Ái Hậu Dư Sinh - Chương-100

Ái Hậu Dư Sinh
Chương 100: Pn7
gacsach.com

Có lẽ hắn cũng không thương cậu như cậu đã tưởng.

Trong bảy năm qua cậu không thể yêu người khác, hắn lại có thể tiếp tục trái ôm phải ấp.

Cậu biết, một vài người khi yêu, chính là xuất phát từ khoái cảm đi săn. Càng khó theo đuổi, lại càng muốn tự tay bắt tới. Bắt được rồi liền thôi.

Có phải... hắn cũng là người như thế hay không?

Hay là mình làm không được tốt?

Có khi nào có một ngày, Lâm Hi Liệt cũng sẽ chán cậu, tìm được người mới thay thế? Dù sao bên người hắn thiếu gì trai xinh gái đẹp.

Cậu không có tin tưởng trói buộc được Lâm Hi Liệt. Làm tình thì không có gì kỹ xảo, cũng không biết cách làm hắn vui.

Từ khi phát hiện vết cắn, video tình ái và MB kia, bất an trong lòng Tần Qua càng ngày càng mở rộng, hiện tại đã khó có thể kiểm soát. Cậu biết, bởi vì lúc trước Lâm Hi Liệt đã từng “Phản bội”, để lại bóng đen tâm lí cực không tốt, mới có thể khiến cho cậu yếu ớt như thế. Nhưng bản thân cậu lại không có gì biện pháp khống chế loại tâm tình không ngừng đi xuống này.

Cậu không có cách nào tin tưởng Lâm Hi Liệt, lại càng không tin tưởng chính mình.

Buổi chiều Tần Qua cố gắng đâm đầu vào phim ảnh, cố gắng để bản thân không nghĩ đến chuyện này, nhưng hiệu quả rất nhỏ. Xem hai tiếng đồng hồ cũng không trong phim đang nói gì, ngay cả cơm chiều cũng ăn không có vị gì.

Lâm Hi Liệt phát hiện cậu tâm tình không tốt, cậu chỉ nói gần đây nghỉ ngơi không đủ, thân thể không quá thoải mái. Hắn liền hôn nhẹ cậu, cũng không ép hỏi nữa.

Buổi tối Tần Qua nằm trên giường, nghiêng thân mình nhìn Lâm Hi Liệt còn ở trên bàn xử lý công việc.

Mặt hắn dười ánh đèn vàng chiếu sáng tuấn mỹ vô cùng, lông mi vừa rậm vừa dài để lại một cái bóng, ngay cả hơi nhíu mi cũng thật đẹp trai. Tần Qua lại bắt đầu đau buồn vô cớ.

Người đàn ông như vậy, cậu có thể chiếm bao lâu đây?

Một phần giây cũng coi như thật xa xỉ.

Tần Qua nhìn trong chốc lát, cuối cùng nhịn không được nói: “Lâm Hi Liệt, anh cũng lại đây ngủ đi.”

Nếu không biết Lâm Hi Liệt khi nào sẽ chán cậu, ngay lúc hắn còn chưa chán... Cố gắng hưởng thụ ôn tồn này đi...

Lâm Hi Liệt nghe vậy, lập tức đứng dậy đóng sổ, đi đến bên giường xoa tóc cậu.

“Sao vậy, có phải đánh thức em không?”

“... Không phải...” Tần Qua dừng một chút.

“Anh không ở đây, em ngủ không...” Âm cuối run run không thể nghe thấy.

Khóe miệng Lâm Hi Liệt lập tức cong lên: “Được.”

Loạt xoạt loạt xoạt, Lâm Hi Liệt cởi quần áo, chui vào ổ chăn, tắt đèn tường, vươn cánh tay ra vây quanh cậu, lồng ngực rộng lớn kề sát lưng cậu, trong mắt Tần Qua nóng lên, nước mắt sắp chảy xuống.

“Ngủ đi, bé cưng của anh.”

Nghe được Lâm Hi Liệt nói vậy, Tần Qua rốt cuộc nhịn không được, dụi người tiến vào trong lòng nam nhân ôm lấy hắn.

Xin anh... Xin anh chỉ nhìn một mình em thôi... Đừng thích người khác... Đừng đến với ai khác... Đừng đem những lời này cũng nói cho người khác nghe...

Nước mắt ức chế không được chảy ra, nháy mắt dính vào ngực nam nhân.

Lâm Hi Liệt khẽ thở dài, nâng cằm cậu lên, ôn nhu hôn môi một hồi lâu, đem nước mắt trên mặt cũng mút sạch sẽ, nói: “Được rồi, nói thật ra đi, mấy ngày nay xảy ra chuyện gì.”

Tần Qua sửng sốt, lắc đầu.

Lâm Hi Liệt “Hừ” một tiếng: “Em không nói phải không?”

“...”

Thanh âm Lâm Hi Liệt thấp xuống: “Em không nói, anh cũng có biện pháp làm cho em nói. Hỏi lại một lần cuối cùng, em nói hay không nói?”

“...”

Nội tâm Tần Qua kịch liệt đấu tranh, bỗng nhiên một bàn tay lớn vói vào áo ngủ cậu, vuốt ve thắt lưng cậu.

Cậu kinh hãi: “Lâm Hi Liệt!...”

“Mấy ngày nay em rốt cuộc khó chịu cái gì? Hả?” Lâm Hi Liệt một bên hỏi một bên mút cái cổ trắng nõn của cậu.

“Có cái gì không thể nói cho ông xã?”

“Không có... Thật sự không có...”

“Vậy vừa rồi em khóc cái gì?”

“... Nghĩ đến một ít chuyện đau lòng...”

“Còn gạt anh à.” Thanh âm hắn lạnh lùng, ngón tay chen vào tiểu huyệt khép chặt.

“Ư... Đừng!... Hôm nay bác sĩ nói, anh không thể... Không thể...”

“Không thể?... Hôm nay anh cho dù phế đi cái chân này cũng phải tra hỏi em cho ra. U buồn nhiều ngày như thế anh cũng chưa ép em, hôm nay còn muốn tiếp tục nói dối.”

Tần Qua thương tâm lại ủy khuất: “Em nói dối, bộ anh không nói dối em sao?”

Lâm Hi Liệt dừng ngón tay một chút: “Anh nói dối lúc nào?”

Chuyện tới nước này, Tần Qua cũng không nín được: “Anh gạt em nói chỉ để người ta làm cái kia cho anh, vậy vết cắn trên vai anh là chuyện gì? Anh còn... Còn ở ngoài bao dưỡng người khác... Còn quay video làm tình... Anh muốn gạt em đến lúc nào? Anh cho em là tên ngốc sao? Lúc em không ở đây, đã từng quen biết với người khác cứ việc nói thẳng... Vì cái gì... Vì cái gì muốn gạt em...” Nói đến cuối cùng cũng có chút nghẹn ngào.

Lâm Hi Liệt ôm Tần Qua ngồi dậy, bàn tay sờ sờ phía sau: “Em nói vết cắn này?”

Tần Qua gật đầu, lấy tay dụi dụi mắt.

Lâm Hi Liệt dở khóc dở cười: “Đó là em làm mà.”

“Hơ?...” Tần Qua ngây ngẩn cả người, khuôn mặt đầy nước mắt rất chọc người yêu thương.

“Em quên rồi sao? Bảy năm trước ở trong xe, lần dùng khăn lụa che mắt em làm đó, em cắn. Miệng vết thương anh không để ý tốt, sau khi kết vảy tróc ra thành như vậy.”

“...”

“Lúc ấy em cắn ác như vậy, vậy mà lại không nhớ rõ? Hm?”

“... Vậy Tô Thanh thì sao?”

“Anh là bao dưỡng Tô Thanh một đoạn thời gian, cũng chỉ để cậu ta khẩu giao. Cậu ta chính là MB anh nói kia.”

“Vậy... video thì sao?”

“Video nào?”

“Trong máy tính của anh... Anh ôm một người đó...”

Lâm Hi Liệt bất đắc dĩ đứng dậy, xách laptop trên bàn lại đây, mở ra một folder mật, nhập mật mã, rồi đưa laptop cho cậu: “Em muốn nói video, cũng chỉ có này. Tự mình mở ra xem đi.”

Tần Qua liếc Lâm Hi Liệt một cái, nhận laptop ấn nút play xem.

Trong video Lâm Hi Liệt ôm một cậu trai cả người trần truồng, dùng tư thế cưỡi lên. Tuy rằng cậu nhìn không thấy mặt người bị ôm, nhưng cái đàn dương cầm phía trước hai người kia đã ngờ tỏ rõ thân phận...

Tần Qua đỏ bừng mặt: “Anh... Anh thật sự quay lại...”

“Anh không cố tình. Phòng để piano trước kia là thư phòng, bên trong có camera theo dõi, vừa vặn quay được.”

Tần Qua chột dạ ấn nút dừng video, thật vất vả tìm được hình ảnh cậu thấy ngày đó. Lâm Hi Liệt ôm cậu đặt ở trên tường làm, bởi góc độ, camera không thể quay hết cả người, chỉ thấy được nửa người trên. Thêm nữa là camera trắng đen, cậu lại chôn vào lòng nam nhân, trên màn hình cơ bản không thấy rõ cậu mặt.

“Sao em có thể nhận lầm là anh làm cùng người khác? Hm?”

“Em...”

“Em? Em cái gì mà em? Bữa giờ em buồn bã là vì mấy cái chuyện rách nát này?”

Lâm Hi Liệt lấy lại laptop, để lại trên bàn, đứng bên giường nhìn từ trên cao xuống.

“Thực xin lỗi... Em...” Tần Qua trong lòng vừa thẹn lại quẫn. Mình cư nhiên hiểu lầm lâu như thế, còn ngu ngốc để hắn biết mình buồn khổ vì chuyện ngu ngốc này...

“Lại còn cho là anh ở bên ngoài ăn vụng, anh là người không đáng tin như vậy sao?”

“Um... Thật có lỗi...” Tần Qua nói năng có chút lộn xộn.

“Đi, anh từ hôm nay trở đi, mỗi ngày buổi tối làm em, miễn cho em nghĩ rằng anh ở bên ngoài ăn vụng.”

“Không...”

Lời Tần Qua cự tuyệt còn chưa nói xong, đã bị Lâm Hi Liệt xoay người ngăn chặn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3