Anh Sẽ Mãi Yêu Em Như Vậy! - Chương 57
Anh Sẽ Mãi Yêu Em Như Vậy!
Chương 57: Khâu cuối cùng sao Diêm Vương* bị vứt bỏ
https://gacsach.com
* hành tinh thứ 9 theo thứ tự và xa mặt trời nhất
Editor: Đào Sindy
Thẩm Minh vứt đầu thuốc lá xuống đất, giọng nói thanh lãnh run rẩy: "Chị nói lại lần nữa, Kaka xảy ra chuyện gì."
Thẩm Mộc Tinh cúi đầu.
"Khi nào về Thâm Quyến, chị dẫn em đi gặp luật sư của cô ấy."
"Em muốn gặp cô ấy! Em đâu cần gặp tên luật sư chó má đó!"
"Em trai à, Kaka hoàn toàn chính xác đã qua đời, chị nhìn thấy giấy xác nhận tử vong của cô ấy, còn có di chúc để lại khiến em tin."
"Không thể nào... Cô ấy là một cô gái có tài năng... Một cô gái năng động như thế đã chết rồi ư?"
"Có gì mà không thể? Chị cũng không nghĩ đến người đàn ông chị yêu, vậy mà lại bị người khác chém bị thương nặng. Mà người đó lại là em, người em trai chị yêu thương nhất."
Thẩm Mộc Tinh ngẩng đầu, nhìn thấy trong mắt Thẩm Minh đầy bi thương.
Hai ngày ở nhà sau đó, hai chị em không nói với nhau một câu.
Mẹ là người trước nhất nhìn ra không thích hợp, lợi dụng lí do đi trường học đưa cơm cho ba, dẫn Thẩm Mộc Tinh ra cửa.
Trường của ba đã chuyển sang nơi mới, cần ngồi hai chuyến xe buýt mới đến, Thẩm Mộc Tinh cầm hộp cơm, trên mặt từ đầu đến cuối không cười.
Mẹ ngồi bên cạnh cô, đẩy cùi chỏ cô: "Xảy ra chuyện gì? Cãi nhau với em trai à?"
Thẩm Mộc Tinh xụ mặt nhìn dưới đất: "Con mệt mỏi với nó."
Mẹ cười thở dài, đột nhiên hỏi: "Hai ngày trước luật sư kia gọi điện thoại cho mẹ."
Thẩm Mộc Tinh ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn mẹ: "Anh ta đã cho mẹ biết hết rồi ư?"
"Bé ngốc, trong di chúc của Kaka có tên mẹ, sao không cho mẹ biết được chứ?"
"Vậy mẹ... nói thế nào?"
Thẩm Mộc Tinh nhớ, mẹ thường phàn nàn cuộc sống quá bình thản, phàn nàn ba không thể kiếm nhiều tiền, bây giờ thì có một triệu bày trước mặt bà, chỉ cần bà đi giám định DNA với con trai, vàng ròng bạc trắng liền có thể tới tay.
Mẹ vỗ nhẹ tay cô nghĩ thầm, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Mẹ nói con biết, mỗi người đều mắc sai lầm, mẹ biết, ba ba con cũng biết, con đừng trách em con."
"Trong lòng con không chịu được điểm này, mẹ, mẹ biết những năm này anh ấy ở bên ngoài ngậm bao nhiêu đắng không?"
Mẹ gật đầu, hít một hơi thật dài: "Mẹ biết, đến một ngày nào đó sẽ không gạt được con."
Cùng mẹ đến giáo khu cấp ba mới, lúc này là thời gian trước khi nghỉ trưa, trên bãi tập im lặng, mặt trời cực nóng hong khô đường nhựa.
Mẹ nhìn sang sân trường mới tinh, nói: "Trường học mới rất tốt, giáo khu cũ trước kia, mẹ còn chẳng muốn đi."
Thẩm Mộc Tinh nói: "Đúng là rất ít khi thấy mẹ đến những chỗ này, vẫn nên để con đưa cơm hộp cho ba."
"Ai, người một khi đã có tuổi, rất nhiều thứ nhớ không được, dứt khoát không nghĩ vẫn hơn."
"Con nhớ trước kia mẹ luôn phàn nàn trường học của ba ba không tốt."
"Đúng thế, lúc mẹ còn trẻ, luôn chê ba ba trung thực, làm việc hèn nhát, khi đó mẹ ỷ mình tuổi trẻ xinh đẹp, luôn cảm thấy mình bị uất ức."
"Phụ nữ mà, không thể gièm pha người đàn ông của mình mãi, như thế sẽ đẩy người đàn ông của mình ra rất xa, đừng nhìn bộ dáng ba ba con luôn nhát gan, thật ra có rất nhiều cô gái thích ông ấy."
Ánh mắt mẹ thả ra rất xa, trong tay vuốt hộp cơm, nhàn nhạt kể:
"Ba ba con từng nói với mẹ, ông ấy có một học trò nữ, đần muốn chết, một lượt chọn sai rất nhiều lần, chọn mãi mà không đúng."
Thẩm Mộc Tinh nhíu mày: "Nữ sinh? Chọn gì?"
Trong mắt mẹ lóe lên chút đau đớn, trả lời: "Tất cả những thiên thể dưới đây, cái nào thuộc về tám hành tinh lớn?"
"Ba ba con nói, ông ở trên lớp đã cường điệu qua rất nhiều lần, nữ sinh kia hết lần này tới lần khác nhét sao Diêm Vương vào. Ông nói sau đó ông hết cách, chỉ có gọi cô bé đó đơn độc đến văn phòng, tìm cô bé nói chuyện."
"Ông nói nữ sinh đó ngốc đến đáng yêu, cô ấy nói cô ấy đau lòng vì sao Diêm Vương bị ném bỏ."
"Năm đó, mẹ đang có thai con, nhanh đến sinh nở rồi..."
Bãi tập yên tĩnh bỗng nhiên vang lên một hồi chuông tan học, chấn động đầu não đã chết lặng của Thẩm Mộc Tinh.
Không lâu sau, có mấy cô bé mặc đồng phục đi ra từ lầu dạy học, các cô bé cười nói, kiêu ngạo phóng túng.
Ngay sau đó dòng người liền nhiều hơn, mẹ giữ chặt tay Thẩm Mộc Tinh, vụng về chen vào đám người.
Thẩm Mộc Tinh kêu một tiếng "Mẹ", mẹ liền nói:
" Di sản của Kaka mẹ không cần, làm giám định mẹ con gì chứ, Thẩm Minh là con trai ruột của mẹ."
***
Vì công việc của Thẩm Minh ngày nghỉ có hạn, tham gia xong hôn lễ của chị gái liền bay trở về Thâm Quyến.
Thẩm Mộc Tinh và Nghiêm Hi Quang ở nhà cùng trưởng bối mấy ngày, cũng về tới Thâm Quyến.
Nghiêm Hi Quang phát hiện, kết hôn thật sự không giống nhau, quả thực vợ càng nhu hòa hiền lành hơn kia, vậy mà mỗi ngày đều tự mình xuống bếp.
Hai tay Thẩm Mộc Tinh nắm dao phay, vụng về cắt nát cà chua, nước màu đỏ liền tràn ra ngoài.
"Ai nha ai nha Nghiêm Hi Quang! Tại sao em luôn làm nó vung vẩy khắp nơi! Còn anh lại không chứ?"
Nghiêm Hi Quang nhìn qua phòng bếp đầy rẫy bừa bộn, khóe miệng có chút run rẩy: "Không thì, để anh?"
"Không! Vạn sự khởi đầu nan mà! Anh đừng ghét bỏ em!"
Nghiêm Hi Quang đi tới, giúp cô chỉnh đốn tàn cuộc, nói: "Mấy ngày nay khẩu vị của em cũng không tốt, lại hiền lành hơn, ngay cả anh cũng muốn có bệnh kén ăn rồi."
"Đáng ghét!" Thẩm Mộc Tinh vặn cánh tay của anh: "Không phải em nghĩ đến mình tan tầm sớm, sau này học nấu ăn cho tốt, anh tan tầm liền có thế ăn được một bữa cơm nóng!"
Nghiêm Hi Quang quay đầu, không nhúc nhích nhìn chằm chằm cô, ánh mắt chập chờn.
"Cảm động không?" Cô đắc ý hỏi.
"Cũng tạm."
Nghiêm Hi Quang thu hồi ánh mắt, cười.
"Anh là tên xấu xa không biết thoả mãn, thế mà cũng không chịu, vậy anh muốn em vì anh làm gì mới vô cùng vô cùng cảm động chứ?"
"Ừm..." Nghiêm Hi Quang đảo mắt làm bộ suy nghĩ, nghĩ nửa ngày chỉ nói ra một câu: "Cho em đoán."
"Đi ra!" Thẩm Mộc Tinh dùng mông ủi anh sang bên, cầm lấy dao tiếp tục cắt đồ ăn: "Ai biết anh muốn gì nhất chứ? Bộ dáng cả ngày không dục không cầu, tim của Nghiêm Dưa Hấu anh còn nhiều hơn cả hạt dưa hấu, em không đoán nổi đâu."
"Em nói anh đa tình à?" Anh dùng đầu ngón tay lạnh buốt chọt cổ cô.
"Đa tình hay không thì ai biết được?"
Nghiêm Hi Quang nắm tay cô đang cầm dao, một mặt nghiêm túc thấy chết không sờn:
"Vậy rõ ràng em đã cắt ra, nhìn chồng mình có phải một quả dưa hấu biến đổi gen chỉ có một trái tim?"
"Ha ha ha ha ha ha! Dưa hấu biến đổi gen!" Cô cười đến trước ngửa sau cong.
Mặt Nghiêm Hi Quang nghiêm túc: "Sao em... xem lời anh nói thành trò cười?"
"Chẳng lẽ không buồn cười sao? Dưa hấu biến đổi gen? Rất nhiều thứ biến đổi gen như... Cây đu đủ? Quả táo? Quả cam? Chuối tiêu? Ha ha ha ha!"
Nghiêm Hi Quang cắn quai hàm, vốn không rõ người phụ nữ này buồn cười chỗ nào.
Anh đi qua, ôm eo cô từ phía sau, kề sát tai cô nhẹ nói: "Thì ra em là chuối tiêu à? Vậy anh bóc ra nếm thử xem ngọt hay không nhé?"
Thẩm Mộc Tinh nhẹ giọng thét lên, hô to không chịu được!
"Nghiêm Hi Quang, anh quá thất bại quá thất bại!"
"Anh lại làm sao..."
Thẩm Mộc Tinh phát hiện, hai người lớn ở cùng nhau, đối thoại sẽ càng ngày càng không có dinh dưỡng.
***
"Họ tên?"
"Thẩm Mộc Tinh."
"Kết hôn chưa?"
"Đã kết hôn."
"Đi ra ngoài rẽ phải, đóng tiền lấy máu."
Cô nộp tờ đơn, xếp hàng bên cửa sổ.
Nghiêm Hi Quang gọi điện thoại tới hỏi: "Tối nay ăn gì?"
Thẩm Mộc Tinh buồn cười: "Ăn ăn ăn, anh chỉ biết ăn thôi."
"Vì ăn em mới khoẻ."
"Nghiêm Hi Quang gần đây anh càng ngày càng... Hừm?"
Nghiêm Hi Quang khẽ cười một tiếng: "Em ở công ty à?"
Thẩm Mộc Tinh nhìn đội ngũ trước mặt, nói dối: "Đúng, đang làm đây."
"Không thì, tối nay gọi Thẩm Minh đến nhà cùng dùng cơm?" Nghiêm Hi Quang đột nhiên nói.
"Không tìm nó, để nó ăn mù tạt đi!"
Thẩm Mộc Tinh cúp điện thoại, vừa đúng lúc tới cô.
Nghe nói lấy máu là phương thức tương đối chính xác để thử nghiệm mang thai.
"Thứ sáu tới lấy kết quả." Hộ sĩ nói với cô qua cửa sổ.
Thứ sáu rất nhanh đã đến.
Đi trong đại sảnh bệnh viện, sắp cầm được kết quả trong lòng Thẩm Mộc Tinh càng không ngừng tự nhủ:
Chắc chắn không phải mang thai, chắc chắn không phải mang thai...
Lúc trước, bác sĩ nói với cô, tỷ lệ cô mang thai chỉ bằng một nửa phụ nữ bình thường.
Hy vọng càng lớn thất vọng càng sâu, em bé đâu có dễ đến như vậy?
Chắc chắn không phải mang thai.
Lúc đến cửa sổ lấy tờ danh sách, vừa lúc Thẩm Minh gọi điện thoại tới.
"Xảy ra chuyện gì?" Từ khi từ nhà trở về, cậu liền không để ý đến cô.
"Em bị thương, chị có tới thăm em không?" Bên đầu kia điện thoại, giọng nói Thẩm Minh rất lạnh lùng.
Thẩm Mộc Tinh lập tức như bị nước lạnh giội đầu, lạnh từ đầu đến chân.
"Thẩm Minh! Em xảy ra chuyện gì!"
"Em ở bệnh viện nhân dân thứ hai, phòng bệnh 321."
Ví trí của cô, chính là bệnh viện nhân dân thứ hai.
"Em thật là tiểu quỷ đòi nợ!"
Thẩm Mộc Tinh bị dọa sợ, nhanh chóng nhét kết quả thử máu vào túi xách, nhất thời sốt ruột, lại quên nhìn.
Thẩm Mộc Tinh chạy tới phòng bệnh lầu ba, Thẩm Minh đang ngồi trên giường gặm táo chơi điện thoại, trên đầu dán một miếng băng lớn.
Cậu thấy Thẩm Mộc Tinh tới, lập tức kín đáo đưa quả táo cho đồng nghiệp bên cạnh, nghiêm túc nhìn Thẩm Mộc Tinh.
Thẩm Mộc Tinh xông tới, cau mày: "Làm sao thế?"
"Chị hỏi cô ấy." Thẩm Minh hất cằm, chỉ hướng cô gái bên giường.
Cô gái kia nhìn không chênh lệch nhiều với Thẩm Mộc Tinh, một thân trang phục nghề nghiệp, dáng dấp nhìn rất tốt, cầm trong tay túi hồ sơ, giờ phút này áy náy trong mắt gật gật đầu với Thẩm Mộc Tinh: "Chào cô, tôi là chuyên viên bộ phận nhân sự chuyển phát nhanh công ty xx, tôi tên Mễ Lộc."
"Chào cô, em trai tôi xảy ra chuyện gì?"
"Em trai cô trong lúc chuyển phát nhanh bị chuyển phát nhanh viên khác chọi rương trúng đầu, bởi vì vật khá lớn, trán xuất hiện trầy da đổ máu, nhưng bác sĩ nói không đáng lo ngại."
Thẩm Mộc Tinh lập tức nhẹ nhàng thở ra.
Thằng nhãi ranh.
Thẩm Minh nghe vậy, lưu manh vô lại liếc mắt nhìn Mễ Lộc một cái:
"Tôi nói này bà chị, gì mà không đáng lo ngại? Tôi đã nói với chị, hôm nay tôi nhất định phải nằm viện, khi nào bệnh viện có kết quả chấn động não, khi đó tôi mới xuất viện!"
Mễ Lộc bị gọi là bà chị, hiển nhiên rất khó chịu, nhưng nhìn khuôn mặt trẻ con của Thẩm Minh, cũng nhịn, bất đắc dĩ nói: "Cậu yên tâm, công ty nhất định sẽ phụ trách tới cùng với cậu."
Thẩm Minh như một đại gia khẽ nghiêng người tựa trên giường, nhìn về phía Thẩm Mộc Tinh: "Chị, đầu em đau, muốn ăn táo."
Mễ Lộc nói: "Không phải mới vừa gọt cho cậu một quả sao?"
"Tôi muốn ăn quả do chị tôi gọt."
"Cậu..."
"Em tôi nói chuyện luôn như vậy. " Thẩm Mộc Tinh cười làm lành nói: "Tôi cũng đi làm, hiểu vất vả của mọi người, thật sự cảm tạ."
Thẩm Mộc Tinh nói xong, hai ba bước đi lên, khẽ cắn môi, hung hăng đập lên trán cậu: "Thằng nhóc kia! Sao không để chị đây bớt lo! Chị gọi anh rể em đến đấy!"