Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí - Quyển 1 - Chương 180
Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
Đạm Nguỵêt Tân Lương
https://gacsach.com
Quyển 1 - Chương 180
Bất thình lình nhận ra điều này, Hoàng Phủ Thanh Vũ ngưng mắt nhìn nàng, hồi lâu sau mới rốt cuộc nói:“Mẫu hậu của ta.”
“Sao.” Tịch Nhan lên tiếng, bỗng cảm thấy có chỗ nào không đúng,“Mẫu hậu của ngươi...”
Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng nhanh chóng đứng dậy, chỉ trong nháy mắt đã chạy tới phía sau Tịch Nhan, một tay ôm lấy nàng vào trong lòng, cúi đầu chôn mặt vào sau gáy của nàng, hít thật sâu mùi thơm nhè nhẹ trên người nàng, thấp giọng nỉ non: “Lúc ta còn nhỏ, mẫu hậu đã dạy ta nhận biết các loại thảo dược, sau khi bà qua đời đã để lại toàn bộ sách thuốc trong phòng cho ta.”
“Thì ra là như vậy.” Tịch Nhan khẽ cong cong khóe môi, nhưng sau đó cũng cảm giác được rõ ràng hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào sau cổ của mình, đôi mắt vừa đảo qua, trên mặt nở nụ cười lộ ra lúm đồng tiền tươi như hoa, xoay người về phía hắn: “Ngươi... Lại muốn làm chuyện xấu sao”
“Ừ.” Hắn nhíu mày, rành rọt đáp.
Tịch Nhan nhẹ nhàng cắn môi, ánh mắt lộ vẻ giảo hoạt: “Nhưng mà ta chỉ tới cùng dùng bữa tối với ngươi thôi.”
“Vậy mới vừa rồi ai muốn ăn ta, hả?” Hắn khẽ há miệng, ngậm lấy vành tai non mềm của Tịch Nhan nhay nhay, tiếng nói trầm thấp say lòng người giống như dụ dỗ người ta say mê sa vào trầm luân.
“Ta.” Nàng thuận thế in một nụ hôn trên mặt hắn, “Nhưng mà hiện tại ta càng muốn ăn cơm trước.”
Trong lúc hai người dùng bữa, khẩu vị nàng hiếm khi tốt như vậy nên húp một chén cháo, và dùng thêm một chén nhỏ cơm tẻ. Hắn ngồi ở bên cạnh, ăn cũng không nhiều, nhưng ánh mắt vẫn không dời khỏi người nàng.
Tịch Nhan từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh tự nhiên, chuyên chú gắp thức ăn trước mặt hắn bỏ vào trong chén với vẻ rất thích thú, cho đến khi cơm no rượu say mới dừng bát buông đũa, nhìn hắn một cái: “Ta ăn được.”
“Ừ.” Hắn mỉm cười lên tiếng, cũng buông đũa xuống, “Có muốn ăn khuya không?”
Tịch Nhan cũng cười to, vừa muốn nói điều gì bỗng nhiên nghe tiếng bước chân vang lên, vừa quay đầu đã nhìn thấy Thôi Thiện Duyên đang đi vào trong phòng ăn.
Sau khi hành lễ với hai người, hắn đứng lên nói: “Thất gia, Vương phi có việc cầu kiến Thất gia.”
“Sao?” Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên nói, “Nàng đang ở nơi nào?”
“Thiếp thân gặp qua Vương gia.” Vừa dứt lời, thanh âm mềm mại, nhỏ nhẹ của Lâm Lạc Tuyết liền vang lên ở cửa, làm cho Tịch Nhan quay đầu nhìn lại.
Từ khi nàng dọn vào phủ mới cho đến nay, đây là lần đầu tiên đối mặt với Lâm Lạc Tuyết. Nàng ta vẫn như lúc trước, xinh đẹp động lòng người, trên người khoác áo choàng mỏng manh dường như mới từ bên ngoài trở về. Nếu nói nàng có gì thay đổi, thì đó chính là ánh mắt kia, không còn vẻ sắc bén như trước nữa, mỗi khi nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ đều tràn đầy ôn nhu.
Lâm Lạc Tuyết cũng thấy Tịch Nhan, có một chút nao nao nhưng nhanh chóng biến mất, khẽ vuốt cằm, ngược lại Tịch Nhan lập tức hé nụ cười sáng như ngọc.
Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên liếc mắt nhìn Tịch Nhan một cái, lại nhìn về phía Lâm Lạc Tuyết: “Nàng mới từ bên ngoài trở về sao?”
Lâm Lạc Tuyết gật gật đầu, nói: “Thiếp thân trở về Thừa Tướng một chuyến, trở về chậm trễ, thỉnh Vương gia thứ lỗi.”
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhẹ giọng cười: “Về nhà mẹ đẻ thôi, cho dù nàng ở lại mấy ngày cũng không có gì là quá đáng, còn nói gì tha thứ với không tha thứ chứ.”
Tịch Nhan lẳng lặng ngồi một chỗ, khóe miệng vẫn tràn đầy ý cười nhưng ánh mắt lại lạnh lùng.
Hoàng Phủ Thanh Vũ lại quay đầu nhìn về phía nàng: “Có mệt mỏi không? Muốn về Hi Vi viên nghỉ ngơi hay muốn nghỉ ở chỗ của ta?”
Trong lời nói mang theo nhiều ẩn ý, Tịch Nhan làm sao nghe mà không hiểu được, vì thế nàng khẽ nhếch mày, đứng dậy: “Ta đây không quấy rầy nữa, các người cứ tự nhiên.”
Nàng đứng dậy, lúc đi qua người Lâm Lạc Tuyết bỗng nhiên dừng chân, nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Lạc Tuyết cười nói: “Đã lâu không gặp, Vương phi càng ngày càng xinh đẹp.”
Lâm Lạc Tuyết cười nhẹ: “Nói về đẹp, có ai dám so với sánh với muội muội chứ? Huống hồ... Mấy tháng không gặp, muội muội càng ngày càng yểu điệu.” Ánh mắt của nàng khẽ di chuyển xuống, không cao không thấp dừng lại ngay chỗ thắt lưng mảnh khảnh của Tịch Nhan.
Sắc mặt Tịch Nhan khẽ thay đổi, nhìn thoáng qua Hoàng Phủ Thanh Vũ, vừa cười vừa nói: “Vương phi tới thật đúng lúc, Vương gia vừa dùng bữa xong, còn muốn ăn khuya. Vậy mời Vương phi cùng Vương gia chậm rãi thưởng thức, cáo từ.”
Đi ra ngoài hành lang, Tịch Nhan liền lập tức đi về phía cửa viện. Mới vừa đi tới cửa, chợt nhớ tới một chuyện, vội xoay người đi về phía thư phòng của Hoàng Phủ Thanh Vũ để lấy đèn lồng lúc nãy đặt trước cửa phòng, thắp sáng nến trong đèn.
Lúc ngẩng đầu lên, trong nháy mắt nàng liền nghĩ tới những quyển sách thuốc trong phòng, trong lòng không khỏi thắt chặt lại.
Lúc nãy Lâm Lạc Tuyết nàng yểu điệu, mảnh mai, Tịch Nhan không biết nàng ta đang ngầm ám chỉ đứa bé trong bụng mình đã biến mất hay là xuất phát từ thật tâm, nhưng trong chớp mắt, nàng lại nhớ tới đêm nóng bỏng một tháng trước, người nào đó cũng gầy đi rất nhiều.
Khi quần áo của hắn được thoát ra hết, trong đầu nàng nhảy ra ba chữ duy nhất, đó là -- hắn rất gầy. Vào thời khắc cả hai đang triền miên, nàng không tự chủ được đã ôm lấy thắt lưng gầy gò của hắn, cuối cùng nhịn không được cắn vào vai hắn để khắc chế nỗi xúc động nhịn không được sẽ dâng lên trong nội tâm.
Mang theo đèn lồng, nàng lập tức ra khỏi viện, không quay đầu lại một lần. Xuyên qua hành lang gấp khúc, đi vào hoa viên, men theo lan can quanh co uốn khúc đi đến bên hồ Bích Thủy trong viện.
Hồ Bích Thủy quả thật xứng với tên Bích Thủy, bởi vì nước được dẫn từ bên ngoài vào phủ, được ánh trăng chiếu xuống càng trong trẻo, lung linh động lòng người.
Tịch Nhan đứng ở bên hồ, hồi lâu sau, khóe miệng bỗng nhiên gợi lên một ý cười nhẹ, đôi mắt lóng lánh, không thể nhìn ra được cảm xúc nào trong đó.
Đèn lồng trong tay phút chốc được thả ra, bay thẳng tắp xuống mặt hồ, sau đó chậm rãi chìm xuống, cho đến khi ánh lửa yếu ớt, mỏng manh hoàn toàn biến mất không thấy đâu nữa, chỉ còn lại màu trắng của giấy làm đèn lồng còn trôi bập bềnh trên mặt hồ mà thôi.
Nửa đêm, bên trong hoa viên yên tĩnh bỗng nhiên vang lên một tiếng âm thanh nặng nề “Phù phù”, phá tan sự yên tĩnh trong hồ cũng như phá tan sự yên tĩnh của toàn bộ Anh vương phủ.
“Người đâu mau tới, có người rơi xuống hồ --” Tiếng la không biết từ nơi nào truyền đến, vang vọng lên trong trời đêm yên tĩnh.
Liên tiếp có mấy thị vệ vội vàng nhảy vào hồ, lặn xuống đáy tìm kiếm người. Các nha hoàn, người hầu trong phủ cũng liên tiếp xuất hiện, đừng gần hoặc xa xa, cố ngóng cổ nhìn về phía hồ.
Hoàng Phủ Thanh Vũ vốn đang nói chuyện với Lâm Lạc Tuyết trong phòng ăn, đột nhiên nghe được tiếng ồn ào từ bên ngoài vọng vào, sau đó Thôi Thiện Duyên tiến vào bẩm báo, đầu tiên hắn bất động một lát, động nhiên đứng bật dậy, chạy về phía hoa viên.