Ám dục - Chương 017 - 018
Chương 17: Lướt qua
Dung Ân cụp mắt xuống, cô đã nói sự thật, Nam Dạ Tước tin hay không là chuyện của anh, cô không quan tâm, mặc dù là trao đổi, nhưng, bắt đầu từ khoảnh khắc cô nằm lên giường của anh, thân phận của hai người đã không thể tồn tại sự ngang hàng được nữa. Ở trong mắt Nam Dạ Tước, cô chỉ là một cô gái anh dùng tiền để chơi đùa, một người chỉ xứng đặt ở dưới thân.
"Tôi đã từng hi vọng, tự mình có thể quyết định được lần đầu tiên của bản thân." Giọng Dung Ân đầy châm biếm, cô không biết đó là đối với chính cô, hay là đối với Nam Dạ Tước.
Châm một điếu thuốc, khói trắng lượn lờ, quanh quẩn bên đầu ngón tay, Nam Dạ Tước nhìn chằm chằm bóng dáng cô, đôi mắt từ từ híp lại.
Trong người Dung Ân khó chịu, không muốn tốn thời gian với anh, cô đi trước, nhưng mới đi được hai bước, eo đã bị ôm mạnh lấy, bước chân lảo đảo, rồi bị Nam Dạ Tước nhét vào trong xe.
"Anh làm gì vậy?"
Xe đã khởi động, sắc mặt Nam Dạ Tước lạnh lùng, làm ra vẻ xấu xa nhìn Dung Ân: "Trước đây, cô không nên để cho tôi biết địa chỉ nhà mình."
Cô né tránh ánh mắt anh, tựa mặt vào cửa kính lạnh như băng, chuyện Nam Dạ Tước muốn biết, cho dù cô không nói, anh cũng có biện pháp để tìm được.
"Tại sao không phản kháng?"
"Phản kháng không có tác dụng thì chỉ phí sức."
Nam Dạ Tước nghe cô nói, tâm trạng tốt lên rất nhiều, khuôn mặt đẹp trai cũng trở nên mềm mại hơn: "Phụ nữ, nên như vậy."
Xuyên qua cửa sổ xe, Dung Ân nhìn ra bên ngoài, không hề để ý đến lời nói của Nam Dạ Tước, nếu anh muốn cô ngoan ngoãn, cô sẽ giả vờ nghe lời, chỉ mong người đàn ông này, nhanh cút khỏi cuộc sống của cô.
Ở cửa Cám Dỗ, ánh đèn rực rỡ, Dung Ân theo sát phía sau Nam Dạ Tước, lúc vào đến bên trong, toàn bộ không khí nơi đây đã bắt đầu đến cao trào, trên sàn nhảy, các cô gái đã sớm phô bày các tư thế khiêu gợi, không hề kiêng kị.
Phòng bar hạng nhất, anh sớm đã đặt chỗ, vừa mở cửa bước vào, đã có mấy người đàn ông cao lớn nhiệt tình chào đón: "Tước thiếu, anh đến muộn."
Nam Dạ Tước tự nhiên khoác tay lên vai Dung Ân: "Đi đón một cô gái."
Theo lời nói của anh, tất cả ánh mắt cùng lúc dồn về phía Dung Ân, trong đó một người ngồi trên sô pha ở bên phải lên tiếng đầu tiên: "Tước thiếu, anh lại đổi bạn gái? Nhưng tại sao khuôn mặt này tôi nhìn có chút quen mắt?"
Dung Ân đi theo Nam Dạ Tước ngồi vào ghế sô pha ở giữa, nhân cơ hội đó, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông vừa nói chuyện, dường như không có một chút ấn tượng.
"Trước đây cô ấy làm việc ở nơi này, tất nhiên là quen mặt." Nam Dạ Tước trả lời thẳng thắn.
Người đàn ông kia nghe anh nói xong, sắc mặt lập tức trở nên xấu hổ, dù sao hiện nay cô cũng là người phụ nữ của Nam Dạ Tước, đối với kiểu nói chuyện như vậy, Dung Ân đã sớm quen thuộc, đang định không để ý, một khuôn mặt đẹp trai đã sáp lại, ánh mắt xấu xa nhìn cô hỏi: "Trước đây anh ta từng chọn cô sao?"
Người đàn ông ngồi ở sô pha bên phải mặt đã trắng bệch, cắt không còn giọt máu, Dung Ân thấy Nam Dạ Tước biết rõ còn cố hỏi, trong lời nói không câu nào là không khiến cô nhục nhã, cô nhìn người đàn ông ngồi ở phía đối diện kia, dường như đang nhớ lại gì đó, có lẽ anh ta đã từng đến đây với Nam Dạ Tước một lần: "A, tôi nhớ ra rồi, anh ta đã từng chọn tôi."
Sắc mặt người đàn ông kia đen xì, chỉ hận trên mặt không thể viết “oan uổng quá”.
Nam Dạ Tước ngừng cười, anh biết Dung Ân cố ý nói như vậy, vẻ mặt dửng dưng, giống như mọi chuyện đều không liên quan đến anh.
"Nếu vậy, hôm nay chọn cô ấy nữa đi." Nam Dạ Tước túm tay Dung Ân, đẩy cô về phía người đàn ông đối diện: "Thân thể đã rời khỏi Cám Dỗ, trong lòng có phải rất nhớ đến trước đây hay không?"
Dung Ân giữ thăng bằng rồi cố ý ngồi cách xa người đàn ông kia một khoảng. Đối phương cũng là tránh không kịp, ở trong lòng thầm mắng chính mình, tự dưng lại lắm lời để chuốc họa vào thân, để thùng thuốc súng bây giờ đổ lên đầu.
Mấy người bạn ngồi bên cạnh rất thức thời, lên tiếng giải vây: "Này, lại đây rót rượu."
Nhân cơ hội đó, Dung Ân trốn vào một góc trên sô pha, không quan tâm đến lời nói của Nam Dạ Tước, cô gái phục vụ đang quỳ tiến lên rót rượu, tiếng những viên đá va vào nhau lạnh lẽo, cổ tay thuần thục lắc, trên thực tế phải giữ chặt cái cốc, lại vì một chút không cẩn thận, khiến hỗn hợp rượu và nước trà, đổ hết lên quần Nam Dạ Tước.
"Á!" Nữ phục vụ vội vàng lấy khăn giấy, lau lung tung một lượt trên quần anh.
Vừa ngẩng đầu, Dung Ân đã cảm thấy cô gái có chút quen quen, Candy tay chân luống cuống, lúc nãy cô ta chỉ mải nhìn chằm chằm Nam Dạ Tước, không ngờ lại bị sẩy tay.
"Tôi xin lỗi Tước thiếu, tôi xin lỗi..."
Giọng nói ngọt tới phát ngấy, lúc Candy nhớ lại đêm hôm đó của bọn họ, mặt hơi đỏ, thậm chí còn có chút chờ mong.
Nam Dạ Tước hơi cúi người, phủi nhẹ ống quần, vẻ mặt không hài lòng: "Nhân viên phục vụ ở Cám Dỗ, ngay cả những điều cơ bản nhất cũng không được huấn luyện sao?"
"Tước thiếu.”Khuôn mặt Candy dưới ánh đèn nhìn có vẻ hèn mọn: "Anh không nhớ tôi sao?"
Người từng có vô số phụ nữ như Tước thiếu gia, làm sao có thể nhớ nổi cô ta. Dung Ân vòng tay ôm lấy cơ thể, nhiệt độ trong phòng bar lúc nào cũng để ở mức rất thấp, khiến người ta luôn cảm thấy lạnh lẽo.
Tư thế quỳ vốn đã thể hiện sự không ngang hàng.
Nam Dạ Tước cầm ly rượu lên, động tác tao nhã nhấp một ngụm, nheo đôi mắt hẹp dài, mặc dù từng có rất nhiều phụ nữ, nhưng đối với những người đã từng lên giường với mình, anh không thể không nhớ.
Quan trọng là, anh không muốn nhìn thấy sự lưu luyến trong mắt Candy, một lần trao đổi đã xong, tiền cũng nhận từ lâu, cô ta nên biết không thể tiếp tục quấy rầy anh.
"Nếu không muốn phục vụ tiếp thì đổi người khác ngay." Nam Dạ Tước buông ly rượu, dựa người vào sô pha.
Quản lý luôn xuất hiện rất đúng lúc, dẫn theo mấy cô phục vụ xinh đẹp có dáng người vô cùng quyến rũ.
Candy cảm thấy tủi nhục, nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp tục rót rượu, Dung Ân trốn ở một góc, cô hoàn toàn tách biệt với không khí nơi đây.
"Tước thiếu gia, chúng ta hát đi."Bàn tay cô gái khéo léo trườn lên cổ Nam Dạ Tước, dùng bộ ngực ma sát vào cánh tay anh khiêu khích.
Mấy người đàn ông ngồi bên cạnh, đã sớm không thể kiềm chế, hôn hít rồi sờ soạng một cách dâm loạn. Âm thanh khêu gợi của dục vọng, từng chút từng chút đập vào tai Dung Ân, khiến cô không thể ngồi yên.
“Ân Ân?"
Một tiếng gọi thân mật quen thuộc đột ngột vang lên, khiến Dung Ân giật mình quay đầu lại, ánh mắt mơ màng nhìn qua làn khói đang lượn lờ trong phòng bar, cô chỉ nhìn thấy đôi mắt của Nam Dạ Tước đang nhìn mình. Chẳng lẽ, là cô nghe nhầm ư?
“Ân Ân." Anh lại lên tiếng, Dung Ân mới nhận ra, người gọi mình đúng là Nam Dạ Tước.
"Có chuyện gì?"
Nam Dạ Tước lại không tiếp tục nói với cô, mà quay sang ôm lấy mỹ nữ ở bên cạnh, hướng đến người đang cúi đầu Candy nói: "Mở nhạc lên, Ân Ân, em hát đi."
Ngữ điệu vô cùng thân thiết, nhưng hàm ý ra lệnh trong đó rất rõ ràng.
Dung Ân cũng muốn cách thật xa Nam Dạ Tước, nên không phản đối đi theo Candy, khi cô cầm được micro, khúc nhạc dạo đã vang lên, là bài hát mà cô quen thuộc "Từ lúc bắt đầu đến nay."
Tay bất giác nắm chặt, Dung Ân đứng trước mặt mọi người, nhưng trong mắt không nhìn thấy cái gì.
Thanh âm bi thương khiến người khác phải đau lòng, động tác uống rượu của Nam Dạ Tước chậm lại, hai mắt chăm chú ngắm nghía khuôn mặt nhìn nghiêng của Dung Ân, lúc này cô đang hoàn toàn chìm đắm trong bài hát, mang theo một loại tình cảm không nói nên lời, giọng hát chậm rãi, không khí ồn áo náo nhiệt trong phòng bar dần im ắng, ánh mắt Dung Ân tĩnh lặng, nhưng khi lướt qua hướng cửa, cô đột ngột há miệng ngừng hát, khiến khoảnh khắc tốt đẹp này bị phá vỡ.
Tại khe hở của cánh cửa khép hờ, một người đàn ông cao lớn vừa thoáng qua, đi sau là hai người vệ sĩ mặc trang phục màu đen, lúc đi qua phòng bar hạng nhất, anh ta dường như hơi ngoái đầu, chỉ cần một giây phút như vậy, cũng đủ khiến Dung Ân hoảng loạn! Micro trong tay rơi xuống...
Ầm!
Thanh âm chói tai vang lên, cộng với hiệu quả phóng đại của nó, tiếng động trở nên đinh tai nhức óc.
Chương 18: Ảnh chụp
Nam Dạ Tước nheo mắt lại, đang định nổi giận thì đã thấy Dung Ân đẩy mạnh Candy chắn phía trước, lảo đảo chạy ra ngoài. Trên hành lang, thân ảnh vừa rồi đã biến mất từ lâu, nhưng đôi mắt đó, cả đời này cô cũng không bao giờ quên.
Dung Ân thất thần đứng trên hành lang, những người qua lại nhìn cô bằng ánh mắt hiếu kỳ, chợt cảm thấy trên mặt lành lạnh, đưa tay lên sờ, thì ra là nước mắt cô đang lăn dài.
Chẳng lẽ, cô đã nhìn nhầm, cô đã nhận sai người ư?
Nếu thật sự là anh, tại sao sau khi nhìn thấy cô, còn có thể thoải mái xoay người như vậy? Dung Ân, nếu đúng là Diêm Việt, anh đã từng nói, cả đời này anh cũng không buông tay.
Trong sàn nhảy, vũ điệu cuồng nhiệt khiến người ta điên cuồng, trên mặt mọi người bắt đầu xuất hiện sự hưng phấn muốn được phóng thích, hoàn toàn đem sự bi thương nhỏ nhoi kia che dấu.
Rất lâu sau, Dung Ân mới thu lại vẻ mặt thất thần của mình, ánh mắt đỏ hoe, quay đầu đi, cách đó không xa là khuôn mặt âm trầm của Nam Dạ Tước.
Anh dựa vào vách tường, trên tay đang cầm một điếu thuốc.
Nam Dạ Tước đứng thẳng người lên, ném đầu thuốc đi, sau đó dùng chân dập tắt, động tác vừa thong thả, vừa tao nhã. Dung Ân nhìn anh đi đến trước mặt, chỉ sau khi một tay bị Nam Dạ Tước nắm lấy, cô mới cảm nhận được sự phẫn nộ của anh.
Nam Dạ Tước cầm cổ tay Dung Ân kéo cô vào phòng bar hạng nhất, động tác rất mạnh khiến cô suýt chút nữa vấp ngã, anh vung mạnh cánh tay, cả thân thể Dung Ân lập tức ngã ngồi trên ghế sô pha.
Dấu tay anh trên cổ tay cô đỏ ửng, đám bạn ăn chơi bên cạnh thấy có chuyện, vội vàng nháy mắt nhau: "Tước thiếu, anh cứ từ từ chơi nhé, chúng tôi đi trước." Nói xong, lập tức mang theo bạn gái của mình đi chỗ khác chơi.
Dung Ân chống hai tay bên người, vừa định đứng dậy, bả vai đã bị ấn mạnh, ép nằm xuống sô pha: "Anh muốn làm gì?"
"Cô nhìn thấy ai?" Hơi thở lạnh lẽo, khí thế bức người.
Dung Ân nhìn lại, chỉ thấy Nam Dạ Tước cúi người, hai tay chống bên tai cô:
"Trong phòng ngột ngạt, tôi đi ra ngoài hít thở không khí."
"Dung Ân, cô đang nói dối." Anh không nể mặt vạch trần.
Trong lòng vốn đã khó chịu, vẻ mặt ngụy trang cũng không thể che dấu được, nhưng Dung Ân vẫn kiên quyết không thừa nhận, chỉ là hai mắt đỏ lên: "Tôi không có."
Cô quật cường, gần như là bướng bỉnh.
Nhưng Nam Dạ Tước cũng không phải cây đèn cạn dầu, vòm ngực rộng lớn của anh áp lại gần, chóp mũi dường như chạm vào trán Dung Ân: "Tôi muốn cô, ngoan ngoãn nghe lời."
"Tước thiếu, trao đổi của chúng ta đã xong." Cô lúc nào cũng không quên nhắc nhở, đêm hôm đó chỉ là giao dịch.
"Thật sao?" Nam Dạ Tước mỉm cười, khóe miệng hiện ra vẻ gian tà mà Dung Ân quen thuộc: "Chỉ cần tôi muốn chơi, sẽ không có ngày kết thúc."
Hơi thở nóng rực phả vào khiến mặt cô đỏ bừng, trên eo bỗng nhiên có cảm giác lúc nới lỏng, lúc buộc chặt, đợi đến khi Dung Ân phản ứng lại, cúc áo đã bị cởi ra, cô vội vàng cong hai chân lên, vẻ mặt hiện rõ sự phản kháng.
Một tay Nam Dạ Tước chống trên gối Dung Ân, năm ngón tay thon dài dùng sức nắm chặt, kéo hai chân cô ra, rồi chen người vào giữa: "Lúc nãy cô nói, người đàn ông kia đã từng chọn cô? Dung Ân, tại sao cô lại chà đạp chính mình như vậy?"
"Đó không phải là đáp án mà anh muốn sao? Chỉ cần anh vui vẻ, tôi sẽ cho."
Đáy mắt Nam Dạ Tước nổi lên tia tức giận, đây là một cô gái như thế nào, không nịnh hót, ngay cả phản kháng cũng hời hợt như vậy, thật khiến người ta phát điên, ngón tay anh mò vào nơi bí ẩn của Dung Ân, đột nhiên cười tà nói: "Được, bây giờ tôi muốn cô."
Đáy mắt không hề sợ hãi của Dung Ân lúc này mới có chút gợn sóng, hai tay cô vội vàng chống trước ngực Nam Dạ Tước: "Một lần trao đổi, lên giường một đêm, tôi không có khuyến mãi."
"Ha ha ha!” Nam Dạ Tước nghe cô nói xong, cười sang sảng thành tiếng, ngón tay đã lướt qua quần lót cô: "Theo như nhu cầu của mỗi người, tôi có thể thỏa mãn cô, thì tôi cũng có quyến lấy lại hết tất cả của cô."
"Anh nói không giữ lời?"
"Nếu tôi muốn, tất nhiên là có thể."
Cô nhìn chằm chằm người đàn ông phía trên, ngón tay anh ở dưới thân cô, khiến cô vô cùng khó chịu, Dung Ân cười lạnh, vẻ mặt cực kỳ khinh miệt: "Có phải là tôi nên cảm ơn anh vì anh đã để tôi tự lực cánh sinh, mà không giống những cô gái khác của anh, trực tiếp trả tiền?"
"Nếu cô muốn một cuộc sống như vậy, tôi có thể cho cô." Đương nhiên là Nam Dạ Tước biết, cô sẽ không muốn.
"Đây là thái độ anh đối xử với các cô gái sao?"
Ánh mắt Nam Dạ Tước cũng lạnh lùng, tay anh khẽ vuốt tóc Dung Ân: "Một cô gái, trước khi được tôi yêu thương, tôi sẽ khống chế cả đời cô ta, chán rồi, mới có thể buông tay."
Phương pháp độc đoán đến như vậy, Dung Ân khẽ nhíu mày: "Nếu sau đó yêu thương thì sao?"
Nếu yêu, tôi sẽ chiếm lấy cô ấy cả đời, đến chết cũng không buông tay! Mặc kệ cô ấy có đồng ý hay không, đây, chính là Nam Dạ Tước.
Nhưng những lời này anh cũng không nói ra, ngón tay dùng một chút lực, xâm nhập, Nam Dạ Tước cúi người, ngữ khí gian tà: "Hỏi nhiều như vậy làm gì? Yên tâm, tôi sẽ không yêu cô."
Xé rách, cảm giác đau đớn vô cùng rõ ràng, Dung Ân lấy tay đẩy mạnh, nhưng toàn bộ thân thể Nam Dạ Tước đã đè lên, chiếc lưỡi cay nồng vị rượu chui vào miệng cô, bàn tay kia càng thêm khiêu khích.
Mặc dù đã truyền nước, nhưng chỗ bị thương vẫn đau đớn như cũ, giống như là bị đốt, Dung Ân nhìn thấy khuôn mặt hưng phấn của Nam Dạ Tước thì biết phản kháng sẽ có hậu quả như thế nào, cô dứt khoát rút tay lại, nằm im không nhúc nhích, mặc anh giày vò.
Dục vọng bị khơi dậy, Nam Dạ Tước liên tục hôn hít, vuốt ve, trong mắt là ham muốn, càng lúc càng nhiều, nhưng đột nhiên người dưới thân lại không có phản ứng, Dung Ân cứng đờ nằm im, giả vờ như ngoan ngoãn đồng ý, bộ dạng như vậy, đúng là khiến cảm xúc của anh giảm đi hơn một nửa.
Rút ngón tay ra, Nam Dạ Tước xoay người ngồi trên sô pha, khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai lộ ra vẻ ảo não: "Hừ, giống hệt cá chết."
Ở Cám Dỗ không quá lâu, lúc Dung Ân về nhà cũng chưa muộn, mẹ còn đang chờ cô, thức ăn trên bàn tất nhiên đã nguội lạnh.
"Mẹ..." Giọng nói tràn ngập áy náy.
“Ân Ân, ngày đầu tiên đi làm thuận lợi không con?" Mẹ Dung Ân vừa hâm nóng thức ăn vừa hỏi.
"Thuận lợi mẹ ạ, đồng nghiệp đối xử với con rất tốt." Cô trả lời mẹ một cách qua loa, trong người khó chịu, Dung Ân chỉ ăn mấy miếng cơm rồi trở về phòng.
Ngày hôm sau, Dung Ân không dám đến muộn, cô dậy từ rất sớm.
Nhưng vừa đến công ty, đã thấy tất cả mọi người đang ngồi ở vị trí của mình, lúc cô đi vào, vẻ mặt ai cũng kỳ lạ, thậm chí còn chỉ trỏ.
"Có nhầm hay không..."
"Tại sao có thể cho người như vậy vào làm ở phòng thiết kế..."
Dung Ân nhíu mày, đi đến chỗ ngồi của mình, vừa mở máy tính lên, đã thấy cửa văn phòng bị mở ra, Hạ Phi Vũ sắc mặt không tốt xuất hiện: "Dung Ân, tôi không quan tâm ai cho cô vào vị trí này, nhưng nếu làm việc ở đây thì phải tuân thủ đúng quy định của chúng tôi, ngày đầu tiên đi làm đã tự tiện rời bỏ vị trí, cô tưởng công ty này là của nhà cô mở sao?"
Hạ Phi Vũ lớn tiếng quát, chờ cô ta nói xong, Dung Ân mới trả lời: "Hôm qua lúc đó cô đang họp, tôi chỉ có thể nhờ đồng nghiệp xin phép hộ."
Lý Hủy ngồi ở dãy bàn phía trước giơ tay lên: "Trưởng phòng Hạ, ngày hôm qua tôi đã giúp cô ấy xin nghỉ."
"Những việc như thế này, về sau phải tự mình nói với tôi, không có sự cho phép của tôi, ai cũng không được tự tiện ra về." Hạ Phi Vũ đi đến cửa phòng làm việc nói thêm: "Trừ tiền thưởng tháng này!"
Dung Ân ngồi ở vị trí của mình, ánh mắt mọi người nhìn cô đều là cười trên nỗi đau của người khác, Lý Hủy đẩy ghế dựa đến trước bàn Dung Ân: "Tôi xin lỗi, tôi làm cô bị trừ tiền thưởng."
"Tôi phải cảm ơn cô mới đúng." Vẻ mặt Dung Ân thản nhiên, tâm trạng cô không vì thế mà bị ảnh hưởng, chỉ có điều, cô cảm thấy thắc mắc, tại sao mọi người lại nhìn cô bằng ánh mắt như vậy.
Lý Hủy cẩn thận quan sát nét mặt Dung Ân, ấp a ấp úng dường như có chuyện gì muốn nói, Dung Ân hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Hả, không có chuyện gì." Lý Hủy lảng tránh, lại đưa cho Dung Ân tấm danh thiếp của công ty: "Cô mới đi làm, đầu tiên hãy kiểm tra và nhận hòm thư của phòng thiết kế đi, mật mã... Là 967836." Nói xong, kéo ghế dựa lập tức trở về chỗ ngồi của mình.
Dung Ân thấy có gì đó không bình thường, vội vàng mở hòm thư, nhẹ nhàng kích chuột, từng tấm ảnh đập vào mắt cô, bất ngờ khiến cô choáng váng.