Độc y vương phi - Quyển 1 - Chương 010 - 011

Chương 10: Sảo đấu

Chẳng qua là lơ đãng đụng một cái thôi, lại không có chuyện nghiêm trọng gì, sao người đó lại nói chuyện như hung thần ác sát vậy, đôi mắt của Phượng Lan Dạ không khỏi hơi trầm xuống, u ám vô cùng ngẩng đầu lên nhìn lại.

Đèn lồng chiếu rọi, người vừa lên tiếng là một nữ nhân xinh đẹp quyến rũ, váy áo màu vàng chập chờn buông xuống trông xa như áo của tiên nữ, thắt màu trắng lụa mỏng, nổi bật lên bộ ngực cao vút, nhìn lên một chút, mặt mũi như hoa phù dung, rực rỡ tựa ánh bình minh, tóc đen trên đầu cắm một cây trâm phỉ thúy quý giá bên trên còn khảm nạm con phượng hoàng bạch ngọc, cả người nàng rất chói lọi.

Chẳng qua là lúc này trên gương mặt thiên kiều bá mị bao phủ vẻ giận dữ, con ngươi toát ra ngọn lửa nóng bỏng, hai tay chống nạnh, lạnh lùng nhìn Phượng Lan Dạ đe dọa, tựa hồ nàng vừa làm cái chuyện đại nghịch bất đạo gì đó.

"Chuyện gì?"

Phượng Lan Dạ mang vẻ mặt khó hiểu, ánh mắt một lần nữa nhìn nữ nhân đối diện, khóe môi xả ra nụ cười lạnh.

"Ngươi không có mắt sao? Tại sao lại đụng vào người của ta."

Phượng Lan Dạ còn chưa kịp nói chuyện, Hoa Ngạc ở một bên giành trước một bước mở miệng: "Ngươi là người nào a? Công chúa chúng ta cũng không phải cố ý?"

"Công chúa?"

Nữ nhân kiều mỵ kia liền khì khì cười một tiếng, lông mày dài nhỏ chau lên, cất bước đi tới bên người Phượng Lan Dạ, sau đó dạo bước xung quanh nàng, lấy tư thế đưa mắt từ trên cao nhìn xuống nàng.

"Công chúa thì thế nào? Bất quá chỉ là vong quốc nô."

Phượng Lan Dạ lui về phía sau một bước kéo ra khoảng cách, nàng không thích tư thế hiện tại, lùi đến khi có thể đối mặt nhìn nhau, mới không nhanh không chậm mở miệng.

"Chẳng lẽ ngươi không phải sao."

Khóe môi rõ ràng là cười, nhưng nụ cười kia lạnh giá như băng tuyết tuôn chảy.

Vẻ mặt không tự ti cũng không kêu ngạo, thanh âm đạm mạc xa cách.

Cô gái đối diện tựa hồ ngu ngơ một chút, sau đó lửa giận bốc lên vạn trượng, khuôn mặt như phù dung không nhịn được vặn vẹo biến hình.

Lúc này bên đường phố người tụ lại càng ngày càng nhiều, tất cả đều mở to hai mắt chế giễu.

Trong đó có người còn làm chuyện tốt lạnh nhạt mở miệng: "Trầm Thanh Ế, không nghĩ tới khả năng của ngươi cũng chỉ có như vậy, ngay cả tiểu hài tử cũng không đối phó được."

Dứt lời, tiếng cười lớn vang lên đầy đường, Trầm Thanh Ế mặt trong nháy mắt đen thanh một mảnh, khóe môi vẽ ra nụ cười giận dữ.

"Ta mà sợ nàng, xem ta dạy dỗ nàng như thế nào."

Nàng dứt lời, quay sang nha đầu vừa cao vừa lớn ra lệnh: "Mộc Hàm, dạy dỗ nha đầu này cho ta."

Nha đầu kia vừa nghe lệnh, đã sớm đi tới, thân hình cao lớn, vuốt quần cuốn tay áo, lộ ra cánh tay tráng kiện, bàn tay to như cái quạt, vung lên cao, người vây xem trong nháy mắt yên lặng, người người trong mắt hiện lên vẻ chế nhạo, mang bộ dáng xem náo nhiệt.

Những người này vô cùng máu lạnh, giờ phút này nàng cùng Trầm Thanh Ế chẳng qua là thú vui của bọn họ mà thôi.

Nàng trả đòn sẽ đúng như mong muốn của những người này, sắc mặt trầm xuống, con ngươi hiện lên thị huyết, mặc dù không có Huyền Thiên tâm pháp hộ thân, nàng cũng còn là con sói hung ác, con báo Thị Huyết, ai có thể khi dễ được rồi nàng, ngón tay nắm chặt, chờ đợi nữ nhân kia đến gần.

Gươm súng sẵn sàng, mắt thấy sẽ đánh nhau. Không gian yên tĩnh lạnh lùng, bỗng nhiên vang lên một đạo thanh âm trong trẻo nhu hòa: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Đám người vây xem vừa nghe đến thanh âm này liền giạt ra giải tán, Trầm Thanh Ế sắc mặt trong nháy mắt đang đỏ bừng, bỗng biến thành màu sắc bình thường, cười đến mềm mại nịnh hót.

Phượng Lan Dạ buông lỏng tay nhướng mày, trong đêm tối, ánh mắt của nàng xinh đẹp thị huyết, lạnh lùng suy đoán.

Người tới là người nào? Rõ ràng lời nói ra ôn nhu như gió xuân, nhưng lại khiến cho những thứ người không có hảo ý này giống như đàn chim bay tứ tán, còn khiến cho Trầm Thanh Ế nữ nhân đang sinh sự việc không đâu lập tức thay đổi nét mặt, điều này chỉ có thể nói rõ một chuyện, người này hoặc là thân phận tôn quý, hoặc là bản lãnh quá lợi hại.

Dưới ánh sáng lóng lánh lạnh lẽo, Phượng Lan Dạ thấy rõ người đó, cũng đoán được thân phận của kẻ đến, xem ra là người hiển hách, một thân cẩm bào thượng hạng đắt tiền, thắt lưng bằng tơ lụa khảm ngọc bích, quần áo màu xám trắng làm nổi bật được ngũ quan nhu hòa nhã nhặn của hắn, giống như cơn gió mát đầu thu thổi vào mặt, làm người ta thân thể nhẹ nhàng tinh thần sảng khoái.

Mâu quang nhu hòa ấm áp của hắn, không liếc nhìn Trầm Thanh Ế, mà lại rơi xuống dưới người Phượng Lan Dạ, nhưng câu nói thốt ra là nhằm vào Trầm Thanh Ế.

"Trầm Thanh Ế, ngươi vừa khi dễ người mới tới."

Trầm Thanh Ế rõ ràng là ngẩn người ra, nhanh chóng nhích thân thể mềm mại đáng yêu đi lại gần, nói ra lời nói giống như không có xương.

"Tam hoàng tử, ta không có khi dễ nàng, là nàng đụng vào ta, ngay cả nói xin lỗi cũng không có."

Phượng Lan Dạ nhìn nàng làm bộ dịu dàng, thật muốn nôn, cũng không thèm nhìn đến bọn họ nữa, quay đầu về phía sau nhìn Hoa Ngạc gật đầu một cái, ưu nhã lách người đi qua, nàng không nhìn Trầm Thanh Ế, cũng không nhìn Tam hoàng tử kia.

Thiên Vận hoàng triều, hoàng tử hoàng tôn không có quan hệ gì đến nàng?

Phía sau, Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp ánh mắt rơi vào thân ảnh nhỏ bé như đang suy nghĩ, người ngày không phải là quá lạnh lùng bình tĩnh hay sao, nghe nói nàng là công chúa mất nước của Vân Phượng quốc, theo lý giờ phút này hẳn nên là một nha đầu khóc hết nước mắt, mà không nên là nha đầu thản nhiên lặng lẽ như vậy, nàng mới ít tuổi, vốn nên núp ở trong ngực cha mẹ mà làm nũng, lại phải nhận chịu nổi đau diệt quốc, Nam Cung Tiếp không nhịn được mở miệng.

"Ngươi có khỏe không?"

Phượng Lan Dạ đi tới, căn bản không rảnh mà để ý biết, thật ra thì nàng biết hắn hỏi chính là người nào? Chẳng qua là không muốn để ý tới thôi.

Bốn phía có rất nhiều người núp ở ngoài vùng ánh sáng nhìn lén, lúc này không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối, tiểu nha đầu đến tột cùng là không biết, hay là quá đơn thuần, chẳng lẽ nàng không biết hành động lần này của nàng sẽ tự mang đến tai nạn cho mình sao? Bọn họ là vong quốc nô, mà người ta là hoàng tử tôn quý.

Thủ hạ Trữ Cảnh ở phía sau Tam hoàng tử sắc mặt đã sớm thay đổi, lạnh lùng kêu lên.

"Lớn mật, chủ tử chúng ta đang nói chuyện với ngươi đấy?"

Phượng Lan Dạ ánh mắt đột nhiên trầm xuống, quanh thân tàn bạo, chậm rãi quay đầu, sát khí Thị Huyết lạnh lẽo chống lại Trữ Cảnh đang nói chuyện, Trữ Cảnh trong nội tâm run lên, chính là ánh mắt này, sẽ làm cho người ta cảm giác như mình đang ở trong hầm băng, không đủ áo che thân lạnh thấu xương.

Sao lại thế này, rõ ràng là một tiểu nha đầu, mà có sự khí phách đến bực này.

Trữ Cảnh tức giận đang định phát tác, chủ tử trước mặt hắn đã lên tiếng.

"Tốt lắm, không có chuyện của ngươi."

Hắn nhướng mày nhìn Phượng Lan Dạ thân thiện cười cười, Phượng Lan Dạ ánh mắt thị huyết đã phai nhạt xuống, chỉ dâng lên sự hờ hững, xoay người rời đi, từ đầu tới đuôi cũng không mở miệng.

Hoa Ngạc đi theo phí sau của nàng bị hù dọa đến mặt và đầu cổ đầy mồ hôi, vươn tay kéo kéo ống tay áo Phượng Lan Dạ, nhỏ giọng nói thầm: "Chủ tử, người ta là Tam hoàng tử?"

"Vậy thì thế nào?"

Phượng Lan Dạ chẳng nói chẳng rằng, không phải là xuất thân cao quý một chút sao? Người với người vốn nên ngang hàng, nàng cũng không để ý đến việc phân biệt của cổ đại các nàng, nếu không phải giờ phút này còn chưa có tu luyện xong Huyền Thiên tâm pháp, cái thủ hạ lớn lối kia, nàng đã nghĩ hảo hảo chào hỏi hắn một bữa, bất quá nàng sẽ nhớ hắn.

Hoa Ngạc im lặng, công chúa kể từ sau khi đụng vào cột thì đã trở thành một người như vậy, nàng cũng cố nén lại không hỏi tại sao?

Thân ảnh của hai người hòa vào trong dòng người, cho đến không còn nhìn thấy nữa, mấy người phía sau mới phục hồi tinh thần lại.

Trầm Thanh Ế cũng bị nha đầu mới vừa rồi dọa, giờ phút này nhanh chóng lắc mông hướng Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp làm nũng.

"Tam hoàng tử, ngươi nhìn nữ nhân này có phải thiếu dạy dỗ hay không?"

"Tốt lắm, nàng ta chẳng qua là quá nhỏ, ngươi cần gì cùng nàng so đo, lần sau không cho khi dễ nàng."

Nam Cung Tiếp nói xong quay đầu đi cũng không thèm nhìn tới Trầm Thanh Ế một cái, liền dẫn thị vệ Trữ Cảnh mở ra con đường đi thẳng...

Chương 11: Luận đàn

Đêm lạnh như nước, đã mau chóng gần đến tháng mười rồi, không khí bắt đầu lạnh lẽo.

Thiên Vận hoàng triều vị trí địa lý lại nằm về Bắc phương, phía Tây giáp với sông lớn, phía Bắc là dãy núi Hàn sơn chạy ngang qua, trên đỉnh Hàn sơn có một thung lũng, quanh năm tuyết phủ, dòng sông lớn chảy ngang qua chân núi dãy Hàn sơn, vì trên núi có tuyết đọng quanh năm không thay đổi, nên khiến cho độ ấm trong nước hơi thấp hơn nơi khác, vì vậy khiến cho vị trí địa lý của Thiên Vận hoàng triều rất là lạnh, vừa mới đến tháng mười liền cảm nhận được giá rét.

Hoa Ngạc vươn cánh tay ra ra xoa xoa thân mình, để sưởi ấm.

Phượng Lan Dạ ngẩng đầu lên quét nhìn nàng một cái, trong bụng hiểu rõ, nhiệt độ như vậy đối với nàng chỉ là chuyện nhỏ, bởi vì nàng từ nhỏ lớn lên ở trên núi, quanh năm suốt tháng mặc một bộ y phụ đơn bạc, cơ thể sớm đã thành thói quen, mặc dù xuyên qua, nhưng là cũng không cảm thụ được rét lạnh.

Những chuyện này Hoa Ngạc không có biện pháp so sánh, nàng vốn sinh trưởng ở Vân Phượng quốc Nam Phương trời luôn ấm áp, bốn mùa như xuân, lần này tới đây, khó tránh việc chịu không được.

Hiện tại nên đi dạo cũng đã đi dạo, không bằng trở về đi thôi.

Chợ đêm thật ra thì cũng không còn cái gì nữa, nàng đi dạo hơn phân nửa liền thấy rõ tình huống, thật ra thì Nô Nhai này, cũng không đơn thuần là nơi ở của mười mấy vong quốc nô cùng con tin các nàng, thật ra thì còn có một số người, vẫn là gia quyến của tội thần Thiên Vận hoàng triều.

Mở hàng quán trên vỉa hè đường cái, giở kỹ năng trêu chọc, còn có người đứng dựa cửa ngắm nghía vẫy gọi khách nhân tới để bán mình, tất cả đều là người nhà của tội thần, bọn họ muốn tiếp tục cuộc sống, chỉ có thể coi đây là kế sinh nhai.

Phượng Lan Dạ chỉ cảm thấy trái tim băng giá, nhân tình đạm mạc.

Nhìn thấy tình cảnh của những người này, không khỏi nghĩ đến bản thân mình, còn có Trầm Thanh Ế lúc nãy vừa gặp phải, chỉ sợ nàng ta sẽ không bỏ qua cho nàng.

Mà nàng từ trước đến giờ không phải là người bị động, mặc dù trước mắt không có năng lực gì, Huyền Thiên tâm pháp còn chưa luyện thành công, không đủ để đối phó với người khác.

Nhưng nàng còn có một bản lãnh khác, chỉ có nàng biết.

Đó là chế độc, từ nhỏ nàng cùng các loại độc vật giao tiếp với nhau, cái dạng kỳ độc gì cũng làm ra được, cho nên phải chuẩn bị chút ít để phòng thân.

Nơi này ngư long hỗn tạp, hạng người nào đều có, chuyện gì cũng có thể phát sinh, mà nàng ít nhất phải có năng lực để tự bảo vệ mình cùng Hoa Ngạc không bị người ta khi dễ.

Nghĩ tới đây, nàng liền xoay người đi về: "Trở về thôi."

Hoa Ngạc vội vàng gật đầu, đuổi theo thân thể nhỏ bé của nàng, hai người cùng nhau đi theo con đường cũ mà quay về.

Mắt thấy đã tới viện của mình, bỗng nhiên bên đường phố có một đoàn người vây quanh, tất cả đều lẳng lặng không lên tiếng, mà người nọ ở trung tâm đám đông đánh ra tiếng đàn phiêu dật như nước, ưu nhã động lòng người, tràn ngập ở trong bóng đêm.

Hay cho một khúc tri âm tri kỷ, làm cho người ta như lạc vào cảnh giới kỳ lạ, như tận mắt nhìn thấy tất cả.

Phượng Lan Dạ không khỏi hiếu kỳ đi về phía trước, Hoa Ngạc theo sát nàng, trong bụng thật tò mò.

Là ai ở chỗ này đánh đàn, trước mặt nhiều người như vậy mà có thể bắn ra được thanh âm hay mà không có một tia bất loạn.

Kỳ quái nhất chính là những người đang nghe như si như say, không gây ra chút âm thanh nào, thật giống như ở chỗ không người.

Phượng Lan Dạ cùng Hoa Ngạc đi tới, mượn ánh trăng sáng giống như tấm màn lụa mỏng, nhìn vào trong, chỉ thấy bên đường phố trên bãi đất trống, một thân màu trắng gấm bào, nam tử cao quý nho nhã đang ngồi ngay ngắn ở phía trên, chính là người lúc nãy giúp nàng giải vây, Tam hoàng tử của Thiên Vận hoàng triều, giờ phút này hắn khép nhẹ mi mắt, hoàn toàn đắm chìm trong tiếng đàn, mười ngón tay nhỏ dài, tung bay như ngọc châu từ trong chậu rơi đổ xuống ra phát ra tiếng đàn dễ nghe.

Phượng Lan Dạ lẳng lặng thưởng thức, nàng lúc nhỏ đồ vật tiếp xúc đầu tiên chính là đàn, đàn là đồ chơi của nàng, cũng là vũ khí của nàng.

Ở hiện đại sư phụ tặng nàng một cây đàn, mặc dù không phải hết sức trân quý, nhưng nàng rất là yêu thích, còn làm bạn với nàng hơn mười năm.

Nếu như nói ở hiện đại còn có cái gì nàng lưu luyến, thì chỉ có cây đàn kia.

Một khúc kết thúc, mọi người thật giống như thẫn thờ trở về.

Phượng Lan Dạ không tự chủ được vỗ nhẹ tay hai cái, thanh âm này ở trong bóng đêm có vẻ đột ngột, rất nhiều người quay đầu nhìn sang, vừa nhìn thấy chủ tớ hai người các nàng, liền mang vẻ mặt khinh thường.

Nha đầu nhỏ như vậy mà cũng hiểu đàn sao, chẳng lẽ là muốn hấp dẫn sự chú ý của Tam hoàng tử, lại còn vỗ tay, thật là chán?

Có nữ nhân đứng bên người Phượng Lan Dạ khinh thường hừ lạnh: "Ngươi cũng có hiểu hay sao mà lại vẫn vỗ tay, không biết là Tam hoàng tử không thích bị quấy rầy sao?"

Phượng Lan Dạ chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhướng lông mày lạnh lùng nhìn sang, ánh trăng chiếu vào đôi mắt của nàng, đen nhánh sâu thẳm, như hàn đàm vạn trượng, hù dọa được kẻ vừa lên tiếng không dám nói thêm một câu nào nữa.

Hoa Ngạc sợ công chúa trở thành kẻ thù chung của mọi người, nhanh nhẹn vươn tay ra kéo áo Phượng Lan Dạ.

"Công chúa, chúng ta trở về đi thôi."

Nàng mặc dù nghe tiếng đàn rất động lòng người, nhưng không biết người đó đàn ra cái gì, công chúa mặc dù có học đàn, nhưng nàng ta cũng không hiểu rõ bao nhiêu, người luôn luôn tĩnh táo không nóng không vội, không biết tại sao lúc này lại vọng động vỗ tay, nên rời đi trước vẫn hơn.

Lúc này, Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp đang ngồi dưới đất khóe môi hiện lên nụ cười, một đôi mắt lạnh như nước nhìn thẳng nàng.

"Ngươi hiểu đàn."

Những lời này là khẳng định, hắn có thể dễ dàng nhìn ra tia sáng trong mắt nàng, không giống những nữ nhân vây quanh kia, túy ông bất tại tửu (*), trên mặt hắn thần sắc càng phát ra ôn nhuận, miệng nhếch lên tiếp tục nói.

"Có thể phê bình một hai tiếng hay không."

(*) Túy ông bất tại tửu: ý là người say không phải do rượu, có thể hiểu là ý nghĩ không như lời nói, hoặc nghĩ một đằng làm một nẻo.

Phượng Lan Dạ nhìn thẳng hắn, nhìn được vẻ thật tình trong mắt của hắn, liền không nhanh không chậm mở miệng: "Tiếng đàn nhẹ nhàng như nước, nhu hòa uyển chuyển, có thể nói là kỹ thuật đàn hiếm thấy, chỉ tiếc?"

"Đáng tiếc cái gì?"

Thế nhân đều biết Nam Cung Tiếp đam mê âm nhạc, yêu đàn thành si, giờ phút này vừa nghe lời nói của Phượng Lan Dạ..., cũng biết lời nói kế tiếp của nàng rất mấu chốt, từ trước đến giờ Nam Cung Tiếp là người nho nhã bình tĩnh giờ phút này lại có chút ít nôn nóng.

Phượng Lan Dạ thật cũng không nghĩ làm khó hắn, nên nhướng mày nhàn nhạt nói.

"Tiếng đàn mặc dù êm tai, nhưng lại quá cố ý biến hóa, hơn nữa thiếu hụt một phần hào hùng, nên không thể đạt tới sự toàn vẹn."

Trong bóng đêm lạnh lẽo, mọi người vây quanh nghe cô bé mười hai tuổi, với sắc mặt thản nhiên chỉ điểm cho Tam hoàng tử của Thiên Vận hoàng triều, làm họ không khỏi nghị luận rối rít.

Tam hoàng tử ngẩn ra, hoàn toàn lâm vào ngu ngơ.

Phía sau thị vệ Trữ Cảnh nắm chặt bội kiếm bên hông, trợn mắt nhìn về phía Phượng Lan Dạ, hắn đã sớm không ưa cái tiểu nha đầu không có chút nào giống như trẻ con này, bây giờ nàng còn cuồng vọng đến vậy, tiếng đàn của chủ tử bọn họ họ người nào nghe được mà không nói khúc chỉ có ở trên trời, nhân gian chỉ nghe thấy vài lần.

"Lớn mật, nô tài cuồng vọng điêu ngoa, dám đối với tiếng đàn của chủ tử chúng ta nói xằng nói bậy."

Trữ Cảnh tiếng nói vừa dứt, Nam Cung Tiếp phục hồi tinh thần lại, người luôn luôn ôn nhuận như nước, sắc mặt phút chốc thay đổi, tiếng nói lạnh nhạt âm u vang lên: "Càn rỡ, lui ra."

Trữ Cảnh sửng sốt, quay đầu nhìn chủ tử một cái, hắn rất ít khi tức giận, Thiên Vận hoàng triều ai mà không biết Tam hoàng tử là một người tính tình nhu hòa, xưa nay là người dễ giao thiệp nhất, đối với hạ nhân cũng không hề trách phạt, càng không làm khó, ngay cả những huynh đệ của mình có chỉ trích, hắn cũng rất ít để ý tới, nhưng bây giờ hắn lại vì một câu nói của hạ nhân mà nổi giận.

Trữ Cảnh thật là có chút không quen, bất quá vẫn nghe lời lui xuống.

Lúc này đám người vây quanh xem không biết là ai lên tiếng.

"Ngươi nói được lợi hại như thế, vậy ngươi hãy đàn ra một khúc cho chúng ta nghe một chút?"

"Đúng vậy a, tiếng đàn của Tam hoàng tử chúng ta nghe qua rất êm tai, nếu lời ngươi nói là thật, như vậy hãy đàn ra nghe một chút?"

Trong lúc nhất thời tiếng ồn ào không ngừng vang lên, lần này đến lần khác rơi xuống, Phượng Lan Dạ nhíu mày, căn bản không rảnh mà để ý đến, liền xoay người dẫn Hoa Ngạc rời đi.

Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp đột ngột đứng lên mở miệng: "Có thể mời gảy một bản hay không."

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Sách giảm giá tới 50%: Xem ngay