Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt - Chương 55
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Chương 55: Khai sáng
Lễ quan đứng bên cạnh tân hoàng cầm một cái khay, trên khay là chiếu thư lên ngôi. Thẩm Anh nhanh chóng liếc mắt nhìn hắn, thấy tay phải của hắn run run, vẻ mặt khẩn trương, không nhịn được mà cau mày.
Chiếu theo lễ chế, lúc này Tư lễ thái giám phải nhận lấy chiếu thư trong tay Lễ quan, tuyên đọc trước công chúng, nhưng Lễ quan này lại không hề có một chút động tĩnh gì. Sau đó, hình như khó khăn lắm hắn mới lấy lại được tinh thần, nghiêng người đưa cái khay đựng chiếu thư qua, nhưng tay phải của hắn lại bất thình lình rời khỏi khay. Thẩm Anh luôn nhìn chòng chọc hắn, lúc này đã thấy trong tay áo phải của hắn có giấu một một con dao ngắn sắc bén, vội hô lên: "Hộ giá!"
Tư lễ thái giám đã bị dọa gần chết, tân hoàng nhanh chóng phản ứng kịp, ai ngờ đầu mũi dao sắc bén đã đâm thẳng về phía hắn. Tân hoàng cấp tốc tránh đi, đầu mũi dao xẹt qua, xé rách ray áo long bào. Lễ quan lúc này đã như tên rời cung, đuổi theo muốn đâm, Thẩm Anh thoáng chốc đã lên đến bậc thang, hung hãn túm lấy quan bào của Lễ quan kia, kéo hắn té xuống đất. Thị vệ đã nhanh chóng đuổi tới, Lễ quan kia gấp đến đỏ mắt, giơ dao găm lên đâm ngược về hướng Thẩm Anh.
Tuy Thẩm Anh đã né cực nhanh, nhưng cánh tay phải vẫn bị đâm trúng, trên quan bào mới tinh thoáng chốc bị rách ra một đường dài ba tấc.
Lúc này trong điện khá là hoảng loạn, thị vệ khống chế Lễ quan kia, chờ tân hoàng xử trí. Tân hoàng chỉ lạnh lùng mở miệng: "Trước tạm giải vào thiên lao, mấy thị vệ soát người hôm nay cũng giam lại đợi thẩm vấn. Nghiêm Học Trung —— "
“Có vi thần.”
"Đại Lý tự cấp tốc tra ra người nào sai khiến và những ai có liên quan đến vụ này. Mai chóng tra rõ rồi báo lên, không được kéo dài."
"Vi thần tuân mệnh."
Tân hoàng nhìn lướt qua quần thần dưới điện, nét mặt lộ vẻ suy tư nhìn không thấu, vươn một tay ra kéo Tư lễ thái giám lên, thanh âm trầm thấp: “Tuyên đọc chiếu thư cho xong đi.”
Tư lễ thái giám run rẩy nhặt chiếu thư từ trên mặt đất lên, khẩn trương nuốt nước bọt, từ từ mở chiếu thư ra, lấy lại bình tĩnh rồi mới nhấn rõ từng chữ, rành mạch tuyên đọc chiếu thư.
Khi âm tiết cuối cùng vừa rơi xuống, văn võ bá quan quỳ bên dưới liền đồng thanh hô to: "Ngô hoàng vạn tuế!". Tiểu lại quỳ ngoài điện cũng theo đó hô to “Ngô hoàng vạn tuế”.
Mạnh Cảnh Xuân quỳ bên ngoài, vừa rồi thấy thị vệ gấp gáp chạy vọt vào bên trong, hiển nhiên là đã xảy ra sự cố gì đó. Dù chưa gây ra hoảng loạn quá lớn, nhưng trong buổi đại điển này, thị vệ mang binh khí làm sao có thể vào điện được cơ chứ?
Nàng bất giác cảm thấy lo lắng, cho đến khi buổi lễ kết thúc, quần thần cung tiễn tân hoàng rời khỏi điện, nàng mới đứng lên. Theo lễ chế, sau khi đăng cơ đáng lẽ phải tổ chức tiệc rượu với quần thần, nhưng vì tân hoàng tiết kiệm, nên đại điển đến đây cũng kết thúc.
Tiểu lại dần dần tản đi, Mạnh Cảnh Xuân vẫn đứng tại chỗ muốn chờ Thẩm Anh một chút, nhưng khi nhìn lại, thấy bên trong điện đều đã vắng tanh, mà nàng không thấy bóng dáng Thẩm Anh đâu cả. Một Viên ngoại lang bên Lễ bộ thấy nàng còn đang đứng ngo ngoe ở đó, liền hỏi: "Mạnh đại nhân còn chưa đi à?"
Mạnh Cảnh Xuân đáp: “Đi ngay đây.” Nàng dừng một chút, lại hỏi: "Không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì..."
“À.” Lễ bộ viên ngoại lang đã đoán được bên ngoài điện hẳn là không biết bên trong xảy ra chuyện gì, liền nhỏ giọng nói, "Vừa rồi Đinh Lễ quan phạm thượng, mang dao găm đến điện, có ý muốn ám sát, đã bị thị vệ khống chế rồi. Chuyện xảy ra đột ngột, giải quyết cũng nhanh, cho nên không gây ảnh hưởng gì đến việc tuyên đọc chiếu thư trong buổi đại điển cả.”
Mạnh Cảnh Xuân kinh hãi, rồi lại gật gật đầu, đang định đi thì phía sau có người gọi nàng.
Nàng nhìn lại, thấy Nghiêm Học Trung lạnh mặt đi tới. Nghiêm Học Trung đi đến bên cạnh nàng, dừng chân, nói: “Chuyện Lễ quan ám sát trong buổi đại điển hôm nay phải mau chóng cho ra kết quả, Đinh Lễ quan cùng với mấy thị vệ soát người ở cửa cung hôm nay đều đã bị giải đi rồi. Bây giờ ngươi đi với ta đến thiên lao một chuyến.”
Mạnh Cảnh Xuân cảm thấy hành động làm việc thật sự là quá nhanh rồi, nàng còn chưa kịp phản ứng, Nghiêm Học Trung đã nhấc chân đi.
Mạnh Cảnh Xuân khẩn cấp đuổi kịp, vội hỏi: “Không biết... Thẩm tướng đi đâu..."
Mặt Nghiêm Học Trung vẫn lạnh lẽo như cũ: “Bị thương."
Mạnh Cảnh Xuân nghe vậy, tim chợt thắt lại. Nghiêm Học Trung nghiêng đầu lườm nàng một cái: “Không nguy hại đến tính mạng, trên cánh tay bị rách một đường, không cần quá om sòm.”
Rách một đường?! Dài bao nhiêu? Chảy bao nhiêu máu? Mạnh Cảnh Xuân hận không thể lập tức chạy đi xem Thẩm Anh bị thương thế nào.
Nghiêm Học Trung dội ngay một chậu nước lạnh lên đầu nàng: “Ngươi gặp không được đâu, Thẩm đại nhân đi theo bệ hạ rồi.”
Mạnh Cảnh Xuân lo lắng trăm bề, nhưng chỉ có thể thành thành thật thật đi theo Nghiêm Học Trung đến thiên lao thẩm vấn.
***
Bên kia, Trương Chi Thanh vội vàng chạy tới, chỉ thấy trên cánh tay phải của Thẩm Anh bị cắt một đường, cởi quan bào ra, ống tay áo màu trắng bên trong đã bị máu nhuộm thành một mảng đỏ tươi, sờ lên ướt ướt dính dính, miệng vết thương vẫn còn đang đổ máu. Do bị dao nhỏ đâm vào, lại rạch xuống hơn một tấc, nên vết thương rất sâu.
Thân là y quan mà hắn còn phải âm thầm hít vào một hơi, còn Thẩm Anh thì trầm mắt, trên mặt hoàn toàn không có một tí biểu cảm gì, để mặc Trương Chi Thanh đắp thuốc băng bó. Trương Chi Thanh thấy hắn như thế, còn nghi ngờ không biết có phải hắn không biết đau hay không.
Tân hoàng đứng nhìn một bên, nói: “Thẩm đại nhân bị thương thì về phủ nghỉ ngơi đi, đợi thương thế tốt lên rồi mới về triều cũng không sao.”
Sắc mặt Thẩm Anh vẫn thản nhiên như trước: “Tạ ơn bệ hạ."
Tân hoàng nhíu mày liếc hắn một cái: "Ngươi có công cứu giá, trẫm còn chưa thưởng gì cho ngươi, cảm ơn gì chứ?”
Thẩm Anh liếc nhìn Trương Chi Thanh một cái, Trương Chi Thanh rất là biết điều mở miệng nói: “Thương thế của Thẩm đại nhân chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là được, đừng làm việc gì nặng hay động đến chân tay, tránh cho miệng vết thương bị nứt."
Tân hoàng liền nói: "Làm phiền Trương thái y rồi, lui ra đi.”
Trương Chi Thanh hành lễ cáo lui, xách hòm thuốc cúi đầu đi ra ngoài.
Thẩm Anh bấy giờ mới mở miệng nói: "Thần có một chuyện muốn nói.”
"Nói đi.”
Thẩm Anh duỗi một tay ra, nhấc quan bào trên đất lên, từ trong tay áo lấy ra một quyển tấu chương dâng lên.
Tân hoàng nhận lấy tấu chương, lướt nhanh, hơi cong khóe miệng, sắc mặt nhàn nhạt: “Thi hành chế độ cho nữ đi học?”
“Tuy thần không dám tùy tiện thăm dò ý đồ của bệ hạ khi thi hành chế độ cho nữ đi học ở đất Sở, nhưng nếu đất Sở thi hành chế độ này thu được lợi nhiều hơn hại, vậy thì tại sao không thể thi hành trên toàn thiên hạ?” Hắn ngồi đối diện với thiên tử, giọng điệu không giống như là đang trao đổi.
Tân hoàng nhìn hắn, lại nhìn cuốn tấu chương kia: “Văn chương ngươi viết vẫn còn tốt lắm. Mấy lý do kể trên tấu chương này, thoạt nhìn thì có vẻ đường hoàng, nhưng sao trẫm có thể không biết ngươi là vì ham muốn cá nhân cơ chứ?"
Sắc mặt Thẩm Anh trầm tĩnh: "Cho dù cuốn tấu chương này thần viết vì có ham muốn cá nhân, nhưng bệ hạ sớm muộn gì cũng sẽ thi hành chế độ cho nữ đi học thôi.”
"Thẩm Anh à.” Tân hoàng bỗng nhiên gọi thẳng tên hắn, tiếng nói cũng nhàn nhạt, “Có vài chuyện, ngươi là hạ thần, không thể nhìn thấy rõ ràng được đâu.”
"Thần đã vượt quyền ——" Thẩm Anh hơi ngừng một chút, “Nhưng chẳng lẽ bệ hạ định bỏ trống vị trí hoàng hậu luôn sao?”
Tân hoàng nói: "Trẫm có thể tạm thời không lập hậu, đợi cho người kia chịu ló mặt ra mới thôi.”
Thẩm Anh nói: "Thần cũng có thể chặn họng đám quần thần trong triều cho bệ hạ, tuyệt đối sẽ không xuất hiện người nào thúc giục bệ hạ lập hậu, cho đến khi —— ham muốn cá nhân cá nhân của thần được thực hiện.”
Bàn luận điều kiện đến trình độ này, Thẩm Anh phải đạt hạng nhất. Tân hoàng chợt phì cười, giống như đã quay về thời niên thiếu, cùng ngồi thương lượng đưa ra điều kiện với nhau, thật là ngây thơ.
Tân hoàng liếc xéo hắn một cái: "Mạnh Cảnh Xuân tốt vậy à?”
Thẩm Anh đột nhiên thở phào nhẹ nhõm trong lòng, hắn đoán là bệ hạ biết chuyện này, quả nhiên là đã biết.
Trên mặt Thẩm Anh có ý cười nhè nhẹ: “Trong lòng thần, nàng thật sự tốt như vậy.”
Hiển nhiên là tân hoàng đã từng tra xét lai lịch của Mạnh Cảnh Xuân, còn biết vụ án hơn mười năm trước có liên quan đến Thẩm Anh. Nhân quả trên đời thật là...
Nói đến đây, Thẩm Anh đứng dậy, cúi người nhặt quan bào dính máu trên đất lên, đang định cáo lui, tân hoàng lại gọi hắn: “Việc của ngươi còn chưa xong đâu, nếu có ý nghĩ muốn thoái ẩn thì tạm thời thu lại đi.”
Thẩm Anh đưa lưng về phía hắn, ngay cả đầu cũng không quay lại, chỉ hơi nghẹn giọng, nói: “Đương nhiên là thần biết, thần chỉ là muốn cưới một phu nhân. Tuy bệ hạ không có hoàng hậu nhưng tốt xấu gì cũng còn có mỹ nữ, thần không có."
Tân hoàng cười nhạt, chỉ nói: “Về nhà nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Thẩm Anh bấy giờ mới đi ra ngoài, một tay đóng cửa lại, vết thương trên cánh tay phải đau nhức khó nhịn, nhưng trong lòng lại cực kỳ thoải mái.
Hắn đi theo đường Ngự ra cửa cung, thời tiết tốt đến mức nhìn như không thật.
***
Thẩm Anh ở trong phủ nghỉ ngơi vài ngày, không lên triều, không để ý chính sự, quanh quẩn trong nhà nghỉ ngơi nhàn tĩnh, đọc sách đùa chim, chẳng khác gì một tên ăn chơi trác táng. Ngược lại Mạnh Cảnh Xuân lại vì vụ án Đinh Lễ quan mà bận rộn, suốt ngày đi sớm về trễ.
Hôm đó Đinh Lễ quan có thể mang theo dao găm vào điện, hiển nhiên là đã trốn được thị vệ kiểm tra, nhưng vặn hỏi liên lục lại vẫn không tìm ra kẻ nào khả nghi trong số mấy thị vệ soát người. Đinh Lễ quan ở trong ngục cố gắng tự sát mấy lần, đều bị lính canh ngục kịp thời ngăn chặn, gặng hỏi ông ta thì ông ta vẫn cứ vịt chết còn cứng mỏ, làm cách nào cũng không chịu hé răng.
Mạnh Cảnh Xuân suy nghĩ, bình thường danh tiếng quan hệ của Đinh Lễ quan ở Lễ bộ đều rất tốt, nếu bảo là có động cơ gì đó, cũng chỉ có một ——
Hoặc Đinh Lễ quan là dư đảng của phế Thái tử, hoặc là bị quản chế bởi dư đảng của phế Thái tử, cho nên mới gây nên náo loạn trong đại điển đăng cơ. Động cơ này rất dễ thúc đẩy, mà có lẽ tân hoàng còn có dụng ý khác.
Nếu muốn mạng của Đinh Lễ quan thì cực kỳ dễ, ông ta gây ra chuyện này, đã bị khép vào tội đại nghịch bất đạo, có thể trực tiếp xử tử. Nhưng tân hoàng lại chỉ giải ông đến thiên lao, không cho chết, rõ ràng là muốn lôi người sai khiến sau lưng ông, cùng với đám dư đảng ngầm của phế Thái tử chưa moi ra hết.
Hôm ấy, Mạnh Cảnh Xuân mang theo Hình bộ tiểu lại đến phủ của Đinh Lễ quan một chuyến. Trong phủ của ông căn bản không có ai, nghe nói là đêm trước ngày cử hành đại điển đã lặng lẽ tản ra chạy trốn rồi, khi tới bắt người thì chỉ còn vườn không nhà trống, hiển nhiên là mưu tính đã lâu. Mạnh Cảnh Xuân từ trong phủ vắng vẻ đi ra, vẻ mặt có phần buồn bực. Ngay lúc này lại bỗng có một cụ già mày dài tóc bạc chống gậy đi về hướng nàng.
Cụ già nhìn thấy Mạnh Cảnh Xuân, nói: "Đại nhân tới tra án sao?”
Mạnh Cảnh Xuân vội gật đầu bảo đúng.
Cụ già nói: “Hộ gia đình này chết liên tiếp hai người vào ngày hai mươi mốt, hai mươi hai tháng năm đấy.”
Mạnh Cảnh Xuân cau mày.
Cụ già kia nói tiếp: “Chuyện này thật sự rất kỳ lạ, nhất định là bị người khác hại chết rồi. Đinh đại nhân này có tổng cộng bốn người con trai, chết liên tiếp hai đứa, có thể bình thường cho được à?” Nếu lời nói của cụ già là thật, hai đứa con trai này bị kẻ khác hại chết, vậy chẳng lẽ là cảnh cáo uy hiếp sao? Nếu không chịu ám sát, sẽ giết nốt hai đứa con còn lại của ông ta?
Mạnh Cảnh Xuân muốn hỏi rõ hơn, nhưng cụ già kia lại không nói thêm gì nữa, chống gậy tập tễnh bước đi.
Khi nàng về phủ, trời đã tối muộn. Bụng nàng đói meo, vì vụ án mà có chút phiền lòng. Dù đã đi sớm về trễ như vậy, nhưng Nghiêm Học Trung vẫn trách nàng chây lười, nói nàng làm việc quá chậm.
Mạnh Cảnh Xuân vừa mới vào nhà bếp, liền thấy Thẩm Anh ngồi im không nhúc nhích ở đó, trông chả khác gì một pho tượng Phật.
“Muộn vậy rồi mà Tướng gia còn ngồi đây làm chi..." Nàng vừa nói vừa mở nắp nồi tìm thức ăn.
Thẩm Anh lạnh lùng nói: "Đợi ăn cơm."
“Ờ.” Nàng bưng thức ăn còn ấm áp từ trên giá hâm nóng xuống, bê đến trước mặt Thẩm Anh, chuyển một cái thìa cho hắn: “Tướng gia dùng thìa tay trái được chứ?”
“Không được.”
Mạnh Cảnh Xuân cúi đầu và một miếng cơm vào miệng trước để lót lót bụng, bấy giờ mới lấy đũa gắp thức ăn, đưa tới miệng Thẩm Anh.
Sắc mặt Thẩm Anh lại không tốt, quay đầu đi nói: "Đói đến mức không còn khẩu vị gì nữa.”
Mạnh Cảnh Xuân liền rút đũa về, ăn luôn miếng thức ăn đó, nói: “Không đâu, đồ ăn rất ngon, cực kỳ kích thích khẩu vị. Tốt xấu gì Tướng gia cũng ăn một miếng đi, không ăn sẽ đói."
Thẩm Anh hơi tức trong lòng, bị kiểu nói chuyện như chả có gì quan trọng của nàng làm cho nghẹn lời, càng thêm khó chịu, giọng điệu vẫn đốp chát như cũ: "Không ăn."
“Ờ, vậy ta ăn trước vậy.” Mạnh Cảnh Xuân đã đói đến hoa mắt, vùi đầu say sưa ăn ngon lành.
Thẩm Anh mất hứng.
Hình như Mạnh Cảnh Xuân phát hiện ra cái gì đó, ngẩng đầu lên: "Tướng gia vẫn nên ăn một chút đi, đừng có bày tỏ thái độ nữa.”
Nàng duỗi đầu ngón tay qua: “Móc ngoéo, ngày mai ta nhất định sẽ về sớm hơn hôm nay.”
Thẩm Anh nhíu mày nhìn nàng vươn ngón út ra, lại hơi quay mặt đi, giọng nói hờ hững: “Hôm qua nàng nói lời này rồi, ta không tin nàng nữa.”
“Vậy phải thế nào mới tin đây?” Mạnh Cảnh Xuân rụt tay về, mặt như quả mướp đắng, cực kỳ bó tay.
Thẩm Anh thấy nàng như vậy, trên mặt bỗng nhiên nổi lên ý cười, lại biến mất trong tíc tắc, không để cho nàng nhìn thấy, vẫn bày ra vẻ mặt bất mãn, nói: “Thái độ của nàng không đúng.”