Máu của Olympus - Chương 13 - 14

Chương 13. Nico

ĐIỂU CUỐI CÙNG NICO NGHE THẤY là Huấn luyện viên Hedge càu nhàu, “Ừm, điều này không tốt.”

Cậu tự hỏi lần này cậu đã làm gì sai. Có lẽ cậu đã dịch chuyển họ đến một hang của Cyclops, hoặc ba trăm mét trên một ngọn núi lửa khác. Cậu không thể làm gì với điều đó. Tầm nhìn của cậu biến mất. Những cảm giác khác của cậu đang mất đi. Đầu gối cậu oằn lại và cậu mê man.

Cậu cố gắng làm mình hoàn toàn bất tỉnh.

Những giấc mơ và cái chết là những người bạn cũ của cậu. Cậu biết làm cách nào để tìm được đường biên giới bóng tối của chúng. Cậu gửi đi những suy nghĩ, tìm kiếm Thalia Grace.

Cậu vội vã vượt qua những mảnh vỡ thường thấy của những kí ức đau thương – mẹ cậu mỉm cười với cậu, gương mặt bà được chiếu sáng bởi ánh sáng mặt trời lan tỏa trên kênh đào Grand Venice; chị gái cậu Bianca đang cười khi cô kéo cậu vào một trung tâm mua sắm ở Washington, D.C., cái mũ mềm màu xanh lá cây của cô che đi đôi mắt và những nốt tàn nhang lốm đốm trên mũi cô. Cậu thấy Percy Jackson trên một vách đá đầy tuyết bên ngoài tòa thị chính Westover, che chở cho Nico và Bianca khỏi con manticore[1] khi Nico chộp lấy một bức tượng Mythomagic[2] nhỏ và thì thầm, em sợ. Cậu thấy Minos, tên cố vấn ma già nua của cậu, dẫn cậu đi qua Mê Cung. Nụ cười của Minos lạnh lùng và tàn nhẫn. Đừng lo lắng, con trai của Hades. Cậu sẽ được báo thù.

[1] Manticore: một sinh vật đầu người, cơ thể sư tử và đuôi bọ cạp.

[2] Mythomagic: là một bộ sưu tập thẻ và tượng các vị thần Nico thường chơi

Nico không thể ngăn những kí ức. Chúng làm hỗn loạn những giấc mơ của cậu như những hồn ma ở Asphodel – một đám không mục đích, buồn bã cầu xin sự chú ý. Cứu tôi, chúng dường như thì thầm. Nhớ đến tôi. Giúp tôi. Làm tôi thoải mái.

Cậu không dám ngừng lại để chăm chú vào chúng. Chúng sẽ chỉ nghiền nát cậu với những mong muốn và hối tiếc. Điều tốt nhất cậu có thể làm là tập trung và chen lấn qua.

Mình là con của Hades, cậu nghĩ. Mình đi đến nơi mình muốn. Bóng tối là đặc quyền của mình.

Cậu tiến về phía trước băng qua một vùng địa hình xám đen, tìm kiếm những giấc mơ của Thalia Grace, con gái của Zeus. Thay vào đó, mặt đất tan ra dưới chân cậu và cậu ngã vào một xoáy nước quen thuộc – cabin Hypnos tại Trại Con Lai.

Bị che lấp dưới những đống khăn quàng cổ lông, những á thần đang ngáy rúc mình trong giường của chúng. Phía trên lò sưởi, một nhánh cây đen nhỏ những giọt nước trắng sữa từ sông Lethe vào một cái tô. Một ngọn lửa vui vẻ nổ tanh tách trong lò sưởi. Phía trước nó, trong một cái ghế bành da, cố vấn trưởng của Cabin Mười Lăm ngủ gà ngủ gật – một cậu bé bụng phệ với mái tóc vàng hoe ương bướng và một khuôn mặt ngơ ngơ hiền lành.

“Clovis,” Nico gầm lên, “vì các vị thần, ngừng quá mãnh liệt!”

Đôi mắt Clovis run rẩy mở ra. Cậu quay sang và nhìn Nico chằm chằm, mặc dù Nico biết đây chỉ là một phần cảnh mộng của chính Clovis. Clovis thật sẽ vẫn đang ngáy trên chiếc ghế bành ở trại.

“Ồ, xin chào…” Clovis ngáp đủ rộng để nuốt một tiểu thần. “Xin lỗi. Tớ lại kéo cậu đi chệch hướng một lần nữa à?”

Nico nghiến răng. Chẳng có gì phải buồn phiền. Cabin Hypnos giống như nhà ga trung tâm Grand cho hoạt động mơ. Bạn không thể đi đến bất cứ đâu mà không thỉnh thoảng đến đó.

“Miễn là tớ ở đây,” Nico nói, “hãy chuyển một tin nhắn. Nói với Chiron tớ đang trên đường với một vài người bạn. Bọn tớ đang mang theo Athena Parthenos.”

Clovis dụi mắt. “Vậy nó là thật? Cậu đang mang nó như thế nào? Cậu đã thuê một cái xe tải hay gì đó à?”

Nico giải thích súc tích nhất có thể. Những tin nhắn gửi qua giấc mơ có khuynh hướng bị mờ nhạt ngoài rìa, đặc biệt khi bạn đang giải quyết với Clovis. Càng đơn giản, càng tốt.

“Bọn tớ bị một tên thợ săn bám theo,” Nico nói. “Tớ nghĩ là một trong những người khổng lồ của Gaia. Cậu có thể gửi tin nhắn đó đến Thalia Grace được không? Cậu giỏi việc tìm kiếm mọi người trong giấc mơ hơn tớ. Tớ cần lời khuyên của chị ấy.”

“Tớ sẽ cố.” Clovis lần mò một ly sô-cô-la nóng trên bàn. “Ừ, trước khi cậu đi, cậu có một giây không?”

“Clovis, đây là một giấc mơ,” Nico nhắc nhở cậu. “Thời gian là chất lỏng.”

Mặc dù như cậu đã nói, Nico lo lắng về điều gì đang xảy ra ở thế giới thật. Cơ thể của cậu có thể đang lao thẳng xuống cái chết, hay bị đám quái vật vây quanh. Cậu vẫn không thể ép bản thân mình thức dậy – không sau lượng năng lượng cậu đã dùng hết vào việc di chuyển trong bóng tối.

Clovis gật đầu. “Đúng… Tớ đang nghĩ cậu có lẽ nên thấy điều gì đã xảy ra hôm nay ở hội đồng chiến tranh. Tớ đã ngủ một vài lúc, nhưng...”

“Cho tớ xem,” Nico nói.

Cảnh thay đổi. Nico thấy mình ở trong phòng tập thể ở Nhà Lớn, tất cả các thủ lĩnh trại tụ tập xung quanh bàn bóng bàn.

Nhân mã Chiron ngồi ở một đầu, cơ thể ngựa phía sau của ông ngồi trọn vẹn trong cái xe lăn ma thuật của mình vì vậy ông trông như một người bình thường. Mái tóc xoăn nâu và râu của ông có nhiều chùm xám hơn vài tháng trước. Những nếp nhăn hằn sâu trên mặt ông.

“... những thứ chúng ta không thể kiểm soát,” ông đang nói. “Bây giờ hãy xem xét lại hàng phòng thủ của chúng ta. Chúng ta đứng ở đâu?”

Clarisse từ cabin Ares ngồi về phía trước. Cô là người duy nhất mặc đầy đủ áo giáp, rất đặc trưng. Clarisse có lẽ ngủ trong những thiết bị chiến đấu của mình. Khi cô lên tiếng, cô diễn tả với con dao găm của mình, làm những cố vấn khác tránh xa khỏi cô.

“Hàng phòng ngự của chúng ta hầu như vững chắc,” cô nói. “Những trại viên sẵn sàng chiến đấu như họ luôn như thế. Chúng ta kiểm soát bãi biển. Tàu chiến của chúng ta không bị hô đứng lại ở eo biển Long Island, nhưng những con đại bàng khổng lồ ngu ngốc chiếm lĩnh không phận của chúng ta. Trong đất liền, ở cả ba hướng, những tên man rợ đã hoàn toàn cắt đứt đường chúng ta.”

“Họ là người La Mã,” Rachel Dare nói, vẽ nguệch ngoạc với một điểm đánh dấu trên đầu gối quần jeans của cô. “Không phải những tên man rợ.”

Clarisse chĩa con dao găm vào Rachel. “Về đám liên minh của bọn chúng thì sao, hả? Cậu đã thấy đám hai đầu đến từ hôm qua chứ? Hoặc những gã đầu chó tỏa ánh sáng đỏ với những cái búa tạ khổng lồ? Chúng trông rất man rợ với tớ. Sẽ thật tốt nếu cậu đã đoán trước bất cứ điều nào trong đó, nếu sức mạnh Tiên tri của cậu không bị hỏng khi chúng ta cần nó nhất!”

Gương mặt Rachel chuyển sang đỏ như tóc cô. “Đó hầu như không phải lỗi của tớ. Có điều gì đó không đúng với món quà tiên tri của Apollo. Nếu tớ biết làm sao để sửa nó...”

“Cô ấy đúng.” Will Solace, cố vấn trưởng nhà Apollo, nhẹ nhàng đặt tay lên cổ tay Clarisse. Không nhiều trại viên có thể làm điều đó mà không bị đâm, nhưng Will có một cách để xoa dịu cơn giận của mọi người. Cậu để cô hạ con dao của mình xuống. “Mọi người trong nhà bọn tớ đều bị ảnh hưởng. Không chỉ Rachel.”

Mái tóc vàng hoe bờm xờm và đôi mắt xanh da trời nhạt của Will nhắc Nico nhớ đến Jason Grace, nhưng sự tương tự kết thúc ở đó.

Jason là một chiến binh. Bạn có thể nói vậy từ sự mãnh liệt của cái nhìn chằm chằm của cậu, sự cảnh giác kiên định của cậu, năng lượng cuộn lên trong cơ thể cậu. Will Solace giống một con mèo gầy và cao lêu nghêu vươn mình dưới ánh nắng mặt trời. Những chuyển động của cậu ra rất thoải mái và không đe dọa, cái nhìn của cậu ta nhẹ nhàng và xa xăm. Trong cái áo thun LƯỚT SÓNG Ở BARBADOS bạc màu của cậu, cái quần sooc cắt và đôi dép tông, cậu trông không công kích như một á thần có thể thấy, nhưng Nico biết cậu ta dũng cảm khi tấn công. Trong suốt trận chiến ở Manhattan, Nico đã thấy cậu hành động – lính cứu thương tốt nhất của trại, liều mạng để cứu những trại viên bị thương.

“Bọn tớ không biết điều gì đang xảy ra ở Delphi,” Will tiếp tục. “Cha tớ không trả lời bất cứ lời cầu nguyện nào, hay xuất hiện trong bất kì giấc mơ… Ý tớ là, tất cả các vị thần đều im lặng, nhưng điều này không giống như Apollo. Điều gì đó không đúng.”

Bên kia bàn, Jake Mason càu nhàu. “Có lẽ kẻ phá-hủy-bẩn-thỉu La Mã này người chỉ huy tấn công – Octavian tên-cậu-ta-là-gì. Nếu tớ là Apollo và hậu duệ của tớ cư xử như thế, tớ sẽ muốn đi trốn để khỏi phải xấu hổ.”

“Tớ đồng ý,” Will nói. “Tớ ước tớ là một người bắn cung giỏi hơn… Tớ sẽ không phiền bắn người họ hàng La Mã rớt khỏi con ngựa cao của cậu ta. Thậm chí, tớ ước tớ có thể dùng bất kì món quà nào của cha tớ để ngăn chặn trận chiến này.” Cậu nhìn xuống đôi tay mình chán ghét. “Không may, tớ chỉ là một người chữa thương.”

“Tài năng của cháu là cần thiết,” Chiron nói. “Ta sợ chúng ta sẽ cần chúng sớm thôi. Về việc thấy tương lai… Yêu nữ mình chim Ella thì sao? Cô ta có đề nghị bất kì lời khuyên nào từ sách Sibylline không?”

Rachel lắc đầu. “Điều tồi tệ làm đe dọa trí khôn của cô ấy. Những nữ thần chim ghét bị giam hãm. Từ khi những người La Mã bao vây chúng ta… ừm, cô ấy cảm thấy bị mắc bẫy. Cô ấy biết Octavian có ý định bắt cô. Đó là tất cả những gì Tyson và cháu có thể làm để giữ cô ấy không bay đi.”

“Sẽ là tự tử,” Butch Walker, con trai của Iris, khoanh đôi tay lực lưỡng của cậu ta. “Với những con đại bàng La Mã đó trên bầu trời, việc bay đi không an toàn. Tớ đã mất hai con pegasus.”

“Ít nhất Tyson đã mang đến vài người bạn Cyclops của cậu ấy đến giúp đỡ,” Rachel nói. “Đó là một tin tốt nho nhỏ.”

Bên kia bàn ăn uống, Connor Stoll cười lớn. Cậu ta có một nắm bánh quy Ritz trên một tay và một lon Easy Cheese[3] trên tay kia. “Một tá những Cyclops trưởng thành? Đó là rất nhiều tin tốt! Hơn nữa, Lou Ellen và những đứa con của Hecate đã cài đặt những hàng rào pháp thuật, và toàn bộ nhà Hermes đã sắp đặt thành hàng trên những ngọn đồi với bẫy và lưới và tất cả những thứ ngạc nhiên xinh xắn cho bọn La Mã!”

[3] Easy Cheese: là một loại pho-mát trong bình xịt như kem.

Jake Mason cau mày. “Hầu hết những thứ các cậu trộm từ boong-ke Chín và cabin Hephaestus.”

Clarisse càu nhàu tán thành. “Họ thậm chí còn trộm mìn xung quanh nhà Ares. Làm sao cậu trộm được những quả mìn sống?”

“Bọn tớ trưng dụng chúng cho nỗ lực chiến tranh.” Connor phun toàn bộ Easy Cheese vào miệng cậu ta. “Ngoài ra, các cậu có rất nhiều đồ chơi. Các cậu có thể chia sẻ!”

Chiron quay sang bên trái, nơi thần rừng Grover Underwood ngồi im lặng, đặt ngón tay trên ống sáo sậy của mình. “Grover? Có gì từ những linh tinh tự nhiên?”

Grover thở dài nặng nề. “Thậm chí vào những ngày đẹp trời, thật khó để tổ chức các nữ thần và nữ thần rừng. Với sự khuấy động của Gaia, họ gần như bị mất phương hướng như các vị thần. Katie và Miranda từ nhà của Demeter giờ đang ở ngoài đó cố gắng giúp đỡ, nhưng nếu Mẹ Đất thức giấc…” Cậu nhìn quanh bàn lo lắng. “Ồ, cháu không thể hứa những khu rừng sẽ an toàn. Hoặc những ngọn đồi. Hoặc những cánh đồng dâu. Hoặc...”

“Tuyệt.” Jake Mason hích Clovis, người đang bắt đầu ngủ. “Vậy chúng ta làm gì?”

“Tấn công.” Clarisse đập lên bàn bóng bàn, làm mọi người lưỡng lự. “Người La Mã đang có thêm nhiều quân tiếp viện từng ngày. Chúng ta biết chúng lên kế hoạch xâm lược chúng ta vào mùng một tháng Tám. Tại sao chúng ta nên để chúng lên lịch? Tớ chỉ có thể đoán chúng đang đợi để tập hợp thêm lực lượng. Chúng đã đông hơn chúng ta rồi. Bây giờ chúng ta nên tấn công, trước khi chúng trở nên mạnh hơn; hãy đi chiến đấu với chúng!”

Malcolm, người đang đảm nhận vị trí cố vấn trưởng cho nhà Athena, giơ nắm tay lên miệng ho. “Clarisse, tớ hiểu ý cậu. Nhưng cậu đã từng nghiên cứu công trình của người La Mã chưa? Trại tạm thời của họ còn phòng ngự tốt hơn Trại Con Lai. Tấn công vào căn cứ của họ, chúng ta sẽ thảm bại.”

“Vậy chúng ta chỉ đợi?” Clarisse hỏi. “Để chúng chuẩn bị đầy đủ lực lượng trong khi Gaia sắp thức giấc? Tớ cần bảo vệ người vợ đang mang thai của Huấn luyện viên Hedge. Tớ sẽ không để bất cứ điều gì xảy ra với cô ấy. Tớ nợ Hedge mạng mình. Ngoài ra, tớ đã huấn luyện nhiều trại viên hơn cậu, Malcolm. Tinh thần của họ đang xuống thấp. Mọi người sợ hãi. Nếu chúng ta bị vây hãm chín ngày nữa...”

“Chúng ta nên bám theo kế hoạch của Annabeth.” Connor Stoll nhìn nghiêm túc hơn bao giờ hết, mặc dù Easy Cheese đầy miệng cậu ta. “Chúng ta phải chống cự cho đến khi cô ấy mang bức tượng Athena ma thuật trở về đây.”

Clarisse trợn mắt. “Ý cậu là nếu pháp quan La Mã đó mang bức tượng trở lại đây. Tớ không hiểu Annabeth đang nghĩ gì, cộng tác với kẻ thù. Mặc dù nếu người La Mã muốn mang cho chúng ta bức tượng – điều bất khả thi – chúng ta nên tin điều đó sẽ mang lại hòa bình à? Bức tượng đến và đột ngột những người La Mã hạ vũ khí xuống và bắt đầu nhảy múa, ném hoa à?”

Rachel bỏ chiếc bút đánh dấu của mình xuống. “Annabeth biết cô ấy đang làm gì. Chúng ta phải thử vì hòa bình. Trừ khi chúng ta có thể đoàn kết người Hy Lạp và La Mã, các vị thần sẽ không được hàn gắn. Trừ khi các vị thần được hàn gắn, chúng ta không có cách nào giết những người khổng lồ. Và trừ khi chúng ta giết những người khổng lồ...”

“Gaia thức giấc,” Connor nói. “Trò chơi kết thúc. Xem này, Clarisse, Annabeth đã gửi cho tớ một tin nhắn từ Tartarus. Từ Tartarus quái đản. Bất cứ ai có thể làm điều đó… này, tớ nghe theo họ.”

Clarisse mở miệng để trả lời, nhưng khi cô lên tiếng đó là giọng của Huấn luyện viên Hedge: “Nico, tỉnh dậy. Chúng ta gặp rắc rối.”

Chương 14. Nico

NICO NHANH CHÓNG NGỒI DẬY cậu đụng đầu vào mũi thần nông.

“ỐI! Xì, nhóc, đầu ngươi cứng quá!”

“X... xin lỗi, Huấn luyện viên.” Nico nháy mắt, cố gắng định thần. “Chuyện gì đang xảy ra?”

Cậu không thấy bất kì đe dọa ngay lập tức nào. Họ cắm trại trên một bãi cỏ đầy ánh nắng mặt trời ở giữa một quảng trường công cộng. Những vườn cúc vạn thọ cam nở rộ quanh họ. Reyna đang cuộn mình lại ngủ, với hai con chó kim loại dưới chân. Một hòn đá được ném đi, những đứa trẻ đang chơi đuổi bắt quanh một đài phun nước cẩm thạch trắng. Tại một quán cà phê vỉa hè gần đó, sáu người nhấp ngụm cà phê dưới bóng của những cái ô vỉa hè. Vài xe tải chở hàng được đậu theo rìa quảng trường, nhưng không có sự di chuyển. Những khách bộ hành duy nhất là một vài gia đình, có lẽ người địa phương, thưởng thức một buổi chiều ấm áp.

Quảng trường lát đá cuội, được làm cạnh với những tòa nhà vữa trắng và những cây chanh. Ở trung tâm dựng đứng một bộ khung được bảo quản tốt của một đền thờ La Mã. Cái móng vuông của nó trải dài có lẽ rộng mười lăm mét và cao ba mét, với một bề mặt nguyên vẹn của những cột Corin cao bảy mét rưỡi nữa. Và trên đỉnh của dãy cột…

Miệng Nico trở nên khô khốc. “Ôi, Styx.”

Bức tượng Athena Parthenos nằm một bên trên đỉnh của những cây cột như một ca sĩ câu lạc bộ đêm nằm ườn ra trên một cây đàn piano. Theo chiều dọc, bà ấy gần như phù hợp một cách hoàn hảo, nhưng với Nike trong bàn tay mở của bà bà hơi quá lớn. Bà ta trông như bà có thể ngã về phía trước bất cứ lúc nào.

“Bà ấy đang làm gì trên đó?” Nico hỏi.

“Cậu nói ta nghe.” Hedge chà chà cái mũi thâm tím của mình. “Đó là nơi chúng ta đã xuất hiện. Chúng ta suýt nữa đi đời, nhưng may mắn ta có những móng guốc lanh lợi. Cậu bất tỉnh, treo trong bộ yên của cậu như một lính nhảy dù bị vướng đến khi bọn ta cố lôi cậu xuống.”

Nico thử phác họa cảnh đó, sau lại quyết định cậu thà không làm. “Đây là Tây Ban Nha à?”

“Bồ Đào Nha,” Hedge nói. “Cậu đã đi quá đích. Nhân tiện, Reyna nói tiếng Tây Ban Nha; cô ấy không nói tiếng Bồ Đào Nha. Dù sao, trong khi cậu đang ngủ, bọn ta phát hiện ra thành phố này là Évora. Tin tốt: nó là một thành phố nhỏ không nhộn nhịp. Không ai làm phiền chúng ta. Không ai có vẻ chú ý đến Athena khổng lồ ngủ trên đỉnh đền thờ La Mã, nơi được gọi là Đền thờ của Diana, trong trường hợp cậu đang tự hỏi. Và những người ở đây đánh giá cao màn trình diễn đường phố của ta. Ta đã kiếm được mười sáu euro.”

Ông cầm cái mũ bóng chày của mình lên, nó kêu loảng xoảng với những đồng xu.

Nico cảm thấy ốm yếu. “Trình diễn đường phố?”

“Một chút hát hò,” huấn luyện viên nói. “Một chút nghệ thuật chiến tranh. Một vài nghệ thuật khiêu vũ.”

“Chà.”

“Ta biết! Người Bồ Đào Nha biết thưởng thức. Dù sao, ta cho đây là một nơi tốt để nghỉ ngơi một vài ngày.”

Nico nhìn ông chằm chằm. “Một vài ngày?”

“Này, nhóc, chúng ta không có nhiều sự lựa chọn. Trong trường hợp cậu không chú ý, cậu đã làm việc đến chết với tất cả những cú nhảy bóng tối đó. Chúng ta đã cố gắng gọi cậu dậy tối qua. Không được!”

“Vậy tôi đã ngủ suốt...”

“Khoảng ba mươi sáu tiếng. Cậu cần nó.”

Nico vui vì cậu đang ngồi. Nếu không thì cậu sẽ ngã xuống. Cậu có thể thề cậu chỉ ngủ vài phút, nhưng bởi vì tình trạng lơ mơ của cậu giảm đi cậu nhận ra mình cảm thấy đầu óc rõ ràng và thư thái hơn cậu từng có trong tuần, có lẽ từ lúc trước khi cậu đi tìm Cửa Tử.

Dạ dày cậu gầm lên. Huấn luyện viên Hedge nhướng mày.

“Cậu hẳn đói rồi,” thần nông nói. “Hoặc vậy, hoặc dạ dày cậu nói tiếng con nhím Âu. Đó hoàn toàn là một lời phát biểu của nhím Âu.”

“Thức ăn sẽ tốt,” Nico đồng ý. “Nhưng đầu tiên, tin xấu là gì… Ý tôi là, bên cạnh bức tượng đang nằm ngang? Ông nói chúng ta gặp rắc rối.”

“Ồ, phải.” Huấn luyện viên chỉ về một cái cổng tò vò ở góc quảng trường. Đứng trong bóng tối là một cái bóng tỏa sáng, ngờ ngợ giống con người bao bọc bên ngoài là những ngọn lửa xám. Những nét của linh hồn lờ mờ, nhưng nó có vẻ đang gật đầu ra hiệu với Nico.

“Người Cháy xuất hiện vài phút trước,” Huấn luyện viên Hedge nói. “Hắn ta không đến gần hơn. Khi ta cố gắng đi qua đó, hắn ta biến mất. Không chắc liệu hắn có phải là một mối đe dọa hay không, nhưng hắn có vẻ muốn gặp cậu.”

Nico cho đó là một cái bẫy. Hầu như mọi thứ đều thế.

Nhưng Huấn luyện viên Hedge hứa ông có thể bảo vệ Reyna một lát nữa và, theo khả năng mỏng manh linh hồn có gì đó hữu ích để nói, Nico quyết định nó xứng đáng để liều.

Cậu rút lưỡi kiếm sắt Stygian của mình ra và tiến về cổng tò vò.

Bình thường những con ma không làm cậu sợ. (Dĩ nhiên, cho là Gaia không bọc chúng trong những cái vỏ đá và biến chúng thành những cái máy giết chóc. Đó là thứ mới đối với cậu.)

Sau kinh nghiệm của cậu với Minos, Nico nhận ra rằng hầu hết những bóng ma chỉ giữ nhiều năng lượng như bạn cho phép chúng có. Chúng soi mói vào tâm trí bạn, dùng nỗi sợ hãi hay tức giận hay ham muốn để ảnh hưởng bạn. Nico đã học được cách bảo vệ chính mình. Thỉnh thoảng cậu thậm chí có thể xoay những cái bàn và khuất phục những con ma theo mong muốn của cậu.

Khi cậu tiến về phía ngọn lửa xám xuất hiện, cậu khá chắc nó là một hồn ma-làm vườn-đủ loại – một linh hồn chết trong đau đớn. Không thể là một vấn đề.

Vẫn không có gì để cậu đảm bảo. Cậu nhớ tất cả những điều xảy ra ở Croatia quá rõ. Cậu đã lâm vào tình huống đó thiển cận và liều lĩnh, chỉ để đôi chân cuốn đi khỏi cậu, theo nghĩa đen và xúc động. Lần đầu tiên Jason Grace đã tóm lấy cậu và bay qua bức tường. Sau đó vị thần Favonius đã tan thành gió. Và về phần kẻ sát nhân ngạo mạn, Cupid…

Nico siết chặt thanh kiếm. Việc chia sẻ bí mật cảm nắng của cậu không phải là điều tệ nhất. Cuối cùng cậu phải kết thúc điều đó, trong thời gian của cậu, trong cách của cậu. Nhưng việc bị ép nói chuyện với Percy, bị bắt nạt và quấy rầy và bị bạo lực thì đơn giải cho trò giải trí của Cupid quá…

Những tua cuốn của bóng tối giờ trải rộng từ chân cậu, giết chết tất cả những hạt giống giữa đá sỏi. Nico cố gắng kiềm chế cơn giận dữ.

Khi cậu tiến tới con ma, cậu thấy nó mặc theo cách của một tu sĩ – xăng-đan, áo choàng len và vòng gỗ quanh cổ. Những ngọn lửa xám bay vòng quanh hắn – thiêu đốt tay áo hắn, làm bỏng mặt hắn, biến đôi lông mày của hắn thành tro. Hắn trông có vẻ bị kẹt trong khoảnh khắc của sự hiến tế của hắn, giống như một video trắng-và-đen trên một cuộn vĩnh viễn.

“Ngươi bị thiêu sống,” Nico cảm nhận được. “Có lẽ ở thời Trung Cổ?”

Gương mặt con ma méo mó trong một tiếng hét im lặng đau đớn, nhưng đôi mắt hắn tra trông buồn chán, thậm chí một chút bực mình, như thể la hét chỉ là một sự phản chiếu tự động hắn ta không thể điều khiển.

“Ngươi muốn gì từ ta?” Nico hỏi.

Con ma làm điệu bộ muốn Nico đi theo. Nó quay lại và đi qua cái cổng mở. Nico liếc lại Huấn luyện viên Hedge. Thần rừng làm một cử chỉ xùy như là, Đi đi. Làm việc Âm phủ của cậu.

Nico đi theo con ma qua những con đường của Évora.

Họ đi theo đường chữ chi qua những đường đi bộ sỏi đá, vượt qua những cái sân với những chậu hoa dâm bụt và những tòa nhà trét vữa trắng với đồ trang trí màu bơ đường và ban công sắt rèn. Không ai chú ý con ma, nhưng những người dân địa phương nhìn Nico ngờ vực. Một cô gái trẻ với một con chó săn cáo băng qua đường tránh cậu. Con chó của cô ta gầm gừ, lông trên lưng nó dựng đứng lên như một bộ vây lưng.

Con ma dẫn Nico đến một quảng trường công cộng khác, được neo ở một đầu bởi một nhà thờ hình vuông với những bức tường quét vôi trắng và vòm đá vôi. Con ma đi qua mái cổng và biến mất bên trong.

Nico chần chừ. Cậu không có gì chống lại nhà thờ, nhưng cái này tỏa ra sự chết chóc. Bên trong sẽ là mồ mả, hay có lẽ thứ gì đó ít thoải mái hơn…

Cậu cúi người qua cửa. Đôi mắt cậu bị kéo về nhà nguyện một bên, được thắp sáng ở trong bằng ánh sáng vàng kì quái. Khắc trên cửa là một câu tiếng Bồ Đào Nha. Nico không nói ngôn ngữ đó, nhưng cậu nhớ tiếng Ý thời thơ ấu của mình đủ tốt để lượm lặt được nghĩa chung chung: Chúng ta, những khúc xương ở đây, chờ đợi của ngươi.

“Chúc mừng,” cậu lẩm bẩm.

Cậu bước vào nhà nguyện. Ở phía cuối dựng một bệ thờ, nơi con ma lửa quỳ cầu nguyện, nhưng Nico thích thú hơn với căn phòng. Những bức tường được xây dựng từ xương và đầu lâu – hàng triệu, được gắn lại với nhau. Những cột xương giữ một trần nhà mái vòm được trang trí với những hình ảnh chết chóc. Trên một bức tường, như những chiếc áo choàng trên một giá áo choàng, treo những phần còn sấy khô, xương xẩu còn lại của hai người – một người lớn và một đứa trẻ.

“Một căn phòng xinh đẹp, phải không?”

Nico quay sang. Một năm trước, cậu sẽ giật bắn mình nếu cha cậu đột ngột xuất hiện cạnh cậu. Bây giờ, Nico có thể kiểm soát nhịp tim mình, cùng mong muốn lên gối với cha cậu và chạy trốn.

Giống như hồn ma, Hades mặc theo phong cách của một tu sĩ Pháp, điều này làm Nico cảm thấy bối rối. Bộ áo choàng đen của ông được cột ở eo với một sơi dây trắng đơn giản. Mũ trùm đầu của ông được đẩy ra sau, để lộ mái tóc đen cắt tỉa gần đến da đầu và đôi mắt lấp lánh như nhựa đường đông cứng. Biểu hiện của vị thần là bình tĩnh và hài lòng, như thể ông vừa về nhà sau một buổi tối tản bộ thú vị qua Cánh đồng Trừng phạt, thưởng thức những tiếng la hét đày đọa.

“Có vài ý tưởng trang trí lại à?” Nico hỏi. “Có lẽ cha có thể làm phòng ăn của mình trong những đầu lâu tu sĩ cổ xưa.”

Hades uốn cong một bên lông mày. “Ta chẳng biết khi nào con đang đùa.”

“Tại sao người ở đây, Cha? Làm sao cha ở đây?”

Hades rê những ngón tay theo cây cột gần nhất, để lại những vết tẩy trắng trên những khúc xương cũ. “Con là một người phàm khó để tìm thấy, con trai. Ta đã tìm kiếm trong vài ngày. Khi quyền trượng của Diocletian phát nổ… ừm, điều đó thu hút chú ý của ta.”

Nico cảm thấy một cơn xúc động xấu hổ. Sau đó cậu cảm thấy giận dữ vì cảm giác xấu hổ. “Làm vỡ quyền trượng không phải lỗi của con. Bọn con bị vượt...”

“Ồ, cây quyền trượng không quan trọng. Một di vật cũ như thế, ta ngạc nhiên là con có được hai lợi ích của nó. Vụ nổ đơn giản cho ta vài sự rõ ràng. Nó cho phép ta xác định vị trí của con. Ta đã hi vọng nói chuyện với con ở Pompeii, nhưng nó quá… ừm, La Mã. Nhà nguyện này là nơi đầu tiên mà sự hiện diện của ta đủ mạnh để ta có thể xuất hiện trước con là bản thân mình – bằng việc ý ta là Hades, thần của cái chết, không phải chia tách với sự hiện hình khác.

Hades hít thở trong không khí ẩm ướt mốc meo. “Ta rất bị thu hút tới chỗ này. Những gì còn lại của năm ngàn tu sĩ được dùng để xây Nhà nguyện Xương. Nó phục vụ như là người nhắc nhở rằng cuộc sống thì ngắn ngủi và cái chết thì vĩnh hằng. Ta cảm thấy tập trung ở đây. Mặc dù vậy, ta chỉ có vài phút.”

Câu chuyện của mối quan hệ của chúng ta, Nico nghĩ. Cha chỉ có vài phút.

“Vậy nói với con, Cha. Người muốn gì?”

Hades vỗ hai bàn tay trong tay áo của bộ áo choàng. “Con có thể vui lòng với ý niệm rằng ta có lẽ ở đây để giúp con, không chỉ đơn giản bởi vì ta muốn gì đó?”

Nico suýt nữa bật cười, nhưng ngực cậu cảm thấy rất trống rỗng. “Con có thể vui với ý niệm rằng cho có lẽ ở đây vì nhiều lý do.”

Vị thần cau mày. “Ta cho là điều đó đủ công bằng. Con tìm kiếm thông tin về thợ săn của Gaia. Tên hắn là Orion.”

Nico chần chừ. Cậu không quen với việc nhận được một câu trả lời trực tiếp, mà không có trò chơi hay câu đố hay cuộc tìm kiếm. “Orion. Giống như chòm sao. Không phải ông ta… là một người bạn của Artemis?”

“Hắn đã,” Hades nói. “Một người khổng lồ sinh ra để đối đầu với cặp sinh đôi, Apollo và Artermis, nhưng, rất giống Artemis, Orion đã từ chối vận mệnh của mình. Hắn ta kiếm sống dựa vào những điều kiện của mình. Đầu tiên hắn cố sống giữa những người phàm như là một thợ săn cho vua Khios. Hắn, à, có gặp chút rắc rối với con gái nhà vua. Nhà vua đã làm Orion bị mù và đuổi đi.”

Nico nghĩ về những gì Reyna đã kể với cậu. “Bạn con đã mơ về một thợ săn với đôi mắt lóe sáng. Nếu Orion bị mù...”

“Hắn ta đã bị mù,” Hades sửa lại. “Một thời gian sau khi hắn bị trục xuất, Orion gặp Hephaestus, kẻ thương hại tên khổng lồ và làm cho hắn một đôi mắt máy thậm chí còn tốt hơn mắt thật. Orion trở thành bạn của Artemis. Hắn là người đàn ông đầu tiên được cho phép gia nhập nhóm Thợ Săn của Artemis. Nhưng… mọi việc giữa họ đi không đúng. Chính xác như thế nào, ta không biết. Orion đã bị giết. Bây giờ hắn trở lại như một đứa con trung thành của Gaia, sẵn sàng để thực hiện mệnh lệnh của bà. Hắn bị điều khiển bởi cay đắng và giận dữ. Con có thể hiểu điều đó.”

Nico muốn hét lên, Như cha biết con cảm thấy như thế nào?

Thay vào đó cậu hỏi, “Bọn con ngăn hắn như thế nào?”

“Con không thể,” Hades nói. “Hi vọng duy nhất của con là thoát khỏi hắn, hoàn thành cuộc tìm kiếm của con trước khi hắn bắt kịp con. Apollo hay Artemis có lẽ có thể giết hắn, mũi tên chống lại mũi tên, nhưng cặp sinh đôi đang không có điều kiện để giúp đỡ con. Mặc dù bây giờ, Orion có mùi của con. Đồng bọn của hắn đang tìm con. Con sẽ không có nhiều sự nghỉ ngơi xa xỉ từ đây cho đến Trại Con Lai.”

Một sợi dây thắt lưng dường như siết chặt quanh sườn cậu. Cậu đã để lại Huấn luyện viên Hedge làm nhiệm vụ canh gác với Reyna đang ngủ. “Con cần trở về với những bạn đồng hành của mình.”

“Thực sự,” Hades nói. “Nhưng còn hơn nữa. Người chị em của con…” Hades ngập ngừng. Như mọi khi, chủ đề về Bianca nằm giữa họ như một khẩu súng đã lên đạn – chết chóc, dễ dàng chạm tới, không thể bị lờ đi. “Ý ta là người chị em khác của con, Hazel… con bé đã phát hiện ra một người trong nhóm Bảy sẽ chết. Con bé có lẽ cố gắng ngăn chặn điều này. Trong khi làm vậy, con bé có lẽ mất đi khả năng nhìn thấy những ưu thế của mình.”

Nico không tin lời ông nói.

Làm cậu ngạc nhiên, những suy nghĩ của cậu không lao vào Percy đầu tiên. Sự quan tâm đầu tiên của cậu là cho Hazel, sau đó là Jason, sau nữa là Percy và những người khác trên tàu Argo II. Họ đã cứu cậu ở Rome. Họ đã chào mừng cậu lên tàu của họ. Nico chưa bao giờ cho phép bản thân sự xa xỉ của những người bạn, nhưng thủy thủ đoàn Argo II thân thiết với cậu. Ý nghĩ về ai đó trong số họ chết làm cậu cảm thấy trống rỗng – như là cậu trở lại trong cái vại đồng của những tên khổng lồ, cô đơn trong bóng tối, tồn tại chỉ dựa vào những hạt lựu chua chát.

Cuối cùng cậu hỏi, “Hazel ổn chứ?”

“Trong thời điểm này.”

“Và những người khác? Ai sẽ chết?”

Hades lắc đầu. “Thậm chí nếu ta chắc chắn, ta không thể nói. Ta nói với con điều này bởi vì con là con trai ta. Con biết rằng một số cái chết không thể bị ngăn cản. Một số cái chết nên không được ngăn cản. Khi thời điểm đến, con có lẽ cần hành động.”

Nico không biết điều đó có nghĩa là gì. Cậu không muốn biết.

“Con trai ta.” Giọng Hades gần như là dịu dàng. “Dù cho chuyện gì xảy ra. Con đã có được sự tôn trọng của ta. Con mang lại vinh dự cho nhà chúng ta khi chúng ta cùng nhau đứng lên chống lại Kronos ở Manhattan. Con đã liều lĩnh với cơn phẫn nộ của ta để giúp cậu bé Jackson – dẫn cậu ta đến sông Styx, giải thoát cho cậu ta khỏi nhà lao của ta, cầu xin ta đem những đội quân của Erebos để giúp đỡ cậu ta. Ta chưa bao giờ bị quấy rầy liên tục bởi một trong số những đứa con trai của ta. Percy nàyPercy nọ. Ta gần như thổi bay con thành tro.”

Nico hít một hơi cạn. Những bức tường của căn phòng bắt đầu rung, bụi chảy xuống từ những vết nứt giữa những khúc xương. “Con đã không làm tất cả những điều đó vì vậy anh ấy. Con đã làm bởi vì toàn bộ thế giới đang gặp nguy hiểm.”

Hades cho phép bản thân nở nụ cười mờ nhạt nhất, nhưng không có gì tàn khốc trong đôi mắt ông. “Ta có thể vui lòng với khả năng rằng con đã hành động cho nhiều lý do. Quan điểm của ta là: con và ta đã đứng lên để giúp đỡ Olympus bởi vì con thuyết phục ta bỏ đi cơn giận dữ của mình. Ta sẽ khuyến khích con làm như thế. Những đứa con của ta rất hiếm khi hạnh phúc. Ta… ta sẽ muốn xem con là một ngoại lệ.”

Nico nhìn chằm chằm cha cậu. Cậu không biết phải làm gì với lời phát biểu đó. Cậu có thể chấp nhận nhiều thứ không có thật – những lũ ma, mê cung ma thuật, di chuyển qua bóng tối, nhà nguyện làm bởi xương. Nhưng những từ ngữ dịu dàng từ Chúa tể Âm phủ? Không. Điều đó vô lý.

Bên kia bệ thờ, con ma cháy đứng dậy. Hắn tiến tới, đang cháy và la hét một cách im lặng, đôi mắt hắn gửi đi vài tin nhắn khẩn cấp.

“À,” Hades nói. “Đây là Anh Paloan. Cậu ta là một trong hàng trăm người bị thiêu sống ở quảng trường gần đền thờ La Mã cổ. Tòa án dị giáo có trụ sở chính ở đây, con biết đấy. Dù sao thì, cậu ta đề nghị con nên đi bây giờ. Con có rất ít thời gian trước khi đàn sói tới.”

“Sói? Ý cha là đồng bọn của Orion?”

Hades vỗ tay. Con ma Anh Paloan biến mất. “Con trai ta, những gì con đang cố gắng – di chuyển bằng bóng tối qua thế giới, mang theo bức tượng của Athena – nó có thể tiêu diệt con.”

“Cảm ơn vì lời động viên.”

Hades đặt hai tay lên vai Nico nhanh chóng.

Nico không thích bị chạm vào, nhưng bằng cách nào đó sự liên lạc nhanh này với cha cậu cảm thấy bảo đảm – cùng với cách Nhà nguyện Xương đang được cam đoan. Như cái chết, biểu hiện của cha cậu lạnh lùng và thường nhẫn tâm, nhưng nó là thật – chân thành tàn nhẫn, tin cậy không thể lờ đi. Nico cảm thấy khá thoải mái khi biết rằng cuối cùng, dù cho chuyện gì xảy ra, cậu sẽ kết thúc dưới chân ngai của cha mình.

“Ta sẽ gặp lại con,” Hades hứa. “Ta sẽ chuẩn bị một phòng cho con ở cung điện trong trường hợp con không sống sót. Có lẽ những căn phòng của con sẽ trông đẹp khi được tranh trí với đầu lâu của tu sĩ.”

“Giờ con không thể nói liệu cha đang đùa.”

Đôi mắt Hades lung linh khi hình dáng ông bắt đầu mờ đi. “Sau đó có lẽ chúng ta giống nhau theo một số cách quan trọng.”

Vị thần biến mất.

Đột ngột nhà nguyện cảm thấy ngột ngạt - hàng ngàn hố mắt rỗng tuếch nhìn chằm chằm vào Nico.Bọn ta, những khúc xương ở đây, chờ của ngươi.

Cậu nhanh chóng rời nhà thờ, hi vọng cậu nhớ đường trở về với bạn mình.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3