Ai Mà Không Mê Trà Xanh! - Chương 72
Ai Mà Không Mê Trà Xanh!
Chương 72: Chương 72
Khi màn đêm buông xuống, sân khấu trong hội trường đa chức năng của trường rực rỡ ánh đèn.
Đợi đến khi Trần Vũ vào hội trường, đèn ở ghế sau khán phòng tối tăm, sáu hàng đầu đã kín chỗ, cô ngồi ở hàng thứ bảy, khoảng cách gần xa vừa phải, học sinh bên cạnh đang hào hứng thảo luận về đàn anh đàn chị sẽ tham dự hôm nay.
Đại học Uyển nổi tiếng là có học giả chuyên nghiệp, cũng có những tinh anh dấn thân vào các tổ chức tài chính, doanh nghiệp, sinh viên trong tháp ngà lấy những đàn anh và đàn chị này làm mục tiêu để phấn đấu, ôm lấy một lòng nhiệt huyết.
“Chu Duật thật sự rất giỏi, anh ấy học hai chuyên ngành mà điểm còn cao như vậy, người như này là thiên tài đúng không?”
“Hơn nữa anh ấy còn rất đẹp trai, tuy rằng mặt lạnh như núi băng, nhưng núi băng mà thông minh thì cũng là điểm đáng yêu, trong diễn đàn chỉ có scandal của anh ấy và đàn chị kiến trúc, ngay cả tôi cũng không biết là thật hay giả.”
“Nghe nói đàn anh Chu và đàn anh Hứa là anh em, quả nhiên trai đẹp đều chơi với trai đẹp, đúng rồi chiều nay bọn họ phỏng vấn đàn anh Hứa đấy!”
“Có đẹp trai không?”
“Siêu cấp đẹp trai luôn! Hơn nữa chính miệng đàn anh Hứa chứng thực, nói đàn chị Trần cũng tới!”
“Wow, hôm nay cũng là một ngày rơi nước mắt vì tình yêu thần tiên.”
Trần Vũ tuyệt đối không nghĩ tới ăn dưa còn có thể ăn được dưa của mình, cô chống cằm lướt xem điện thoại di động, Chu Duật đã đến hậu trường chuẩn bị, anh vừa mới gửi tin nhắn cho cô, hỏi cô buổi tối có muốn ăn thịt viên trước cổng trường không.
Cục cưng ngoan: Không ăn! Béo lắm!
Chu Duật không cảm thấy Trần Nghiên béo một chút nào, thậm chí khi vuốt v e xương b ướm của cô, anh còn cảm thấy cô gầy, Trần Vũ lên án anh là bạn trai hệ cha, Chu Duật không hiểu, sau đó anh mới lên mạng tìm kiếm rồi gửi cho Trần Vũ một biểu tượng cảm xúc meo meo đồng ý.
“Đàn anh Chu, sắp tới giờ rồi.”
Chu Duật cất điện thoại di động đi, gật đầu: “Đi thôi.”
Dưới ánh đèn sân khấu, Chu Duật mặc âu phục màu đen áo sơ mi màu xám từ phía sau màn đi đến chính giữa, trong khán phòng vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, học sinh hai bên có người hét lên “Đàn anh Chu đẹp trai quá đi…” dẫn tới một tràng cười vang.
Trần Vũ cũng đang vỗ tay, tầm mắt Chu Cảnh lướt một vòng, đáng tiếc phía dưới đen tối, đừng nói mặt người, ngay cả vị trí cũng nhìn không rõ lắm.
Nhưng Chu Duật biết Trần Vũ đang ở trong khán phòng nhìn anh.
Anh không tính là người nói nhiều khi ở trên sân khấu, cái này rất nhất trí với hình tượng anh thể hiện ra bên ngoài, lời nói đều là tinh giản nhất, dường như mỗi một câu đều được anh suy nghĩ kỹ lưỡng, làm cho người ta cảm thấy anh rất nghiêm túc.
“Khí thế của đàn anh Chu thật mạnh…”
“Bảo sao đến bây giờ vẫn chưa có bạn gái, cảm giác người thông minh như vậy có lẽ không biết dỗ dành bạn gái đâu, đúng không?”
“Chỉ số IQ cao, còn tình yêu thì thấp.”
“Các cậu đừng nói đàn anh như vậy được không! Nói không chừng người ta là loại Sheldon, kiểu mà ngay khi xác nhận tình cảm của mình thì sẽ lập tức phi máy bay đến bên cạnh bạn gái cầu hôn.”
“Nhưng làm bạn gái của đàn anh Chu cũng rất khó, anh ấy là người giỏi như vậy, nếu chỉ là người bình thường thì chắc sẽ cảm thấy mình có sự chênh lệch chứ?”
Trần Vũ hơi sững sờ.
“Chắc chắn là vậy rồi, tôi nghĩ bạn gái của đàn anh Chu hoặc là cực kỳ xinh đẹp, nếu không thì cũng là nhân tài kiệt xuất trong ngành.”
Những chênh lệch ban đầu chưa từng nghĩ đến bỗng nhiên biến thành màn đạn xuất hiện trước mắt, Trần Vũ nhìn Chu Duật thanh nhã trên sân khấu, đột nhiên cô cảm thấy bọn họ nói đúng.
Có lẽ vì cô và anh luôn là bạn bè, cho nên sự chênh lệch này mới không rõ.
Nhưng nếu Trần VŨ và Chu Duẩn là người xa lạ, hoặc chỉ là cựu sinh viên xa lạ, vậy khi cô nhìn thấy anh trên TV trước TV thì cô sẽ cảm thấy anh và cô không phải là người của cùng một thế giới, cô sẽ khuất phục tài năng của anh, cũng sẽ cảm thấy anh nghiêm túc, cẩn thận, lạnh như băng.
Sau đó, cô cũng sẽ đoán anh sẽ ở bên một cô gái cực kỳ xuất sắc.
Trần Vũ nhìn Chu Duật bình tĩnh bác học dưới ánh đèn sân khấu, không biết vì sao cô lại sinh ra một chút chua chanh.
Đến phần tặng hoa, nhà trường sắp xếp một đôi học sinh lên sân khấu, nam sinh thanh tú đẹp trai, nữ sinh ngọt ngào đáng yêu, Trần Vũ còn đang vỗ tay, thì chợt nghe thấy nhóm chim sơn ca nhỏ bên cạnh lại bắt đầu buôn chuyện.
“Oa, hai hoa khôi của khoa tiếng anh đều lên, nghe nói là đàn em này cực lực yêu cầu.”
“Đương nhiên là vậy rồi, ai mà không muốn nhìn học thần ở gần, nếu như có thể ôm một cái, ôi mẹ ơi, sao con lại mơ đẹp như vậy chứ.”
“Còn nữa, lỡ như tổng tài bá đạo yêu tôi thì sao, nói không chừng liếc mắt một cái yêu từ cái nhìn đầu tiên, từ đấy đàn anh là chồng tôi.”
Trần Vũ đang vỗ tay cũng không vỗ tay nữa.
Cô nhận ra mình hơi ghen: tức quá.
…
Lúc Hứa Tố đi ra khỏi phòng nghỉ đúng lúc gặp Chu Duật, Chu Duật đưa lưng về phía anh ta, đang nói chuyện với người khác, nghe có vẻ là bạn gái của anh.
Chuyện Chu Duật có bạn gái anh ta cũng biết, thật ra Hứa Tố lại thấy thở phào nhẹ nhõm, lúc anh ta bất ngờ được nhận vào đại học, anh ta có chút kiêng dè Chu Duật.
Nhất là, khi anh ta phát hiện Chu Anh có chút quan tâm đ ến bạn gái của mình.
Anh ta đã từng làm sai.
Anh ta và Trần Vũ bên nhau nửa năm, anh vì Lâm Thiêm mà bay sang Mỹ chúc mừng sinh nhật cô ta, khi đó anh ta vừa tiếp quản công ty có chút khởi sắc, cho nên không nhịn được muốn chứng minh với mối tình đầu là anh ta không kém cỏi như vậy.
Anh ta cũng không có muốn phản bội Trần Vũ, anh ta chỉ mang theo cảm giác ưu việt và che giấu sự không cam lòng trong lòng hơn một năm đến gặp lại Lâm Thiên.
Anh ta không nói chuyện này cho Trần Vũ.
Lâm Thiêm hoan nghênh anh ta, cũng mời anh ta cùng nhau ăn tối, anh ta có quen biết với bố mẹ của Lâm Thiêm, cho nên bữa tối này không tính là gì.
Anh ta đã nghỉ ngơi ở Mỹ trong hai ngày, anh ta sống trong một khách sạn và không có bất kỳ tiếp xúc thân mật gì với Lâm Thiên.
Anh ta chỉ đơn thuần là đăng chuyện này lên nhóm, Minh Dương và Trần Nhất Gia nói anh ta không nên như vậy, như vậy không công bằng với Trần Vũ, đương nhiên anh ta biết, nhưng khi đó anh ta hưởng thụ sự tin tưởng và sùng bái của Trần Vũ, cho nên anh ta đã tự tin nói với bọn họ, Trần Vũ yêu tôi, cô ấy sẽ không có ý kiến gì hết.
Chu Duật lại đột nhiên nói: Anh không quý trọng Trần Vũ, nhưng có người khác bằng lòng quý trọng cô ấy.
Tâm trạng của Hứa Tố lúc nghe thấy những lời này là, sao người bạn thân này lại đột nhiên nghiêm túc như vậy.
Đồng thời anh ta cũng cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng sau đó, chuyện Minh Dương và Trần Nhất Gia đánh nhau cũng qua đi.
Ngày thứ ba là sinh nhật Lâm Thiên, anh ta chuẩn bị quà tặng, nhưng không ngờ Lâm Thiên cũng chuẩn bị bất ngờ cho anh ta, hai ngày trước cô ta ngậm miệng không nói, nhưng đúng vào ngày sinh nhật cô ta lại nói cho anh ta biết cô ta có bạn trai.
Gia cảnh quyền thế còn lớn mạnh hơn anh ta bây giờ gấp mấy lần.
Một chút tâm tư muốn so sánh và chứng minh mình của Hứa Tố đã không còn sót lại chút gì, ngày hôm sau anh ta trở về nước thì về đến thẳng công ty.
Sau khi tan tầm, Trần Vũ đến đón anh ta, còn chuẩn bị điểm tâm anh ta thích.
Khi nhìn thấy Trần Vũ nói cười, dáng vẻ dịu dàng thuần khiết, thì trái tim Hứa Đinh đập thình thịch.
Anh ta chột dạ sợ Trần Vũ biết anh ta đi gặp Lâm Thiêm, cho nên anh ta ngậm miệng không nói.
Quả nhiên cô không biết.
Trong mắt cô vẫn đầy sự tin tưởng anh ta.
Nhưng câu nói của Chu Duật lại giống như khắc ở trong lòng anh ta, anh ta lặng lẽ không cho Trần Vũ đến gần Chu Duật, cố gắng tránh hai người này tiếp xúc với nhau.
Chu Duật độc thân đã lâu, nhưng không biết vì sao Hứa Tố vẫn cảm thấy lo lắng.
Anh ta nói với Trần Vũ, nếu có nữ sinh thích hợp có thể giới thiệu cho Chu Duật, khi Trần VŨ thật sự muốn ghép Chu Duật và đồng nghiệp của cô thành một đôi, thì lần đầu tiên Hứa Duật cảm thấy yên tâm.
Bởi vì Trần Vũ không hề có cảm giác với Chu Duật.
Anh ta nhìn Chu Duật đi xuống dưới lầu, nhưng không gọi Chu Duật lại.
Đợi đến khi anh ta theo đuổi Trần Vũ trở.
Hứa Tố lại nhìn thoáng qua điện thoại di động, Trần Vũ vẫn không có bất kỳ hồi âm nào, anh ta tình nguyện tin tưởng Trần Vũ không đọc bức thư kia, cũng không hy vọng cô nhìn thấy, cũng sợ cô không muốn gặp anh ta dù một lần.
…
Trần Vũ ở trong xe ấm áp chờ Chu Duật, nam thần dưới ánh đèn sân khấu bước từ trong màn hình, sau đó thân mật chống lên chóp mũi cô, nói: “Hiếm khi về trường ở ngoại thành một lần, để anh mua thịt viên cho em.”
Sau đó vị giám đốc Chu này lại chạy ra ngoài.
Lúc còn học đại học, Trần Vũ rất thích thịt viên Ôn Châu ở cửa, tám đồng một chén nhỏ, rau thơm và cải bẹ cắt thành từng miếng nhỏ bỏ vào canh, thịt viên nho nhỏ trơn trượt, đàn hồi giống như một quả cầu nhỏ trong miệng.
Không biết anh biết được ở đâu.
Trong khán đài nghe được lời nói của mấy học sinh kia, cô có một số cảm xúc không rõ ràng, người ta nói chênh lệch có chênh lệch về xinh đẹp, nhưng phần lớn quan niệm mà chênh lệch mang đến có sự khác nhau, và cảm xúc cũng không nhất quán.
Cô có vết xe đổ, cho nên…
Cửa của Land Rover bị kéo ra, Chu Duật từ từ ngồi xuống ghế lái, bật đèn đọc sách lên, sau đó vững vàng đưa thịt viên nóng hổi đến trước mắt cô: “Xem mùi vị có thay đổi không.”
Cho nên, vẫn là sống trong hiện tại đi.
Thịt viên thực sự rất thơm!
Trần Vũ nhấp một ngụm canh, gật đầu: “Vẫn rất ngon!”
Chu Duật nhìn cô với đôi mắt đen dịu dàng, anh nở nụ cười, sờ đầu cô: “Ngon là được rồi.”
Lúc này, đài phát thanh trung ương trong khuôn viên trường vang lên, trong tiếng phát thanh rõ ràng, rõ ràng Trần Vũ nghe được tên “Hứa Duật”:
“Đàn anh Hứa Tố vì lễ kỷ niệm trăm năm ngày thành lập trường của trường chúng ta mà đặc biệt mời các bạn cùng xem màn trình diễn pháo hoa, các bạn học đừng chen lấn, hãy xem một cách trật tự.
Đàn anh Hứa Tố có để lại một lời nhắn, hy vọng lúc này các bạn không bỏ lỡ pháo hoa.”
Không khí trong xe lập tức đình trệ.
Dưới ánh đèn vàng nhạt của đèn đọc sách, Trần Vũ nuốt một miếng thịt viên.
“Thật ra em cũng có thể không xem, em cũng không thật sự muốn xem, dù sao trước đó…”
Chu Duật lấy khăn quàng cổ từ ghế sau xe, quấn quanh cổ Trần Vũ, một bên quấn, một bên cúi đầu không nói lời nào, Trần Vũ chớp mắt, Chu Duật mở cửa sổ trên trần ra, điều chỉnh tư thế ngồi thoải mái cho Trần Vũ.
Các sinh viên của đài phát thanh rất nhiệt tình, trong khoảnh khắc pháo hoa bay lên thì bọn họ bật nhạc nền lên.
“Không sao đâu.” Chu Duật nói, giọng nói trầm thấp: “Chỉ cần em vui vẻ là được rồi.”
Trần Nghiên sửng sốt, cô nghe ra chút tủi thân từ mấy chữ này của anh.
Cô nhịn cười, nhưng lại thất bại, sau đó cô càng cười càng lớn, Chu Duật nhìn cô một cái.
Trần Vũ buông thịt viên xuống, nắm lấy tay Chu Duật.
Đôi mắt của cô như một ngôi sao trên bầu trời đêm
“Chúng ta công khaiđi, tuần sau đến Saipan.”
Bầu trời đột nhiên đổ tuyết, ngày tuyết ở phía nam rất ít, nhưng vào ngày tuyết rơi này, hiếm khi có thể nhìn thấy tuyết lớn như bông liễu.
Bông tuyết trong màn pháo hoa lấp lánh trắng tinh không tỳ vết, sự chú ý của Trần Vũ nhanh chóng bị bông tuyết hấp dẫn đi, trên khăn quàng cổ của cô có hai đóa tuyết hình lục giác, cô mở to hai mắt, nhịn không được mà nói với Chu Duật: “Mấy năm nay em chưa từng thấy tuyết lớn như vậy…”
Hai tay Chu Duật nhẹ nhàng nâng mặt Trần Vũ lên rồi cúi người xuống.
Pháo hoa và bông tuyết trên bầu trời đêm tỏa sáng.
BGM kể những câu chuyện về tình yêu.
Còn Chu Duật thì đang hôn Trần Vũ.
------oOo------