Ái Phi Tuyệt Sắc Của Thần Bí Vương Gia - Chương 62
Ái Phi Tuyệt Sắc Của Thần Bí Vương Gia
Chương 62
Không ngờ vừa vào cửa, liền thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ đứng bên cửa sổ, dường như đang đùa nghịch với chậu Lục Liên nàng đặt ở nơi đó.
Tịch Nhan tiến lên một chút mới thấy, trong tay hắn đang cầm một cái kéo nhỏ, từng chút từng chút một đem cắt toàn bộ các đóa hoa Lục Liên xuống, một chậu hoa tươi tốt, xinh đẹp động lòng người đã bị hắn tàn phá vô cùng thê thảm.
Tịch Nhan nhìn thấy các đóa hoa nằm tán loạn đằng kia giống như nhìn thấy điều gì đó đáng sợ, thân mình có chút cứng ngắc.
"Hoa này có ý nghĩa không tốt, ngay từ đầu ta nên vứt bỏ nó đi, Nhan Nhan, nàng nói xem có phải hay không?" Hoàng Phủ Thanh Vũ quay đầu nhìn về phía nàng, môi mỏng khẽ gợi lên ý cười.
Hoa tuyệt tình tuyệt ái đã bị rơi rụng...
Tịch Nhan dương như nhìn thấy tâm mình bị nứt vỡ ra tạo thành nhiều lỗ hổng, có rất nhiều thứ mãnh liệt chiếm đóng, nàng vô lực ngăn cản, giống như ngay sau đó cũng sẽ bị bao phủ...
"Khụ..." Tịch Nhan đột nhiên phục hồi tinh thần lại, nhưng lại giả vờ bị sặc bình thường, ho ra tiếng.
Không hiểu vì sao, ý cười trên mặt hắn bỗng nhiên càng đậm, đưa tay đem nàng kéo vào trong lòng: "Cho ta xem xem, rốt cuộc là làm sao mà nàng không thoải mái?"
Gỡ bỏ khăn che mặt của nàng ra, đập vào trong mắt là một xấu xí rất buồn cười, nhưng mà hắn vẫn nhìn ra được sắc mặt nàng tái nhợt: "Có phải đêm qua nàng không ngủ được phải không?"
Tịch Nhan tùy ý gật gật đầu, sau đó che miệng ngáp một cái: "Đúng vậy, bây giờ ta còn muốn ngủ trong chốc lát. Thất gia, ta không thể hầu hạ chàng được rồi."
"Không sao, dù sao ta cũng đã hai ngày liên tiếp ngủ rất ngon, ta sẽ ngủ cùng với nàng."
Tịch Nhan vừa mới xoay người đi hai bước, hắn lại đem nàng kéo vào trong lòng, thần sắc ái muội.
Một nén nhang sau.
"Không muốn..." Toàn thân Tịch Nhan đều bị hắn biến thành lửa nóng, đôi mắt quyến rũ, mềm mại như tơ, cắn mu bàn tay nhìn hắn. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnFULL.vn
Nàng bày ra vẻ mặt "muốn mà còn chống cự", nhưng trên thực tế hoàn toàn ngược lại -- nàng không muốn cho hắn chạm vào mình, cũng không bày ra tư thái mềm mại nữa.
Dưới đáy lòng nàng một lần lại một lần gọi tên của hắn, ngay cả hàm răng đều ngứa ngáy.
Đêm qua mới vừa cùng một nữ tử khác ôn tồn, sáng nay liền đối xử với mình như vậy, Hoàng Phủ Thanh Vũ hắn xem nữ tử giống như đồ chơi như vậy sao?
Ở thời điểm mấu chốt, Tịch Nhan rốt cục khắc chế không được giãy dụa đứng lên: "Buông ra, chàng biết rõ người ta không thoải mái lại còn như thế, chàng sao lại nhẫn tâm như vậy?"
Nàng rì rầm, mị thái nửa giận nửa hờn nhìn hắn, trong lòng nóng như lửa đốt, trên mặt lại lạnh nhạt, nhịn không được xuất hiện thần sắc nghiêm nghị, nhưng quan trọng là nàng không chịu thả lỏng cơ thể.
"Nhan Nhan..." Hắn đột nhiên nở nụ cười, cúi đầu ở nàng bên tai nhẹ giọng nói câu gì đó.
Chính vì một câu này, thân mình Tịch Nhan đột nhiên mềm nhũn, còn chưa phục hồi tinh thần lại đã bị hắn thừa dịp mà tiến vào, mạnh mẽ chiếm lấy nàng.
"Á..." Lúc này đây nàng không cảm thấy đau đớn chút nào, Tịch Nhan phát ra một tiếng nghe như tiếng thở dài thoải mái.
Quay đầu nhìn về phía khác, ánh mắt nàng tập trung ở chậu hoa trên cửa sổ, trong lòng nhất thời tuyệt vọng như thể bài sơn đảo hải.
Làm sao bây giờ, Nhan Nhan, ngươi thua rồi...
Chính xác hơn là thất bại thảm hại ...