Trên Chuyến Bay Đêm - Chương 25 - Phần 2

Họ đi quanh nhà. Cửa lớn cửa nhỏ đều đóng kín mít, đứng ngoài không làm sao thấy bên trong được, nhưng bên ngoài trông rất dễ thương. Nhà có hành lang rộng, trong hành lang có nhiều võng, trong vườn có sân quần vợt, và cuối vườn có ngôi nhà nhỏ không có cửa sổ. Nancy nghĩ đấy là nhà kho dùng cất thuyền bè. Bà nói:

– Thế nào cậu cũng phải sắm một chiếc thuyền. - Bà biết Peter rất mê thích lái thuyền.

Bên hông nhà kho, có cánh cửa mở rộng. Peter đi vào. Bà nghe anh ta reo lên:

– Lạy Chúa lòng lành!

Bà bước qua ngưỡng cửa, căng mắt nhìn trong bóng tối lờ mờ. Bà lo sợ cất tiếng hỏi:

– Cái gì thế? Peter? Có sao không?

Peter hiện ra bên cạnh bà, hắn nắm cánh tay bà. Bỗng bà thấy trên mặt hắn hiện ra nụ cười đểu cáng, chiến thắng, và bà nhận ra ngay mình đã phạm một sai lầm trầm trọng. Hắn kéo mạnh tay bà để lôi bà vào trong. Bà vấp chân, lảo đảo chúi người tới trước, miệng la lên, thả giày và cái ví xuống, rồi ngã nhào ra mặt đất.

– Peter! - Bà giận dữ gọi lớn. Bà nghe tiếng chân bước ra rồi có tiếng cánh cửa đóng sầm lại, và bà ở trong cảnh tối thui tối mò. – Peter? - Bà bắt đầu lo sợ. Bà đứng dậy. Có tiếng lách cách bên ngoài như tiếng khóa... – Peter!... Cứ nói điều gì mày muốn đi!

Không có tiếng trả lời. Đứng trong ngôi nhà tối như bưng, bà hiểu bà đã mắc bẫy, hắn đã tìm thấy ngôi nhà vô chủ, có nhà kho cất thuyền rất thuận lợi cho hắn, hắn dẫn bà đến, nhốt bà vào đây để bà lỡ chuyến máy bay, không về kịp để biểu quyết ở Hội đồng quản trị. Những lời ân hận, xin lỗi những lời hứa sẽ từ bỏ công việc kinh doanh của hắn và thái độ chân thành của hắn, chỉ là những lời giả dối, là thái độ xảo quyệt. Hắn đã gợi lại kỷ niệm thời thơ ấu để cho bà mềm lòng. Một lần nữa bà tin vào hắn, một lần nữa hắn phản bội bà. Thật đáng cho bà khóc.

Bà cắn môi, xem xét tình thế. Khi mắt đã quen với bóng tối trong phòng, bà thấy một đường ánh sáng nằm dưới cánh cửa. Bà đi đến phía cửa, hai tay dang thẳng ra phía trước. Khi đến cửa, bà sờ vào hai bên cửa và tìm ra cái cần gạt ngắt điện. Bà kéo cái gạt xuống, cả nhà kho sáng trưng. Bà đưa tay vặn nắm cửa, nhưng lòng không hy vọng. Quả vậy, cánh cửa không nhúc nhích: hắn đã cài then chặt ở bên ngoài rồi. Bà tựa vai vào thành cửa, cố đẩy mạnh ra, nhưng cửa vẫn không nhúc nhích.

Khi té xuống đất, bà bị trầy hai cùi tay và hai đầu gối, bít tất bị rách. “Đồ rác rưởi”, - bà rủa thầm Peter.

Bà mang giày vào, lượm cái ví lên và nhìn quanh.

Hầu như cả căn nhà kho đều bị một chiếc thuyền buồm lớn choán hết, chiếc thuyền để trên chiếc xe chở hàng. Cái cột buồm gác trên giàn treo trên trần nhà, còn buồm được xếp gọn để trên boong thuyền. Ở cuối nhà kho có một cánh cửa lớn.

Nancy nhìn kỹ cánh cửa, bà thấy cửa khóa thật cẩn thận, chắc chắn.

Căn nhà nằm hơi xa bãi biển, nhưng có thể có người khách nào trên tàu Clipper hay người nào đấy tình cờ đi ngang qua đây. Nancy bèn hít vào một hơi thật dài rồi cất tiếng la thật lớn:

– Cứu, cứu tôi với! Bà định gọi mỗi lần cách khoảng một phút để khỏi khàn giọng.

Mặc dù cửa trước và cửa bên của nhà kho rất vững chắc và khóa chặt, nhưng nếu bà có cái đòn bẫy hay dụng cụ gì đại loại như thế, bà có thể phá cửa ra được. Bà nhìn quanh. Chủ nhà quả là con người quá cẩn thận: ông ta không để trong cái nhà kho cất thuyền này vật dụng dùng làm vườn nào hết. Không có xẻng mà cũng không có cào.

Bà kêu cứu lần nữa, rồi leo lên boong thuyền, cố tìm cho được dụng cụ gì.

Trên boong có nhiều tủ, nhưng tất cả đều được chủ nhân quá cẩn thận khóa kỹ.

Bà nhìn kỹ lần nữa khắp nơi trên boong, nhưng chẳng cỏ gì mới lạ. Bà lẩm bẩm:

– “Trời ơi là trời!”.

Bà ngồi xuống chiếc bánh lái nhô cao lên, lòng lo sợ. Trong nhà kho lạnh ngắt, nhưng may thay bà có mang theo áo măng tô ca sơ mia. Bà cứ kêu cách nhau từng phút nhưng càng lúc bà càng hết hy vọng. Chắc bây giờ hành khách đều đã lên thủy phi cơ hết. Máy bay chắc sắp cất cánh, để lại bà một mình ở đây rồi.

Bỗng bà nghĩ, mất công ty bây giờ đối với bà nghĩa lý gì. Nhưng nếu không có ai đến gần nhà kho này một tuần thì sao? Quá khiếp sợ, bà cất tiếng kêu cứu không ngớt.

Gọi một lát bà thấy mệt, phải ngồi nghỉ. Peter xấu xa thật đấy, nhưng hắn không phải sát nhân. Hắn sẽ không để cho bà chết. Có lẽ hắn sẽ gởi một lời nhắn nặc danh đến cho cảnh sát ở Shediac, báo cho họ biết để cứu bà ra. Nhưng dĩ nhiên là không cứu bà ra trước khi họp hội đồng quản trị. Bà tin chắc thế nào bà cũng không gặp nguy hiểm, nhưng trong lòng bà vẫn thấy đau khổ vô cùng.

Nhưng nếu Peter quá tồi tệ thì sao? Và nếu hắn quên báo cho cảnh sát? Nếu hắn lâm bệnh hay gặp tai nạn gì thì sao? Khi ấy ai sẽ cứu bà ra?

Bà nghe tiếng động cơ của chiếc Clipper rồ lên ở dưới vịnh. Thế là bà hoàn toàn hết hy vọng. Bà đã bị phản bội và đã thua cuộc, bà lại còn mất Mervyn nữa. Chắc bây giờ ông ta ở trên máy bay đợi giờ cất cánh. Có lẽ ông ta sẽ tự hỏi không biết chuyện gì đã xảy đến cho bà, nhưng vì hồi nãy bà đã nhiếc ông là “đồ ngốc”, nên có lẽ ông đã ngán bà rồi.

Tiếng máy nổ ở dưới vịnh rồ mạnh. Chiếc Clipper cất cánh rồi. Tiếng máy nổ lớn thêm vài phút nữa rồi yếu dần, Nancy nghĩ chắc máy bay đã lên cao trên trời rồi. Thế là hết, bà tự nhủ, mình đã mất cơ sở làm ăn, mất Mervyn, và có lẽ sẽ chết đói ở đây nữa. Không, mình sẽ không chết đói mà chết khát, chết khát vì la hét và mê sảng trong cơn hấp hối...

Bà cảm thấy bên má có vết xước, bà lấy tay áo lau máu tươm ra ướt má. Bà phải tìm ra khỏi đây mới được. Bà phải tìm cách để ra khỏi đây. Bà nhìn quanh một lần nữa. Bà tự hỏi không biết bà dùng cái cột buồm để làm đòn bẩy có được không, bà bèn đưa tay lên cái giàn có cột buồm, nhưng không được, cột buồm quá nặng, một người không thể nhấc nổi.

Bà có thể dùng cách nào để khoét một lỗ trong cánh cửa không nhỉ? Bà nhớ đến chuyện của những tù nhân trong các nhà tù thời trung cổ, họ dùng móng tay cào lên đá nhà tù, năm này qua năm nọ để cố đào con đường trốn ra. Nhưng bà đâu có nhiều năm trước mắt, cho nên bà phải có cái gì cứng hơn móng tay mới được.

Bà lục tìm trong ví. Một cái lược bằng ngà nhỏ, một thỏi son dùng đã gần hết, một hộp phấn rẻ tiền mà các con bà tặng quà cho bà vào dịp sinh nhật thứ, một cái khán mù soa thêu, cuốn ngân phiếu, tờ giấy bạc 5 bảng, nhiều tờ 50 đô la và cây bút nhỏ bằng vàng: không có cái gì dùng được. Bà nghĩ đến quần áo. Bà đeo sợi dây thắt lưng bằng da cá sấu có khóa sắt mạ vàng. Nếu dùng cái kim nhọn nơi khóa thắt lưng này xoi lớp gỗ quanh bộ khóa thử xem sao? Công việc này lâu đấy, nhưng bà con cả một thời gian dài bất tận. Bà bước xuống khỏi chiếc thuyền, xem xét bộ khóa nơi cánh cửa lớn gỗ cứng, nhưng có thể bộ khóa sẽ bung ra mà không cần bà xoi cho đến tận mép bên kia.

Bà tháo sợi dây thắt lưng ra. Cái váy tụt xuống, bà cởi luôn váy ra, xếp lại để trên mặt thuyền. Không có ai đâu mà sợ người ta thấy, vả lại bà mặc cái quần đùi có viền đăng ten đẹp đẽ và cái thắt lưng để treo vớ cũng đẹp cho nên: bà thấy yên tâm.

Bà bắt tay vào việc. Loại sắt ở chiếc kim của khóa thắt lưng không phải loại sắt tốt, nên chỉ xoi một lát là nó cong lại. Nhưng bà vẫn xoi tiếp, chỉ chốc chốc dừng lại để gọi cấp cứu thôi. Từ từ, chỗ xoi có hình một cái khe, mạt cưa rơi xuống đất.

Gỗ ở cửa có vẻ mềm chứ không như bà lo sợ, có lẽ vì không khí ẩm ướt.

Công việc tiến hành nhanh chóng và bà hy vọng không bao lâu nữa, bà sẽ ra ngoài được.

Ngay lúc bà tràn trề hy vọng thì chiếc kim của khóa thắt lưng bị gãy.

Bà lượm cái kim gãy lên, cố xài tiếp, nhưng không có cái khóa làm điểm tựa, nên bà rất khó dùng cái kim gãy để xoi. Nếu đè mạnh cái kim gãy, cái kim trật ra khỏi mấy ngón tay, còn nếu đè nhẹ thì đường khe không sâu thêm. Sau khi để rơi cái kim gãy năm hay sáu lần, nước mắt phẫn uất chạy ra làm hai mắt bà mờ đi, không thấy gì hết, bà đua hai nắm tay đấm thùm thụp vào cửa.

Bỗng có tiếng người cất lên:

– Ai đấy?

Bà im lặng, ngưng đấm vào cửa. Có phải bà vừa nghe có tiếng ai không?

Bà hét lớn:

– Cứu tôi với! Cứu tôi với!

– Nancy, cô đấy phải không?

Tim bà đập thình thịch. Giọng nói là giọng Anh, và bà nhận ra rồi:

– Mervyn! Lạy Chúa lòng lành.

– Tôi đi tìm cô. Có chuyện gì xảy ra cho cô thế?

– Giúp tôi ra khỏi đây, được không?

Ông xô mạnh cửa.

– Cửa khóa rồi.

– Anh qua bên cửa hông.

Nancy đi vòng qua chiếc thuyền đến cánh cửa kia. Bà nghe ông nói:

– Cửa bị cài cứng rồi... đợi tôi một lát... - Bà nghĩ ông sắp phá được cửa và sẽ thấy bà chỉ mang vớ và quần lót, nên bà vội khoác măng tô vào. Một lát sau, cánh cửa mở rộng. Nancy nhào vào vòng tay của Mervyn.

– Em tưởng em sẽ chết ở trong ấy mất! - Bà nói và khóc nức nở.

Ông ôm chặt bà vào lòng, vuốt tóc bà, miệng thì thầm nói:

– Ổn rồi, ổn rồi.

– Chính Peter đã nhốt em vào đây, - bà nói, mắt đầy lệ. – Anh đã nghi hắn làm chuyện dơ dáy. Nếu em hỏi ý kiến anh, anh sẽ nói hắn là đồ rác rưởi.

Nancy khinh bỉ Peter, bà quá sung sướng được gặp lại Mervyn. Bà ôm cứng lấy ông, đăm đăm nhìn ông rồi thình lình bà hôn tới tấp lên mắt, lên má, lên mũi và cuối cùng lên môi ông. Bà mở miệng, hôn ông say sưa. Ông ôm quanh người bà, siết mạnh bà vào người ông. Bà áp sát vào ông, muốn cọ sát vào cơ thể ông.

Hai tay Mervyn ôm lưng bà trong áo măng tô, ông lần hai tay xuống dưới và dừng lại trên chiếc quần đùi. Ông nhích người ra, nhìn bà. Áo máng tô hở hai vạt ở phía trước. Ông hỏi:

– Váy của em đâu rồi?

Bà cười:

– Em dùng mũi nhọn của cái khóa thắt lưng để phá ổ khóa cửa, cho nên váy của em tụt xuống, em phải cởi váy ra.

– Chuyện lạ lý thú làm sao! - Ông nói, giọng khàn khàn, đưa tay mân mê mông và đùi trần của bà. Cả hai đều ham muốn mãnh liệt, không làm sao chịu được. Bà muốn làm tình ngay tại chỗ, và bà biết ông cũng muốn như thế. Bà cứ nhắc mãi câu: “Em có thể chết trong đó, em có thể chết trong đó”, và cứ nghĩ đến chuyện vừa qua là bà càng ham muốn làm tình. Hơi thở hổn hển, hai người như hai con thú quyện lấy nhau.

Ông quì xuống, từ từ kéo chiếc quần đùi của bà xuống. Vừa e thẹn lại vừa hùng hục lửa dục, bà cởi tuột chiếc quần đùi xuống tận mắt cá. Ông đứng lên, ôm bà vào lòng. Hai người lại hôn nhau tới tấp, môi và lưỡi giao hòa nhau, cùng thở hồng hộc như nhau.

Một lát, Nancy nhích người lui, đưa mắt nhìn quanh và hỏi:

– Làm ở đâu?

– Em quàng hai tay quanh cổ anh, - ông nói.

Bà làm theo lời ông. Mervyn để hai tay dưới đùi chân bà rồi nhẹ nhàng nâng bà lên. Hai tà áo măng tô xòe ra. Bà hướng dẫn ông đưa vào trong bà, rồi hai chân quắp lấy quanh hông ông.

Họ giữ yên một lát, bà thưởng thức cảm giác ngây ngất, cảm giác mà đã từ rất lâu bà không biết đến, cái cảm giác êm ái khi có đàn ông vào trong bà, khi hai cơ thể giao hòa nhau. Không có gì trên đời này thú vị cho bằng, bà nghĩ bà đã điên khùng từ mười năm nay vì đã bỏ qua cảm giác này.

Rồi bà nhúc nhích, nghe ông rên ư ử, bà càng nhúc nhích mạnh thêm và bà nghĩ làm thế ông sẽ sướng hơn. Bà không cảm thấy xấu hổ chút nào hết khi làm tình với tư thế rất kỳ lạ cùng người đàn ông mà bà mới quen biết.

Một lát sau, bà mở mắt, nhìn ông. Bà muốn nói với ông bà yêu ông. Nhưng bà vẫn còn chút tỉnh táo để lòng nhủ lòng rằng nói thế còn quá sớm; tuy nhiên cảm xúc trong lòng cứ dâng trào quá mạnh khiến bà thủ thỉ bên tai ông:

– Anh yêu!

Nhìn ánh mắt của ông, Nancy biết ông hiểu tận tâm can bà, ông thì thào gọi tên bà và tăng cường hoạt động.

Bà nhắm mắt, thưởng thức những đợt khoái lạc truyền khắp người bà. Cứ mỗi lần ông thúc sâu vào trong bà là bà như nghe những tiếng rên nho nhỏ từ xa trong sâu thẳm của lòng bà phát ra. Rồi bà cảm thấy ông nín lại một lát. Toàn thân bà rùng mình và khoái cảm, bà rên lớn, đồng thời cơn cực khoái làm cho cả hai cơ thể dao động. Cuối cùng cơn khoái lạc dịu xuống, Mervyn đứng yên, còn bà nép mình vào ngực ông.

Ông siết mạnh người bà, nói:

– Sao, em muốn mãi như thế này sao?

Bà phá ra cười. Không có gì làm cho bà sung sướng bằng có người đàn ông có khả năng làm cho bà cười. Ông để bà xuống đất. Bà run run đứng tựa người vào ông một lát. Rồi miễn cưỡng, bà mặc áo quần vào.

Khi hai người đi ra ngoài trời có ánh nắng nhàn nhạt để ra bãi trở về con đê, họ cười với nhau, nhưng không nói.

Nancy tự hỏi không biết có phải số phận của bà là sẽ sang sống bên Anh và lấy Mervyn không. Bà đã thua cuộc, không kiểm soát công ty được nữa:

Bà không có phương tiện để đến Boston đúng giờ họp hội đồng quản trị, cho nên Peter sẽ thắng bà, vì cổ phần của hắn nhiều hơn Danny Riley và cô Tilly. Bà nghĩ đến hai đứa con của bà: bây giờ chúng đã tự lập rồi, bà không cần chu cấp cho chúng nữa. Bà vừa nhận thấy Mervyn là một người tình lý tưởng.

Trận cãi cọ của hai người hồi nãy chỉ còn sót lại một chút âm vang mà thôi.

Nhưng bà sẽ làm gì ở bên Anh? Bà nghĩ, mình không thể làm người nội trợ ở trong gia đình được.

Họ đi đến bờ đê, đưa mắt nhìn con vịnh. Nancy phân vân không biết khi nào thì có chuyến tàu khởi hành ở đây. Bà định bảo Mervyn cùng đi hỏi cho biết, thì bỗng bà thấy ông ta nhìn đăm đăm cái gì ngoài xa.

Bà hỏi:

– Anh nhìn cái gì thế?

– Chiếc Grumman, - ông đáp, giọng trầm ngâm.

– Là gì?

Ông đưa tay chỉ ra ngoài vịnh.

– Chiếc thủy phi cơ nhỏ kia có tên là Grumman. Đây là kiểu thủy phi cơ mới sản xuất cách đây chưa đầy hai năm. Là loại thủy phi cơ bay rất nhanh, nhanh hơn cả chiếc Clipper nữa.

Bà nhìn chiếc thủy phi cơ loại máy bay một lớ: cánh hai động cơ với buồng kín đáo. Bà hiểu Mervyn đang nghĩ gì. Đi được trên thủy phi cơ này, thế nào cũng đến được Boston đúng giờ để dự buổi họp hội đồng quản trị. Bà ngần ngừ một lát, lòng lo ngại rồi hỏi:

– Chúng ta thuê máy bay này được không?

– Chính anh đang nghĩ đến chuyện ấy đây.

– Ta đi hỏi thử! - Nói xong, bà vội đi vào văn phòng hãng Hàng không, Mervyn cũng vội vã theo bà.

Tim của Nancy đập liên hồi. Có lẽ bà còn cách cứu vãn được công ty. Nhưng bà cố giữ bình tĩnh, vì vẫn còn trở ngại nằm trước mắt.

Hai người vào trong văn phòng, một thanh niên mặc đồng phục của hãng Pan American ngạc nhiên thốt lên:

– Kìa, quí vị lỡ máy bay à?

Nancy không đáp lại mà hỏi ngay anh ta:

– Anh biết chiếc thủy phi cơ nhỏ ngoài kia là của ai không?

– Chiếc Grumaun phải không? Biết chứ. Của chủ một nhà máy sợi tên là Alfred Southborne.

– Có khi nào ông ta cho thuê không?

– Có chứ, khi nào có thể thì ông cho thuê. Bà muốn thuê?

Nancy cảm thấy tim đập thình thịch.

– Phải.

– Người phi công đang có mặt ở đây. Anh ta đến để xem chiếc Clipper.

Người thanh niên đi lui, nhìn vào trong văn phòng gần đấy và gọi:

– Ê, Ned! Có người muốn thuê chiếc Grumann đây.

Ned bước ra. Một thanh niên khoảng ba mươi tuổi mặc sơ mi có ngù vai. Anh ta lễ phép gật đầu chào và nói:

– Tôi rất muốn giúp bà, nhưng người phụ lái cho tôi không có ở đây mà muốn lái chiếc Grumann thì phải có hai phi công.

Tim Nancy thắt lại.

– Tôi là phi công đây, - bỗng Mervyn vọt miệng nói.

Ned có vẻ không tin, anh ta hỏi:

– Ông có lái thủy phi cơ à?

Nancy nín thở.

– Có. - Mervyn đáp, - chiếc Super Marine.

Nancy chưa bao giờ nghe tên chiếc thủy phi cơ này, nhưng hẳn đây là chiếc máy bay đua, vì Ned nghe xong liền tỏ ra quá kinh ngạc, anh ta hỏi:

– Ông là phi công nhà nghề à?

– Khi còn trẻ tôi là phi công nhà nghề. Bây giờ tôi bay giải trí thôi. Tôi có chiếc Tiger Moth.

– Được rồi, nếu ông đã từng lái chiếc Super Marine, thì ông phụ lái chiếc Grumman không khó khăn gì. Và ông Southbome đi vắng ngày mai mới có mặt. Ông bà muốn đi đâu?

– Đi Boston.

– Như thế ông bà phải trả một ngàn đô la.

– Không thành vấn đề! - Nancy hăng hái thốt lên. - Nhưng chúng tôi phải đi ngay bây giờ mới được. - Người phi công nhìn bà với vẻ ngạc nhiên, anh ta cứ nghĩ chính Mervyn mới là người quyết định.

– Thưa bà, chúng ta sẽ cất cánh trong vài phút nữa thôi. Bà thanh toán như thế nào?

– Tôi có thể ký ngân phiếu cho ông, hay là ông viết hóa đơn để công ty của tôi ở Boston trả tiền mặt cho ông... Công ty tôi là công ty Giày Black.

– Bà làm việc cho công ty Giày Black à?

– Tôi là chủ công ty.

– Tuyệt, tôi mang giày của bà đấy.

Bà nhìn xuống. Anh ta đang mang trên chân loại giày kiểu Oxford màu đen có mũi nhọn giá 6,80 đô la, cỡ 44. Bà hỏi như máy:

– Ông đi có êm không?

– Tuyệt vời. Giày rất êm. Nhưng tôi nghĩ chắc bà quá biết rồi.

Bà cười, đáp:

– Phải, giày của tôi rất tốt.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3