Âm Dương Miện - Chương 157

Âm Dương Miện
Chương 157: Thiên Cơ chỉ dẫn(thượng)
https://gacsach.com

- Ta dùng hai mươi năm tuổi thọ của ta để trả giá, đổi lấy một câu tiên đoán cho tương lai của ngươi, ngươi nhất định phải nhớ cho kỹ.

Thân ảnh Thiên Cơ chậm rãi lùi về phía sau, giờ khắc này, hắn giống như là trở thành trung tâm của thiên địa. Bất luận là Cơ Động hay Diêu Khiêm Thư đều chỉ cảm thấy thân thể của mình tựa hồ như bị một loại lực lượng vô hình kềm giữ, không thể động đậy. Nhưng mà bản thân Thiên Cơ đang không ngừng lui về phía sau, lại xảy ra biến hóa khiến cho người khác phải kinh hãi. Dung mạo hắn vốn nhìn qua chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi, thế nhưng lúc này lại đang già đi nhanh chóng, có thể dễ dàng nhận rõ bằng mắt thường. Trong nháy mắt đã trở thành một lão già khoảng ngũ tuần, mà ngay cả thanh âm của hắn cũng trở nên già nua hẳn đi.

- Hỗn độn nhờ Liệt Diễm mà thức tỉnh, thần tướng mang đến vô hạn bi thương. Lúc chịu phải cực hạn đau xót hết mức, cũng là lúc phá kén thành bướm. Hư ảo, sự thật, linh hồn liên tục giãy dụa trong Liệt Diễm, phá thoát, cùng với Liệt Diễm mà trường tồn. Lúc Liệt Diễm giáng hạ nhân gian, cũng là lúc Thiên ý thay đổi. Hư vô, hư ảo, hư cảnh. Vô tận tương lai vốn là không nhìn thấy được, chỉ mong kết cuộc cũng không phải là bi kịch. Nhớ kỹ, nhớ kỹ.

Thanh âm già nua kia dần dần tan biến đi, thân ảnh của Thiên Cơ cũng đã không còn thấy đâu nữa. Những hư ảo xung quanh chợt vặn vẹo một chút, Cơ Động và Diêu Khiêm Thư chỉ cảm thấy thân thể nhẹ hẫng đi một chút, mọi thứ đã khôi phục lại bình thường.

Nơi bọn họ đang đứng vẫn như trước là con đường nhộn nhịp rộn ràng như trước. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, trong Thiên Cơ Thành vẫn là một mảnh ồn ào náo nhiệt như trước. Thỉnh thoảng vẫn còn nghe được mọi người bàn tán chuyện hỏa hoạn trong nhà của Thạch Tử Tước.

- Ngươi thật sự là Song Thuộc Tính Thánh Đồ? Nói như vậy, ngươi có được chính là Cực Hạn Song Hỏa?

Trong mắt biểu lộ thần sắc không tin nổi, sắc mặt Diêu Khiêm Thư không còn chút gì vẻ cười nhạo như lúc đầu, cả người nhìn qua đều có chút nôn nóng.

Lời nói của Thiên Cơ lúc này giống như là một bảng lạc ấn, khắc thật sâu vào trong óc của Cơ Động. Mà cho dù hắn muốn quên đi cũng không thể nào làm được, thanh âm già nua kia cứ mãi vang vọng trong đầu hắn, mang theo vài phần quỷ dị, đa phần lại là hư hư ảo ảo.

Nếu như những gì Thiên Cơ lưu lại chỉ là chuyện tương lai của Cơ Động, hắn căn bản sẽ không để ý gì, hoặc là chỉ cười trừ một cái rồi bỏ sang một bên. Thế nhưng trong lời hắn nói, lại bốn lần nhắc đến từ Liệt Diễm. Liệt Diễm, chính là hai chữ có thể khiến cho Cơ Động xúc động sâu sắc nhất.

Hỗn độn nhờ Liệt Diễm mà thức tỉnh, đây là câu nói đầu tiên của Thiên Cơ mà sau khi nghe xong, Cơ Động mới thực sự tin tưởng vào năng lực tiên tri của hắn. Hắn vốn là người theo học thuyết vô thần. Nhưng mà hắn thật sự không thể nào tưởng tượng ra được Thiên Cơ làm thế nào lại có thể biết được chuyện mình có được Hỗn Độn Chi Nguyên. Cho dù là hai người Chúc Dung, Âm Chiêu Dung, cũng chỉ có thể biết trên người hắn xuất hiện Hỗn độn mà thôi, quyết không thể nào biết được có quan hệ gì tới Liệt Diễm nữ hoàng cả.

Hai chữ Liệt Diễm mà Diêu Khiêm Thư nghe được, nhất định cho rằng là để hình dung ngọn lửa. Chỉ có Cơ Động mới hiểu được, hai chữ Liệt Diễm trong miệng Thiên Cơ chính là để ám chỉ người quan trọng nhất trong đời hắn. Người biết được Hỗn Độn Chi Nguyên của Cơ Động là do Liệt Diễm hỗ trợ mà ngưng tụ thành chỉ có một người duy nhất, đó chính là bản thân Cơ Động. Cái này giống như một loại cảm ứng tâm linh vậy, ngay tại thời điểm Liệt Diễm đem một chút Hỗn Độn Chi Hỏa dung nhập vào trong cơ thể hắn, Cơ Động lập tức cảm nhận được khí tức của Liệt Diễm. Đồng thời hắn cũng mơ hồ dự đoán được, lần này Liệt Diễm tiến hành bế quan cùng với việc trợ giúp mình liên kết Hỗn Độn Chi Nguyên cùng với hình thành một chút Hỗn Độn Chi Hỏa nằm ngay trung tâm của luồng Âm Dương Lốc Xoáy kia có quan hệ rất lớn. Chuyện này có thể nói là bí mật sâu nhất trong lòng Cơ Động, Thiên Cơ lại có thể một câu hoàn toàn nói rõ ra, ngoại trừ khả năng tiên tri ra, hắn thật sự không nghĩ ra được nguyên nhân thứ hai có thể có. Ngay cả mình Liệt Diễm cũng không có nói ra, làm sao có thể nói cho người ngoài biết đây chứ?

Từ khi câu nói thứ hai của Thiên Cơ bắt đầu, Cơ Động chỉ còn lại cảm giác mơ hồ, hết hồn. Không hề nghi ngờ, câu thứ hai và các câu sau nữa đều là nói về những chuyện chưa xảy ra: "Thần tướng mang đến bi thương vô tận." Câu này có ý nghĩa gì? Thần làm sao lại mang đến bi thương? Trên thế gian này thật sự có thần sao?

- Này, Cơ Động.

Diêu Khiêm Thư thấy Cơ Động cũng không có để ý đến mình, trong ánh mắt thủy chung vẫn biểu lộ quang mang mê muội, nhịn không được gọi lớn hắn một tiếng.

Suy tư bị cắt ngang, lần đầu tiên Cơ Động nhìn thẳng vào Diêu Khiêm Thư:

- Bây giờ ta lại có hứng thú nghe ngươi nói một chút về chuyền của Thiên Can Thánh Đồ.

Nếu chỉ quan hệ đến bản thân hắn, hắn có thể không thèm để ý, nhưng mà chuyện này có liên quan đến Liệt Diễm, hắn không thể không để ý đến. Nếu như sự già nua trong nháy mắt của Thiên Cơ cũng không phải là hư ảo, mà là chân chính dùng sinh mệnh lực để tiên đoán. Như vậy, những gì hắn lưu lại cho mình đến tột cùng là có ý nghĩa gì, Cơ Động cũng phải có chút cân nhắc.

Diêu Khiêm Thư thấy Cơ Động cũng không có xua đuổi mình nữa, không khỏi mừng rỡ:

- Chúng ta kiếm chỗ nào đó nói chuyện đi?

Cơ Động gật gật đầu, hiện tại hắn cũng không cần lo lắng sẽ gặp phải phiền toái gì trong Thiên Cơ Thành nữa. Đích thân Thiên Cơ đã nói mình là Thánh Vương, như vậy chắc cũng sẽ không phái người đến bắt mình nữa.

Hai người lại quay trở lại tiệm cơm khi nãy, vào một phòng ăn tao nhã, kêu vài món thức ăn. Diêu Khiêm Thư vẫn như trước cẩn thận dùng ma lực Cực Hạn Giáp Mộc màu xanh ngọc bích kia ngăn cách toàn bộ thanh âm trong phòng ăn.

- Nói về chuyện xuất hiện của Thiên Can Thánh Đồ, là phải kể từ lúc mới hình thành hai mảnh đại lục của chúng ta. Nếu như ngươi đã từng học tại Âm Dương Học Đường của Thiên Can Học Viện, đối với chuyện của Thánh Tà Chiến Trường, Thánh Tà Thông Đạo chắc hẳn cũng đã biết rõ, ta không cần phải nói lại. Nhưng mà, ngươi có biết Thánh Tà Chiến Trường hiện tại làm thế nào mà hình thành hay không? Còn có những nguyên tắc chiến đấu trên Thánh Tà Chiến Trường cùng với nguyên tắc xuất hiện của Thánh Tà Thông Đạo, thậm chí nguyên nhân vì sao trong eo biển giữa hai đại lục lại xuất hiện nhiều Hải ma thú cường đại như vậy không?

Ánh mắt Cơ Động khẽ nhíu lại. Từ sau khi gặp được Thiên Cơ, hắn đối với tổ chức gọi là Thiên Can Thánh Đồ này không thể không có chút hứng thú. Bất luận là vì Liệt Diễm hay là vì chính bản thân hắn, hắn đều nhất thiết phải có chút kiến thức về những chuyện liên quan đến Thiên Can Thánh Đồ.

- Chẳng lẽ ý của ngươi định nói, tất cả những chuyện đó đều có liên quan đến Thiên Can Thánh Đồ hay sao?

Diêu Khiêm Thư trịnh trọng gật gật đầu:

- Đúng là như thế. Từ hàng vạn năm trước, hai mảnh đại lục của chúng ta cũng không có nối liền với nhau. Tuy rằng trên từng mảnh đại lục đều có các trận chiến tranh nhỏ, nhưng tổng thể mà nói, có thể gọi là khá ổn định. Nhưng mà không biết vì nguyên nhân gì, hai mảnh đại lục của chúng ta càng ngày càng xích lại gần nhau. Đến khi hai phía có thể dùng mắt thường nhìn thấy lẫn nhau, sự va chạm bắt đầu xảy ra.

Cơ Động kinh ngạc nói:

- Khối Đại lục trôi à?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3