Ác Nhân Thành Đôi - Chương 70

Ác Nhân Thành Đôi
Chương 70: Goá chồng trước khi cưới
gacsach.com

Trang Thư Tình muốn cùng Thư Hàn nói nhiều hơn vềchuyện Trang Thư Cố, thấy Bạch Chiêm một chút cũng không có ý rời đi, nàng liền dứt khoát không nhìn đến hắn, đem lai lịch của Thư Cố kể rõ ràng.

Trước đó chưa có thương lượng về quyết định này với Thư Hàn, Trang Thư Tình cũng lo lắng hắn sẽ có khúc mắc.

Trang Thư Hàn an tĩnh nghe, trừ bỏ ánh mắt suy tư một chút, biểu tình cũng không có thay đổi gì.

“ Về sau đệ sẽ chiếu cố tốt tiểu đệ đệ.”

Lời cam đoan này so với ngàn vạn lời khác càng có sức nặng hơn, lo lắng trong lòng Trang Thư Tình không còn, xoa xoa đầu của hắn nói: “Yên tâm, tỷ tỷ sẽ không bởi vì có thêm một đệ đệ màkhông thương đệ.”

tai của tiểu thiếu niên tuấn tú nhất thời đều đỏ.

Trong lòng vụng trộm nhẹ nhàng thở ra, kỳ thực, hắn chính là lo lắng chuyện này.

“Hai ngày này trở về, Trang gia đối tốt với đệ không? Còn có người đó, có tới quấy rầy đệ không?”

“Sáng sớm hôm nay đệ mới nhìn thấy hắn, người của Bạch công tử không cho hắn có cơ hội đến gần đệ.”

“Thật tốt.” Trang Thư Tình nhíu mày nhìn về phía Bạch Chiêm, “Phải nên cảm tạ mới được.”

Bạch Chiêm nhíu mày, “Không bằng đổi phương thức cảm tạ khác được không?”

“Ví dụ như...”

“Ví dụ như đổi xưng hô đi, không cần công tử hay thiếu gia, gọi thân thiết một chút.”

“Bạch Chiêm?”

“Thiện.” Bạch Chiêm vỗ vỗ hai tay, “Gọi cái này đi.”

“...” Hô thẳng kỳ danh của người ta thật sự có thể? Trang Thư Tình có loại cảm giác nâng đá đè chân mình.

“Thư Hàn ngươi cũng đổi cách gọi đi. Nếu gọi một tiếng tỷ phu thì càng tốt.”

Trang Thư Hàn trả lời là đứng dậy, chạy lấy người.

Trang Thư Tình buồn cười.

Bất quá nghỉ tạm một lát, Trang Thư Tình liền phải đi thỉnh an các vị trưởng bối. Đi hết một vòng đã đến thời gian dùng cơm chiều.

Bữa cơm này tất nhiên là ăn cùng với môt nhà Trang Trạch Dân.

Nam một bàn, nữ nhânmột bàn ở sau tấm bình phong.

Chu thị nghe trượng phu câu nệ nói lời khách khí xong, cũng không khỏi thấp giọng hỏi, “Vị Bạch công tử này và con... Con đừng trách bá nương lắm miệng, xuất thân của hắn không bình thường, con gả qua có phải chịu tội hay không?”

Trang Thư Tình nâng đũa gắp chút đồ ăn qua cho bá nương, “Có câu mỗi người mỗitên sẽ có vận mệnh riêng của mình. Đã là mệnh thì không thể cưỡng cầu, con không có dũng khí như nương. Nhưng nam nhân này nếu như thực sự thuộc vềcon, con sẽ không đẩy ra, nếu như không phải của con, dù con có nghĩ cách níu kéo cũng không được. Hiện tại nói chuyện này còn quá sớm, bá nương không cần lo lắng,con sẽ không để bản thân mình chịu khổ.”

Có một số việc không thể khái quát bằng hai chữ chịu thiệt, Chu thị thở dài trong lòng, bất quá Thư Tình thấu triệt như vậy, nàng cũng sẽ không nhiều lời nữa, tiểu cô nương này rất chú ý, không cần mình đến vung tay múa chân.

“À, còn một chuyện nữa, bây giờ con trở về cũng đúng lúc ngày lành của Mẫn tỷ tỷ sắp đến phải không?”

Động tác Chu thị ngừng lại. Ngồi bên cạnh Chu thị còn có một nữ nhi khác tên là Trang Thư Lan, mới mười một tuổi, có quan hệ tốt nhât với đại tỷ. Vừa nghe đến đây liền đỏ hốc mắt, cũng đã quên lời nói lúc trước mẫu thân căn dặn, căm hận nói: “Đại tỷ không gả đi được.”

Trang Thư Tình ngẩn người, vội buông bát hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”

“Nam nhân kia tháng sáu năm trước bệnh tình bắt đầu chuyển biến xấu, nhưng gia đình đối phương một mực gạt. Tháng mười còn nhờ bà mối tới hỏi, nói là tháng mười có ngày tốt, muốn thành hôn trước, lý do này vừa nghe liền biết là cái cớ, cha lặng lẽ đi hỏi thăm, mới biết được nam nhân kia nhiễm bệnh vì miệt mài quá độ, trước mắt thấy đã không còn sống được bao lâu, muốn đem đại tỷ cưới về xung hỉ, cha muội đương nhiên không đáp ứng, nhất định bắt bọn họ từ hôn, đối phương tất nhiên không đồng ý, kết quả không bao lâu sau, thì nam nhân kia chết, đại tỷ liền oan uổng goá chồng trước khi cưới, đại tỷ, cả đời đại tỷ đều đã bị hủy.”

Nói xong lời cuối cùng, Trang Thư Lan không thể không che miệng giấu lại tiếng khóc.

Chu thị càng là nhịn không được rơi lệ, nước mắt trên gương mặt khiến lớp son phấn bị nhoè đi, lúc này Trang Thư Tình mới phát hiện chỉ có thời gian mấy tháng mà bá nương đã già đi nhiều như vậy.

“Trở về không thấy được Mẫn tỷ tỷ, con còn tưởng nàng bận quá mức, cũng là con hồ đồ, đi vội vàng như vậy, lúccon trở về Mẫn tỷ tỷ sao lại không gặp mặt được?” Trang Thư Tình gắt gao nhăn mày lại, “Hiện tại đã không thể tìm được đối tượng khác sao? Đối phương có nói gì không?”

“Nói?” Chu thị cười khổ, “Bọn họ còn hận không thể khiến Mẫn nhi của ta cùng chết theo con bọn họ, có thể nói cái gì, dù cho tất cả mọi người biết nữ nhi của ta vô tội, nhưng nàng cũng đã trở thành goá phụ trước khi cưới, huống chi Bành gia kia còn nơi nơi nói Bành gia hắn không có nhi tử cũng bởi vì Mẫn nhi của ta mệnh khắc phu, nhà ai mà không kiêng kỵ điểm ấy? Mẫn Nhi số khổ của ta...”

Trang Thư Lan vừa gạt nước mắt vừa nghẹn ngào nói: “Đại tỷ còn sợ ảnh hưởng đến hôn sự của ta, muốn cắt tóc làm ni cô, Thập Nhị tỷ, đại tỷ thường nói tỷ rất thông minh chắc chắn có thể nghĩ ra được chủ ý tốt, tỷ mau giúp đại tỷ đi, đại tỷ tốt như vậy dựa vào cái gì lại chịu oan ức kia, Bành gia mặc kệ nhà ta, muốn kéo đại tỷ cùng chết, không chết không buông. “

Chu thị không khỏi hy vọng nhìn về phía Trang Thư Tình.

Bị hai ánh mắt tha thiết chờ mong, Trang Thư Tình nhất thời cũng chỉ có thể cười khổ, nàng hoàn toàn không quyền không thế, chuyện như vậy phải là người có năng lực lớn mới có biện pháp, nàng có thể đi được đến bây giờ, cũng chính vì nàng hiểu được phải đi ra ngoài không thể chịu ép buộc trong nhà.

Trang Thư Mẫn không giống nàng, khép nép quy củ làm tròn bổn phận tiểu thư khuê các của nữ tử cổ đại, nếu người khác gán cho nàng cái danh goá chồng trước khi cưới, bản thân nàng cũng nhận mệnh mà tán thành.

Nàng phải làm như thế nào mới có thể đem vận mệnh của nữ tử ấy kéo ra khỏi vũng bùn?

“Thập Nhị tỷ...”

Cánh tay bị nắm có chút đau, Trang Thư Tình vỗ vỗ tay Trang Thư Lan, “Ta đi gặp Mẫn tỷ tỷ trước rồi nói sau.”

“Được, hiện tại chúng ta cùng đi.” Trang Thư Lan lôi kéo người liền muốn đứng dậy, lại bị Chu thị dùng sức đè lại, “Không vội, ở đây một hồi, để Thập Nhị tỷ của conăn cơm trước.”

“Mẫn tỷ tỷ như vậy, con sao còn có thể nuốt trôi.” Trang Thư Tình đứng dậy, “Bá nương người không cần phải khách khí, con không có coi mình như khách nhân, người cũng đừng coi con là khách nhân.”

Chu thị nén nước mắt liên tục gật đầu, nếu không phải bên ngoài đang có khách, bà cũng muốn đi theo các nàng.

Hai tỷ muội cơ hồ là dùng chạy tới trước cửa phòng Trang Thư Mẫn.

Trong phòng tối đen.

Trang Thư Lan nhỏ giọng giải thích cho nàng, “Đại tỷ hiện tại rất ít ra ngoài, cũng không cho chúng ta thường xuyênđi vào, nàng tin những lời nói bên ngoài, sợ bản thân mình đem đến điềm xấu cho người khác.”

“Đồ ăn đã đưa vào trong phòng chưa?”

“Đã đưa. Nhưng đại tỷ ăn rất ít.”

Trang Thư Tình trầm mặc một lát, “Muội trở về ăn cơm với bá nương, tỷ đếntrò chuyện cùng Mẫn tỷ tỷ.”

Trang Thư Lan vâng một tiếng. Không nói thêm lời vô nghĩa, liền xoay người rời khỏi, nàng đã không còn biện pháp với đại tỷ, chỉ mong rằng Thập Nhị tỷ có thể khuyên giải.

Cửa phòng không khóa kín, Trang Thư Tình cũng không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa vào.

Nương theo ánh đèn mờ nhạt ngoài hành lan, nhìn người đang ngồi trước bàn trang điểm.

“Trên đường về muội vẫn luôn nghĩ, Mẫn tỷ tỷ khi nhìn thấy muội trở về nhất định rất vui. Khẳng định còn có thể thẹn thùng e lệ lôi kéo muộiđi xem đồ cưới của tỷ, muội còn nghĩ rằng muội trở về thật đúng lúc. Vừa tới đã có thể chứng kiến tỷ tỷ thành thân, nhìn thấy tỷ tỷ hạnh phúc, nhưng mà khi muội trở về lại không nhìn thấy người, còn nghe được biến cố lớn như vậy.”

“Tình muội muội...”

“Mẫn tỷ tỷ muốn ở trong căn phòng này suốt đời sao?”

Thích ứng được với bóng đêm. Trang Thư Tình nhìn người nãy giờ thẫn thờ ngồi đang đứng dậy đi về phía nàng, một đường làm đổ mấy chiếc ghế, đụng phải bàn, làm nghiêng chén trà, phảng phất như đang lướt qua thiên sơn vạn thủy mới có thể đi đến trước mặt nàng, sờ soạng nắm lấy tay nàng, dùng sức như là đem hết toàn bộ khí lực của cơ thể.

“Tình muội muội, muội tới cứu ta sao?”

Trang Thư Tình chịu đựng đau đớn, nhìn bàn tay gầy gò đặt trên người, vì gầy đi mà khuôn mặt càng nhỏ ngược lại vành mắt có chút lớn nhìn thật sự rất dọa người.”Tỷ tỷ nguyện ý để ta cứu, ta có thể cứu.”

“ Cả đời cha ta lương thiện, vì ta mà người đỏ mắt, nương sầu đến bạc tóc, huynh đệ nghe lời nói không xuôi tai liền đánh nhau với người ta, muội muội ở trước mặt ta cười cũng không dám cười, lời nói đều phải nghĩ trước nghĩ sau, sợ khiến ta thương tâm... Tình muội muội, ta đều thấy được. Ta đềubiết hết, ta không muốn người nhà vì ta mà bận tâm. Nhưng ta không biết phải làm sao, ta không biết, có đôi khi thật muốn chết cho xong hết mọi chuyện, nhưng ta không dám, nếu ta làm như vậy, cha mẹ sẽ càng thêm thương tâm, muộichỉ ta đi, ngươi cứu ta đi, muốn sống saolại khó như vậy!”

Ôm tỷ tỷ đang dốc hết uất ức,đau thương mà khóc,đau lòng nhìn người gầy đến trơ xương.

Các nàng chỉ ở chung ngắn ngủi vài ngày, sau đó liền tách ra gần nửa năm, nhưng cô nương thiện lương này, kể từ khi nàng tỉnh dậy ngoài đệ đệ ra cô nương này là người duy nhất đối tốt với nàng mà không có bất kì tâm tư gì.

Thậm chí nàng còn chưa kịp tặng lễ, thì Thư Mẫn đã tặng cho nàng trước.

Vận mệnh có đôi khi thật trêu ngươi, bắt nạt người yếu, cô nương này rất thiện lương, cho nên ngay cả lão thiên gia cũng phải khi dễ nàng một chút, sau đó cao cao tại thượng nhìn nàng vô lực mà giãy dụa, ở trong bóng tối mà trầm luân.

Làm sao có thể nhìn thấy hy vọng sống đây?

Bên ngoài rất nhiều người đến.

Một căn phòng nhỏ mà tất cả mọi người đều đến, ngay cả Trang Bình Chí cũng không ngoại lệ.

Bạch Chiêm là ngoại nhân duy nhất, sau khi hắn thấy Trang Thư Tình rời đi không bao lâu cũng liền đi theo, hắn nói, “Ta sẽ lo lắng nếu Thư Tình không ở dưới mí mắt của ta.”

Một câu nói như vậy, làm cho không người nào có thể cự tuyệt.

Không một người nói chuyện, ngay cả gạt nước mắt cũng không phát ra tiếng động.

Thế giới thanh tĩnh giống như chỉ còn lại một người đang ủy khuất kia, ai cũngchỉ có thể thương tâm, trầm mặc nghe tiếng khóc.

Giờ khắc này, nàng ở trong lòng muội muội nhỏ hơn nàng nhiều mà phát tiết tất cả uất nghẹn của nàng, tất cả thê lương, sợ hãi cùng bất lực.

Bạch Chiêm nằm trên nóc nhà, ánh trăng bàng bạc phủ lên người hắn, khiến cho vẻ mặt hắn càng thêm tĩnh lặng.

Hắn đang suy nghĩ, lúc đó khi Thư Tình bị buộc đến đường cùng, có phải nàng cũng khóc như vậy, nhưng hắn biết, lúc đó nhất định không có aian ủi nàng, không có người nào xuất hiện để nàng dựa vào, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình, mang theo một thân thương tích, hao hết tâm tư trốn tới Hội Nguyên Phủ.

Mà lúc này, nàng lại thành trụ cột của người khác.

Không biết bao lâu, tiếng khóc rốt cục dần dần yếu đi, chỉ chốc lát, Trang Thư Tình bước ra, đối mặt với ánh mắt của mọi người ngoài sân nhìn nàng, “Đang ngủ.”

Chu thị vội vàng đi vào chiếu cố.

Trang Thư Lan cũng nhanh chóng theo vào, chân vượt qua ngưỡng cửa lại lui về phía sau, trịnh trọng cúi đầu với với Trang Thư Tình, “Cám ơn Thập Nhị tỷ, đại tỷ đã lâu rồi chưa có ngủ an ổn như vậy.”

Trang Thư Tình kéo nàng đứng lên, vén tóc mai ra sau tai nàng, “Muội là một muội muội tốt.”

trên mặt Trang Thư Lan có chút nóng, chạy chậm vào phòng.

“Được rồi, tất cả giải tán đi.” Nói vài đứa nhỏ về phòng, Trang Bình Chí vừa quay đầu lại nhìn thấy Bạch Chiêm từ trên nóc nhà nhảy xuống, rất tự nhiên đem áo choàng cầm trong tay phủ lên người Tình nha đầu, da mặt không khỏi có chút rút rút, “Một đường bôn ba, các ngươi cũng mệt mỏi rồi, những chuyện này ngày mai lại nói, trở về nghỉ ngơi đi.”

“Vâng, tổ bá phụ nghỉ ngơi, Thư Tình cáo lui.”

--------

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3