Vương quốc ảo - Hồi 03 - Phần 9

Tôi từ biệt người hầu của nhà khách và nghĩ rằng, cho dù chỉ còn một mình, tôi vẫn đi tiếp.

Người hầu tiễn tôi mà chẳng nói gì, anh ta chỉ là một người trần thế rất đơn thuần giống như biết bao con dân của tôi, chỉ có điều, anh ta không biết tôi là vị thần vĩ đại tối cao của họ mà thôi.

Khi đi được một đoạn xa, tôi quay nhìn khu nhà đó đang nhỏ dần, tòa nhà với tường trắng, ngói xanh và những hàng liễu rủ. Hoa lê đã bắt đầu nở, những chấm hoa li ti như những bông tuyết mềm mại tràn ngập không trung.

Tôi đi tiếp và không nhìn lại nữa vì nước mắt đã bắt đầu rơi.

Những hình ảnh đã qua bỗng dồn dập đổ về, tôi nhìn thấy Liêu Tiễn đứng trước phụ vương của ông ta và nói “Phụ vương, con sẽ thành một Đông phương hộ pháp giỏi nhất”. Tôi nhìn thấy dáng Nguyệt Thần lặng lùng và kiên cường, thỉnh thoảng nở những nụ cười như một làn gió xuân ấm áp. Tôi nhìn thấy bóng dáng Tinh Quỹ gầy gò bé nhỏ ngã trong vũng máu, nghe tiếng nàng nói với tôi hãy đi tìm hạnh phúc của chính mình; Tôi nhìn thấy Phiến Phong vui vẻ điều khiển làn gió; nhìn thấy đàn bướm trắng đang bay quanh khi Triều Nhai gảy đàn; nhìn thấy Hoàng Thác đang lập ra vòng bảo vệ cho tôi; nhìn thấy cái chết thê thảm cuối cùng của Thương Liệt...

Tôi bỗng cảm thấy trong ngực mình có vật gì đang dần tan vỡ thành những mảnh nhỏ sắc nhọn...

Tôi đã rời xa nơi thành thị phồn hoa, xung quanh đã không còn người trần thế. Tôi nằm trên bãi cỏ rộng mênh mông, sưởi ánh nắng dịu dàng phủ kín.

Không khí xung quanh tràn ngập hương thơm của mùa xuân nơi trần thế.

Khi tôi ngồi dậy suy nghĩ mình cần phải làm gì, đột nhiên nhìn thấy ở nơi xa nhất của bãi cỏ - tựa như ở đường chân trời vậy - một cơn gió lốc trong suốt xuất hiện. Tôi khẳng định rằng một người có linh lực siêu việt sẽ xuất hiện, tôi cảm thấy mặt đất chấn động, cuối cùng tuyết ào ào rơi xuống. Giống như khi Lê Lạc xuất hiện, ký ức của tôi bắt đầu nhẹ lay giống như hình ảnh đảo ngược.

Sau khi tuyết rơi hết, bỗng xuất hiện một cảnh tượng thật khó tin.

Tinh Quỹ đứng sừng sững cao tít trên không trung, gió ào ào thổi qua dưới chân, tóc và áo nàng bay lên như những dải lụa.

Tinh Quỹ hạ xuống mặt đất rồi từ từ bước lại phía tôi, hình dáng và nụ cười mờ ảo của nàng giống như một thứ ảo giác vậy.

Nàng bước tới trước mặt tôi, ngẩng mặt lên rồi hỏi: “Đại vương, Người vẫn khỏe chứ?” rồi nàng nở nụ cười.

Tôi cảm thấy sức mạnh của mình bỗng nhiên biến mất, ngay cả đứng lên cũng không được. Tôi hỏi:

- Tinh Quỹ, chẳng phải nàng đã chết ở vùng của Bắc phương hộ pháp rồi sao?

Tiếng của Tinh Quỹ ở quanh tôi, nhưng tôi không thấy môi nàng động đậy, trên mặt nàng chỉ thấy một nụ cười kỳ lạ. Nàng nói:

- Người cho rằng ta bị linh lực của Tinh Trú giết chết rồi ư?

- Vậy thì nàng...

- Ta chính là Tây phương hộ pháp mà bấy lâu ngươi tìm kiếm: Tinh Quỹ.

Tôi chẳng nói được gì, chỉ nhìn thấy nụ cười của nàng càng ngày càng trở nên kỳ dị và mơ hồ hơn. Sao Tinh Quỹ lại có thể là Tây phương hộ pháp? Câu hỏi đó cứ luôn xuất hiện trong đầu tôi như một câu thẩm vấn từ trên trời rơi xuống.

- Thưa Đại vương thân yêu của thần, chẳng phải thần đã cho Người giấc mơ cuối cùng là gì? Bảo Người khi gặp Tây phương hộ pháp hãy mở ra, Người quên rồi sao?

Nụ cười của Tinh Quỹ như bùa mê.

Trong giấc mơ của Tinh Quỹ, hình dáng của nàng xuất hiện giống hệt như đang trước mặt tôi, nụ cười rất mơ hồ, tiếng nói rất kỳ lạ. Nàng nói với tôi, thật ra tất cả chỉ là trò chơi của nàng mà thôi. Nàng nói:

- Thưa Đại vương, Đại vương là người mà đại huynh của thần tin tưởng nhất nên thần biết Người thật không đơn giản chút nào, do vậy thần đã mang hết sức lực giúp Người chiến thắng ba hộ pháp trước bởi nếu Người chết trong tay họ thì quả là chẳng ra gì, bọn họ không địch nổi một ngón tay của thần.

Thần muốn Người cùng chơi một trò chơi, trò chơi của một kẻ giết người và một người bị giết, Người đáng là đối thủ của thần, chỉ có điều cuộc đời thần quá nhạt nhẽo, nên thần làm sao mà bỏ qua một việc đầy kịch tính như thế này. Thần muốn xem Người có thể tìm ra một Tây Phương hộ pháp thực sự hay không? Đáng tiếc là đại huynh của thần rất tin Người, suy nghĩ của Người giản đơn hơn thần nghĩ nhiều. Thưa Đại vương, thần để cho những người bên cạnh Người lần lượt chết đi, đó chính là một cuộc truy đuổi và tàn sát vĩ đại, đến cuối cùng, nếu tất cả những người bên cạnh Người chết hết, lúc đó thần mới xuất hiện và nói cho Người biết, thần đây mới thực sự là Tây phương hộ pháp, chỉ bởi Người không thể làm gì được thần, xét về linh lực thì Người không thể bằng thần, mặc dù Người đã được em trai có linh lực tuyệt vời cho kế thừa cả linh lực và ảo thuật, nhưng Người vẫn không phải là đối thủ của thần.

Thưa Đại vương, đường đi của ngôi sao đã được ta sắp đặt, xin Người hãy theo ta chơi nốt trò chơi hay nhất này...

Khi tôi cố gắng tỉnh lại qua giấc mơ của Tinh Quỹ, nụ cười của nàng vẫn xuất hiện trước mắt tôi, chỉ có điều cảnh vật xung quanh đã rõ dần, tôi nhìn thấy thảm cỏ xanh và ánh sáng mặt trời, nhưng lòng lại tái tê lạnh giá.

Tinh Quỹ ở trước mặt tôi, trên tay nàng đột nhiên xuất hiện thứ vũ khí tôi chưa từng thấy bao giờ, có một thứ hình như là vô số các dây gấm màu đen lấp lánh đang quấn quanh những ngón tay, nhưng lại giống như một làn gió hữu hình quấn lấy. Không khí xung quanh đông đặc đến nghẹt thở, tôi nghe thấy tiếng nói của Tinh Quỹ vang vọng phía trên đỉnh đầu mình, nàng nói: “Ca Sách, nay Người cô đơn một mình, Người làm sao mà đến được với thần?”

Đột nhiên tôi thấy quá mệt mỏi, tôi chậm rãi và nhỏ nhẹ nói với nàng:

“Thế ư? Vậy nàng hãy quay đầu lại xem”.

Bởi vì tôi đã thấy Triều Nhai, Hoàng Thác và Nguyệt Thần xuất hiện phía sau Tinh Quỹ. Áo dài của họ bay lên như những đám mây huyền ảo. Họ là những người mà tôi tin nhất.

Thần sắc của Tinh Quỹ vẫn nguyên như thế, chỉ khi nàng nhìn tôi mới thấy mắt có thêm tia sáng. Nàng nói: “Hóa ra là họ chưa chết!”

Tôi nói:

- Đúng vậy, họ đều không chết. Ta thà chết chứ không để họ chết bởi họ là những người ưu tú nhất của Nhẫn Tuyết; ngoài ra còn có cả Phiến Phong và hai người Thương Liệt và Liêu Tiễn đã chết trong tay ngươi, họ đều là những người ưu tú nhất.

- Ngay cả Liêu Tiễn bị thần giết mà Người cũng biết ư? Phải chăng từ lúc ấy Người đã nghi ngờ thần?

- Không! Lúc đó ta không nghĩ là ngươi.

- Vậy làm sao Người biết thần là Tây phương hộ pháp?

- Ta biết được từ rất nhiều chuyện, trước tiên là cái chết của Liêu Tiễn. Bởi ta phát hiện ra một cây kim độc trên đầu, nên ta đã bị hút vào vòng do ngươi sắp đặt, cho rằng Tiễn bị người khác sát hại bằng cây kim độc, thực sự không phải như vậy. Về sau Hoàng Thác còn phát hiện trên người Liêu Tiễn, đúng ra là một loại thuốc độc ngưng kết ở đỉnh đầu, đó là một chất độc mạn tính của loài hoa Thương yêu chuyển hóa thành, điều đó có nghĩa là trước khi vào đất của Tây phương hộ pháp thì Liêu Tiễn đã bị trúng độc rồi. Lúc đó, Tiễn suốt ngày bế ngươi, vậy ngươi chính là kẻ gần gũi nhất và dễ hạ độc Tiễn nhất.

- Đúng. Liêu Tiễn là do thần giết và đúng là thần dùng độc dược Thương yêu. Nhưng sau đó thì sao? Chẳng lẽ lại từ chuyện đó lại có thể đoán thần là Tây phương hộ pháp một cách đơn giản như vậy ư?

- Không. Sau cái chết của Tiễn là đến cái chết của ngươi!

- Cái chết của thần ư?

- Đúng. Ta phải thừa nhận rằng, việc tạo ra cái chết của ngươi là một thủ đoạn tinh vi và lợi hại nhất, chẳng ai lại đi nghi ngờ một người đã chết rồi.

Cũng bởi vòng bảo vệ mà Hoàng Thác tạo ra bao quanh ngươi là một vòng bảo vệ tốt nhất làm bằng chính sinh mệnh của Thác. Nói cách khác, nếu Thác không chết thì những người trong vòng bảo vệ đó cũng không chết; còn như vòng bảo vệ bị công phá, người chết đầu tiên phải là Hoàng Thác. Nhưng nhà ngươi vẫn chết. Lúc đầu ta cho rằng do ngươi sức quá yếu cộng với sự tương khắc kỳ diệu giữa những nhà chiêm tinh mà làm cho ngươi chết nên chỉ thấy buồn bã mà thôi. Buồn vì nhà ngươi đã chết. Nhưng trong bức thư mà đại huynh của ngươi gửi cho ta đã nói, ông ta dự đoán rằng ngươi phải một mình đi vào thế giới mới lạ và nói đừng để cho ngươi đi một mình. Lúc đó, ta nghĩ Tinh Cựu bói quẻ rằng ngươi sẽ chết, nhưng sau đó mới biết rằng, ngươi đã đi về vùng Tây phương của ngươi và chờ ta vào đó. Chính vì ngươi sợ đại huynh của ngươi nói cho ta biết việc ngươi chưa chết nên ngươi bảo ta đừng báo tin ngươi chết cho ông ấy.

Ánh mắt của Tinh Quỹ ngày càng trở nên lạnh lùng, Quỹ bảo tôi hãy nói tiếp. Tôi nói:

- Sau đó là chuyện của Tinh Trú Bắc phương hộ pháp. Thực ra giết Tinh Trú là chuyện rất dễ dàng đối với ngươi, lúc cô ta chết, cô ta đang định nói Tây phương hộ pháp là ai, bởi cô ta thấy chuyện ngươi ở với chúng ta đúng là chuyện đáng buồn cười, nhưng ngươi đã không cho cô ta có cơ hội nói ra, ngươi đã dùng pháp thuật để giết cô ta một lần nữa. Nhưng, lúc đó ta lại cho rằng nhà ngươi chỉ dùng Huyền băng chú, có điều ta cảm thấy rất kỳ quái là ngươi vốn là một nhà chiêm tinh sao lại biết dùng pháp thuật đen uyên thâm và phức tạp như vậy, bởi chỉ có những nhà ảo thuật giỏi nhất và những pháp sư chuyên ám sát mới biết thử đó.

Sau đó, ta đi vào vùng Tây phương của ngươi, rồi ngươi và Phượng hoàng cùng Quạ đen tạo ra một loạt cái chết khác, để chúng ta không còn thời gian suy nghĩ tới những việc trước kia của ngươi. Chỉ tới khi Nha Chiếu chết, ta lại bắt đầu nghi ngờ ngươi.

- Vì sao vậy?

- Bởi Nguyệt Thần nghi ngờ Triều Nhai, mà hai người vốn có đủ sức để phá tan giấc mơ đó, có điều kỳ lạ là, năng lực giải tỏa giấc mơ của Triều Nhai mạnh hơn của Nguyệt Thần nhưng lại không phá nổi giấc mơ đó, rõ ràng còn có một người có sức mạnh hơn hẳn ở quanh đấy, mà ngươi chính là một nhà chiêm tinh giỏi nhất. Ngươi đã dùng Triều Nhai để chúng ta chuyển nghi ngờ sang cô ấy, nhưng ngươi quên mất một điểm rằng, không thể có hai Tây phương hộ pháp được. Nếu Triều Nhai giả bị thương thì vì sao Hoàng Thác lại phải giúp cô ta giấu giếm đi? Cho nên, ta nói với Nguyệt Thần rằng, Triều Nhai và Hoàng Thác đều không phải là Tây phương hộ pháp.

- Cho nên các người giả chết để dụ thần ra ư?

- Chưa phải. Lúc đó mới chỉ nghi ngờ mà thôi, người thực sự làm cho ta quyết tâm dụ ngươi ra chính là Thương Liệt.

- Thương Liệt? Các ngươi làm sao biết ta giết Thương Liệt?

- Bởi thế tay của ông ta. Khi chết, thế tay của ông ta chính là thế tay mà các nhà chiêm tinh thường dùng khi chiêm tinh. Lúc đầu, ta cho rằng Thương Liệt là nhà chiêm tinh, nhưng Triều Nhai nói rằng, ở ông ta không hề tồn tại linh lực chiêm tinh và giải mộng, do đó ta biết Thương Liệt muốn bảo ta kẻ giết ông ta chính là một nhà chiêm tinh, hơn nữa, lại là người có phép thuật tuyệt đỉnh, bởi người bình thường không thể có đủ sức mạnh giết chết Thương Liệt được.

- Vì vậy các Người giả tàn sát lẫn nhau để dụ ta ra ư?

- Đúng vậy. Nhưng đây là việc rất mạo hiểm; ta biết rằng, chỉ cần ngươi hành động một lần đối với chúng ta, hẳn ngươi sẽ biết ngay là chúng ta đang đóng kịch. Nhưng ta tin ngươi là kẻ quá ư kiêu ngạo và tự phụ, luôn đánh giá thấp ta. Hơn nữa đây là hành động theo dự tính của ngươi, do vậy, ngươi không hề nghĩ tới những bí mật trong đó cho nên nhà ngươi không đoán ra hành động của ta.

Hoàng Thác đứng đằng sau Tinh Quỹ lên tiếng:

- Ta, Nguyệt Thần và Triều Nhai thực ra luôn bên cạnh Đại vương và luôn chờ sự xuất hiện của nhà ngươi. Bởi chúng ta biết rằng, ngươi là kẻ kiêu ngạo, ngươi xưa nay chẳng coi ai ra gì, nhất định ngươi sẽ xuất hiện trước một Đại vương đơn độc, bởi ngươi cho rằng, Đại vương không phải là đối thủ của ngươi, nên nhất định sẽ xuất hiện trước mặt Đại vương để nhìn khuôn mặt kinh ngạc của người, chỉ đáng tiếc là Đại vương không phải loại bất tài như ngươi nghĩ.

Tinh Quỹ nhìn tôi với nụ cười tự tin và khinh miệt, rồi nói:

- Ca Sách, ngươi có tin là ta không cần động tay cũng có thể giết chết ngươi ngay tại đây không?

Tôi nhìn Tinh Quỹ mà không trả lời. Tinh Quỹ nói tiếp:

- Ta biết Người không tin. Người còn nhớ người bà yêu quý của Người không? Khi bà truyền hết linh lực cho Người, bà cầm chặt lấy tay Người phải không? Người có còn nhớ da của bà ta thô ráp như kim châm khiến người đau đớn không? Lẽ nào đại vương không bao giờ nghi ngờ bà ta dùng kim châm người ư? - Có tiếng Tinh Quỹ cười lớn.

Ký ức của tôi bỗng sống lại, lòng bỗng trống trải và hụt hẫng.

Sau đó, Tinh Quỹ đột ngột ra tay với tôi, những dải lụa như những ánh chớp đâm vào người tôi, nhưng tôi đều tránh được hết.

Tinh Quỹ nhìn tôi căm giận rồi nói:

- Vì sao nghe những chuyện đó, Đại vương không thấy hoảng loạn?

- Bởi ta tin vào nhân tính, vì ta tin rằng trong thế giới này vẫn còn có những thứ đáng để ta tin tưởng, ví dụ như tình yêu của bà đối với ta, ta không có lý do gì để nghi ngờ cả.

Tinh Quỹ không nói gì, chỉ thấy tà áo bay quanh người nàng. Rất lâu sau, nàng mới nói:

- Đại vương, xem ra đại huynh ta không nhìn lầm người, ngươi là một vị Đại vương tài giỏi, nhưng ta bảo đảm rằng, nếu các ngươi cùng ra tay với ta, tuy ta có thể không thắng nổi các ngươi, nhưng ta có thể khẳng định rằng, năng lực của ta đủ để làm máu của các ngươi chảy tràn ra đất trước khi ta chết.

Những dải lụa trong tay Tinh Quỹ bỗng bung ra nhanh như chớp tách riêng tôi và Hoàng Thác ra. Khi tôi tránh những dải lụa đó thì nhìn thấy Nguyệt Thần, Triều Nhai và Hoàng Thác đều đã bị những dải lụa đen tách riêng ra, mỗi người phải tự mình bảo vệ mình. Tinh Quỹ ở giữa chúng tôi, nàng đứng từ trên cao nhìn xuống, nở một nụ cười kỳ lạ tỏa sáng chung quanh.

Nàng nói: Cao trào của trò chơi đã tới, xin mời Đại vương - đối thủ xứng đáng của ta - hãy tiếp tục...

Ánh trăng của Nguyệt Thần đã bị những dải lụa quấn chặt và mỗi lúc một nhạt hơn trong cái màu đen dày đặc của đêm tối. Tôi nghe thấy Nguyệt Thần thở gấp gáp, áo và tóc của nàng bay tung lên cùng với cả người cô. Dây đàn long lanh sáng của Triều Nhai và dải lụa đen của Tinh Quỹ cuốn lấy nhau, mỗi lúc một chặt hơn, như hai con rồng một đen một trắng đang tàn sát cắn xé lẫn nhau, vô số những con bướm trắng vỡ vụn từ trên cao rơi xuống như những bông hoa tuyết. Hoàng Thác cũng lập ra vòng bảo vệ cho mỗi người; những dải lụa đen của Tinh Quỹ đập choang choang vào vách vòng bảo vệ trong suốt và phát ra những tia chớp sáng lòa.

Tôi đã gọi ra mấy chục thanh kiếm băng treo lơ lửng xung quanh Tinh Quỹ, nhưng không thoát được sự ràng buộc của những dải lụa đen kia, thậm chí có thanh đã bị những dải lụa đó thít chặt lại làm cho vỡ vụn ra.

Nhưng đột nhiên tất cả đều yên ắng trở lại, đàn bướm của Triều Nhai lại bay lên vì phía trên đã không còn bóng đen, ánh trăng của Nguyệt Thần cũng tỏa sáng ra bốn phía, bởi Tinh Quỹ đã đột ngột thu lại những dải lụa.

Tôi nhìn thấy nụ cười đau khổ trên môi Tinh Quỹ, cô ta nhìn tôi, gọi: “Đại huynh!”

Tôi quay lại nhìn thấy Tinh Cựu ở sau lưng, khí thế rất hiên ngang, chiếc áo dài chiêm tinh không vương một hạt bụi, mặt vẫn luôn tỏ ra cao ngạo và nghiêm khắc. Tóc ông ta bay tung, từng sợi từng sợi xõa ra trong gió.

Tinh Quỹ nhìn Tinh Cựu nói nhỏ: “Huynh, sao huynh lại tới đây? “. Lúc ấy, trông Tinh Quỹ giống hệt một đứa trẻ ngoan ngoãn lễ phép, chẳng khác gì một đứa bé gái ốm yếu lúc mới rời thành Ảo Tuyết.

- Muội chẳng cần lo ta tới đây như thế nào, hãy nói cho ta biết, muội đúng là Tây phương hộ pháp ư? - Tinh Cựu nói.

Tinh Quỹ chẳng nói gì, tôi nhìn thấy mắt nàng lóe sáng. Nàng cúi đầu nói:

- Thưa huynh, nếu đúng vậy thì huynh có tha thứ cho muội không?

- Không.

- Vì sao?

- Ta nói với muội, Ca Sách là một vị Đại vương mà ta kính trọng nhất. Bất cứ ai muốn sát hại Ca Sách ta đều không thể tha thứ. Hơn nữa, muội đã giết bao nhiêu người rồi, chẳng lẽ đêm đêm khi đi ngủ muội không nghe tiếng kêu khóc của các vong linh đó ở trên trời cao kia ư?

- Thưa huynh, muội không để ý tới những người đó, muội chỉ để ý tới huynh, lẽ nào huynh thực sự không tha thứ cho muội?

- Đúng. Ta không thể tha thứ cho muội được. - Tinh Cựu quay lưng lại phía Tinh Quỹ, nước mắt Cựu rơi lã chã, từng giọt từng giọt lăn xuống thảm cỏ.

- Thưa Đại vương, chúng ta hãy ra tay. - Tinh Cựu nói với tôi.

- Tinh Cựu, nhưng đó là tiểu muội của người... - Tôi nói.

- Ta không có một tiểu muội như vậy. - Tinh Cựu cắt ngang lời tôi.

- Đại huynh, người thực sự muốn ra tay với muội ư? - Tinh Quỹ nói.

- Đúng!

- Muội không phải là tiểu muội của huynh sao?

Tinh Cựu ngẩng đầu lên nhìn trời, tiếng của chàng trầm và như tắc nghẽn:

- Tinh Quỹ, muội của ta là một bé gái thuần nhất và lương thiện, luôn ngủ ngon lành trong vòng tay của ta, luôn chờ ta trở về. Nhưng nó đã chết, chết trong ký ức của ta, nó mãi mãi không bao giờ xuất hiện nữa.

Tôi nhìn thấy nước mắt của Tinh Cựu như luồng ánh sáng vỡ vụn ra.

- Đại huynh! - Tiếng Tinh Quỹ vẫn phẳng lặng như mặt nước nhưng đầy vẻ tuyệt vọng bên trong. - Nếu sớm biết huynh không tha thứ cho muội thì muội chẳng muốn sống thêm mấy trăm năm nữa làm gì; nếu khi muội hai trăm tuổi mà chết ở cung Ảo Tinh thì tốt nhất, như vậy huynh sẽ không bao giờ ghét bỏ muội.

Sau đó tôi nghe thấy tiếng của da thịt bị xé nát, những dải lụa màu đen đâm vào lưng Tinh Quỹ tạo ra một làn sóng màu đen bùng lên ở phía trước ngực. Tinh Quỹ ngã ra bãi cỏ phát ra một âm thanh nặng nề, trước giây phút ngã xuống nàng còn kịp kêu lên một câu: “Đại huynh, sao người không chịu tha thứ cho muội... Sao không tha thứ cho muội...”

Nơi Tinh Quỹ chết xuất hiện một quả cầu trong suốt, tôi biết đó chính là giấc mơ mà nàng để lại cho anh của mình.

Tinh Cựu đứng ở vách núi đằng xa, Tinh Quỹ nằm trong tay chàng, giống hệt những gì mà tôi lần đầu tiên trông thấy họ, tuyết không ngừng rơi trên tóc và vai họ, Tinh Cựu dùng pháp thuật bảo vệ cho Tinh Quỹ, ánh mắt dịu hiền ấm áp như trước mặt hồ mùa xuân vậy. Tôi hỏi:

- Tinh Cựu, làm sao người biết mà vội từ thành Nhẫn Tuyết tới đây?

- Bởi trong mỗi lần chiêm tinh, ta đều cầu phúc cho em gái ta và Đại Vương. Nhưng sau đó, ta chợt cảm thấy nguy cơ của muội, bởi vì ta cảm thấy có một số người có linh lực rất cao cường đang bao vây tấn công Tinh Quỹ, vì vậy ta phải tới ngay, ta đã vượt qua lãnh địa của Nam phương hộ pháp và Bắc phương hộ pháp mà nay đã bỏ trống để tới nơi trần thế do Tây phương hộ pháp dùng ảo thuật tạo nên. Sau đó ta đã nhìn thấy Đại Vương, Nguyệt Thần, Triều Nhai và Hoàng Thác, còn Tinh Quỹ, muội của ta thì đứng giữa mọi người. Trong nháy mắt, ta đã biết tất cả, hóa ra Tinh Quỹ thực sự là Tây phương hộ pháp.

- Tinh Cựu, chẳng phải ngươi yêu quý em gái nhất là gì? Vì sao...

- Đại Vương, ta có thể nói cho Người biết một điều, ta yêu quý muội của mình cũng giống như Đại vương yêu quý Anh Không Thích của Người vậy, vì mỗi lần nhắc tới là ta buồn muốn chết. Thưa Đại vương, ta phải xa Người bởi muội của ta đã chết, ta không muốn bảo vệ Người nữa. Còn Người, Người đã lớn mạnh và cũng không cần ta bảo vệ nữa. Đại vương, có lẽ ta sẽ ẩn cư ở núi thần Ảo Tuyết, để giữ gìn phần mộ của Tinh Quỹ, ngay cạnh đấy, cho đến khi trên mộ muội của ta phủ kín hoa anh đào, ta nghĩ nước mắt ta sẽ chảy tràn.

Thưa Đại vương, Người là vị vua đầu tiên của thành Ảo Tuyết mà ta kính trọng nhất, ta sẽ mãi mãi chúc phúc cho Người, nhưng bây giờ, hãy để ta xa Người.

Tôi nhìn khuôn mặt của Tinh Cựu mà chẳng nói nên lời.

Cuối cùng, Tinh Cựu và Tinh Quỹ cũng biến mất ở cuối trời mênh mông tuyết trắng. Tôi thoảng nghe thấy tiếng hát thê lương và bi thảm của Tinh Cựu vang vọng giữa trời xanh, đàn chim tụ lại rồi lại tản ra, hoa anh đào cũng đượm sắc buồn tàn nhẫn rơi xuống.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Sách giảm giá tới 50%: Xem ngay