Ám dục - Chương 061
Chương 61:
Mặt méo sang một bên, đau bỏng rát.
" Nói, các ngươi một mình đi đâu?"
Hạ Phi Vũ tay nắm thành đấm, vẻ mặt kiêu ngạo, thanh âm bén nhọn rất nhiều.
"Cô dựa vào cái gì mà hỏi hành tung của tôi?" Dung Ân mệt mỏi, quần áo ướt sũng trên người còn chưa thay, có vẻ chật vật khó chịu, “Cô lại dựa vào cái gì đánh tôi?"
Hạ Phi Vũ không nghĩ cô có ngữ khí mãnh liệt như vậy, ánh mắt nhìn về phòng cấp cứu, sau khi xác định Nam Dạ Tước sẽ không xuất hiện, lúc này mới mạnh giọng “Tôi muốn đánh liền đánh..."
Lúc này bộ dạng cao ngạo của cô ta đã hiện ra, cô không bao giờ để Dung Ân vào mắt. Cùng lắm, Nam Dạ Tước chỉ là đang đùa giỡn với Dung Ân mà thôi.
"Bốp!"
Y tá đi đang nghe được, nghiêng đầu nhìn, há hốc miệng, vội cất bước đi.
" Cô!" Hạ Phi Vũ ôm mặt, thần sắc kinh ngạc, cô ngay cả một chút cũng không nghĩ rằng Dung Ân sẽ đánh trả.”Cô dám..."
"Tôi muốn đánh liền đánh." Dấu tay của Dung Ân hằn rõ, trong công việc, khi Hạ Phi Vũ làm khó dễ cô chỉ có thể nhẫn nại, nhưng không nghĩ cô được voi đòi tiên.
Xoay người, vừa muốn rời đi, nhưng cuối cùng cảm thấy không thể nuốt trôi, Dung Ân lần thứ hai tiến tới mặt cô.
Hạ Phi Vũ còn đang ngây người ra, thấy tư thế của cô, nghĩ Dung Ân vẫn chưa bỏ qua, bất giác sợ hãi lùi lại.
"Cô muốn được anh ta chú ý, là chuyện của cô, đừng liên lụy đến tôi." Giọng nói của cô cường ngạnh, đột nghiên nghĩ đến nguyên tắc Nam Dạ Tước nói khi trong sơn động, đối với một số người, đúng là không thể nói đạo lí.
Thấy cô rời khỏi, Hạ Phi Vũ không nuốt trôi bực tức.”Biết anh ta có nữ nhân khác, cô vì cái gì có tình nguyện ở lại?”
Đêm đánh vỡ đầu Nam Dạ Tước, những nụ hôn hiện trên người anh, hiện giờ, còm cảm thấy nhói nhói, Dung Ân không quay đầu lại nói, "Cô sao? Nếu biết anh ta không chỉ có một nữ nhân, vì cớ gì tình nguyện đứng đây đợi?"
Không đợi Hạ Phi Vũ trả lời, Dung Ân liền rời khỏi, đèn cấp cứu vẫn bật sáng, Nam Dạ Tước lần này bị tập kích, Lí Hàng ứng phó cực kì nhanh, mà Hạ Phi Vũ có thể biết ngay lập tức như vậy, có thể nghĩ, cô vẫn có vị trí đối với Nam Dạ Tước, bằng không, Lí Hàng sẽ không cho cô biết tin tức này.
"Cô có muốn trở về thay quần áo không?"
Dung Ân ngẩng đầu, lọt vào tầm mắt, là một cơ thể anh tuấn cường tráng, đây chắc là Lí Hàng, lần đầu gặp cô có cảm giác có quan hệ mờ ám.
“Không cần." Dung Ân cảm thấy, cô cùng Nam Dạ Tước cùng nhau trải qua sinh tử, nếu sống sót, cô nên ở đây, ít nhất cũng là lúc này.
Nam nhân gật gật đầu, cũng ngồi xuống cạnh cô, Dung Ân kẽ nhắm mắt, bỗng nhiên trên vai thấy ấm áp, Lí Hàng rút tay lại " Buổi tối, sẽ rất lạnh."
Dung Ân nhìn xuống, là một cái áo da, cô vẫn thấy, những nam nhân hay mặc áo da có xu hướng ngang ngược, "Cám ơn."
“Không cần lo lắng, anh ta không chết được đâu." Lí Hàng dường như rất hiểu Nam Dạ Tước, lấy ra điếu thuốc, vừa định châm lửa, liền nhớ đây là bệnh viện, nam nhân chỉ có thể đặt ở đầu ngón tay thưởng thức.
"Tôi cũng cảm thấy được, anh ta sẽ khỏe lại." Ác ma đó, còn chưa gieo tại họa ở nhân gian, làm sao cam lòng bỏ đi được chứ.
Hai người cũng không giỏi nói chuyện, đối đáp vài câu, không khí liền yên tĩnh lại.
Lí Hàng đem điếu thuốc đặt trước mũi, mi mắt khẽ nhắm, lại cùng Dung Ân hai tròng mắt lạnh lùng dường như cùng mở ra, nam nhân nhướng một bên mày, trên người Dung Ân, hắn nhìn không được là cô lo lắng hay có gì che giấu, cô, tĩnh lặng, giống như gương phẳng, cố tình không cho kẻ khác nhìn thấu, sợ trước mặt hắn tiết lộ tâm tình của mình.
Đèn cấp cứu tắt.
Bác sĩ và điều dưỡng đi ra trước, ngay sau đó, y tá đem xe đẩy dời ra, Dung Ân cùng Lí Hàng đồng thời đứng dậy, thuốc mê vẫn chưa tan, Nam Dạ Tước có vẻ tiều tụy.
Lúc lau người, mắt nam nhân đột nhiên lóe sáng, anh đột nhiên ưỡn cao người, nâng từng tí tay trái chỉ Dung Ân, "Ăn gan hùm sao, ở trước mặt tôi dám khoác áo của nam nhân khác.”Tay anh kéo cổ tay Dung Ân, cô cũng không bước tới, bị kéo lại giường bệnh liền theo động tác của Nam Dạ Tước tiến sát lại, toàn bộ sức lực đè lên cánh tay anh, ở chỗ đang truyền nước, tức thì cố lấy cái túi lớn, máu đảo ngược vào trong dịch truyền.
"Qua đây."
Dung Ân biết tính anh bá đạo, đem áo trên vai trả lại Lí Hàng, “Cám ơn."
Giữa phòng bệnh, Nam Dạ Tước ngồi nửa người dậy, trên mặt còn vết xước khi bị kéo vào sơn động, tuy không có sạo, nhưng nhìn thấy rất rõ ràng.
Nam nhân dùng ngón tay cái nhấn nhẹ trên mặt, "Nhìn kĩ, vẫn là xuống sắc."
Lúc này, lại còn có thể quan tâm đến gương mặt, cũng khó trách, khuôn mặt hoàn mỹ như vậy, bị vài vết thương thật sự đáng tiếc.
"Chuyện này không cần điều tra, ta biết ai đã hạ thủ."
Lí Hàng cũng không nói tiếp, mà cẩn thận nhìn phía Dung Ân, việc như vậy, không nên để người khác biết.
Dung Ân nhận thấy sự khác thường trong mắt anh ta, chuyện của Nam Dạ Tước, cô không muốn biết thêm, cũng không muốn tham gia, "Tôi ra ngoài trước."
Nói xong, liền rời đi.
"Khoan đã." Nam Dạ Tước nhìn chằm chằm lưng cô.”Cô cứ ở ngoài cửa."
Quần áo hong gió phân nửa, dính sát người, khó chịu cực kỳ, Dung Ân vốn định về thay, nhưng Nam Dạ Tước nói như vậy, cô liền nghe theo, ra khỏi phòng bệnh, ngồi ở ghế dài,
Trong bệnh viện, mùi khử trùng ở khắp nơi, mỗi lần thở, có thể cảm giác được cay cay.
Dung Ân khó chịu bộ đồ bó sát trên người, lúc gục đầu xuống, bỗng nhiên có một gói to ở trước mặt.
Ngẩng đầu, thấy một người đàn ông xa lạ.
"Đây là Tước thiếu sai tôi chuẩn bị." Nói xong, đem đặt vào tay cô, cô tò mò, mở ra liền thấy, một bộ quần áo mới.
Sự chu đáo của anh, không thể không làm người khác ấm lòng.
Đúng lúc này, trong phòng bệnh mở ra, Lí Hàng đi ra ngoài.
" Cửa, vào đi." Nam Dạ Tước ngữ khí trước sau như một bá đạo.
Dung Ân ôm gói to, đi ngang qua Lí Hàng, cô không khỏi ngẩng đầu, lần nữa, lại bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo.
Trong phòng bệnh, Nam Dạ Tước nằm nghiêng, truyền nửa bịch thuốc, thần sắc cũng đã ổn định lại.”Thay quần áo trước đi."
Dung Ân đứng trước giường bệnh, có chút không tự nhiên, nam nhân thấy cô sau một lúc vẫn bất động, liền nói, “Làm sao vậy?"
"Nếu lỡ có người vào thì làm sao?"
"Ha ha ha!" Nam Dạ Tước bỗng nhiên không thể kìm chế cười lớn, anh nhìn chằm chằm gương mặt xấu hổ của Dung Ân, dùng chân đá đá phía trước, "Ai kêu cô thay ở đây, không phải chỗ đó là phòng tắm sao?"
Dung Ân nhìn theo, quả nhiên...
"Ân Ân, không phải cô thích cởi quần áo trước mặt tôi chứ?" Nam nhân khôi phục lại trước sau không hề có hảo ý, "Vậy thay ở đây đi, tôi canh cho cô..."
Vài chữ cuối cùng, bị Dung Ân ném sau cửa.
Thêm vào đó, càng cười xấu xa hơn.
Thay quần áo khô mát, cả người đều thấy thoải mái, Dung Ân mở cửa đi ra, chỉ thấy thấy Nam Dạ Tước gác tay sau đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cô bước đến, nam nhân nghe được tiếng động, mở mắt, đợi sau khi cô đến gần, hai mắt nhạy cảm chú ý tới gương mặt sưng đỏ của cô.”Trên mặt cô làm sao vậy?"
Cô xoay người ngồi trên ghế, "Bị người ta đánh."
"Ai?" Nam Dạ Tước ngữ khí dằn xuống.
Dung Ân nâng cằm lên, hai mắt bình tĩnh nhìn hai mắt tối sầm của anh.”Trưởng phòng Hạ."
"Phi Vũ?" Hoàn toàn thay đổi khẩu khí.
Dung Ân cười yếu ớt có vài phần châm biếm, "Không tin sao?"
Nam Dạ Tước không nói gì, chỉ là nhìn chằm chằm cô, Dung Ân ánh mắt không chút kiêng kị, nói từng câu từng chữ, "Tôi đánh trả."
Vẻ mặt khó hiểu của Nam Dạ Tước nhìn không ra vui, cũng không ra giận, Dung Ân nhìn hướng khác, lại nghe anh cười nói: “Ân Ân, ai cho cô lá gan to như vậy?"
Dung Ân trả lời mỉa mai, “Chẳng lẽ, tôi bị đánh không đánh lại?"
"Không." Nam Dạ Tước khẩu khí ngang ngược lạnh lùng, “Bị đánh không đánh lại là đồ ngốc, nếu cô ta đánh cô, đương nhiên phải đánh lại."
Nữ nhân, một khi sau lưng anh động thủ, so với oán phụ có gì khác biệt.
Ngoài cửa, Hạ Phi Vũ định gõ cửa nghe thấy vậy tay liền dừng lại giữa không trung, một tay gắt gao nắm chặt, chỉ có thể đem cái tát này ủy khuất nuốt vào bụng, xuyên qua khe cửa, đem tầm mắt sau lưng Dung Ân thu hồi, căm giận đi khỏi.
Nam Dạ Tước chán nhất cái gì, cô biết, lúc này, không thể đụng vào cô ta.
Đã gần sáng, Dung Ân cúi đầu, bất cứ lúc nào cũng có thể ngủ.
"Tôi muốn uống nước."
Dung Ân chịu đựng mệt mỏi đứng dậy, đến chỗ góc tường lấy nước cho anh uống xong, Nam Dạ Tước nằm sát mép giường, chừa một nữa chỗ trống, vỗ xuống, "Lại đây."
Dung Ân dựa trên ghế, sợ bị người khác thấy, lắc đầu, "Không cần."
Sự thân thiết lúc ở sơn động hoàn toán biến mất. Sau khi thoát khỏi nghịch cảnh, người với người lại như lúc đầu.
Loại cảm giác này, Nam Dạ Tước không thích.
Anh dùng sức vỗ xuống lần nữa " Lại đây."
Tiếng điện thoại vang lên, Dung Ân nghĩ điện thoại sau khi vào nước sẽ hư. Cô nhìn xuống màn hình, là Diêm Việt.
Nam Dạ Tước đã nghiêng người đứng lên, kéo tay cô đến trước giường bệnh, sau khi Dung Ân từ chối cuộc gọi, bị Nam Dạ Tước ấn xuống bên người anh.
"Điện thoại của ai?"
Cô nắm chặt điện thoại trong tay, đặt ở trước ngực, quay lưng về phía anh, "Lý Hủy, cô ấy thấy tôi không về khách sạn, lo lắng."
Nam Dạ Tước nằm nghiêng, sức nặng toàn bộ đè lên nữa người bên phải, Dung Ân nhận thấy người sau lưng không được tự nhiên, liền mở miệng hỏi, "Tay anh có sao không?"
"May mắn Lí Hàng tới kịp lúc."
"Đối với người bên cạnh anh, anh đều tín nhiệm như vậy sao?" Dung Ân xoay người, lờ đi ánh mắt của anh.
Nam Dạ Tước cười cười, rất nhiều việc, anh có nói, Dung Ân cũng sẽ không hiểu, "Mạng Lí Hàng là của tôi."
Trong đầu, nhớ lại ánh mắt cô đơn lạnh lẽo kia, cô thật sự, chưa bao giờ gặp qua một ánh mắt khó hiểu như vậy, thấy cô ngần ngơ, Nam Dạ Tước nhẹ khép mắt xuống, "Nghĩ cái gì mà ngơ ngẩn như vậy?"
Dung Ân nhìn trên miệng vết thương của anh, “Tôi nghĩ chúng ta du lịch lần này, thật là kinh động lòng người."
Nam Dạ Tước cười yếu ớt, cằm cúi nhẹ, môi mỏng hôn lên trán Dung Ân, cô giống như bị bỏng dường như lùi lại trốn tránh.
Khóe miệng Nam Dạ Tước đang cười bỗng khựng lại, ánh mắt lạnh lùng chậm rãi nhìn xuống, trong mắt anh, hành động này của Dung Ân, đã có cảm giác qua cầu rút ván " Bây giờ muốn thối lui?"
Ở trong sơn động, cô quả thật đem Nam Dạ Tước trở thành người duy nhất để dựa vào, khi người ta đối mặt với cái chết, luôn yếu ớt như vậy, tình cảm xuất hiện lúc đó, Dung Ân cũng không có nghĩ nhiều, thuận theo tự nhiên ỷ lại vào anh.
"Sáng sớm nay, chúng ta trở về."
"Nhanh vậy sao?"
Nam Dạ Tước nhắm hai mắt, thuốc tê dần dần tản đi, anh không còn khí lực cùng Dung Ân dong dài nữa, một mình đi ra, liền dẫn theo Lí Hàng, nơi này khẳng định không thể ở lâu.
Sáng sớm, Dung Ân chợp mắt một lúc, lúc cô tỉnh lại Nam Dạ Tước vẫn còn ngủ, chân mày nhăn nhó, dường như vết thương trên tay phát tác.
Dung Ân dè dặt đứng dậy, cố gắng không đánh thức anh, vừa mới đem cái chăn bị đá xuống giường đắp lên trên người Nam Dạ Tước, cửa phòng bệnh nhẹ nhàng mở ra. Y ta lấy khẩu trang che hết mặt đi vào, chỉ lộ ra hai ánh mắt, cô đứng ở cửa, liền tiến lên.
“Thuốc tê của anh ta dường như đã hết." Y tá quan sát bình truyền dịch, cầm ống tiêm, “Tiêm một mũi, sẽ không sao."
Dung Ân đi đến mép giường, định đánh thức Nam Dạ Tước.
“Không cần." y tá nhẹ giọng ngăn cản, “Chỉ là chút thuốc giảm đau."
Dung Ân thấy anh thật sự khó chịu, liền không nghĩ nhiều, y tá vén tay áo Nam Dạ Tước, tìm chính xác mạch máu, thêm thuốc trong ống đẩy mạnh vào người anh.
Nam Dạ Tước như trước không có phản ứng, dường như ngủ say, y tá tiêm xong, cũng không rời đi, mà đứng bên cạnh giường.
Không lâu sau, cơ thể Nam Dạ Tước liền phản ứng thuốc mãnh liệt, thần sắc anh trông càng thống khổ, lại như thế nào đều không mở được mắt, làn da chuyển sang xanh mét, hơi thở dồn dập, gấp gáp.
Dung Ân thấy vậy, bước lên phía trước, nhìn về y tá cầu cứu, “Tại sao lại như vậy? Cô mau tới xem đi."
Y tá đem dụng cụ để lên bàn, đới với phản ứng của cô dường như hờ hững, Dung Ân cảm thấy có gì đó không đúng, vội đứng dậy định ấn đèn báo hiệu trên đầu Nam Dạ Tước, cũng không ngờ, cổ tay lại bị giữ chặt.
"Cô rốt cục là ai?"
Y tá không trả lời, tay cô rất khỏe, thoáng cái đã kéo Dung Ân ra ngoài rất xa, “Tôi khuyên cô, đừng làm hỏng việc."
Trên giường bệnh, Nam Dạ Tước phản ứng ngày càng mãnh liệt, Dung Ân gấp đến độ mồ hôi nhễ nhại, cô cố bình tĩnh hy vọng có thể nghỉ ra được cách gì.
Y tá xem mắt của anh, xác định anh không tỉnh lại, mới nói, "Tôi là được lệnh, Diêm thiếu sai tôi nói với cô, không lâu sau, sẽ làm cô trở lại bên anh ta."
Diêm thiếu, Diêm Việt!
Dung Ân trong lòng bỗng dưng lạnh lại, như rơi mạnh từ trong đám mây, chân cô mềm nhũn, ngơ ngác ngồi ở mép giường.
"Cho nên, cô chắc chắn là người bên chúng ta." Y tá đi đến bên người Dung Ân, cầm hai điện thoại đặt đầu giường để vào trong, lại lấy gì đó dán lên đèn báo hiệu.
Sắp xếp thỏa đáng, liền cầm đồ ra khỏi.
"Nam Dạ Tước!" Dung Ân khẽ đẩy anh, lại phát hiện anh khớp hàm ngậm chặt, cực kì khó chịu, đèn báo hiệu ấn không hề phản ứng, cô vội vàng chạy ra cửa, kéo vài cái không được, cửa đã bị khóa trái.
Dung Ân kiễng mũi chân, xuyên thấu qua kính nhìn xung quanh, “Cứu mạng, cứu mạng!"
Hô vài tiếng, cách âm cửa này vô cùng tốt, Dung Ân đập vài cái, lực trong tay yếu ớt dần, nếu Nam Dạ Tước vô sự, một khi truy đến cùng, một ngày nào đó sẽ điều tra ra Diêm Việt, với tính tình của anh, chắc chắn sẽ xử lý tàn nhẫn. Dung Ân xiết chặt nắm tay, xoay người sang chỗ khác.
Trên giường bệnh, nam nhân thống khổ rên rĩ, Dung Ân thầm cắn chặt răng, không chút do dự nhảy lên cửa.”Cứu mạng..."
Cả bàn tay sưng phồng, đỏ đến nổi có thể chảy máu.
Cô không hề thấy đau, dùng sức lôi kéo cửa, đập vào cánh cửa, sau một lúc, mới nghe có tiếng chân, Dung Ân mừng rỡ, mới vừa kiễng mũi chân, liền thấy Hạ Phi Vũ ngoài cửa.
Đối phương hiển nhiên cũng thấy được Dung Ân, ở trên cửa vỗ hai cái, ý bảo cô mở cửa. Dung ân một tay chỉ phía sau, Hạ Phi Vũ thấy thế, theo tay cô nhìn vào đi, nữ nhân thần sắc tức thì biến đổi, vội xoay người đi kêu bác sĩ.
Rất nhiều tiếng bước chân đi tới, Lí Hàng dẫn đầu đá văng cửa. Ngay sau đó, bác sĩ và y tá vào chật cả phòng bệnh, ba chân bốn cẳng đem Nam Dạ Tước ra khỏi phòng bệnh.
Biến cố tới nhanh như vậy, Dung Ân đứng ở trong phòng, chỉ cảm thấy như là dư thừa, bị đẩy đến đẩy lui, khi cô phản ứng lại, trong phòng bệnh chỉ còn lại có cô cùng Hạ Phi Vũ.
"Dung Ân, lại là cô."
Cô muốn ra ngoài, liền bị ngăn lại, "Vì sao mồi lần cô ở cùng anh ấy một mình, sẽ có chuyện ngoài ý muốn?"
"Cô muốn nói gì?"
Hạ Phi Vũ tay nắm chặt túi, lo lắng trên mặt vẫn chưa tan, vừa rồi vẻ mặt chăm chú của bác sĩ y tá động tác dồn dập, Nam Dạ Tước lại bị đẩy vào phòng cấp cứu.
Trong lòng Dung Ân cũng sốt ruột, cô vội vàng đi ra ngoài, trên cái ghế mới ngồi cách đây không lâu, Lí Hàng cúi đầu, đèn cấp cứu lại sáng lên lần nữa.
Bỗng nhiên phát hiện yết hầu chua xót, đáy mắt căng ra ê ầm, muốn khóc, tiếng gót giày lanh lảnh phía sau, ánh mắt Hạ Phi Vũ đỏ hoe, ngồi bên ghế dài bên kia.
Thời gian lần này, lâu hơn trước rất nhiều, trên hành lang, y tá lo lắng đi ra, Lí Hàng vội đứng dậy, "Người ở bên trong ra sao?"
"Lúc ấy là ai ở trong phòng?"
Dung Ân hai nắm tay nắm chặt, "Là tôi."
" Người bệnh bị tiêm Angel-beat, hiện tại, đang toàn lực cứu giúp.”Nói xong vội vã rời đi.
"Angel-beat?”Trên gương mặt lãnh đạm của Lí Hàng, xuất hiện một chút kinh hoàng, Hạ Phi Vũ ý thức rằng đây không đơn giản là phản ứng của thuốc bình thường.”Angel-beat là cái gì?"
Lí Hàng dường như là ngã xuống ghế, phản ứng của anh ta như vậy, đột nhiên làm tim Dung Ân chết đứng, hai tay bóp trán, sau một hồi, lấy điện thoại ra, thấp giọng phân phó gì đó.
"Dung Ân, thuốc kia là ai tiêm vào?" Vấn đề rốt cục cũng bị phơi bày.
Lí Hàng thu điện thoại lại, hai mắt nhìn cô, Hạ Phi Vũ thấy cô không nói gì, ngữ khí càng gay gắt.”Có phải là cô không? Cô rốt cục muốn làm gì anh ấy?"
"Không phải tôi." Dung Ân nóng lòng cãi cọ, "Là một y tá."
"Y tá?" Hạ Phi Vũ hỏi lại, "Dáng vẻ như thế nào?"
Dung Ân mi mắt hạ xuống, "Cô ta đeo khẩu trang, tôi không thấy nổi diện mạo."
"Nói cách khác, y tá đó chỉ một mình cô thấy?"
"Phi Vũ", Lí Hàng im lặng bên cạnh khô để ý tới biển cấm thuốc lá, châm một điếu thuốc, "Tước thiếu không có đi ra trước, không ai biết trong phòng đã xảy ra cái gì, chuyện này, tôi sẽ xử lý."
“Lí Hàng”? Hạ Phi Vũ không nghĩ rằng, anh ta sẽ giúp Dung Ân, lúc này liền đạp mạnh chân, ngồi trở lại trên ghế.
Nam nhân rút điếu thuốc, đôi mắt thản nhiên theo môi mỏng nhẹ hé mở phiêu dật đi, đối diện, Dung Ân cúi đầu, tóc che khuất mặt, trên hành lang, ngọn đèn
Nam nhân rút điếu thuốc, đôi mắt thản nhiên theo môi mỏng nhẹ hé mở phiêu dật đi, đối diện, Dung Ân cúi đầu, tóc che khuất mặt, trên hành lang, ngọn đèn chùm chiếu xuống bao kín một vòng, đem thân cô gầy yếu nhốt chặt trong đó.
Dung Ân rất mệt, hai tay che mặt, bỗng nhiên cảm thấy bất lực.
Nam Dạ Tước là ở trong tình trạng không ý thức bị bơm thuốc vào, lời của cô, anh không hẳn sẽ tin, vả lại, y tá đó một khi bị bắt nhất định sẽ liên lụy đến Diêm Việt.
Mọi chuyện bắt đầu mâu thuẫn, Dung Ân đầu đau muốn nổ tung, cô ôm lấy đầu, thân thể cuộn lại chặt chẽ.
Đèn cấp cứu từ đầu đến cuối vẫn sáng, bác sĩ, y tá ra ra vào vào, lúc Lí Hàng lại hỏi, bọn họ không muốn giải thích nhiều, mà tranh thủ từng giây từng phút.
Không khí, trong nháy mắt đã trở nên vô cùng ngột ngạt.
Khi tới 12h trưa, hai người đan ông đứng canh giữ trước phòng bệnh của Nam Dạ Tước, bất luận ai muốn đến gần, ngay cả bác sĩ, y tá cũng bị chặn ngoài cửa.
Cửa phòng cấp cứu cũng có mấy người, người ngồi bên cạnh Lí Hàng, Dung Ân nhận ra đó là A Nguyên.
Hai người cúi đầu, hẳn là đang thương lượng gì đó, sắc mặt mỗi người đều rất chăm chú, càng làm cho Dung Ân xác định, Angel-beat, không hề vô hại như cái tên.
Bầu trời, ở trong chờ đợi, lo lắng dần dần tối lại, Dung Ân đứng dậy đi lại trước cửa sổ tầng trệt, ánh nắng chiều, từng tảng lớn nhuộm đẫm một khoảng không.
Nam Dạ Tước.
Dung Ân lẩm nhẩm trong đầu, anh nhất định phải khỏe lại, bao nhiêu khó khăn nguy hiểm như vậy đều xảy ra ở đây, đây là lần đều tiên anh cùng cô đi ra ngoài,...
Khóe mắt, trực trào khóc, trước đây, cô đối với anh đầy bất mạn, cùng với Nam Dạ Tước làm ra rất nhiều chuyện, đến bây giờ, đầu trở nên nhỏ nhặt không đáng nói.
"Tước, Tước!”
Phía sau, Hạ Phi Vũ kích động kêu to, Dung Ân vội xoay người, chỉ thấy Nam Dạ Tước bị đẩy ra, Lí Hàng cùng A Nguyên ngay lập tức hộ tống.
Lúc cô đi theo mọi người đến cửa phòng bệnh, trừ Bác sĩ, A Nguyên, Lí Hàng, còn những người khác đều bị chặn ngoài cửa.
Nửa giờ sau, Dung Ân và Hạ Phi Vũ mới được cho vào.
Nam Dạ Tước đã tỉnh lại, tinh thần kém đi rất nhiều, trong lòng Dung Ân như bị bóp nghẹn giờ đã thả lỏng hơn rất nhiều, vừa muốn nói chuyện, lại nhận thấy trong phòng bệnh không khí rất khác thường, mọi ánh mắt dường như đều đổ dồn về phía cô.
“Ân Ân", Nam Dạ Tước nói chuyện gióng rất yếu ớt, "Lúc tiêm thuốc, tôi có phản ứng gì không?"
Dung Ân lắc đầu “Không có, anh đang ngủ."
Lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, bác sĩ cầm báo cáo tiến vào, “Tôi đoán không sai, trong ly nước đó, có chứa thuốc ngủ."
Nam Dạ Tước sắc đanh lại, Dung Ân nhìn về ly nước đầu giường, “Không thể!" Ly nước đó, là cô tự mình rót cho anh.
Hạ Phi Vũ âm thầm quan sát, đã nhìn ra chút manh mối, cô bước vài bước đến trước cửa sổ.”Lúc tôi tới, chỉ thấy anh sắc mặt khó coi, trong phòng bệnh chỉ có Dung Ân, chính là cô ta khóa cửa lại, cô ta lại cho rằng không nghe không thấy, tôi sợ anh có chuyện, liền vội vàng kêu bác sĩ và Lí Hàng tới."