Tân Nương Nóng Tính - Chương 05 - 06

Chương 5

“Mẹ...” Đừng làm người khác khó chịu như vậy! Nhất định phải tăng thêm thời gian, ví dụ như hai, ba năm, hoặc một năm cũng được!

“Không nói nữa! Cứ quyết định như vậy, nếu một tháng sau ngươi còn chưa chọn được thì ta sẽ chọn thay ngươi!” Mạc phu nhân nói xong, không cho con mình cơ hội phản đối đã giả bộ ngu ngơ không biết chuyện gì nghênh ngang rời đi. Hắc hắc! Nàng nên dùng cách này sớm, trước kia hắn vẫn có cách trốn thoát, để xem lần này hắn làm sao mà trốn!

Mạc Kính Phong trăm triệu cũng không nghĩ đến mẫu thân sẽ dùng chiêu này! Đáng chết! Hắn sớm nên đề phòng mới đúng, chẳng qua là hắn không ngờ quyết tâm đón dâu của mẫu thân... Ách, nói đúng hơn là ôm cháu nội lại mãnh liệt như vậy! Tốt lắm, bây giờ còn muốn hắn kết hôn cùng nữ nhân? Bên cạnh hắn cũng không thiếu nữ nhân a! Hơn nữa người người xinh đẹp vô cùng, nhưng cũng chỉ là do muốn chơi đùa một chút, chưa một lần nào hắn nghĩ sẽ đưa các nàng vào cửa. Hắn thừa nhận mình phong lưu, không sai, nhưng đối với những cô gái này, hắn thà thiếu chứ không muốn dư thừa. Nhưng bây giờ thì khác, chỉ cần “ấp ra trứng” được, mẫu thân nhất định sẽ hài lòng.

Phiền a!

“Lâm Gia Hưng, ngươi có tin ngươi cười nữa thì ta giết ngươi không a!” Không biết là do ai làm hại, nếu không phải người này kết hôn sinh con sớm như vậy, mẹ hắn cũng không bị kích thích đến thế. Đều là do tên này gắp đá bỏ xuống giếng!

Mạc Kính Phong vì quyết định của mẫu thân mà phiền não không dứt. Mẹ hắn quyết tâm muốn hắn thành thân, hại hắn nhất thời không kịp ứng phó, không thể làm gì khác hơn là tìm bạn tốt ra ngoài uống rượu giải buồn. Nhắc tới cũng kỳ quái, hai đương gia phu nhân Lâm Mạc tranh đấu như thế nào người người ở Dương Châu đều biết, lúc tuổi còn trẻ thì so sánh dung mạo, nam nhân, già rồi thì so sánh gia nghiệp, so sánh con trai tiện đà so sánh luôn cháu nội. Nhưng làm người ta không nghĩ tới chính là, hai đứa con của hai nhà này lại là sinh tử chi giao!

“Mạc lão phu nhân cũng suy nghĩ vì hương khói của Mạc gia, hai mươi bảy tuổi cũng nên thành thân!” Tuy nói như vậy nhưng trong lòng Lâm Chính Hưng cười mãi không dứt! Trời đất luân chuyển a, rốt cục cũng đến phiên hắn! Nghĩ lại một năm trước, mẹ của hắn vì muốn “Tiên hạ thủ vi cường”, buộc hắn trong hai tháng phải thành thành, còn dám an bài một tên trộm (nữ) loã thân nằm lên giường chờ hắn. Hại hắn trong cơn tức giận nửa đêm lẩn trốn. Hoàn hảo trên đường rời đi gặp phải Lăng Tiểu Tiểu – hiện giờ là phu nhân của hắn, nếu không còn không biết khổ sở đến bao giờ.

Mạc Kính Phong liếc hắn một cái, hắn nghĩ thành thân là thành thân hay sao a? Quan trọng là phải xem người kia có phải là nhân tài hay không, cũng không phải ăn cũng giẫm phải “cứt chó vận” như hắn, vừa ra ngoài cửa liền nhặt được một bảo bối - cô gái yêu tha thiết.

Lâm Gia Hưng lúc “bay” ra ngoài thì gặp được một cô gái, nói là nhặt được cũng không quá đáng!

Mạc Kính Phong rầu rĩ uống rượu. Phiền a! Một tháng! Nếu không có cách thì coi như xong! Dù sao mẹ hắn cũng chỉ muốn một người nối dõi tông đường. Cùng lắm thì chọn đại một khuê nữ nào đó nhìn thuận mắt nhất. Chẳng qua là cảm thấy có chút rầu rĩ, có lẽ là bên cạnh quá nhiều người hưởng hạnh phúc ngọt ngào, ví dụ như cha mẹ hắn ân ân ái ái, hay Lâm Gia Hưng và phu nhân của mình Lăng Tiểu Tiểu, điều này làm cho hắn cũng muốn có một người con gái để yêu tha thiết.

Phiền phiền phiền! Phiền a...!

***

Tử lão đầu! Xú lão đầu! Cái rắm lão đầu! Tức chết nàng! Ngọ Lăng Phong vung tay đánh xuống một cái đầu gỗ! Tử lão đầu...! Nàng đánh, nàng đánh, nàng đánh đánh đánh... đánh chết bản tính của hắn! Bảy ngày! Bị cái gương này “hút” về Đường triều đã bảy ngày! Ngày nào cũng lén la lén lút, ngay cả một chút đầu mối để trở về cũng không có. Nàng đến bây giờ cũng không biết vì sao lại trở về cổ đại, trực giác cho nàng biết, nhất định là nhờ tử lão đầu kia!

“Tiểu Ngọ a... đừng đánh nữa... coi chừng tổn thương chân!” Một lão phụ nhìn thấy nàng như vây liền kinh hãi. Nhìn trận thê của nàng kia, miếng gỗ giống như là kẻ thù giết cha của nàng vậy. Bảy ngày trước nàng té xuống núi được một đại phu cứu giúp, nhìn thấy nàng quần áo xốc xếch nằm trên mặt đất mới thương tình cứu về, nhưng khi nàng tỉnh lại thì không biết đây là đâu, thậm chí còn chỉ vào mình, nói mình đến từ thế kỉ 21, cái gì gương cổ, xuyên qua thời không… thật không có ai hiểu nàng đang nói cái gì. Thỉnh thoảng còn mắng mấy câu làm người ta mặt đỏ tim đập, ý tứ như là “Đi đi nếu ngươi chưa muốn chết”… Có lẽ, nàng bị người ta ức hiếp quá nhiều, vì thế nên tính tình mới đại biến, thậm chí là không còn nhớ được gì…

Bởi vì nhất thời thương hại, lão phụ liền dẫn nàng “không chỗ nương tựa” về nhà.

Nàng là bị đả kích lớn, không sai, nhưng là vì chuyện nàng bị hút về đời Đường tạo thành. Ngọ Lăng Phong dùng ba ngày mới có thể tiếp nhận được chuyện này. Thật châm chọc! Lúc trước nàng còn chỉ vào mặt tác giả nói “xuyên qua thời không đúng là ngu ngốc”. Người làm sao có thể xuyên qua thời không? Bây giờ đúng là gặp báo ứng. Sự thật chứng minh, thà tin là có, chứ không được không tin. Haizz…

Làm nàng tức giận nhất chính là, tên thủ phạm làm ra những chuyện này lại không bị hút cùng nàng! Sau khi biết rõ sự thật, nàng từng nhờ người ta dẫn nàng đến chỗ bị té xỉu, nhưng ngay cả cái rắm cũng không có! Lão phụ nói cũng không thấy cái gương nào. Nàng thật sư nghi ngờ cái gương này có cùng nàng trở về Đường triều hay không. Đáng chết! Đồ vật kia là mấu chốt của câu chuyện, không có nó, nàng làm sao mà trở về? Chết tiệt! Nói đến nói đi cũng là lão đầu tử làm hại! Hắn tốt nhất là hy vọng nàng không thể trở về được đi, nếu nàng trở về được, nàng sẽ không nể tình công lao nuôi nấng mười năm mà đi chém hắn trước. Hừ! Chém trước rồi nói sau.

Ngọ Lăng Phong hừ lạnh một tiếng, tiếp tục cuộc chém giết đầu gỗ của nàng.

Hôm nay thành Dương Châu náo nhiệt cực kì, sáng sớm trên đường đã đầy ấp người. Hơn nữa càng lúc càng tăng lên. Hôm nay cũng không phải là phiên chợ, cũng không phải là ngày quốc khánh hay quốc gia đại sự gì, càng không phải là Hoàng thượng đi tuần! Vậy rốt cuộc là chuyện gì mà làm dân chúng chú ý, cả kinh thành sôi sục thế kia? Thật ra lớn cũng không lớn, nhỏ cũng không nhỏ, chỉ là Mạc đại thiếu gia cử hành “vứt tú cầu chọn hôn” mà thôi! Mà Mạc Kính Phong Mạc đại thiếu gia vừa vặn là đệ nhất mĩ nam tử của thành Dương Châu, người đàn ông độc thân hoàng kim mà ai cũng mong muốn! Một khi gả vào là không cần lo chuyện cơm gạo nữa, ai mà không muốn gả?! Ngay cả nam nhân cũng ai oán mình sinh nhầm thời, lại đầu thai làm nam nhân! Cho nên các cô gái trang điểm thật lộng lẫy, từ sáng sớm đã đến giành chỗ. Sợ đến muộn sẽ lỡ mất vị trí tốt, cũng mất luôn cơ hội tốt. Nhưng cũng không ngờ mộng chim sẻ muốn biến thành phượng hoa của các cô gái này lại lớn như vậy! Thiên kim tiểu thư, con gái rượu, kỹ nữ thanh lâu, thậm chí thiếu phụ vừa để tan chồng hay chồng gần chết cũng đến. Dù sao thì Mạc thiếu gia cũng là danh môn, ném tú cầu như vậy, ai cũng có cơ hội. Bất tri bất giác, trên đường thành Dương Châu đã đầy ắp người. Người không nên tới cũng tới.

Mạc Kính Phong từ trên lầu nhìn xuống, chăm chú nhìn vào đám nữ nhân bề ngoài thoạt nhìn cực kì nho nhã, miệng tươi cười ngọt ngào, nhưng hắn đã sớm biết bên trong các nàng đang đấu đá, tính toán lẫn nhau! Haizz!

“Chi...!” Lại bị đá! Đây là lần thứ mấy rồi?! Ngọ Lăng Phong nhíu mày, lửa giận không có chỗ để bốc lên, đây là lần thứ mấy nàng bị “ám sát” rồi?! Lần đầu tiên nàng có thể lí giải! Nữ nhân mà! Dù sao nàng cũng là đệ nhất mĩ nữ, bị người ta ghen cũng đúng thôi! Ghen tị một chút cũng không sau! Dù sao nàng cũng là người hiện đại, không muốn cùng nữ nhân cổ đại tính toán chi li. Vì biểu hiện nàng rộng lượng, nàng chỉ vung lên một nụ cười sát thương - cực kì quyến rũ, nhờ người ta nhường chỗ cho nàng một chút, không ngờ mấy phút sau, nàng lại tiếp tục bị đá.

“Nhường một chút...!” Có người nói như thế...!

Rống... cái gì chứ? Làm như đi đầu thai không bằng! Bất quá cũng lạ, hôm nay Hoàng thượng đi tuần a?! Tại sao thành Dương Châu lại náo nhiệt như thế! Hơn nữa, Dương Châu này đúng là không phải bình thường! Nhân khẩu thật nhiều, sự phồn hoa đảm bảo không thua New York thế kỉ 21.

Vốn chỉ tò mò muốn đi xem một chút, mục đích của chuyến đi này là để tìm thuốc trị bệnh cho Lưu lão cha, không ngờ bây giờ quay đầu đã không còn kịp nữa! Người phía sau không ngừng xông tới, nàng căn bản không thể xoay người. Cuối cùng biến thành cái chăn bị động bị người ta đẩy đi. Ngọ Lăng Phong tâm tình khó chịu tới cực điểm, nhưng nghĩ lại, nếu có thể nhìn thấy hoàng đế Đường triều cũng không phải chuyện xấu, ít ra trở về thế kỉ 21 cũng có thể khoe khoang một chút. Không biết ngừng bao lâu, đội ngũ đang di chuyển rốt cục cũng đứng lại - vì quá đông không đi nỗi nữa.

Ngọ Lăng Phong đi hơi cà nhắc, nhìn một chút, nàng cao gần một mét bảy xem ra rất có ưu thế. Phía trước là một lôi đài không xa, phía dưới đầy nghịt người - xác thật mà nói thì nàng chỉ nhìn thấy búi tóc của bọn họ.

Rống... làm như một trăm năm hoàng thượng mới đi tuần một lần a! Mở một cái đài lớn như vậy, chẳng lẽ muốn diễn trò sao?!

“Cái kia... đại tỷ... chẳng lẽ có gánh hát nổi tiếng đến biểu diễn a?” Cùng cổ nhân ở lâu, Ngọ Lăng Phong phát hiện mình lễ phép hơn rất nhiều.

Lần đầu tiên bị gọi là “tỷ”, Trương quả phụ tuổi đã gần năm mươi, nhất thời mặt mày hớn hở! Ha hả... thì ra nàng trẻ như vậy, về nhà nhất định phải lấy gương ra soi lại.

“Ôi... gánh hát cái gì? Ngươi là người mới chuyển đến sao? Không có nghe hôm nay… Ai nha... bắt đầu rồi!” Còn chưa kịp nói hết lời, Trương quả phụ chen chúc về phía trước, thân thể mập mạp quá độ làm cho Ngọ Lăng Phong càng bị ép ác liệt hơn.

Đáng chết! Bắt đầu cái gì? Ngọ Lăng Phong bị buộc nhìn lại.

Sách sách...! Thật đẹp trai nha! Mặc dù khoảng cách có chút xa, nhưng thị lực của Ngọ Lăng Phong vẫn đủ để nhìn thấy người đang đứng trên đài. Mày rậm, ánh mắt hữu thần, mũi cao, môi mỏng khẽ giơ lên...!

Khó trách những nữ nhân này điên cuồng như vậy! Cuộc chiến này làm Ngọ Lăng Phong nghĩ đến ba chữ “concert”. Đường triều cũng có hình thức này sao?! Cũng không khác lắm a! Bất quá soái ca kia nhìn sao cũng không giống với những gã ca sĩ ẻo lả a!

Chương 6

Rống... sao lại xôn xao như vậy! Mặc kệ, đi trước đi rồi hãy nói! Ngọ Lăng Phong vừa định rời đi, đám người kia bắt đầu xôn xao lên, kèm theo vô số tiếng thét đinh óc nhức tai! “Mạc thiếu gia... bên này...!”

“Bên này...”

“Mạc thiếu gia... người ta rất yêu ngươi nha... Mau ném cho người ta a...”

“Là bên này mới đúng... nơi này...”

Ngày...! Ngày tận thế sao? Màng nhĩ của nàng sắp bị thủng rồi! Nữ nhân Đường triều quả là danh bất hư truyền!

“Shit! Làm cái gì a!” Ngọ Lăng Phong thấp rủa một tiếng, lại bị tiếng thét chói tai làm cho điên đảo tinh thần.

“A... Mau đoạt...!”

“Rống... là của ta... cút ngay...!”

“A... cầu của ta... còn ta!”

“Đáng chết... a... mặt của ta... người nào đụng vào mặt của ta... ta bắt các ngươi liều mạng!”

“Ghê tởm... đem cầu cho ta...”

Các tạp âm cùng những tiếng chửi rủa làm cho hiện trường hỗn loạn không thôi.

Ngọ Lăng Phong há hốc mồm! Trời ạ...! Có ai nói cho nàng biết đang xảy ra chuyện gì không? Khi nào thì nàng bắt đầu bước vào chiến trường a?

Không chỉ có Ngọ Lăng Phong, ngay cả Mạc Kính Phong trên đài cùng người Mạc gia bị làm cho sợ choáng váng! Mặc dù bọn họ đều biết Mạc Kính Phong rất được nữ nhân hoan nghênh, không sai, nhưng... cũng không đến nỗi điên cuồng như thế này đi! Vừa rồi trông ai cũng tao nhã sang trọng, thoắt cái đã biến thành cọp mẹ bảo vệ con a! Mà Lâm Gia Hưng đã chuẩn bị tinh thần xem náo nhiệt cười đến lộn ruột ra! Ngày...! Quá... quá... tráng quan! Quả thực chỉ có thể dùng từ “thê thảm không nỡ nhìn” để hình dung.

“Ngươi còn cười được...!” Cũng là chủ ý của hắn, còn nói cái gì tùy tiện chọn nữ nhân không bằng để ông trời quyết định. Lần này Mạc Kính Phong hắn đúng là điên rồi, lại đi nghe lời xúi bậy của “tiểu nhân”, lại còn tổ chức ba cái vụ “vứt tú cầu chọn hôn” này nữa! Hơn nữa còn không định ra điều kiện gì...! Xong...! Nếu như gặp xấu nữ, Hoa nương thậm chí là nữ tặc thì làm sao bây giờ? Dù sao những nữ nhân trẻ tuổi, tướng mạo đẹp, gia thế trong sạch cũng không nhiều lắm!

A... thật là thất sách a! Mạc Kính Phong gấp đến độ xoay quanh, lòng bàn tay ứa mồ hôi! Đáng chết! Càng ngày càng kịch liệt, cầu đâu? Vừa tìm thấy, thoắt cái lại biến mất trong đám nữ nhân.Hắn thật hy vọng quả cần bị xé nát, để hắn có lí do hủy bỏ cái “vứt tú cầu chọn hôn” này! Như vậy còn thuận tiện để mẹ hắn bỏ đi cái ý niệm bắt hắn cưới vợ trong đầu!

Mới nghĩ như vậy, Mạc Kính Phong liền nhìn thấy một thân hình yểu điệu nâng lên trên không, nhấc chân đảo qua, những nữ nhân chung quanh nàng đều la “đau” lên, cũng té hết một mảnh!

Mạc Kính Phong nhướng lông mày, còn biết võ công?! Mặc dù động tác đá người này có chút ngốc, có lẽ vì bị chen chúc nhiều quá. Vì khoảng cách khá xa nên hắn không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô gái này, nhưng hắn biết một chuyện, nàng có mái tóc màu đen xoăn rất đẹp...! Cái này ở Đường triều rất ít thấy... không... là chưa từng thấy!

Mạc Kính Phong đột nhiên có hứng thú với nàng, nhìn đám nữ nhân bị nàng đánh, hắn bỗng nhiên muốn xem kịch vui. Quả nhiên! Sau một trận kêu “đau”, mọi người bắt đầu tạo thành vòng tròn xoay quanh cô gái đó!

Hừm...! Có ý tứ! Chính là nàng! Mạc Kính Phong cùng Mạc lão phu nhân đồng thời “La dừng”! Không biết có phải vì trực giác sai lầm hay không, cả hai người đều thấy nếu tiếp tục nữa, chắc chắn sẽ có chiến tranh thật sự!

“Lý quản gia!” Mạc lão phu nhân la lên, Lý quản gia lập tức hiểu ý chạy đến.

“Xin mời cô dâu lên đài!” Lý quản gia liều cái mạng già rống lên, chỉ sợ xa quá cô gái kia sẽ không nghe được.

Ngọ Lăng Phong đắc ý nhìn “tú cầu” trong tay, khóe miệng vung lên nụ cười khiêu khích. Nói giỡn sao...! Cùng nàng đoạt đồ?! Danh hiệu “thần thâu” của nàng trên giang hồ còn gì nữa a? Không có bản lãnh đã sớm chết dưới tay nàng!…

Đối với người đến từ ngàn năm sau như nàng, các nàng sớm đã biến thành đá. Nàng cũng không biết giá trị của “tú cầu” kia, cũng không muốn tham gia cuộc chiến tranh, được chứ?! Nhưng hết lần này tới lần khác làm nàng không thể động đậy thì không nói, còn có người cố ý đá, đánh, thậm chí là giựt tóc nàng. Rống... đủ rồi! Mắt thấy có thứ đang bay tới trên đầu nàng, nàng theo bản năng mới chụp lấy, không ngờ bị mấy nữ nhân kia lao đến chém giết! Đáng chết...! Nàng không thể nhịn được nữa. Ngọ Lăng Phong một chiêu “Hoành tảo thiên quân” quét các nàng thất linh bát lạc. Còn chưa kịp thở… Một bầy cọp mẹ khác lại chạy đến! Rống...! Không sao! Nàng đấu! Một tiếng vang lên, Ngọ Lăng Phong hài lòng hít thở không khí mát mẻ xung quanh. Nhìn những con mắt tức giận đang bắn vào nàng, tâm tình nàng bỗng trở nên thật thoải mái. Dù sao đến Đường triều đã lâu, bao nhiêu lửa giận đều bộc phát ra hết, tâm tình tốt là phải thôi.

“Ô... cầu của ta!” Có người khóc la!

“Chán... hại ta liều mạng nãy giờ...!”

“Thật hâm mộ nga!”

“Đúng vậy! Ta cũng vậy!” Tại sao không phải là nàng! Ô... giấc mộng của nàng!

“Hừ... ghê tởm... đắc ý cái gì!” Sớm biết vậy, nàng đã đi học võ, như vậy cầu đã là của nàng.

Một thanh âm “dừng” la lên! Tiếng la khóc cũng không ngừng. Có người tức giận, có người ghen tị, có người hâm mô, còn một số người bực mình vì không có gì hết. Dĩ nhiên cũng không thiếu tiếng thảo luận náo nhiệt.

“Cô nương... mau lên...! Mạc thiếu gia vẫn đang chờ a!” Có người lên tiếng nhắc nhở vì thấy Ngọ Lăng Phong quá cao hứng… Lâu như vậy vẫn không có phản ứng gì.

“Cô nương... còn đứng ngây đó làm gì! Mau lên a!” Lại có người thúc giục nàng.

“Đúng vậy đúng vậy...! Mạc thiếu gia cũng đang nhìn a!” Hắn thật đẹp trai nha. Trong lòng lại thêm mất mát vài phần.

Lên đài? Người nào đang nhìn chứ? Không biết là ai đẩy nàng lên, Ngọ Lăng Phong mới có chút phản ứng. Nhìn chung quanh một chút, ách, tại sao mọi người đều nhìn về phía nàng a? Đúng nga! Ngọ Lăng Phong phản ứng chậm chạp nhìn vào vật trong tay, đám nữ nhân này không phải là đang đoạt tú cầu sao?! Chẳng lẽ là... cái này?

Ngọ Lăng Phong buồn bực nhìn con đường mọi người nhường cho mình! Sao mọi người đều thúc giục nàng a? Đừng nói là…

Aha! Hừm... aizz... không được! Phải ổn định! Không thể biểu hiện thật cao hứng! Ngọ Lăng Phong nàng cũng không phải là người thấy tiền sáng mắt. Cho dù “không cẩn thận” chiếm được “giải thưởng” thì sao nào?! Nàng cũng không thiếu tiền, hàng năm lão đầu tử đều cho nàng số tiền nhiều đến nỗi con cháu sau này nàng ăn xài cũng không hết! Cho nên nàng tuyệt không thích cũng tiền! Tuyệt đối không thích! Tuyệt đối - được rồi! Nàng thừa nhận nàng có một chút hưng phấn, cũng vì nàng đang thiếu tiền nha. Tài sản lớn ở thế kỉ 21 tạm thời không dùng được.

Ngọ Lăng Phong chậm rãi xoay người, nhìn về phía lôi đài, nàng thật cao hứng a. Hai lão đầu tử ở chung với nàng rất tiếc tiền, đây cũng là cơ hội tìm lấy tiền a...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3