Mùa đông ấm hoa sẽ nở - Chương 07 - Phần 2

3.

Lam Tố Hinh nhìn theo ánh mắt của Anh Hạo Đông, đó là một dãy tòa nhà cao tầng. Cô không biết anh đang nhìn vào tòa nhà nào, cũng không rõ vì sao anh lại có biểu hiện như vậy. Định mở miệng hỏi thì đột nhiên cô nghĩ tới một giả thiết. Có phải Diệp U Đàm đã rơi từ trên tòa nhà kia xuống? Lẽ nào một trong số những tòa nhà kia chính là nơi đã xảy ra chuyện?

Dường như đoán được suy nghĩ của cô, Anh Hạo Đông thấp giọng nói: “Phía trước là tòa nhà Tử Kinh, chính là nơi Diệp U Đàm đã xảy ra chuyện.”

Giọng nói của anh khô khốc, Lam Tố Hinh bỗng cảm thấy có lỗi. “Xin lỗi anh, em không nên bảo anh cùng em đến chỗ này, chúng ta mau đi thôi!”

Nào ngờ Anh Hạo Đông lại nói: “Anh… muốn qua đó xem một chút.”

Anh nói rất chậm, dường như phải rất vất vả mới nói hết được câu này. Từ khi xảy ra chuyện, anh không còn đi qua nơi này nữa. Anh phu nhân cũng khóa cửa căn hộ đó, không cho bất cứ ai ra vào. Căn hộ cao cấp kiểu kép ở tầng mười tám của cao ốc Tử Kinh từ đó cửa đóng then cài, mặc cho bụi bặm bám đầy.

Lam Tố Hinh cảm thấy Anh Hạo Đông không nên qua đó, cô lên tiếng khuyên ngăn: “Hay anh đừng đi nữa…” Ngừng lại một lát, cô lại nói: “Chúng ta đi ăn trưa đi, em thấy đói rồi!”

Thấy cô kêu đói, Anh Hạo Đông không cố chấp nữa, ngồi lên xe, nói: “Em lên xe đi, anh chở em đi ăn.”

Lần thứ hai được Anh Hạo Đông chở đi bằng xe đạp, Lam Tố Hinh vẫn cẩn trọng nắm chặt vạt áo của anh, khẽ hít hà hương thuốc thoang thoảng bên người anh.

Anh Hạo Đông chở Lam Tố Hinh đến một nhà hàng kiểu Tây, không gian vô cùng trang nhã, tìm một vị trí gần cửa sổ rồi ngồi xuống. Anh gần như không ăn chút gì, chỉ đờ đẫn ngồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ như đang suy nghĩ gì đó. Cô không biết anh đang nghĩ gì nên không dám lên tiếng làm phiền, chỉ lặng lẽ để ý sắc mặt anh, cô sợ anh nghĩ quá nhiều sẽ lại đau đầu.

Ánh mắt mơ màng của Anh Hạo Đông đột nhiên hoảng hốt, anh rướn người, nhìn đăm đăm ra phía ngoài cửa sổ. Cô nhìn theo ánh mắt anh, thấy một cô gái trẻ đang đi ngang qua, khuôn mặt tinh tế, vóc dáng nhanh nhẹ, tay cầm điện thoai, không biết đang nói chuyện với ai, mày nhíu chặt, dáng vẻ vô cùng khổ não. Chẳng mấy chốc, cô ta cúp máy, băng qua bên kia đường, đứng đó nhìn dòng xe tấp nập qua lại. Không lâu sau, một chiếc xe dừng lại trước mặt cô ta, cô ta khom lưng, nhanh chóng chui vào xe, chiếc xe rời đi ngay sau đó.

Anh Hạo Đông chau mày, anh nhận ra cô gái này chính là cô gái nửa đêm hôm trước Anh Duy Hạ đã đưa về Anh gia, chiếc xe vừa đến đón cô ta cũng chính là xe của Anh Duy Hạ, anh ta vẫn còn cố tình qua lại với cô ta.

Lam Tố Hinh cũng nhận ra chiếc xe đón cô gái kia là xe của Anh Duy Hạ. Cô vốn cho rằng chuyện này chẳng có gì là không thỏa đáng nhưng nhìn vẻ khó chịu trên khuôn mặt của Anh Hạo Đông, cô bỗng cảm thấy trong chuyện này có gì đó bất thường. Suy đoán một chút là có thể dễ dàng đoán được nguyên do nhưng cô không muốn hỏi anh, vì dù sao thì đây cũng là chuyện riêng nhà họ.

Hôm sau, tan học sớm, Lam Tố Hinh không về nhà ngay mà vòng qua cao ốc Tử Kinh. Không biết vì sao, cô lại muốn đến đây xem một chút.

Thoạt nhìn, tòa nhà này có vẻ vô cùng sang trọng, giá cả đắt đỏ, người bình thường không dám mơ tưởng. Cửa lớn tự động ở tầng trệt phải quẹt thẻ mới mở được, mỗi chủ hộ giữ một tấm thẻ, khách muốn đến thăm thì phải thông qua máy hỏi đáp thông minh lắp bên cạnh cửa lớn, đọc số phòng, số tầng của chủ hộ, máy sẽ tự động liên hệ với chủ nhà, rồi đích thân chủ hộ mở cửa lớn thì khách mới có thể vào trong.

Vì thế, Lam Tố Hinh không vào trong tòa nhà này được, chỉ có thể đứng bên ngoài, ngước mắt nhìn. Dù trước kia, bây giờ, có lẽ mọi người cũng đã quên chuyện cũ đó rồi, chỉ còn tòa nhà nguy nga này vẫn im lìm, sừng sững giữa đất trời.

Lúc Lam Tố Hinh đang thất thần nhìn ngắm tòa nhà Tử Kinh, bỗng có tiếng xe phanh gấp trên con đường lớn phía sau lưng, cô không để ý nhưng chẳng mấy chốc, ở phái sau, có người lớn tiếng gọi cô: “Tố Hinh, sao em lại ở đây?”

Quay đầu nhìn, lại là Quảng Viễn, anh bước xuống xe, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc. Anh đi công tác về rồi sao? Quảng Viễn sải những bước dài, đi đến bên cô, hết nhìn cô lại nhìn tòa nhà kia, mặt trắng bệch. “Sao em biết tòa nhà này? Chắc không phải bác Diệp nói cho em biết đấy chứ? Chắc chắn bác ấy không bao giờ muốn nhắc đến những chuyện khiến bác ấy đau lòng này nữa.”

Lam Tố Hinh trả lời một cách đối phó: “Em nghe người ta nói. Chỗ này từng xảy ra việc chấn động như vậy, đến giờ vẫn có rất nhiều lời đồn, em tò mò nên đến xem thôi.”

Quảng Viễn hít một hơi thật sâu. “Đi thôi, em không nên đến đây. Anh đưa em về.”

Anh ta vừa nói vừa kéo Lam Tố Hinh đi, cô vội chỉ tay vào chiếc xe đạp, nói: “Quảng Viễn, xe đạp của em vẫn để ở bên kia.”

Quảng Viễn nhìn theo hướng cô chỉ, lúc thấy chiếc xe đạp quen thuộc đó thì sững sờ. “Không phải chiếc xe này đã mất rồi sao?”

“Đúng là đã mất rồi những em tìm mua lại được.”

Lam Tố Hinh kể lại chuyện mua xe cho anh, nhưng không nhắc gì đến Anh Hạo Đông, chỉ nói cô đã tự đi tìm, nhìn thấy xe của mình được bày bán trong một tiệm xe cũ nên dở khóc dở cười “chuộc” nó về.

“Dì bảo em lần này mua thêm một chiếc khóa nữa, khóa chặt xe lại, bọn trộm sẽ không làm gì được.”

Quảng Viễn xách chiếc xe đạp, đặt vào cốp xe ô tô của anh, nhìn lại chiếc khóa xe, lắc đầu, nói: “Khóa này không an toàn, để lúc nào anh mua cho em một chiếc khóa chống trộm chắc chắn hơn.”

Lam Tố Hinh không từ chối: “Vậy thì tốt quá, em sợ nhất lại mất chiếc xe này đấy!”

Mở cánh cửa bên ghế phụ, Quảng Viễn bảo Lam Tố Hinh ngồi vào trong. Sau đó, anh khởi động xe, phóng đi. Anh lái xe vẫn nhanh, cô không kìm được liền nhắc nhở: “Quảng Viễn, anh lái chậm thôi, an toàn là trên hết.”

Anh nghe cô, thả lỏng chân ga, đi chậm lại. May mà giảm tốc độ, lúc rẽ qua đầu đường, đột nhiên có một cô gái loạng choạng lao tới, cứ thế lao thẳng vào đầu xe, may mà anh ta kịp đạp phanh, nếu không đã xảy ra chuyện lớn rồi. Tuy không đâm vào nhưng chân cô gái kia bỗng mềm nhũn, cô ta ngã sóng soài trên mặt đất. Lam Tố Hinh vội nhảy xuống xe, chạy qua xem, hỏi han: “Cô à, cô không sao chứ?”

Quảng Viễn cũng lập tức xuống xe, chạy tới, khi họ định đỡ cô gái kia dậy thì ngạc nhiên phát hiện, đó chính là Thẩm Mỹ Kỳ. Chắc cô ta đã uống say, người sặc mùi rượu, khuôn mặt đỏ ửng, ánh mắt mơ màng nhìn họ rồi làm như ngỡ ngàng nói: “Quảng Viễn, là anh à?”

Khi thấy đó là Thẩm Mỹ Kỳ, biểu cảm trên khuôn mặt Quảng Viễn đột nhiên đông cứng, anh lắp bắp hỏi: “Cô… không sao chứ?”

Thẩm Mỹ Kỳ nhìn anh hồi lâu, đột nhiên cười một cách khổ sở. “Tôi không sao, tôi rất tốt, anh muốn đi có phải không? Đi đi, đi đi, tôi biết anh không muốn nhìn thấy tôi, tôi cũng không muốn nhìn thấy anh thế này đâu. Mau đi đi, lập tức biến đi cho khuất mắt tôi!”

Câu cuối cùng, cô ta gầm lên, giọng khàn đặc. Quảng Viễn lùi lại phía sau hai bước, sắc mặt càng khó coi, anh ta cắn chặt răng, không nói một lời.

Lam Tố Hinh nghe những lời Thẩm Mỹ Kỳ vừa nói liền nghi hoặc, có vẻ như giữa cô ta và Quảng Viễn không đơn thuần chỉ là bạn học. Nhưng lúc này, cô không nghĩ được gì nhiều, quan tâm hỏi: “Thẩm tiểu thư, cô uống say rồi. Một mình lang thang trên đường thế này nguy hiểm lắm, nhà cô ở đâu? Chúng tôi đưa cô về.”

Thẩm Mỹ Kỳ nhìn Lam Tố Hinh, đôi mắt ánh lên chút cảm kích. “Cám ơn cô, không cần đâu, tôi ở ngay tòa chung cư đối diện kia, chỉ cần qua đường là về đến nhà rồi, tôi tự đi được.”

“Vậy để tôi đưa cô qua đường nhé! Quảng Viễn, anh ở đây đợi em một lát.”

Lam Tố Hinh đỡ Thẩm Mỹ Kỳ đi qua bên đường, vẫn thấy không yên tâm, cô còn đưa cô ta lên tận cửa nhà. Cô ta sống một mình trong căn hộ chung cư nhỏ hẹp, phòng ốc bài trí cực kỳ đơn giản, xem ra cô ta không phải là một tiểu công chúa may mắn có gia cảnh tốt, muốn có thứ gì đều phải dựa vào nỗ lực của bản thân.

Thẩm Mỹ Kỳ cảm ơn Lam Tố Hinh rồi nói thêm một câu: “Nếu gặp Anh Hạo Đông ở trường cô giúp tôi chuyển lời xin lỗi đến anh ấy.”

“Cô có thể tự nói với anh ấy cũng được mà, ở trường cô muốn gặp anh ấy lúc nào chẳng được.”

“Cô chưa biết gì sao? Tôi đã bị trường cho thôi việc rồi.”

Lam Tố Hinh sững sờ, lúc này mới hiểu rõ nguyên nhân tại sao Thẩm Mỹ Kỳ lại say mèm đến vậy. Một cô gái đơn thương độc mã giữa xã hội đầy rẫy chông gai, nếu mất công việc thì biết dựa vào đâu đây? Cô đã quá hiểu cái cảm giác này rồi.

“Sao lại như vậy?”

“Là tôi tự làm tự chịu, không thể nào oán người khác.” Thẩm Mỹ Kỳ nở nụ cười ảm đạm.

Khi Lam Tố Hinh quay lại, Quảng Viễn đang ngồi trong xe hút thuốc, thần thái có vẻ vô cùng bất an. Nhìn thấy cô, anh ta lập tức hỏi: “Sao em lên đó lâu vậy?”

“Hóa ra Thẩm Mỹ Kỳ bị buộc phải thôi việc nên mới chán nản, uống đến say mèm. Em đành an ủi cô ấy thêm vài câu.”

“Đang tốt đẹp, tại sao cô ấy lại thất nghiệp?”

Đương nhiên Lam Tố Hinh không thể nói cho anh ta biết nguyên nhân liên quan đến Anh Hạo Đông, cô chỉ nói không biết cho qua chuyện, may mà Quảng Viễn cũng không hỏi gì thêm, dường như anh cũng không muốn nói nhiều tới những việc liên quan đến Thẩm Mỹ Kỳ. “Em lên xe đi, trời sắp tối rồi. Nhất định bác Diệp đang đợi em về ăn cơm đấy!”

4.

Hôm sau tới trường, Lam Tố Hinh đến tìm Anh Hạo Đông kể hết chuyện gặp Thẩm Mỹ Kỳ tối qua cho anh nghe. “Tuy Thẩm Mỹ Kỳ đã sai nhưng trường đuổi việc cô ấy thì cùng có phần hơi quá đáng. Phá hỏng bát cơm manh áo của người khác cũng giống như giết chết bố mẹ của người ta vậy.”

Anh Hạo Đông nghe thế thì không chút do dự nói: “Thẩm Mỹ Kỳ sống ở đâu? Trưa nay em đưa anh đi gặp cô ấy một lát nhé?”

Lam Tố Hinh gật đầu. “Vâng, được ạ!”

Buổi trưa, Lam Tố Hinh ra ngoài cùng Anh Hạo Đông. Họ đến chung cư nhỏ, nơi Thẩm Mỹ Kỳ sống, nhưng gõ cửa hồi lâu vẫn không thấy ai trả lời, xem ra cô ấy không có nhà. Đã đến đây rồi thì không thể cứ thế đi về được, họ quyết định xuống quán mì hoành thánh dưới lầu, vừa ăn vừa đợi.

Quán mì dưới lầu tuy chỉ là một tiệm ăn nhỏ nhưng mì hoành thánh ở đây khá ngon. Hoành thánh được nhồi bằng tôm tươi, mì là mì trứng gà, nước dùng trong veo nhưng đặc biệt thơm nồng. Bát mì nóng bốc hơi nghi ngút, tỏa hương ngào ngạt, ăn rất vừa miệng. Lam Tố Hinh thấy rất ngon nhưng chỉ sợ Anh Hạo Đông ăn không quen, cô liền để ý nhìn anh. Thấy anh cũng có vẻ thích thú với món ăn bình dân này, Lam Tố Hinh khẽ nở nụ cười.

“Có hợp khẩu vị của anh không?”

“Rất ngon!”

Lam Tố Hinh không suy nghĩ, liền nói: “Ngon thì gọi thêm một bát nữa đi, ăn nhiều một chút, anh gầy quá đấy…”

Chưa nói hết câu, cô liền ngưng bặt, hai gò má dần ửng hồng, cúi xuống giả vờ tập trung ăn mì, chỉ hận không thể giấu mặt vào trong chiếc bát này.

Anh Hạo Đông nghe vậy thì bất giác sững sờ. Sự quan tâm và săn sóc chu đáo trong câu nói đó vượt ra ngoài khả năng biểu đạt của ngôn ngữ, sao anh lại không nghe ra được chứ? Nhưng anh có xứng đáng với sự quan tâm ấy của cô không?

Hai người không ai nói gì, cắm cúi ăn mì. Ăn xong, Lam Tố Hinh hướng mắt ra phía ngoài cửa sổ, bỗng thấy Thẩm Mỹ Kỳ đang đi tới từ bên kia đường. Cô ta mặc bộ đồ công sở chỉnh tề, vẻ mặt mệt mỏi, chắc vừa đi phỏng vấn ở đâu về. Hơn nữa, có thể đoán được kết quả buổi phỏng vấn của cô ta không tốt.

Lam Tố Hinh vội nói: “Thẩm Mỹ Kỳ về rồi kìa, anh mau ra gặp cô ấy đi.”

Anh Hạo Đông đứng dậy, đi được hai bước, liền quay lai nhìn cô. “Sao em không đi?”

“Anh đến tìm cô ấy chứ đâu phải em, em sẽ ở đây đợi anh.” Lam Tố Hinh thấy mình không cần ra mặt, đây là chuyện giữa họ, cô đứng ở bên cạnh sẽ thành dư thừa.

Lúc Anh Hạo Đông xuất hiện trước mặt Thẩm Mỹ Kỳ, cô ta ngạc nhiên thốt lên: “Hạo… Hạo Đông, sao anh lại ở đây?”

“Tôi cố ý đến tìm cô, tôi muốn xin lỗi cô. Tôi xin lỗi.”

Giọng nói của Anh Hạo Đông rất thật lòng, khiến Thẩm Mỹ Kỳ hoàn toàn đờ đẫn. Lát sau, cô ta mới lắp bắp lên tiếng: “Anh… vì sao… phải xin lỗi em?”

“Vì hai nguyên nhân. Thứ nhất, lần đó tôi giả vờ không quen biết cô, tôi đã có thái độ không đúng đối với cô, xin cô lượng thứ.”

Thẩm Mỹ Kỳ càng kinh ngạc, cô ta chưa bao giờ nghĩ đến tình huống này. Cũng có ngày Anh Hạo Đông chạy đến xin lỗi cô ta sao? Anh đâu cần phải làm như thế, cứ coi như anh từng vì chuyện này mà làm tổn thương cô ta thì cô cũng đã đáp trả, khiến anh bị tổn thương kia mà.

“Cái chết của Diệp U Diệp U Đàm… tôi không nên trút giận lên cô. Cô không có lỗi gì trong chuyện này. Ban đầu tự tôi muốn chia tay với cô ấy, dù có sự xuất hiện của cô hay không thì tôi cũng sẽ chia tay cô ấy. Chẳng qua lúc đó, tối chỉ lấy cô làm cái cớ tốt nhất mà thôi. Xét từ phương diện nào đó thì cô đã bị tôi lợi dụng, tôi còn quy hết trách nhiệm cho cô. Tôi thật sự xin lỗi!”

Lời nói của Anh rất mực thành khẩn. Thẩm Mỹ Kỳ ngỡ ngàng nhìn anh như nhìn một người xa lạ, hồi lâu vẫn không thốt nên lời. Anh ngập ngừng giây lát rồi nói tiếp: “Thứ hai, mẹ tôi yêu cầu nhà trường đuổi việc cô, khiến cô lâm vào tình cảnh khó khăn, tôi hết sức xin lỗi. Sang nay, tôi đã nói chuyện với ban giám hiệu nhà trường rồi, họ đã đồng ý để cô quay lại làm việc ở phòng Hồ sơ. Nếu cô nhận lời xin lỗi của tôi thì ngày mai hãy quay lại trường tiếp tục làm việc được không?”

Anh Hạo Đông nói dõng dạc từng từ, Thẩm Mỹ Kỳ sững sờ hồi lâu mới thở một hơi dài, nói: “Hạo Đông, đúng là anh đã thay đổi!”

Anh Hạo Đông mà Thẩm Mỹ Kỳ quen biết trước đây là một người lúc nào cũng tự cho rằng mình đúng, không bao giờ biết suy nghĩ cho người khác. Còn anh của bây giờ lại biết nhận ra sai lầm của chính mình, cô ta thực sự không thể không kinh ngạc trước sự thay đổi này của anh. Cô ta mỉm cười, chân thành nói: “Cảm ơn anh!”

Thẩm Mỹ Kỳ quay lại trường tiếp tục công việc quản lý hồ sơ. Những lời đồn thổi về Anh Hạo Đông cũng dần lắng xuống. Trong thế giới không ngừng biến đổi này, không có tin tức nào mãi mãi là tâm điểm của sự chú ý, lời đồn đại dù chấn động đến đâu cũng chỉ có thể gây xôn xao trong một thời gian nhất định mà thôi. Đặc biệt, sắp tới ngày lễ Valentine, lòng nhiệt huyết của các nam sinh sục sôi, dẫn đến việc hai nam sinh đánh nhau vì tranh giành hẹn hò với một nữ sinh. Chẳng mấy chốc, chuyện này đã trở thành tin “hot” nhất trên diễn đàn của trường, chẳng còn ai để ý tới câu chuyện về Anh Hạo Đông nữa.

Ngày Valentine, Lam Tố Hinh bỗng nhiên nhận được chín mươi chín bông hồng màu đỏ thắm. Hôm đó, trên lớp cũng có rất nhiều bạn nữ nhận được hoa hồng nhưng chẳng ai nói gì, riêng cô, trước nay mọi người đều biết, cô chưa có bạn trai, thế mà Valentine lại nhận được bó hồng lớn như vậy, các bạn rất tò mò, xúm lại truy vấn: “Lam Tố Hinh, chẳng phải cậu chưa có bạn trai sao? Bó hoa này ai tặng vậy? Thành khẩn khai báo đi!”

Lam Tố Hinh cũng không biết người tặng là ai, trong bó hoa không có thiệp kèm theo. Cô đoán người đó là Anh Hạo Đông nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cảm thấy không thể nào, vì từ sau lần cô cùng anh đi tìm Thẩm Mỹ Kỳ về, dường như anh luôn tìm cách tránh mặt cô. Cô chủ động đi tìm anh để trả tiền mua xe đạp, sau khi do dự một hồi, anh mới nhận, không nói với cô một lời, đã bỏ đi ngay.

Cô biết trong quán mì hôm đó, câu nói không suy nghĩ kia của cô đã khiến anh biết được tâm tư của cô rồi, vì thế anh mới cố ý lẩn tránh cô như vậy. Trong lòng cô hiểu rõ, anh và cô tiếp xúc quá nhiều cũng không tốt.

Lam Tố Hinh suy đoán mãi mà không biết ai đã tặng hoa, đến chiều tan học, cô mới biết. Vừa rời khỏi khu giảng đường, Lam Tố Hinh đã thấy Quảng Viễn đứng dưới đợi cô. Thấy cô cầm bó hoa đi xuống, anh nở nụ cười thật tươi. “Em có thích bó hoa này không?”

Lam Tố Hinh bất ngờ, tròn mắt nhìn. “Là anh tặng à?”

Từ trước đến nay, ngoài việc quan tâm, bảo vệ cô, Quảng Viễn chưa hề bộc lộ tình cảm đối với cô, anh vẫn luôn nhớ nhung đến Diệp U Đàm. Về điểm này, Lam Tố Hinh có thể khẳng định.

“Đúng vậy! Ngày Valentine, cô gái nào cũng phải nhận được hoa hồng chứ! Thế nên anh đã đặt tiệm hoa đưa bó hoa này đến trường cho em. Chắc hôm nay em hãnh diện với bạn bè lắm nhỉ?”

Nghe câu nói của Quảng Viễn thì dường như anh tặng hoa cho cô không hề có ý khác nhưng Lam Tố Hinh lại cảm thấy không phải như vậy. “Thực sự chỉ là để em hãnh diện với bạn bè thôi sao?”

Quảng Viễn im lặng hồi lâu rồi đáp: “Trước đây, vào ngày ngày, anh đều tặng cho Diệp U Đàm chín mươi chín bông hoa hồng.”

Cuối cùng Lam Tố Hinh cũng hiểu ra, bó hoa này cũng như chiếc khăn quàng kia, Quảng Viễn đều làm theo thói quen khi Diệp U Đàm còn sống. Cô chỉ đang nhận quà thay Diệp U Đàm mà thôi.

Diệp U Đàm qua dời đã gần một năm, anh vẫn nhớ nhung cô ấy đến vậy. Xem ra anh thật sự yêu cô ấy rất sâu sắc, đáng tiếc trong tim cô ấy lại không hề có anh.

Quảng Viễn nói: “Tối nay, anh mời em đi ăn cơm, em đi với anh được không?”

Lam Tố Hinh cười khổ: “Có phải ngày này hằng năm anh đều cùng chị U Đàm đi ăn cơm không?”

Cô thực sự không muốn thay thế Diệp U Đàm trong lòng Quảng Viễn. U Đàm là U Đàm, còn cô là Lam Tố Hinh.

Ánh mắt Quảng Viễn tối sầm. “Tối Valentine năm ngoái, cô ấy không ở cùng anh.”

Lam Tố Hinh chợt nhớ ra, đúng vậy, sau khi Diệp U Đàm quen Anh Hạo Đông thì không còn đi với Quảng Viễn nữa. Cô nhất thời cảm thấy áy náy khi động chạm đến nỗi đau của anh. “Xin lỗi anh!”

“Không sao, đi thôi, anh đã đặt bàn trong nhà hàng rồi.”

Suy nghĩ một lát, Lam Tố Hinh từ chối khéo: “Xin lỗi anh, Quảng Viễn, em e là không thể đi cùng anh được. Vì hôm nay là một ngày tương đối đặc biệt, chúng ta không phải là tình nhân, ngồi ăn cùng nhau, em thấy khó xử lắm.”

Quảng Viễn thất vọng nói: “Tố Hinh, chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà, em không cần quá để ý như thế…”

“Quảng Viễn, thực ra chị U Đàm không còn trên thế giới này nữa rồi, một số thói quen cũ giữa anh và chị ấy, anh cũng nên thay đổi đi thôi. Dù anh có tặng thêm hoa cho em, mời em đi ăn thì em cũng mãi mãi không thể thay thế được chị ấy, anh hà tất phải khổ như vậy?”

Lam Tố Hinh cùng Quảng Viễn đến bãi đỗ xe, bất ngờ cô phát hiện ra một tấm thiếp được đặt ngay ngắn trong giỏ xe của cô. Lấy ra xem, lại là một tấm thiệp được vẽ bằng tay hết sức tinh tế, trên nền tấm thiệp màu bạc có vẽ một bông hoa tố hinh màu xanh lam. Nét chữ viết tay uốn lượng rất có thần: Chúc Valentine vui vẻ!

Đây mới là quà tặng của Anh Hạo Đông, một tấm thiệp với câu chúc mừng hết sức đơn giản, vừa thể hiện tâm ý, vừa duy trì một khoảng cách nhất định. Lam Tố Hinh cẩn thận kẹp tấm thiệp vào trong cuốn sách để tránh bị nhăn, rách. Quảng Viễn thấy thế liền hỏi: “Cái này là ai tặng vậy? Không để tên người gửi nhưng xem ra em rất thích.”

Lam Tố Hinh không trả lời mà nói: “Anh giúp em dắt xe ra rồi chúng ta đi thôi!”

Lúc Quảng Viễn đi dắt xe, Lam Tố Hinh phát hiện trên mặt đất có một chùm chìa khóa sáng loáng, chắc ai đó vô ý đánh rơi. Cô nhặt lên nhìn, trên chùm chìa khóa đều có khắc chữ Y, cô sững sờ, nhận ra đây chính là chùm chìa khóa của Anh gia, trên chìa khóa của họ đều khắc chữ cái đầu theo tên tiếng Anh. Chùm chìa khóa này… có phải lúc Anh Hạo Đông đến đặt tấm thiệp đã đánh rơi không?

Đang ngẫm nghĩ, Lam Tố Hinh liền nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp chạy vào bãi đỗ xe, ngẩng lên nhìn, chính là Anh Hạo Đông. Vừa thấy cô và Quảng Viễn, bước chân anh khựng lại.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3