Vương quốc ảo - Hồi 03 - Phần 4

*

Đó là một khoảng sân rất rộng, tuyết trên những phiến đá xanh lát đường như vừa mới rơi xuống, vì màu trắng của nó rất tinh khiết và chưa hề có vết chân người nào cả. Chúng tôi bước đi trên con đường đó, xung quanh yên tĩnh tới mức nghe thấy cả tiếng tuyết lạo xạo dưới chân mình.

Phiến Phong đập đập chiếc vòng đồng trên cánh cửa, cánh cửa màu đỏ đậm phát ra tiếng trầm đục, nhưng bên trong chẳng thấy có tiếng động nào.

Phiến Phong nói, chẳng lẽ người ta lừa chúng ta? Nhưng vừa dứt lời thì cánh cửa tự động mở ra, trong đó có những bảy người.

Chúng tôi bước vào, cánh cửa lại tự động đóng lại như lúc mở ra.

- Ai là Thương Liệt? - Phiến Phong hỏi.

Chẳng ai trả lời.

Ngôi nhà có một cửa sổ, nhìn qua cửa sổ có thể thấy cảnh vật bên ngoài đó là khoảng sân đầy tuyết, hoa mai đỏ đang nở rộ in trên nền tuyết trắng nên càng nổi bật hơn, khi gió thổi qua, tuyết trên cành cây rơi lả tả. Một người trẻ tuổi mặc áo dài, lông mày lưỡi mác, mắt sáng như dao đang đứng bên cửa sổ.

Bên thắt lưng chàng có một miếng ngọc bội trắng muốt, nhìn đã biết là rất quý, cạnh ngọc bội còn một thanh kiếm đen tuyền, lưỡi sáng lóa. Ngoài hai thứ đó ra, chàng ta chẳng có thứ gì đáng giá nữa, chiếc áo dài tuy cũ nhưng rất sạch sẽ, may rất vừa vặn. Chàng đứng bất động chẳng nói lời nào, chỉ có tà áo dài bị gió từ cửa sổ thổi vào bay lên. Cả con người chàng như một thanh kiếm sắc bén vừa rút ra khỏi vỏ. Chàng ta hình như không để ý gì tới việc năm người chúng tôi đột ngột xuất hiện nơi đây.

Ngoài chàng trai ra, còn có một lão tóc bạc trắng đang ngồi ở góc trong cùng của ngôi nhà, màu trắng của mái tóc của ông không phải là do ông mang dòng máu thuần chủng của bộ tộc Băng mà chỉ do ông là người trần gian, mà người trần gian thì khi già tóc sẽ bạc đi. Chiếc áo dài mà ông ta mặc cũng rất quí, màu tím, trên có thêu một con rồng màu vàng. Ánh mắt ông đầy vẻ coi thường mà tôi nhìn thấy rõ. Ông ta đang ngồi nhàn tản tự sửa móng tay mình, ai cũng có thể nhận ra những chiếc móng tay đó chính là thứ vũ khí rất tâm đắc của ông vì nó rất cứng lại sắc nhọn như mười thanh kiếm nhỏ.

Một phía của gian phòng có một người phụ nữ luống tuổi mặc bộ quần áo màu sặc sỡ, tuy không còn trẻ nữa nhưng rất phong độ, tóc bà ta búi cao trên đỉnh đầu có cài nhiều trâm nhỏ. Tôi hiểu rằng đó không phải là những chiếc trâm bình thường, thứ đồ trang sức nhỏ như chiếc kim thêu đó sẵn sàng biến thành thứ công cụ giết người rất lợi hại. Đột nhiên, tôi chú ý tay bà ta, vì phát hiện ra tay bà ta đeo găng trong suốt rất mỏng, chắc chắn bà ta là một cao thủ dùng độc dược.

Chỗ chính giữa trong cùng của gian phòng có một cô gái đang đánh đàn, trước mặt cô là một cây đàn cổ, tiếng đàn tràn ngập cả căn phòng. Khuôn mặt cô rất trẻ, nhưng điều kỳ lạ là khuôn mặt ấy đầy vẻ tang thương không hề phù hợp với tuổi cô, thậm chí đuôi mắt còn một vài nếp nhăn nho nhỏ. Tôi quan sát cô, thấy Triều Nhai cũng nhìn cô, rồi quay lại mỉm cười với tôi, tôi hiểu ý của Triều Nhai.

Giữa nhà có chiếc giường, có ba người đang ngồi trên đó, người bên trái là một đàn ông vẻ mặt khôi ngô như một thiên thần, tuy tuyết đang rơi đầy trời nhưng anh ta vẫn không cài cúc áo, để lộ ra bộ ngực vạm vỡ rắn chắc, còn bên trái là một cô gái tuyệt đẹp, xiêm áo xúng xính, vẻ mặt cao ngạo. Một nữ tỳ đang quỳ và xoa bóp chân cho cô.

Tôi quay đầu lại nhìn Nguyệt Thần, thấy nàng cũng nhìn tôi và gật đầu, tôi biết những phán đoán của tôi và nàng giống nhau.

Tôi bước lại gần người thanh niên. Anh ta quay lại nói với tôi, ngài thật là người có con mắt tinh tường mới biết ta là Thái tử.

Tôi nói, người không phải là Thái tử?

Chàng trai tỏ ra rất lúng túng hỏi lại, vì sao ngài biết tôi không phải là Thái tử?

- Bởi người không thật thoải mái, người quá căng thẳng. Người giả bộ không để ý tới việc chúng tôi đi vào, nhưng thực ra rất sợ người khác phát hiện ra sự lo lắng trên khuôn mặt mình nên nhìn ra cửa sổ lưng quay vào trong. – Tôi nói.

Anh chàng không nói gì nữa, lui sang một bên, ánh mắt rất tức giận.

Nguyệt Thần đi tới trước mặt ông già đang sửa móng tay, người này thở dài và nói, xem ra không thể lừa nổi các người. Ta đây mới thực sự là Thái tử.

Nguyệt Thần lại cười và nói, ông cũng không phải là Thái tử.

Ông lão hỏi như vô tình: “Vì sao vậy?” Những nếp nhăn trên mặt ông ta như run lên.

- Bởi ông còn căng thẳng hơn cả chàng trai kia, ông phải dùng cách sửa móng tay để che giấu nội tâm đang lúng túng. Ông cố tỏ ra là người cao sang, có những đồ trang sức quý và thái độ bất cần. Nhưng nếu tôi đoán không sai thì ông là người có địa vị thấp nhất ở đây! - Nguyệt Thần nói.

Ông lão mặt tím lại vì tức giận.

Tôi tiếp tục bước tới trước người phụ nữ đầu gài những chiếc trâm nhỏ, người này cười và hỏi tôi: Lẽ nào tôi cũng không phải?

- Bà không phải. - Tôi đáp.

- Vì sao vậy? - Bà ta hỏi lại.

- Nếu tôi đoán không nhầm, bà chỉ là một cao thủ thuốc độc.

- Quả không sai.

- Vậy người không thể là Thái tử được.

- Vì sao vậy?

- Bởi những người dùng độc thì nội tâm đều không trong sạch, dù cho có thể trở thành cao thủ ám sát giỏi nhất cũng không thể thành một hào kiệt thống lĩnh một phương, Thái tử tuy có thể tung hoành trong thành phố này, tất nhiên không thể dựa vào ám sát, dùng độc để đạt mục đích. Mà giả sử Thái tử giỏi dùng độc thì cũng không cắm trên mái tóc mình nhiều độc khí đến vậy hoặc cũng không dễ dàng để cho người khác nhìn thấy chiếc găng tay kia.

Đây vốn chỉ là một vài chiêu rất cao minh trong kế sách của các người, bởi đây là lãnh địa của Ám Sát hộ pháp, cho nên các người cho rằng, ta sẽ coi người nào thuật ám sát càng tốt thì địa vị càng cao. Đáng tiếc, ngay từ nhỏ phụ thân ta đã dạy rằng, một người tấm lòng không rộng mở vĩ đại sẽ không thể có được giấc mơ đẹp và địa vị cao.

Triều Nhai bước tới trước mặt cô gái gảy đàn nói rằng cô có thể nghỉ tay được rồi.

Cô ta ngẩng lên nhìn mà chẳng nói gì.

Triều Nhai cười và nói: “Trừ Điệp Triệt ra, chẳng ai hiểu âm nhạc bằng tôi, trong tiếng đàn của cô có một thứ tình cảm rất mềm yếu, Thái tử sẽ không thể có tâm trạng của một cô gái như vậy được, vì cho dù Thái tử là một phụ nữ chăng nữa, thì Thái tử cũng sẽ có một thế giới nội tâm mạnh mẽ và kiên nhẫn như của người con trai.”

Triều Nhai ngồi xuống và nói hãy để ta đàn cho. Sau đó cả ngôi nhà tràn ngập một điệu nhạc du dương, đẹp như trong mộng vậy, thứ âm nhạc đã từng làm rung động bức tường Than Thở.

Nguyệt Thần bước tới trước chiếc giường mềm ở giữa phòng nói với người con trai rằng, hãy xuống đi, vì nếu theo chức vụ thì chỗ đó không phải là chỗ của người.

Người này im lặng hồi lâu rồi bước ra khỏi giường, nhìn Nguyệt Thần như muốn hỏi vì sao mà nàng biết anh ta không phải là Thái tử.

Nguyệt Thần nói, người rất khôi ngô nhưng chẳng tác dụng gì, cơ bắp kia chỉ là cái vẻ bên ngoài chứ hoàn toàn không có giá trị thực dụng, người có tin không, Triều Nhai, cô gái đang đánh đàn kia cũng thừa sức đánh bại người.

Sau đó, Nguyệt Thần bước tới trước mặt người con gái, cúi xuống nói:

- Thưa Thái tử, thần rất mừng khi được gặp Người.

Nhưng khi Nguyệt Thần ngẩng đầu lên, nàng lại nói với người nữ tỳ đang đấm bóp rằng, Thái tử, người có thể nghỉ ngơi rồi!

Tôi cười toáng lên, phán đoán của Nguyệt Thần giống như của tôi, Thái tử thực sự chính là người nữ tỳ kia.

Sau đó, tay người nữ tỳ kia chợt dừng lại. Cô ta đứng dậy nhìn chúng tôi thở dài nói, các người làm sao lại nghĩ là tôi?

- Bởi chúng tôi loại trừ người phụ nữ kia, vậy người còn lại chỉ có Người.

Thái tử ngước lên, tôi đã nhìn rõ khuôn mặt của nàng, tuy thanh tú nhưng là thứ thần sắc không dễ bị xâm phạm, hai mắt không lộ vẻ nộ khí nhưng rất có uy. Thái tử nói, vì sao các người biết không phải là người kia mà lại là ta?

Tôi nói:

- Ta vốn cũng không nghĩ là Người, bởi Người không hề có bất kỳ cử chỉ nào không tương xứng. Chỉ đột nhiên ta nghĩ ra rằng, khi nữ tỳ xoa bóp chân cho người, người đó sẽ không ngồi tề chỉnh nghiêm túc như thế, trừ khi kẻ xoa bóp chân là chủ nhân thực sự. Với lại, thưa Thái tử, bàn tay đấm bóp để lộ nhiều bí mật, sức mạnh khi xoa bóp vô cùng chính xác, rất đều nhau, ngón tay lại linh hoạt hơn người khác rất nhiều, dù cho khi dùng ám khí hay phép thuật khác uy lực đều rất mạnh.

Thái tử truyền cho tất cả bọn họ lui xuống, đúng như dự đoán của Nguyệt Thần, ông lão giũa móng tay có địa vị thấp nhất, đi sau cùng.

Khi Thái tử thay quần áo và xuất hiện trước mặt chúng tôi, Người đã trở thành người đàn ông đẹp tuyệt vời, đẹp như Anh Không Thích - đệ của tôi Đông phương hộ pháp ở thành Nhẫn Tuyết.

Thái tử chẳng làm động tác gì nhưng vẫn khiến người khác cảm thấy áp lực toát ra từ con người chàng, chàng nửa cười nửa không, thần bí và rất mơ hồ.

Sau khi tất cả những người đã lui ra, Thái tử mới hỏi: “Các người tới tìm ta làm gì?”

Tôi trả lời: “Thực ra tôi cũng không biết, đó là do Tinh Quỹ báo mộng cho biết chúng tôi phải đi tìm Thái tử.”

“Tinh Quỹ ư?” Tiếng của Thương Liệt bất giác run run, cho dù chàng cố tình che giấu, nhưng không tài nào qua mắt được Nguyệt Thần, cho nên chàng hắng giọng rồi nói, đúng là ta có quen cô ấy thật.

Thương Liệt nói cho chúng tôi biết, khi Thương Liệt còn ở thành Nhẫn Tuyết, Tinh Quỹ đã từng cứu chàng, bởi trong một lần chiêm tinh, Tinh Quỹ ngẫu nhiên phát hiện ra vì sao chiếu mệnh của chàng đã xuất hiện những sai lệch, nên đã nói cho Thương Liệt biết trước. Lúc đó Thương Liệt vẫn còn là một nhà ảo thuật thuộc bộ tộc Băng sắp lui về sống ẩn dật, vì vậy cho tới nay, chàng vẫn rất cảm kích trước sự giúp đỡ đó.

Thương Liệt nói, Tinh Quỹ đã bảo tới đây, vậy thì ngươi được phép hỏi bảy câu, bất kỳ câu nào ta cũng trả lời được. Hãy bắt đầu đi.

Đây có phải là trần gian không?

Không phải. Đây là do Tây phương hộ pháp dùng phép thuật tạo ra, trong này có một số người là người trần gian, còn một số là những cao thủ ám sát tuyệt vời nhất bên cạnh Tây phương hộ pháp. Trong thế giới này có một tổ chức lớn nhất gọi là Thiên Vũ, bởi tất cả người trong đó đều mang tên các loài chim, hai kẻ lợi hại nhất là Phượng hoàng và Quạ đen, trong hai người này thì Quạ đen lại lợi hại hơn cả; còn thủ lĩnh của tổ chức này chính là Tây phương hộ pháp.

Làm sao có thể rời Tây phương để gặp Uyên Tế được?

Phải tìm Tây phương hộ pháp, giết chết hắn, thế giới này sẽ tiêu tan cùng cái chết ấy ngay.

Làm thế nào để tìm thấy Tây phương hộ pháp?

Đợi chờ.

Đợi chờ gì?

Đợi hắn tới tìm ngài.

Nếu hắn không tới?

Vẫn cứ phải đợi.

Tây phương hộ pháp là ai?

Không biết.

Vậy ai biết?

Chẳng ai biết cả. Hỡi Ca Sách, ngươi đã hỏi hết bảy câu rồi, người có thể đi, hoặc nếu muốn, người hãy ở lại, ta bảo đảm nhà ở đây tốt hơn bất cứ ngôi nhà nào bên ngoài.

Tôi đang định nói sẽ ở lại nơi đây thì Nguyệt Thần cướp lời, không cần, chúng tôi sẽ trở về nhà trọ.

Tôi không biết vì sao Nguyệt Thần không muốn tiếp tục ở đây, nhưng do tin vào sự phán đoán của nàng nên gật đầu đồng ý.

*

Khi chúng tôi trở lại khách sạn, ngôi nhà này đã có thêm bảy người. Tôi nhìn thấy Thái tử quay đầu lại cười với tôi và nói, bọn ta cũng ở đây.

Thái tử nói: “Trong thế giới này, khắp nơi đều là những cao thủ ám sát, Phượng hoàng và Quạ đen lợi hại nhất, nhưng từ xưa tới nay chẳng ai biết thân phận của họ ra sao. Ta và thủ hạ của ta ở gần các người, các người có việc gì có thể sai bảo thủ hạ của ta, cho dù phép thuật của chúng ta không bằng các người nhưng trong thế giới ám sát này, kẻ mạnh và kẻ yếu lại không thể dựa vào mạnh yếu để phân biệt được.”

Trong ngôi nhà khách này, chúng tôi còn gặp lại đứa trẻ xinh đẹp chơi quả cầu, người hầu ở đây nói, cậu ta chính là con ông chủ nhà khách, ông chủ có việc phải đi xa nên để cậu ở lại giao cho anh ta cai quản. Thật không ngờ là cậu vẫn nhớ chúng tôi, cậu chạy tới trước mặt tôi và nói, cùng chơi cầu với đệ đi!

Khi nghe thấy cậu ta gọi hai tiếng đại huynh, tôi chợt nhớ tới mấy trăm năm trước, khi tôi đã lớn và Thích vẫn còn là một đứa trẻ, tôi bế nó đi trên con đường đầy băng tuyết nơi trần thế. Thích nằm trên cánh tay tôi ngủ ngon lành, bởi nó rất tin tôi, luôn coi tôi như một vị thần. Nhưng vị thần mà nó tin tưởng nhất lại dùng kiếm đâm xuyên qua ngực nó để cho máu của nó chảy đầy mặt đất phủ kín băng giá.

Tôi ôm chặt tấy cậu bé, trong tôi chợt nảy sinh ảo giác tôi đang ôm Thích của tôi. Tôi thì thầm, Thích ngoan nào, huynh chơi với đệ đây!

Nước mắt tôi trào ra, chảy đầy xuống mu bàn tay.

Khu nhà khách này thực ra còn lớn hơn tôi tưởng rất nhiều, ngôi nhà chúng tôi ở chỉ là phần rất nhỏ trong đó. Trong khu nhà này còn có những cây cầu nhỏ bắc qua dòng nước chảy, có những khu vườn đầy hoa anh đào, sau ngôi nhà chúng tôi ở còn có một vườn hoa trồng đủ những loại cây nơi trần thế, có loài như cây mai hồng, có cả cây liễu - loại cây mà chúng tôi thích nhất, chỉ có điều là nó chưa mọc hết lá nên trông nó rất trơ trụi.

Màn đêm buông xuống. Hình như đêm trần thế đến rất nhanh, chỉ loáng một cái là đã tối om. Ở trong thành Nhẫn Tuyết, dù là ban đêm thì những lớp tuyết, lớp băng vĩnh cửu không bao giờ tan cùng những cung điện màu trắng nguy nga luôn phản xạ thứ ánh sáng mềm mại như ánh trăng hoặc ánh sáng các vì sao. Nhưng ở đây lại không như vậy, đêm tối khiến người ta có cảm giác như bị đè nặng, cả khu nhà rộng lớn vậy mà chỉ có vài ngọn đèn treo ở cổng ra vào luôn lắc lư theo gió, ánh sáng yếu ớt của nó có vẻ như sẵn sàng tắt bất cứ lúc nào, ngoài ra, chỉ còn lại ngọn đèn dầu trong phòng mà thôi.

Người ta sắp xếp năm người chúng tôi ở trong dãy nhà phía nam. Tôi bước vào phòng của mình, trời đã tối tới mức không nhìn rõ các vật trong phòng.

Hoàng Thác đi tới thắp đèn, khi Hoàng Thác quay lưng về phía tôi, Nguyệt Thần lặng lẽ viết lên lưng tôi bốn chữ. Tôi ngẩng đầu lên nhìn nàng, nhưng nàng cũng không biểu hiện gì, Hoàng Thác quay đầu lại nói với tôi: “Đại vương hãy nghỉ sớm đi! Có cần tôi phải lập ra vòng bảo vệ không?”

“Không cần.” Tôi trả lời. “Ngươi hãy tự bảo vệ mình cho tốt.”

Tôi tiễn mấy người ra cửa, thấy đèn trong phòng đã sáng mới đóng cửa.

Tôi bình tĩnh tại, vì mấy ngày này xảy ra quá nhiều việc, từ Liêu Tiễn chết tới chuyện Thương Liệt, tôi nhận thấy Tây phương hộ pháp đã trổ hết tài, nhưng vẫn chưa tìm được cửa vào đó.

Triều Nhai ở phòng bên trái tôi, bên phải là Hoàng Thác, tiếp theo hai bên là Nguyệt Thần và Phiến Phong. Còn Thương Liệt và đám thủ hạ ở ngay những phòng phía bắc đối diện với chúng tôi, giữa hai dãy nhà là một khoảng đất trống rộng chừng bảy tám trượng, giữa có những cây tùng xanh bốn mùa và một hòn non bộ rất đẹp.

Tối đó, khi tôi sắp đi ngủ bỗng nghe thấy tiếng bước chân trên mái nhà, nói cho đúng hơn là tôi cảm thấy như vậy vì động tác của người ấy rất nhẹ nhàng, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ là do giác quan thứ sáu mách bảo tôi là trên đó có người mà thôi.

Đúng lúc tôi sắp ra khỏi giường thì ngọn đèn dầu phụt tắt, mắt tôi không quen ngay được với bóng đêm thì tai đột nhiên nghe thấy gió rít lên và ào tới, thứ ánh sáng lạnh lẽo đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi. Tôi nhảy ra khỏi giường cách chừng một trượng, thứ ánh sáng lạnh đó bay vèo sạt qua áo tôi, tôi cảm thấy ớn lạnh tới tận xương. Tôi phải thừa nhận rằng, ban nãy tôi suýt chết bởi thứ ánh sáng lạnh đó, thứ ánh sáng tựa như những thỏi băng sắc nhọn, hoặc như lưỡi kiếm hay kim độc, nhưng gì thì gì cũng suýt làm tôi mất mạng.

Trong lúc tôi quay ngang, đột nhiên vung tay phóng một loạt lưỡi dao băng lên nóc nhà. Tôi nghe tiếng ngói vỡ và tiếng da thịt người bị dao xuyên thủng, sau đó có người rơi từ trên mái nhà xuống.

Tôi xông ra khỏi phòng, nhìn thấy Hoàng Thác đang đứng ở khoảng đất trống giữa hai dãy nhà rồi chạy rất nhanh tới dãy nhà phía bắc. Thấy tôi xông ra, Thác hỏi tôi có nhìn thấy một người mặc quần áo đen hay không, “Hắn vừa từ trên nóc nhà Đại vương nhảy xuống”. Trong lúc nói, Thác không quay lại nhìn tôi.

Tôi nói, quyết không để người đó chạy thoát! Người Thác bỗng chuyển động giống hệt như một con chim tuyết đang bay ngược gió, quả thật tôi không ngờ phép thuật của Thác lại cao cường đến vậy, tôi luôn cho rằng Thác chỉ biết ma thuật trắng. Tôi chợt nghĩ lại một số sự việc liền vội vàng vào thẳng phòng của Nguyệt Thần và Triều Nhai.

Đúng như tôi nghĩ, Nguyệt Thần không có trong phòng, nhưng điều làm tôi không hiểu là cả Triều Nhai cũng không có trong phòng. Họ đi đâu? Liệu có phải đã bị Tây phương hộ pháp hoặc thủ hạ của ông ta giết chết rồi không?

Tôi cảm thấy khí lạnh đang từ dưới chân bốc lên.

Phiến Phong xuất hiện sau lưng tôi, tôi bảo Phong đi cùng tôi tới dãy nhà phía bắc, có người định ám sát tôi đang ở trong đó.

Khi tôi tới những gian phòng phía bắc đã thấy Hoàng Thác đứng ở đó rồi.

Ngực áo của Thác đã bị một lưỡi dao sắc nhọn làm rách một đường rất dài.

Thác quay lại nói với tôi mình vừa giao đấu với người mặc quần áo đen ở chỗ hòn non bộ, hắn rất giỏi dùng kiếm băng, ngực tôi đã bị lưỡi kiếm của hắn quét qua, sau đó hắn biến mất vào sau dãy nhà này.

Tôi hỏi hắn vào phòng nào, Thác nói không nhìn rõ, nhưng kiếm của hắn rơi ở đây.

Thác nhặt lên, đó là một thanh kiếm băng, ai cũng biết đó không phải là vũ khí của người trần mà là do ảo thuật làm ra, nó rất sắc và có linh lực tụ lại trên kiếm.

Nhưng khi tôi cầm thanh kiếm đó từ tay Thác thì phát hiện ra một việc rất kỳ lạ, bởi không biết trên cán kiếm có thứ gì rất trơn, đó là điều tối kỵ, bởi nếu người ta không cầm chắc được kiếm thì sẽ không trổ hết được kiếm thuật.

Nhưng người có thể làm Thác bị thương kiếm thuật hẳn không thể yếu được.

Trong lúc Thác nói, tất cả mọi người ở dãy nhà phía bắc đều bước ra ngoài đứng hết ở hành lang.

Thương Liệt ra sớm nhất vì hình như ông ta hầu như không ngủ, vẫn mặc bộ quần áo như lúc ban ngày, thậm chí tóc còn chải rất gọn gàng, khí thế hùng dũng, toàn thân tỏa ra mùi thơm của hương hoa, trong bóng đêm, mắt ông ta càng sáng hơn, sáng như vì sao sáng nhất trên bầu trời.

Ông ta hỏi, có chuyện gì vậy?

Có người trên nóc nhà định ám sát tôi. Tôi đáp.

Tôi nhìn thấy sắc mặt ông ta thay đổi. Ông quay lại nhìn mọi người rồi nói với Hoàng Thác, “Có phải người đã mặc quần áo đen không”.

Đúng vậy. Hoàng Thác nhìn mọi người ở hành lang rồi lạnh lùng nói.

- Vậy từ lúc người đuổi hắn và nhìn thấy hắn chạy vào đây đến bây giờ là khoảng bao lâu rồi?

- Không lâu lắm.

- Không lâu lắm là bao lâu? - Thương Liệt hỏi lại.

Tôi đột nhiên hiểu ý của Thương Liệt và hỏi thêm: “Liệu có đủ thời gian để một người thay xong một bộ quần áo không?”. Hoàng Thác nói rất rành rọt là tuyệt đối không thể đủ được.

Đứng bên cạnh Thương Liệt là cậu thiếu niên tuấn tú đeo một thanh kiếm, đến giờ tôi mới biết tên là Nha Chiếu, cậu ta khác với Thương Liệt là người mặc chiếc áo ngủ màu trắng, bên trong còn một lớp áo màu trắng nữa, chân để trần, tóc bù xù rũ xuống hai vai.

Còn lão hồi ban ngày ăn mặc rất đẹp đẽ và ra vẻ sang nhưng thân phận lại thấp nhất tên gọi là Đông Nhiếp, ông ta mặc một bộ áo gió bằng da cáo màu trắng, bên trong là chiếc áo ngủ bằng tơ màu xanh có thêu một con rồng xanh. Nhìn con rồng, tôi chợt nghĩ tới mình đang ở trên lãnh địa của Tây phương hộ pháp Thanh Long, nhưng đứng trước những sự việc càng ngày càng kỳ dị mà tôi hoàn toàn không có manh mối hay biết gì, ngay cả khả năng chống trả của tôi cũng chẳng có.

Còn một người phụ nữ cũng không ngủ như Thương Liệt mà ban ngày ngồi trên chiếc giường mềm giữa nhà là Y Trao, bên cạnh bà ta là người đàn ông có cơ bắp rất phát triển cùng ngồi ở giường với bà ta lúc ban ngày được Thương Liệt cho biết tên là Ngư Phá. Rõ ràng người này đã ngủ rồi và bị gọi dậy, bởi mặt người đó rất đỏ, mắt hằn tia máu, đầu tóc rối bù, rõ ràng là vừa say rượu.

Tôi hiểu rõ người sau khi say rượu mà bị gọi dậy sẽ cảm thấy khó chịu thế nào, nên tôi không hỏi gì người này cả.

Còn người đàn bà đeo găng tay trắng giỏi dùng độc kế, theo Thương Liệt thì ngay cả ông ta cũng không biết tên là gì, chỉ biết một cái tên khác của bà ta, nó chỉ có một chữ là “Trâm”. Bà ta mặc một bộ đồ ngủ mềm toàn một màu đen, điều kỳ lạ là, tay bà ta vẫn đeo chiếc găng tay trong suốt, không lẽ cả lúc đi ngủ bà ta cũng không cởi nó ra?

Tôi hỏi Hoàng Thác, có phải nhìn thấy kẻ ám sát mặc quần áo đen không? Thác trả lời là đúng như vậy.

Tôi chỉ bà ta và hỏi, liệu có thể là người này không? Thác trả lời, không thể. Tôi hỏi lại. Vì sao vậy? Thác đáp:

- Bởi người đó mặc đồ đen bó sát người, người phụ nữ kia tuy cũng mặc đồ đen nhưng vải rất mềm và lại rộng thùng thình, loại quần áo này sẽ rất không tiện trong hành động, sẽ phát ra những tiếng động mạnh. Những cao thủ ám sát có kinh nghiệm sẽ không bao giờ mặc loại quần áo này.

Cho nên ở đây chỉ có cô kia là đáng ngờ nhất. Tôi quay lại nhìn cô gái gảy đàn hồi ban ngày, Thương Liệt nói cô tên là Hoa Hiệu, đã từng là một tay đàn giỏi trong một thanh lâu.

- Vì sao lại như vậy? - Cô gái nọ hỏi lại.

- Bởi chỉ có mình cô khoác một chiếc áo xám rất rộng, ta rất muốn biết phía trong nàng mặc gì?

- Người cho là cái gì? Bộ quần áo đen chăng?

- Có thể không và cũng có thể đúng.

Sau đó tôi thấy mặt Hoa Hiệu biến sắc trông rất khó coi. Cô ta nói:

- Nếu ta nói không thì sao?

- Vậy thì ngươi sẽ chết ngay tại đây. - Thương Liệt nói rất lạnh lùng nhưng tôi biết lời nói của ông ta rất có hiệu lực, hoặc nói cách khác là tuyệt đối có hiệu lực. Một người nếu ở vào địa vị của ông ta, mỗi lời nói đều rất thận trọng, bởi chỉ nói sai một lời sẽ mãi mãi không có cơ hội sửa chữa. Sai là chết.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Sách giảm giá tới 50%: Xem ngay