Mùa đông ấm hoa sẽ nở - Chương 02 - Phần 2
2.
Quảng Viễn kinh ngạc. “Sao bạn biết, bạn quen U Đàm à?”
Quả nhiên là Diệp U Đàm. Lam Tố Hinh bỗng cảm thấy thế giới này thật sự rất nhỏ. Định thần lại, cô bình tĩnh đáp: “Trước anh, đã từng có người nói với tôi như vậy.”
“Thật không? Ai đã từng nói vậy?”
“Đương nhiên cũng là người quen của cô ấy, người ta nói ngoại hình của tôi rất giống cô ấy.” Lam Tố Hinh cố ý trả lời thật đơn giản.
“Vậy à? Đúng là ngoại hình của bạn rất giống cô ấy. Hơn nữa, kiểu tóc của bạn cũng giống, cách ăn mặc, trang điểm cũng nữ tính như vậy. Tôi cảm thấy hai người như chị em sinh đôi vậy. Vừa rồi, mới thoáng nhìn... tôi còn tưởng mình nhìn thấy cô ấy cơ.”
Quảng Viễn vừa nói vừa chăm chú nhìn Lam Tố Hinh, ánh mắt chất chứa sự quan tâm dịu dàng và nỗi đau buồn sâu sắc. Chẳng cần quá thông minh cũng có thể nhìn ra ngay tình cảm của anh ta đối với Diệp U Đàm như thế nào.
Lúc này, Lam Tố Hinh lại thấy ngưỡng mộ Diệp U Đàm nhiều hơn. Tuy cô ấy đã rời xa thế giới này nhưng Anh Hạo Đông và Quảng Viễn vẫn luôn nhớ về cô ấy với tình cảm sâu sắc nhất.
“Đáng tiếc tôi không phải là cô ấy, anh nhận nhầm người rồi.”
“Đúng, bạn không phải là cô ấy, nhưng bạn giống cô ấy như vậy, tôi... rất muốn làm quen với bạn. Hy vọng bạn không trách tôi mạo muội, tôi có thể biết tên của bạn không?”
Cân nhắc giây lát, Lam Tố Hinh nói: “Tôi tên là Lam Tố Hinh.”
“Lam Tố Hinh.” Quảng Viễn nhắc lại tên cô rồi đột nhiên nở một nụ cười thương cảm. “Bạn còn có một điểm rất giống U Đàm. Tên của bạn và cô ấy đều là tên của các loài hoa. Đáng tiếc sinh mệnh của U Đàm giống hệt tên của cô ấy, hoa quỳnh chỉ nở trong giây lát rồi tàn lụi.”
Lam Tố Hinh nhìn anh ta, hỏi: “Tại sao Diệp U Đàm lại qua đời?”
Từ đầu chí cuối, Anh gia chỉ nói cô ấy và Hạo Đông gặp chuyện không may, còn là chuyện gì thì chẳng một ai chịu nói, điều này khiến Lam Tố Hinh cảm thấy cái chết của U Đàm tuyệt đối không đơn giản như vậy. Lúc này, bỗng nhiên gặp được người quen của Diệp U Đàm, cô liền dò hỏi những thắc mắc bấy lâu.
Khuôn mặt Quảng Viễn thoáng hiện vẻ đau đớn, anh ta mím chặt môi, im lặng không nói. Rõ ràng đó chẳng phải hồi ức vui vẻ gì, anh ta không muốn chia sẻ với một người bạn mới quen.
Lam Tố Hinh liền nói: “Xin lỗi, tôi không nên hỏi nhiều như vậy.”
Quảng Viễn khiên cưỡng mỉm cười rồi chuyển chủ đề: “Bạn tan học rồi chứ? Tôi mời bạn đi uống trà, được không?”
Lam Tố Hinh lắc đầu, đáp: “Thật ngại quá, sau khi tan học tôi phải về nhà ngay.”
“Ồ, nhà bạn quản nghiêm vậy sao?”
Lam Tố Hinh không muốn nói nhiều, chỉ khẽ mỉm cười. Quảng Viễn kinh ngạc thốt lên: “Thật không ngờ thời đại này vẫn còn nữ sinh ngoan hiền, nghe lời bố mẹ như bạn. Thôi vậy, dù sao hôm nay tôi cũng rất vui vì được làm quen với bạn, Lam Tố Hinh.”
Quảng Viễn đi cùng cô ra khỏi trường học, sau khi nhìn thấy chiếc xe Mercedes sang trọng đỗ trước cổng trường đợi cô, anh ta ngạc nhiên, thẳng thắn nói: “Lại thêm một bất ngờ nữa, không ngờ gia cảnh của bạn lại tốt như vậy. Bạn không giống các đại tiểu thư kiêu căng, ngạo mạn chút nào.”
Lam Tố Hinh không giải thích, cô nghĩ không cần thiết phải nói về mình với một người lạ chỉ có duyên gặp một lần, khẽ mỉm cười rồi vẫy tay chào anh ta, lên xe. Nhìn qua kính chiếu hậu, cô thấy Quảng Viễn vẫn đứng đó, nhìn theo chiếc xe đang rời đi, không chớp mắt.
Về đến Anh gia, bà Chu chạy ra đón cô. “Tố Hinh, Hạo Đông ngủ trưa dậy cứ hỏi cô suốt. Cảm xúc của cậu ấy hôm nay có chút khác thường, dường như cậu ấy đang buồn phiền việc gì đó.”
“Vậy sao bà không gọi cho tôi?”
Thông thường, công việc chăm sóc Anh Hạo Đông của Lam Tố Hinh đều được sắp xếp vào thời gian ngoài giờ học để không làm ảnh hưởng đến việc lên lớp của cô. Anh phu nhân sắm cho cô một chiếc điện thoại, nói nếu có gì đột xuất, sẽ gọi cô lập tức quay về.
“Phu nhân nói nếu bà ấy vẫn có thể an ủi được cậu chủ không cần gọi cô quay về.”
Trong lòng Lam Tố Hinh đột nhiên cảm thấy ấm áp. Thật đáng mừng, Anh phu nhân không giống những bà chủ giàu có, khiếm nhã khác, thuê người giúp việc là không ngừng sai bảo, khiến người ta xoay như chong chóng, nếu không như vậy thì bà ta luôn cảm thấy không xứng với số tiền mà mình bỏ ra.
Lúc Lam Tố Hinh xuất hiện trong phòng Anh Hạo Đông, Anh phu nhân liền thở phào, thấy ánh mắt cô nhìn bà có phần cảm kích, bà bất giác khẽ mỉm cười.
Từ trước đến nay, Anh phu nhân chỉ thuê những người thực sự tận tâm làm việc. Nhưng Lam Tố Hinh thì khác, lúc đầu vì rơi vào cảnh đường cùng, không còn cách nào khác nên mới ở lại, bà cũng vì con trai mình nên mới chịu lựa chọn một người miễn cưỡng, không cam tâm tình nguyện như cô. Nhưng một khi đã giữ được cô rồi, bà sẽ phải nghĩ cách để cô toàn tâm toàn ý phục tùng, vậy nên, biện pháp “lạt mềm buộc chặt”, tấn công vào tâm lý luôn là sự lựa chọn tốt nhất. Lúc này, nhìn thấy ánh mắt cảm kích của cô, bà biết cô đã có thiện cảm hơn với Anh gia rồi.
Anh phu nhân kéo tay Lam Tố Hinh, đến trước mặt Anh Hạo Đông. “Hạo Đông, con xem, U Đàm đến rồi!”
Anh Hạo Đông ngơ ngác nhìn cô. “U Đàm, là em phải không?”
Câu hỏi này không biết anh đã lặp lại bao nhiêu lần nhưng không hiểu sao mỗi lần Lam Tố Hinh trả lời đều thấy chột dạ: “Là... em.”
Anh Hạo Đông giơ tay về phía cô, cô cố gắng tỏ ra thân mật, đặt tay mình lên bàn tay anh. Anh kéo cô đến trước mặt, đôi mắt đen láy không ngừng nhìn cô chăm chú. Trong ánh nhìn của anh, khuôn mặt cô bất giác ửng hồng. Anh có chút nghi hoặc, đưa tay khẽ vuốt má cô, giây phút những ngón tay thon dài, lạnh ngắt lướt qua gò má, toàn thân cô run lên, gò má càng hồng, như màu hoa đào. Nếu lúc này, Anh phu nhân không ở bên cạnh thì cô cũng không chắc mình có vùng thoát khỏi tay anh mà chạy mất không. Lớn thế này rồi nhưng từ trước tới giờ, cô chưa từng thân mật với đàn ông như vậy, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Anh Hạo Đông vẫn nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, giọng nói vô cùng hoang mang: “U Đàm, có những lúc anh luôn cảm thấy mình đã mất em rồi...”
Xem ra, Anh Hạo Đông vẫn có ấn tượng mơ hồ về cái chết của Diệp U Đàm. Lam Tố Hinh cố gắng trấn tĩnh, dịu giọng an ủi: “Anh đừng nghĩ linh tinh, anh xem, chẳng phải em đang đứng trước mặt anh đây sao?”
Anh Hạo Đông lại chăm chú nhìn cô rất lâu, Anh phu nhân cũng lặng lẽ rời khỏi phòng. Lam Tố Hinh cúi đầu, mặc cho anh nhìn mình chằm chằm. Hồi lâu sau, khi cô ngẩng lên, ánh mắt cô liền chạm phải ánh mắt anh, ánh mắt sâu thẳm như biển cả, cô bỗng hoảng hốt, vội vàng cúi gằm.
Trong phòng rất yên tĩnh, tựa một vùng biển hoang vắng, chỉ nghe thấy nhịp thở của cô và anh, âm thầm, lặng lẽ như sóng ngầm, quẩn quanh trong không khí.
Bác sĩ Uông, bác sĩ riêng của Anh Hạo Đông, cứ cách hai tuần lại đến kiểm tra một lần. Hơn một tháng nay, ông ấy tỏ ra rất hài lòng với tình trạng sức khỏe của anh, ông nói bệnh của anh đã có những chuyển biến tốt.
Anh phu nhân cũng rất vui mừng. “Đều là công lao của Lam Tố Hinh. Từ khi có cô ấy, cảm xúc của Hạo Đông ổn định hơn nhiều, không còn thường xuyên phát cuồng nữa, đã chịu ăn uống trở lại rồi. Bây giờ chỉ cần Lam Tố Hinh bón thì bao nhiêu nó cũng ăn, cơ thể nó bắt đầu có da có thịt, tinh thần cũng dần tốt hơn. Coi như tôi có thể yên tâm phần nào. Nhưng tôi vẫn luôn lo lắng, nếu có ngày Hạo Đông hoàn toàn khỏe lại, phát hiện Diệp U Đàm thực ra là Lam Tố Hinh đóng giả, còn Diệp U Đàm thật đã chết, chẳng phải nó sẽ lại phải chịu sự đả kích sao? Bác sĩ Uông, lúc đó phải làm thế nào đây?”
Bác sĩ Uông liền an ủi: “Anh phu nhân, bây giờ cũng chỉ có thể đi bước nào tính bước đó được thôi. Việc cần nhất lúc này là nhờ sự giúp đỡ của Lam tiểu thư đây, Hạo Đông có thể dần trở về trạng thái sinh hoạt bình thường, không phải sao?”
“Đúng, việc cấp bách nhất lúc này là Hạo Đông phải khỏe lên. Những chuyện khác, tôi cũng không đủ sức để lo nghĩ nữa.”
Lúc Anh phu nhân và bác sĩ Uông nói chuyện, Lam Tố Hinh đang ở trong phòng Anh Hạo Đông. Trong phòng ánh đèn sáng trưng, không còn là thế giới tăm tối như trước kia nữa. Đó là nhờ cô đã nhẹ nhàng thuyết phục anh bật đèn thay vì thắp nến.
“Vì sao? Chẳng phải em nói em thích ánh nến nhất sao? Trước đây, mỗi lần chúng ta ra ngoài ăn cơm, em đều muốn đến những nhà hàng lung linh ánh nến.”
Lam Tố Hinh hơi sững sờ, hóa ra vì Diệp U Đàm thích ánh nến nên Anh Hạo Đông mới làm vậy. Đôi tình nhân tựa vai nhau trong ánh nến lung linh, quả là vô cùng lãng mạn và đáng yêu. Lúc này cô chỉ có thể tùy cơ ứng biến. “Trước đây, em rất thích ánh nến nhưng bây giờ, em không thích nữa.”
Dường như Anh Hạo Đông suy nghĩ gì đó rồi quay sang nhìn cô. “Vậy bây giờ em thích gì?”
“Em thích ánh sáng của bóng đèn. Cho dù mặt trời có xuống núi, trong phòng vẫn sáng rõ như ban ngày. Hạo Đông, em bật đèn có được không?”
Anh Hạo Đông không do dự liền gật đầu. “Em thích thì bật đi.”
Lam Tố Hinh đã khiến căn phòng tối đen như hang động trở nên sáng sủa, Anh phu nhân vô cùng vui mừng. Trước đây, Anh Hạo Đông không chịu bật đèn, khăng khăng đòi đốt nến, thực sự khiến bà vô cùng sầu não. Không ai có thể hiểu rõ Anh Hạo Đông đã bị hoảng loạn tinh thần như thế nào hơn bà, thắp nến trong phòng thực sự rất nguy hiểm, chỉ cần anh lên cơn, xô đổ cây nến là sẽ xảy ra hỏa hoạn. Vì thế khoảng thời gian đó, hầu như luôn có người ở bên cạnh anh suốt hai mươi tư giờ.
Đã giải quyết xong vấn đề ánh sáng, việc tiếp theo Lam Tố Hinh muốn làm là mở rèm. Không biết căn phòng này đã bị lớp rèm nhung dày cộp đó che kín bao lâu rồi, trong phòng đã bắt đầu có mùi ẩm mốc. Không thông gió, không có ánh sáng mặt trời, có thể không ẩm mốc được sao?
Lam Tố Hinh lại thử thăm dò Anh Hạo Đông. “Hạo Đông, em muốn mở hết cửa sổ, có được không?”
Cơ thể Anh Hạo Đông hơi chấn động, anh không lập tức đồng ý như lần trước, mà trợn mắt, bờ môi khẽ run. “Đừng... đừng đi...”
Sau đó, anh ôm siết lấy cô như sợ rằng chỉ cần buông tay thì người ở trong lòng sẽ biến mất không còn dấu vết.
Không chỉ ôm, anh còn hôn cô. Bờ môi hơi lạnh không ngừng lướt qua trán, lông mày và đôi mắt cô... Cơ thể Lam Tố Hinh cứng đơ như hóa đá, cô nhắm mắt, không động đậy, để mặc anh hôn. Trước đó, Anh phu nhân đã nói rất rõ ràng, bất cứ yêu cầu nào của anh, cô đều không được cự tuyệt. Bởi lúc này, cô đang đóng vai Diệp U Đàm, người yêu của anh.
Nụ hôn quyến luyến phủ xuống, tỉ mỉ mà dịu dàng. Môi của anh giống như con dấu, đóng lên khắp khuôn mặt cô, cuối cùng phủ lên bờ môi cô.
Cơ thể Lam Tố Hinh bất giác hơi run rẩy, đây là nụ hôn đầu đời của cô. Cô hé mắt, nhìn Anh Hạo Đông, đúng lúc anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt thuần khiết, không nhuốm chút dục vọng. Nụ hôn nhẹ nhàng, dịu dàng như vậy, anh chỉ đang thể hiện anh yêu thương cô nhiều như thế nào mà thôi.
Nụ hôn đầu của thiếu nữ mười tám tuổi được trao cho người đàn ông thấu hiểu thế nào là tôn trọng và yêu thương, không thể coi là chuyện đáng tiếc. Nhưng đáng tiếc, không phải anh đang hôn cô, mà anh đang hôn một người con gái khác.
Hôm nay ở trường, Lam Tố Hinh bất ngờ nhìn thấy Quảng Viễn. Lần đầu tiên gặp anh ta đã là một tháng trước. Nếu không phải anh ta chủ động đến trước mặt cô, mỉm cười thì cô cũng không nhận ra anh ta.
“Anh lại đến đá bóng sao?”
“Không phải, tôi đến để tìm bạn.”
“Có chuyện gì sao?”
“Không có chuyện thì không thể đến tìm bạn à? Thiên kim tiểu thư như bạn đây, có phải đều coi các nam sinh tiếp cận mình là có mục đích? Nói thật lòng, tôi muốn đến tìm bạn sớm hơn nhưng hôm đó, nhìn thấy chiếc xe sang trọng của nhà bạn, sợ bị người ta hiểu lầm là muốn trèo cao nên tôi vẫn luôn nhắc nhở mình không được đến. Nhưng cuối cùng, tôi vẫn không kìm được, đành mặt dày đến đây. Bạn muốn nghĩ sao cũng được, tôi chỉ muốn gặp bạn thôi.”
Xem ra, Quảng Viễn là một người vô cùng thẳng thắn, Lam Tố Hinh cũng thẳng thắn đáp: “Tôi là Lam Tố Hinh, không phải Diệp U Đàm. Anh đừng hy vọng dựa vào tôi để chữa trị vết thương lòng.”
Cô đã chịu trách nhiệm chữa trị vết thương lòng cho Anh Hạo Đông rồi, thực sự không thể tiếp nhận cả Quảng Viễn nữa. Chẳng có lý do gì để cô phải gánh chịu mọi vết thương tình cảm mà Diệp U Đàm để lại cho hai người họ.
“Tôi không muốn xem bạn là người thế thân Diệp U Đàm. Chỉ là... bạn đã từng mất đi người mà mình yêu thương nhất chưa? Biết cô ấy vĩnh viễn không xuất hiện nữa nhưng lại bất ngờ nhìn thấy một khuôn mặt giống cô ấy. Nếu là bạn, bạn không muốn thường xuyên đến gặp để được nhìn thấy cô ấy sao?”
Lam Tố Hinh im lặng, đột nhiên nhớ đến người mẹ đã qua đời. Nếu lúc này, đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt giống bà trên phố, e rằng cô cũng sẽ vừa kinh ngạc vừa vui mừng mà đuổi theo, tham lam muốn nhìn thêm hết lần này đến lần khác?
“Được, anh muốn nhìn thì nhìn đi. Dù gì lúc tôi đi đường, không bị anh nhìn cũng sẽ bị người khác nhìn.”
Quảng Viễn đi theo cô. “Thực ra tôi đến tìm bạn là có việc.”
“Việc gì?”
“Hôm trước, tôi đi thăm bố mẹ của U Đàm, nói với họ rằng tôi đã nhìn thấy một cô gái có ngoại hình rất giống U Đàm. Họ cũng muốn được gặp bạn. Bạn có thể...”
Lam Tố Hinh dừng bước. “Anh muốn bảo tôi đi gặp bố mẹ của Diệp U Đàm?”
“Đúng vậy. Có được không?” Ánh mắt Quảng Viễn tràn đầy hy vọng.
Lam Tố Hinh đột nhiên cảm thấy thật nực cười. Lúc đầu, chỉ vì sự sắp xếp của Anh gia mà cô được tạo hình trở thành Diệp U Đàm, lấy mận thay đào để an ủi Anh Hạo Đông đang bị bệnh trầm cảm. Không ngờ còn gặp Quảng Viễn, một người đàn ông cũng đem lòng say mê U Đàm. Anh ta không những cố ý làm quen với cô, mà còn muốn giới thiệu cô với bố mẹ của cô gái đã mất kia nữa.
Không, cô không phải là Diệp U Đàm, cô là Lam Tố Hinh. Cô không muốn quẩn quanh với những người thân thiết của Diệp U Đàm thêm nữa, cô không phải là linh đơn tiên dược, có thể chữa lành các vết thương tinh thần của bọn họ.
“Xin lỗi!” Lam Tố Hinh không chút đắn đo, liền từ chối. “Quảng Viễn, tôi nói với anh một lần nữa, tôi là Lam Tố Hinh. Người nhà, bạn bè của Diệp U Đàm chẳng có quan hệ gì với tôi, tôi hy vọng sau này, anh đừng đến tìm tôi nữa.”
Quảng Viễn vẫn không chịu bỏ cuộc. “Lam Tố Hinh, xin bạn đi gặp họ một lần thôi. Hai bác thực sự rất đáng thương, họ chỉ có một người con gái...”
“Tôi thương họ thì ai thương tôi? Hai tháng trước, mẹ tôi cũng qua đời, trong lòng tôi đang vô cùng buồn bã. Quảng Viễn, anh tìm mẹ cho tôi được sao?”
Quảng Viễn sững sờ, choáng váng, Lam Tố Hinh bỏ đi, không hề quay đầu lại.