Ác Nữ Vương Phách Lối - Chương 02
Ác Nữ Vương Phách Lối
Chương 2
gacsach.com
Qua một buổi tối, chân Viên Vô Song trở thành cà nhắc. Mặc dù bác sĩ giúp cô đã kiểm tra, nói là không có gì đáng ngại, sau khi về nhà băng thoa cộng thêm chườm nóng, mắt cá chân liền có thể hết sưng, nhưng người nếu yếu, ngay cả số mạng cũng sẽ đối nghịch với mình.
Bên bác sĩ Tây y, tối đa cũng chỉ có thể đưa thuốc tiêu viêm (làm tiêu tan chỗ sưng)cho cô uống, đối với bị trật mắt cá chân không có trợ giúp gì.
Cuối cùng, cô ở nhà bị Thái hậu bức bách, đi tới Quốc Thuật quán (quán võ thuật truyền thống Trung Quốc) đầu hẻm tìm bác A Quyền.
Bác A Quyền vốn là thầy thuốc Đông y, đối với châm cứu, nối xương, xoa bóp cũng rất sở trường, ở quê nhà cũng rất nổi tiếng.
Bất quá bác năm nay đã sáu mươi, con trai cùng con gái không phải là làm nha sĩ thì là làm bác sĩ khoa nhi, không có một người nào, không có một ai nguyện ý thừa kế bảng hiệu của bác, trở thành thầy thuốc Đông y. Cũng bởi vì lớn tuổi, tay thường hay run, không thể cầm châm nhỏ nữa, rất sợ hơi thất thần sẽ châm nhầm huyệt đạo. Cho nên mấy năm gần đây cô thà uống thuốc rồi tiêm thuốc, rất ít đi thăm Quốc Thuật quán của bác A Quyền.
Hôm nay mẹ của cô nói cho cô biết không cần lo lắng, bởi vì bác A Quyền tuyên bố một tin tức lớn, bác có người kế nghiệp.
Bởi vì bác có một người con nuôi cũng là học thầy thuốc Đông y, còn từng đến Trung Quốc bái danh y làm thầy, gần đây rốt cục học thành về nước, ý định thay bác nối nghiệp, vì mọi người phục vụ.
Nghe nói con nuôi bác A Quyền dáng dấp cao lớn anh tuấn, là người thân thiết có lễ phép, đối với một ít người có tạp niệm hay người sợ thuốc lại cực độ có kiên nhẫn, không ít Obasan(tiếng Nhật: cô, bác) đối với hắn lần đầu gặp đã quen thân, còn có người bắt đầu hỏi thăm bối cảnh gia thế của hắn.
Mà mẹ Viên Vô Song vừa lúc chính là một thành viên tham gia vào chuyện này, đối với những tin tức nho nhỏ hết sức linh thông, vừa được biết thầy thuốc độc thân, liền lập tức đăng ký cho cô, đợi cô vừa về tới nhà, lại lôi cô chạy ra, muốn cô đến Quốc Thuật quán của bác A Quyền trình diện. Cô không dám không tuân theo ý chỉ Thái hậu, không thể làm gì khác hơn là lê cước bộ nặng nề đi về phía đầu hẻm. Rốt cuộc là thầy thuốc nào ngốc vậy a, buông tha cho tiền đồ rộng mở phía trước, chạy đến cái thôn đánh bắt cá nho nhỏ này, thừa kế bảng hiệu của bác A Quyền?
Cô đi tới lầu 3 ngang qua cây xoan phía trước, nhìn bảng hiệu giắt tại cửa, trên đó viết năm chữ “Quyền sư Quốc Thuật quán”.
Bác A Quyền vừa vặn ngồi ở cửa hóng mát, vừa nhìn thấy cô, lập tức đứng lên, vừa nhiệt tâm đỡ cô đi vào trong nhà, vừa thân thiết nói: “Song à, a mẫu con có giúp con hẹn trước, đến đây.”
“Bác A Quyền, chân của con bị trật...”
“Bác biết.” Bác A Quyền nói giọng Đài(Đài Loan), để cô ngồi ở trên ghế. “Con chờ một chút, bác đi vào gọi a Triệt.”
Bác cười với cô để lộ một hàng răng vàng óng, sau đó đi vòng ra sau tấm bình phong.
Chỉ chốc lát sau, cô nghe được tiếng gọi lớn.
“A Triệt, có tiểu thư đến khám bệnh...”
Đột nhiên, Viên Vô Song cảm thấy một trận lạnh run, sau đó lan tràn đến tất cả tứ chi. Không biết tại sao, bác A Quyền gọi ”A Triệt”, khiến cho cô có liên tưởng không tốt. A Triệt, khiến cô nhớ lại Quan Triệt.
Sau đó, là một thầy thuốc Đông y ba mươi tuổi, vừa tới Hạnh Phúc Lý không lâu...
Cô không muốn suy nghĩ rằng con nuôi bác A Quyền chính là tên Quan Triệt mới gặp phải ngày trước, bởi vì cô thật không tin mình có vận xui như vậy.
Lúc này, một người đàn ông mặc áo bào trắng chậm rãi đi ra từ sau tấm bình phong.
Viên Vô Song thu lại ánh nhìn, căn bản không có dũng khí ngẩng đầu, không ngừng cầu nguyện, hi vọng con nuôi bác A Quyền không phải là tên Quan Triệt chết tiệt kia.
Người đàn ông mặc áo bào trắng ở trước mặt cô mấy bước đứng lại, sau đó từ từ ngồi xuống ghế da.
“Anh nói rồi, em sẽ chủ động tới trước mặt anh.” Tiếng nói hắn trầm thấp dễ nghe, còn ẩn hàm vui vẻ.
Phổi của cô giống như là bị dội một gáo nước lạnh, kích động đến hốc mắt chảy ra nước, chẳng qua là sau một khắc cô chỉ muốn chửi rủa. Sao cô có vận xui như vậy... Cô rốt cục mở mắt ra, giống như là muốn xác nhận đáp án.
Đáp án, ở ngay trước mặt cô.
Quan Triệt mặc áo bào trắng, đáng chết, sao lại thích hợp với hắn thế.
Con nuôi bác A Quyền chính là Quan Triệt, Quan Triệt chính là con nuôi bác A Quyền... Bất kể cô đảo ngược thế nào, sự thật vẫn là sự thật, giống như là văn tự khắc trên thạch tự (bản in đá), không cách nào có thể xóa bỏ.
“Được, tí nữa tôi sẽ quyên ra một phần ba tiền lương của tôi cho đoàn từ thiện.” Cô thật muốn đi quyên tiền tiêu trừ nghiệt chướng.
Số mạng thật không thể đánh cuộc, hơn nữa mười lần đánh cuộc chín lần thua. Viên Vô Song hôm nay rốt cục đá trúng thiết bản (khối sắt, bàn sắt), góp tiền, cũng học được bài học.
Nhìn bộ dáng cắn răng nghiến lợi của cô, Quan Triệt không thèm để ý chút nào, nở nụ cười nhàn nhạt, rất chuyên nghiệp nâng chân phải cô lên, sau đó đem bắp chân cô đặt lên trên đầu gối của hắn ”Đưa anh xem chân em thế nào.” Hắn cởi dép cô ra, lộ ra đôi bàn chân trắng noãn, mà bàn chân của cô không lớn, bàn tay của hắn dễ dàng nắm giữ, nhẹ nhàng chuyển động mắt cá chân của cô.
“Rất đau sao?”
“Nói nhảm!” Cô trừng hắn một cái, chân mày cũng nhíu lại.
Hắn cẩn thận nghiêm túc kiểm tra mắt cá chân của cô, phát hiện bên ngoài sưng đỏ, thậm chí còn mơ hồ hiện ra tím bầm.
“Dây chằng bên hông bị kéo dãn, em sau khi trở về có băng thoa với chườm nóng chứ?” Tay của hắn qua lại xoa bóp mắt cá chân của cô.
“Có.” Cô tức giận trả lời.
“Thật biết điều.” Hắn khẽ cười một tiếng, giống như là dỗ trẻ con, “Chờ anh một chút giúp em cố định mắt cá chân, mấy ngày nay phải để cho chân phải của em nghỉ ngơi một chút, không được dùng sức nhiều quá.”
Cô đô đô kêu la, giống như là trả lời hắn, hoặc như là đang trù yểu mắng hắn.
Hắn sử dụng lực đạo thích hợp, thuận theo chiều kim đồng hồ xoa bóp cho cô, trước kìm mắt cá chân của cô, lại từ từ đi tới bắp chân xoa bóp đều đặn. Viên Vô Song muốn lùi chân phải về, nhưng bị bàn tay to của hắn giữ lại, vì vậy ngẩng đầu trừng mắt liếc hắn một cái, giằng co với hắn chẳng được.
“Anh làm gì thế?” Sắc mặt của cô khẽ thay đổi, bởi vì hai tay hắn đang trên đùi của cô sờ tới sờ lui.
“Giúp em từ từ xoa bóp, tiêu trừ sưng phù.” Cặp mắt đẹp của hắn nhìn thẳng chống lại cô, nụ cười từ từ lộ ra.
“Quan tiên sinh, tôi bị thương là ở mắt cá chân, nhưng anh bây giờ lại là xoa bóp bắp chân.” Cô nghiêm mặt, dễ dàng cảm nhận được nhiệt độ bàn tay hắn.
“Anh là đang giúp em buông lỏng cơ thể.” Hắn động tác lão luyện khẽ xoa bóp đè ép các huyệt đạo cơ bắp chân của cô.
“Anh... Ai da...” Cô bởi vì đầu ngón tay hắn dồn lực đạo mà nhẹ hô một tiếng.
Bàn tay to của hắn chuyển tới bàn chân của cô, rất nhuần nhuyễn dồn lực lên huyệt đạo bốn phía bàn chân, tiếp theo lại đến lòng bàn chân. Đồng thời, đáy mắt của hắn hiện lên ánh sáng tà ác, các đốt ngón tay phải gập lại, sau đó ấn mạnh một huyệt đạo khác dưới lòng bàn chân cô.”A... Quan Triệt, anh tên khốn kiếp này!” Nước mắt của cô lập tức tràn ra ngoài, hai tay nắm chặt một bên góc bàn.”Buông... Buông tôi ra, hỗn trướng...” Cô toàn thân giống như là bị điện giật, ê ẩm tê dại không có biện pháp nhúc nhích.
“Chậc... chậc... chậc, dạ dày em không tốt, nhất định cũng không có ăn cơm đúng giờ, phải không?” Hắn khẽ cười một tiếng, lại ở trên huyệt đạo dùng thêm lực. “Cho nên trưa mai cùng anh ăn một bữa cơm đi!”
“Anh đừng có làm... A a a...” Cô thét chói tai lên tiếng, căn bản không có biện pháp cự tuyệt.”Quan triệt, tôi muốn giết anh... Anh...”
“Đáp ứng anh, ăn một bữa cơm với anh.” Hắn lơ đễnh, tiếp tục dùng sức lên huyệt đạo trên lòng bàn chân của cô.
“Má... a...” Cô nhất quyết không chịu khuất phục, không thể vì hắn sử dụng thủ đoạn tiểu nhân mà khuất phục.
“Hử?” Không quan hệ, lực đạo của hắn lại mạnh thêm một chút.
“Được... Được rồi! Ăn cơm thì ăn cơm...” Cô đau đến ứa nước mắt, sự kiên cường biến mất không thấy đâu, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là gật đầu đáp ứng.
... Từ giờ là bắt đầu, Viên Vô Song mới hiểu được rằng, cô thật thật cực kì ghét thầy thuốc Đông y... Không, là Quan Triệt mới đúng.
Viên Vô Song vô cùng khó chịu. Đều là tại mẹ của cô nhiều chuyện, vậy mà không có hỏi ý kiến của cô đã giúp cô đăng kí, kết quả hại cô với Quan Triệt lại gặp mặt không nói, còn phải góp một phần ba tiền lương cho đoàn từ thiện.
Nhưng là cho dù cô quyên tiền ra ngoài, cũng không có thay cô xoá bỏ nạn kiếp a!
Tên Quan Triệt vẫn cứ tiếp tục dây dưa với cô, hơn nữa còn cùng cô hẹn hôm nay lúc nghỉ trưa, muốn tới bệnh viện tìm cô ăn cơm.
Chẳng lẽ hắn không biết y tá bề bộn nhiều việc? Làm sao có thời giờ hảo hảo ăn một bữa cơm?
Cô tựa như là bị nguyền rủa, cả buổi trưa đều ở đây nhớ chuyện này. Cô đối với Quan Triệt một chút cũng không biết, cho nên cũng không hề nghĩ đến hắn lại là gã đàn ông vô lại như vậy, cũng rõ ràng đối với hắn một chút hứng thú cũng không có, hắn lại bắt được cơ hội, muốn cùng cô dây dưa. Rốt cuộc cô phải làm sao mới có thể bỏ hắn?
Viên Vô Song hết bận chuyện vặt, ngồi ở phía sau quầy ngẩn người.
Bởi vì chân cô bị thương, cho nên đồng nghiệp thông cảm cho cô, muốn cô ở quầy xử lý các công việc đăng kí là được, chuyện chân chạy liền giao cho những người khác làm.
Thời gian nghỉ trưa vừa đến, gần sát quầy phát hiện một người mặc áo sơ mi T-shirt cùng quần jean nam, đôi mắt màu lam xuyên qua lớp kính thủy tinh nhìn cô.
Tới rồi, chính là tránh không xong a!
Viên Vô Song nhìn chằm chằm Quan Triệt, không nghĩ tới hắn canh thời gian chuẩn như vậy liền đến tìm cô.
“Được rồi! Tôi biết.” Cô tức giận trừng hắn một cái, sau đó không cam lòng rời khỏi chỗ ngồi, từ phía sau quầy đi từ từ ra ngoài.
Quan Triệt là một người đàn ông biết quan tâm chăm sóc, thấy cô hành động bất tiện, chủ động tiến lên vịn bên eo của cô, để cho thân thể duyên dáng của cô dựa vào lồng ngực của hắn.
“Tôi còn có thể đi...” Cô muốn thoát khỏi kiềm chế của hắn.
“Vô Song, em cần gì cậy mạnh thế đây?” Cánh tay của hắn hơi dùng sức, khiến thân thể cô vừa kháng cự liền ngã vào lòng ngực hắn.
“Tôi không có cậy mạnh...” Cô là thật không muốn đến gần hắn tí nào.
Hơn nữa kể từ lúc hắn xuất hiện, không ít bệnh nhận liền nhìn hắn với ánh mắt tò mò, cũng không hề chậm chạp nhìn thấy một màn này, đều cúi đầu ha ha cười.
Rất tốt, cô thảm, tin tức bát quái này nhất định sẽ truyền tới tai mẹ cô.
Hắn cúi đầu, cằm để trên đỉnh đầu cô, “Em tại sao lại kháng cự anh? Là sợ anh ăn em sao?”
“Anh...” Khuôn mặt tròn của cô ngẩng lên, cánh môi không cẩn thận đụng phải cằm của hắn, để cho hai người thoạt nhìn hết sức mập mờ.
Hắn cười cong cặp mắt đẹp, cánh môi gần sát lỗ tai của cô, “Nói không chừng là em muốn ăn anh.”
Lời của hắn nói hết sức trêu đùa lòng người, bất quá nghe vào trong tai cô, lại có ý khiêu khích đắc ý, làm cô trợn to hai tròng mắt mỹ lệ. “Tôi là muốn băm anh thành mười tám đoạn, sau đó lóc da của anh, ăn thịt của anh.” Cô cắn răng nghiến lợi nói ra.
“Em sau khi tan tầm nhớ tới tìm anh, anh sẽ chủ động hiến thân, mặc cho em ăn sạch sẽ trơn bóng.” Hắn thổi khí nóng nhẹ lướt qua tai của cô.
“Anh...” Cô tức giận muốn tránh thoát hắn, nhưng không cách nào được như ý nguyện, đến cả lời nói bên miệng cũng như gai vướng trong họng, thế nào cũng không thể nói ra lời.
Hắn thấy sắc mặt thở phì phì vì bị đánh bại của cô, không nhịn được mỉm cười.
Ba năm trước đây, hắn đã chú ý tới cô, chẳng qua là chậm một bước, khi đó cô đã trở thành bạn gái của bạn học, coi như hắn muốn ra tay, cũng không có bất cứ cơ hội nào.
Hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm cô, biết cô là một phụ nữ rất có cá tính, đàn ông bình thường căn bản không cách nào bắt được cô. Hắn có mười phần nắm chắc có thể bắt được cô, chẳng qua là do sơ suất của hắn, hắn bỏ lỡ cơ hội gặp gỡ cô, cho đến... Một ít chuyện ngoài ý muốn, bọn họ gặp mặt ngoài ý muốn. Đến bây giờ, hắn đối với một đêm kia còn nhớ mãi không quên.
Cô giống như tiểu miêu giương oai, lúc ở trên người hắn vừa cắn vừa cào, nhưng cuối cùng cô hóa thành kẹo đường mềm nhũn, hòa tan trong ngực hắn.
Cho tới nay, hắn vẫn hoài niệm cô ngay lúc đó ngọt ngào thế nào.
Cho nên ba năm sau gặp lại cô, tựa như một thỏi kẹo ngọt hấp dẫn hắn, không còn đường lui muốn đem cô chiếm thành của mình.
“Này.” Viên Vô Song lôi kéo cánh tay của hắn, kéo suy nghĩ của hắn trở về. “Tôi một giờ rưỡi phải đi làm, xuống dưới lầu một của công nhân dùng cơm đi!” Chân của cô còn chưa khỏi hẳn, cũng không muốn chạy ngược chạy xuôi
“OK.” Hắn rất nhanh đáp ứng, thuận theo yêu cầu của cô.
Cứ như vậy, cô nửa là buông tha mặc cho mình vùi ở trong ngực của hắn, cùng hắn chờ thang máy xuống dưới lầu, mà cô cũng bắt đầu hiểu, càng chống lại số mạng, thua thiệt càng về phía mình a!
Cho nên, viên Vô Song học thông minh. Cô không muốn đối nghịch với số mạng, ngoan ngoãn tiếp nhận tình trạng hiện giờ. Nếu Quan Triệt muốn tìm cô ăn cơm, cô liền ngoan ngoãn cùng hắn ăn cơm, dù sao cũng không cần trả tiền, còn có thể chọn món ăn, thật tốt.
Quan Triệt ngồi ở đối diện với cô, nhìn cô mặc dù mặt tỏ ra bất mãn, nhưng vẫn là há to miệng gặm nhắm thức ăn, không hề bởi vì hắn ở trước mặt cô mà dáng vẻ kiểu cách, qua năm phút đồng hồ sau, vẻ mặt cứng nhắc của mới từ từ thả lỏng.
“Vô Song.” Hắn chợt gọi cô.
Cô nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, không vui mở miệng, “Làmgì?” Cô cùng hắn có quen biết như vậy sao? Hắn gọi tên của cô thật đúng là tự nhiên a!
Hắn cười không đáp, đưa tay lau chùi dưới khóe miệng của cô, sau đó bỏ hạt cơm giữa đầu ngón tay vào trong miệng, làm bộ cắn cắn, cười nhìn cô.
“Ác.” Cô sờ sờ khoé miệng tựa hồ còn lưu lại nhiệt độ của hắn, bởi vì động tác của hắn mà đỏ mặt. Không hiểu sao, cô cảm thấy có chút rung động.
Rõ ràng tình tiết này từng xem qua trong tiểu thuyết, nhưng là hiện tại có người thật trình diễn, cô thế nhưng tựa như là nữ nhân vật chính trong tiểu thuyết, cảm thấy đỏ mặt tim đập.
Không đúng! Cô cũng không phải háo sắc, làm sao vì hắn mà tim đập nhanh hơn?
“Bộ dáng đỏ mặt của em thật là đáng yêu.” Hai tay hắn thay phiên nhau, chống đỡ cằm, con ngươi màu lam toát ra mị lực.
“Ai đỏ mặt? Anh mù hả!” Cô bất mãn xùy một tiếng, vội vàng cúi đầu, muốn che dấu tâm tình của mình.
Đáng chết! Tên Quan Triệt này thật rất tà ác, bày ra cả người lẫn khuôn mặt tuấn tú vô hại trước mặt cô mua vui, thật...Làm người ta rất muốn nhìn lâu mấy lần.
“Thật ra thì chúng ta cũng có thể hòa bình chung sống, em không nhất định phải tránh anh xa ngàn dặm.” Thanh âm của hắn thành thật chất phác dễ nghe, tựa như đàn vi-ô-lông du dương.
“Luật pháp có quy định tôi nhất định phải chung sống hòa bình với anh sao?” Cô bày ra bộ dáng xem thường, “Còn nữa, tôi không cảm thấy tôi và anh có quen như vậy, nhất định phải tiếp nhận anh, được không?”
“Chúng ta thế nào không quen?” Hắn cười toét miệng, “Anh với em cũng đã gạo sống nấu thành cơm chín rồi, còn không quen thuộc?”
“Anh...” Cô dùng sức để đũa xuống, phát hiện người bên cạnh cũng quay đầu nhìn cô chăm chú, không thể không hạ thấp giọng, “Đáng chết, anh tốt nhất đừng nhắc lại chuyện trước kia, cuộc sống luôn có ngoài ý muốn, hiểu không?”
Hắn nhún nhún vai, “Không bằng em đem ngoài ý muốn trở thành trúng mục tiêu nhất định, có lẽ tâm tình sẽ khá hơn.”
Cô hít sâu một hơi, chính là muốn mở miệng giải thích, lại phút chốc trừng lớn hai con mắt, ánh mắt xuyên qua bờ vai của hắn, nhìn thấy người bác sĩ đang mặc áo bào trắng, mà lời nói vướng ở trong cổ họng, hồi lâu cũng không phát ra được thanh âm nào.
Má! Cô... Gần đây gặp vận rủi sao?
Quan Triệt nhìn bộ dáng hoảng sợ của cô, không hiểu quay đầu, nhìn thấy một bác sĩ cùng một học sĩ sóng vai đi tới, thoạt nhìn hết sức thân thiện.
“Bác sĩ Trịnh, nơi này chính là nhà ăn của công nhân, phần lớn bác sĩ không có thời gian đi ra ngoài ăn cơm, liền trực tiếp ở chỗ này dùng cơm, bất quá... Anh nếu có muốn ăn gì đó, cũng có thể gọi điện thoại cho em, em sẽ mang về giúp anh...”Học sĩ cười ngọt mị mị nói.
“Cám ơn.” Trịnh Dư Nghĩa gật đầu, vừa đúng đi ngang qua Vô Song cùng Quan Triệt ngồi bên cạnh.
Viên Vô Song theo bản năng dùng tóc che mặt, không muốn mặt đối mặt với hắn.
Bất quá, không còn kịp rồi.
“A?” Trịnh Dư Nghĩa dừng bước lại, vừa đúng cùng Quan Triệt nhìn nhau, “Quan Triệt?”
“Hi.” Hắn rất chính trực, cùng bạn học cũ chào hỏi.
“Làm sao cậu lại ở chỗ này?” Trịnh Dư Nghĩa đặt tay lên trên bàn của hai người. “Vị này...” Ánh mắt của hắn chuyển qua trên người Viên Vô Song, cảm thấy cô nhìn rất quen mắt...
“Vị y tá này có phải... Viên Vô Song?”
Cô suy sụp hạ hai vai, biết mình không tránh được.
“Em sao lại ở chỗ này?” Trịnh Dư Nghĩa thất kinh.
“Cái vấn đề này phải là tôi hỏi anh!” Viên Vô Song trừng hắn một cái, đồng thời nhìn về phía bảng tên trước ngực hắn.
Khoa tiết niệu, Trịnh Dư Nghĩa.
Rất tốt, hắn là bác sĩ, mà cô thật rất xui, cùng hắn oan gia ngõ hẹp! Trơ trọi trước mặt bạn bè trai gái mà nói.
“Hai người...” Trịnh Dư Nghĩa chỉ ngón trỏ, thay phiên chỉa về phía cô cùng Quan Triệt.”Hai người tại sao lại ở chung một chỗ?”
Bạn gái trước cùng bạn học? Tổ hợp này quá kỳ quái.
Viên Vô Song cảm thấy một cổ hờn dỗi cắm ở ngực. Số mạng thật muốn chơi cô có phải không?
Đầu tiên là xuất hiện đối tượng cùng cô xảy ra chuyện tình một đêm, sau đó bạn trai cũ lại chạy đến làm xáo trộn... Cuộc đời của cô còn phải xuất hiện bao nhiêu cái ”ngoài ý muốn” nữa?
“Rất kinh ngạc sao?” Quan Triệt lơ đễnh nhìn Trịnh Dư Nghĩa. “Tôi đang theo đuổi cô ấy.”
Theo đuổi cô?! Viên Vô Song nhìn chằm chằm hắn, mấp máy miệng, lại không phát ra được một chút thanh âm. Một bên vẻ mặt tiểu hộ sĩ cùng Trịnh Dư Nghĩa giống nhau như đúc, đều làgiật mình há to mồm. Đừng bảo là người khác cảm thấy kinh ngạc, ngay cả cô là người trong cuộc cũng giật mình vạn phần.
Lần này lại đang diễn cái gì?
Quan Triệt nói muốn theo đuổi cô, đến mức bạn trai cũ Trịnh Dư Nghĩa lại nhíu mày nhìn cô, phảng phất im lặng thẩm vấn cô.
“Anh...” Mới không phải muốn theo đuổi tôi chứ! Cô rất muốn lớn tiếng phản bác, nhưng lại không muốn trước mặt Trịnh Dư Nghĩa làm sáng tỏ chuyện này.
Đúng a! Tại sao cô ở trước mặt bạn trai trước giải thích?
“A... Ha ha...” Trịnh Dư Nghĩa phục hồi tinh thần lại, cười cười xấu hổ. “Đồng học, cậu thật rất khiến cho tôi ngoài ý muốn, nhưng là cậu... Không biết cô ấy trước kia là bạn gái của tôi sao?” Ngữ khí của hắn tràn đầy châm chọc, còn ẩn hàm ý tứ khiêu khích cái gã trước mặt.
Viên Vô Song trợn mắt nhìn Trịnh Dư Nghĩa một cái. Chuyện trước kia có cần thiết nhắc lại lần nữa sao? Cô cùng hắn sớm đã không còn bất kỳ quan hệ gì.
“Tôi biết.” Quan Triệt như cũ bảo trì tốt phong độ.
“Vậy cậu...” Trịnh Dư Nghĩa dừng lại.
Viên Vô Song đứng lên, giống như một mạch đánh cuộc, chủ động cầm tay Quan Triệt.
“Tôi đáp ứng anh trở thành bạn trai của tôi. Anh ăn no chưa? Chúng ta nên đi, đem chỗ ngồi tặng cho bác sĩ Trịnh cùng nữ bằng hữu của anh ta đi!” Cô vẫn không quên hướng Trịnh Dư Nghĩa lộ ra nụ cười giả tạo.
Trịnh Dư Nghĩa sắc mặt đại biến, không nghĩ tới Viên Vô Song lại cho hắn mất mặt, chẳng những không hề liếc nhìn hắn, còn vứt tự tôn đàn ông của hắn lên mặt đất chà đạp.
Vẻ mặt Quan triệt không có thay đổi gì, cũng đứng lên.
“Em nói gì đều được.”
Hắn cười cong đôi mắt màu lam, mang theo cô rời đi.
Trịnh Dư Nghĩa đứng tại chỗ, vẻ mặt phức tạp.