Ám dục - Chương 075 - Phần 2

Trong đám người, Nam Dạ Tước cái áo khoác màu trắng ra, tay áo vén lên một chút, lại đem hai cúc áo ở phía trước ngực cởi ra.

Anh chỉ bằng tay không nhưng động tác lại rất linh hoạt, giống như con Báo trong hang sâu ngàn dặm, thân hình cao to vừa tránh đi một cú đấm trí mạng của đối phương đồng thời tay rất nhanh chế ngụ người vừa đánh mình giơ chân lên đạp cho hắn ta một nhát nằm bất tỉnh dưới đất, sau một hồ Dung Ân chỉ còn nghe được tiếng rên rỉ van xin của thuộc hạ Bùi Lang, phảng phất đâu đây còn nghe thấy tiếng xương cốt bị bẻ gẫy.

Nhưng đúng lúc này có tiếng chai bia bị đập nát, Nam Dạ Tước không kịp trở tay đã bị đối phương đâm trúng một nhát nhưng anh cũng kịp thời vung mạnh tay lên không chút thương tình, lấy bình rượu tại quầy bar đập đúng vào đầu của đối phương, lúc này, trong hộp đêm vang lên tiếng kêu rên vô cùng thảm thiết, thuộc hạ của Bùi Lang sợ tới mức mặt mũi xanh mét, không dám tiến lên.

Nam Dạ Tước tay phải cầm nửa cái bình rượu vỡ, rất nhẹ nhàng vứt ra một bên, dưới ông quần của anh máu cứ như thế mà chảy xuống, người đàn ông nhếch môi mỏng, trường hợp này đối với anh chỉ là bài tập thể dục, so với mưa bom bão đạn thi đây chỉ là trò chơi trẻ con. Dung Ân tựa ở mép bàn, lúc này ngón tay cô gắt gao nắm lấy mặt bàn, trái tim cô đã bị treo lơ lửng không xuống được.

Còn lại mấy người cùng nhìn về phía Bùi Lang, nhìn thấy hắn ta sắc mặt tối sầm lại, cũng không dám quay lại,quay lại cũng chết thôi thì đành liều mạng đến cùng, Nam Dạ Tước cũng không để bọn người kia trong mắt, một vung chân đá phốc một người xuống quầy bar, bình rượu chén rượu rơi đầy mặt đất, trên mặt đất trống rỗng, khắp nơi tràn ngập ra nồng đậm mùi máu tươi.

Lúc này Nam Dạ Tước ở trong mắt Dung Ân, như một vị thần Hi Lạp vậy, hình ảnh đó chiếu thẳng vào mắt cô làm mắt cô có chút ướt át.

Còn lại hai người rất nhanh chồm tới, Nam Dạ Tước nghiêng người nhưng vẫn không kịp, cánh tay bị rạch mất một đường, máu chảy thẫm đẫm cánh tay anh, anh quơ lấy bình rượu trong quầy ba đập vào người bọn họ, nhưng vẫn không bỏ qua, liền tiến lên đá cho bọn người đó mấy cái làm bọn họ oằn ẹo trên mặt đất.

Bùi Lang cười cười, nhưng lại trong ánh mắt đó lại tỏa ra khí thế lạnh lẽo,”Tước thiếu quả thật là một nhân tài, những tên thuộc hạ của tôi trong mắt anh thật vô dụng, cần để anh chỉ giáo thêm rồi."

Nam Dạ Tước giật caravat xuống quấn quanh tay mình, nhưng Dung Ân vẫn có thể nhìn ra được rất nhiều máu tươi chảy xuống cổ tay đến caravat cũng không kìm lại được. Anh bước vài bước tới chỗ Dung Ân, ôm bả vai cô rời đi.

"Đợi chút," Dung Ân quay đầu nhìn lại, “Thẩm Mặc, mau đỡ Thẩm Hiên ra ngoài thôi."

"Dừng lại," Bùi Lang thấy mấy người chuẩn bị rời đi, liền ngăn bước đi của Nam Dạ Tước, "Vừa rồi tôi chỉ nói thả người phụ nữ của Tước thiếu nhưng không phải người khác cũng được đi."

Nam Dạ Tước trên trán nhễ nhại mồ hôi, ánh mắt của anh đảo qua trên mặt Dung Ân, bỗng nhiên nắm tay cô lên đem cô kéo đến trước bàn của Bùi Lang, trên mặt bàn to lớn mà Bùi Lang đang ngồi có chuẩn bị một ly rượu. Anh lấy tay không bị thương vươn đến mặt bàn cầm lấy ly rượu, đưa tới bên miệng Dung Ân, "Uống hết."

Dung Ân ngơ ngẩn, thực sự nhớ tới lời nói Bùi Lang lúc đó, chỉ cần cô uống, hắn ta sẽ thả mọi người đi.

Nam Dạ Tước đem chén rượu lại kề sát bên miệng Dung Ân, "Sợ cái gì? Em chẳng phải cũng đã từng nếm qua thuốc này sao, cùng lắm là sau khi trở về nhà làm nhiều lên mấy lần, nhanh uống đi!"

Cô biết rõ anh đang giúp cô và mọi người, trong tình huống này, cô chỉ có thể biện pháp duy nhất là uống.

Dung Ân há miệng ra, Nam Dạ Tước động tác cũng rất vội vàng, đem rượu dùng sức rót vào trong miệng cô, anh nhìn thấy cô vì uống rượu mà sắc mặt đỏ rực lên, lại bị sặc rượu tới không thể thở được, lúc này mới đem những chén rượu còn sót lại một ít ném đi không thương tình, “Tôi xem em lần sau còn dám nữa không!!"

Dung Ân có thể cảm giác được trong đáy mắt anh đầy vẻ phẫn nộ, sự tức giận này như lửa thiêu đốt khắp toàn thân cô.

Trong mắt anh ấy, cô lại một lần nữa làm cho anh chán ghét cô.

Bùi Lang thấy sự việc đã tới nước này, chính miệng nói ra những lời đó thì không thể thu hồi lại được, chỉ còn cách cam chịu nhẫn nhịn nỗi uất ức sang một bên, Nam Dạ Tước cúi xuống mặt đất nhặt chiếc áo choàng của mình sau đó đem khoác lên vai Dung Ân, anh đưa cánh tay lên đầu cô vỗ nhẹ vài cái," Bùi công tử, tôi sẽ không phụ sự kỳ vọng của anh, tôi lập tức trở về đem cô ấy dìm xuống mười tám tầng địa ngục.

Câu nói thật mập mờ đến cực điểm, Bùi Lang khóe miệng khẽ nhếch lên, “Không tiễn."

Nam Dạ Tước nắm chặt bả vai Dung Ân, ôm cô bước từ từ ra ngoài, sau lưng, Thẩm Mặc cùng Selune vội vàng nâng mấy người kia dậy, Thẩm Hiên bị thương khá nặng, còn lại hai người cộng sự kia cũng phải cố gắng lắm mới đứng dậy lảo đảo đi ra ngoài.

Cửa chính của Cám Dỗ đã mở, Dung Ân liền đi ra ngoài lại cảm giác được bả vai mình có cái gì đó dính dính nhớp nhớp, cô cúi đầu xuống, thì lại nhìn thấy một cánh tay của ai đó đã bị nhuộm đỏ.

"Nam Dạ Tước, anh không sao chứ?"

Người đàn ông sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đẹp hẹp dài dường như không còn thần sắc, khuôn mặt hoàn mỹ cũng như cắt không còn giọt máu, anh xoay người nắm chặt bả vai Dung Ân,”Tôi thật sự là không hiểu nổi, cô có phải rất thích đến những nơi như này?"

Dung Ân khẽ nâng khóe miệng nhưng không trả lời, hết lần này tới lần khác, cô xuất hiện trước mặt anh đều là tình cảnh như thế này.

"Cô nói đi chứ!" Người đàn ông xoay người, giọng nói như nâng cao hơn một bậc,ngữ khí làm cho người ta phải sợ hãi.

Cô buông rủ mi mắt xuống, cũng khống có ý tứ muốn trả lời, không phản bác nhưng cũng không thừa nhận.

" Dung Ân, quan hệ của chúng ta đã sớm chấm dứt, loại chuyện mất mặt như thế này tôi vốn không cần phải quan tâm, chỉ là tôi có một nguyên tắc, tôi chơi đùa đàn bà, không thích người đàn bà đó trước mặt tôi lại bị người khác chơi, cô nhớ cho kỹ, nếu cô còn dám có lần sau, hậu quả chắc cô cũng biết." Nam Dạ Tước nhìn chằm chằm vào cô thấy sắc mặt cô ngày càng trắng bệch, thật sự bản thân cũng không muốn có lời nói tuyệt tình như vậy, có thể tưởng tượng cô lần này tới lần khác toàn chìm đắm vào suy nghĩ của chính cô, trong lòng anh lại dâng lên cảm giác tức giận mà chính mình cũng không biết tại sao? Cứ tưởng rằng sẽ đoạn tuyệt quan hệ với cô đấy, nhưng lại không ngờ, hình ảnh cô ấy dần dần xâm lấn trái tim mình," Đừng để tôi nhìn thấy cô lần nữa, bằng không, tôi sẽ giam cô vào một cái phòng, tôi sẽ không đụng đến cô, nhưng sẽ giam cô cả đời đến khi cô chết mới thôi!"

Nghe thấy ngữ khí ác liệt của anh ta, làm cho Dung Ân không khỏi run rẩy, cô dừng bước chân lại," Đã như vậy, tôi xin phép đi trước."

Mới xoay người, tay đã bị Nam Dạ Tước giữ lại,"Cô quả nhiên là qua cầu rút ván, muốn nhìn thấy tôi chết mới hả dạ phải không?"

Thẩm Mặc dìu Thẩm Hiên đi lên trước, nhìn thấy Nam Dạ Tước thì cô lập tức nở nụ cười, "Chuyện ngày hôm nay, thật sự là cám ơn Tổng Giám đốc Tước."

Người đàn ông liếc qua cô, trong miệng có ý cười nhàn nhạt giễu cợt, "Hừ."

Selune đi ra ngoài đón xe, nơi này là nơi phồn hoa đô thị, xe taxi rất hiếm thấy, có một vài xe lác đác đi qua nhưng khi nhìn thấy Thẩm Hiên người be bét máu thì đều cự tuyệt chở khách, nhất quyết lái xe đi.

"Dại dột thì chết!" Nam Dạ Tước lỗ mãng buông ra một câu sau đó mới đi lên phía trước, vẫy tay, một chiếc xe taxi liền dừng lại.

"Lên xe!"

Thẩm Mặc hai mắt khóc đến sưng đỏ, vội vàng dìu Thẩm Hiên ra phía sau xe, tài xế xe taxi liếc mắt qua gương chiếu hậu,rồi vội vàng nói, “Không được, các người hãy gọi xe cứu thương đi."

Tình cảnh như vậy, làm cho Dung Ân nhớ tới lần trước tại chân núi cùng Diêm Việt. cô cũng cố gắng cầu xin họ nhưng không được.

Nam Dạ Tước một tay đặt ở trên mui xe, cúi người, "Người còn chưa có chết, ông liền cự tuyệt? Chúng tôi hôm nay chính là muốn ngồi xe của ông."

Tài xế kia thấy thế, lập tức khởi động xe rời đang định rời đi, Nam Dạ Tước chỉ cần xoay ba bước đã chắn trước cửa xe, đôi chân thon dài giơ lên đạp mấy cước vào gương chiếu hậu, lái xe cả kinh, hai mắt trợn lên, chỉ thấy đầu xe oằn một chỗ, Nam Dạ Tước lấy từ trong túi chiếc ví da, đưa ra rất nhiều tiền trước mặt tên lái xe. “Ông cầm lấy và trở những người này cho tôi, tôi sẽ bám theo ngay sau ông, dám chơi tôi, tôi sẽ giết ông ngay tức khắc."

Nói xong, không để ý gương mặt của Thẩm Mặc đang trắng bệch, kéo cô và mọi người ngồi đằng sau xe, "Cho những người bị thương lên xe đi. Đồng thời cô cùng đi với họ đi."

Lái xe ngồi nghiêm chỉnh, cũng không dám nhìn quay lại, đợi cho mọi người ngồi yên vị trên xe mới mửa cửa bước vào chỗ lái, Dung Ân muốn theo họ về, lại bị Nam Dạ Tước giữ chặt, "Cô cùng tôi đi một xe."

Cô bị người đàn ông kia ôm chặt liền bỗng thấy run rẩy, trong lúc Nam Dạ Tước mang xe tới ý bảo cô lên thì Dung Ân kéo cửa phía sau ra và ngồi vào.

Cô chỉ ngồi lặng yên ở đó, hai tay đặt ở đầu gối bám chặt lấy chiếc váy, cả khuôn mặt cúi gằm xuống, tóc hai bên che lấp gần hết khuôn mặt của cô, Nam Dạ Tước nhìn qua kính chiếu hậu cũng không thể trông thấy sắc mặt của Dung Ân lúc này như thế nào, chỉ nhìn thấy hai vai cô run rẩy, hai chân dường như không an phận gắt gao khép chặt vào nhau.

Phía trước xe taxi đang trên đường đi đến bệnh viện, đôi mắt Nam Dạ Tước lại nhìn chằm chằm vào phía người Dung Ân, đột nhiên anh bẻ quặt tay lái, chiếc xe chệnh khỏi quỹ đạo, đi về hướng khác.

Dung Ân vẫn nhất quyết cúi đầu xuống, đôi chân càng khép chặt lại, ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay tạo thành hình lưỡi liềm rõ rệt, khảm sâu vào lòng bàn tay cô. Cô lúc này cũng không phát hiện chiếc xe đã đổi hướng tử lúc nào đến lúc xe đi thằng vào hướng tòa nhà lớn thì dừng lại, bỗng một bàn tay to lớn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, Dung Ân hai mắt mê ly, hô hấp đã nóng rực từ bao giờ.

Nam Dạ Tước đem bàn tay dán chặt vào khuôn mặt cô, những ngón tay tỏa ra hơi lạnh buốt đến tận xương, làm cho người ta khó có thể kiềm chế.

Khuôn mặt tuyệt mỹ dần dần tiến sát vào khuôn mặt cô rồi bỗng nhiên hôn cuồng nhiệt làm Dung Ân toàn thân phát run, Nam Dạ Tước đem cô đẩy nhẹ làm cô ngã ở phía sau chỗ ngồi, thân thể cao lớn tùy ý đè lên.

Loại khao khát, thậm chí so sánh với lần thứ nhất cũng là anh cho cô uống thuốc còn mãnh liệt hơn, mọi tế bào trong thân thể anh đều kêu gào đòi phóng thích, Nam Dạ Tước dùng cánh tay không bị thương lần lần tìm khóa ké của chiếc váy, vừa cởi bỏ, tay vừa tham lam tiến vào, Dung Ân sợ hãi mở trừng hai mắt.

Cô thật sự vất vả mới rời khỏi anh ta, chẳng lẽ, nhanh như vậy lại trở về điểm xuất phát.

Không, không thể!

Cô chống đỡ thân thể ngồi dậy, Nam Dạ Tước vùi mặt vào cần cổ trắng ngần của cô không kiên nhẫn ngẩng lên," Định làm cái gì?"

" Nhanh đi bệnh viện, tay của anh không thể tiếp tục để như vậy được."

Người đàn ông không cho là đúng, môi mỏng tiếp tục hôn lên cổ của cô, Dung Ân chỉ cảm thấy toàn thân đều muốn vỡ ra dường như rất khó chịu, Nam Dạ Tước mơ hồ bên tai cô thì thầm," Cô chịu được sao? Tôi không quan tâm, cô quan tâm làm gì chứ?"

Dung Ân nghe vậy, động tác trên tay bỗng nhiên ngừng lại, Nam Dạ Tước cho rằng cô đã nghĩ thông suốt, vừa muốn giật dây lưng ra, lại không ngờ tới cô bỗng nhiên xô anh ngã xuống đất, bả vai tay bị thương đập xuống nền xe đau điếng," Dung Ân, cô làm loạn cái gì vậy? Ngoan ngoãn bỏ chân xuống đi."

Người đàn ông tức giận ngùn ngụt.

Dung Ân thật sự không có ý công kích anh ta, nhưng lúc này quan hệ phải rõ ràng, cô chẳng nhẽ muốn cam tâm tình nguyện trở lại vạch xuất phát?

“Tước thiếu gia, anh cần phải suy nghĩ kỹ vào, tôi nếu bây giờ trở thành người của anh, sau này, anh muốn bỏ cũng không xong. "Dung Ân có chút thở dốc, cũng đem hai tay duỗi ở đằng sau vươn lên trước quấn ở cổ Nam Dạ Tước. Người đàn ông quả nhiên dừng lại động tác, "Cô có thể chịu được không?"

"Anh nếu muốn thay tôi dập tắt lửa, tôi cầu còn không được."

Nam Dạ Tước khuôn mặt ngạo nghễ nhìn người con gái dưới thân, hai tay của anh đặt ở người cô bắt đầu nổi gân xanh, tối nay, nếu không phải anh đã trùng hợp xuất hiện ở đó, như vậy chẳng phải thân hình xinh đẹp này hẳn là đang ở chỗ nào đó nở rộ dưới thân của tên Bùi Lang sao? Nghĩ vậy, ánh mắt anh lộ ra mấy phần chán ghét, đẩy hai tay của cô ra,đứng dậy, vòng qua cửa xe bên kia trở lại ghế lái của mình.

Anh nghĩ loại tình thế này là đương nhiên, nhưng thật cũng không nghĩ tới, Dung Ân đang liều một phen cá chết lưới rách (tức là đem đánh cược tất cả một mất một còn), trong mắt anh, cô chính là loại đàn bà lăng nhăng.

Xe hơi lập tức rời đi, Dung Ân nhìn về phía ngoài xe, phát hiện ra nơi vừa đi qua là một ngõ nhỏ,ra đường lớn anh đi cả trên vạch ngăn cách,cũng chẳng nghĩ gì cứ thế vượt qua hai cái đèn đỏ mà thẳng tiến tới bệnh viện.

Dung Ân cứ thế ngồi ở trong góc xe, đem khóa kéo kéo lên, áo lông vuốt cho thẳng, toàn thân bị mồ hôi làm cho ướt một mảng, cảm giác ướt sũng thật khó khó chịu.

Nam Dạ Tước thật cũng chẳng quan tâm cô sống hay là chết, một tay lái xe, lao thẳng trên đường cao tốc, Dung Ân cắn môi dưới, thỉnh thoảng, có tiếng rên rỉ nhịn không được theo trong miệng cô bật ra ngoài,cô liền vội vàng dùng hai tay che miệng lại.

Đến bệnh viện, người đàn ông cầm lấy cánh tay của cô, đem cô từ sau xe lôi xuống, bọn họ lại nằm hai phòng khác nhau, Nam Dạ Tước bàn tay vết thương đã rách cả, hở ra một đoạn, Dung Ân lại đi ra phòng khác rửa ruột. Giằng co cả buổi tối, Dung Ân buông lỏng thân hình mệt mỏi, khi nhìn thấy Thẩm Mặc, may mà Thẩm Hiên ngạo cũng không xảy ra việc gì chỉ cần ở lại vài ngày là không còn việc gì nữa.

Thẩm Mặc hiển nhiên là rất sợ hãi, lại vừa khóc vừa tự trách mình, Selune cùng Dung Ân ở bên cạnh an ủi sau một hồi mới dần dần an tĩnh lại.

Lúc này, mấy người đều cực kỳ mệt mỏi, Thẩm Mặc khuyên các cô về trước nghỉ ngơi, bệnh viện lúc này đã không có trở ngại nữa, hai người không lay chuyển được cô, nên cũng đều chuẩn bị về nhà.

Dọc hành lang bênh viện mùi thuốc khử trùng nồng nặc, Dung Ân trải qua một gian phòng bệnh thì bước chân cũng dừng lại tại một phòng, bên trong, Nam Dạ Tước nằm ở trên giường bệnh, cánh tay bị thương được bó bột như chiwsc bánh trưng, tay kia,thì lại bị treo lên một chút.

Người đàn ông đó trông điệu bộ có vẻ như cũng rất mệt mỏi, đầu tùy ý gối lên nửa cái gối,dường như là đang ngủ rất say vậy, thân hình hoàn mỹ được bao bọc bở bộ quẩn áo đang rộng mở, bên trong lộ ra xương quai xanh.khêu gợi

Trong phòng bệnh tuy có mở hệ thống sưởi bằng hơi nước, nhưng vẫn cảm thấy lạnh lẽo, Dung Ân đi vào, đem đầu của anh gối được một nửa chỉnh cho thoải mái, đem mền đang đắp giở kéo lên cho anh, vừa muốn kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, nhưng liền nhớ lại câu nói hung ác của người đàn ông đã nói lúc trước,"Đừng để tôi nhìn thấy cô lần nữa, bằng không, tôi sẽ giam cô vào một cái phòng, tôi sẽ không đụng đến cô, nhưng sẽ giam cô cả đời đến khi cô chết mới thôi!"

Dung Ân đang định cúi xuống bỗng đứng thẳng dậy, Lúc trước cô đã bị đùa giỡn đủ rồi, từ nay về sau, nếu có thể cô sẽ không muốn bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa, càng tiết kiệm sức lực cho anh ấy hơn.

Nghĩ như vậy, cô dường như đi ra khỏi phòng bệnh mà không quay lại lấy một lần.

Nam Dạ Tước cứ thế ngủ cho đến khi y tá thay băng cho anh,anh mới dần dần tỉnh lại, trên tay thuốc tê vẫn còn tác dụng, cũng không cảm thấy đau. Một tay khác đặt trên hai đầu lông khẽ day day, một chút mệt nhọc dường như tan biến đi chút ít, lúc này mới đi vào phòng bệnh của Dung Ân.

Vừa Đi vào, nhưng bên trong phòng bệnh lại không có một bóng người, anh tìm đến người y tá đêm qua trông coi Dung Ân, "Người bệnh nằm ở đây đi đâu rồi?"

"Ấy, sáng sớm hình như là đã xuất viện rồi."

Người đàn ông nghe thấy vậy, trên khuôn mặt tuấn tú không khỏi tối sầm lại, người phụ nữ ngốc này, dám nhẫn tâm mà rời xa khỏi anh.

Nói đi, là đi luôn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3