Âm Dương Miện - Chương 111

Âm Dương Miện
Chương 111: Lấy oán báo ơn(hạ)
https://gacsach.com

Đã không có chủ nhân khống chế, sợi dây leo thô chắc trên người trung niên nhân kia rốt cuộc cũng lỏng ra. Hắn gồng mạnh một cái, hư ảnh Bạch Hổ sau lưng lại hiện ra, đem đám dây leo kia cắt đứt. Ngay sau đó, không chút do dự phóng thẳng người lên, giống như là không nhìn thấy Lam Bảo Nhi vậy, tay phải ngưng tụ ra một thanh trường kiếm bằng kim loại màu trắng, hung hăng chém mạnh vào vết thương trên lưng con Tùng Lâm Cự Thú, đem thân thể nó cắt làm hai mảnh.

Lam Bảo Nhi thoáng có chút ngẩn người, nhìn vết máu trên người tên trung niên nhân kia, hỏi:

- Ngươi không sao chứ?

Trung niên nhân lại chém thêm mấy kiếm nữa, xác nhận con Tùng Lâm Cự Thú đã hoàn toàn chết, đưa tay móc trong cơ thể nó ra một khỏa Tinh Hạch màu xanh lục trong suốt. Lúc này hắn mới quay sang Lam Bảo Nhi:

- Mấy vết thương nhẹ ấy tính làm gì, ta không sao. Tiểu nha đầu này xinh đẹp quá a! Tuổi còn nhỏ như vậy đã có thực lực hai quan, cũng không đơn giản.

Lam Bảo Nhi lúc này mới nhìn rõ dung mạo của trung niên nhân. Người này dáng người cao gầy, có một cặp mắt sắc nhọn, sắc mặt âm trầm. Nhất là từ trong ánh mắt âm hiểm như cú vọ kia, không hề nhìn thấy bất cứ sắc thái cảm kích nào. Ngược lại còn nhìn chằm chằm như muốn đánh giá Lam Bảo Nhi. Tuy rằng ra ngoài đi lại cũng chưa bao lâu, nhưng Lam Bảo Nhi vẫn có thể cảm nhận được hơi thở dâm tà trong ánh mắt của hắn.

Lam Bảo Nhi thoáng lui về phía sau nửa bước:

- Ngươi đã không có việc gì, vậy ta đi đây.

Nói xong xoay người hướng về phía khi nãy nàng và Cơ Động ẩn nấp bước đi.

- Nếu đã có duyên gặp nhau như vậy, tiểu cô nương, sao đi vội như vậy?

Bạch quang lóe lên, Lam Bảo Nhi thậm chí cũng không nhìn thấy trung niên nhân làm sao phóng đến, đã bị hắn chặn ngay trước mặt.

Trung niên nhân nhìn Lam Bảo Nhi từ trên xuống dưới:

- Tuy rằng còn chưa trưởng thành, thân thể còn chưa thuần thục, bất quá, trẻ con cũng có chỗ tốt của trẻ con. Tiểu cô nương, ngươi tên gì vậy? Tuổi còn nhỏ như vậy, đã dám một mình tiến vào trong Địa Linh Sơn, lá gan cũng không nhỏ a!

Sắc mặt Lam Bảo Nhi trầm xuống:

- Ngươi làm gì vậy? Ta vừa mới cứu mạng của ngươi, chẳng lẽ ngay một tiếng cảm ơn ngươi cũng không nói sao?

Cơ Động vẫn ngồi trên cây không có nhảy xuống. Lúc này hắn nghe được Lam Bảo Nhi trả lời cũng có chút âm thầm thở ra. Ít nhất nha đầu kia còn chưa ngốc đến mức nói ra chuyện mình ở trên này. Mình bí mật núp ở trên này, ứng biến cũng sẽ dễ dàng hơn.

Trung niên nhân ha ha cười:

- Ngươi đã cứu ta? Ta cần ngươi cứu sao? Ngươi xem đây là cái gì?

Vừa nói, hắn vừa đưa tay sờ nhẹ bên hông một cái, trên tay đã có thêm một quả Tinh Hạch màu trắng. Lam Bảo Nhi lúc này mới phát hiện, bên hông gã trung niên kia có đeo một cái túi da nho nhỏ, không hề nghi ngờ, đó cũng là một vật phẩm chuyên dùng để lưu trữ đồ vật.

Bạch quang nhàn nhạt từ trên khỏa Tinh Hạch phóng ra, có thể nhìn thấy bàn tay của trung niên nhân đang cầm khỏa Tinh Hạch cũng đã biến thành màu trắng, hiển nhiên là đang hấp thu ma lực trong khỏa Tinh Hạch. Khỏa Tinh Hạch Kim Hệ này bất quá cũng chỉ là cấp hai, nhưng dùng để bổ sung ma lực tiêu hao cho trung niên nhân cũng đã đủ rồi.

- Cho dù không có ngươi, ta cũng có thể thoải mái xử lý con Tùng Lâm Cự Thú kia. Chẳng qua là ta không muốn tùy tiện lãng phí Tinh Hạch mà thôi. Cho nên có thể nói, ngươi đối với ta cũng không có bất cứ ân tình gì đáng nói. Đi vào Địa Linh Sơn cũng đã hơn một tháng, vẫn chưa được gần qua nữ nhân. Xem ra ngươi vẫn còn là một xử nữ, không tệ lắm, hôm nay dùng ngươi để giải trí một chút cũng được.

Vừa nói, trung niên nhân đã bước về phía Lam Bảo Nhi.

- Chờ một chút.

Lam Bảo Nhi giận dữ quát lên một tiếng, cổ tay lật lại, khối lệnh bài tượng trưng cho thân phận đệ tử Âm Dương Học Đường của nàng đã xuất hiện trên tay.

- Mở mắt *** của ngươi mà nhìn xem, đây là cái gì.

Trên khối lệnh bài màu tím, có khắc rõ ràng số năm mươi chín đặc biệt, ma lực Quý Thủy Hệ nhàn nhạt không ngừng ba động trên đó.

Trung niên nhân lắp bắp kinh hãi, sắc mặt nhất thời đại biến:

- Ngươi là đệ tử Âm Dương Học Đường của Thiên Can Học Viện? Khó trách, khó trách tuổi còn nhỏ như vậy đã dám một mình đi vào Địa Linh Sơn. Đại ca từng nói qua, sơ khảo của đệ tử Âm Dương Học Đường vốn tiến hành trong này.

Vừa nói hắn vừa ngẩng đầu nhìn quanh quất xung quanh, trong mắt biểu lộ ra quang mang kinh nghi bất định.

Lam Bảo Nhi hừ lạnh một tiếng:

- Nếu đã biết ta là đệ tử của Âm Dương Học Đường, còn không mau cút đi.

- Cút?

Trung niên nhân cười âm lãnh:

- Cho dù ngươi là đệ tử của Âm Dương Học Đường thì sao chứ? Nơi này cũng chỉ có mình ngươi và ta. Cho dù ngươi thiên tài đến mức nào thì cũng chỉ mới hai mươi bốn cấp mà thôi. Ta là ba mươi bảy cấp.

Lúc này trong lòng Lam Bảo Nhi đã hết sức hối hận, trách mình quá lỗ mãng. Ma lực Quý Thủy Hệ màu tím chậm rãi phóng thích, căm tức nhìn trung niên nhân:

- Đệ tử Âm Dương Học Đường ngươi cũng dám xúc phạm? Ngươi không sợ bị trả thù sao? Tự tiện công kích đệ tử Âm Dương Học Đường sẽ bị cả đại lục truy sát. Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua sao?

Trung niên nhân gật gật đầu:

- Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở ta. Ta không nên kéo dài thời gian tránh đêm dài lắm mộng. Ta trước hết bắt ngươi lại cái đã, sau đó mới tìm một chỗ nào kín đáo mà từ từ hưởng dụng.

Vừa nói, chỉ thấy thân hình hắn chợt lóe lên, đã giống như một mũi tên phóng thẳng về phía Lam Bảo Nhi.

Lúc trước nhìn hắn chiến đấu với con Tùng Lâm Cự Thú, Lam Bảo Nhi cũng không có cảm giác gì, nhưng lúc này khi đối mặt thừa nhận sự công kích của ma sư ba mươi bảy cấp, nàng nhất thời cảm giác được hô hấp của mình có chút không thông. Hơi thở cực kỳ bén nhọn từ trên hai tay trung niên nhân kia phóng đến. Ma lực ba động dâng trào trong nháy mắt ngưng tụ lại.

Làm sao bây giờ? Trong lòng Lam Bảo Nhi khẩn trương, kinh nghiệm thực chiến của nàng cũng không nhiều lắm, hơn nữa đối thủ lại cường đại đến như thế. Phía sau lưng trung niên nhân không xa chính là cây đại thụ mà Cơ Động đang ẩn nấp. Nhưng lúc này cũng không thấy bất cứ động tĩnh gì. Chẳng lẽ, hắn lại bỏ mặc mình hay sao?

Hai tay chợt giơ thẳng lên, quang mang màu tím chợt dâng lên, không ngừng thổi quét về phía trung niên nhân. Đồng thời Lam Bảo Nhi rất nhanh lui về sau, kéo dài khoảng cách giữa hai người. Trong lòng Lam Bảo Nhi đã tràn ngập một mảnh bi ai. Hai quan và ba quan chênh lệch lớn đến mức nào, ma sư ba quan đã có thể điều động thiên địa chi lực a. Cho dù Cơ Động cũng không có bỏ mặc mình, kết hợp thực lực hai người cũng chưa chắc có thể chiến thắng được đối thủ.

Trung niên nhân khinh thường hừ một tiếng, tay phải lóe lên bạch quang, một thanh trường kiếm kim loại màu trắng chợt từ trên lòng bàn tay hắn đâm ra. Vài đạo bạch quang chợt lóe lên, Quý Thủy ma lực của Lam Bảo Nhi đã bị đánh tan thành từng mảnh nhỏ.

- Âm Dương Học Đường chẳng qua cũng chỉ có như vậy.

Bạch quang từ trên tay hắn đột nhiên huyễn hóa thành mười đạo quang nhận, chính xác đến từng ly đem mười mũi Quý Thủy châm của Lam Bảo Nhi vừa mới phóng tới chấn bay mất. Khí thế sắc bén bức người chợt nở rộ ra, khoảng cách giữa hai người đã nhanh chóng thu hẹp lại.

Kim Hệ và Hỏa Hệ trong Ngũ Hành vốn được xem là hai hệ có lực công kích mạnh nhất. Dương Kim vốn nổi danh với tính xuyên thấu cực mạnh, còn Dương Hỏa lại nhờ vào sức bộc phát mà nổi danh. Trong mười hệ ma lực, hai hệ này chính là vương giả trong công kích.

Quý Thủy vốn là Âm Thủy, nước thì mềm mại. Nếu như thực lực của Lam Bảo Nhi đủ mạnh, hoàn toàn có thể lấy nhu thắng cương. Đáng tiếc, ma lực của nàng lại kém xa đối phương như vậy, hơn nữa trong lòng nàng không có đến nửa phần tin tưởng, làm sao có thể ngăn cản được công kích của trung niên nhân?

Đúng lúc này, một đạo hắc quang lặng yên không một tiếng động chợt từ trên cây đại thụ sau lưng trung niên nhân chợt bắn ra. Luồng hắc quang này lại không hề phát ra nửa phần năng lượng ba động, trong nháy mắt đã bắn đến sau lưng hắn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3