Độc y vương phi - Quyển 3 - Chương 094 - Phần 3
Nam Cung Sâm biết biểu cữu của Văn Bội là Vũ Văn đại nhân, lần trước theo nàng đi ra ngoài đã ra mắt hắn một lần rồi, nếu là bị phụ hoàng phát hiện, nhất định sẽ trừng phạt nặng Văn Bội, Nam Cung Sâm nhíu mày từ chối: "Văn Bội, ngươi điên rồi, không nên đi gặp Vũ Văn đại nhân nữa, nếu để cho phụ hoàng biết, chỉ sợ phụ hoàng đánh ngươi."
"Bát hoàng huynh, van cầu ngươi, van cầu ngươi."
Văn Bội quỳ xuống, hướng về phía Nam Cung Sâm dập đầu, Nam Cung Sâm thấy Văn Bội có chút không bình thường, tại sao vậy? Đang tốt sao tự nhiên lại nổi điên làm gì, liền vươn tay kéo nàng, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Tốt lắm, tốt lắm, ta đưa ngươi đi ra ngoài, không cần dập đầu, chẳng qua đây là một lần cuối cùng, giống như lần trước, ngươi ở đây đánh vào tường làm hiệu ra phía ngoài, ta dẫn ngươi đi vào."
“Tốt, cám ơn bát hoàng huynh."
Nam Cung Sâm bất đắc dĩ thở dài một hơi, đem Văn Bội từ tường cao phía sau cung đưa ra ngoài, chỉ cần ra khỏi tường cao này, đi theo hướng Đông, đây là một đoạn đường khá dài, nơi đó chính là ngự thiện phòng dùng để đưa đồ ăn thiu ra ngoài, chỉ mở ban ngày, Văn Bội chỉ cần cùng thị vệ gác cửa nói là Tiểu cung nữ của ngự thiện phòng đi ra ngoài chọn mua hàng hóa sẽ được cho ra.
Nam Cung Sâm quay người lại, bỗng nhiên nghĩ đến Văn Bội mặc trên người áo mỏng váy hoa, cứ như vậy mà đi ra ngoài, người ta sẽ không tin tưởng, đang lo lắng thì sau đó nghĩ đến Văn Bội cũng không phải là kẻ ngốc, nhất định sẽ có biện pháp.
Văn Bội là mặc quần lụa, sau lại đem lai quần thoát ra, thắt ở bên hông, rồi lại đem bụi đất bôi lên trên mặt, cũng thật giống như một chút cung nữ bận rộn, đợi thị vệ trông cửa của hậu cung nhìn kỹ, liền để cho các nàng đi ra ngoài.
Vừa ra hoàng cung, Văn Bội dẫn một cung nữ, xông thẳng đến Vũ Văn phủ muốn gặp Vũ Văn Phi.
Đúng lúc Vũ Văn Phi ở trong phủ, vừa nghe thấy Văn Bội công chúa tới chơi, không khỏi sợ hết hồn hết vía, hắn vốn cảm giác được sẽ thoát không khỏi chuyện này, vậy mà công chúa hết lần này tới lần khác xuất cung tới làm gì, vừa nhìn thấy Văn Bội, hắn không còn kịp nói tỉ mỉ, liền đuổi Văn Bội hồi cung.
"Văn Bội, mau trở lại cung đi, xuất cung làm cái gì?"
Văn Bội vừa nhìn thấy hắn, liền khóc lên, nơi nào mà chịu đi, lôi kéo hắn hỏi tới: "Biểu cữu, ta có một chuyện hỏi ngươi, bọn họ nói ta không phải là hài tử của hoàng thất, đây là thật sao? Đây là thật sao?"
Vũ Văn Phi trực tiếp sợ hết hồn, sắc mặt trắng bệch: "Văn Bội, ngươi từ nơi nào nghe ra."
"Là thất hoàng huynh cùng phụ hoàng nói chuyện, thất hoàng huynh nói Văn Bội không phải là con của phụ hoàng, còn nói mẫu phi của ta đã hại chết mẫu phi của hắn, hắn muốn trừng trị Trữ gia.”
Vũ Văn Phi sắc mặt trắng nhợt, thân thể không nhịn được kinh hoảng hai cái, Văn Lạc vẫn đang khóc, lập tức cảm nhận được, liền bất an mở miệng: "Biểu cữu ngươi làm sao vậy? Tại sao?"
Vũ Văn Phi không nói lời nào, Văn Bội nghi ngờ nhìn hắn, nghĩ tới hắn và mẫu phi lúc ở cùng nhau, ôn nhu như tan chảy, ánh mắt hai người lúc đó tựa hồ luôn là mặt mày đưa tình, không khỏi hoảng hốt, xoay mình đứng lên rút lui một bước chỉ vào Vũ Văn Phi: "Biểu cữu, không phải là, không phải là?"
Lúc này, bên ngoài cửa bị người ta đẩy ra, người đi tới chính là phu nhân của Vũ Văn Phi, nàng là cô gái mềm mại đáng yêu, tinh tế uyển ước, thật giống như mưa bụi Giang Nam, có một loại cảm giác linh lung mềm yếu làm cho người ta thương tiếc.
Vũ Văn phu nhân cười mở miệng: "Công chúa nói cái gì đó, chớ nói nhảm."
Vũ Văn Phi vừa nhìn thấy phu nhân hắn xuất hiện, không khỏi nghẹn lời, không dám nhìn ánh mắt của nàng, hắn biết phu nhân cái gì cũng biết: “Ta, ta?"
"Phu quân nghĩ gì thế, mau đưa công chúa rời phủ đi."
"Được, phu nhân." Hai Vợ chồng của Vũ Văn Phi luôn luôn hòa thuận, tương kính như tân, Vũ Văn phu nhân này rất kính trọng phu quân của mình, mặc dù trong bụng mơ hồ biết Chiêu Nghi nương nương trong cung cùng phu quân có quan hệ, nàng biết mà không nói, chẳng qua hiện tại liên lụy đến công chúa, đây là chuyện phiền toái, nếu không cẩn thận Vũ Văn phủ sẽ rước lấy tai họa, đừng xem Vũ Văn phu nhân là một cô gái nhu nhược, nhưng lại là cô gái có chủ kiến, trong nhà ngoài nhà cũng đều là do nàng sắp xếp rất tốt.
Một nhóm ba người mới vừa đi ra ngoài cửa phủ, thì cách đó không xa liền nghe được quản gia ồn ào: "Tướng quân, xin cho tiểu nhân bẩm báo đại nhân?"
Đang nói chuyện người đã đến trước cửa, Văn Bội muốn lui ra đã không kịp, đoàn người đã đến trước mặt, người cầm đầu chính là Đại tướng quân Tây Môn Vân, giương một lệnh bài trong tay lên: "Vũ Văn đại nhân, Hoàng thượng truyền gặp."
Hắn nói xong vừa ngẩn đầu, liền thấy một người con gái lấy tay che mặt, muốn đi qua, đáng tiếc lại rơi vào ánh mắt của hắn, làm hắn không khỏi kinh ngạc, trong bụng lại càng thở dài không dứt.
"Mạt tướng tham kiến công chúa."
Văn Bội vừa thấy Tây Môn Vân xuất hiện, vốn định tránh ra, ai biết lại bị nhận ra được, nghĩ đến thân thế của mình, tim nhảy dựng lên thình thịch, ngay cả chân tay cũng mềm nhũn, nếu như nàng thật không phải là huyết mạch của hoàng thất, chỉ sợ biểu cữu của mình, còn có Trữ thị một nhà người đều bị hủy, Văn Bội nghĩ tới đây, sao có thể nói gì, chỉ biết phất phất tay.
Tây Môn Vân đứng dậy, để cho Văn Bội đi trước, sau đó Vũ Văn Phi đi theo phía sau của nàng đi ra ngoài, phía sau Vũ Văn phu nhân nắm chặt làn váy, rõ ràng là cô gái mềm mại, nhưng một thân kiên cường trấn định, đưa mắt nhìn phu quân rời đi, sau đó xoay người lại an tĩnh tiêu sái đi vào.
Tây Môn Vân cùng Vũ Văn Phi vào cung, ra mắt Hoàng thượng.
Hạo Vân đế nhìn Vũ Văn Phi ở phía dưới, còn có Văn Bội, cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp phải tình trạng như vậy, hắn vẫn cho là người không phải con của hắn chính là thất hoàng tử, hắn không nghĩ nữ nhi Văn Bội của hắn mới là hài tử của kẻ khác, hắn đã cho Tây Môn Vân âm thầm điều tra, đã tra ra Vũ Văn Phi chính là tình nhân cũ của Trữ gia, hơn nữa Trữ gia từng nhiều lần cùng Vũ Văn Phi gặp mặt một mình.
Vũ Văn Phi vừa nhìn thấy Hoàng thượng, không dám nói nhiều một câu nói, thẳng tắp quỳ xuống, ở bên cạnh Văn Bội cũng quỳ xuống, không dám nói lời nào, Tây Môn Vân lui ra ngoài, đây là chuyện của hoàng thất, mặc dù hắn biết, nhưng cũng không thích hợp ở hiện trường.
Hạo Vân đế nắm chặt tay nhìn thần tử phía dưới, phi tử của một hoàng đế thế nhưng cùng một thần tử tư thông.
"Vũ Văn Phi, ngươi đáng chết."
Hạo Vân đế thở hổn hển, một kẻ luôn luôn kiêu ngạo nhưng lần này hoàn toàn bị thương nặng, tay hắn che ngực, rất thống khổ, trên mặt toát mồ hôi lạnh, lúc này Văn Bội khẩn trương đứng lên vọt tới bên người Hạo Vân đế, hướng ra phía ngoài kêu lên: "Có ai không, phụ hoàng té xỉu."
Hạo Vân đế hất tay Văn Bội ra, hung hăng nhìn nàng chằm chằm, nhìn thấy nàng, liền nghĩ đến việc vô cùng nhục nhã kia, hiện tại hắn hận không thể đem Trữ gia từ trong mộ bới ra ngoài, thi thể cũng của nàng ném tới đồng hoang dã ngoại đi để cho sói tha, chó gặm mới giải hận, nữ nhân này mang cho hắn sỉ nhục cả đời khó quên.
Hạo Vân đế càng nghĩ càng đau, càng nghĩ càng không thể hô hấp, cuối cùng mắt tối sầm thật sự ngất đi, mềm nhũn ngã ở chỗ cao, lúc này từ bên ngoài cửa điện kẻ xông vào là Tây Môn Vân tướng quân, còn có thái giám Nguyên Phạm vội vàng đem Hoàng thượng dời đi vào tẩm cung, Nguyên Phạm lập tức tuyên ngự y tới đây trị liệu cho Hoàng thượng.
Hoàng thượng bị bệnh, hôn mê một đêm không có tỉnh, ngự y kê đơn thuốc xong đi xuống, nhưng Hoàng thượng nhất thời vẫn chưa tỉnh lại, tình huống đột phát này khiến cho hậu cung cùng triều đình lòng người bàng hoàng, tất cả mọi người không biết gần đây xảy ra chuyện gì, cả An Giáng thành lộ ra quỷ dị, đầu tiên là Trữ Chiêu Nghi tự sát, sau đó là Thất hoàng tử làm những chuyện càng ngày càng thái quá, hiện tại Hoàng thượng ngất đi, Thiên Vận hoàng triều tựa hồ bao phủ một tầng mây đen, làm lòng người lo lắng bất an.
Hoàng thượng hôn mê bất tỉnh, không biết có lưu lại di chiếu hay không, trên chiếu thư là người nào kế vị, hiện tại trong kinh có Ngũ hoàng tử Thụy Vương, được Hoàng thượng từ Bắc cảnh triệu hồi về, trong lòng mọi người vốn nghĩ, Lục hoàng tử cực kỳ có phần thắng nhất, nhưng bây giờ xem ra là Ngũ hoàng tử có phần thắng nhiều hơn, hơn nữa nghe tin đồn, Ngũ hoàng tử Thụy Vương và Lục hoàng tử An vương tình cảm tốt, hai người thường xuyên qua phủ nói chuyện, người còn lại chính là Thất hoàng tử Tề vương, vừa nghĩ tới những việc Tề vương làm vô cùng ngạo mạn, bề ngoài vô lại, cả An Giáng thành này ai không biết bản tính hắn quái dị, cho nên tính đi tính lại cuối cùng chỉ có Ngũ hoàng tử là được ủng hộ nhất.
Hoàng thượng bị bệnh, trong Tiêu Nguyên cung, đứng đầy người, Ngũ hoàng tử Thụy Vương, Lục hoàng tử An vương, Bát hoàng tử... hậu cung có mấy vị phi tần cũng đều tới, tất cả canh giữ ở trước giường của Hoàng thượng, Nguyệt Phi nhìn tình huống trước mắt, trong bụng lo âu bất an, thân thể Hoàng thượng gần đây hình như rất không tốt, xem ra phải nhanh một chút nghĩ biện pháp để cho nhi tử hồi kinh, như vậy mới có thể ra tay, bằng không, không phải dâng cơ hội cho người khác đắc thủ sao? Nhìn Thụy Vương và An vương hai người tình cảm tốt như vậy, bất kể bọn họ ai làm hoàng đế, mẹ con này còn có tháng ngày tốt sao?
Nguyệt Phi suy tính trong lòng, hoàn toàn không thèm nghĩ đến Hoàng thượng đang hôn mê bất tỉnh trên giường, đây chính là sự bi ai của người cầm quyền cao nhất, ngay cả những người khác ở bên trong tẩm cung cũng đều có các tính toán riêng, đúng là mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, bên trong tẩm cung, chỉ có Hoa Phi ngồi trước giường Hoàng thượng, xoa ánh mắt, thỉnh thoảng rơi lệ, hỏi ngự y: "Hoàng thượng làm sao còn không tỉnh?"
An vương thấy mẫu phi thương tâm, vội vàng ôn nhu khuyên lơn: "Mẫu phi đừng thương tâm, phụ hoàng không có việc gì.” Thật ra thần sắc của An vương Nam Cung Quân cũng không tốt, cả người so với trước gầy yếu đi một vòng lớn, tựa hồ mới bị một trận bệnh nặng, chuyện của Vụ Tiễn, hắn đã từ trong miệng của Ngũ hoàng huynh Thụy Vương biết đại khái, không nghĩ tới nha đầu kia cuối cùng lại quyết tuyệt bỏ đi như vậy, ngay cả gặp mặt thương lượng cũng không cho hắn cơ hội, hắn thật rất hối hận, nếu như sớm biết như vậy, hắn đã dẫn nàng rời đi, rời xa tất cả nơi này.
Nhưng lúc này khi hắn có thể vứt bỏ rồi, thì người lại ở nơi nào?
Vô hạn hối hận và đau khổ nữa cũng vô ích, nửa đêm lúc tỉnh mộng, trong đầu hắn như nhìn thấy thân ảnh của tiểu nha đầu mười hai tuổi, đối với hắn nhẹ nhàng vươn tay, lộ ra một ánh mắt tội nghiệp, giống như con chó nhỏ không ai quan tâm nhìn hắn: "Ngươi sẽ vĩnh viễn phụng bồi ta sao?"
Hắn gật đầu, hắn muốn bảo vệ nàng, làm cho nàng sống được vui vẻ một chút, nhưng càng về sau, hắn càng cảm giác được nàng không sung sướng, nàng không sung sướng bởi vì hắn là An vương, trong phủ có tiểu thiếp như mây, mặc dù không có sủng hạnh, nhưng họ luôn luôn gây khó khăn cho nàng, mặc dù nàng không nói, nhưng hắn biết, mỗi ngày qua đi, là mỗi ngày nàng chán ghét, cuối cùng đã lựa chọn phương thức không nói mà bỏ đi, đến khi có tin tức của nàng, nàng đã hương tiêu ngọc vẫn rồi.
Nam Cung Quân trầm mặc không lên tiếng, người trong điện, trừ tiếng Hoa Phi nhẹ khóc nức nở, còn lại không có bất cứ tiếng vang nào, tất cả mọi người nhìn người trên giường, trong ánh mắt mỗi người đều cất dấu mưu mô và dự tính.
Bất quá thời điểm trời sắp sáng, rốt cục Hoàng thượng đã tỉnh lại, vừa mở mắt ra, liền vươn tay mơ hồ tìm kiếm: "Diệp nhi, Diệp nhi."
Người thứ nhất Hoàng thượng gọi là Thất hoàng tử Nam Cung Diệp, mặt mọi người liền biến sắc, xem ra người trong lòng Hoàng thượng nhớ nhất là Thất hoàng tử, An vương Nam Cung Quân quay đầu nhìn về Ngũ hoàng huynh: "Thất hoàng đệ sao không tới, hắn thật là quá đáng."
Thụy Vương Nam Cung Duệ biết Thất hoàng đệ đang trách Hoàng thượng, không đến cũng là bình thường, ai mà biết phụ hoàng chỉ hôn mê nhẹ một lần lại thiếu chút nữa muốn cái mạng già của hắn a, hắn vội nhẹ giọng mở miệng: "Chỉ sợ thái giám đi truyền hắn không đến đâu, để Bổn vương đi Tề Vương phủ một chuyến."
"Làm phiền Ngũ hoàng huynh."
Nam Cung Quân cùng Nam Cung Duệ tình cảm luôn luôn tốt, khi còn bé, Hoa Phi chính là người chiếu cố cho Nam Cung Duệ, hơn nữa những gì An Vương phủ làm, hết thảy cũng là vì lót đường cho Thụy Vương, bọn họ không muốn làm hoàng đế, nhưng nhất định Thụy vương phải thượng vị, nàng sở dĩ làm như thế, là vì ngày xưa từng thiếu ân tình của Hoàng quý phi, nếu như không có nàng ấy, thì An vương Nam Cung Quân cũng không tồn tại, năm đó nàng khó sanh, ngay cả ngự y trong cung cũng không có biện pháp, không nghĩ nàng ấy đã dùng một loại phương pháp đặc biệt, khiến cho hai người mẫu tử các nàng bình an vô sự, cho nên mạng của hắn chưa bao giờ là của bản thân, mà là của Diệp Tương Tình, từ trước đến giờ Nam Cung Quân không có quyền nắm giữ được vận mệnh của mình, nàng biết nhi tử rất đau khổ, nhưng người không thể chịu ân mà không trả, đây là vận mệnh hắn, mệnh của hắn từ nhỏ đã như thế, chờ Thụy Vương đăng vị rồi, hắn sẽ tự do, đến lúc đó hắn thích như thế nào, nàng sẽ không đi quản nữa, cho dù hai người bọn họ du sơn ngoạn thủy, hay nhàn vân dã hạc, cái gì cũng tốt, nhưng khi Thụy Vương còn chưa đăng vị, thì cái gì cũng không được, chẳng qua nàng không nghĩ tới Vụ Tiễn lại xảy ra chuyện, đây là một đả kích lớn đối với Quân nhi, là do người làm mẫu thân này nợ hắn, vĩnh viễn nàng sẽ không bù đắp được nữa.
Thụy Vương Nam Cung Duệ dẫn thị vệ cùng mấy tên thái giám lập tức xuất cung, ngựa không ngừng vó chạy tới Tề Vương phủ, trời vẫn chưa sáng hoàn toàn, gõ cửa báo cáo lý do đến, Tích quản gia đem Thụy Vương dẫn đến Tuyển viện của Vương gia, rồi bẩm báo, sau đó cho người ta đưa Thụy Vương tiến vào.
Nam Cung Diệp đang ngồi ở trên giường, nhìn Ngũ hoàng huynh từ ngoài cửa đi tới, vẻ mặt lo lắng, có giọt mồ hôi tinh mịn từ kẽ hở thấm đi ra ngoài, trong đồng tử là vẻ không đồng ý, nhìn Nam Cung Diệp: "Thất hoàng đệ, ngươi thật quá đáng, phụ hoàng bị bệnh, ngươi còn ngủ ở nhà, có biết phụ hoàng vừa tỉnh liền kêu tên của ngươi hay không?"
Nam Cung Diệp khóe môi nhếch lên, chậm rãi mặc quần áo xuống giường, hắn cũng không để ý tới Thụy Vương, nam nhân kia do trong lòng áy náy, chỉ sợ ngay cả nằm mơ cũng rất áy náy, cho nên mới phải gọi tên hắn, bọn họ gấp cái gì, đó là cái giá hắn ta nên trả, hơn nữa đừng tưởng rằng như vậy thì hắn sẽ dừng tay, hắn tính xong món nợ của mẫu phi, sẽ tính đến món nợ của Lan Dạ, cuối cùng là của mình, một khoản một khoản sẽ tính rõ ra. Hoặc mình không còn thở, hoặc hắn ta không còn thở, nếu không oan nghiệt này sẽ không kết thúc.
Thụy Vương thấy Nam Cung Diệp không để ý tới mình, cũng không biết hắn muốn thế nào, liền tiếp lên lôi kéo Nam Cung Diệp: "Đi thôi, đi gặp phụ hoàng"
Nam Cung Diệp vung tay, chẳng thèm để ý mở miệng: "Đã như thế nào? Sắp chết rồi sao? Hay là sắp tắt thở?"
"Ngươi?"
Nam Cung Duệ hoài nghi mình nghe lầm, lời này là Thất hoàng đệ nói ra được sao? Hắn không phải là quá máu lạnh sao, cho dù phụ vương hoàng hại chết Lan Dạ, nhưng hắn cũng không thể bởi vì một nữ nhân liền nguyền rủa phụ hoàng của mình chết đi, phụ hoàng sủng ái hắn rất nhiều a, cả Thiên Vận hoàng triều mọi người biết đến, tại sao hắn lại lạnh lùng như thế.
“Thất hoàng đệ, ngươi thật quá đáng, ngày hôm nay ngươi có đi hay không đi, không đi từ nay về sau sẽ không phải là thất hoàng đệ của ta.”
Nam Cung Duệ trầm mặt, nhìn Nam Cung Diệp, tựa hồ hận không thể đánh cho hắn một trận, để cho đầu óc hắn tỉnh lại, xem bộ dáng hắn hiện tại giống cái gì, tự dưng chạy vào Bình Nguyên hầu phủ đánh người ta, làm cho Trữ phủ lão phu nhân tức đến ngất xỉu, hiện tại phụ hoàng của mình bị bệnh, mà còn cay nghiệt như thế, đây là thất hoàng đệ trước kia sao? Lúc trước mặc dù hắn lãnh mạc, nhưng ít ra còn biết người nào đối với hắn tốt, người nào xấu.
Nam Cung Diệp cau mày cuối cùng cũng nghe thấy, mình đối với Nam Cung Duệ vẫn có tình thương, bởi vì nhiều năm trước Ngũ hoàng huynh đã giúp đỡ mình, hình ảnh đó vẫn còn giữ lại trong đầu, nhưng có nhiều chuyện Nam Cung Duệ cũng không biết, dù là hắn đi nữa chẳng qua chỉ là một con cờ của Hoàng thượng, tỷ như chuyện thái tử hoàng huynh mưu nghịch, rõ ràng chuyện gì hắn cũng không làm, liền bị gán tội mưu nghịch còn bị cách chức đi đến Định Châu, nhiều năm như vậy, cũng nhận không ít khổ, thế còn người nam nhân kia thì sao, trên danh nghĩa là thương hắn, nhưng trên thực tế chẳng qua vì thích thao túng tất cả, để cho bản thân có một loại cảm giác về sự ưu việt cao cao tại thượng mà thôi.
"Tốt, ta cùng ngươi tiến cung, nhưng chỉ này một lần, lần sau không được viện lý do này nữa."
Không để ý tới mình, cũng không biết hắn có ý gì, xông qua lôi kéo Nam Cung Diệp: "Đi thôi, đi xem phụ hoàng một chút."