Ảnh Đế Thần Bí Trộm Cưới: Vợ Yêu, Tới PK - Chương 12
Chương 12: Hình như phu nhân có chút không tốt "
Xác định đối thoại vừa rồi, thu lại toàn bộ không sót một chữ, Kiều Luyến mới ném điện thoại di động vào trong túi, tay sờ bên trong, lấy ra một chiếc gương.
Cô nghiêng đầu, đã nhìn thấy năm dấu ngón tay trên gương mặt, vô cùng nổi bật, lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được mà sưng lên thật cao, đưa tay đụng, nhất thời không thể nhịn được kêu ui một tiếng.
Thật đau.
Ánh mắt Kiều Luyến, trong lúc nhất thời trở nên ảm đạm không rõ.
Cô từ nhỏ đến lớn, cái gì đều ăn, nhưng không thiệt thòi.
Thẩm Lương Xuyên khi dễ cô, cô không thể phản kháng, cô nhẫn.
Nhưng Dương Linh Tư là cái thá gì.
Quân tử báo thù, mười năm không muộn. Cô không phải quân tử, cho nên báo thù, vào ngày mai.
Dương Linh Tư, cô cứ chờ.
Trên mặt bị thương, Kiều Luyến không có đi qua tòa soạn báo, trực tiếp đón xe trở lại biệt thự Thẩm gia.
Cô cúi đầu, lấy tay che mặt, đi vào cửa sau, tùy tiện lên tiếng chào với quản gia, lên lầu tiến vào phòng ngủ chính.
Cô dùng khăn mặt bao trùm đá lạnh, thoa lên trên mặt mình, mệt mỏi ngồi phịch trên ghế sofa.
Nhìn chằm chằm trần nhà chưa quen thuộc, trong đầu của cô hiện lên lờingười đại diện nói: "Lúc trước Thẩm tiên sinh đột nhiên kêu tôi chuẩn bị thoả thuận tìm cô, tôi còn tưởng rằng, hai người biết nhau?"
Cô vắt hết óc nghĩ, xác định chính mình chưa từng gặp mặt với anh.
Thế nhưng, từ lần đâu gặp mặt, anh đã không thích cô, vậy tại sao lựa chọn cô để sinh con.
Chẳng lẽ là bời vì cô trời sinh đã xinh đẹp, gien quá tốt.
Kiều Luyến tự sướng, người lạc quan không có nghĩ ra, dứt khoát không thèm nghĩ nữa.
Dù sao, chờ cô sinh con xong, sẽ ly hôn với Thẩm Lương Xuyên, đến lúc đó không bị ràng buộc, ngược lại càng tốt hơn.
"Cốc cốc" tiếng đập cửa vang lên.
Kiều Luyến giật nảy mình, vội vàng ngồi dậy: "Ai vậy."
"Phu nhân, là tôi." Quản gia mở miệng nói, " Tiên sinh phân phó tôi đưa sữa bò cho cô."
Đưa sữa bò.
Kiều Luyến không muốn bị người phát hiện trên mặt bị thương, thế là ho khan một tiếng: "À, không cần, hôm nay tôi không đói."
Nhưng hết lần này tới lần khác, lời vừa nói xong, bụng liền kêu hai tiếng "Ục ục"
Kiều Luyến:.
Buổi sáng uống một ly sữa bò, giữa trưa canh trừng ở đoàn làm phim, cơm trưa cũng không kịp ăn, cô không đói bụng mới là lạ.
Kiều Luyến nuốt ngụm nước miếng, suy nghĩ, quay gương mặt bị thương vào trong, lúc này mới lên tiếng: "Vào đi."
Quản gia đẩy cửa vào, nhìn không chớp mắt, đi đến trước mặt Kiều Luyến, đưa sữa bò cho cô.
Kiều Luyến nhận lấy, uống một ngụm, lông mày nhất thời nhíu lại, buổi sáng đi rất gấp, không có chú ý, nhưng bây giờ mới phát hiện, vị sữa bò này hình như có vị lạ.
Chẳng qua nghĩ đến lThẩm Lương Xuyên bảo quản gia đưa vào, được rồi, uống đi.
Dưới dưới sự giám thị của quản gia, cô nắm lỗ mũi, uống một hơi sữa bò, trái lương tâm nói: "Cảm ơn."
Quản gia tiếp nhận cái cốc, quay người rời đi, lúc đóng cửa, bà nhìn thoáng vào trong, phát hiện phu nhân nằm trên ghế sofa lần nữa.
Trong ánh mắt của bà, hiện lên một chút trầm tư.
Trên mặt phu nhân, có một dấu bàn tay.
Bà xuống lầu, suy nghĩ, vẫn cầm lấy máy riêng, gọi một cú điện thoại, điện thoại kết nối, bên kia truyền đến tiếng Thẩm Lương Xuyên: "Uống rồi."
"Uống rồi." Quản gia trả lời, sau đó ngay lúc Thẩm Lương Xuyên muốn cúp điện thoại, bỗng nhiên mở miệng: "Tiên sinh, đêm nay ngài về nhà sao, hình như phu nhân có chút không tốt."
Thẩm Lương Xuyên cúp điện thoại, ánh mắt trầm xuống.
Có chút không tốt.
Anh đứng lên, đi ra ngoài, người đại diện hỏi thăm: "Đi đâu vậy."
"Về nhà."
Đi xem một chút cô không tốt thế nào.