Nhìn gương mặt trắng tuyệt đẹp ấy,
Thượng Linh không tưởng tượng được thực ra người phụ nữ ấy đã ba mươi ba tuổi.

Cô biết được điều này khi vào phòng
khách tìm Mã U hôm Mã U vừa đến nhà họ Diệp. Cô định kết thân, rồi giải thích
chuyện ở quán bar, hy vọng cuối cùng Mã U sẽ không hé răng một lời nào về
chuyện hôm ấy.

Nhưng lời nói chuyện chưa đầy năm
phút, Diệp Thố đã xuất hiện. Anh dường như rất tức giận khi thấy cô ở đó, chẳng
bao lâu sau liền tống cổ đuổi cô đi. Nếu không biết Mã U lớn hơn anh ba tuổi,
chắc chắn cảnh tượng đó sẽ khiến người khác vô cùng nghi ngờ, dường như anh rất
sợ hãi khi nhìn thấy cô và Mã U ở cùng nhau.

Trên ghế sô pha dưới tầng, không
biết Mã U nói câu gì mà từ xưa đến nay Diệp Thố vốn lạnh lùng giờ lại đỏ cả
mặt, cô còn tưởng mình đã nhìn nhầm.

Trong ấn tượng của Thượng Linh,
trước mặt tất cả những người phụ nữ khác, Diệp Thố luôn lạnh lùng xa cách,
không nói nhiều, cười lại càng ít hơn. Vì vậy những lời giữa anh và cup D đợt
trước đã làm cô khó chịu.

Thái độ của anh với Mã U khác hoàn
toàn so với những người phụ nữ khác. Tại sao cô ta lại đặc biệt với anh như
vậy? Cô ta là ai? Thượng Linh buồn rầu.

Tuy nhiên, sự buồn rầu của Thượng
Linh không chỉ dừng lại ở đó. Có một tối, Diệp Thố vẫn chưa về phòng, Thượng
Linh nằm mãi không ngủ được liền leo xuống giường đi vào phòng sách nhưng nhận
ra không có ai trong đó. Cô đi xuống tầng, thấy đèn trong nhà kính trồng hoa
vẫn sáng.

Trên chiếc bàn tròn giữa những khóm
hoa đặt một chai rượu vang đã mở, hai người cầm ly trong tay, ngồi nói chuyện
phiếm ở đó.

Lại nói chuyện, nửa đêm canh ba, có
nhiều chuyện để nói đến thế sao? Thượng Linh lặng lẽ đi qua, thấy hai người
hình như đang làm bài test. Mã U hỏi, Diệp Thố trả lời, tiếng cười khẽ của cả
hai liên tục vọng đến.

Một lát sau, tiếng cười tan biến.
Thượng Linh tập trung nhìn, thấy Mã U từ từ đứng dậy bước đến sau lưng Diệp
Thố, đặt hai tay lên vai anh, dường như khẽ thở dài nói: “Thố, cậu vẫn như vậy,
bao nhiêu năm rồi chẳng thay đổi gì cả.”

“Phải thay đổi mới được sao?”

“Người khác có thể không sao, nhưng
cậu…”

“Em không muốn thay đổi!”

“Cái tính này của cậu đúng là làm
người khác khốn khổ nhất.” Mã U ngừng lại một lát, ánh mắt khẽ lướt qua bức
tường kính, như vừa phát hiện ra điều gì đó, đột nhiên cười: “Nhưng đây chính
là điểm cuốn hút nhất của Thố nhà chúng ta.”

Thượng Linh tức giận đến xém chút
nữa thì hộc máu. Rốt cuộc người phụ nữ này là ai? Sao lại dám nói “Thố nhà
chúng ta”? Thượng công chúa luống cuống, muốn chạy đến đá bay người phụ nữ này
đi, nhưng cô và Diệp Thố đang chiến tranh lạnh, giờ mà chạy ra chẳng khác nào tuyên
bố với họ: “Tôi vừa nghe trộm hai người nói chuyện”, như thế thì mất mặt quá.

Thượng Linh lặng lẽ hừm một tiếng,
quay đầu lên tầng. Trong nhà kính trồng hoa, Mã U nhìn lên bức tường kính, ánh
mắt như đang cười, nói với Diệp Thố: “Muộn rồi, cậu lên tầng nghỉ đi! Nhớ lấy
lời chị nói, không được phép quá chiều chuộng phụ nữ, chiều chuộng quá sẽ thành
hư, người phải chịu khổ sẽ là cậu đấy!”

Diệp Thố từ từ đứng dậy, gương mặt
nhìn nghiêng với những đường nét vô cùng hoàn hảo: “Những điều này em biết từ
rất lâu rồi! Nhưng nếu không chiều, lại còn khó giữ hơn.”

“Ai bảo thế?” Mã U lắc đầu: “Cậu đã
thử bao giờ đâu mà biết?”

Ánh mắt Diệp Thố như u tối hơn. Rất
lâu sau anh mới lên tiếng: “Vì quá quan trọng nên không tài nào thử nổi.”

Mã U không nói gì nữa, đứng trong
nhà kính lặng lẽ nhìn anh bước lên tầng.

Tiếng mở cửa vọng đến, Thượng Linh
từ trong tấm chăn mỏng ngẩng đầu lên, bật đèn đầu giường. Diệp Thố đứng bên
cạnh trong ánh đèn mờ mờ, đôi đồng tử màu đen tuyệt đẹp lặng lẽ nhìn cô.

Thượng Linh ngồi dậy, trong lòng
rất tức giận nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng như thường: “Hình như anh và Mã U
nói chuyện có vẻ hợp nhỉ?”

Anh hơi nhíu mày: “Sao lại hỏi
thế?”

“Không có gì, chỉ là cảm giác thôi
mà.” Cô ngừng lại một lát, lên tiếng hỏi tiếp: “Trước đây quan hệ giữa hai người
là thế nào?”

Giây phút anh trầm lặng không nói,
cô dường như nắm bắt được sự lạ thường lướt qua mắt anh. Cuối cùng anh vẫn lên
tiếng: “Chẳng có quan hệ gì cả.”

Anh đang lừa cô. Thượng Linh ôm
gối, cuộn tấm chăn mỏng lại, bước xuống giường.

“Em làm gì vậy?” Anh kéo tay cô
lại.

“Nhường giường cho anh, tối nay em
ngủ ngoài sô pha…” Vẫn chưa nói xong, cô đã bị nhấc bổng đặt lên giường.

Hơi thở nóng ẩm ngay dưới cổ cô,
bàn tay anh đã lần dưới lớp áo ngủ: “Không hề nhớ anh chút nào thật sao?” Giọng
anh hơi khàn, có phần lo lắng và nôn nóng khác với bình thường, tuy cử động rất
mạnh nhưng không quá quyết liệt.

Nghĩ đến chuyện trong nhà kính cùng
sự lạ thường trong mắt anh vừa rồi, Thượng Linh chẳng có chút hứng thú nào với
chuyện ân ái cả, cô khẽ đẩy anh ra: “Có gì mà nhớ, chẳng phải giờ anh đã về rồi
sao?” Cô bước xuống giường, ôm đồ vào phòng sinh hoạt chung.

Thượng Linh đóng cửa phòng ngủ, lần
đầu tiên Diệp Thố không hề đuổi theo cô. Cô thở dài, ôm chăn lên sô pha nằm.

Trên hành lang, Mã U lặng lẽ đứng
ngoài cửa khẽ thở dài. Một lúc sau, cô lắc đầu, gõ cửa phòng sách của Diệp
Minh.

***

Hôm sau, Diệp Thố đến khách sạn làm
việc. Mã U tiễn anh ra đến cửa lớn, cảnh tượng đó trông Mã U giống nữ chủ nhân
hơn là Thượng Linh.

Thượng Linh tựa người trước lan can
màu đen trên ban công tầng hai, lặng lẽ nhìn xuống dưới. Lúc tỉnh dậy vào buổi
sáng, cô nhận ra mình đã nằm trên giường, rõ ràng anh không nỡ nào để cô ngủ
trên sô pha. Nếu đã quan tâm cô đến mức ấy, tại sao luôn mặt nặng mày nhẹ với
cô vô cớ như vậy… nhất là sau khi kết hôn.

“Dù em rất muốn vui vẻ sống bên
anh, nhưng xem ra giữa hai chúng ta có một vài vấn đề thật!” Thượng Linh khẽ
nói với chính mình.

Hồi 44: Người yêu cũ?

Thượng Linh hoàn toàn không hề bất
ngờ khi Mã U chủ động mời cô ra ngoài dạo phố. Nếu như thân thế của Mã U đúng
như những gì cô dự đoán, vậy thì điều gì phải đến sớm muộn sẽ đến thôi.

Song cả ngày đi dạo, ăn cơm trưa,
mua sắm và uống trà, Mã U không hề nói gì đến chuyện quá khứ. Nếu gác bỏ lập
trường cá nhân sang một bên, có thể nói Mã U là một người phụ nữ rất quyến rũ.
Thứ cô có không chỉ là thân hình và gương mặt đầy mê hoặc.

Tính cách cô cởi mở, thẳng thắn,
thích những điều mới mẻ, không ra vẻ, cũng không hề phách lối. Từ những đồ ăn
mấy tệ trên vỉa hè cho đến cốc trà chiều mấy trăm tệ cô đều vô cùng vui vẻ chấp
nhận.

Nhìn gương mặt tuyệt đẹp lúc dịu
dàng sâu sắc, lúc tươi tắn rực rỡ, đến Thượng Linh cũng không khỏi than thở
trong lòng. Nếu cô là đàn ông, chắc chắn cũng sẽ yêu Mã U mất, người phụ nữ này
thật quá tuyệt vời.

Lúc sẩm tối, Thượng Linh quay lại
sau khi vào nhà vệ sinh, thấy Mã U đang nói chuyện điện thoại. Thần thái và
giọng nói vô cùng dịu dàng, gương mặt cô như phản phất vẻ lưu luyến trong ánh
hoàng hôn vàng vọt chiếu vào từ cửa kính.

Thượng Linh bước đến gần, chỉ nghe
thấy câu cuối cùng: “Vậy lát nữa gặp nhé, Thố!”

Mã U đặt điện thoại xuống, quay đầu
sang Thượng Linh, ánh mắt không hề lấm lét chút nào: “Thố vừa xong việc rồi,
cũng sắp xếp xong xuôi bữa tối nay rồi!”

Thượng Linh hơi nhíu mày. Bình
thường trong trường hợp này, người khác sẽ gọi là “chồng cô”, nhưng đối với Mã
U, Diệp Thố vẫn là một cá thể riêng lẻ. Chỉ là một người đàn ông mà Mã U quen
biết, chứ không phải là chồng của Thượng Linh.

Thượng Linh nhìn Mã U khẽ cười,
nhưng trong lòng không thoải mái chút nào.

Ba người ăn tối tại một nhà hàng vô
cùng nổi tiếng tại thành phố B, đây cũng là lần đầu tiên Thượng Linh đến nơi
này. Bà chủ nhà hàng biết Diệp Thố, nói chuyện với anh suốt lúc dẫn đường cho
ba người. Thái độ anh rất hờ hững, giống như đang suy tư cho đến khi bà chủ nói
xong câu gì đó, mỉm cười nhìn Mã U đi phía sau, anh mới khẽ lắc đầu.

Thượng Linh bất giác ưỡn ngực lên.
Tuy không nghe thấy gì, nhưng rất dễ đoán ra, thấy Mã U đi sát ngay sau Diệp
Thố, bà chủ tưởng cô chính là bạn gái anh. Trong mắt người ngoài, anh và Mã U
trông giống như một đôi hơn sao?

“Em muốn ăn gì?” Anh ngồi lại gần
lúc Thượng Linh đang nghịch vơ vẩn bát đĩa trên bàn, mùi hương bạc hà dịu nhẹ
khuấy động trái tim cô.

Thượng Linh quay đầu lại, bắt gặp
ngay ánh mắt tuyệt đẹp đang chăm chú nhìn mình, nói bừa: “Em chưa đến đây bao
giờ, tùy anh gọi thôi, ăn được là được!”

Phía đối diện, Mã U cười hì hì một
tiếng: “Cô dễ nuôi thật đấy! Để tôi gọi món trước vậy.” Cười xong, Mã U gọi bà
chủ đến, vô cùng thành thạo gọi mấy món.

Thấy Diệp Thố đang nhìn mình, Mã U
mỉm cười nói tiếp: “Sao, không ngờ tôi vẫn nhớ rõ sở thích của cậu phải không?”

Thượng Linh chống cằm tiếp tục
nghịch bát đũa. Trong lòng thầm nghĩ, tiếp tục đi, nhiệt tình nữa vào, thắm
thiết nữa vào, cô sẽ vỗ tay cho hai người.

Sau bữa tối, ba người đến một quán
bar lãng mạn theo gợi ý của Mã U. Quán bar bật nhạc blue nhẹ nhàng, bầu không
khí rất thoải mái dễ chịu.

Hai người nói chuyện về nhiều lĩnh
vực, đều là những chuyện Thượng Linh chưa bao giờ quan tâm, cũng không hiểu rõ
lắm, nhưng lại chẳng hé răng lấy một tiếng đến điều cô muốn nghe nhất - đó là
quá khứ. Thượng Linh ngồi một bên lặng lẽ nhìn hai người, thỉnh thoảng Diệp Thố
cũng quay đầu lại nhìn cô, lúc thì gạt những lọn tóc trên trán sang bên cho cô,
lúc thì hỏi cô có buồn ngủ hay không.

Anh không nhận ra, nhưng Thượng
Linh cảm nhận rất rõ. Mỗi khi anh nhìn cô, đôi mắt Mã U đều bao phủ một màn
sương mờ ảo. Rõ ràng là Mã U thích anh, hoặc có thể nói là, vẫn đang thích anh.

Từ đầu đến cuối Mã U không hề nói
với Thượng Linh bất kì điều gì liên quan đến quá khứ giữa cô và Diệp Thố, nhưng
từng cử động, thần thái đều nói lên cùng một tâm trạng.

Có lần sau bữa cơm, Thượng Linh
quyết định không vòng vo nữa, hỏi thẳng Mã U: “Chị và A Thố, giữa hai người có
phải đã từng có gì không?”

Mã U nhìn cô rất lâu, đột nhiên mỉm
cười nói: “Sao lại hỏi điều này?”

Đến cả câu trả lời cũng na ná như
Diệp thố. Cô thở dài: “Tôi không quen với việc là người sau cùng được biết.”

“Cô không phải là người biết sau
cùng.” Mã U cười dịu dàng: “… Đã là chuyện của quá khứ rồi, còn nhắc đến làm gì
nữa. Đối với hai người, quan trọng là hiện tại cơ mà, phải không?”

Câu trả lời mới khéo léo làm sao.
Thượng Linh không thể không thừa nhận, Mã U chính là người thông minh nhất
trong số những người phụ nữ cô đã gặp.

Tuy Mã U không hề nói gì, nhưng mấy
tiếng “chuyện quá khứ” rõ ràng chứa đựng quá nhiều điều. Phụ nữ là những người
rất giỏi tưởng tượng, cứ mập mờ không rõ ràng như vậy, lại càng khơi gợi trí
tưởng tượng nhiều hơn.

Mấy ngày sau đó, cô đều chìm đắm
trong những tưởng tượng của chính mình. Hai người họ quen biết thế nào, bắt đầu
thích nhau ra sao? Anh cũng từng hôn Mã U giống như hôn cô, đã từng ôm cô ấy
như ôm cô ư? Anh cũng từng muốn sở hữu cô ấy mãnh liệt như đối với cô sao? Anh
nói thích cô ấy, cười với cô ấy ra sao, ngắm nhìn cô ấy thế nào?...

Từ trước đến giờ tuy có rất nhiều
người thích Diệp Thố, nhưng trong mắt anh lại chỉ có mình cô. Khi điều này trở
thành lẽ dĩ nhiên, cô ngây thơ tưởng rằng anh chưa từng có ai trong quá khứ.

Người yêu cũ, người anh đã từng
thích, từng yêu trước khi có cô. Những chuyện cô không hề biết nhưng đã từng
xảy ra trong quá khứ. Quá khứ khi đôi môi anh, cơ thể anh, trái tim anh đã từng
thuộc về một người phụ nữ khác… đều khiến cô cay đắng xót xa trong lòng.

Tất cả những điều này, đều là những
giây phút mặn nồng không thể chia sẻ được. Cho đến giờ phút này, cô mới thực sự
lĩnh hội được điều ấy.

Lúc ăn tối, Diệp Minh nhắc tới buổi
hòa nhạc từ thiện VIVS sắp tổ chức. Sau khi dặn dò Diệp Thố vài câu, ông căn
dặn Thượng Linh lần này cùng tham dự, dù gì bây giờ cô và Diệp Thố đã kết hôn,
ít nhiều cũng phải giúp chồng đỡ đần công việc.

Thượng Linh hồn phách đang trên tận
chín tầng mây, nên không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ “vâng” một tiếng đồng ý.

Không ngờ cô vừa gật đầu, Diệp Thố
đã lên tiếng phản đối.

“Việc của khách sạn không cần cô ấy
phải động tay vào.” Anh hơi chau mày nhìn cha: “Sẽ có chuyên gia phụ trách buổi
hòa nhạc từ thiện, bố không cần phải lo lắng đâu.”

“Đây không phải là lo lắng. Sớm
muộn gì vợ con cũng đều phải tham dự chuyện khách sạn, lần này coi như tích lũy
kinh nghiệm, để nó cùng phụ giúp vào xem sao.”

“Không cần!”

Anh lạnh lùng từ chối, Thượng Linh
nghe thấy bực dọc: “Cũng đúng, em chơi đàn tệ như vậy, học vấn lại không cao,
việc quan trọng như vậy tốt nhất là không nên giao cho em.”

Diệp Thố quay đầu lại nhìn cô,
dường như định nói gì nhưng lại không lên tiếng. Việc lần này khiến mối quan hệ
vốn đang dịu đi giữa hai người lại quay về điểm xuất phát.

Thượng Linh hiểu lúc này chiến
tranh lạnh với Diệp Thố sẽ là điều thiếu khôn ngoan. Người tình cũ đang ở cùng
một mái nhà, cô ta hoàn hảo chu đáo, thấu hiểu lòng người, còn vợ anh lại bướng
bỉnh kiêu ngạo, chẳng nhẹ nhàng gì với anh. Trường hợp “tình cũ không rủ cũng
đến” vì thế dễ xảy ra nhất.

Nhưng cô khăng khăng không chịu làm
hòa, càng không chấp nhận làm những điều mình không thích để giữ trái tim anh.

“Có phải cậu đã yêu anh ấy rồi
không?” Mễ Mễ hỏi cô trong điện thoại.

“Không phải, mình chỉ muốn đối xử
tốt với anh ấy, muốn sống vui vẻ bên nhau thôi!” Thượng Linh trả lời gượng gạo.

“Phụ nữ bao giờ cũng nói một đằng,
nghĩ một nẻo. Ngoan nào, nếu cậu thực sự thích anh ấy thì cứ thừa nhận, cũng
chẳng phải việc khó khăn quá, dù sao hai người cũng đã kết hôn rồi. Phải cẩn
thận, đừng để đại mỹ nhân ấy cướp mất chồng đấy!”

Nói chuyện điện thoại với Mễ Mễ
xong, Thượng Linh lại càng thấy bực bội hơn. Không phải cô không thể thích anh,
nhưng trong tình huống này, quả thực là vô cùng buồn bực.

***

Cách mấy ngày, Mã U lại rủ Thượng
Linh đi dạo phố.

Thượng Linh thấy rất ngạc nhiên,
với tư cách là người yêu cũ của Diệp Thố, cả ngày thấy vợ anh lẽ nào cô ta
không thấy khó chịu sao?

Hai người ngồi xuống uống trà trong
quán cà phê tại một trung tâm mua sắm. Mã U nói đến buổi hòa nhạc từ thiện do
VIVS tổ chức lần này, hình như muốn khuyên cô cùng tham dự. Thượng Linh đã
hiểu, thì ra mục đích hôm nay của Mã U là làm thuyết khách giúp Diệp Minh.

“Thôi không cần đâu! Thật ra tôi
cũng chẳng có hứng thú với những chuyện thế này.”

“Chẳng phải tuần nào cô cũng tập
piano sao? Không cần để ý đến Thố, nhân cơ hội này luyện tập luôn cũng tốt.
Nghe nói lần này Phong Duy Nặc, nghệ sĩ piano trẻ tuổi vừa từ Vienna về nước
cũng nhận lời biểu diễn, đến lúc ấy có thể nhân việc công làm việc riêng, nhờ
anh ta chỉ bảo cho cô luôn.”

Thượng Linh bị sặc ngụm cà phê,
Phong Duy Nặc cũng tham dự sao? Thượng Linh bỗng thấy lo lắng trong lòng. Lẽ
nào đây là lý do hôm trước Diệp Thố ra sức phản đối cô tham dự buổi hòa nhạc?
Cô sa sầm mặt lại, anh chàng này đúng là cứ ám lấy cô mãi.

“Phong Duy Nặc cũng thế thôi, cũng
không phải tôi chưa từng nhờ anh ta dạy đàn, nhưng đúng là tôi chẳng có chút
năng khiếu nghệ thuật nào cả.”

“Anh ta từng là giáo viên dạy đàn
cho cô sao?” Mã U vô cùng ngạc nhiên: “Tuy tôi chưa gặp anh ta bao giờ, nhưng
nghe nói người này rất kiêu ngạo, rất nhiều người muốn theo học anh ta, nhưng
anh ta chưa bao giờ thu nhận một học sinh nào cả. Cô và anh ta… quen nhau?”

Thượng Linh im lặng. Chị Mã, chị có
cần phải nói với giọng điệu “bỗng nhiên phát hiện đôi gian phu dâm phụ” như thế
không? Để tránh Mã U lần sau nói lung tung trước mặt Diệp Thố hại cô phải đối
mặt với chiến thuật công kích độc đoán của “mỹ nhân”, Thượng Linh vội giải
thích qua về mối quan hệ giữa ba người.

Thực ra, ba người họ đều là bạn
thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã chơi đùa cùng nhau, vui vẻ (?), thuận hòa (?), chỉ
có điều sau này vì một số lý do nên phải xa cách nhau. Với mối quan hệ như vậy,
Phong Duy Nặc dạy cô chơi piano cũng là điều có thể hiểu được.

Giải thích xong, Thượng Linh nhận
ra vẻ mặt Mã U có gì đó hơi khác thường. Mã U nhìn cô, dường như không dám tin
những gì cô vừa nói: “Thì ra, cô chính là con gái của nhà đó. Tôi không hiểu,
tại sao cô lại đồng ý lấy cậu ấy?”

“…” Chị Mã, chị thật là bất lịch
sự.

“Tôi xin lỗi, có lẽ tôi hơi vô lễ.
Nhưng…” Vẻ mặt Mã U vô cùng khó hiểu: “Như những gì tôi biết, cha cô chắc không
bao giờ cho phép cô lấy Thố.”

“…” Liệu có thể nói theo cách nào
đó để cô hiểu hơn được không?

Mã U nhìn cô hồi lâu, dường như
hiểu ra điều gì: “… Trừ khi, cô không hề biết chuyện gì xảy ra năm đó?”

“Biết cái gì chứ?” Thượng Linh muốn
hất đổ cả bàn.

Thượng Linh đợi rất lâu, Mã U mới
lên tiếng: “Xin lỗi cô, đáng lẽ tôi không nên là người nói chuyện đó. Cô cứ đi
hỏi Thố đi! Nếu… Ý tôi nói là nếu cậu ấy đồng ý kể cho cô nghe.”

“…”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3