Bà Cốt Giới Giải Trí - Chương 51-1

Bà Cốt Giới Giải Trí
Chương 51-1: Ôm ấp

Có đánh chết Ngọc Phần thì anh ta cũng không nghĩ đến, người mà anh ta đang tìm kiếm khắp nơi lại ngang nhiên xuất hiện trên ti vi như vậy.

Anh ta không thèm ăn cơm nữa, lập tức dành cả buổi tối tìm kiếm các tin tức liên quan đến cô ấy.

Thì ra cô ấy còn là một minh tinh.

Ngọc Tiêu thì lại nghi ngờ rằng anh ta nhận lầm người.

Những người làm nghề này như bọn họ làm sao có thể cao điệu như thế? Đã lên ti vi thì không nói, còn là một ngôi sao đóng phim, tham gia mấy chương trình giải trí nữa?

Nếu không phải từ lần đầu tiên Ngọc Phần gặp cô ấy đã có một ấn tượng sâu sắc, đến lần thứ hai giao thủ thì khuôn mặt của cô ấy đã khắc sâu vào trong đầu anh ta nên tuyệt đối không thể nhận lầm, thì ngay cả chính anh ta cũng phải bắt đầu hoài nghi có phải mình nhìn lầm người hay không.

Thật sự thì hành vi của cô ấy quá mức quỷ dị.

Bọn họ làm sao cũng không nghĩ được rằng cô ấy thế mà lại có thể cao điệu đến mức độ này, quả thực là ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.

Hai người Ngọc Tiêu và Ngọc Phần ngồi trước bàn sô pha, sắc mặt ngưng trọng xem hết chương trình kỳ này.

Xem xong vẫn có chút gì đó không thể tưởng tượng nổi.

Ngọc Tiêu hỏi lại: “Cậu có chắc là không nhìn nhầm người không?”

Ngọc Phần quả quyết như chém đinh chặt sắc: “Tuyệt đối không nhìn nhầm!”

Hai người lại trầm mặc.

Lúc này bọn họ còn không biết rằng lúc này Trường Tuế cũng đang ở trước quầy lễ tân của khách sạn làm thủ tục nhận phòng.

“Cô nhất định phải ở tòa chung cư đó à? Tôi có biết một chỗ có môi trường cũng không tệ, có rất nhiều minh tinh cũng ở chỗ đó. Hay là tôi tìm cho cô một căn hộ ở đó nhé?” Bàn Tử giúp Trường Tuế làm thủ tục nhận phòng rồi đưa cô lên lầu.

Đối với minh tinh mà nói, ở khách sạn cũng không tiện lắm, không đủ riêng tư.

Sau khi công ty biết Trường Tuế không có chỗ ở, lập tức tìm một căn hộ cho Trường Tuế ở. Hiện tại cô chính là cây rụng tiền, là đại bảo bối của công ty. Toàn bộ thành tích của công ty đều dựa hết cả vào cô, thật sự là ngậm trong miệng sợ tan, nâng trên tay sợ ngã, chỉ hận không thể hái trăng hái sao xuống cho cô.

Nhưng mấu chốt là Trường Tuế quá dễ thỏa mãn. Sau khi trở nên nổi tiếng cũng không hề có biểu hiện kiêu kỳ chảnh chọe của minh tinh. Trên cơ bản là không đưa ra yêu cầu gì cho công ty hết, cho dù công ty có sắp xếp công việc nào cũng đều phối hợp. Trong quá trình làm việc cũng không hề phàn nàn oán trách, mỗi lần làm việc đều hoàn thành tốt, được phía đối tác đánh giá rất cao.

Nhưng mà biểu hiện này của Trường Tuế lại làm cho công ty phải băn khoăn nên công ty đặc biệt sắp xếp riêng cho cô một chiếc xe bảo mẫu, lại sắp xếp cho cô một đội ngũ chuyên môn hỗ trợ nữa. Toàn bộ các loại đãi ngộ đều được thăng cấp.

Sau khi một nữ nghệ sĩ nào đó ở trong công ty biết được những đãi ngộ của công ty dành cho Trường Tuế đã bất mãn chất vấn người đại diện rằng, vì sao cô ta đã ký hợp đồng mấy năm mà không có đãi ngộ như vậy, nhưng một người mới xuất đạo như Trường Tuế mà lại có tất cả.

Lúc đó người đại diện của cô ta đã không kiên nhẫn mà trả lời: “Nếu mức độ phối hợp của cô cũng cao như Khương Trường Tuế thì sớm muộn gì cô cũng có thể nhận được đãi ngộ như vậy.”

Toàn bộ những người đại diện trong công ty có ai không hâm mộ Bàn Tử đâu?

Sau khi ký hợp đồng với Khương Trường Tuế, phỏng chừng tiền thưởng năm nay của anh ta cũng đủ để mua thêm được một căn hộ rồi.

Quan trọng nhất là, Khương Trường Tuế cũng rất dễ ở chung. Cô ấy không có yêu sách, độ phối hợp khi làm việc rất cao, hơn nữa có rất nhiều tài nguyên đều do chính cô ấy lấy về được.

Có ai không muốn làm người đại diện cho một nghệ sĩ như Khương Trường Tuế chứ?

Bây giờ Bàn Tử thật sự là cho dù ban đêm có nằm mơ cũng cười.

Đối với anh mà nói, mấy ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen tỵ của đồng nghiệp cũng có thể xem như là một loại hưởng thụ.

Anh ta cũng hận không thể coi Trường Tuế như là một khối bảo vật. Trường Tuế chỉ cần nói một câu thôi, cho dù núi đao biển lửa gì anh cũng đều có thể lăn xả vào.

Nhưng mà muốn thuê một căn hộ ở khu chung cư đó thực sự cũng không phải dễ.

“Chỗ khu chung cư mà cô muốn thuê ấy mà, mấy căn hộ ở đó khó kiếm lắm. Tôi đã hỏi thăm rồi, nếu có căn hộ nào còn trống cũng không công khai rao ở bên ngoài đâu. Tại sao cô cứ phải khăng khăng ở khu chung cư đó thế?”

Lý do mà Trường Tuế đưa ra chính là: “Phong thủy tốt.”

Lý do này vừa được đưa ra, Bàn Tử cũng không còn gì để nói nữa.

Anh thường xuyên quên mất rằng Trường Tuế còn là một “cô đồng” nữa.

Bàn Tử nói: “Vậy thì để tôi giúp cô để mắt đến nơi đó, một khi có căn nào còn trống thì sẽ lập tức thuê cho cô.”

Trường Tuế cười với anh ta: “Anh Bàn vất vả rồi.”

Bàn Tử cũng cười ngượng ngùng: “Ai nha, tôi thì vất vả cái gì chứ. Người vất vả mới chính là cô ấy, mấy bữa nay lịch trình kín mít như vậy cũng chưa có giấc ngủ nào cho nên hồn. Tối nay cô cứ đi ngủ sớm đi, chương trình ngày mai ba giờ chiều mới bắt đầu ghi hình nên khoảng một giờ ba mươi chúng ta đến đó để trang điểm là được rồi. Cô cứ tranh thủ ngủ một giấc đi.”

Trường Tuế gật đầu.

Tiểu Trương đi ở phía trước dùng thẻ phòng mở cửa ra, xách hết toàn bộ va li vào phòng.

Bàn Tử đứng ở bên ngoài nói: “Được rồi, hai người nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai tôi sẽ đến đón hai người.”

Trường Tuế bước vào phòng.

Nửa tiếng sau, Trường Tuế thay quần áo đi ra ngoài.

Chân trước Trường Tuế vừa bước ra thì cửa một căn phòng nào đó ở cùng tầng cũng mở ra, Ngọc Phần cầm điện thoại di động từ trong phòng bước ra, cũng đi về phía thang máy.

Hai người một trước một sau đi về phía thang máy.

Cùng đứng đợi trước một thang máy.

Ngọc Phần dùng ánh mắt nhìn lướt qua người bên cạnh.

Người này đêm hôm khuya khoắt còn mặc một bộ áo quần màu đen, đội mũ, ở dưới mũ còn đeo khẩu trang, cả khuôn mặt bị che kín mít, chỉ có một mái tóc xoăn dài đặc biệt dày lộ ra ở bên ngoài.

Đúng lúc này, người này cũng ngẩng đầu lên nhìn về anh ta.

Một đôi mắt đen nhánh ẩn giấu ở dưới vành mũ nhìn chằm chằm vào anh ta.

Trong lòng Ngọc Phần nhất thời trở nên hồi hộp, bỗng nhiên có một chút bối rối, anh ta muốn dời tầm mắt đi nhưng lại cảm thấy nếu mình làm như thế thì lại có vẻ như đang chột dạ nên anh ta dứt khoát cùng cô ấy đối mặt.

Cũng may người đó chỉ nhìn chằm chằm anh ta khoảng hai giây rồi quay đầu nhìn đi chỗ khác.

Không hiểu vì sao trong lòng Ngọc Phần sinh ra một cảm giác là lạ.

“Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra.

Người kia đi vào trước.

Anh ta cũng bước theo vào, nhìn thấy người kia vươn tay ấn nút xuống tầng một.

Nhất thời trong đầu Ngọc Phần hiện lên một ý niệm.

Tay của cô ấy trắng thật.

Bây giờ anh ta đang đứng xéo phía sau lưng cô nên anh có thể đánh giá cô không kiêng nể gì.

Đã trễ như thế này mà còn ăn mặc như vậy là do không dám gặp người khác? Hay là muốn đi làm chuyện gì đó mà không thể để người khác biết?

Ngọc Phần đột nhiên nảy sinh lòng hiếu kỳ mãnh liệt về “người phụ nữ áo đen” kỳ lạ này.

Anh ta cũng không sao giải thích được, bình thường anh ta cũng không phải là người tò mò lắm nhưng hôm nay nhìn thấy người này hình như có cái gì đó khiến cho anh ta phải đặc biệt chú ý đến. Nhưng rốt cuộc đó là cái gì thì anh ta cũng không nói được.

Lúc Ngọc Phần còn đang đánh giá Trường Tuế.

Trường Tuế cũng thông qua cánh cửa bóng loáng của thang máy ở trước mặt để đánh giá Ngọc Phần.

Thật sự là oan gia ngõ hẹp, không nghĩ rằng có thể gặp được người bắt quỷ lúc trước ở thành phố Tây tại chính chỗ này.

So với lần trước, lần này nhìn trạng thái của anh ta có vẻ không đúng lắm. Khuôn mặt anh ta tái nhợt, khí tức phù phiếm, ở giữa lông mày còn có vẻ u ám mơ hồ, so với trạng thái tinh thần phấn chấn lần trước là hoàn toàn bất đồng.

Anh ta bị thương à?

Trong đầu Trường Tuế đột nhiên linh quang lóe lên.

Chẳng lẽ người đã luyện chế tiểu quỷ chính là anh ta?

Trường Tuế suy nghĩ một chút rồi lại cảm thấy không đúng. Từ lần giao thủ lúc trước thì cô đã biết thực lực của anh ta đến mức nào rồi, lấy thực lực của anh ta thì sẽ không có cách nào luyện chế ra được một tiểu quỷ có âm lực mạnh như vậy. Nhưng người đấu pháp với cô hôm đó rất có khả năng chính là anh ta.

Cô có sư phụ của cô, vậy thì có lẽ anh ta cũng có sư phụ.

Có thể là sư phụ của anh ta luyện chế tiểu quỷ rồi giao lại cho đồ đệ điều khiển thao túng để vơ vét của cải.

Vốn dĩ trong nghề này mọi người tự dựa vào bản thân mình để kiếm tiền, nước giếng không phạm nước sông.

Nhưng anh ta lần đầu tiên lại là ở thành phố Tây chen một tay vào, sau đó lại dùng thuật pháp âm độc như tiểu quỷ suýt chút nữa hại Lưu Doanh.

Mà cô cả hai lần đều làm cho anh ta phải chịu thiệt. Ở lần đầu pháp thứ hai đó cô thậm chí còn đánh tan linh lực trong cơ thể anh ta, làm cho anh ta ít nhất nửa năm không thể ngưng tụ linh lực lại được.

Mối thù của hai người xem như đã kết rồi.

Luận về độ tinh thông hay khả năng thi triển thuật pháp thì Trường Tuế đều tự nhận mình hơn hẳn anh ta. Người đáng giá cho cô phải kiêng kỵ chính là cái người luyện chế tiểu quỷ ở sau lưng anh ta ấy.

Nhìn bộ dáng anh ta lúc này, linh lực vẫn đang tán loạn chứng tỏ anh ta không có biện pháp để nhanh chóng khôi phục linh lực của mình...

Anh ta khống chế tiểu quỷ có lẽ kiếm được không ít tiền.

Trong lòng Trường Tuế đột nhiên nảy ra một kế hoạch tuyệt diệu.

Có thể kiếm được một khoản lớn từ trên người anh ta.

Nhưng lúc này, Ngọc Phần đang đứng sau lưng cô bỗng nhiên có cảm giác bị người theo dõi, sau lưng phát lạnh.

Thang máy đã xuống đến tầng một.

Trường Tuế liền đứng yên bất động, để cho Ngọc Phần ở phía sau lưng cô bước ra trước.

Ngọc Phần thấy cô đứng yên cũng sửng sốt một chút, mặc dù trong lòng anh ta cảm thấy kỳ lạ nhưng anh ta vẫn bước ra ngoài trước.

Sau đó Trường Tuế cũng bước ra ngoài, từ trong túi lấy ra một tấm bùa màu vàng rồi thuần thục dùng tay xé thành hình một người bằng giấy nho nhỏ, dùng ngón tay chấm một chút nước miếng trên đầu lưỡi chấm lên người giấy thành hai con mắt. Người giấy nho nhỏ kia liền cử động, sống lại trên bàn tay của cô.

Trường Tuế bước nhanh về phía trước, chỉ trong nháy mắt khi lướt qua Ngọc Phần, người giấy từ trong lòng bàn tay của cô nhảy ra dán lên trên góc áo của Ngọc Phần. Sau đó nó dùng tứ chi thô ráp bò lên một cách linh hoạt, leo lên đến phía trên bả vai của anh ta rồi dính chặt vào trên đó.

Ngọc Phần không hề phát hiện được trên người mình có thêm một thứ không nên có, anh ta nhìn chằm chằm bóng lưng người đang bước nhanh ra phía cửa của khách sạn rồi nhíu mày.

Người này nhìn thế nào cũng cứ thấy quái dị.

Trường Tuế rời khỏi cổng khách sạn liền bắt taxi rời đi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3