Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí - Quyển 3 - Chương 377

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
Đạm Nguỵêt Tân Lương
https://gacsach.com

Quyển 3 - Chương 377

Hoàng Phủ Thanh Vũ tỏ ra bình thường giống như không nghe đến lời nói của nàng, vô luận như thế nào cũng không trả lời.

Tịch Nhan tức giận lập tức thoát khỏi người hắn đứng bật dậy, xe ngựa vì nhất thời bị động nên nghiêng ngả, thân hình Tịch Nhan mất thăng bằng, xém môt chút là ngã nhào trong xe, Hoàng Phủ Thanh Vũ lập tức vươn tay giữ chặt tay nàng, đem chính thân mình đỡ lấy thân dưới của nàng, hai người té rất mạnh trên xe ngựa, cũng may Tịch Nhan chính là ngã ở trong lòng hắn, không hề cảm thấy đau.

Thật ra xe ngựa đã đến hoàng cung, Hoàng Phủ Thanh Vũ ôm lấy nàng ngồi dậy, Tịch Nhan oán hận trừng mắt nhìn hắn một cái, đẩy hắn ra, nhảy xuống xe ngựa.

Trở lại tẩm cung, Tịch Nhan vẫn như cũ không để ý tới hắn, hắn tắm rửa xong bước lại, nàng vẫn ngồi ở chỗ kia hờn dỗi.

Còn Hoàng Phủ Thanh Vũ không khỏi cười cười, tiến tới ôm nàng: ”Làm sao vậy? Hiếm khi được rảnh rỗi như hôm nay, nàng cứ như vậy đối với ta sao?”

Tịch Nhan hừ lạnh một tiếng: ”Chàng hôm nay không nói rõ ràng, đừng nghĩ chạm vào ta.”

“Được, ta đây ngủ trước.” Hắn cười nhẹ một tiếng, quả nhiên liền buông Tịch Nhan ra, lên giường nằm xuống.

Tịch Nhan thấy uy hiếp không có chút tác dụng đối với hắn, tất nhiên là không cam lòng, oán hận đi tắm. Sau khi trở ra, nàng hạ quyết tâm ép hắn nói ra, liền thay đổi phương pháp, chủ động tiến vào trong ngực hắn ỉ ôi: ”Thất lang.”

Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng không giả bộ ngủ được lâu, liền mở mắt ra nhìn nàng, cười như không cười nhíu mi nhìn nàng: ”Sao?”

Tịch Nhan cười một cách quyến rũ, ngón tay liền chậm rãi vuốt ve bờ môi hắn mà lúc nãy đã bị nàng đã cắn: “Có đau hay không?”

Hoàng Phủ Thanh Vũ thuận theo liền nắm lấy tay nàng: “Đau.”

Tịch Nhan nhẹ nhàng nở nụ cười, rút ngón tay ra: “Vậy...ta thổi cho chàng nhé.”

Hoàng Phủ Thanh Vũ không thèm đáp lại, chỉ nằm yên chờ nàng.

Tịch Nhan dừng một chút, cúi đầu hôn hắn, nhẹ nhàng hôn ở vị trí mà nàng đã cắn lúc nãy, khi mạnh khi nhẹ, thật sự rất dụ hoặc.

Hoàng Phủ Thanh Vũ nâng khuôn mặt nàng lên, xoay người đem nàng đặt ở dưới thân, tà mị cười: “Sao lại ngoan như thế? Xem ra ta không nói không được.”

Tịch Nhan lập tức ôm lấy cổ hắn: “Nói đi, Thập Nhất rốt cuộc đã chọc giận chàng cái gì?”

Hoàng Phủ Thanh Vũ dùng ngón tay chậm rãi mơn trớn mặt nàng, thở dài một tiếng, nói: ”Thập Nhất cái gì cũng tốt, chỉ là không thoát khỏi chữ tình.”

Tịch Nhan hoảng hốt rốt cuộc hiểu được phần nào: “Chàng nói Mẫu Đơn hay là Vương Phi của hắn.”

“Cả hai.” hắn thấp giộng nói: “ Gần đây tâm tình hắn không yên, cho nên ta mới cho phép hắn tạm thời nghỉ ngơi, khi nào hiểu rõ rồi thì hãy quay về triều.”

“Chàng không nên ép buộc hắn.” Trong lòng Tịch Nhan hơi có chút khẩn trương, “Chàng nói hắn không được tỉnh táo nhưng chàng, Hoàng Phủ Thanh Thần, Thập Nhị, có ai hiểu được? Nhất là Hoàng Phủ Thanh Thần, chàng xem hắn vì Đạm Tuyết mà xém phát điên, chàng cũng đã từng khuyên nhủ hắn, vậy thì tại sao lại đối xử với Thập Nhất như thế?”

“Ta không phải là đã cho hắn thời gian sao? Thập Nhất là người mà ta đã gửi gắm và kì vọng rất nhiều cho nên ta không muốn nhìn thấy hắn tiếp tục hỗn loạn mà sa ngã”. Nói xong câu cuối, thanh âm của hắn càng ngày càng thấp, giống như không muốn nói tiếp.

Tịch Nhan bèn đánh một cái thật mạnh lên vai hắn: “Vậy vì sao chàng lại không muốn nói cho ta biết?”

Hoàng Phủ Thanh Vũ bất đắc dĩ thở dài nói: “Tính tình của nàng ta còn không biết sao? Nếu ta nói cho nàng biết, nàng lại tự cho mình là thông minh đi giúp hắn, kết quả là sẽ càng hỏng việc.”

Tịch Nhan nâng chân đá hắn một cái: “Chàng nói ai tự cho là thông minh?”

Hoàng Phủ Thanh Vũ cười khẽ khống chế hai tay hai chân nàng, hôn đi xuống.

Tịch Nhan không từ chối, cũng không có giãy giụa, dần dần trở nên mềm yếu nằm xuống, thuận theo hắn.

Ngày hôm sau, Tịch Nhan từ trong lòng hắn tỉnh dậy, rất kinh ngạc: “Chàng như thế nào còn ở đây?”

Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ lên môi mình nói: ”Ta thật sự không muốn quần thần nghĩ rằng hoàng hậu cai quản chốn hậu cung quả thật là rất hung hãn.”

Tịch Nhan vừa thẹn vừa giận, cười cười rồi lai cọ cọ trong lòng hắn, lại nói: “Nếu sớm biết thế này ta đã cắn chàng, làm cho chàng không còn bộ dáng mệt mỏi mỗi ngày nữa.”

Hắn trầm thấp nở nụ cười sung sướng, trong lòng Tịch Nhan lại cảm thấy rung động.

Đã lâu rồi Tịch Nhan đã không có cảm giác thỏa mãn thế này, lại nằm trong lòng hắn không chịu đứng dậy, hai người thì thầm qua lại, Tịch Nhan bỗng nhớ tới những lời mà lần trước Dung Phi đã từng nói qua với nàng, liền nhịn không được bèn kể lại cho hắn nghe: “Lúc ấy ta cảm thấy xấu hổ muốn chết, hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống, ngay cả Đạm Tuyết cũng cười ta...”

Hoàng Phủ Thanh Vũ cười cười, bỗng nhiên lại nắm tay nàng: “Nếu không chúng ta làm theo lời đề nghị đó đi.”

Tịch Nhan ngẩn ra: “ A”

Hoàng Phủ Thanh Vũ đem Tịch Nhan ôm vào trong lòng, bàn tay to mơn trớn tấm lưng trơn bóng như ngọc, dần dần đi xuống dưới tìm kiếm.

Tịch Nhan nhanh hiểu được, vội hỏi: “ Nhưng chàng không phải nói tạm thời không muốn sao?”

“Tuy rằng ta cảm thấy có nhiều con cũng không phải chyện tốt...” Hắn nhẹ nhàng hôn lên vành tai nàng: “ Nhưng chúng ta chỉ có Nhật Hi là con trai thôi, quả thật hơi hiếm hoi một chút.”

Tịch Nhan không khỏi nở nụ cười, đầu chôn ở gáy hắn, vẫn cảm thấy có chút xấu hổ: “Dựa vào cái gì chàng nói không cần thì không có, khi nói cần thì phải có? Ta không cần.”

Hắn dường như đã sớm biết nàng sẽ có phản ứng như thế này, cười nói: “Thật ra đó là vì sức khỏe của nàng.”

Tịch nhan dừng một chút, bỗng nhiên có ý cười, thấp giọng hỏi: “Thật ra ta biết Dung phi rất có ý tứ, người thật ra muốn nói chàng là hoàng đế, theo lý thì tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần nên được nhận ân sủng, như vậy mới có thể có nhiều con nối dòng, mà không phải...không phải chỉ riêng một mình ta độc sủng.”

Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng vươn tay ra, nâng cằm nàng lên, ánh mắt thâm thúy: “Vậy ý nàng thì sao.”

Tịch Nhan cúi đầu, ôm chăn quay về phía trong giường, thanh âm buồn bã: “Ta không có ý gì cả”

“Ai nói?” hắn bỗng nhiên từ đằng sau ôm lấy nàng, cười nhẹ lên: “Ta cảm thấy Nhan Nhan rấy có ý tứ.”

Tịch Nhan không muốn nói nữa, đột nhiên cảm thấy tay hắn..., nhịn không được thở hổn hển một tiếng, lại trừng mắt nhìn hắn.

Đêm qua ôn tồn vẫn cò sót lại..., hắn thử một lát, liền lưu luyến tiến nhập thân thể nàng, cùng nàng mười ngón tay đan nhau, trầm giọng nói: “Đứa ngốc, ta dĩ nhiên là chỉ cần...nàng mang hài tử của ta”

“A” Tịch nhan bỗng dưng hét lên một tiếng, không nhịn được bèn ở trong lòng hắn nở nụ cười: “Nhẹ chút”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3