Âm Dương Miện - Chương 514

Âm Dương Miện
Chương 514: Diệt Thần Dẫn
https://gacsach.com

- Không, không, ta không muốn chàng bị hình thần câu diệt, ta cũng không muốn thấy chàng đau khổ như thế một lần nào nữa, ta chịu không nổi nữa rồi. Ác Thần, xin ngài..., ta van xin ngài bỏ qua cho Cơ Động đi!

- Vấn đề không phải là bỏ qua cho hắn hay bỏ qua cho ngươi. Thần không nói chơi. Ngươi đã ước định với chúng ta rồi, không còn cơ hội để hối hận nữa. Nếu bây giờ ngươi chạy đến và nói với hắn, ta sẽ cho ngươi vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian, hắn sẽ tiếp tục lâm vào thống khổ như trước. Còn ngươi, ngay cả một cơ hội để thay đổi cũng không có, thậm chí không thể ở bên cạnh hắn nữa. Lựa chọn ra sao, giờ chỉ cần một câu nói của ngươi thôi!

- Ta... ta...

Lửa nóng trong lòng Trần Tư Tuyền bị thanh âm lạnh như băng của Ác Thần dập tắt ngấm. Nàng là người rõ hơn ai hết, những lời mà Ác Thần nói căn bản không phải để đùa vui, nàng có thể lựa chọn được sao?

Sau đó, thanh âm mang vài phần hòa hoãn của Ác Thần lại vang lên:

- Cơ Động tuy thống khổ như thế nhưng hắn vẫn chưa đến nỗi hỏng bét mà, ít nhất ngươi vẫn biết rõ là hắn còn sống, hơn nữa ngươi còn có thể ở chung một chỗ với hắn, chẳng lẽ ngươi muốn đạp đổ tất cả cố gắng của ngươi sao? Ở cùng một chỗ với hắn, không tiếc bất cứ giá nào làm cho hắn nói ra ba chữ kia với ngươi. Một năm trôi qua rồi đấy, sự cố gắng của ngươi vẫn chưa đủ. Để nắm giữ được hạnh phúc của mình, ngươi cần phải nỗ lực hơn nữa!

Thanh âm của Ác Thần từ từ tiêu tán, Trần Tư Tuyền cũng đã khôi phục lại hành động, nhưng lúc này nàng không dám bước tới trước thêm một bước nào nữa.

Động tác điều chế của Cơ Động lúc này đã ngừng lại, bên trong bình điều chế bằng thủy tinh trong suốt là mỹ tửu màu hồng phấn tuyệt đẹp đã hình thành. Khóe môi Cơ Động giờ đây vẫn còn đọng một vết máu đỏ thẫm, ánh mắt của hắn vẫn không rời tửu dịch trong bình lấy một giây.

Hít sâu một hơi, hắn chầm chậm mở nắp bình, hương rượu kì dị mang theo mùi máu tươi nhàn nhạt khuếch tán trong không khí.

- Ta gọi mi là Tư Niệm Huyết vậy, mặc dù không thể hiện được hết tài nghệ của ta, nhưng trên phương diện tâm tình, chỉ có Liệt Diễm mới là người có tư cách thưởng thức mi mà thôi! Hãy đi đi, hỡi Tư Niệm Huyết của ta. Liệt Diễm, nàng hãy chờ ta nhé, chỉ còn chín năm nữa thôi!

Một li Tư Niệm Huyết nhẹ nhàng bay về phía Hồng Liên Thiên Hỏa, vào thời khắc nó hòa tan hoàn toàn vào trong Hồng Liên Thiên Hỏa, cả kết giới dường như thoáng run lên nhè nhẹ, một đóa Hồng Liên đỏ như máu chợt lặng lẽ nở rộ trong màn lửa của Hồng Liên Thiên Hỏa, mặc dù chỉ trong thoáng chốc như hoa phù dung nở, nhưng một giây tuyệt đẹp đó đã khắc sâu vào ký ức của người chứng kiến đến suốt đời.

Nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, Cơ Động một lần nữa si mê nhìn màn lửa đỏ rực của Hồng Liên Thiên Hỏa, sau đó hắn xoay người, chầm chậm bước về phía Trần Tư Tuyền và Miểu Miểu.

Sắc mặt hắn tái nhợt, nhưng giọt lệ trên khóe mắt hắn giờ đây đã biến mất, trên khuôn mặt đang dần tái đi ấy thế nhưng lại hiện lên một nụ cười tươi rói, nhìn qua thật sự có chút quỷ dị.

Sắc mặt Trần Tư Tuyền bây giờ cũng không khá hơn Cơ Động là mấy, ánh mắt mang theo sự kinh ngạc vô cùng đăm đăm nhìn hắn, không nói một lời.

Miểu Miểu nhìn thấy nụ cười trên mặt của Cơ Động, liền không tránh khỏi cảm giác rờn rợn, nàng không nhịn được cất tiếng hỏi:

- Cơ Động, ngươi cười cái gì thế?

Cơ Động mỉm cười nhìn Miểu Miểu, đáp:

- Thời gian ta được gặp lại Liệt Diễm đã rút ngắn đi một năm, ta sao lại không vui hử?

Chỉ một câu nói nhàn nhạt như vậy, thế nhưng lại làm trong lòng hai cô gái Miểu Miểu và Trần Tư Tuyền chấn động mãnh liệt, hai nàng liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt của Miểu Miểu chính là sự thương hại, còn cảm xúc trong mắt Trần Tư Tuyền lại phức tạp hơn nhiều.

Trả lời xong câu hỏi của Miểu Miểu, Cơ Động liền ngồi xuống tại chỗ, hai tay đặt trên đầu gối mà lẳng lặng tu luyện. Tựa hồ như nội tâm của hắn đã bình tĩnh trở lại, chỉ khó coi là nụ cười trên môi hắn vẫn hết sức quái dị.

Một lúc lâu sau, Phất Thụy cũng đã trở lại, sắc mặt của hắn vẫn giống như lúc rời đi, cực kì khó coi, âm âm trầm trầm. Theo trở về là Tống Thụy Long, gã không khỏi buông tiếng thở dài, nhè nhẹ vỗ lên bả vai to lớn của Lôi Đế.

Miểu Miểu với Trần Tư Tuyền lại một lần nữa liếc mắt trao đổi, lần này các nàng đã đọc được trong mắt của nhau một câu: "Chúng ta còn phải nỗ lực hơn nữa!"

Sắc mặt nhị nữ từ nãy đến giờ đã biến đổi mấy lần, đột nhiên cả hai xuất hiện một sự ăn ý tình cờ làm các nàng thân thiết hơn một chút.

- Đại ca, cho đệ thử lại một chiêu Lôi Thần Kháng Cự đi!

Cơ Động đột nhiên từ mặt đất nhảy dựng lên, thần thái sáng láng trong ánh mắt đã khôi phục lại như lúc ban đầu, tựa hồ chuyện vừa phát sinh căn bản không hề xảy ra.

Lôi Thần Kháng Cự chính là chiêu thức hết hút rồi lại đẩy Cơ Động văng ra xa của Phất Thụy lúc trước. Nó có thể làm cho Lôi Ngục Thần Phủ tự do biến thành Lôi Thần Khải.

Phất Thụy ngạc nhiên không thôi, hắn lựa chọn một mình đi tế điện Dạ Tâm chính là vì không muốn thấy bộ dạng thống khổ cùng cực của Cơ Động. Mục đích chủ yếu của bọn họ khi tới đây chính là vì Liệt Diễm và Dạ Tâm, đồng thời cũng là tế bái các đồng bạn đã hi sinh. Giờ đây, nhìn bộ dạng của Cơ Động, tựa như hắn đã khôi phục lại rất nhiều, nét lo lắng trên mặt Phất Thụy lập tức tiêu tán đi vài phần. Hắn dĩ nhiên hi vọng tiểu sư đệ của mình sớm có thể đứng dậy từ trong thống khổ.

Vừa nói xong, tay phải Cơ Động đã giơ lên, nhẹ nhàng đánh một chưởng về Phất Thụy. Một chưởng đó tưởng chừng như mềm yếu vô lực nhưng lại khiến cho sắc mặt của Lôi Đế lập tức cuồng biến. Đã tu luyện qua môn tuyệt học này, hắn dĩ nhiên nhìn ra được một chưởng của Cơ Động bao hàm lực lượng của Diệt Thần Kích bên trong.

Cấp độ Diệt Thần Kích càng cao, một khi xuất thủ ra càng không có dấu hiệu nguy hiểm nào. Một chiêu tưởng chừng như tùy tiện đánh ra này lại ẩn chứa trong đó một lực lượng cực kỳ khủng bố. Điều làm Phất Thụy bất ngờ chính là thủ chưởng của Cơ Động mặc dù vỗ tới nhưng thân thể lại không mảy may di động, khoảng cách giữa hắn và Phất Thụy vẫn có hơn mười thước xa.

Khi Phất Thụy còn đang kinh ngạc trong lòng, đột nhiên hắn cảm nhận được một luồng hấp lực cường đại từ bàn tay Cơ Động bộc phát. Lấy tu vi Thất quan của hắn thế nhưng lại không tránh khỏi việc thân thể bị hút về phía Cơ Động.

Đây là...? Phất Thụy không kịp suy nghĩ thêm nữa, Lôi Ngục Thần Phủ tự động dung hợp với thần thể đã tự mình phản ứng, Lôi Thần Khải trong nháy mắt bao trùm lấy Phất Thụy, một chiêu Lôi Thần Kháng Cự cũng theo đó mà bộc phát ra.

Trong không trung sinh ra một tiếng nổ lớn, một tầng điện quang cùng với một tầng kim quang nhàn nhạt có thể nhìn rõ bằng mắt thường kịch liệt va chạm với nhau, thân thể đamg bị kéo tới trước của Phất Thụy cũng đã dừng lại, toàn thân Cơ Động cũng trở nên sáng rực hơn trước.

Hai sư huynh đệ bốn mắt gặp nhau, lúc này trong mắt Phất Thụy toát ra vẻ khiếp sợ cực độ.

- Diệt Thần Kích đệ tứ trọng?

Phất Thụy cơ hồ là theo bản năng thốt ra.

Cơ Động gật đầu, quả thật là như thế. Vào lúc hắn còn đắm chìm trong sự nhớ mong cực độ bên trong Hồng Liên Thiên Hỏa, cảm thụ khí tức của thiên hỏa, hắn rốt cuộc cũng khám phá ra áo nghĩa của Diệt Thần Kích, trực tiếp đột phá từ tam trọng lên tứ trọng.

- Quả nhiên không ngoài dự đoán của chúng ta, Diệt Thần Kích một khi đột phá lên đệ tứ trọng liền sinh ra một năng lực đặc thù, dù chỉ là năng lực phụ trợ nhưng rất hữu dụng đối với Diệt Thần Kích. Tên của nó là Diệt Thần Dẫn.

- Diệt Thần Dẫn?

Phất Thụy đọc lại cái tên mà Cơ Động vừa nói.

- Nó cùng với Lôi Thần Kháng Cự của ta mặc dù khác nhau về hình thức nhưng hiệu quả lại giống nhau đến kì diệu.

Cơ Động lắc đầu, đáp:

- Chúng cũng không hoàn toàn giống nhau, đơn thuần so về lực hút thì nó mạnh hơn so với Lôi Thần nhưng lại không có hiệu quả kháng cự. Nó chỉ đơn thuần là lực hút mà thôi, sự tồn tại của nó là để phụ trợ và phối hợp với Diệt Thần Kích.

Mắt Phất Thụy tinh quang đại phóng, đáp:

- Như thế cũng đã đủ, có Diệt Thần Dẫn này, nếu phát động ở khoảng cách gần thì đối phương chỉ có thể ngạnh kháng mà thôi. Có thêm kỹ năng đó, lực hút của Lôi Thần Kháng Cự đã không thể nào làm gì được đệ nữa rồi. Hảo tiểu tử, đột phá cũng nhanh thật. Diệt Thần Kích quả nhiên là thần hiệu vô song a..!

Cơ Động cười nhẹ đáp:

- Sư huynh, Diệt Thần Dẫn này cũng chính là một con dao hai lưỡi, mạnh mẽ kéo địch nhân về phía mình tuy có thể phá hủy tiết tấu của kẻ địch, nhưng do hai bên tiếp xúc nhau quá gần nên cũng chính là cục diện sinh tử người chết ta sống. Đệ còn phải thí nghiệm nó nhiều hơn mới có thể đem hiệu quả phát huy ra hoàn toàn.

Phất Thụy tức giận nói:

- Đệ không cần nói bóng nói gió như thế, không phải đệ muốn ta bồi luyện với đệ sao? Không thành vấn đề, huynh đệ chúng ta còn cần mấy lời khách sáo rỗng tuếch đó à? Cùng lắm bị ngươi đánh thành tàn phế rồi sau này ngươi nuôi ta cả đời là được.

Cơ Động ngẩng mặt nhìn trời đáp:

- Chu Tiểu Tiểu tới rồi, chúng ta cũng nên đi thôi, thật ra ý của đệ không phải là mượn sư huynh bồi luyện cùng đệ, chẳng lẽ huynh không thấy lão Mập Mạp sở hữu Hỗn Độn Kim là người thích hợp nhất để huynh đệ chúng ta cùng bồi luyện sao?

Ánh mắt Phất Thụy rực sáng:

- Chủ ý này quả thật không tệ! Đi từ ven Đông Hải này tới biên giới Tây Kim đế quốc quả thật mất không ít thời gian. Đây đúng là thời cơ tốt để ta hướng Chu hội trưởng hảo hảo lãnh giáo!

Phát hiện ra nhóm người Cơ Động và Phất Thụy, Chu Tiểu Tiểu đang dần giảm tốc độ chuẩn bị hạ xuống. Đột nhiên hắn chợt rùng mình ớn lạnh, thầm nghĩ trong lòng: "Tên vương bát đản nào dám đánh chủ ý lên mập mạp ta vậy?"

Miểu Miểu và Trần Tư Tuyền đứng ở bên cạnh nhìn hai huynh đệ làm trò trước mặt các nàng, mặc dù nhìn thấy biểu tình của hai người vô cùng khoái trá nhưng thực tế cả hai lại đang cố áp chế nội tâm đau đớn của mình. Bọn họ ai cũng cố gắng nghĩ cho nhau, giúp đối phương có thể sớm đi ra khỏi bi thương. Vì vậy mới sinh ra tình huống Phất Thụy vừa trở lại thì Cơ Động liền đòi tỷ thí, mà Phất Thụy cũng cam nguyện bồi luyện cùng với tiểu sư đệ.

Cáo biệt Tống Thụy Long, bốn người Cơ Động cùng Chu Tiểu Tiểu nhanh chóng li khai Thánh Tà đảo, bất luận là Phất Thụy hay là Cơ Động cũng không muốn ở lại vùng đất bi thương này thêm một phút giây nào nữa, bọn họ sợ mình ở đây càng lâu thì càng nhịn không được mà lập tức tự sát để đến với người yêu. May mắn là thân thể Cơ Động kháng cự được hỏa diễm của Hồng Liên Thiên Hỏa, bằng không sợ rằng hắn đã trực tiếp chết ngay khi đặt chân lên Thánh Tà đảo này rồi.

- Cơ Động tiểu tử. Chúng ta đi Thiên Cơ thành đầu tiên à?

Chu Tiểu Tiểu hỏi.

Cơ Động gật đầu đáp:

- Ta đã có ước định với các đồng bạn, sau khi giải quyết xong chuyện nơi này liền cùng với bọn họ hội họp. Hơn nữa ta cũng muốn trở lại Trung Nguyên thành thêm một chuyến. Ta đã đáp ứng đám học trò của mình, đưa bọn họ về Sí Hỏa học viện. Bây giờ muốn đi cùng ngài tới Tây Kim đế quốc, chung quy cũng phải nói với bọn chúng một tiếng mới được!

Chu Tiểu Tiểu sảng khoái đáp:

- Chuyện này ta giúp ngươi an bài là được. Đảm bảo bọn học viên của ngươi về tới Sí Hỏa học viện với tâm trạng thoải mái nhất!

Cơ Động đã đáp ứng cùng hắn trở về Tây Kim đế quốc, hắn cũng không muốn mấy chuyện vỏ hành vỏ tỏi làm trở ngại chuyện của mình.

Cơ Động nói:

- Mập Mạp, có phải ngài rất hi vọng ta có thể thông qua khảo hạch lần này?

Đôi mắt ti hí của Chu Tiểu Tiểu chớp chớp, nghi ngờ nói:

- Tiểu tử, ngươi tự dưng hỏi như vậy làm ta ngửi thấy mùi vị của âm mưu a!

Cơ Động cười nhạt:

- Âm mưu thì không có, chỉ là dạo này ta thấy tu vi mình tăng lên nhưng kinh nghiệm thực chiến vẫn chưa đủ, không thể điều hòa một cách hoàn mỹ ma lực bản thân với mấy kỹ năng, cần phải có một chút áp lực mới xong. Nếu như thuận tiện, trên đường vào lúc nghỉ ngơi, ngài chịu khó bồi tiếp ta và sư huynh luận bàn một chút nhé?

- Không bao vờ..!

Mập Mạp lúc lắc cái cổ đầy mỡ của mình quầy quậy.

- Ta không bao giờ làm nhá, mấy tên tiểu tử các ngươi, một tên so với một tên càng biến thái hơn, ai nấy đều có Cực Hạn Ma Lực, các ngươi cùng nhau xông lên thì tấm thân bé nhỏ của ta chịu sao nổi! Sợ rằng chưa tới Tây Kim đế quốc, ta bị mấy thằng nhóc các ngươi xẻo mất mấy tầng thịt mỡ rồi! Mập ta dễ bị lừa thế sao?

Cơ Động nói:

- Chỉ có ta và sư huynh thôi, mấy người khác không tham gia. Ta biết ngài sợ Ngũ Hành Tương Sinh Tuần Hoàn trận pháp, ngài yên tâm đi, bây giờ chúng ta vẫn chưa bắt tay tu luyện. Ngài đường đường là một cường giả Chí Tôn lĩnh ngộ được ảo diệu của Hỗn Độn, chẳng lẽ lại sợ hai thằng bé chưa tới Bát quan như chúng ta sao? Hơn nữa, năng lực thực chiến của ta không tăng lên thì sao có thể thông qua sự khảo hạch biến thái của thương hội đây?

Mập Mạp do dự một hồi, nhìn chăm chú vào Phất Thụy và Cơ Động như tìm kiếm điều gì, xong mới miễn cưỡng gật đầu nói:

- Nếu chỉ có hai ngươi thì ta có thể suy nghĩ lại. Nhưng mà các ngươi không được dùng lực lượng của tọa kỵ đâu đấy nhá!

Mập mạp cũng là một tên khôn khéo vô cùng, Tử Lôi Diệu Thiên Long của Phất Thụy mặc dù là ma thú cấp chín nhưng vẫn nằm trong phạm vi hắn chịu được, thế nhưng Đại Diễn Thánh Hỏa Long của Cơ Động làm cho hắn cảm giác được sự uy hiếp vô cùng, mập mạp nhà ta sợ lần này đi buôn lỗ vốn.

Cơ Động gật đầu:

- Cũng được, điều chúng ta muốn là rèn luyện thực chiến của bản thân mà!

Chu Tiểu Tiểu nói:

- Nếu ngươi đã nói thế, Mập mạp ta liền hoạt động thân thể một chút với các ngươi, thế nhưng ta nói trước, Mập ta khi đánh người sẽ không khách khí đâu đấy nhé!

Vừa nói xong, hắn đột nhiên phát hiện Cơ Động và Phất Thụy đang liếc mắt nhìn nhau, hai người đồng thời toát ra một nụ cười quái dị, khiến cho Chu Tiểu Tiểu không khỏi nổi da gà.

Chu Tiểu Tiểu sở dĩ có thể tìm được bọn người Cơ Động là do khi hắn đi Thiên Cơ thành bái phỏng, nhận được tin bọn họ đã rời khỏi Trung Nguyên thành, hắn lập tức phát động chúng thủ hạ toàn lực tìm kiếm tung tích, rốt cuộc tìm được Vân Thiên Ky ở Thiên Cơ thành. Vân Thiên Ky cũng không giấu giếm, lập tức chỉ dẫn hắn đến nơi hạ lạc của nhóm người Cơ Động. Lấy năng lực tiên tri của Vân Thiên Ky, Chu Tiểu Tiểu không hề có lí do gì để nghi ngờ, lập tức chạy một mạch tới nơi.

Về tới Thiên Cơ thành, mọi người một lần nữa hội họp với nhau, trải qua mấy ngày nghỉ ngơi hồi phục, các Thánh đồ cũng đã từ từ khôi phục lại tâm thái, không còn đắm chìm trong sự huyền bí của Ngũ Hành trận pháp nữa. Không hề nghi ngờ gì nữa, tinh lực ở Địa Cung Bảo Tàng làm cho tu vi của bọn họ tiến thêm một bước dài, tu vi yếu nhất là Đỗ Minh và Đỗ Hinh Nhi cũng cách Lục quan càng ngày càng gần.

Trở về Trung Nguyên thành, Cơ Động tính toán xử lý nhanh cho xong mấy chuyện vặt rồi rời đi, nhưng không như hắn mong đợi, lần này quay về Trung Nguyên thành liền mất hơn một tháng. Phần lớn là những chuyện tình cần phải xử lý ngay.

Được sự thông báo từ Trung Nguyên thành, tứ đại đế quốc còn lại phản ứng cực nhanh, thời điểm bọn Cơ Động trở về Trung Nguyên thành thì sứ giả của mấy đế quốc như Nam Hỏa, Tây Kim, Bắc Thủy, Đông Mộc cũng đã tới đây được hơn mười ngày.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3