Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt - Chương 18

Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Chương 18: Tướng gia có đau không?

Vừa nghe thấy Thẩm Anh đến tận bây giờ mà vẫn còn chưa trở lại Chính sự đường, nàng liền cảm thấy lo ngay ngáy. Chẳng lẽ Hoàng thượng đã xem tấu chương mật báo của Từ Chính Đạt, nên giữ Thẩm Anh lại để tra hỏi sao?

Nàng đưa hồ sơ vụ án cho người gác cổng, sau đó vội vội vàng vàng đi đến Hộ bộ. Hồi trước khi còn đang phá án, nàng đã từng gặp qua tiểu lại canh cửa của Hộ bộ, tiểu lại kia thấy nàng đi tới, cười hỏi: “Hôm nay Mạnh bình sự lại đến đây tra án à?”

"Không không không, hôm nay chỉ thuận đường đi qua mà thôi." Nàng lại hỏi, "Tông Thượng thư thượng triều về chưa?”

Tiểu lại kia cười cười: “Vẫn chưa, cũng không biết hôm nay thế nào mà đến tận bây giờ cũng chưa hạ triều.”

Xem ra Từ Chính Đạt đã thật sự trình tấu chương lên rồi! Nàng thấp thỏm trong lòng, đi loanh quanh một lát bên ngoài cửa Hộ bộ, sau đó lại quay vòng trở về lảng vảng trước cửa Chính sự đường, cuối cùng cười tự giễu bản thân thật ngốc. Chuyện đó thì có liên quan gì đến nàng chứ? Cho dù không tra ra được điều gì từ trong sổ sách của Bảo Phong, Hằng Xương, thì Từ Chính Đạt cũng vẫn muốn viết tấu chương này! Hơn nữa... mấy khoản mục ghi chép trên sổ sách cũng không thể trở thành bằng chứng...

Với cả người gặp xui cũng không phải là nàng, nàng cần gì phải sốt ruột quá đáng như thế làm gì!

Nghĩ được đến đó, Mạnh Cảnh Xuân vỗ vỗ ngực quay về Đại Lý tự. Mạnh Cảnh Xuân thầm tự nhủ đó không phải là lỗi của nàng, sau đó ngồi xuống uống miếng nước trấn tĩnh lại tinh thần. Đồng liêu ngồi kế bên liếc nàng một cái: “Hôm nay ngươi làm gì mà như gặp quỷ vậy? Tâm thần cứ hoảng loạn không yên.”

“Hả? À không, hôm nay trong người bị nóng quá, lại có nhiều chuyện thật phiền nhiễu.” Nàng cau mày, còn cầm lên quyển sách đặt bên cạnh quạt quạt.

Vị đồng liêu kia cũng mặc kệ nàng.

Khoảng một canh giờ sau, một đồng liêu khác xông vào nói thầm thì gì đó với vị đồng liêu kia, Mạnh Cảnh Xuân vội vàng sáp lại gần, hỏi: “Có chuyện gì à?”

Người kia lườm nàng một cái, nhỏ giọng nói: “Hôm nay ấy à, nghe nói sau khi hạ triều, Tướng gia bị phạt đánh, cũng không biết phạm phải chuyện gì khiến Hoàng thượng bực mình nữa.”

Cái gì? Thẩm Anh bị đánh?

Mặt Mạnh Cảnh Xuân tối sầm lại, vội vàng hỏi: “Chỉ có một mình Tướng gia bị phạt thôi sao?”

Người kia có phần nghi ngờ ngó ngó nàng: "Nghe nói là vậy. Sao? Ngươi biết nội tình gì à?”

"Không không không ..." Mạnh Cảnh Xuân vội vàng xua tay, thấy hoảng loạn trong lòng. Thẩm Anh mà biết là do nàng tra ra, nhất định sẽ ghi hận lên đầu nàng mất thôi.

Nàng đau khổ quay về chỗ, trong lòng vẫn thấy nghi ngờ. Không đúng nha, Thẩm Anh bị phạt mà sao Tông Đình lại có thể tránh thoát được chứ? Hai người bọn họ ngồi chung trên một chiếc thuyền cơ mà...

Không lẽ Từ Chính Đạt viết tầm bậy tầm bạ gì sao?

Nàng đang cố sức suy nghĩ thì thấy Từ Chính Đạt cau chặt lông mày vội vội vàng vàng đi vào. Nàng đứng bật dậy, Từ Chính Đạt thấy nàng thì quay đầu bỏ đi, nàng lập tức bám theo phía sau.

Từ Chính Đạt dừng lại: "Ngươi đi theo ta làm chi?"

Mạnh Cảnh Xuân thấp thỏm nói: "Hôm nay Từ đại nhân viết sớ trình lên rồi à?”

Từ Chính Đạt lườm nàng một cái: “Tin tức của ngươi cũng nhanh nhạy thật đấy.”

Mạnh Cảnh Xuân cười giả lả: “Hiện nay... thế nào rồi?” Nàng lại vội vàng bổ sung một câu: "Ý hạ quan là muốn hỏi Tông Thượng thư thế nào rồi?”

“Còn thế nào được nữa?” Giọng Từ Chính Đạt không được tốt lắm, “Vào ngục Ngự Sử đài rồi.”

“Gì cơ?” Mạnh Cảnh Xuân kinh hô ra tiếng, Tông Đình lại bị bỏ tù! Bị nhốt vào ngục Ngự Sử đài nghĩa là muốn hung hăng thẩm vấn ông ta rồi!

So ra, Thẩm Anh chỉ phải lĩnh vài gậy đã là được Hoàng thượng ban ân cực lớn rồi.

Lúc này Mạnh Cảnh Xuân mới thở phào một hơi, lấy lại tinh thần hỏi Từ Chính Đạt: “Vậy... Có cần điều tra tiếp vụ án của Tông Thượng thư nữa không?”

Từ Chính Đạt liếc liếc nàng: "Ngự Sử đài tiếp nhận rồi.” Lại nói: “Ngươi cứ lang thang ở đây làm gì vậy? Đã phá xong vụ án bên bến sông phía tây chưa?”

Mạnh Cảnh Xuân nghẹn họng, xoay người đi mất.

Thật vất vả ngồi chịu trận đến chạng vạng tối, Mạnh Cảnh Xuân xoa xoa mắt thu dọn hồ sơ rồi đi về. Khi đến quan xá, nàng cố ý không vào phòng ngay mà đứng dưới cây cổ thụ trước cửa, bị muỗi chích lỗ chỗ. Thấy đèn trong nhà Thẩm Anh bật sáng nhưng nàng lại không dám gõ cửa.

Lại đứng thêm một lát thì thấy cửa kia bật mở. Mạnh Cảnh Xuân chăm chú nhìn kỹ, ra là Trương Chi Thanh. Trương Chi Thanh cũng thấy nàng, sắc mặt khẽ biến hóa, đi đến phía nàng.

Mạnh Cảnh Xuân do dự hồi lâu, cuối cùng mở miệng hỏi: "Tướng gia có ổn không?”

Trương Chi Thanh lại tỏ ra rất thân thiết, ung dung trả lời nàng: “E là cần phải nghỉ dưỡng một thời gian.”

Mạnh Cảnh Xuân không nói câu nào, cúi đầu giẫm giẫm lên một hòn đá nhỏ.

Trương Chi Thanh lại nói: "Mạnh đại nhân ở gần như vậy, chắc là còn phải phiền đến Mạnh đại nhân chăm sóc một chút.”

Mạnh Cảnh Xuân ngẩng phắt đầu, vội nói: "Không phiền, không phiền..." Nhưng nàng làm sao có gan đi gặp Thẩm Anh đây! Đó chính là đi tìm chết đấy.

Trương Chi Thanh thấy nàng như vậy, lại nói: “Chuyện trong triều rất hỗn loạn, có bao nhiêu người có thể thấy rõ ràng được cơ chứ? Nhưng ở vị trí của bọn họ thì đó cũng là chuyện dễ hiểu. Mạnh đại nhân ở Đại Lý tự cũng chỉ là làm đúng phận sự của mình, không cần suy nghĩ quá nhiều làm gì.”

Lời này hắn nói ra rất nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Mạnh Cảnh Xuân lại nghe hiểu, hắn đang bảo mình đừng tự trách nữa.

Mạnh Cảnh Xuân thở dài, Trương Chi Thanh nói: “Bây giờ Mạnh đại nhân muốn vào thăm hắn một chút không?”

"Không, không cần..." Mạnh Cảnh Xuân vội vàng từ chối, “Trương thái y mau về đi, không còn sớm nữa rồi.”

Khóe mắt Trương Chi Thanh hơi cong cong, nói: “Vậy làm phiền Mạnh đại nhân trông nom cho hắn một chút, ta đi trước đây.”

Mạnh Cảnh Xuân nhìn hắn rời đi, lại đứng ở đó nghĩ nghĩ thêm một lát, sau đó về phòng lục lọi tìm ra một bình dược nhỏ, khẽ khàng đi đến trước cửa phòng của Thẩm Anh, nâng tay nhẹ gõ gõ.

Cửa cũng không khóa, Mạnh Cảnh Xuân đứng bên ngoài hô một tiếng: "Tướng gia, hạ quan tới đưa thuốc..."

Thẩm Anh chỉ trả lời: "Vào đi."

Cây đèn sắp cạn dầu le lói tỏa sáng, Mạnh Cảnh Xuân thò đầu vào trong nhìn quanh bốn phía, sau đó cởi giày rón ra rón rén đi đến cửa phòng ngủ, thoáng thấy Thẩm Anh nửa nằm ở trên giường chong đèn đọc sách.

Mạnh Cảnh Xuân chợt thấy căng thẳng, đi vào trong hai bước rồi không dám tiến lên nữa, cung cung kính kính hành lễ, đặt bình thuốc xuống sau đó lại lập tức lui về sau một bước.

Thẩm Anh giương mắt liếc liếc nàng, lại nhìn bình thuốc nhỏ trên bàn, mở miệng nói: “Còn có chuyện gì à?”

Mạnh Cảnh Xuân vẫn luôn cúi đầu, kìm nén hồi lâu cuối cùng thốt ra một câu: “Nếu như Tướng gia đau quá, bôi một ít thuốc mỡ này vào sẽ đỡ hơn rất nhiều. Thuốc mỡ này...”

Nhưng nàng còn chưa kịp nói xong, Thẩm Anh đã cắt ngang lời nàng: “Đau? Đau chỗ nào?”

Mạnh Cảnh Xuân thầm nói, tất nhiên là... đau mông! Bị gậy quất vào mà còn không đau, chẳng lẽ ngươi làm bằng sắt à?

Nàng vẫn không dám ngẩng đầu, ánh lửa lập lòe khiến nàng thật chóng mặt: “Thuốc mỡ này trị thương cực tốt, lần trước hạ quan bị đánh mà có thể hồi phục nhanh như vậy đều là nhờ bôi thuốc mỡ này, tuy không biết Tướng gia bị đánh bao nhiêu trượng nhưng mà...”

Thẩm Anh nhíu mày: “Ngươi thấy ta bị đánh chỗ nào hay vậy?”

“Hả?” Mạnh Cảnh Xuân sửng sốt, chợt phản ứng kịp, nếu hắn bị đánh thì sao cò thể nửa nằm trên giường nhởn nhơ tự đắc đọc sách như vậy?! Nàng không khỏi âm thầm kêu khổ, sao lại như thế chứ? Rõ ràng nghe nói hắn bị đánh mà, hơn nữa Trương Chi Thanh còn tới đây, nên nàng vẫn luôn tin tưởng không hề nghi ngờ gì...

Thẩm Anh lật một trang sách, giọng điệu thản nhiên nhẹ nhàng: “Nghe phải mấy lời đồn nhảm bịa đặt thì cũng thôi đi, nhưng ngay cả mắt ngươi cũng bị mờ rồi à?”

Mạnh Cảnh Xuân biết rõ không nên nghe tin đồn đãi, nhưng nếu hắn không bị ăn đòn thì Trương Chi Thanh tới đây làm chi? Huống chi Trương Chi Thanh còn nhờ nàng chăm sóc cho hàng xóm một chút, cái này phải giải thích thế nào đây?

Thẩm Anh cũng không thèm ngẩng đầu, thuận miệng nói: “Chẳng qua là bị cảm phong hàn mà thôi, nghỉ ngơi điều dưỡng một chút là khỏe.”

"..." Mạnh Cảnh Xuân ngượng ngùng lui về sau thêm một bước.

Thẩm Anh thoáng nhìn thấy động tác nhỏ này của nàng, nâng mắt nói: “Ngươi làm việc gì trái với lương tâm sao?”

“Làm gì có chứ?” Mạnh Cảnh Xuân vội vàng phản bác.

“Vậy thì ngồi đi.”Giọng Thẩm Anh hơi nghèn nghẹt, giọng điệu thoải mái nhẹ nhàng, lại lật thêm một trang sách, không thèm nhìn nàng nữa.

Mạnh Cảnh Xuân rụt rè nói: “Không cần..."

“Vậy rót một chén nước giùm ta.”

Hắn lại còn dám sai nàng! Mạnh Cảnh Xuân khó chịu trong lòng, lại ngậm họng im lặng rót một chén nước bưng qua cho hắn.

Thẩm Anh vừa mới nhận lấy, hơi cau mày: "Lạnh."

Mạnh Cảnh Xuân đành phải nhận lại, rầu rĩ nói: "Hạ quan đi đun một bình...”

Nàng giả vờ nhu thuận cực tốt, ra ngoài múc một bình nước, thổi lò, đứng vất vưởng bên ngoài chờ nước sôi, sau đó mang ấm nước vào nhà rót một chén nước nóng cho Thẩm Anh.

Nàng đưa chén trà cho hắn, nhưng Thẩm Anh chỉ ngẩng đầu nhìn nàng một cái, không nhận lấy: “Nóng lắm.”

Mạnh Cảnh Xuân nhịn không được oán thầm, thật là khó hầu hạ! Nàng đặt chén trà lên bàn, nói: “Vậy thì để đó một lát cho nguội...”

Thẩm Anh tiếp tục đọc sách, cũng không để ý đến nàng nữa. Mạnh Cảnh Xuân thấy đứng đây không được, cứ như vậy mà về cũng không ổn, đang lúc tiến thoái lưỡng nan thì Thẩm Anh nói: "Có chuyện gì muốn nói sao?”

Mạnh Cảnh Xuân thầm nghĩ, ai thèm nói gì với ngươi chứ? Vốn tưởng rằng ngươi bị liên lụy nên mới tới thăm một chút, nhưng thấy bộ dáng bây giờ khỏe mạnh như vậy, nếu biết sớm thì ta cần gì phải lo lắng quắn ruột lên như thế.

Nàng không khỏi bĩu môi, Thẩm Anh lại hờ hững nói: “Ngươi nên sửa cái tính liều mạng của mình đi, chứ không chưa kịp phá án thì bản thân đã gục, mất nhiều hơn được."

Mạnh Cảnh Xuân thấy hắn lại bắt đầu giảng đạo, mặt đen sì sì.

Thẩm Anh lại nói: "Nếu có người hỏi, ngươi cứ bảo ta bị phạt cấm túc ở nhà tự kiểm điểm là được.”

Định lừa con chó nhỏ à! Mạnh Cảnh Xuân liếc nhìn chén trà trên bàn, sắc mặt không tốt: “Một lát nữa trà nguội rồi thì Tướng gia tự uống đi, hạ quan có chuyện xin được cáo từ trước.”

Thẩm Anh thấy nàng quay đầu bước đi, thầm nghĩ đúng là tiểu hài tử, nói trở mặt là trở mặt ngay, một khi tức lên thì ngay cả mấy câu êm tai cũng không thèm nói.

Mạnh Cảnh Xuân đóng cửa lại, còn quay lại làm mặt quỷ với cái cửa. Đúng là tức quá mà, lúc trước nàng bị ma xui quỷ khiến rồi nên mới lo lắng như vậy!

Nàng căm giận về phòng, lại bị con vẹt kia ầm ĩ đến tận nửa đêm, ngủ không ngon tẹo nào, buổi sáng tỉnh dậy đầu vẫn mơ mơ màng màng. Vừa đến Đại Lý tự, thấy trong nha môn muốn nổ banh trời rồi, tưng bừng tán dóc không khác gì cái chợ. Xem đi, Từ Chính Đạt vừa lên triều, trong nha môn này loạn thành thế nào!

Mạnh Cảnh Xuân ngồi vào chỗ của mình, vị đồng liêu ngồi cạnh lập tức sáp lại gần, nói: “Ngươi ở sát vách với Tướng gia, có đi ngó thử chưa?”

“Được mới lạ.” Mạnh Cảnh Xuân liếc mắt nhìn hắn, “Ta cũng không thân thiết gì với Tướng gia, sao có thể tùy tiện đi được?”

Vị đồng liêu kia bày ra vẻ mặt như đang nghiền ngẫm sâu xa, chậc chậc hai tiếng: “Thật là đáng tiếc, đây là lần đầu tiên Tướng gia bi phạt, lại còn bị đánh năm mươi trượng, không nhẹ đâu.” Hắn hạ thấp giọng hơn: “Nếu như có thể nhìn thấy bộ dáng chật vật hiện giờ của Tướng gia, nhất định là rất thú vị.”

Mạnh Cảnh Xuân liếc hắn một cái, không nói ra miệng như trong lòng lại xem thường, còn không biết ngượng mà nói là năm mươi trượng? Rốt cuộc là ai bị mù mắt truyền ra vậy?

Đồng liêu lại nói: “Lại nói, lần này Tông Đình té cũng thật đau, nếu không phải sổ sách về khoản tiền của Tướng gia bị lộ ra, lại còn có lá thư làm chứng, thì lúc này Tông Đình đã chẳng bị gì rồi.”

“Cũng chưa chắc.” Hễ là chuyện do người làm ra thì nhất định sẽ có sơ xuất, Mạnh Cảnh Xuân không tin có ai làm chuyện gì mà không sai một li.

“Ngươi đừng nói vậy, xưa nay Tông Đình làm việc luôn hết sức cẩn thận, không hề để lại chút dấu vết gì. Ngay cả thư tín gửi ra ngoài cũng đều do những thư lại khác nhau viết giùm, cũng không tùy tiện đóng dấu ấn tín. Tông Đình đã làm ở Hộ bộ được mười một năm, xử lý vô số chuyện, nhưng chưa bao giờ để người khác bắt được nhược điểm. Ngự Sử đài đã muốn điều tra hắn từ lâu, nhưng mãi mà vẫn không có cách nào xuống tay. Lần này Tướng gia vừa bị bại lộ, kéo theo cả Tông Đình xuống nước chung, đám phu tử bên Ngự Sử đài không phải là vui chết rồi sao? Nhưng đúng là không ngờ được, Tướng gia chẳng qua cũng chỉ bị đánh vài gậy, còn Tông Đình thì lại trực tiếp bị tống ngục.” Đồng liêu kia dừng một chút, thần thần bí bí nói tiếp, “Theo ta thấy ấy à, lần này Tướng gia hiển nhiên là dựa vào sự sủng ái của Hoàng thượng thôi, nếu không thì làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.”

Sau khi Mạnh Cảnh Xuân nghe thấy những lời này, thần sắc trên mặt biến đổi.

Lúc trước nàng chỉ lo lắng mấy chuyện vớ vẩn, ngược lại chưa kịp nghĩ kỹ về mấy nguyên nhân kết quả trong này. Thẩm Anh thông minh như vậy, lăn lộn trong triều nhiều năm nhưng chưa từng bị gán cho tội gì, chắc chắn không phạm phải một sai lầm ngu ngốc như vậy.

Lúc trước nàng còn nghi ngờ không biết có phải Tông Đình muốn vu oan cho Thẩm Anh hay không, cho nên mới làm ra bức thư giả đó, bố trí một ván cờ này. Nhưng bây giờ nhìn lại ——

Nàng thật sự không dám nghĩ tiếp.

Tuy quá trình tra án không coi như quá thuận lợi, nhưng lại cũng vô cùng kỳ lạ. Trăm ngàn sơ hở, đủ loại manh mối cứ như trải sẵn ra trên đường đợi nàng và Từ Chính Đạt đi nhặt vậy. Thậm chí nửa đường còn có Trần Đình Phương và cô nương trong thanh lâu kia chen vào giúp, động cơ trong đó quả là khiến người khác vô cùng khó hiểu.

Nàng lại nhớ đến trước đó Thẩm Anh cực kỳ hờ hững bảo nàng chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình, phá án theo lẽ công bằng, nỗi hoài nghi trong lòng càng tăng thêm vài phần.

Lúc trước Từ Chính Đạt nói Thẩm Anh và Tông Đình chính là bạn đồng môn, quan hệ riêng tư cực tốt. Nhưng nếu lần này, Thẩm Anh vì muốn triệt để kéo Tông Đình xuống nước mà tự lòi đuôi, thậm chí còn không tiếc dấn thân vào, vậy thì thật đúng là khiến người ta lạnh tâm.

Thời gian Mạnh Cảnh Xuân ở trong triều còn quá ngắn, ngay cả phe phái còn chưa phân định được rõ ràng, thì làm sao có thể hiểu được những đấu đá tinh xảo khéo léo thế này.

Như vị đồng liêu kia đã nói, lần này Thẩm Anh là ỷ vào sự sủng ái dung túng của Hoàng thượng. Hắn có tâm tư tính toán gì, một đám người ngoài cũng chỉ có thể mò mẫm đoán bừa, còn sự thật thì chỉ có một mình hắn biết mà thôi.

Nếu chuyện này quả thật là vì muốn đả kích Tông Đình, vậy thì tại sao? Hắn đã là Thừa tướng rồi, lẽ ra sẽ không động tâm muốn lên chức gì nữa. Vậy thì hắn làm vậy là vì ai? Mưu toan điều gì?

Mạnh Cảnh Xuân nghĩ một lúc, ánh mắt không khỏi lạnh đi.

Nếu những suy đoán này không sai, vậy thì những chuyện này từ đầu đến cuối chỉ là bàn cờ do Thẩm Anh bày ra mà thôi. Cho dù là Từ Chính Đạt hay là nàng, cũng chỉ là mấy đào kép diễn tuồng, y y nha nha diễn trọn vai của mình, sau đó thu tay áo khép lại màn, khán giả xem xong sôi nổi giải tán, giống như không hề xảy ra chuyện gì.

Nàng đang thất thần thì chợt nghe Thôi thừa đại nhân gọi nàng.

"Mạnh Cảnh Xuân, ngươi tiếp nhận vụ án đánh bạc ở Vạn Bồ lâu đi.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3