Ác Nhân Thành Đôi - Chương 92
Ác Nhân Thành Đôi
Chương 92: Không hiểu thì phải học hỏi
gacsach.com
Thanh Dương Tử cầm lấy dụng cụ bắt đầu cầm máu, Trang Thư Tình đã xử lý sạch sẽ máu đen, nhét Thanh Dương Tử tiếp nhận cầm máu kiềm cầm máu, Trang Thư Tình đem máu đen thanh lý sạch sẽ, đem vải bông nhét vào bộ phận phía dưới lá lách góc bên trái, ngăn cho máu ngừng chảy, sau đó nhìn về nội tạng bên trong, quả nhiên đều lớn hơn so với người bình thường.
“Dao.”
Nhìn dao phẫu thuật sắc bén Trang Thư Tình cầm trong tay, lập tức muốn đi vào cơ thể bệnh nhân, Lưu Thanh QUân theo bản năng kêu, “Trang đại phu!”
Trang Thư Tình ngẩng đầu liếc hắn một cái, động tác lại không ngừng, nhưng vẫn giải thích cho hắn, “Đây là lá lách, lá lách của tam tiểu thư lớn hơn người bình thường nhiều, bệnh của nàng, chỉ có thể cắt bỏ lá lách mới có thể sống sót.”
“Cắt bỏ bộ phận trong cơ thể, con người sao còn khả năng sống sót!”
“Có thể, cầm máu.” Trang Thư Tình cũng không nâng mặt, dùng kềm kẹp lấy tỳ, cố định các dây chằng và mạch máu xung quanh dạ dày, cắt đứt mạch máu nối giữa lá lách và tạng, sau khi cắt lá lách bỏ vào mâm Bảo Châu bưng tới, tiếp tục xử lý những bộ phận còn lại sau khi cắt bỏ lá lách.
“Khi trong cơ thể con người thiếu một bộ phận nào đó tất nhiên sẽ sinh ra một ít ảnh hưởng, nhưng chưa chắc sẽ không sống được, đây chính là một trong những nội dung của loại y học này, ngươi không biết nền tảng của nó, hai ba câu giải thích cũng không thể nói ra được nguyên nhân vì sao lại như vậy, nếu Lưu đại phu có hứng thú, hoan nghênh tùy thời tới cửa, Trang Thư Tình ta tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn (*)
(*) tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn: biết gì đều nói hết
Ánh mắt của Thanh Lưu Quân thất lạc trong chiếc mâm đặt lá lách thật lâu cũng không thu được về, lỗ tai vẫn tiếp nhận hết thảy lời nói của Trang Thư Tình không thiếu một chữ, lời này chính là tâm tư của hắn, hắn nhất định phải biết rõ ràng, nội tạng trong cơ thể con người nếu thiếu mất rốt cuộc dùng cách gì để sống sót?
Nghĩ cũng nghĩ không ra a!
Mạch tượng có biến đổi khiến Lưu Thanh QUân hoàn hồn, “Tán mạch.”
“Thuốc.”
Thanh Dương Tử không có hai lời, lấy ra một bình sứ nhỏ, cẩn thận đổ một nửa vào trong miệng Liễu Tri Quỳnh, đừng xem nhẹ thứ này, dược liệu bên trong dều rất tinh quý.
“Chát mạch.”
Trang Thư Tình gia tăng tốc độ lấy đi những bộ phận dư lại của lá lách bên trong cơ thể, rửa sạch khoang bụng, hút khô tích dịch, lau sạch bằng vải bông, sau đó cẩn thận kiểm tra việc cầm máu và các nội tạng bên trong cơ thể, xem có bộ phận nào bị thương tổn, nhất là dạ dày, Liễu Tam chịu đỉ ép buộc, nhưng lúc này không thể chần chừ.
“Nhanh chóng cầm ruột dê trong hộp đến đây cho ta.”
Thanh Dương Từ đưa qua, không đợi hắn hỏi, Trang Thư Tình liền giải thích: “Trước khi khâu miệng vết thương lại phải để vào thực quản một ống dẫn. Nếu máu từ nơi này chảy ra sẽ có thể kịp thời nghĩ biện pháp, nếu như tiếp tục xuất huyết nhiều, khả năng lớn phải phẫu thuật cầm máu, hy vọng lão thiên gia phù hộ. Bôi thuốc.”
Mặt trời hôm nay rất tốt, phơi người cả buổi trưa ẩn ẩn đã có mồ hôi, nhưng dù vậy, cũng không thể làm ấm được lòng của những người sốt rột chờ đợi bên ngoài.
Nhị phu nhân đã bắt đầu lo lắng, bàn tay nắm chặt cánh tay của Liễu nhị gia không giấu được lo âu, “Lão gia, đã hai canh giờ, đi vào đã hai canh giờ.”
Liễu nhị lão gia vỗ vỗ tay nàng, hắn cũng cấp. Nhưng lại không thể đá cửa đi vào.
Trong mắt đại phu nhân lướt qua ý cười, nhưng rất nhanh đã giấu đi, giả bộ thân thiết: “Đúng vậy, đầu đã vào hai canh giờ, nhưng một chút động tĩnh cũn không có, bên trong còn có hai nam nhân...”
Bạch Chiêm cũng lười so đó với nữ nhân này, lười biếng liếc mắt nhìn Liễu Gia Hồng nói: “Ngươi làm quan ở lễ bộ vài năm, sao người trong nhà cũng không học một chút quy củ?”
Lão thái gia liếc mắt nhìn, Mặt đại phu nhân nhất thời trắng, những phẫn hận chỉ có thể giấu trong lòng không dám thể hiện ra mặt. Buông tầm mắt xuống, lui về sau một bước, cúi đầu không dám nói tiếp nữa.
Nhưng lời của nàng đã cắm rể trong lòng nhị phu nhân, khiến cho lòng nàng nổi lên khó chịu, vừa lo lắng cho thanh danh của nữ nhi, vừa ngóng trông bên trong có thể mau ra ngoài thông báo tin tức tốt.
“Nếu như Thư Tình không đến Liễu gia, mấy tháng sau các ngươi cứ liệu mà chuẩn bị tang sự, Thư Tình hao hết khí lực ở bên trong cứu người, nếu có chút người không biết phân biệt thì đừng trách ta không khách khí, là các ngươi nợ chúng ta.”
“Bạch công tử, ngài đừng so đo với nàng ta, đàn bà phụ nữ, biết cái gì.”
“Thư Tình chưa tới mười lăm, các nàng mấy chục tuổi cũng sống đã lâu, một chút kiến thức và lễ nghi cũng không hiểu được?” Một câu nói hoàn toàn cắt đứt lời chưa kịp nói của Liễu Gia Hồng, Bạch Chiêm tiến lên phía trước, không muốn nói chuyện với bọn họ.
Liễu Gia Hồng đã biết đắc tội với người ta, sợ bọn họ sẽ chịu phiền toái, mức độ bao che khuyết điểm của Bạch công tử có bao nhiêu đáng sợ hắn không phải không biết.
“Két!”
Nhị phu nhân nhìn chằm chằm vào cửa, vừa hơi hé ra nàng lập tức đã tiến lên phía trước, Trang Thư Tình còn chưa bước qua ngưỡng cửa đã bị Nhị phu nhân ngăn cản, liên thanh hỏi, “Như thế nào? Thành công sao? Quỳnh Nhi, Quỳnh Nhi của ta vẫn còn tốt chứ?”
Chân Trang Thư Tình có chút mềm, đỡ lấy cửa mới không ngã ngồi xuống đất, nhưng trên mặt lại tươi cười mừng rỡ, “Rất thuận lợi, Tam tiểu thư đại khái còn phải nữa canh giờ sau mới tỉnh, Bạch Chiêm, trong xe ngựa có để cáng không?”
“Có.”
“May mắn không có chuyện gì ngoài ý muốn, ta lúc trước quên nói Liễu gia chuẩn bị, chàng để người cầm đến, thân thể tam tiểu thư bây giờ không thể động, dùng cáng nâng nàng về phòng.”
Không cần Bạch Chiêm phân phó, thân ảnh Trần Nguyên chợt lóe, lập tức đã ra khỏi viện.
Tiến đến trước ôm người lên, Bạch Chiêm tính trở về, Trang Thư Tình thấy hành động củng hắn liền đoán được, vội ôm lấy cổ hắn lắc đầu, “Không được, hôm nay sợ rằng ta phải lưu lại, tình huống sau khi phẫu thuật ta phải tự mình quan sát.”
“Nàng mệt rồi.”
Cái này Trang Thư Tình không có cách nào phủ nhận, nàng quả thật là rất mệt mỏi, vừa mệt vừa đói, trước kia thân thể không chăm sóc kĩ, sau khi tính toán làm đại phu đã bắt đầu rèn luyện, nghĩ rằng phẫu thuật mười mấy giờ cũng có thể chống đỡ được, hiện tại chỉ mới bốn giờ đã chịu không nổi.
“Ta đói.”
Liễu Gia Hồng rốt cục có thể chen lời vào, “Trang đại phu, đồ ăn đã chuẩn bị tốt, nhân đây, đại phu nhanh chóng đi ăn một ít.”
Thanh Dương Tử theo sau đi ra, lập tức chạy như bay về hướng theo Liễu Gia Hồng chỉ, hắn sắp chết đói.
Lưu Thanh Quân không tính đi, vừa rồi hắn nhìn thấy lục phủ ngũ tạng còn nóng hỗi, hiện tại hắn không thể ăn, vẫn chịu đựng chưa nôn ra đã là may.
Bạch Chiêm ôm người đến bên bàn cơm, bản thân cũng ăn qua loa vài miếng, chủ yếu là hắn muốn chăm sóc cho Thư Tình.
Trang Thư Tình ăn cơm, đầu cũng không nâng lên.
Sau khi ăn xong, Bạch Chiêm lại nâng chân của Trang Thư Tình lên chân mình bắt đầu mát xa cho nàng.
Liễu gia hồng mở mang tầm mắt rất nhiều, trong lòng giơ cao ngón tay cái với Trang Thư Tình, người có thể khiến Bạch đại công tử tự thân hầu hạ đến nhường này, khắp thiên hạ, chỉ sợ cũng chỉ có mình nàng.
Theo như hắn biết, ngay cả hoàng thượng cũng khó nhận được sắc mặt tốt từ Bạch công tử.
“Tiểu thư, Liễu tam tiểu thư tỉnh dậy.”
Trang Thư Tình lập tức thu hồi chân, nhanh chóng bước tới phòng của Liễu tam.
Lưu Thanh Quân cũng không chậm, không tận mắt thấy, hắn vô luận như thế nào cũng không thể tin, người đã bị cắt mất nội tạng có thể sống sót.
“Như thế nào? Có thấy đau không?” Người còn chưa vào nhà, Trang Thư Tình liền hỏi, nhanh chóng đến bên giường coi mạch cho nàng.
“Không cảm thấy đau.” Liễu Tri Quỳnh nhìn nàng, thần thái sáng ngời, “Ta có phải sẽ tốt lên hay không?”
“Chờ khi dược tính tan hết sẽ thấy đau.” Trang Thư Tình thu tay, tâm tình vô cùng tốt, bằng đôi tay của bản thân có thể cứu về một tánh mạng, loại cảm giác này của nàng, không phải đại phu không thể hiểu được, “Tỷ sẽ phải chịu đau một chút, sau đó là tốt rồi.”
“Ta không sợ phải chịu đau.” Liễu Tri Quỳnh nước mắt rơi xuống, “Thật sự, ta không sợ.”
“Không thể so sánh với người mình thường cũng không sao?”
“Không sao, chỉ cần không cẫn mỗi ngày làm bạn với thuốc, không cần ngày nào cũng không dám ra ngoài, mỗi ngày không phải chịu đau khổ dằn vặt, so với những thức đó, chút đau này có là gì.”
“Tỷ có chuẩn bị tâm lý là tốt rồi, thân thể của tỷ hiện tại có chút suy nhược, nhưng so với trước kia chính là một trời một vực.”
Bảo Châu chuyển cái ghế dựa ra phía sau cho nàng, Trang Thư Tình cũng không khách khí ngồi xuống, không đợi nàng giải thích chuyện mình thất lễ, Bảo Châu liền nói, “Nhị phu nhân thứ lỗi, lúc nãy tiểu thư đứng đã lâu, đi đứng đã có chút sưng lên, ngồi sẽ thoải mái hơi một chút.”
“Nên, nên ngồi, là ta không nghĩ chu toàn, may có Bảo Châu cô nương để ý, suy nghĩ mọi chuyện cho tiểu thư nhà ngươi.” Nhị phu nhân vội vàng nâng Bảo Châu đứng lên, không cần nói ngồi, trang thần y ở trước mặt nàng nằm xuống nàng cũng không cảm thấy thất lễ.
“Các nàng quả thật đều rất tốt.” Trang Thư Tình cười cười, không phải mỗi một nha hoàn nào đều có thể đối mặt trước chuyện phẫu thuật mà không khiếp đảm, nàng không phải không nhìn được hai nha hoàn này bất phàm, người có mắt đều có thể nhìn thấy, chỉ là nàng lười đi vạch trần mà thôi.
“Nhị phu nhân, đêm nay ta muốn lưu lại chiếu cố tam tiểu thư, nếu có thể, mong phu nhân chuẩn bị cho ta một căn phòng gần nhất.”
“Ta lập tức đi an bày.” Nhị phu nhân vui mừng quá đỗi, vừa rồi nàng còn đang suy nghĩ làm sao có thể lưu người lại, bây giờ thì tốt rồi, nàng lập tức phải đi chuẩn bị tốt.
Liễu Tri Quỳnh nhìn, đem ân tình này ghi ở trong lòng.
“Nhân lúc còn chưa đau, tỷ mau ngủ đi, chờ miệng vết thương bắt đầu có cảm giác, sợ là dù muốn ngủ cũng không ngủ được.”
Liễu Tri Quỳnh gật gật đầu, nhắm mắt lại, đã ngủ.
“Thanh Thanh, ngươi lại đây, nếu máu loãng chảy ra khỏi ống phải lập tức nói với ta, còn nữa, nếu tam tiểu thư nóng lên, nếu như không sốt quá cao thì vẫn bình thường, nếu quá nóng phải đến nói với ta, xảy ra bất kỳ triệu chứng nào bất thường cũng phải lập tức thông báo, Nam Châu, ngươi cũng ở lại đây.”
“Vâng, nô tì nhớ kỹ.”
Sắp xếp xong rồi, trong lòng Trang Thư Tình trăm chuyển ngàn hồi, bây giờ nàng cũng không thể tiếp tục gọi người ta là Thanh Thanh tỷ a, dù cho nàng thật gọi như vậy, Thanh Thanh sợ là cũng không dám nhận.
Mang theo chút nghĩ ngợi lung tung bước ra khỏi phòng, nhìn thấy ánh mắt trông mong của Lưu Thanh Quân nàng cũng không có gì ngoài ý muốn, để Bảo Châu chuyển ghế dựa vào trong viện, nàng muốn phơi nắng tiêu tiêu độc.
“Muốn hỏi cái gì?”
“Tam tiểu thư thật sống được.”
“Không phải lúc nãy ngươi còn tận tay bắt mạch sao?” Trang Thư Tình cười, “Bây giờ còn cảm thấy không có khả năng?”
“Ta chỉ là không nghĩ ra...”
“Ta không thể giúp ngươi, Lưu đại phu, ta sớm nói qua, đây là một loại y thuật hoàn toàn mới, cũng không ai biết đến, nếu nhất định muốn nghĩ, cả đời này, ngươi cũng không thể nào thông suốt.”
Kết hợp hai loại y thuật, trong đầu Lưu Thanh Quân buộc chặt, nghe nàng nói như vậy, hắn dứt khoát phẩy tay bỏ qua, đã là hai loại y thuật khác nhau, hắn cần gì bắt buộc bản thân nhất định phải thay đổi toàn bộ sở học cả đời của hắn, sao không thể kết hợp y thuật của hắn và Trang đại phu lại với nhau lại thành một bộ?
Chỉ cần có thể cứu được tính mạng là được, nhưng thứ không hiểu, cần phải học hỏi nó.
“Tam tiểu thư như vậy đã tốt chưa?”
“Không nhanh như vậy, nàng còn phải qua một đoạn thời gian, sắp đây có khả năng sẽ phát sốt, có thể dẫn tới các biến chứng khác, ta lo lắng nhất là dạ dày của nàng nàng, lá lách bên cạnh dạ dày và tạng, hiện ở chỗ đó trống ra, nếu là dãn dạ dày sẽ rất phiền toái.”