The Silmarillion - Chương 04 phần 07

Beren trông thấy họ từ xa và chàng tự hỏi bởi chàng đã nghe được giọng hát của Tinúviel, nhưng Lúthien và Huan đã hiện lại nguyên hình và Lúthien chạy đến bên Beren. Thế là Beren và Lúthien lại gặp nhau lần nữa tại nơi hoang dã của khu rừng. Rất lâu chàng lặng thinh không nói, vừa mừng vừa lo lắng không yên, chàng khuyên Lúthien nên quay trở về.

“Ta phải giữ lời thề với cha nàng,” Beren nói, “và ta thà bị xử tử nơi Menegroth còn hơn là đưa nàng đến nơi đen tối của Morgoth.”

Và đấy là lần thứ hai Huan lên tiếng, nó đưa ra lời khuyên cho Beren rằng: “Ngươi có thể thay đổi số phận, sống cuộc sống lưu vong và tìm kiếm yên bình trong chuỗi ngày còn lại cùng Lúthien. Nhưng nếu ngươi không từ bỏ cái chết, thì Lúthien cũng thế, hơn là chết một mình nàng sẽ cùng ngươi đối đầu với thử thách trong tuyệt vọng, nhưng không gì là chắc chắn.”

Ta không thể đưa thêm lời khuyên nào nữa cũng như không thể theo ngươi con đường phía trước. Vì trái tim ta đã cảnh báo ta biết những gì đang ngụ nơi cánh cổng phía trước vô cùng u ám đối với ta. Có lẽ sau này trên đường về Doriath chúng ta sẽ gặp nhau thêm lần nữa. Beren biết được chàng không thể chia cách Lúthien dù con đường phía trước có ra sao, chàng không còn khuyên nàng từ bỏ những gì nàng mong muốn. Bởi lời khuyên của Huan cùng phép thuật của Lúthien, chàng biến thành con sói Draugluin và nàng vươn dài đôi cánh của con dơi Thuringwethil. Mọi thứ trong Beren biến chuyển trong hình hài sói duy chỉ có cặp mắt của chàng, cặp mắt vẫn còn trong sáng. Chàng kinh hoàng khi trông thấy một con dơi khổng lồ đang tung đôi cánh với những móng vuốt sắt. Với tiếng hú dưới ánh trăng, chàng vượt xuống đồi và con dơi bay theo bên trên.

Họ vượt qua mọi nguy hiểm với cát bụi của đường dài trong cơn mệt mỏi và cuối cùng đã đến gần cánh cổng Angband. Màu đen tối phủ trùm con đường phí trước, con đường quanh co như rắn, cả hai bên vực với những bức tường kỳ vĩ và nghe văng vãng đâu đấy tiếng kêu thảm thiết của nhiều con thú sắp chết. Trước mặt họ là cánh cổng Angband, cánh cổng bất khả xâm phạm bởi nó được canh giữ bởi một tên thuộc hạ kinh tởm của Morogoth, nó luôn cảnh giác trước bất kỳ động tĩnh nào dù nhỏ nhất. Có lời đồn rằng nó không giống như những loài vật đã từng sống ở Angband, vào ngày xưa những tin tức về các vị hoàng từ Elf đến Trung Địa mang theo một con chó săn từ cõi Valinor, một vũ khí oai lực của Valar. Morgoth nhớ lại con chó săn tử thần Huan, và hắn đã tìm cách đối phó. Hắn tìm ra một con chó hùng mạnh nhất trong giống loài sói Draugluin, và nuôi nó bởi chính bàn tay của hắn từ thịt tươi sống của những tù nhân Elf và người, hắn đặt một phần sức mạnh của hắn vào con dã thú. Ngay lập tức nó lớn nhanh như thổi cho đến khi nó nằm trong trong hình hài khổng lồ và đói khát dưới chân Morgoth. Ở nơi đó, ngọn lửa và sự đau đớn của địa ngục xâm nhập cơ thể nó, linh hồn nó đốt cháy như lửa thêu, kinh hoàng, khủng khiếp và mạnh mẽ. Carcharoth hay Red Maw là tên của nó và Morgoth ra lệnh cho nó thức trước cổng canh chừng và chờ đợi Huan đến.

Giờ đây Carcharoth đã thấy Beren và Lúthien từ xa, nó cảm thấy ngờ vực bởi tin tức đến Angband rằng Draugluin đã chết. Do đó khi họ đến gần nó không cho họ tiến vào, nó tiến lại gần và ngữi thấy mùi gì lạ trong không khí. Nhưng bất ngờ với quyền năng, Lúthien biến lại nguyên hình đứng nhỏ bé trước con vật khổng lồ kinh dị Carcharoth. Nàng nâng cánh tay và đọc thần chú ra lệnh cho nó đi vào giấc ngủ: “Hỡi linh hồn đã bị lãng quên, giờ hãy rơi vào giấc ngủ, quên đi hiện tại của thể xác tà ma.” Và Carchroth đã ngã xuống như bị đánh trúng bởi một tia sét.

Beren và Lúthien vượt qua cánh cổng, tiến vào những bật thang mê cung và cùng nhau đối phó lại kẻ thù mạnh mẽ nhất của loài người và Elf. Họ tiến đến ngai vàng của Morgoth, mọi thứ xung quanh rùng rợn và kinh hãi, những ngọn đèn lấp loé, vũ khí chết chóc và tra tấn khắp nơi. Beren nằm dưới ngai vàng trong hình hài của một con sói, nhưng Lúthien đã hiện nguyên hình bởi tà phép của Morgoth, hắn nhìn nàng chăm chú. Nàng không loạn trí bởi đôi mắt ấy và vẫn biết nàng là ai, nàng tự xưng tên và đưa ra lời thỉnh cầu phục vụ cho hắn một bài hát. Morgoth nhìn theo vẽ đẹp kiều diễm của nàng, trong tim hắn bổng nỗi lên ý nghĩ đen tối hơn bao giờ hết từ khi đặt chân đến Trung Địa. Hắn cảm thấy xốn xang với sự thèm khát dục vọng. Hắn trông theo nàng, để nàng được tự do một lúc, và trong bí mật tâm trí hắn cảm thấy thoả mãn. Bất ngờ nàng biến khỏi tầm mắt của hắn, và bắt đầu hát một bài hát vô cùng ngọt ngào, một bài hát đầy quyền năng. Hắn chăm chú lắng nghe và trở nên mù quáng trong tăm tối, hắn dõi mắt rong ruổi tìm kiếm hình bóng nàng.

Tất cả thuộc hạ của hắn đã bị bài hát quyền năng của Lúthien đưa vào giấc ngủ, tất cả ánh đèn đang nhoè nhoẹt, nhưng Silmarils trên vương miện sắt của Morgoth phát ra ánh sáng trắng xoá mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Lúthien bất ngờ xuống giọng như cơn mưa lớn đổ vào biển sâu. Nàng quăng chiếc áo thần trước mắt Morgoth, đưa hắn vào giấc mơ đen tối, đến một nơi ngoài khoảng không của vũ trụ, lạnh lẽo và cô độc nơi hắn đã từng bước đến.

Bất ngờ Morgoth ngã xuống, như ngọn đồi trước trận bảo tuyết, té nhào như một cơn sấm sét, nằm xỏng xoài trên mặt đất và mọi thứ dường như đứng yên.

Beren nằm mê như dã thú, nhưng Lúthien đã lay tĩnh chàng lại và chàng trở lại nguyên hình. Chàng lấy ra con dao Angrist và cắt những viên ngọc Silmarils từ trên vương miện sắt của Morgoth.

Khi chàng giữ viên ngọc trong tay, ánh sáng phát ra khắp cơ thể chàng, chàng như trở thành một ngọn đèn sáng chói, nhưng viên ngọc không làm tổn hại thân thể khi chàng chạm đến nó. Trong tấm trí chàng muốn lấy hết ba viên ngọc của Feanor, nhưng con dao Angrist vô cùng sắt bén và những mãnh vỡ của vương miện đã cắt vào mặt Morgoth làm hắn rên rĩ và giật mình thức giấc, tất cả thuộc hạ Angband cũng chợt tĩnh từ cơn mê.

Nỗi kinh hoàng chợt đến với Beren và Lúthien, họ bỏ chạy với mong muốn nhìn ánh sáng thêm một lần nữa trước khi chết. Nhưng khi họ tiến đến cánh cổng thì bị chặn lối bởi Carcharoth bởi nó đã lay tỉnh lại từ cơn mê, nó đã nhìn thấy họ và tiến lại tấn công.

Lúthien đã không còn đủ quyền năng để chống đối lại con sói, nhưng Beren đã che chở cho nàng. Cánh tay phải chàng giữ viên ngọc Silmaril vẫn đang phát sáng. Carchargoth trở nên do dự và sợ hãi bởi vật báu kia: “Hãy cút đi, chạy đi!” Beren gào thét: “Bởi đây là ngọn lửa thần linh, nó sẽ đốt cháy người và tất cả tà ma.” Và chàng tấn công con quái thú với viên ngọc Silmaril trong tay.

Nhưng Carcharoth nhìn đến viên ngọc thần thánh và nó không còn sợ hãi nữa, linh hồn tà mà của nó nỗi lên ngọn lửa gian ác. Bất ngờ nó cắn đứt cánh tay Beren và nuốt chững cánh tay và viên ngọc Silmarils vào bụng. Ngọn lửa thần thánh của Silmaril đốt cháy cơ thể nó, dày xéo da thịt nó. Nó bỏ chạy trong tiếng hú thê thảm, cả thung lũng vang rộ tiếng kêu kinh dị đầy thảm thiết bởi cơn đơn đớn cùng cực của nó. Nó trở nên điên dại, chạy khắp nơi không định hướng và giết chết tất cả kẻ nào cản lối nó cho dù kẻ đó là ai. Nỗi kinh hoàng đã đến khắp nơi trong chốn Beleriand bởi sự hiện diện của con quái thú Carcharoth với viên ngọc Silmarils đang bừng bừng đốt cháy trong bụng.

Giờ Beren nằm đấy đau đớn trong mối nguy hiểm vây quanh, cái chết đang đến gần chàng bởi nọc độc của con sói đang ăn sâu vào cơ thể. Lúthien dùng miệng hút lấy chất độc, nàng dùng chút quyền năng còn lại làm dịu đi nỗi đau đớn của vết thương. Nhưng ở phía sau, sâu trong Angband, bọn lâu la đã tĩnh lại trong cơn thịnh nộ.

Và như thế là nhiệm vụ của Beren và Lúthien xem như không những đã thất bại mà còn rơi vào tình cảnh nguy nan khó lường. Vào thời khắc đó, phía xa kia trên thung lũng, ba con chim khổng lồi đang xuất hiện. Chúng bay đến phương bắc với những đôi cánh oai hùng vượt qua những cơn bão táp. Ở trên cao lãnh địa của Morgoth, chúa tể đại bàng Thorondor đã thấy được những động tĩnh bên dưới, thu hút bởi cơn điên loạn của con sói trước khi Beren ngã xuống.

Ba vị đại bàng đã mang Lúthien và Beren bay qua những đám mây. Bên dưới họ nổi lên những cơn sấm chớp, ánh sáng chói loà, ngọn núi dường như sụp đổ. Lửa và khói độc từ Thangorodrim bốc cháy và bay xa đến tận các vùng khác, người Noldor ở tận Hithlum run rẫy trong sợ hãi. Nhưng Thorondor chúa tể đại bàng đã giải cứu họ và bay đi xa, tìm kiếm những lối đi của thiên đường nơi ánh mặt trời còn đang chiếu sáng và mặt trăng vẫn còn du hành qua những đám mây của những vì tinh tú.

Họ bay đến Dor-nu-Fauglith, vượt qua Taur-nu-Fuin và vùng thung lũng kỳ bí Tumladen. Không một đám mây hay sương mù nào che mờ chốn ấy, và nhìn xuống bên dưới Lúthien đã thấy từ phía xa nguồn ánh sáng trắng phát ra từ những viên ngọc xanh, ánh sáng phát ra từ vương quốc Gondolin nơi đức vua Turgon đang cư ngụ. Nhưng trong lòng Lúthien giờ rối như tơ vò bởi Beren gần như sắp chết, chàng không nói lời nào cũng như không hề mở mắt, chàng không còn hay biết chuyện gì. Cuối cùng đại bàng cũng mang họ đến gần biên giới vương quốc Doriath. Ở nơi đó đại bàng để Lúthien bên cạnh Beren và Huan cũng đến bên nàng và cùng nhau họ chăm sóc vết thương cho Beren.

Nhưng vết thương lần này của chàng không đơn giản như Curufin đã từng gây ra bởi nó đầy nọc độc từ loài ác thú của Morgoth. Rất lâu Beren nằm đấy và linh hồn chàng rời khỏi thể xác lang thanh nơi biến giới của cõi chết, và biết được rằng sự thống khổ đang đeo đuổi chàng đến tận giấc chiêm bao. Rồi bất ngờ chàng tĩnh lại một lần nữa, thấy những chiếc lá đang che chở bầu trời, chàng lại nghe thấy một giọng hát ngọt ngào âu yếm, và ngồi bên cạnh chàng là Lúthien Tinúviel, và thế là mùa xuân lại đến.

Kể từ đó Beren còn có biệt danh Erchamion, vị anh hùng một tay. Cuối cùng chàng đã sống lại bởi tình yêu của Lúthien, cùng nhau họ đi dưới những bóng cây trong khu rừng và không muốn rời xa chốn ấy bởi họ tìm thấy nơi đó niềm hạnh phúc vô biên. Lúthien mong muốn rời khỏi thế sự của cuộc đời, cùng Beren ra đi và sẽ không bao giờ quay lại, quên đi phiền tối, quên đi danh lợi. Nhưng Beren cảm thấy bối rối trong lòng, chàng vẫn không quên lời mình đã hứa và muốn quay về Menegorth, bởi chàng không muốn làm tổn hại đến danh dự của cha chàng, và hơn nữa chàng không muốn nhìn thấy cảnh nàng công chúa Lúthien phải sống chuỗi ngày còn lại trong chốn rừng sâu và chịu mọi đắng cay của loài người, nên đã quyết định cùng nàng trở lại Doriath.

Doriath bấy giờ vắng lặng và buồn tẻ bởi nàng công chúa Lúthien đã mất tích, rất lâu họ tìm kiếm nàng trong tuyệt vọng. Và chuyện cũng kể rằng Daeron người nhạc công tài ba đã rời khỏi mãnh đất ấy và không ai còn nhìn thấy hắn nữa. Hắn đã dốc hết cuộc đời để làm nên những điệu nhạc ngọt ngào dành riêng cho những điệu múa cho công chúa Lúthien. Tình yêu đơn phương của hắn dành cho Lúthien quá tha thiết, hắn tìm kiếm tung tích nàng trong tuyệt vọng, lang thang khắp miền đất lạ, qua những ngọn đồi cao đến tận vùng đất phía đông của Trung Địa. Nơi ấy rất nhiều năm hắn than khóc trong khổ đau bên dòng nước đen cho Lúthien con gái vua Thingol, nàng công chúa xinh đẹp và thần thánh nhất trong tất cả những đứa con của Ílluvatar.

Vào thời điểm đó đức vua Thingol đã biết được rằng Lúthien đã phiêu bạc rất xa vương quốc Doraith, những tin tức bí mật từ Celegorm đến với ngài rằng Felagund và Beren đều đã chết, nhưng Lúthien thì vẫn còn đang ở tại Nargothrond, và Celegorm muốn kết hôn cùng nàng. Thingol vô cùng nóng giận với những tin tức trên, gởi người dọ thám nguồn cơ và ông muốn gây chiến với Nargothrond, nhưng lại nhận được tin rằng Lúthien đã trốn thoát và giờ đây Celegorm và Curufin đã bị trục xuất ra khỏi vương quốc Nargothrond. Ông do dự bởi không có đủ sức mạnh chống lại cả bảy người con của Feanor.

Nhưng những người ông đưa đi khi đến gần biên giới phía bắc đều gặp phải mối nguy hiểm mà họ không ngờ đến, họ bị hạ sát bởi con sói hung tàn và điên loạn Carcharoth. Trong cơn điên loạn, nó chạy khắp nơi trong cơn đói khát, vượt qua Taur-nu-Fuin đến tận bên kia phía đông. Không gì có thể cản trở nó, và kể cả sức mạnh từ thần thông của Melain vẫn không làm nó chùn bước, định mệnh đã đưa đẩy nó bởi sức mạnh của viên ngọc Silmaril vẫn bừng bừng đốt cháy và dày xéo cơ thể nó. Cuối cùng nó đến khu rừng Doriath, vạn vật phải bỏ chạy trong cơn kinh hoàng. Tất cả người đức vua Thingol phái đi đều bị nó giết sạch duy chỉ có Mablung, vị cận thần của đức vua là trốn thoát và ông mang tin xấu về cho đức vua Thingol.

Trong giờ khắc đen tối đó, Beren và Lúthien đã trở về, tin tức về sự trở về của họ đã mang đến những điệu nhạc hân hoan trong lòng mọi người. Họ cuối cùng đã đến cổng Menegroth và rất nhiều người theo sau họ. Beren đưa Lúthien đến trước ngai vàng đức vua Thingol, ông nhìn Beren đầy vẽ ngạc nhiên, kẻ mà ông cứ ngỡ đã chết, nhưng ông vẫn không dành một chút tình thương nào cho chàng bởi sự tan tác và điêu tàn mà chàng đã mang đến cho Doriath. Nhưng Beren quỳ trước mặt đức vua và nói: “Tôi đã quay về và đã giữ vững lời hứa, và đến đây đế lấy những gì thuộc về mình.”

Thingol trả lời: “Nhiệm vụ của ngươi là gì? Và đã hứa những gì?”

Beren đáp: “Tôi đã hoàn thành sứ mệnh, và một viên ngọc Silamril đã ở trong tay tôi.”

Thingol đáp: “Hãy đưa nó cho ta!”

Beren đưa tay trái ra, chàng từ từ mở từng ngón tay nhưng bên trong không có vật gì. Đoạn chàng nâng cánh tay phải; và từ giờ khắc đó chàng tự xưng là Camlost, kẻ trắng tay.

Nhưng Thingol cảm thấy xúc động trong lòng, và Beren ngồi bên trái cùng Lúthien ngồi bên phải ngai vàng, họ kể lại toàn bộ những gì xảy ra trong cuộc hành trình đầy gian nan. Tất cả mọi người cùng nhau lặng yên lắng nghe câu chuyện của họ đầy kinh ngạc.

Vua Thingol lặng lẽ nhìn Beren và cảm thấy người đàn ông này không giống như những kẻ phàm tục tầm thường, và với tình yêu của Lúthien ông thấy nó vô cùng mới lạ, mầu nhiệm và mạnh mẽ, không một sức mạnh nào giờ đây có thể chia cách con gái ông với Beren. Cuối cùng ông cũng chấp nhận lời thỉnh cầu của Beren, Beren nắm lấy tay Lúthien trước ngai vàng của cha nàng.

Nhưng niềm vui không được lâu vì bóng tối đang đến gần Doriath bởi sự xuất hiện của con quái thú Carcharoth, mọi người trở nên sợ hãi, sự hiểm nguy mà nó tạo ra gây nên nỗi kinh hoàng khắp chốn. Beren nghe thấy câu chuyện về con sói và hiểu được rằng nhiệm vụ của mình vẫn chưa hoàn thành.

Ngày Carchargoth càng tiến gần Menegroth, họ chuẩn bị cuộc hành trình săn lùng để tiêu diệt nó. Những người ra đi bao gồm: Huan chó săn từ Valinor, Mablung cánh tay oai lực, Beleg cung thủ tài ba, Beren Erchamion và đức vua Thingol của Doriath. Họ khởi hành vào buổi sáng vượt qua con sông Eschamion. Nhưng Lúthien ở lại phía sau cánh cổng Menegroth, bóng tối bao vây nàng và cảm thấy có điều gì kinh hoàng đang chờ đợi nàng.

Đoàn người đã chuyển từ hướng đông sang bắc, theo con sông cuối cùng họ cũng đến gần con sói Carcharoth trong thung lũng đen, bên dưới là con thác Esgalduin đang ầm ầm sóng dỗ. Ở chân ngọn thác, Carcharoth đang uống nước để dịu đi cơn khát, nó tru lên những tiếng hú kinh dị, và từ tiếng kêu đó họ đã phát hiện hành tung của nó. Nhưng nó đã để ý sự xuất hiện của họ từ lâu, chờ đợi mà không cần tấn công họ bất ngờ. Có lẽ là trái tim gian xảo của loài sói đã thức tỉnh, và vào thời điểm nỗi đau của nó đã vơi đi phần nào bởi dòng nước ngọt ngào của Esgalduin, và khi họ tiến đến tấn công nó đã nhanh nhẩu trốn thoát và ẩn mình chờ đợi. Họ canh phòng khắp nơi, bóng tối bao phủ cả khu rừng.

Beren đứng kề bên Thingol và bất ngờ họ phát giác Huan đã rời khỏi họ từ lúc nào. Bởi Huan không còn kiên nhẫn đợi chờ và nó một mình ra đi tìm kiếm và tiêu diệt con sói gian xảo kia. Nhưng Carcharoth đã tìm cách trốn tránh Huan. Nó bất ngờ tấn công đức vua Thingol, Beren ngay lập tức phóng ngọn giáo để giết nó, nhưng nó đã nhanh chóng tránh kịp và nhảy đến cắn lấy chàng. Vào lúc đó Huan đã quay trở lại và đó là trận chiến thảm khốc giữa Huan chó săn từ thiên đường Valinor và Carcharoth quái thú của Morgoth, kẻ được tạo ra nhầm mục đích tiêu diệt Huan. Không một trận chiến nào giữa sói và chó săn xảy ra như thế, phía xa bờ biển Huan nghe văng vẵng tiếng còi của vị thần Orome và những linh hồn của Valar, nhưng tiếng tru của Carcharoth là sự căm hờn của Morgoth, tàn bạo hơn những chiếc nanh thép, những tản đá nứt vỡ và rơi rớt từ trên cao vào tận đáy sâu của con thác Esgalduin. Nơi đó chúng chiến đấu nhau cho đến chết, nhưng Thingol không để ý để cục diện của trận đấu bởi ngài đang ngồi bên Beren, chàng đang bị thương trầm trọng và khó bề cứu chữa.

Trong giờ khắc ấy, Huan đã giết được Carcharoth, nhưng cũng nơi đó trong khu rừng Doriath số phận và nhiệm vụ của nó trên cõi đời đã hoàn thành. Huan đang bị thương rất nặng, những nọc độc của Morgoth đang ăn sâu vào cơ thể. Nó đến bên Beren và lên tiếng nói chuyện lần thứ ba, nó nói lời tạm biệt cùng Beren trước khi rời khỏi cuộc đời. Beren không nói được lời nào, chàng đặt tay vuốt ve Huan, và thế là họ từ biệt nhau mãi mãi.

Mablung và Beleg nhanh chóng đến viện trợ đức vua, nhưng khi đến nơi nhìn vào những gì đã xảy ra họ quăng vũ khí sang một bên. Đoạn Mablung lấy một con dao và mổ bụng con sói, bên trong da thịt nó bị đốt cháy bởi ngọn lửa của viên ngọc thần thánh, ánh sáng Silmaril bắt đầu phát sáng khắp khu rừng. Trong sợ hãi Mablung chạm đến Silmaril và đặt nó vào tay của Beren. Beren nắm chặt nó trong tay và trao lại cho đức vua Thingol: “Giờ đây nhiệm vụ tôi đã hoàn thành.” Chàng nói. “Và số phận tôi đã đến hồi kết thúc.” Chàng không còn nói thêm lời nào.

Họ mang Beren con trai Barahir quay về cùng với xác chết của Huan bên cạnh, bóng tối phủ đầy khi họ trở về Menegroth. Tại gốc cây Hirilorn, cây sồi vĩ đại nơi Lúthien đã trông thấy họ chầm chậm bước về. Nàng chạy đến ôm lấy Beren, xin chàng hãy chờ đợi ở phía xa kia bờ biển tây. Beren nhìn vào đôi mắt nàng và linh hồn chàng cũng rời khỏi thể xác, anh sáng những vì sao cũng nhoè nhạt, bóng tối bao trùm Lúthien. Thế là Beren đã hoàn thành xong nhiệm vụ chiếm lấy viên ngọc Silmaril, nhưng câu chuyện trong thiên niên sử Lay of Leithian vẫn chưa đến hồi kết thúc.

Linh hồn của Beren nén lại trong căn nhà của vị thần Mandos, không muốn rời khỏi thế giới cho đến khi Lúthien đến và nói lời tạm biệt cùng chàng trước bờ biển Outer Sea, nơi ấy linh hồn con người sau khi chết sẽ đến và sẽ không bao giờ quay trở lại với cõi đời. Lúthien đã rơi vào bóng tối, và cuối cùng linh hồn nàng rời khỏi thể xác, cơ thể nàng nằm đấy như một bông hoa lìa cành, nằm bơ vơ trên bờ cỏ.

Và mùa đông đang đến, một màu xám xịt len lõi trong lòng đức vua Thingol. Nhưng Lúthien đã đến ngôi nhà Mandos, nơi dừng chân của Eldar ở phía xa bờ biển tây của thế giới. Sắc đẹp của nàng lộng lẫy hơn tất cả những gì đẹp nhất trên đời, và nỗi khổ đau của nàng hơn cả nỗi khổ đau của Valar. Nàng quỳ trước chân Mandos và hát cho ngài nghe một bài ca về mối tình ngang trái.

Bài hát nàng ca là một bài ca đẹp nhất mà ngôn ngữ có thể diễn tả, một bài hát khổ đau nhất mà thế giới đã từng nghe. Không thay đổi, bất diệt và nó vẫn còn được hát trên cõi Valinor vượt xa thính giác của thế giới. Valar lắng nghe trong buồn bả bởi Lúthien đã xướng lên hai làn điệu, nỗi khổ đau của Eldar và sự buồn đau của loài người, những đứa con của Illuvatar được ngài cho trú ngụ trên cõi Arda, vương quốc trái đất với vô vàn tinh tú. Lúthien quỳ trước mặt Mandos, nước mắt tuôn trào như những cơn mưa đổ trên những viên đá. Mandos cảm thấy xót xa cho số phận của họ, ngài cảm động như chưa có chuyện gì có làm thể cảm động đến thế.

Ngài kêu gọi linh hồn Beren, và thế là Lúthien và Beren lại gặp nhau một lần nữa với linh hồn sau khi chết ở phía xa bờ biển tây. Nhưng vị thần Mandos không có quyền lực cai trị linh hồn của loài người, hoặc ông có thể thay đổi định mệnh của những đứa con của Illuvatar. Ngài đến tìm gặp Manwë, chúa tể của Valar người cai trị thế giới thay cho đấng Illuvatar, và Manwë tìm đến lời dạy bảo của Illuvatar trong tấm trí của ngài.

Và đây là những lựa chọn dành cho Lúthien. Bởi những công sức và khổ đau của nàng, nàng sẽ được giải thoát từ Mandos và đi đến Valimar, nơi ấy nàng sống cho đến ngày tàn của thế giới, quên đi những buồn đau mà nàng từng nếm lấy. Tuy nhiên Beren sẽ không đến cùng nàng bởi Valar không được phép giữ linh hồn chàng lại bởi đó là món quà mà Illuvatar ban tặng cho loài người. Nhưng có thêm một lựa chọn khác đó là nàng sẽ quay về lại Trung Địa, và đi cùng với nàng là Beren, ở đó họ sẽ sống vơi nhau một lần nữa, nhưng sẽ không chắc chắn là hạnh phúc vĩnh cửu. Lúthien sẽ trở thành kẻ phàm tục, và sẽ chịu đựng cái chết lần thứ hai, số phận của nàng sẽ như loài người sau khi chết sẽ rời khỏi thế giới mãi mãi và sắc đẹp của nàng chỉ còn là những gì trong trí nhớ của người đời.

Với số phận đó nàng đã chọn, rời khỏi vùng đất thần linh và chờ đợi dù những gì diễn ra phía trước cùng với Beren. Sự lựa chọn của nàng đã đem hai giống loài Elf và Người đến gần bên nhau và là một quyết định quan trọng có thể ảnh hưởng đến toàn bộ lịch sử của Trung Địa.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3