Bà Cốt Giới Giải Trí - Chương 36-1

Bà Cốt Giới Giải Trí
Chương 36-1: Nuôi dưỡng tiểu quỷ

Lưu Doanh đối diện với đôi mắt không có tròng trắng, ở trong mộng cô sợ đến mức dựng cả tóc gáy.

Cô muốn chạy nhưng toàn thân như bị đông cứng lại, còn chân cũng bị thân thể lạnh buốt của đứa bé ôm chặt lại.

“Mẹ, mẹ không cần con nữa sao? Tại sao mẹ lại muốn có đứa trẻ khác?” Đứa trẻ ôm lấy chân cô, buồn bã hỏi.

Lưu Doanh hé miệng định nói chuyện nhưng phát hiện ra mình không thể phát ra được âm thanh nào, càng lúc cô lại càng cảm thấy sợ hãi.

“Ngoại trừ con ra mẹ không thể có thêm đứa con khác nữa. Mẹ chỉ có thể có một mình con thôi...” Bóng dáng đứa trẻ dần dần bị màn sương mù xám xịt mỗi lúc một dày đặc bao phủ, chỉ có giọng nói trẻ con đầy tà khí vang vọng trong không gian này. Lưu Doanh vô cùng sợ hãi, cô mơ hồ ý thức được là mình đang nằm mơ, nhưng làm thế nào cũng không thể tỉnh lại được.

Trong bụng cô đột nhiên xuất hiện một cơn lạnh buốt.

Lưu Doanh hoảng sợ cúi đầu xuống, chỉ thấy một bàn tay nhỏ bé trắng bệch thò ra khỏi làn sương mù xám xịt và đặt lên trên cái bụng hơi nhô ra của cô.

“Con muốn giết chết nó…như vậy con sẽ là đứa con duy nhất của mẹ… Mẹ ơi… Chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi nhé…”

Lưu Doanh kinh hãi nhìn bàn tay nhỏ bé kia thực sự đang mở bụng cô và chui vào trong bụng cô.

Lưu Doanh thật sự quá hoảng sợ, cảm thấy bụng đau nhói, cô hét lên đau đớn rồi đột ngột bừng tỉnh lại từ trong cơn ác mộng. Cô chưa kịp định thần thì lập tức phát hiện cảm giác đau đớn từ trong mộng đã lan tràn đến hiện thực. Bụng dưới của cô đau quằn quại, đồng thời còn cảm giác có thứ gì đó đang chảy ra ngoài. Trong lòng cô có dự cảm không tốt, cô cố gắng nhổm người dậy và nhìn xuống, lập tức cô sợ đến mức toàn thân bủn rủn, cô thật sự đang bị chảy máu...

...

Khi Lưu Doanh nằm trên giường bệnh kể lại tất cả những điều này, trong lòng cô vẫn còn vô cùng sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, toàn thân rét run, bàn tay đặt lên bụng nắm chặt lại.

Trường Tuế nghe xong, trong ánh mắt lạnh lẽo như ngưng kết một tầng băng sương, cô nhìn Lưu Doanh và hỏi: “Lưu Doanh, cô có nuôi dưỡng tiểu quỷ đúng không?”

Lưu Doanh đột nhiên biến sắc, không dám nhìn thẳng vào mắt Trường Tuế. Nhưng chuyện đã đến nước này thì cũng không cần phải giấu diếm thêm nữa, cô cắn răng, miễn cưỡng nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh thâm thúy của Trường Tuế và khẽ gật đầu.

Thời gian cô xuất đạo đến nay cũng đã gần mười năm nhưng mãi vẫn không thể nổi tiếng được. Cho dù có tham gia vào một bộ phim truyền hình rất nổi tiếng, ăn theo đó cũng có thể nổi lên một thời gian ngắn nhưng rồi sau đó cũng chìm xuống, lại trở về giống như cũ.

Cô tự nhận khả năng diễn xuất của mình rất tốt, chỉ là vận khí không đủ tốt mà thôi.

Chẳng biết trời xui đất khiến thế nào mà cô ấy luôn bị lỡ rất nhiều cơ hội, lại còn bị chèn ép, bị cướp vai, bị đổ lỗi và thậm chí những đàn em mới vào nghề đều có thể châm chọc khiêu khích cô.

Đã gần bước sang tuổi ba mươi, đối với các diễn viên nam mà nói, ba mươi tuổi là thời kỳ hoàng kim của họ, nhưng đối với các nữ diễn viên trong giới giải trí trong nước mà nói, nếu ở độ tuổi ba mươi mà vẫn chưa có được chút tiếng tăm nào thì khả năng nổi tiếng trong tương lai là không cao.

Vẻ mặt Trường Tuế có chút ngưng trọng, lúc đó cô cũng cảm nhận được, chiếc bùa hộ mệnh mà cô ấy đeo trên người cũng chỉ là một vật trung gian mà thôi, còn thứ chân chính làm thay đổi vận thế của cô ấy là một thứ khác, nhưng cô thực sự không nghĩ tới việc Lưu Doanh thế mà lại nuôi dưỡng tiểu quỷ.

Nuôi dưỡng tiểu quỷ được liệt vào dạng tà thuật chí âm, từ nước ngoài du nhập vào.

Âm khí của một đứa bé mới sinh ra vô cùng nặng, nếu nó đột ngột chết đi, oán khí và âm khí thậm chí còn có thể sánh ngang với siêu lệ quỷ. Chỉ là nó không có ý thức mạnh mẽ như vậy, rất nhanh sẽ bị quỷ sai đưa vào địa phủ.

Tuy nhiên lại có một số người rất coi trọng điểm này, họ dùng thuật pháp để trói chặt vong hồn những đứa bé đã chết và luyện chế nó thành “tiểu quỷ.”

“Tiểu quỷ” có thể thay đổi vận thế của con người và mang lại nhiều lợi ích cho người nuôi dưỡng nó. Tuy nhiên do “tiểu quỷ” là bị ép buộc luyện chế ra nên thuộc dạng chí âm chí tà, hơn nữa trong lòng nó mang theo oán khí nên người cung cấp nuôi dưỡng nó phải cực kỳ cẩn thận, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi sẽ bị nó cắn trả.

Hơn nữa, hầu hết các “tiểu quỷ” đều không có ý thức, chỉ dựa vào cỗ oán khí trong lòng để hành động; một khi nó đã cắn trả thì cực kỳ nguy hiểm.

Ngay cả thi thuật giả cũng không thể áp chế được nó.

Mà tình huống hiện tại của Lưu Doanh, rõ ràng là cô ấy đang bị tiểu quỷ cắn trả.

Lưu Doanh sờ lên bụng gượng cười: “Trường Tuế, tôi cũng không còn lựa chọn nào khác. Hai năm nữa tôi sẽ bước sang tuổi ba mươi, một diễn viên nữ khi đã bước sang tuổi ba mươi thì thật sự không còn hy vọng gì nữa. Quả thật tôi cũng có dã tâm, nhưng mà dã tâm của tôi không phải là vì kiếm tiền mà thực sự tôi rất thích diễn xuất. Hơn nữa, tôi tự nhận khả năng diễn xuất của mình cũng không tệ, mỗi lần xem phim đều tưởng tượng nếu mình vào vai nhân vật đó thì sẽ diễn như thế nào, tôi thực sự rất muốn có một vai diễn để lại ấn tượng sâu sắc.”

“Nhưng trên thực tế tôi mãi mãi chỉ có thể tham gia trong mấy bộ phim thần tượng mất não, phim thần tượng cổ trang, phim thần tượng thanh xuân học đường, thậm chí là một số phim dở tệ, tôi căn bản không biết làm cách nào để người ta để ý đến tôi, càng không có kịch bản tốt nào đưa cho tôi. Chờ khi bước sang tuổi ba mươi, tình hình của tôi chỉ có thể trở nên tồi tệ hơn mà thôi.”

“Giới giải trí này rất thực tế, hàng năm đều có rất nhiều nữ diễn viên trẻ, xinh đẹp tiến vào trong giới này. Tôi không xinh đẹp cũng không trẻ trung bằng họ, lại không có bối cảnh và tài nguyên, thậm chí hợp đồng giữa tôi với công ty quản lý cũng đã hết hạn vào năm ngoái, đến nay vẫn chưa ký được hợp đồng với công ty mới. Năng lực cạnh tranh duy nhất của tôi chính là khả năng diễn xuất, nhưng nếu như không có tác phẩm nào thì làm sao có thể phát huy được khả năng diễn xuất của mình cơ chứ?”

“Cho nên lúc ấy có một cơ hội đang bày ra trước mặt tôi, bề ngoài nhìn vào thì dường như là tôi có thể lựa chọn được, nhưng trên thực tế tôi lại không có quyền được lựa chọn.” Lưu Doanh cụp mắt xuống, nhẹ nhàng sờ lên bụng của mình, trong ánh mắt toát lên vẻ dịu dàng: “Thực ra tôi cũng đã từng nghĩ đến hậu quả của việc này, cũng biết rằng nếu không cẩn thận thì có thể bị cắn trả. Tôi từng nghĩ đến hậu quả xấu nhất là cái chết, nhưng ít nhất thì tôi cũng đã lưu lại mấy tác phẩm mà rất lâu sau này vẫn được người ta nhắc đến.”

Cô ấy ngước mắt lên nhìn Trường Tuế, cười nói: “Trường Tuế, tôi không sợ chết, thật đấy. Nhưng tôi không ngờ rằng tôi lại có em bé, cô có tưởng tượng được không, lúc tôi biết có thai, đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy thật hạnh phúc, như thể có thêm động lực và dũng khí để tiếp tục sống, như thể trên đời này, tôi sẽ không còn cô đơn nữa, Trường Tuế, vì vậy mà tôi muốn giữ lại đứa bé này.”

Trường Tuế nhìn vẻ mặt dịu dàng nhưng kiên định của Lưu Doanh, sau đó lại nhìn xuống bụng cô ấy đang được hai bàn tay che chở, nó chỉ là một phôi thai, không có cảm giác, càng không có ý thức, vẫn chưa được sinh ra trên thế giới này, nhưng đã có được tình cảm yêu thương sâu đậm.

Trường Tuế không khỏi tự hỏi, liệu mình có từng được yêu thương sâu đậm như thế này trước khi chào đời hay không.

Lưu Doanh nắm chặt tay Trường Tuế, nhìn cô ấy tha thiết và mong chờ: “Trường Tuế, lần trước khi cô nhìn thấy lá bùa hộ mệnh của tôi đã nói là không thích hợp, cô còn nói với tôi rằng nếu tôi gặp phiền phức thì có thể giúp tôi, vậy bây giờ cô có cách nào có thể giúp được tôi hay không?”

Trường Tuế không nói gì, chỉ lấy ra từ trong túi xách ra một tấm danh thiếp đưa cho Lưu Doanh.

Lưu Doanh sững sờ một lúc, sau đó cầm lấy tấm danh thiếp, khi nhìn thấy hai chữ “cô đồng” trên đó, cô sững người hai giây rồi ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn Trường Tuế.

Trường Tuế nghiêng đầu mỉm cười: “Thực ra tôi là một cô đồng, có thể xử lý được chuyện đó của cô, vì thế cô đừng sợ, tôi sẽ giúp cô.”

Lưu Doanh vô cùng ngạc nhiên và không biết phải phản ứng như thế nào cho hợp.

“Cô đồng, có phải là người mà ở nông thôn thường giúp người khác gọi hồn không?” Lưu Doanh hơi nghi ngờ và tò mò hỏi lại: “Khi em trai tôi được hơn một tuổi, hình như nó bị thứ gì đó dọa sợ nên khóc suốt ngày suốt đêm, làm cách nào cũng không nín được, sau đó bà ngoại tôi đã tìm một cô đồng nhờ gọi hồn cho nó, về sau đã không còn khóc nữa.”

“Đó chỉ là một việc rất đơn giản.” Trường Tuế nói, khóe miệng hơi nhếch lên, lông mày cũng theo đó nhướng lên, lộ vẻ tự tin và đắc ý: “Tôi thì khác, chuyện gì tôi cũng có thể làm được. Vì vậy cô đừng sợ, cô cứ bảo vệ con của cô, còn tôi sẽ bảo vệ cô.”

Câu nói cuối cùng này khiến Lưu Doanh cảm thấy vô cùng xúc động.

Cô ấy sững người nhìn Trường Tuế, cảm xúc mà khó khăn lắm mới bình tĩnh trở lại lại bắt đầu xao động, sống mũi cô ấy cay cay, đôi mắt đỏ lên, lại ươn ớt. Cô ấy hít mũi, so với Trường Tuế thì cô ấy trông giống một cô bé hơn: “Trường Tuế, sao cô lại tốt với tôi như vậy?”

Trường Tuế suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đại khái thì có lẽ đây chính là thiện duyên mà sư phụ tôi đã từng nói.”

Đây không phải là những lời Khương Tô đã nói.

Khương Tô không thể nói ra những lời như vậy được.

Những lời này được nói bởi một sư phụ khác của Trường Tuế, đó chính đại sư Tuệ Viễn của chùa Thanh Sơn.

Khương Tô biết đến đại sư Tuệ Viễn khi ông ấy vẫn còn là một tiểu sa di, hai người đã từng là bạn của nhau trong một thời gian, Khương Tô cũng đã từng cứu mạng đại sư Tuệ Viễn, kết thành một đoạn duyên phận. Đây cũng là nguyên nhân sau này Trường Tuế có thể gia nhập sư môn của đại sư Tuệ Viễn.

Có Trường Tuế bên cạnh, Lưu Doanh cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Nghĩ đến lúc mình gọi điện thoại cho Trường Tuế quá suy sụp và hoảng loạn nên bây giờ cô ấy cảm thấy hơi xấu hổ.

Trường Tuế hỏi: “Tiểu quỷ này, là ai đưa đến cho cô vậy?”

Vẻ mặt Lưu Doanh thay đổi, ánh mắt cũng trở nên ảm đạm: “Là mẹ tôi tìm cho tôi.”

Trường Tuế nhíu mày: “Bà ấy không biết nuôi dưỡng tiểu quỷ thì có thể sẽ bị nó cắn trả hay sao?”

Cô chưa từng thấy ai có thể thực sự thuần hóa được tiểu quỷ, để tiểu quỷ có thể vĩnh viễn phục vụ cho người đó.

Lưu Doanh mỉm cười, trong nụ cười này ẩn chứa sự mỉa mai, chua xót và có cả sự lạnh nhạt: “Làm sao có thể không biết được chứ, chẳng qua là giả vờ không biết mà thôi.”

Lúc đó cô ấy thực sự bị sốc và hoàn toàn thất vọng về những người được gọi là gia đình đó.

Trong mắt họ, cô chỉ là một công cụ để kiếm tiền.

Vì để cho cô có thể chấp nhận tiểu quỷ này mà chỉ nói với cô về trăm cái lợi chứ không có cái hại nào, nhưng nhìn ra được ánh mắt chột dạ né tránh của mẹ mình, Lưu Doanh đã rõ ràng hết mọi chuyện.

Hơn nữa ở trong giới giải trí này cô đã nghe không ít tin đồn về việc nuôi dưỡng tiểu quỷ này, cô ấy cũng không phải là chưa từng nghe nói về những hậu quả khủng khiếp mà nó gây ra.

Vào thời điểm đó trong lòng cô ấy hoàn toàn nguội lạnh.

Chỉ mới hai tháng cô không quay phim thôi mà “người nhà” của cô lại còn lo lắng hơn cả cô ấy.

Việc đó chẳng có gì lạ, bởi vì cả gia đình đều sống bằng cách hút máu của cô mà.

Nếu cô không có thu nhập, cả nhà phải uống gió Tây Bắc mà sống thì làm sao mà không sốt ruột cho được?

Họ thậm chí còn coi trọng sự nghiệp của cô hơn cả cô.

Chẳng qua là cô không nghĩ rằng, họ hoàn toàn chưa bao giờ nghĩ cho cô hết.

Kể từ ngày đó về sau, Lưu Doanh tự nhủ rằng, đã hoàn toàn hết hy vọng rồi.

“Cô đã bỏ ra bao nhiêu tiền?” Trường Tuế hỏi.

Muốn luyện chế ra được một tiểu quỷ cũng không phải là một việc dễ dàng, nên giá bán của nó đương nhiên là phải cao.

“Hai triệu.” Lưu Doanh nói: “Vào thời điểm đó, tất cả số tiền tiết kiệm của tôi cộng lại cũng chưa đến một triệu, số tiền còn lại là sau khi tôi kiếm được tiền rồi mới đưa. Nhưng mà số tiền này tôi đã kiếm được từ lâu rồi. Sau khi tôi thỉnh nó về, thì ngay ngày hôm sau tôi đã nhận được một kịch bản mới, mà lại là kịch bản mà trước đó tôi rất muốn được tham gia diễn.”

Trường Tuế nghe đến đó liền hỏi: “Bây giờ cô cảm thấy trong người thế nào?”

Vẻ mặt của Lưu Doanh ảm đạm nói: “Đó là dấu hiệu trước lúc sảy thai, bác sĩ nói tôi sợ hãi quá độ, cũng may lúc đó cô đã giúp tôi bình tĩnh lại, nếu không lúc đó tâm tình của tôi kích động như vậy, có đến bệnh viện, chắc cũng không giữ được đứa bé.”

Trường Tuế hỏi: “Bây giờ đứa bé vẫn ổn chứ?”

Lưu Doanh nói: “Bác sĩ nói vẫn còn rất nguy hiểm, bây giờ phải nhập viện để theo dõi, có thể sẽ phải chấm dứt thai kỳ bất cứ lúc nào.”

Trường Tuế nhíu mày nói: “Theo như giấc mơ mà cô đã miêu tả, đứa bé cô nhìn thấy trong giấc mơ tầm hai đến ba tuổi, nhưng nếu là nuôi dưỡng tiểu quỷ, thường sẽ là vong hồn của một đứa trẻ mới sinh ra, nếu là một đứa trẻ hai đến ba tuổi thì đã bắt đầu có ý thức của riêng mình nên không dễ khống chế như vậy…”

Cô mơ hồ cảm nhận được điều gì đó, nhưng cảm giác đó chỉ thoáng qua rồi biến mất, cô không thể nắm bắt được.

Cô suy tư một lúc rồi nói tiếp: “Loại tiểu quỷ này nhất định phải là vong hồn của một đứa trẻ mới sinh, loại vong hồn này ở trong trạng thái mê muội, bản thân không có ý thức, nhưng vừa nãy nghe cô miêu tả về giấc mơ của cô, tiểu quỷ này có lẽ là đã nảy sinh tình cảm với người nuôi dưỡng nó sinh ra ý thức bản thân mãnh liệt, là cô đã làm gì với nó hay sao?”

Lưu Doanh sửng sốt một hồi, sau đó ngẫm nghĩ rồi nói: “Lúc đó mẹ tôi đưa cho tôi một cái bùa hộ mệnh đeo trên người, còn cho tôi một chậu hoa, nói là tiểu quỷ sống trong chậu hoa đó. Sau khi thỉnh về, đại khái là cứ nửa tháng một lần, tôi phải cho nó ăn máu. Sau khi tôi thỉnh tiểu quỷ này về liền lên mạng tìm kiếm một vài thông tin, cũng biết rằng đây là một việc làm rất tàn nhẫn, chính là giam cầm linh hồn của đứa bé trong một thứ gì đó, lúc ấy tôi cảm thấy nó rất đáng thương, nên thường xuyên trò chuyện với nó.”

Trường Tuế gật đầu nói: “Khó trách.”

Có lẽ chính vì thế mà tiểu quỷ mới dần dần sinh ra ý thức của bản thân, đồng thời còn sinh ra tình cảm sâu đậm với người nuôi dưỡng nó là Lưu Doanh. Cho nên sau khi Lưu Doanh có thai, nó mới có thể khống chế được, mà mục đích của nó không phải là làm tổn thương Lưu Doanh mà là muốn giết chết đứa bé trong bụng Lưu Doanh.

Tâm tình của Trường Tuế vô cùng phức tạp.

Bản thân “tiểu quỷ” vốn không có ý thức của bản thân, không có cảm xúc, chỉ giống như là một công cụ của thi thuật giả.

Đây là lần đầu tiên cô ấy nghe nói rằng, tiểu quỷ nảy sinh tình cảm với người nuôi dưỡng nó.

Lưu Doanh cũng là một người kỳ lạ, với người khác, nếu biết bên trong chậu cây có tiểu quỷ, họ sẽ cảm thấy sợ hãi, kính nhi viễn chi không dám tới gần. Nhưng cô ấy thì lại coi tiểu quỷ kia như một sinh vật sống, lại còn nói chuyện với nó để vun đắp tình cảm.

Sau khi Trường Tuế nói cho Lưu Doanh về những suy đoán của mình, Lưu Doanh sững sờ một lúc lâu nhưng cô ấy vẫn chưa định thần lại được, trên khuôn mặt dần lộ ra vẻ không đành lòng.

Trường Tuế đột nhiên hỏi: “Cô đã để lá bùa hộ mệnh đó chỗ nào rồi?”

Lưu Doanh lúc này mới lấy lại tinh thần rồi trả lời: “Sau khi gặp phải cơn ác mộng đó, tôi đã lấy nó ra và ném xuống đất.” Cô ấy dừng lại hỏi: “Bây giờ tôi phải làm gì?”

Trường Tuế nói: “Hiện tại cô không thể làm gì được. Bác sĩ không phải đã nói rồi sao, trước tiên cô phải ở lại đây để theo dõi.”

Lưu Doanh lo lắng hỏi: “Vậy nó có thể sẽ lại đến trong giấc mơ của tôi không?”

Trường Tuế nói với giọng điệu thoải mái: “Chẳng phải đã có tôi ở đây hay sao?”

Lưu Doanh thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười: “Ừ.”

Trường Tuế nói: “Hãy nói Tiểu Mẫn ở lại với cô trong thời gian này, điều dưỡng thân thể cho tốt đã rồi tính sau, nếu có chuyện gì xảy ra, cô cứ trực tiếp gọi điện cho tôi.”

Lưu Doanh gật đầu: “Được rồi.”

Trường Tuế nói tiếp: “Chậu cây của cô đang để ở đâu? Đợi lát nữa nhờ Tiểu Mẫn đưa tôi về nhà xem thử.”

Lưu Doanh nói: “Nó ở trên cái bàn nhỏ bên cạnh giường.”

Trường Tuế im lặng không nói gì: “…”

“Cô không sợ sao?” Cô nhìn Lưu Doanh như thể đang nhìn thấy một kỳ trân dị thú nào đó.

Lưu Doanh dường như cũng cảm thấy đây không phải là việc người bình thường làm, có chút ngượng ngùng nói: “Lúc đầu tôi cũng hơi sợ nên đã đặt nó vào một góc nhỏ, nhưng sau đó tôi lại cảm thấy chỉ có một mình nó lẻ loi trong cái góc nhỏ đó thật đáng thương, nên lại đem nó để bên cạnh giường…”

Trường Tuế: “…”

Lúc này cô ấy mới tin việc Lưu Doanh nói rằng cô ấy không sợ chết là sự thật, khi Lưu Doanh gọi điện cho cô thì cảm xúc của cô ấy hoàn toàn sụp đổ là vì cô ấy sợ mất đi đứa bé trong bụng mà thôi.

Cô quả thực chỉ biết nhìn và than thở.

Sâu đó cô gọi Tần Nhất Xuyên xuống lầu lấy giúp cô balo.

Tần Nhất Xuyên không nói lời nào, lập tức đi xuống lầu.

Lưu Doanh trên mặt nở nụ cười: “Tần Nhất Xuyên nghe lời cô thật đấyt.”

Trường Tuế nhẹ nhàng gật đầu nói: “Anh ấy là người tốt.”

Mặc dù ban đầu cô không thích anh cũng chỉ vì ghen tỵ mà thôi, nhưng sau khi hiểu được nhau, thật sự không tìm được lý do để ghét anh ấy, như thể ông trời lúc tạo ra anh ta cũng đã ban cho anh tất cả những điều tốt đẹp nhất.

Lưu Doanh hỏi: “Thật ra tôi cũng rất tò mò muốn biết, tại sao cô lại không thích Tần Nhất Xuyên?”

Dưới cái nhìn của cô, Tần Nhất Xuyên hiển nhiên thích hợp với Trường Tuế hơn Hạ Luật.

Hơn nữa, xét về mọi mặt Tần Nhất Xuyên không hề thua kém Hạ Luật, nếu là bạn trai, Tần Nhất Xuyên rõ ràng là có nhiều lợi thế hơn Hạ Luật.

Trường Tuế chớp mắt nói: “Ai nói với cô là tôi không thích anh ấy? Tôi thích anh ấy mà.”

Đúng lúc Tần Nhất Xuyên đứng bên ngoài phòng bệnh nghe được hai câu này, trong nháy mắt toàn thân như bị đông cứng lại.

Lần đầu tiên trong đời, anh ta cảm thấy bối rối và rung động đến vậy, máu trong người như đang chảy ngược lại, trái tim như co thắt lại, tim đập liên hồi như đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực

Anh ta, vừa nãy có phải anh ta nghe lầm không?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3