Bác Sĩ Thiên Tài - Chương 328

Bác Sĩ Thiên Tài
Chương 328: Hắn xứng đáng
gacsach.com

Mạnh Kiến Thiết cầm cái cốc vẻ mặt xấu hổ, nói: "Điều này sao có thể được?"

Nàng coi mình là cái gì? Lai giống lợn sao?

"Điều này sao không được?" Lệ Khuynh Thành chớp mắt, nói: "Ông chủ của chúng tôi có thể mà."

"Này" Mạnh Kiến Thiết trộm liếc mắt nhìn Tần Lạc, nghĩ thầm chẳng lẽ hắn là voi sao? Voi cũng không thể mạnh mẽ như vậy?

"Rốt cuộc anh làm được không? Làm được thì bảo được, không được thì nói không được." Lệ Khuynh Thành hình như không kiên nhẫn được nữa, đột nhiên cao giọng hỏi

"Không được!" Mạnh Kiến Thiết không kìm nổi lòng mình, phun ra hai chữ này liền từ miệng.

"Rầm" Lệ Khuynh Thành đẩy ghế ra, đứng phất lên và chỉ thẳng vào mặt Mạnh Kiến Thiết mắng: "Không được? Thế anh học ở đâu cách kéo dài thời gian vậy? Không được lại còn trêu chọc tôi làm gì? Không được lại còn giả bộ nào là công tử con nhà quan? Tôi ghét nhất người con trai nào nói "Không Được"."

"Không phải. Tôi không phải nói việc này không được."

"Cái kia không được! Không được chính là không được." Lệ Khuynh Thành nói. "Nhìn anh chỉ như con cẩu, tiền bạc đã làm mờ mắt anh. Thật là đáng sợ."

Tất cả mọi người đều im lặng, ngạc nhiên khi Lệ Khuynh Thành nói như vậy.

Bọn họ không nghe được yêu cầu kỳ lạ của Lệ Khuynh Thành, chỉ là có người nghe được Mạnh Kiến Thiết nói "không được" sau đó người cô gái ấy mắng nhiếc thậm tệ.

Tiểu Mẫn và nhóm bạn gái của nàng liếc nhau, trong ánh mắt đều có suy ngẫm gì đó. Cùng học đã nhiều năm, không nghĩ tới Mạnh Kiến Thiết còn có bệnh không tiện nói ra.

Những học sinh nam cùng học che miệng cười Mạnh Kiến Thiết. Bọn họ cùng học với Mạnh Kiến Thiết, thế nhưng quan hệ của họ với hắn không hòa thuận cho lắm. Bởi vì hắn rất kiêu ngạo không xem ai ra gì.

Bọn họ trò chuyện thoải mái cười nhạo làm cho hắn mất mặt, thêm vào đó hắn là loại người có tự ái rất cao.

"Cút đi! Nhìn thấy anh thật sự là xui xẻo." Lệ Khuynh Thành cười lạnh nói.

"Đồ gái điếm, tôi sẽ không để yên cho cô." Mạnh Kiến Thiết cảm giác bị nữ nhân này sỉ nhục liền quát to.

"Cút!"

Lệ Khuynh Thành tát vào mặt Mạnh Kiến Thiết nói: "Anh mắng tôi một câu nữa xem? Đừng trách sao tôi vô lễ với anh?"

Mạnh Kiến Thiết không nghĩ tới Lệ Khuynh Thành hung hãn đến mức như vậy, trong nháy mắt cơn thịnh nộ trong nàng bộc phát.

Từ khi hắn sinh ra chưa từng bị người nào làm nhục như vậy. Dễ như trở bàn tay, hắn định "an bài" một cái tát trên mặt Lệ Khuynh Thành. Lúc này, hắn cũng bất chấp chẳng cần phải thương hoa tiếc ngọc, trước tiên phải lấy lại sĩ diện cái đã.

Thế nhưng bàn tay vừa giơ lên giữa không trung, liền sựng lại.

"Đừng có đánh con gái." Tần Lạc nắm cổ tay hắn, cười nói.

"Buông tay." Mạnh Kiến Thiết dùng một bàn tay khác đẩy Tần Lạc, tay trái cũng bị Tần Lạc bắt được.

"Buông tay." Mạnh Kiến Thiết lớn tiếng quát, cái trán gân xanh giận dữ. "Các người có tin ngày mai tôi sẽ khiến các người xong đời không?"

"Cút!"

Tần Lạc mạnh mẽ nâng đầu gối lên, hung hăng sút thẳng đũng quần hắn. Mạnh Kiến Thiết sắc mặt lạnh như băng, sau đó liền ôm lấy bộ hạ, ngồi xổm trên mặt đất.

"Tôi mới có thể cho cậu xong đời." Tần Lạc cười cười. Tần Lạc xoay người nhìn thấy Tiểu Mẫn, nói: "Là do hắn đã quá đáng."

"Thầy Tần, thầy đừng tức giận. Thật sự xin lỗi, em không biết sự việc đến nỗi như vậy." Tiểu Mẫn xấu hổ giải thích. Hiện giờ người khó khăn nhất chính là nàng, nếu sớm biết rằng sự việc trở nên như vậy, nàng dứt khoác hoãn bữa tiệc hôm nay.

Vốn nghĩ muốn cho mọi người và thần tượng một cơ hội gặp mặt, không nghĩ tới bạn cùng học lại phá hủy bầu không khí. Sự việc trở thành như vậy, đâu hứng thú để ăn?

"Ừ, đưa hắn đi." Tần Lạc gật đầu nói. Nói thật, tôi cũng không quá để ý. Những khó khăn thất bại nào mà tôi chưa từng gặp qua, dạng người nào mà tôi chưa từng gặp qua, đối thủ như vậy không cần phải để mắt đến.

Nếu như không phải vì hắn và Lệ Khuynh Thành tỏ ra tương khởi, có thể Tần Lạc sẽ không khách khí với hắn.

Người với người, hầu hết các mối quan hệ đều như vậy.

Tiểu Mẫn đứng lên nói: "Tôi sẽ tiễn cậu ra ngoài"

"Không cần" Mạnh Kiến Thiết nhìn chằm chằm Tần Lạc, nói: "Anh chờ xem. Xem tôi sẽ trừng trị anh như thế nào."

"Không tiễn." Tần lạc cười gật đầu.

Mạnh Kiến Thiết nhìn liếc mắt nhìn những người khác, mọi người một khi nhìn thấy ánh mắt hắn, mọi người liền tự động đem ánh mắt của mình sang chỗ khác. Hắn biết sẽ không có người cùng hắn dời đi, hắn hung hăng trừng mắt liếc nhìn bọn họ một cái, đá vào cánh cửa và bước ra ngoài.

Ra ngoài, Mạnh Kiến Thiết một tay từ trong túi áo mình lấy ra khăn tay chùi vết máu trên khóe miệng mình, một tay bấm điện thoại.

"Kiến Thiết thế nào? Có ghi chép tin tức hay không?" Tiếng một người đàn ông phát ra từ chiếc điện thoại.

"Không có. Mẹ kiếp! Hắn là một kẻ đạo đức giả. Tôi cố ý khiêu khích hắn có nhận hối lộ hay không, vậy mà hắn nói không có. Con mèo nào mà không ăn trộm." Mạnh Kiến Thiết tức giận mắng.

"Hắn rất cẩn thận" Giọng người đàn ông thở từ trong loa thở dài, nói.

"Anh à, với địa vị như nhà chúng ta, muốn giết một thầy thuốc như hắn chỉ như bóp chết một con kiến, tại sao còn cẩn thận như vậy? Sao còn cất nhắc hắn làm gì?"

"Kiến Thiết, em không hiểu rồi. Bất quá anh phải cảnh cáo em, em ngàn lần chớ khinh thường hắn." Người đàn ông nói: "Em có sao không?"

"Không sao? Bọn họ có thể làm gì được em chứ?" Mạnh Kiến Thiết vuốt hai má còn đau, híp mắt nói. Thầm nghĩ, con tiện nhân sớm muộn gì tao sẽ cho mày nếm chút khổ sở.

"Ừ. Vậy là tốt rồi. Em may mắn hơn anh." Người đàn ông nói.

Sự việc xảy ra ngoài ý muốn, không khí bên trong lại một lần nữa trầm lắng.

"Thầy Tần, em thật sự rất có lỗi." Tiểu Mẫn giơ chén rượu lại hướng Tần Lạc giải thích.

"Đừng ngại." Tần Lạc xua tay nói. " Bây giờ chúng ta có thể ăn cơm."

"Thầy Tần phải cẩn thận một chút. Ba hắn làm trong sở y tế. Nhà hắn có nhiều mối quan hệ. Hắn nhất định sẽ trả thù thầy." Tiểu Mẫn nhắc nhở nói.

"Sở y tế? Tôi đã từng nghe hắn nói qua một lần. Cha hắn tên gì?" Tần Lạc cười hỏi.

"Mạnh Quốc Huy." Tiểu Mẫn nói.

Tần lạc gật gật đầu, lấy trong túi ra cái điện thoại cầm tay và nghe điện thoại.

"Biết anh muốn đi sở y tế nhậm chức. Trước tiên, nhờ anh một việc lớn." Tần lạc cười nói.

"Chuyện gì vậy anh?" Minh Hạo nói.

"Chú ý cho tôi hai người sau, một người là Mạnh Quốc Huy, một người là Mạnh Kiến Thiết, bọn họ là hai cha con." Tần Lạc cười nói.

"Ừ, được rồi!" Minh Hạo cười nói. Tân quan nhậm chức, luôn phải đốt vài giờ lấy uy.

"Tôi không còn việc gì nữa." Tần Lạc tắt điện thoại nói.

Tiểu Mẫn nóng nảy nói: "Thầy Tần, lời em nói là sự thật. Ba hắn là một quan chức không nhỏ ở sở y tế. Thầy phải cẩn thận chút."

"Lời tôi nói cũng là sự thật" Tần Lạc nói. " Em yên tâm đi. Không có việc gì đâu."

Tan tiệc, Tần lạc cùng Lệ Khuynh Thành sóng vai đi đến thẫm mỹ viện.

Cầu vồng lóe ra, cả bầu trời sáng như ban ngày, dường như đây mới là ban ngày.

"Vì sao lại làm như thế?" Tần Lạc cười hỏi.

"Bởi vì tôi ghét hắn." Lệ Khuynh Thành nói. " Cho nên, tôi hy vọng cậu cũng ghét hắn."

Tần lạc cười gượng. Con gái lúc nào cách nghĩ khác thường.

"Tôi vui khi thấy bạn bè của cậu, thế nhưng tôi không thích bạn bè anh làm rối loạn như vậy." Lệ Khuynh Thành dừng chân trước Tần Lạc nói. " Tôi nhất định giúp cậu loại bỏ những phẩm hạnh không đoan trang."

"Chị sợ tôi làm tổn thương chị?" Tần Lạc hỏi.

"Không! Tôi sợ cậu bị lừa gạt." Lệ Khuynh Thành nói: " Không sợ đối thủ là loài sói lang, chỉ sợ giống loài lợn. Chúng ta nên đề phòng người bên cạnh mình, cho nên, rất nhiều nhân vật nổi tiếng cũng phải ẩn mình."

"Tôi phải tin tưởng chị sao?" Tần Lạc hỏi.

"Tất nhiên" Lệ Khuynh Thành đáp.

"Vì cái gì?"

"Bởi vì tôi yêu cậu." Lệ Khuynh Thành vẻ mặt quyến rũ cười nói.

Tần Lạc quay đầu bước đi.

"Lời tôi nói chính là sự thật." Lệ Khuynh Thành ở phía sau hô. Thấy Tần Lạc càng chạy với bộ dạng càng nhanh, Lệ Khuynh Thành ở phía sau cười khanh khách.

Âm thanh này phản phất giống như ca xướng, có linh hồn xuyên thấu lực. Tại đây trong bóng đêm huyên náo, vẫn truyền thật sự rất xa, truyền vào bên trong tai Tần Lạc

Áo da màu đen, quần màu đen, giày quân dụng màu đen. Đôi khi Tần Lạc đi trên đường, nhìn đến vật gì màu đen, sẽ nhớ tới màu đen huyền diệu của cô gái này.

Có lẽ, như vậy nàng đem mình hòa tan với bóng đêm. Chẳng lẽ nàng không biết, vào ban ngày màu đen là màu rất gợi cảm sao?

...

Ly tới đón Tần Lạc đi trại dưỡng an. Lần trước Tần Lạc đến chữa bệnh cho Long Vương, rất có hiệu quả. Cho nên, hắn nghỉ ngơi hai ngày, sau đó cảm thấy tình trạng tinh thần rất khỏe, tiếp đó liền chuẩn bị bắt đầu giai đoạn trị liệu thứ hai.

"Tôi dùng thẻ bài Long Tức." Tần Lạc chăm chú lái xe, ngượng ngùng nói.

"Tôi biết." Ly nói.

"Một người bằng hữu của tôi đắc tội với Bạch Tàn Phổ, Bạch Tàn Phổ không chịu bỏ qua, đem người vây quanh hắn ở Đồng Tước Thai. Tôi vì cứu hắn, vì tự bảo vệ mình phải dùng đến thẻ bài." Tần Lạc giải thích nói.

"Tôi biết." Ly ôn hòa đáp.

"Tôi còn đánh Bạch Tàn Phổ."

"Tôi cũng biết."

"Chẳng lẽ cô không có gì muốn nói sao?" Tần Lạc tò mò hỏi. Hắn nghĩ đến, chính mình dùng thẻ bài Long Tức ra đàn áp người, Ly phải biểu đạt một phần quan điểm.

Ủng hộ? Hoặc phản đối?

"Hắn xứng đáng." Ly nói.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3