Ai Mà Không Mê Trà Xanh! - Chương 50

Ai Mà Không Mê Trà Xanh!
Chương 50: Chương 50

Một tuần trôi qua sau khi đến viện nghiên cứu, các học sinh đã tích lũy rất nhiều câu hỏi, lúc này đây lại có giáo viên mới đến, mà Trương Bân cũng đến.

Tiểu Mính và Trần Vũ nói: “Thầy Trần này chính là trâu bò thật.”

Cô tiếp tục nói: “Lúc đầu là do thầy Chu mời đến, vốn dĩ là tôi muốn làm một mình.

Tôi cũng đã nói chuyện với thầy Chu hơn mười ngày và thuyết phục sếp bởi sự quyến rũ này của bản thân, nhưng anh ấy nói rằng mỗi năm sẽ chỉ làm một dự án lớn, và đã quyết định chọn dự án đó.”

Đối với những người không hiểu những thành tựu mà nói, để có thể được Chu Duật đối xử như vậy, nhất định phải là một nhân tài kiệt xuất.

Cửa phòng học bị đẩy ra, nữ sinh vừa mới vào phòng vệ sinh đã nhẹ nhàng trở lại, mặt nhăn lại thật chặt, thần sắc cực kỳ nghiêm túc.

Cô ấy có lẽ đang suy nghĩ về điều gì đó, ngồi trở lại trong vòng tròn, chăm chú lắng nghe sự sửa chữa của giáo viên về những gì còn sai sót trong nỗ lực của họ của tuần vừa rồi.

Chờ đến khi tiết học hôm nay kết thúc, Tiểu Mính đặc biệt mang mười lăm hộp cơm hộp tới: “Đều là vừa mới ở căn tin làm ra, giáo viên Hạ bảo tớ mang qua cho mọi người.”

Đến lúc họ đang trên xe buýt, Trần Vũ chia phần cho các học sinh, cô nữ sinh nhìn ra ngoài cửa sổ vẫn cứ rầu rĩ không vui.

Trần Vũ có ấn tượng với Trần Di Nông, cô ấy nói rằng cô ấy sẽ được nhận vào khoa Vật lý của Đại học Thanh Hoa, ngoài khóa học OM, cô ấy còn tham gia cuộc thi vật lý.

Nghĩ rằng học sinh đều sẽ có những suy nghĩ nhỏ nhặt của riêng mình, Trần Vũ chỉ đề cập với Trần Di Nông rằng nếu bạn gặp rắc rối gì, bạn có thể nói với giáo viên và Trần Di Nông đã đồng ý với giáo viên.

Vẫn không nói gì.

Một tuần sau, sau khi xuống xe buýt của trường và giải tán học sinh, Trần Di Nông lúng túng bước đến gần cô và nói: “Thưa cô, em nghe thấy có người nói xấu chúng ta ạ.”

– –

Lần thứ ba là khi Chu Duật xuất hiện tại trung tâm hoạt động, nhưng Lâm Nghệ không biết về điều đó.

Khi Lâm Nghệ phát giác được rằng nữ sinh đã nghe lỏm được cuộc trò chuyện giữa cô và đồng nghiệp thì nữ sinh này đã vội vàng rời đi, hai tuần sau, ngay cả nữ giáo viên tốt bụng nhưng không yếu đuối của họ cũng không làm phiền cô.

Vì vậy, cô càng phàn nàn về sự không hài lòng của mình một cách trơ trẽn, khi học sinh xuống lấy nước, cô giả vờ trò chuyện với các đồng nghiệp xung quanh.

Nhưng cô ấy không ngờ rằng Trần Vũ sẽ đi theo sau các học sinh và lắng nghe mọi thứ.

Trần Vũ không muốn làm vấn đề trở nên tồi tệ hơn, nhưng cô đã gọi điện cho Tiểu Mính và nói với Lâm Nghệ rằng nếu bạn cảm thấy học sinh ảnh hưởng đến thời gian rảnh rỗi của mình, vui lòng báo cáo trực tiếp với lãnh đạo của bạn thay vì chỉ tay vào học sinh.

Những gì Trần Vũ nói thật tàn nhẫn, nước da của Lâm Nghệ đỏ bừng rồi tái nhợt, điều đáng tiếc hơn nữa là Chu Duật và Hà Thiến Dao đã đến vào lúc này, Lâm Nghệ đã vô cùng sợ hãi.

Lần này không có lời giải thích của Trần Vũ, Tiểu Mính nói với Hà Thiến Dao về những sự kiện xảy ra gần đây.

Hà Thiến Dao nhìn Chu Duật, cô ấy không phải là lãnh đạo trực tiếp của Lâm Nghệ.

Chu Duật ngay tại chỗ nói với Lâm Nghệ: “Nếu bạn không biết phân biệt rõ điều gì là đúng, thì hãy học cách làm điều đó trước khi bạn đến xin việclàm.”

Với khuôn mặt lạnh lùng và ánh mắt nghiêm nghị, bộ dáng cực kì giống một ông chủ vô lý, nhưng cũng rất oai vệ, và Trần Vũ đã thật sự rất kinh ngạc.

Lâm Nghệ cúi đầu mình, véo ngón tay thật chặt.

Lâm Nghệ thay đổi công việc sau một tuần bị sa thải, theo Tiểu Mính, đó vẫn là một công việc tương tự, nhưng nó không nhàn nhã như ở trung tâm hoạt động này.

– –

Chu Duật rất dễ hòa đồng với các học sinh, anh ấy uyên bác và kiên nhẫn, những vấn đề mà Tề Phi Nhai và những học sinh hàng đầu đã suy nghĩ trong một tuần đều dễ dàng được giải quyết trước mặt Chu Duật.

Chu Duật vừa mới cắt tóc của mình hơi ngắn hơn mọi lần, Trần Vũ biết lý do, anh cảm thấy việc mồ hôi dính vào tóc trong lúc làm việc như vậy rất bất tiện.

Anh cũng nghiêm túc như cô về việc trang trí căn hộ 1501 của toà nhà 26.

Trần Vũ thậm chí còn có ảo giác rằng chủ nhân của ngôi nhà này là anh ấy, Chu Duật, chứ không phải là cô, Trần Vũ.

Anh ngồi so với học sinh cao hơn một chút, giữa ngón trỏ và ngón giữa kẹp bút lông, từ bên cạnh nhìn bảng đen, quai hàm rõ ràng, hai mắt đen láy sáng ngời.

Khi cặp kính không gọng di chuyển xuống, anh vô thức đẩy chúng lên trở về vị trí cũ.

Anh chậm rãi nói với học sinh, đợi học sinh gật đầu hiểu rồi mới giải thích điểm kiến ​​thức tiếp theo.

Sau một giờ, các sinh viên nhìn anh như thể họ đang đi hành hương.

Đây là lần thứ hai Trần Vũ nhìn anh thảo luận về chuyên môn với người khác, lần đầu tiên anh ngồi cách xa cô, cô chỉ cảm thấy trông anh rất đ ĩnh bạt, vặn nắp chai và rót nướcvào miệng, thậm chí khi yết hầu di chuyển cô đều có thể nhìn thấy được.

Hà Thiến Dao hỏi rằng Chu Duật có giống một giáo viên tiêu chuẩn không.

Trần Vũ đáp: “Anh ấy là một giáo viên tốt, và cũng rất điềm tĩnh.” Nhưng đôi lúc lại cảm thấy sắc bén một cách vô lý.

“Nhưng biệt danh của anh lại là con bạc, một Gambler.”

Trần Vũ hơi nhướng mày, Hà Thiến Dao khoanh tay trước ngực nhìn về phía Chu Duật đang lắng nghe câu hỏi của các học sinh: “Anh ấy chưa bao giờ bình tĩnh như bề ngoài, thậm chí không thể tưởng tượng được lựa chọn mạo hiểm nào anh ấy nhất định sẽ làm.

Không, kỳ thật khi xem anh ấy một mình cưỡi ngựa ngàn dặm cũng biết người này kiên trì bao nhiêu, bao nhiêu chấp niệm, lại càng thâm sâu khó dò.”

Khi Trần Vũ nhìn Chu Duật một lần nữa, cô không thể nào có thể tưởng tượng được một khuôn mặt trầm tính và tao nhã như vậy lại bị gọi là một con bạc.

“Cô Trần, có thể phiền cô lấy cục pin giúp tôi được không? Nó ở phòng học công cộng ngay góc cầu thang.”

Tiểu Mính vừa lúc không có ở đây, Trần Vũ và Hà Thiến Dao dứt khoát đi lấy cùng nhau.

Sau khi hai người đi ra khỏi phòng học, họ nói chuyện và cười đùa, Hà Thiến Dao liếc nhìn ngón tay của Trần Vũ, cô nhớ rõ lần đó trên máy bay trực thăng, Trần Vũ rõ ràng đeo một chiếc nhẫn duyên dáng, nhưng bây giờ không còn dấu vết của chiếc nhẫn.

Trong lòng cô có chút suy nghĩ, nhưng sắc mặt bất động như núi.

“Ở đây có rất nhiều phòng lớn, tương đương với phòng chứa đồ của chúng ta.”

Hà Thiến Dao đẩy cửa ra, kéo ngăn kéo tủ, “Hẳn là thứ họ đang tìm là loại pin tròn nhỏ đó.”

Trần Vũ mở một ngăn kéo và đã tìm thấy viên pin mà học sinh muốn, “Chị Hà, em tìm thấy nó rồi đây.”

“Được, tìm được là tốt rồi.”

Hai người chuẩn bị rời khỏi lớp học thì Trần Vũ nhìn thấy một bức tranh được đóng đinh trên tường, một bản kế hoạch trông giống như một bản nháp, đường viền được vẽ bằng bút đen và màu vẽ bằng bút chì màu.

Cô nhìn chằm chằm vào bức tranh một lúc lâu, cho đến khi Hà Thiến Dao nhìn cô, đi tới, đứng bên cạnh cô và ngước lên: “Anh Chu đã vẽ nó.

Tay nghề vẽ tranh của anh ấy cũng không tệ.”

Trần Vũ nhéo đầu ngón tay của cô, cười nói: “Quả thực là rất tốt.”

Hôm đó khi xuống nhà, cô lấy tất cả những phong bì chưa được lấy ra khỏi hộp thư, Trần Vũ luôn cho rằng đó là của Hứa Tố nên cô không để bụng.

Hóa ra có hơn 20 bức thư được tích lại, Trần Vũ đã mang tất cả về nhà, nhìn đống thư được chất cao trong chiếc hộp trong suốt, Trần Vũ nghe thấy tim mình đập thình thịch.

Cô mở chiếc hộp trong suốt và lấy ra cả những lá thư đã mở và chưa mở.

Lúc này, một tin nhắn WeChat truyền đến điện thoại di động của cô, là tin nhắn của Chu Duật.

Trần Vũ đọc một lần tin nhắn của anh ấy, Chu Duật nói rằng anh ấy đã trở về và có thể đi xem những phần trang trí cuối cùng.

Trần Vũ trả lời “OK”.

Sau đó, cô chậm rãi lật xem lịch sử trò chuyện của họ, lướt rất lâu nhưng vẫn chưa đến cuối.

Tòa nhà 26, căn phòng 1501 đã được làm thành một phòng ngủ và một phòng khách theo yêu cầu của Trần Vũ.

Chu Duật đã kiểm tra đường ống thoát nước và điều kiện điện nước, chiếc quần tây anh mặc bị bám bẩn từng khối vôi, đến cả tay cũng bẩn.

Chu Duật là một người thích sạch sẽ, Hứa Tố và những người khác đã phàn nàn vô số lần, ngay cả khi họ xem ngôi sao băng, họ vốn muốn ngồi như vậy trên đồi cỏ, Chu Duật lại loay hoay một lúc rồi trải khăn trải bàn lên.

“Cái bảng này không có vấn đề gì, nó sẽ không rơi ra đâu, tin tưởng tôi đi, anh Chu!”

“Để tôi kiểm tra lại một chút.”

“Nhìn này, anh Chu, tôi chụp nó như thế này…”

Bàn tay và cánh tay của Trần Vũ bất ngờ bị ai đó giữ lấy và kéo cô lại, lưng cô không chút đề phòng và đâm vào một lồ ng ngực ấm áp, do quán tính, cô đã mất đi điểm tựa khi rơi xuống từ một nơi rất cao trên con lăn tàu lượn, cô buộc phải giữ chặt lấy cánh tay của Chu Duật để không bị ngã.

Tay áo anh xắn lên đến khuỷu tay, lòng bàn tay Trần Vũ áp vào cánh tay cường tráng của anh tỏa ra hơi nóng, đầu ngón tay cô chưa bao giờ cảm nhận được làn da anh một cách trọn vẹn như vậy.

Chẳng qua chỉ là trong một khoảnh khắc.

Cái bảng treo rơi xuống đất một tiếng “bụp”.

Người trang trí há to miệng, kinh ngạc nhìn chằm chằm những tấm bảng treo trên mặt đất.

Nhưng người đàn ông này cao hơn cô rất nhiều, lại gần như vậy, cô nghe thấy được cả tiếng anh khịt mũi trên tóc cô, cả cái ôm không ngừng và cả tiếng tim đập mạnh mẽ của anh.

Hơi thở của anh hoàn toàn bao trùm lấy cô, giống như những cánh hoa khép lại trong đêm để bảo vệ một giọt sương khó giành được.

Trần Vũ nghĩ rằng đã có điều gì đó không ổn xảy ra bên trong cô.

Chu Duật có mùi rất thơm.

Cô không dám khịt mũi để bị chú ý, giống như đang khom lưng trốn trong dây leo, cô cảm thấy dường như được anh ôm như vậy, không buông ra cũng không sao.

Thị giác và thính giác đồng thời biến mất, chỉ còn giác quan nhạy cảm, anh nhẹ nhàng đến gần cô, cúi đầu, xuyên qua lớp áo len mỏng, nhẹ nhàng chạm đến xoa xoa, kề sát bên tai cô, hơi thở trong trẻo nông cạn cùng giọng nói bình tĩnh mà xúc động:

“Đừng bận tâm.”

Anh an ủi cô.

Phục hồi thính lực.

Phục hồi thị lực.

Trần Vũ thấy các công nhân trang trí liên tục nói xin lỗi, rồi nhìn họ một lần nữa, hỏi xem có chuyện gì không.

Trần Vũ lắc đầu.

Ngay khi cô vừa định rời khỏi vòng tay của anh, hơi ấm sau lưng cũng vừa đúng lúc rời đi.

Chu Duật che trước mặt cô, nghiêm túc đàm phán với công nhân trang trí, giọng điệu không nặng nề nhưng rất ngăn nắp, dáng người cao ráo, áo sơ mi dính vào khung xương hoàn hảo của anh được tạo nên những đường nét uyển chuyển đẹp mắt.

Nó sẽ không cường điệu như những người chỉ ăn protein trong phòng tập gym.

Nó chỉ đơn giản là ưa nhìn.

Trần Vũ lại đột nhiên nhéo vào lòng bàn tay, cô rõ ràng đang nghe Chu Duật nói chuyện với công nhân trang trí, nhưng lại vô thức tập trung vào người Chu Duật.

Khi Chu Duật quay lại, anh nhìn cô chằm chằm một lúc rồi hỏi cô:

“Vừa rồi có bị đụng trúng ởđâu không?”

Trần Vũ giả vờ bình tĩnh lắc đầu.

Chu Duật lướt qua đám mây đỏ trên má mà có lẽ cô không hề để ý, quay lưng lại, trong mắt hiện lên anhs cười.

– –

Trần Vũ kiểm tra anh,bởi vì anh hôm nay không giống ngày thường.

Kết quả kiểm tra khiến cô yên tâm rằng lần đó anh không đến đón cô.

Trần Vũ mở phong bì, cô là nhân vật chính trong mọi bức ảnh, cô nghĩ rằng đó là Hứa Tố, đó cũng là vì Hứa Tố đều có mặt trong mọi bức ảnh về cô.

Cô không nhớ Chu Duật có ở đó hay không.

Giống như lần trên sân bóng rổ, cô nhớ rõ là Chu Duật rõ ràng không ở đấy tham gia thi đấu, có lẽ buổi chiều anh đã trở lại?

Hình bóng mơ hồ trong ký ức ban đầu trở nên rõ ràng, ấm áp và hữu hình.

Đến nỗi khi Trần Vũ tỉnh dậy, cô đã không có tinh thần trong một thời gian dài.

Trong giấc mơ, cô biến thành một con thỏ, tung tăng nhảy nhót trên bãi cỏ.

Xa xa có một đôi giày da chậm rãi đi tới, cô phải ngẩng đầu lên nhìn xem là ai, anh ta tiến lại gần, bao phủ là một bóng đen.

Chu Duật bế cô lên từ dưới đất, để cô nằm trên ngực mình, ngón tay thon dài vuốt v e vành tai mềm mại của cô, cho đến khi lớp lông tơ mềm mại trên vành tai run lên.

------oOo------

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3