Chỉ được yêu mình anh - Phần 4 - Hồi 45 + 46
Hồi 45: Anh không tin em
Thượng Linh gọi điện về thành phố Z
trước khi tìm Diệp Thố hỏi về chuyện quá khứ. Cô không muốn chỉ vì mấy câu nói
của Mã U mà hấp tấp chạy đi hỏi anh, chuyện năm xưa đối với cô là một bí mật.
Diệp Minh mấy lần nói đầy ẩn ý, cha
cô lại không chịu nói rõ, Diệp Thố cũng luôn tìm cách che giấu. Lại thêm cả
những lời nói không đến đầu đến đũa của Mã U khiến Thượng Linh vô cùng hoài
nghi trong lòng. Chưa cần nói đến việc rốt cuộc chuyện đó là gì, chỉ riêng thái
độ của mấy người này đã làm cô tò mò rồi.
Ông Thượng im lặng một lúc lâu
trong điện thoại, dường như không ngờ cô lại nhắc đến chuyện này một lần nữa.
“Con chỉ muốn biết sự thật thôi!
Bố! Bố nói cho con đi, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?” Tuy ai cũng kín
như bưng, nhưng Thượng Linh vẫn đoán ra được vài điều dựa vào trực giác: “Có
phải chuyện đó có liên quan đến việc nhà mình phá sản không bố? Lẽ nào…”
“Đừng hỏi nữa!” Cha cô thở dài,
giọng nói vô cùng mệt mỏi: “Biết quá nhiều điều không tốt cho con đâu, chuyện
quá khứ hãy để nó qua đi.”
Thượng Linh chưa kịp lên tiếng, cha
đã gác máy. Nhưng cha cô đã không hề đính chính lại. Thượng Linh cắn môi. Khi
cô nói ra nghi ngờ của mình, cha không nói lời nào phủ nhận cả.
Thượng Linh tĩnh tâm nghĩ lại mọi
chuyện, mười năm qua nhà họ Diệp thay đổi đến kinh ngạc. Cô không muốn xác nhận
một việc quan trọng như vậy chỉ dựa vào linh cảm, nhưng cô muốn biết chân tướng
sự thật. Bất kể là xấu, tốt gì, cô đều hy vọng Diệp Thố sẽ tự kể cho cô biết.
Nhà họ Diệp lắm người nhiều ý, nên
hôm sau Thượng Linh đến thẳng khách sạn. Sau vụ nghỉ lại khách sạn lần trước,
mấy cô nàng lễ tân vừa nhìn đã nhận ra cô ngay, tuy chẳng vui vẻ gì nhưng vẫn
thông báo lên trên. Văn phòng của CEO nằm trên tầng cao nhất của khách sạn,
phải quẹt thẻ trong thang máy mới lên được. Vừa mở cửa, Thượng Linh đã thấy
người trợ lý đang cắm đầu làm việc ở phòng ngoài, có lẽ đã nhận được thông báo,
cô ta nhìn Thượng Linh cười rất lễ phép, giúp cô mở cửa phòng làm việc bên
trong.
Diệp Thố đang bận rộn phía sau
chiếc bàn hình bán nguyệt bằng đá granit màu đen, mặt mày cau có, chẳng vui vẻ
chút nào.
“Anh đã nói rồi, em không cần quan
tâm đến buổi hòa nhạc từ thiện.” Anh không hề ngẩng đầu lên, những ngọn tóc đen
rủ trước trán, che kín ánh mắt trong đôi mắt anh.
Thượng Linh không nói gì. Sao giờ
này còn nhắc đến việc này chứ, anh không thấy ngán hay sao?
“Em đến vì việc khác.” Cô ném túi
lên ghế sô pha, bước đến trước bàn làm việc, chống tay lên bàn cúi thấp người
nói: “Em muốn biết chuyện trước đây!”
Những ngón tay thanh mảnh đang lật
tài liệu đột nhiên ngừng lại, anh vẫn cúi đầu, rất lâu sau mới chậm rãi nói:
“Trước đây chẳng xảy ra chuyện gì cả.”
“Những lời này không tống cổ được
em đâu. Dường như tất cả mọi người đều biết chuyện đó, chỉ có em là người duy
nhất đứng ngoài tất cả, anh không thấy như vậy quá bất công hay sao?” Thực ra,
cô biết rất ít về chuyện kinh doanh của cha mình. Mấy năm đầu khi gia đình vừa
lụi bại, mẹ bỏ đi, cuộc sống của cô vô cùng khốn khổ. Cô cũng đã từng oán hận,
nhưng đã bao năm trôi qua, cô cũng sớm thích nghi với cuộc sống hiện tại. Giờ
đây quay đầu nhìn lại, cô không hề oán hận bất cứ điều gì.
Cô chỉ muốn biết rõ sự thật, dù gì
hai người cũng đã kết hôn, cô có quyền được biết những chuyện quá khứ. Nếu anh
chịu nói ra, dù sự thật là điều xấu hay tốt, cô đều có thể chấp nhận được. Dẫu
sao cô cũng hiểu, cha cô cũng chẳng phải là người tử tế gì trên thương trường,
cũng đã từng có không ít công ty, nhà máy bị ông thôn tính. Đây cũng là một
hình thức khác của cạnh tranh, cô không hề có bất kì lời oán thán nào cả.
Diệp Thố gấp tài liệu lại, từ từ
đứng dậy, cho đến khi Thượng Linh đang cúi xuống giờ phải ngước lên nhìn. Gương
mặt lạnh lùng tuyệt đẹp của anh hơi mệt mỏi.
Gần đây Diệp Thố ngủ không được
ngon giấc, tuy sau đó Thượng Linh đã quay về phòng nhưng đêm nào anh cũng ở
phòng sách rất muộn. Có khi nửa đêm tỉnh giấc, cô nghe tiếng người khẽ nằm
xuống bên cạnh. Cũng có lúc mơ mơ tỉnh tỉnh, Thượng Linh cảm nhận đôi tay mạnh
mẽ vòng từ sau lưng, ôm cô vào lòng, hơi thở ấm áp khẽ vọng bên tai. Nhưng ngày
hôm sau tỉnh giấc, bên cạnh cô trống trải. Anh lúc nào cũng dậy sớm hơn cô, rửa
mặt chải đầu thay quần áo, vội vã đi làm.
Chiến tranh lạnh thì chiến tranh
lạnh, anh thực sự vẫn quan tâm đến cô, nhưng cứ chung sống với nhau như vậy
khiến cô rất khó chịu. Khi chưa kết hôn, cô còn có thể ứng phó với sự chuyên
chế và kiểm soát của của anh. Nhưng thái độ lạnh lùng không nói thành lời ấy
khiến cô không tài nào thích ứng được, cũng chẳng muốn hạ mình lấy lòng anh,
nên đành tiến thoái lưỡng nan.
“Em về nhà đi!”
Phải đợi bao lâu, không ngờ anh lại
nói một câu như vậy. Thượng Linh nhất thời tức giận, nhìn anh hỏi tiếp: “Em
muốn biết chuyện năm ấy! Đến cả Mã U cũng biết, tại sao không thể nói cho em
chứ!”
“Anh đã nói rồi, chưa từng xảy ra
chuyện gì cả!” Đôi mắt anh đột nhiên có chút mệt mỏi và nôn nóng.
Cô rất khó chịu khi thấy ánh mắt
ấy, đang định đi ra, nhưng lại không cam lòng bình tĩnh hỏi anh: “Được! Vậy em
hỏi anh một lần nữa, rốt cuộc Mã U là gì của anh?”
Anh ngẩng đầu lên nhìn, lặng lẽ thở
dài: “Anh đã trả lời câu hỏi này của em lần trước rồi!”
“Em biết, em chỉ muốn hỏi lại một
lần nữa!”
“Dù em có hỏi bao nhiêu lần, câu
trả lời đều giống nhau cả.”
Một hố sâu ngăn cách rất lớn lặng
lẽ hình thành giữa hai người. Anh không chịu nói gì cả. Rõ ràng hai người đã
kết hôn, đã ở bên nhau, nhưng dù là quá khứ hay chuyện liên quan đến một người
phụ nữ khác, anh đều không chịu nói cho cô biết. Suy cho cùng tại sao lại phải
giấu giếm, lẽ nào anh thực sự không tin tưởng cô ư?
Thượng Linh lạnh lùng nói: “Anh đã
không chịu nói gì cho em biết, vậy hai chúng ta ở bên nhau cũng chẳng còn ý
nghĩa gì nữa.” Một tay cô nắm túi xách, động tác ấy đã phần nào nói lên tâm
trạng cô lúc này. Không thể không thừa nhận, cảm giác không được tin tưởng thật
là kinh khủng.
Một cảm giác lạ lùng xâm chiếm cơ
thể cô, có đôi chút nôn nóng nhưng cảm giác cay đắng xót xa vẫn nhiều hơn. Khi
cô quay người, cánh tay bị anh nắm lấy, anh muốn giữ cô lại nhưng chẳng hề gắng
sức. Giờ đây đến cả níu kéo cũng hờ hững như vậy, lại chẳng nói bất kì lời nào.
Khóe mắt cô bỗng cay cay, thấy mình thật tủi thân.
Thượng Linh kiên cường nói một câu:
“Anh buông tay ra!”, đẩy anh rồi bước ra ngoài.
Rõ là mất mặt, vừa rồi suýt nữa là
cô khóc. Thượng Linh phóng như bay với tốc độ 80km/h, khi rẽ vào một khúc quanh
trên đường. Bỗng một bóng người xuất hiện trong tầm mắt, cô vội vàng đạp phanh,
may là xe tốt nên không xảy ra một vụ tai nạn thảm khốc.
Những ngón tay cô vẫn còn đang run
rẩy khi bước xuống xe: “Chào “đồng chí” cao số! Vừa rồi không sao chứ?”
Người đó khẽ thở một hơi, quay đầu
lại, giọng nói thờ ơ nhưng lại có phần liều lĩnh: “Thật không ngờ lại gặp em nhanh
như vậy!”
Thượng Linh ngẩn người: “Phong Duy
Nặc?”
Anh liếc nhìn đầu xe cách mình chưa
đến một tấc, chậm rãi nở nụ cười mê hoặc: “Sát thủ xa lộ điển hình.”
Sắp đến ngày tổ chức buổi nhạc từ
thiện, Phong Duy Nặc xuất hiện tại thành phố B cũng là việc hết sức bình
thường, chỉ có điều không ngờ lại trùng hợp đến vậy, cô gặp lại anh ngay trên
đường.
Đã rất lâu không gặp nhau, sự ngại
ngùng lúng túng giữa hai người đã giảm đi nhiều, cả hai đều tự nhiên hơn hẳn.
Hai người tìm một quán cà phê yên
tĩnh bên đường ngồi trò chuyện, sau mấy câu tán gẫu, Phong Duy Nặc hỏi về buổi
hòa nhạc lần này. Suy cho cùng, VIVS là đơn vị tổ chức buổi hòa nhạc, giờ đây
cô là phu nhân của thiếu gia nhà họ Diệp, lại chơi đàn giỏi như vậy nên tham dự
buổi hóa nhạc với tư cách là khách VIP.
“Thôi đi! Em chẳng hề có chút năng
khiếu về mặt này.” Nghĩ đến gương mặt như bị táo bón của thầy giáo mỗi lần nghe
cô trả bài xong, cô lại thấy xấu mặt.
“Hừ, thực ra vấn đề không phải ở
em.” Dường như anh muốn an ủi cô, nhưng chỉ tiếc là không tìm ra nổi lí do nào
phù hợp: “… Vấn đề có lẽ nằm ở người dạy.”
“…” Tiểu Phong ơi, lẽ nào anh không
biết nói như vậy chỉ làm cô càng không biết phải nói gì hơn sao?
Anh nhìn cô một hồi, khẽ cười: “Xem
chừng vẻ mặt này vẫn phù hợp với em nhất. Vừa rồi ở bên đường, có phải em sắp
khóc hay không?”
“Ăn nói vớ vẩn.”
Gương mặt anh vô cùng dịu dàng: “Em
không giấu nổi anh đâu, cũng không cần phải giấu. Hãy nhớ rằng, dù mối quan hệ
giữa hai chúng ta là gì đi nữa thì có một điều không bao giờ thay đổi.” Anh khẽ
nắm lấy tay cô: “Thượng Linh mãi mãi là nàng công chúa bé nhỏ quý giá nhất của
anh.”
Ánh mặt trời chiều xa xăm nhẹ nhàng
phản chiếu lên người Phong Duy Nặc qua lớp kính. Cô ngồi trước cửa sổ lặng lẽ
ngắm nhìn anh ở phía đối diện, đôi môi từ từ hé nở nụ cười rạng rỡ.
Ở góc đường không xa quán trà, một
chiếc Audi màu đen đang đỗ. Cửa kính xe không mở, màu kính xe mờ tối âm u,
người qua đường như không nhìn rõ được gương mặt người ngồi trong xe. Trong
quán trà, nụ cười của người phụ nữ vô cùng rạng rỡ ngập tràn hạnh phúc. Một lát
sau, chiếc xe bỗng nhiên khởi động, chạy vút đi.
***
Thượng Linh về đến tư gia nhà họ
Diệp khi đã nửa đêm. Một phần do ngồi nói chuyện vui vẻ quên cả giờ giấc, phần
vì cô đang giận dỗi. Anh nghĩ trăm phương nghìn kế không cho cô và Phong Duy
Nặc gặp nhau, còn che giấu cô nhiều chuyện như vậy. Đúng là càng nghĩ đến lại
càng thấy tức giận.
Mọi người trong nhà đã đi ngủ từ
lâu, cả tầng dưới chìm trong bóng tối. Thượng Linh lặng lẽ bước lên cầu thang,
ánh sáng mờ mờ từ phòng sách của anh lọt qua khe cửa. Tiếng nói chuyện lầm rầm
từ phòng sách vọng ra. Lại là Mã U.
Không biết cô ta vừa nói thầm điều
gì, giọng nói vốn đã trầm lắng của anh lại càng thêm nặng nề, câu nói ấy Thượng
Linh nghe thấy rất rõ ràng: “Những chuyện trong quá khứ, em chưa bao giờ từng
hối hận!”
Họ đang nói chuyện đó! Cô lặng lẽ
tiến lại gần, nhìn qua khe cửa, thấy hai người trong phòng sách. Diệp Thố đang
tựa người trên ghế bành rộng lớn, còn Mã U ngồi cạnh anh, nghiêng người ôm lấy
anh.
Anh không đẩy ra, chỉ nhắc lại một
lần nữa: “Em chưa bao giờ từng hối hận…”
Thượng Linh tức hộc máu một lần
nữa. Rõ là quái đản, nửa đêm canh ba rốt cuộc hai người này đang làm gì vậy?
Cảnh tượng ấy làm cô quá đỗi kinh
ngạc, rất lâu sau mới phản ứng lại được. Cô không ngờ mình lại có thể bị cắm sừng
một lần nữa. Mà lại còn ngay ở trong nhà mình, thật quá ngang nhiên, họ đã
chẳng coi cô ra gì. Thượng Linh hằm hằm đẩy cửa xông vào.
Hồi 46: Ly hôn đi!
Hai người ngồi trên ghế bành không
biết đã rời nhau ra từ lúc nào, Mã U đang cầm hai ly rượu vang, đưa một ly cho
Diệp Thố. Thấy Thượng Linh đột nhiên xuất hiện, đầu tiên cô ta ngẩn người, sau
đó cười gọi cô đến uống rượu cùng.
Thấy vẻ mặt thản nhiên như không
của Mã U, Thượng Linh chỉ cảm thấy giận sôi người. Mấy giây trước vẫn còn đang
ôm chồng cô, vậy mà mấy giây sau đã mặt mày hớn hở cười với vợ anh, người đàn
bà này tưởng mình đang diễn kịch sao?
“Cô đi ra đi!” Tuy trong lòng vô
cùng phẫn nộ nhưng vẻ mặt cô vẫn vô cùng bình thản.
Mã U hơi ngạc nhiên nhìn cô, dường
như đã hiểu mọi chuyện, quay ra nói với cô: “Cậu ấy uống nhiều rồi, cô chăm sóc
cậu ấy đi!”
Cánh cửa phía sau đóng lại, Thượng
Linh đặt túi xách xuống, bước đến bên bàn sách. Trên bàn một chai rượu vang đã
uống cạn, một chai đã vơi một nửa. Anh đã ngồi thẳng người dậy, đôi mắt mệt mỏi
ngà ngà say. Dưới ánh đèn vàng mở ảo những đường nét trên gương mặt anh càng
được phác họa rõ rệt hơn, dường như đang chất chứa bao nỗi cô độc nhưng lại đẹp
đến nghẹt thở.
Nhưng cứ nghĩ đến cảnh tượng vừa
rồi, anh để người phụ nữ khác ôm mình, Thượng Linh lại thấy vô cùng tức giận.
Những chuyện quá khứ cô có thể chịu đựng được, nhưng chuyện lúc này cô không
muốn và cũng không thể chịu đựng nổi.
“Em muốn nói chuyện với anh.”
Thượng Linh đưa tay lấy ly rượu giữa những ngón tay anh, nhưng bị anh túm lại,
cô ngã ra ghế, bị anh ôm chặt vào lòng.
Mùi rượu sộc vào mũi khiến cô nhận
ra anh đã uống rất nhiều. Vẻ căng thẳng như vừa thoáng qua trong đôi mắt màu
đen: “Em về từ lúc nào vậy, đứng ở ngoài bao lâu rồi?”
Anh muốn hỏi xem cô có thấy cảnh
hai người ôm nhau hay không? Thật không may, cô đã thấy rồi!
Thượng Linh nhíu mày đẩy anh ra:
“Chúng ta không nói chuyện được trong tư thế này, anh bỏ ra đã…” Đôi môi anh
chặn đứng lời cô. Đôi môi gợi cảm không còn lạnh nữa, có lẽ vì uống rượu nên
rất ấm áp, ép thật chặt như muốn nghiền nát đôi môi cô.
Hành động của anh điên cuồng, thậm
chí còn hơi thô bạo, như muốn chặn lại những lời cô định nói, ôm sát cô vào
lòng, không kịp để cho cô hít thở. Thượng Linh mở to mắt, nghiến chặt răng mặc
kệ anh muốn làm gì thì làm cô cũng không để anh hôn. Đây là gì chứ? Vừa kể lể
xong với tình cũ lại quay ngay sang lòng vợ luôn được sao?
Hai người giằng co rất lâu, cuối
cùng anh không tài nào khuất phục nổi cô. Anh đột nhiên dừng lại, hơi thở gấp
gáp, căn phòng yên tĩnh đến kì lạ, cô từ từ lên tiếng: “Anh có gì cần nói với
em về chuyện vừa rồi không?”
Thượng Linh không đợi anh trả lời.
“Anh có thấy chúng ta cứ tiếp tục
như thế này thật vô nghĩa hay không?” Giọng cô lạnh lùng hơi trầm: “A Thố, em
thực sự đã muốn đối tốt với anh. Nhưng giờ đây em nhận ra mình không làm được!”
Lúc ngừng lại, cô chỉ thấy tiếng
tim mình đập thình thịch: “… Có lẽ chúng ta thực sự không hợp nhau. Hôn nhân
vội vàng như thế này, hai chúng ta…”
“Đủ rồi!” Anh gần như gào lên ngắt
lời cô. Thượng Linh ngẩng đầu, đôi mắt đen láy giờ này vô cùng lạnh lùng băng
giá.
“Anh đừng ngắt lời em!” Cô tức giận
nói: “Chuyện quá khứ anh không chịu kể cho em, chuyện giữa anh và Mã U anh cũng
không muốn nói, cái gì cũng che giấu. Cứ có vấn đề một cái là lại chiến tranh
lạnh, không tin tưởng em. Nếu cứ tiếp tục như thế này hoàn toàn chẳng có ý
nghĩa gì.”
Sự lạnh lùng trong đôi mắt đã lan
ra toàn cơ thể Diệp Thố, anh đứng ở đó, như đang đứng trong một thế giới khác:
“Vậy em muốn thế nào, ly hôn?”
Ly hôn? Anh lại có thể nói hai
tiếng “ly hôn”?
Thượng Linh tức giận đến mức này
nhưng vẫn không hề thốt lên hai tiếng ấy, anh lại có thể là người nói ra trước
sao?
“Phải! Em muốn ly hôn. Đáng lẽ nên
ly hôn từ rất lâu rồi! Không, lẽ ra ngay từ lúc đầu em không nên nhận lời anh.
Đây hoàn toàn là một sai lầm!” Cô buột miệng nói rất nhiều điều, hoàn toàn
không hề suy tính hậu quả.
Ánh mắt anh lạnh lùng u tối khiến
cô như lạnh cả người. Mỗi lần uống rượu anh đều trở nên thật xa lạ. Anh nắm
chặt tay cô, đầu ngón tay như muốn cào cấu vào tận da thịt cô: “Xem ra, đúng là
anh đã quá chiều chuộng, làm hư em thật rồi!”
Thượng Linh thấy vài dấu hiệu trong
đôi mắt đang dần u tối, vì đã quen với cảm giác này, cô biết anh định làm gì.
Lần nào khi có chuyện anh cũng đều dùng cách này cả.
Cơn thịnh nộ cuồn cuộn trong lòng
Thượng Linh lan rộng đến vô bờ. Cô ra sức vùng vẫy thoát ra trước khi cơ thể
anh đè xuống, nhặt túi xách lên, cô vội chạy ra phía cửa. Dù sao Diệp Thố cũng
đã uống nhiều, cơn say vẫn chưa qua, cơ thể nặng nề đổ nhào trên ghế bành.
“Tiểu Linh…” Trước khi cô đẩy cánh
cửa ra, có tiếng kêu rất nhỏ thoát ra từ môi anh. Cô dừng bước chân nhưng không
hề quay đầu lại, vài giây sau liền đẩy cửa bước ra.
…
Hai ngày sau, tại cổng kiểm soát an
ninh sân bay thành phố B. Người đàn ông khôi ngô với mái tóc màu hạt dẻ chậm
rãi bước đến, nói với cô hành lý vừa ký gửi xong, cũng đã lấy được vé máy bay,
có thể đi bất kì lúc nào. Người phụ nữ khẽ đáp lại một tiếng, không nén nổi
lòng mình quay ra nhìn đồng hồ tại đại sảnh sân bay một lần nữa.
“Nếu vẫn tiếc nuối thì đừng đi
nữa.” Phong Duy Nặc dịu dàng nói. Hôm qua khi cùng cô đến nhà họ Diệp thu dọn
hành lý, anh không hề thấy Diệp Thố đâu cả. Đồ đạc của cô đã được thu dọn xong
xuôi, đặt trong phòng như chỉ chờ người đến lấy. Mọi việc vô cùng thuận lợi đến
nỗi anh hoàn toàn không tìm nổi lý do nào để chần chừ thêm nữa.
Đêm đó thấy cô vội vã chạy đến
khách sạn, anh vẫn tưởng hai người họ chỉ cãi nhau, nhưng không ngờ mọi việc
lại ra nông nỗi này.
Nhìn vẻ mặt ông Diệp như chỉ mong
sao Thượng Linh mau mau chóng chóng cắt đứt quan hệ với nhà họ. Anh cũng hiểu
ngày nhỏ đúng là anh và Thượng Linh đối xử không tốt với Diệp Thố, nhưng giờ
đây khi nhìn ánh mắt của cha Diệp Thố, anh vẫn thấy xót xa cho cô. Sự việc cụ
thể ra sao cô không chịu hé răng đến nửa lời, nhưng anh đoán chắc việc này có liên
quan đến Diệp Minh.
“Đợi thêm một lát nữa, dù sao vẫn
còn thời gian, tuy không có ai nghe điện thoại nhưng anh đã gửi tin nhắn cho
anh ấy, cũng liên lạc với Mộc Ảnh, trợ lý của anh ấy. Anh ấy nhất định sẽ biết
được!”
“Không cần anh phải lắm chuyện!”
Thượng Linh bướng bỉnh: “Em có đang đợi anh ấy đâu?”
“Vậy cứ coi như anh đang đợi anh ấy
được không?” Anh nói nhẹ nhàng: “Thực ra em không cần phải vội đi hôm nay đâu.
Chương trình hòa nhạc vẫn chưa bắt đầu, anh sẽ ở thành phố B một thời gian, em
có thể coi như ở lại đây bầu bạn cùng anh, cùng ở trong khách sạn.”
Thượng Linh bất thình lình quay
người ngắt lời Phong Duy Nặc. Cô lấy vé máy bay từ tay anh: “Không cần đâu! Cám
ơn anh hai ngày vừa qua! Chỉ có điều, mọi việc đã đến nước này, đi sớm hay muộn
cũng chẳng thay đổi được gì. Em và anh ấy, hoàn toàn không hợp nhau.”
“Tiểu Linh!”
“Cứ vậy nhé!” Ánh mắt cô ngầm ra
hiệu cho anh không cần phải nói thêm nữa: “Đây là lựa chọn của em. Nếu anh có
thời gian, có thể đến thành phố Z thăm em.”
“Đi thật sao?”
“Vâng, em đi đây!” Cô nhìn anh khẽ
mỉm cười, quay người bước đi.
Anh không hề biết tâm trạng cô ra
sao khi ra đi, nhưng nhìn bóng dáng gầy gò nhỏ bé dần tan biến trong biển người
lúc đó, anh bỗng muốn chạy ngay đến đuổi theo cô. Nhưng cuối cùng tất cả vẫn
chỉ trong ý nghĩ.
Một tuần sau, một bưu kiện chuyển
phát nhanh được gửi đến tư gia nhà họ Diệp, người nhận là Diệp Thố. Bưu kiện
được mở ra trong phòng ngủ với tấm rèm vẫn che một nửa, giấy trắng mực đen, còn
có cả chữ ký quen thuộc.
Anh lùi lại một bước, sững sờ ngồi
xuống mép giường, trang giấy giữa những ngón tay trắng muốt rơi xuống. Đó là
đơn xin ly hôn cô gửi đến. Chữ ký cẩu thả ấn rất mạnh, dường như mang theo cả
nỗi tức giận vô ngần. Trong bưu kiện ngoài trang giấy, còn có một chiếc nhẫn…
là nhẫn cưới của hai người.
Anh rút điện thoại, ấn cùng một số
máy anh đã gọi không biết đến lần thứ bao nhiêu. Đầu dây bên kia vẫn chỉ có một
giọng nữ ghi âm lặp đi lặp lại: “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc
được.”
Những ngón tay đang nắm chặt điện
thoại bỗng buông lơi rơi xuống nền nhà, vang lên tiếng động nặng nề như xé
ruột. Ngoài cửa sổ, những áng mây mùa thu vội trôi, tiếng gió thổi thật trống
trải…
Một năm rưỡi sau, thành phố Z.
Thượng Linh hoàn toàn không ngờ
mình lại có thể bình tĩnh thản nhiên đến vậy khi gặp Mã U. Hơn một năm qua, cô
không hề có ý trốn tránh, nếu anh muốn tìm cô, nhất định sẽ tìm được.
Nhưng đã bao lâu như vậy, không ngờ
người cô gặp đầu tiên lại là Mã U. Hai người gặp nhau tại trường quay nơi
Thượng Linh làm việc. Sau khi trở lại thành phố Z, vì mưu sinh nên cô quay lại
nghề cũ - chuyên gia trang điểm. Đã quá lâu không làm việc, tất cả dường như
đều lạ lẫm. Nhưng cũng may, Mễ Mễ đã nhờ người quen giới thiệu cô đến trang
điểm cho người mẫu bìa tại trường quay của một tạp chí. Không có chỗ nào để dựa
dẫm, cô buộc phải làm việc chăm chỉ, dần dần được mọi người công nhận khả năng.
Vì tiền lương có hạn, cô chuyển cha
mình sang phòng bệnh thông thường tại việc an dưỡng thành phố, thuê một căn
phòng gần đó, cuộc sống cũng tạm coi là ổn định.
Rõ ràng Mã U còn ngạc nhiên hơn cả
khi gặp lại cô tại nơi này.
“Cô để mặt mộc đến đây phải không?
Hình như tối qua không ngủ được, hơi có quầng thâm dưới mắt, vẫn còn ít thời
gian, đắp mặt nạ cho mắt trước đã.” Ánh mắt Thượng Linh chỉ quét qua cô, mau
chóng tập trung làm việc.
Ngược lại, Mã U tròn xoe đôi mắt
đẹp mê hồn nhìn cô, ánh mắt ấy dường như muốn nói cô mới là kẻ thứ ba xen vào
hôn nhân của người khác.
Thượng Linh thấy hơi buồn cười:
“Thế nào? Lâu ngày không gặp, giờ mới nhận ra tôi xinh đẹp, hay là so sánh mới
biết mình đã già rồi?”
“Dường như cô sống rất ổn.” Không
biết có phải Thượng Linh bị ảo tưởng hay không, nhưng cô luôn cảm thấy ánh mắt
Mã U nhìn cô lúc nào cũng chứa đựng sự căm thù.
“Cô vừa nhìn có mấy cái đã đoán
được tôi sống có ổn hay không sao?” Cô đắp mặt nạ mắt, bật đèn lên rồi lấy đồ
nghề trang điểm ra: “Còn cô, bằng này tuổi vẫn làm người mẫu, chắc vất vả lắm
nhỉ!”
“Tôi chỉ giúp bạn tôi, không nhận
một đồng thù lao nào cả.”
“Cũng đúng, đã làm không công rồi,
vậy người bạn kia của cô cũng không thể đòi hỏi người mẫu phải thật tài giỏi.”
Vẫn là giọng điệu chế nhạo nhẹ tênh.
“Lúc nào làm việc cô cũng ăn nói
với người mẫu như thế này sao?” Mã U càng lúc càng tức giận hơn.
“Còn phải xem đối phương là ai.”
“Tôi khuyên cô tốt nhất nên tôn
trọng đối tác làm việc, tin tức trong nghề này lan truyền nhanh lắm!”
“Cám ơn đã quan tâm, nhưng danh
tiếng trong nghề của tôi cũng không tồi. Ai cũng biết suy xét cả, chắc sẽ hiểu
được việc gì cũng có nguyên do của nó.”
Mã U đẩy bàn tay đang đánh phấn của
cô ra, ánh mắt nặng trĩu: “Năm đó, người lựa chọn ra đi là cô. Đều là người lớn
cả rồi, phải biết chịu trách nhiệm về hành động của mình chứ! Đã lựa chọn ra
đi, hôm nay cô không có quyền gì oán giận người khác.”
“Vậy liệu tôi có phải cám ơn cô
không? Cám ơn cô đã xen vào hôn nhân của người khác?” Thượng Linh đá lông mày
cười: “Đã có lúc tôi nghĩ cô là người phụ nữ rất tuyệt vời, nhưng thực sự tôi
đã nhìn nhầm người.”
“Sự xuất hiện của tôi làm cô thấy
oan ức sao? Nếu thật lòng yêu, tại sao không hỏi rõ nguyên nhân, nói đi là đi
ngay. Cô tưởng người đau khổ là cô sao?”
“Lẽ nào cô muốn nói người đó là
cô?” Thượng Linh cúi xuống, phủi qua miếng bông phấn giữa những ngón tay: “Xin
cô thôi cho, tôi sẽ cười phì ra mất!”