Độc y vương phi - Quyển 1 - Chương 004 - 005

Chương 04: Công chúa u mê

Hạ Mạn, không, bắt đầu từ bây giờ, nàng là Phượng Lan Dạ.

Phượng Lan Dạ trên ngũ quan non nớt bao phủ vẻ đạm mạc, thờ ơ nhưng khi nhìn kỹ ánh mắt của nàng, có ẩn chứa sát khí.

Nàng từ nhỏ ở trong núi lớn lên, trừ sư phụ ra thứ nàng tiếp xúc nhiều nhất chính là rắn độc bò cạp và nhện độc, cho nên tâm tính so với chúng cũng không khá hơn chút nào.

Phượng Lan Dạ ngay ngắn lăn qua lăn lại suy nghĩ đến nhập thần, chợt nghe bên giường hẹp có thanh âm reo lên, tiếp theo là một tiếng nói mừng rỡ.

“Công chúa, người đã tỉnh?”

Người nói chuyện chính là tỳ nữ Hoa Ngạc của Phượng Lan Dạ, một đôi mắt tiều tụy sưng đỏ mở to, đang từ trên xuống dưới đánh giá công chúa, xác định công chúa thật sự đã tỉnh, không khỏi vô cùng vui mừng mà rơi nước mắt, mặc dù nàng bị Tấn vương điện hạ kia hạ lệnh ban thưởng cho một đám người, nhưng cuối cùng bởi vì chuyện của công chúa, nên nàng chỉ bị một người làm nhục thôi, đây tựa hồ đã là kết cục tốt nhất cho nàng.

Mỗi quốc gia bị diệt vong, cũng sẽ có một thành viên hoàng thất bị bắt làm tù binh mang về, mà mọi hoàng thất trong Vân Phượng quốc đều bị giết rồi, cho nên Tiểu công chúa mới may mắn tránh thoát một kiếp, Hoa Ngạc vui mừng lau nước mắt.

Phượng Lan Dạ lẳng lặng nhìn nàng, lại không thấy thương tâm, cũng không có thống khổ, vẻ mặt có chút lạnh không vui mở miệng.

“Khóc cái gì, không phải đã không chết sao?”

Hoa Ngạc nghe công chúa nói, ngây ngẩn cả người, trên mắt của nàng vận còn có giọt lệ, miệng mở rộng không nhúc nhích nhìn Phượng Lan Dạ.

Công chúa hình như không giống với lúc trước, ánh mắt của nàng lạnh lùng, âm u, nhưng cô đơn cũng không có thương tổn, hình dạng như vậy của nàng khiến cho Hoa Ngạc hoài nghi, nàng ta là công chúa của nàng sao? Nhưng thật tình nhìn kỹ, chính là công chúa mà, nhưng mà tại sao phải có bộ dạng như vậy?

“Công chúa, người làm sao vậy?”

Hoa Ngạc cẩn thận mở miệng, chẳng lẽ công chúa là bị kích thích, cho nên đầu óc có vấn đề, công chúa đáng thương a, Hoa Ngạc nước mắt lần nữa lại chảy xuống.

Nhưng mà Phượng Lan Dạ cũng không nhìn lại nàng, chỉ đang từ từ ngồi dậy, chống tay nhìn ngoài cửa sổ, trời xanh mây trắng, khí trời rất trong.

Trong khoang thuyền, thật lâu vẫn không âm thanh vang lên, bầu không khí lạnh lẽo khó thở, Hoa Ngạc trong mắt từ từ hiểu rõ rồi biến thành sợ hãi, càng ngày càng mãnh liệt, rõ ràng công chúa đang ở trước mắt, nhưng lại cảm thấy như đang ở cách mình rất xa, bộ dạng như vậy của công chúa, nàng chưa bao giờ nhìn thấy lần nào cả, nàng hầu hạ công chúa đã mười năm, nàng ta là người thế nào hình dáng tính tình ra sao, nàng làm sao mà không biết.

Trước kia hoạt bát ngang bướng, cả ngày giống như chim sơn ca vui vẻ, kể từ sau khi bị diệt quốc, nàng đã biến thành như thế này.

Có điều ở trên người công chúa nàng nhìn không thấy được bất kỳ sự bi thương thống khổ nào, công chúa ngoại trừ vẻ ngoài lạnh lùng ra, tựa hồ đã sớm quên mất mối thù diệt quốc.

Hoa Ngạc vừa sợ vừa nghi ngờ, Phượng Lan Dạ cũng thu hồi ánh mắt nhìn phía trước, từ từ quay đầu lại.

“Chúng ta bây giờ đang ở trên thuyền, là ai đã cứu ta vậy?”

Thanh âm của nàng có chút lạnh, mặc dù rất nhẹ, nhưng khiến người ta không dám có một tia nghi ngờ, Hoa Ngạc thu hồi tâm thần, cung kính mở miệng: “Công chúa, nghe nói là Tứ hoàng tử của Thiên Vận hoàng triều Sở Vương điện hạ đã cứu công chúa, hiện tại chúng ta đang ở trên thuyền lớn của Sở Vương điện hạ.”

“Ừ.”

Phượng Lan Dạ đáp một tiếng rồi không nói gì nữa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ còn xót lại sự mệt mỏi, dường như đang lâm vào trầm tư, làm nàng lộ ra một loài khí chất xinh đẹp làm cho người ta đắm chìm trong đó.

Hoa Ngạc tuy không nói ra lời nào, nhưng trên trực giác cho nàng biết người trước mắt cùng công chúa lúc trước cách xa nhau cả vạn dặm, chẳng lẽ bởi vì bị đụng vào cột nên ảnh hưởng đến đầu óc, nàng không nhịn được liền hỏi thử.

“Công chúa, người có nhức đầu hay không, hoặc hoảng hốt?”

Phượng Lan Dạ ngẩng đầu lên nhìn Hoa Ngạc, lớn lên xinh đẹp bức người, tuổi khoản mười lăm mười sáu tuổi, mặc trên người một bộ quần áo uốn lượn, trên đầu chải búi tóc đơn giản, lúc này trên gương mặt tràn đầy tiều tụy, ánh mắt sưng đỏ, đầu tóc cũng có chút rối, vừa nhìn thấy nàng, Phượng Lan Dạ tự động nhớ tới nữ nhân này lúc trước đã gặp phải chuyện gì, bị những người đánh thắng trận kia cường bạo, đối với nữ nhân mà nói, đây thật là chuyện rất không may mắn, sắc mặt của nàng cuối cùng cũng hòa hoãn một chút.

“Ta không sao.”

Nàng có chuyện gì, có việc chính là cái Tiểu công chúa kia, hiện tại nàng ta đang sống ở trong thân thể của Hạ Mạn, không biết cuộc sống ở hiện đại của nàng ta thế nào? Có thể bị đưa vào trong nhà giam rồi hay không, Phượng Lan Dạ chỉ nghĩ một chút, sau đó thì không vì những thứ kia lẫn quẫn ở trong đầu nữa.

Trong phòng bầu không khí chìm xuống, thanh âm của Hoa Ngạc lần nữa lại vang lên: “Công chúa, Văn Hành đã bị bọn họ giết.”

Phượng Lan Dạ nhăn lông mày một chút, trong đầu hiện ra người gọi là Văn Hành, trước kia là tên thị vệ đi theo nàng, không nghĩ tới lại bị giết, đáy lòng có một chút thương hại, người mất nước, không khác gì dê đợi làm thịt, hắn chết cũng là một loại hạnh phúc.

“Ừ, biết rồi.”

Phượng Lan Dạ gật đầu, tỏ vẻ là mình biết rồi, nàng không sợ hãi không buồn, không bi thương cũng không bị đả kích, Hoa Ngạc lại một lần nữa sợ ngây người, nàng hầu như đã khẳng định là công chúa đã chịu kích thích gì đó, cho nên đầu óc có vấn đề, dĩ vãng nàng là rất thương yêu những thị vệ tỳ nữ như bọn họ, bằng không cũng sẽ không vì nàng bị ban thưởng mà phản ứng dữ dội đập đầu vào cột, nhưng bây giờ nhìn ánh mắt của công chúa, lại không thấy một chút thương tâm, Hoa Ngạc đang kinh nghi vạn phần. Thì cửa bị gõ hai cái, hai người đồng thời nhìn qua, chỉ thấy từ ngoài cửa đi tới một nam tử tuấn lãng mặt không chút thay đổi, mi tâm lạnh lùng quét nhìn hai người bên trong gian phòng một cái, cuối cùng nhìn Phượng Lan Dạ đang ngồi ở trên giường.

“Chủ tử chúng ta muốn gặp Cửu công chúa.”

Phượng Lan Dạ cùng Hoa Ngạc biết chủ tử trong lời hắn nói là người nào, Sở Vương Nam Cung Liệt.

“Được.”

Phượng Lan Dạ nhẹ giọng trả lời, liền không nhìn nam tử trước cửa nữa, thì làm như không thấy hắn đưa tay lấy y phục động thủ mặc quần áo, bất đắc dĩ vì lần đầu tiên y phục cổ đại, tay chân lại có chút luống cuống, nhưng vì bộ dạng bình tĩnh thong dong của nàng, còn có phong phạm và khí độ nhẹ nhàng ở nơi như thế này, khiến cho nam tử trước cửa kinh ngạc không dứt, nam tử này là Kê Kiện thủ hạ đắc lực của Sở Vương Nam Cung Liệt, hắn vốn cho là sẽ thấy một công chúa thương tâm thống khổ phẫn hận, nhưng là giờ phút này chứng kiến thì đã hoàn toàn ngoài dự đoán của hắn, Cửu công chúa này tuổi còn nhỏ, thế nhưng có thể giữ được vẻ bình thản như vậy, tựa hồ đã từ trong nổi đau đớn to lớn kia mà trưởng thành, quả nhiên là không dễ.

Kê Kiện đi ra ngoài, ném lại một câu: “Nhanh lên một chút, đừng làm cho chủ tử của chúng ta sốt ruột chờ.”

Trên giường, Phượng Lan Dạ còn đang phấn đấu cùng y phục cổ đại, thì Hoa Ngạc đang trong cơn kích thích phục hồi tinh thần lại, vội vàng đi qua hầu hạ công chúa, bất kể công chúa như thế nào, thì nàng ta vẫn là công chúa của nàng a.

“Công chúa, nô tỳ hầu hạ người.”

Phượng Lan Dạ vốn là muốn cự tuyệt, bất quá nhìn một chút y phục mình tự mặc, thật sự lộn xộn bất nhã, đành đứng lên, mặc cho Hoa Ngạc định đoạt, đợi đến khi nàng hầu hạ tốt hết thảy, hai người cùng nhau đi ra ngoài.

Ngoài cửa, hai thị vệ đứng gác, thấy Phượng Lan Dạ cùng Hoa Ngạc đi ra, trong mắt chợt lóe lên kinh hoảng, bất quá trước mắt các nàng là người của Sở Vương, cho nên bọn họ cũng không dám có chút nào khinh thường, hai người cẩn thận mở miệng: “Mời đi theo chúng ta.”

Chương 05: Quân cờ tốt nhất

Phượng Lan Dạ đi theo phía sau hai người sải bước lên thang lầu xây bằng đá bạch ngọc, hướng chỗ ở của Sở Vương điện hạ đi tới.

Thì ra là chỗ ở của các nàng, là dưới tầng một của thuyền, mà Sở Vương Nam Cung Liệt thì ở tầng hai, vị trí tốt nhất để quan sát hết toàn cảnh, xa xa gần gần mênh mông vô bờ sóng xanh, gió nhẹ thổi qua liền tạo nên những sóng gợn li ti, xa xa có đàn chim biển màu trắng nhẹ nhàng đáp một chút lên mặt nước rồi lại bay dựng lên, mặt biển và bầu trời như hòa làm một, giống như một bức tranh xinh đẹp.

Gió biển mang theo không khí tươi mát đập vào mặt Phượng Lan Dạ, nàng khẽ nhắm mắt một chút, hít sâu, trong lòng cô tịch giờ khắc này tựa hồ cảm nhận được sự ấm áp, nhưng khi mở mắt ra, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, dẫn Hoa Ngạc đi theo phía sau thị vệ, tới bên ngoài cửa nơi ở của Sở Vương điện hạ liền lẳng lặng đứng chờ.

Hai gã thị vệ, có một người đi vào bẩm báo.

Khó có được cơ hội ở trên cao, Phượng Lan Dạ quay đầu mọi nơi để đánh giá những điểm chuyển động trên mặt biển, phát hiện phía sau cách đó không xa, mấy chục con thuyền lớn chi chít đi theo, từ xa tới gần, thong thả đạp sóng một đường mà đi.

Mà ở phía trước cách chỗ các nàng rất xa, tựa hồ cũng có thuyền lớn, chẳng qua là đã đi khá xa rồi, lúc nãy nàng nhìn không rõ ràng, bây giờ cẩn thận nhìn lại, chỉ còn có mấy đạo bóng trắng.

Phượng Lan Dạ đánh thẳng nghĩ đến nhập thần, thị vệ vào trong bẩm báo đã đi ra, cẩn thận mở miệng.

“Vào đi thôi, Sở Vương điện hạ đang chờ công chúa đấy?”

trong ánh mắt của thị vệ kia có một chút đùa cợt, kèm theo nụ cười mập mờ không rõ ở khóe môi.

Phượng Lan Dạ cũng không để ý tiếp, nhẹ nhàng cuối đầu, đi vào, Hoa Ngạc phía sau muốn theo nàng vào, lại bị thị vệ đưa một cái tay ngăn cản lại, lạnh lùng mở miệng.

“Chủ tử có lệnh, chỉ để cho một mình công chúa đi vào.”

Hoa Ngạc nóng lòng ở phía sau kêu một tiếng: “Công chúa.”

Phượng Lan Dạ quay đầu nhìn nàng một cái, cũng không có nói cái gì, sau đó quay lại đi vào bên trong, cửa đóng lại phía sau lưng.

Chỉ thấy gian phòng ở của Sở Vương điện hạ, hết sức nam tính hóa, hai mặt cửa sổ có chấn song, treo rèm vải, gió nhẹ thổi qua, làm rèm bay nhẹ, hết sức phiêu dật, một cái giường rộng rãi êm ái được đặt ở phía bắc của phòng, lót thảm quý giá khắp gian phòng, trong phòng này trừ giường, còn có một giá sách, phía trên bày đầy đủ các bộ sách, Phượng Lan Dạ tùy ý liếc mắt một cái, thì thấy phần lớn sách đều là binh pháp, xem ra Sở Vương điện hạ, đối với binh pháp hơi có chút nghiên cứu.

Phượng Lan Dạ vẫn đứng thẳng ở nơi đó, làm Kê Kiện không nhịn được thét lên tiếng ra lệnh.

“Thấy Sở Vương điện hạ, còn không hành lễ.”

Nàng là công chúa một nước nhỏ, hiện tại cũng chỉ là tù nhân, nhưng lại thản nhiên không sợ hãi, trấn định tự nhiên đánh giá hết thảy, ngay cả hành lễ cũng không có, chuyện này làm hai gã thủ hạ Kê Kiện cùng Kê Khang tức giận.

Phượng Lan Dạ nhíu nhẹ lông mày một chút, lạnh lùng nhìn về phía Kê Kiện, lóe lên sự thù địch, làm cho Kê Kiện cảm thấy bất an, một nữ hài mười hai tuổi khí thế lại mạnh mẽ như vậy, thật quái dị.

Sở Vương Nam Cung Liệt lúc này mới mở miệng.

“Tốt lắm, hai người các ngươi cũng lui xuống đi.”

“Chủ tử.”

Kê kiện cùng Kê Khang hai người đồng thời kêu lên tiếng, nữ nhân này nhìn một cái liền thấy không phải là nhân vật tốt gì, nàng có thể giết chủ tử hay không?

“Đi xuống đi.”

Nam Cung Liệt mày kiếm nhướng lên, hai đám lửa giận tỏa ra, Kê Kiện và Kê Khang đi theo chủ tử bao nhiêu năm, nhìn thấy liền biết đó là điềm báo sự tức giận, vội vàng ôm quyền lên tiếng thối lui: “Thuộc hạ tuân lệnh.”

Trong không gian yên tĩnh, Phượng Lan Dạ từ từ đem tầm mắt chuyển qua chỗ vừa có tiếng nói chuyện.

Một người mày kiếm mắt sáng, cương nghị lạnh lùng, trong đôi mắt đen nhánh lóe ra một điểm lửa cháy lan ra đồng cỏ, mắt không chớp cũng không nháy ngó chừng nàng, nàng không ngừng suy đoán, đánh giá, một ít thân y phục cẩm bào đỏ thẳm tươi đẹp đến chói mắt nhưng lại không lộ vẻ tục tằng, ngược lại con hiện ra rõ ràng dã tâm cùng khí phách.

Phượng Lan Dạ nhẹ cúi người một chút, tiếng nói trong suốt êm ái vang lên.

“Tham kiến Sở Vương điện hạ.”

Nàng bình tĩnh, đúng mực thỏa đáng, không vội không gấp, nàng sở dĩ lễ phép như thế là bởi vì trước mắt, bản thân mình còn rất yếu.

Nam Cung Liệt khóe môi nở nụ cười nghiền ngẫm, nha đầu này có chút ý tứ, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng khi nhìn thấy hắn, kẻ thù diệt quốc của nàng giết thân nhân của nàng, thế nhưng sắc mặt không thay đổi, đến tột cùng là tâm kế quá sâu, hay là không sợ chết?

Bất quá nàng đã thành công khơi dậy hứng thú của hắn, xem ra hắn mang theo nàng là không có sai.

“Ngồi đi.”

Nàng vô lễ, hắn cũng không có tính toán, người trong thiên hạ ai không biết, Sở Vương Nam Cung Liệt vẫn là tướng quân dũng mãnh phi thường, là chiến thần trên sa trường, nếu là người ở lâu trên sa trường, tự nhiên là sẽ không so đo lễ tiết, cho nên tất cả những chuyện đó, hắn cũng không có tức giận.

Phượng Lan Dạ tùy ý đi tới vừa ngồi xuống, lạnh lùng mở miệng.

“Là ngươi đã cứu ta phải không?”

Bên trong thanh âm nhàn nhạt lại không thấy có một tia cảm kích, cũng không có kích động, lời này chẳng qua giống như trần thuật, tự hồ chỉ là muốn xác định mà thôi.

Nam Cung Liệt nhướng mày, cũng không nói lời nào, chỉ nhìn nàng từ trên xuống dưới, một lúc lâu sau mới mở miệng.

“Bổn Vương giao cho ngươi một nhiệm vụ, chỉ cần ngươi hoàn thành, Bổn vương sẽ thả tộc nhân của ngươi.”

Thanh âm khàn khàn đè nén vứt bỏ sự rung động trong lời nói…, Phượng Lan Dạ nhướng mày, hắn cứu nàng nguyên lai là vì lợi dụng nàng, khóe môi vẽ ra vòng cung nụ cười như có như không đường, nhưng nàng cũng không nói gì, chẳng qua chỉ bình tĩnh nhìn Sở Vương điện hạ.

Có lẽ nàng sẽ giúp hắn, mà có lẽ sẽ không, hiện tại nàng cái gì cũng không muốn suy nghĩ.

Về phần những tộc nhân kia, liên quan gì đến nàng, nàng không phải là Bồ Tát phổ độ chúng sanh, bản thân mình vốn bị vứt bỏ, ngay cả tình một đêm cũng không hưởng thụ qua, nàng như vậy, có cần thiết đi quản sự chết sống của người khác sao?

Phượng Lan Dạ đứng lên, trong trẻo lạnh lùng mở miệng: “Ta có thể đi trở về không?”

Sở Vương Nam Cung Liệt nhìn nàng, một tia tức giận lơ lửng ở trong đáy mắt, nha đầu này thế nhưng có thể hoàn toàn coi thường hắn, đầu tiên là ngay cả hành lễ cũng không có, bây giờ đối với nhiệm vụ hắn phân công, không từ chối, cũng không nói đồng ý, thật giống như mọi chuyện không liên quan đến nàng, Sở Vương điện hạ gặp qua vô số người, lần đầu tiên mới không thấy rõ suy nghĩ của người khác, mà lại là một tiểu nha đầu mười hai tuổi, chuyện này truyền đi ra ngoài không phải là để cho người ta chê cười hay sao, nhưng ở một mặt khác mà nói, hắn cảm giác đây là một chuyện tốt? Nàng tuyệt đối là một viên quân cờ tốt nhất! Nghĩ tới đây, Nam Cung Liệt trong lòng lửa giận ẩn nhẫn xuống, phất tay.

“Đi xuống đi.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3