Độc y vương phi - Quyển 1 - Chương 052 - 053

Chương 52: So sánh đức dung

Lúc này không ai dám nói chuyện, Tấn vương Nam Cung Trác cùng Sở Vương Nam Cung Liệt bất giác cười thầm, lão Thất thế là xong, lại dám không tuân theo ý chỉ của phụ hoàng, hắn muốn tự tìm lấy cái chết mà.

Mọi người đang đợi hoàng đế nổi giận, nhưng Hạo Vân đế cũng không có nổi giận như mọi người tưởng, rất nhanh liền bình phục lại, chậm rãi mở miệng: "Hôm nay là ngày các hoàng tử chọn phi, người nào tài nghệ xuất chúng, trẫm sẽ tứ hôn cho các vị hoàng tử."

Lời vừa nói ra, Nam Cung Trác cùng Nam Cung Liệt liền vội vàng đứng dậy, mặc dù đáy lòng thất vọng, bất quá nào dám bày tỏ ra ngoài, vẫn cung kính mở miệng.

"Nhi thần cám ơn phụ hoàng."

"Được, được, ngồi xuống đi, nếu như chọn trúng người nào liền nói cho phụ hoàng một tiếng, phụ hoàng nhất định sẽ ban hôn cho các ngươi."

Hạo Vân đế tâm tình tựa hồ khá hơn một chút, chuyện vừa rồi chỉ giống một đoạn nhạc đệm, dường như không chút nào ảnh hưởng đến hắn, hắn cũng không có trừng phạt Thất hoàng tử Tề vương, cũng không có ban ra chỉ thị gì.

Trong đại điện, mọi người nhìn thấy Hạo Vân đế mặt rồng mỉm cười, không khỏi buông lỏng tâm đứng lên, các mỹ nhân vội vàng nhắm vào các vị hoàng tử, mỗi một người đều là nhân trung long phượng, trước mắt ngôi vị thái tử còn treo đó, một người trong số bọn họ tương lai sẽ trở thành thái tử, các nàng nếu chọn đúng người, tương lai sẽ trở thành hoàng hậu nương nương, quyền uy tột đỉnh, dưới một người, trên vạn người. Cho nên lần này chọn phi, các Vương gia cũng bị áp lực không nhỏ, bọn hắn phải cẩn thận lựa chọn người nào có lợi thế lớn nhất, có thể hỗ trợ mình tranh giành địa vị thái tử sau này...

Trong đại điện an tĩnh không tiếng động, Hạo Vân đế đem mâu quang dời về phía dưới, quét một vòng, cuối cùng thu hồi tầm mắt, hướng Mai Phi bên người ngồi cách đó không xa gật đầu, Mai Phi lập tức phân phó thái giám tuyên bố buổi lễ chọn phi long trọng chính thức bắt đầu.

Tuyển phi có hai vòng, vòng thứ nhất là so đấu về phẩm hạnh, thật ra chính là biểu diễn dung mạo, gương mặt có thể đánh giá con người như thế nào.

Một hàng bốn mỹ nhân tiến lên, thay phiên báo gia thế danh tính, địa vị của mình, để cho các vị Vương gia hoàng tử thấy rõ, tự mình sẽ chọn ai làm vương phi.

Vòng thứ nhất dĩ nhiên là các tiểu thơ của tam công trọng thần trước đây, Lâm Mộng Yểm cùng Tô Nghênh Hạ ở trong số đó, còn có hai vị tiểu thơ địa vị rất cao, nhưng dung mạo bình thường. Các nàng đi tới trước điện, cung kính bái kiến Hoàng thượng và mấy vị nương nương, sau đó báo gia thế, tên họ, địa vị.

Phượng Lan Dạ đứng ở phía sau cùng, căn bản không ai chú ý tới nàng, nàng đối với chuyện giới thiệu của những người này không có hứng thú, ngược lại đối với mấy vị phụ nhân lại có chút hứng thú, có thể ở trong cung như cá gặp nước, các nàng ấy tất nhiên là tâm kế bất phàm a, giống như Mai Phi, bề ngoài nhìn qua nhu nhược vạn phần, tựa như một người mẫu thân yêu thương nhi tử, nhưng sự thật nàng trong lòng biết rõ ràng bà ta là một nữ nhân dối trá, khẩu phật tâm xà, bề ngoài đẹp đẽ, bên trong lòng dạ độc ác như rắn rết, có thể nói Mai Phi hoàn toàn không hổ với địa vị của bà ta đang có.

Nhìn lại Nguyệt Phi nương nương, mẫu thân của Sở vương điện hạ, lớn lên diễm lệ, mặc dù đã trên dưới bốn mươi tuổi, nhưng dường như không chút nào già cỗi, ngược lại càng phát ra quyến rũ động lòng người, đuôi lông mày cao gầy, dễ dàng nhận thấy là một người sắc bén, nữ nhân này thủ đoạn chỉ sợ là vô cùng lợi hại, nghe nói thế lực sau lưng của Nguyệt Phi rất lợi hại, ca ca của nàng là tướng quân trấn thủ Man Nam bộ tộc, ở trên chiến trường có thể nói là bách chiến bách thắng, bọn người Man nam rất sợ uy danh của hắn, cho nên không dám quấy rầy Thiên Vận hoàng triều nửa phần, khiến cho Thiên Vận hoàng triều này càng cường thịnh.

Phượng Lan Dạ đánh giá Mai Phi cùng Nguyệt Phi nương nương xong, sau đó nhìn qua Hoa Phi nương nương - mẫu thân của An vương, cùng với Cửu Tần Ninh chiêu nghi, hai nữ nhân này trên người hoàn toàn không lộ ra vẻ thâm trầm, nhất là Hoa Phi, vẻ mặt hòa nhã, ánh mắt ôn nhu như nước, giống như ánh trăng dịu dàng, Phượng Lan Dạ không khỏi có chút ngẩn người, xem ra Hoa Phi không giống như loại nữ nhân có nhiều tâm kế, nàng ta như vậy làm sao mà sinh tồn trong cung được, còn có thể làm cho Mai Phi cùng Nguyệt Phi kiêng dè, hơn nữa con trai của nàng cũng được mọi người tôn kính, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ nàng ta thủ đoạn sâu hơn sao?

Trên đại điện, các mỹ nhân vẫn còn tiếp tục biểu diễn, qua lại đã đổi hết vài phiên, rất nhanh sẽ đến những người phía sau.

Phượng Lan Dạ đang chìm trong yên lặng, bỗng nhiên tay của nàng bị nắm chặt, bàn tay kia hết sức lạnh kèm theo sự run rẩy.

Bàn tay đó đúng là của Tư Mã Vụ Tiễn, Phượng Lan Dạ từ trong tay của nàng dễ dàng liền cảm nhận được nàng ta khẩn trương và sợ hãi.

Nàng biết nàng ta sợ hãi cái gì?

Hôm nay là ngày An vương chọn phi, Tư Mã Vu Tiễn đã quyết tâm, nếu như An vương có ý muốn chọn nàng làm sườn phi, nàng sẽ không gả cho hắn, chẳng những không lấy chồng, từ đó về sau nàng cùng hắn nhất đao lưỡng đoạn (ân đoạn nghĩa tuyệt), cuộc đời này sẽ không yêu ai nữa.

Phượng Lan Dạ nắm chặt tay nàng một chút, như an ủi nàng, giúp nàng đỡ khẩn trương.

Chẳng qua là An vương sẽ chọn nàng ấy làm vương phi sao? Lòng nàng không khỏi nổi lên bất an, Vụ Tiễn, ngươi cũng đừng giả vờ ngây ngốc nữa, haiz...

Tốp phía trước cũng đã xong, đến phiên mấy người sau cùng.

Tư Mã Vụ Tiễn dẫn đầu đoàn người, vội vàng đứng dậy, Phượng Lan Dạ ở phía sau cùng đứng lên, theo sau ba người đi lên.

Nhóm các nàng vừa xuất hiện, đại điện đang yên tĩnh bỗng xuất hiện mấy đạo mâu quang mang theo sự khinh bỉ hướng đến các nàng, nhất là Phượng Lan Dạ càng bị ánh mắt mọi người chế giễu, nhìn nàng còn nhỏ tuổi nhưng không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng không kinh hoảng, khiến cho mấy nữ nhân kia càng thêm tức giận, thậm chí còn nhỏ giọng chê bai, truyền đến những lời nói khó nghe, cả đại điện tràn ngập hàn khí, ngồi trên cao Hạo Vân đế trầm mặt, bất động thanh sắc đánh giá bốn người đang tiến lại gần.

Một hàng bốn người, đứng đầu bên trái là nữ nhi của Thiên Vận Dương Châu - quan thu mua muối, giờ phút này vênh váo tự đắc tiến lên một bước bẩm báo:

"Ta chính là nữ nhi của quan thu mua muối của Dương Châu, Thu Ngưng Đông, năm nay mười tám tuổi, thường ngày yêu thích đọc sách, hội họa."

Thương vận muối Dương Châu vốn không phải là chức vị cao gì cả, nhưng so với Phượng Lan Dạ, nữ nhân này tự nhận mình đủ cao, cho nên mới tranh nói trước, giọng nói cũng lộ ra vui vẻ, nàng bẩm báo xong liền lui về phía sau từng bước, người kế tiếp tiến lên bẩm báo, nàng này là công chúa bị bắt làm con tin, bởi vì khiếp đảm nên cúi đầu thật thấp, thanh âm lại nhỏ xíu, nói không ai nghe thấy, trên đại điện hiện lên mấy đạo ánh mắt lạnh buốt trừng tới, nàng kia càng khẩn trương, Hạo Vân đế sắc mặt trầm xuống, Mai Phi nương nương lập tức lên tiếng: "Đi xuống đi."

Nàng kia chưa nói xong, liền bị đuổi đi xuống, nước mắt cũng rơi xuống, bất quá lại thở phào nhẹ nhõm, như một làn khói hướng xuống dưới chạy đi.

Kế tiếp chính là Tư Mã Vụ Tiễn, nàng tiến về phía trước, Phượng Lan Dạ liền thấy phía trên đại điện, Tấn vương Nam Cung Trác cùng Sở Vương Nam Cung Liệt đồng thời nhìn về An vương Nam Cung Quân, chỉ thấy hắn con ngươi sâu u, đưa mắt nhìn một cái Tư Mã Vụ Tiễn, rất nhanh liền thu tầm mắt, Phượng Lan Dạ trong lòng thở dài, có thể An vương đối với Vụ Tiễn là có tình ý, nhưng tột cùng là hắn yêu nàng được bao nhiêu, Vụ Tiễn có thật muốn đánh cuộc không?

"Tiểu nữ Tư Mã Vụ Tiễn, Tam công chúa nước Kim Xương, mười chín tuổi, bình thường thích thêu thùa, ngâm thơ."

Tư Mã Vụ Tiễn chính là công chúa làm con tin, tuy chưa phải vong quốc, nhưng lại là nước thuộc hạ của Thiên Vận hoàng triều, Hạo Vân đế đối với nàng thần sắc ngược lại rất hòa hoãn, sau đó, Tư Mã Vụ Tiễn lui ra, cuối cùng chỉ còn lại Phượng Lan Dạ, lúc này chẳng những các nàng trong đại điện, ngay cả những người ngồi phía trên cao đều không ngoại lệ nhìn sang nàng, nhất là Bát hoàng tử Nam Cung Sâm, vẻ mặt càng thêm vui vẻ, con ngươi nóng bỏng, nhìn chằm chằm Phượng Lan Dạ.

Mai Phi nương nương vừa nhìn thấy vẻ mặt nhi tử, sắc mặt không khỏi lạnh lùng, con ngươi sâu u, tỏa ra hàn khí.

Phượng Lan Dạ cũng không sợ hãi bất luận kẻ nào, mặc dù Hạo Vân đế là người thâm trầm, từ đầu tới cuối làm cho người ta không thấy rõ hắn đang suy nghĩ gì, nhưng nàng không có làm cái gì có lỗi, cũng không phải sợ hắn, hơi tiến một bước, bình tĩnh mở miệng, thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên:

"Phượng Lan Dạ, năm nay mười hai tuổi, là Vân Phượng vong quốc công chúa."

Nàng vừa dứt lời, cả đại điện đều hít vào một luồng không khí lạnh, tiểu nha đầu này thật quá to gan, lại dám cuồng ngạo như thế, chẳng lẽ không sợ hoàng đế tức giận sao, mọi người nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn Hạo Vân đế, chỉ thấy Hoàng thượng sắc mặt trầm xuống, ánh mắt sâu u, một tia sắc bén ngoan lệ lóe lên, ở bên cạnh ánh mắt của lên Mai Phi nương nương lóe lên đắc ý, Phượng Lan Dạ vừa kịp nhìn thấy thần sắc của Mai Phi, trong lòng không khỏi hừ lạnh, thì ra đây là ý định độc ác của Mai Phi, muốn mượn tay của Hạo Vân đế giết nàng, nhưng đã khiến bà ta phải thất vọng rồi.

Ngồi ở bên cạnh Mai Phi, Hoa Phi nương nương hoà thuận vui vẻ lên tiếng:

"Hoàng thượng, hôm nay là ngày tốt, kế tiếp xem các nàng thi triển tài nghệ đi."

Hoa Phi vừa nói xong, Mai Phi oán hận liếc sang nàng, Hạo Vân đế thần sắc đã bình tĩnh lại, phất phất tay: "Đều đi xuống đi."

Chương 53: Biểu diễn tài nghệ

Phượng Lan Dạ lui ra phía sau, theo đám người Tư Mã Vụ Tiễn trở về chỗ ngồi, vừa về đến chỗ ngồi, Tư Mã Vụ Tiễn liền vươn tay nắm lấy tay Phượng Lan Dạ, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh, vừa rồi thiếu chút nữa hù chết nàng, nàng thấy được trong mắt Hạo Vân đế tỏa sát khí, nếu như không phải Hoa Phi nương nương lên tiếng, chỉ sợ tánh mạng Lan Dạ khó giữ được, mà Hoa Phi sở dĩ lên tiếng, là vì khi nàng gặp mặt Hoa Phi, có từng nhắc tới chuyện nàng có một vị bằng hữu rất thân, chính vì thế mà hôm nay vong quốc công chúa Phượng Lan Dạ mới giữ lại được một mạng.

Trong đại điện, thái giám đã tuyên bố bắt đầu biểu diễn tài nghệ.

Tài nghệ biểu diễn đơn giản là nữ công, thi họa, ca múa, kỳ nghệ (đánh cờ), chính giữa đại điện, thái giám cùng cung nữ lần lượt mang ra các nhạc cụ, tú bình (bức vải để vẽ tranh), văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên), còn có án kỷ (bàn dài), cái gì cần có đều có.

Vẫn giống như vòng thứ nhất biểu diễn đức dung, ra sân khấu trước hết vẫn là các tiểu thơ của tam công trọng thần.

Người thứ nhất lên đài là một nữ tử dung mạo bình thường, tuy diện mạo bình thường không xuất sắc, nhưng thế lực ở phía sau nàng thì không thể xem thường, nàng là nữ nhi của đại tướng Âu Dương Thác - Âu Dương Tình, tài nghệ nàng biểu diễn chính là hội họa.

Đứng trước án kỷ bằng gỗ lim, huân hương quấn quanh, y phục trắng như tuyết, càng làm nổi bật khuôn mặt của nữ tử, mặt dù dung mạo bình thường nhưng vẫn toát ra ngạo khí, bàn tay trắng nõn nhẹ vung lên, động tác tao nhã, trong nháy mắt liền vẽ thành một bức tranh 《 tùng - trúc - mai 》.

Âu Dương Tình diện mạo bình thường, nhưng kỹ năng vẽ tranh là hạng nhất, tùng, trúc, mai ngạo nghễ nổi bật trên giấy Tuyên Thành trắng tinh, nhìn rất sinh động, rực rỡ, thật là tài nghệ siêu quần xuất chúng.

Ngay cả Hạo Vân đế cũng khẽ gật đầu tán thưởng nàng.

Một bên Mai Phi nương nương nhìn thần sắc của Hoàng thượng, lập tức phỏng đoán Hoàng thượng chắc chắn sẽ chỉ hôn cho u Dương đại tiểu thư, lập tức vẻ mặt tươi cười, mở miệng tán dương:

"Ừ, không tệ, không tệ."

Dưới đại điện các giai nhân gặp Hoàng thượng thần sắc ôn hòa, Mai Phi tán thưởng, không khỏi đố kị, nàng ta chẳng phải là dựa vào phụ thân có địa vị quyền cao chức trọng thôi không phải sao? Bằng không dựa vào dung mạo của nàng cho dù xách giày cho các Vương gia cũng không xứng, chúng nữ nhân đều oán giận, bất quá ai cũng không dám nói thêm cái gì, Âu Dương Tình lui xuống, kế tiếp là cháu gái của thái úy đại nhân - Lâm Mộng Yểu, tài nghệ mà nàng biểu diễn là vũ đạo, lúc trước không để ý, nhưng đến lúc này rất nhiều người mới chú ý tới, nàng hôm nay mặc y phục lộng lẫy, ống tay áo rộng lớn uốn lượn thướt tha, khẽ múa như mây trôi, phiêu dật như tiên tử.

Nhún, nhẩy, đẩy, kéo,xoay tròn, bay lượn.

Quả nhiên không hổ là kinh hồng vũ, đẹp không sao tả xiết, không nhìn thấy bóng người, chỉ thấy vũ động lộ ra đóa hoa nở rộ vô cùng xinh đẹp.

Điệu múa dừng lại, mọi người đều vỗ tay, vài vị Vương gia còn lộ vẻ tán thưởng, Hạo Vân đế thần sắc tuy không biến động, nhưng ánh mắt đã hiện lên ý cười, Mai Phi, Nguyệt Phi cùng các vị nương nương đều vừa lòng gật đầu.

Văn Tường công chúa - bạn thân của Lâm Mộng Yểu, càng vỗ tay thật lớn, tán thưởng một tiếng: "Điệu múa này chỉ có ở trên trời, nhân gian khó mà thấy được? Các hoàng huynh thấy có đúng không?"

Nam Cung Trác, Nam Cung Quân cùng vài vị Vương gia cũng giữ mặt mũi cho Văn Tường công chúa, nên gật đầu: "Ừ, không sai."

Lâm Mộng Yểu vừa nghe được liền đỏ mặt, thật nhanh tạ ơn lui xuống.

Kế tiếp biểu diễn là Tô Nghênh Hạ, Tô Nghênh Hạ chính là tài nữ nổi danh An Giáng thành, nàng là cháu gái của đương triều thừa tướng, so ra cũng không thua kém Lâm Mộng Yểu, chỉ thấy nàng không kiêu ngạo không siểm nịnh đứng dậy, đi đến trước điện làm lễ ra mắt..

Tô Nghênh Hạ biểu diễn chính là cầm, nghe đồn cầm kỹ của nàng là thiên hạ đệ nhất, từng được tam hoàng tử Nam Cung Tiếp khen ngợi.

Nam Cung Tiếp đối với âm luật rất kén chọn, hắn khen ngợi người nào thì tất nhiên là người đó cầm nghệ rất cao, Tô Nghênh Hạ vì thế mà đạt được danh hiệu đệ nhất tài nữ của An Giáng thành.

Trên đại điện yên lặng lại, mọi người chăm chú tập trung vào Tô Nghênh Hạ, ngay cả Phượng Lan Dạ cũng không ngoại lệ, nàng từng nghe Hoa Ngạc có nói qua, tài đánh đàn của nàng ta thập phần lợi hại, nàng cũng muốn nghe xem thử.

Phượng Lan Dạ đang chăm chú ngắm nhìn, nên không để ý phía sau lưng có một tiểu thái giám yên lặng đi đến, nhẹ nhàng đụng chạm vào nàng một chút, không đợi nàng kịp phản ứng lại, liền đút một tờ giấy được vo tròn vào tay nàng.

Đến khi nàng nhìn qua, chỉ nhìn thấy một thân ảnh màu lam, tiểu thái giám kia đã đi xa.

Phượng Lan Dạ vẻ mặt ngờ vực, nhanh chóng mở tờ giấy ra, chỉ thấy trên giấy viết mấy chữ.

"Hôm nay là buổi lễ tuyển phi, bản cung hội trợ giúp ngươi một tay, cho ngươi như ý nguyện gả vào Sở Vương phủ, ngươi cần phải hợp tác, bằng không đừng trách bản cung tâm ngoan thủ lạt.”

Ánh mắt Phượng Lan Dạ hiện lên hàn khí, tờ giấy này không cần nghĩ cũng biết là người nào đưa đến, không phải là Mai Phi thì là ai chứ? Bà ta sợ mình không nghe lời, vì thế mới khẩn trương đưa tờ giấy tới, thứ nhất là e sợ Bát hoàng tử muốn kết hôn với nàng, thứ hai là muốn lấy nàng kiềm chế Sở vương điện hạ.

Phượng Lan Dạ khóe môi cười lạnh, nàng bình sinh rất ghét bị uy hiếp, nếu như người này thật sự chọc giận nàng, vậy hãy đón nhận kết cục không mấy tốt đẹp đi.

Sở vương bảo nàng đến Tấn Vương phủ, mà Mai Phi lại muốn nàng gả tiến Sở Vương phủ, còn có Ngọc Tiễn, lại muốn nàng gả đến Tề Vương phủ, cục diện trước mắt thật là có ý nghĩa, xem ra nàng vô phương tránh khỏi.

Phượng Lan Dạ đang mải mê suy nghĩ, bốn phía bỗng vang lên tiếng vỗ tay, Tô Nghênh Hạ cầm đã tấu xong, lúc này đang đứng lên tạ ơn, mà Phượng Lan Dạ bị tiểu thái giám quấy nhiễu, nên không nghe rõ tài đánh đàn của Tô Nghênh Hạ như thế nào, bất quá nhìn thấy sắc mặt của vài vị Vương gia, có thể hiểu cầm kỹ của Tô Nghênh Hạ quả thật bất phàm.

Kế tiếp từng người tiến lên biểu diễn, đệ nhất mỹ nhân Trầm Vân Tinh biểu diễn chính là kỳ nghệ, nàng ta nhanh chóng bày ra một ván cờ, bàn cờ biến ảo khôn lường, thật thật, giả giả, biến ảo khôn cùng, nàng chẳng những có thể xếp đặt thế cờ, còn có thể phá giải thế cờ, linh lung tứ phương, thay đổi trong nháy mắt, quả nhiên không hổ là nữ nhi của Hàn lâm chưởng viện học sĩ, tài sắc vẹn toàn, tướng mạo lại càng là nhất đẳng phong lưu.

Những người tham gia lễ tuyển phi lần này đều là những nhân vật đứng đầu, đại diện cho các thế lực, tuy rằng trước mắt chính là lễ tuyển phi nho nhỏ nhưng đằng sau nó là phong ba nổi sóng, âm hiểm trùng trùng.

Những người phía sau lên đài biểu diễn so với các vị tài nữ phía trước tài nghệ kém xa, Hạo Vân đế cùng các phi tần vẻ mặt mất dần sự hứng thú.

Hai bên đại điện các giai nhân cũng đều có chút lơ đãng, đại đa số các nàng đều đang nhìn các vị Vương gia, nghĩ lại trước khi tiến cung, cha và anh đã đưa ra mệnh lệnh, làm cho các nàng tuyển ai làm hôn phu.

Phượng Lan Dạ bởi vì tờ giấy kia, giờ phút này toàn thân lãnh khí, nhìn người trên đại điện đi lên đi xuống, một điểm hứng thú đều không có, nàng nheo lại mắt nhìn Mai Phi nương nương ngồi ở phía trên cao, tuy rằng cách rất xa, thế nhưng Mai Phi nương nương vẫn cứ nhìn đi nhìn lại nàng, ánh mắt lóe lên sát khí.

Hai người mâu quang ở giữa không trung va chạm, chém giết, Phượng Lan Dạ mỉm cười, rốt cục thu hồi tầm mắt, Mai Phi trên mặt lộ vẻ đắc ý, nàng cho rằng Phượng Lan Dạ cuối cùng cũng chịu khuất phục, thế nhưng lại không biết trong lòng nàng đã có tính toán.

Phía trước nhiều người rất nhanh biểu diễn xong, kế tiếp đến phiên Tư Mã Vụ Tiễn cùng Phượng Lan Dạ.

Trên đại điện rất nhiều người mất dần hứng thú, chính là e ngại Hoàng thượng còn đang ngồi, cho nên không dám lỗ mãng, nhưng là Hạo Vân đế rốt cục lên tiếng khiến cho những người phía sau lên đài biểu diễn.

Phượng Lan Dạ ôm lấy danh cầm ‘Lục Ỷ’ đi theo sau Tư Mã Vụ Tiễn hướng chính giữa đại điện đi đến.

Các nàng tổng cộng là ba người cùng nhau biểu diễn, Tư Mã Vụ Tiễn biểu diễn thêu thùa, nàng công chúa con tin biểu diễn vũ đạo, Phượng Lan Dạ biểu diễn cầm kỹ, ba người cùng biểu diễn thật ra không có vẻ đối nghịch, hơn nữa còn có vẻ thú vị.

Trên đại điện, rất nhiều người nhìn sang các nàng, ánh mắt khinh thường, giễu cợt...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Sách giảm giá tới 50%: Xem ngay