Bác Sĩ Thiên Tài - Chương 330
Bác Sĩ Thiên Tài
Chương 330: Phong cách thần tượng
gacsach.com
Tần Lạc thực tức giận khi Ly thế với hắn: "Một chút việc nhỏ như thế." Thế nhưng hắn lại không thể làm cho người ta biết hắn đang rối rắm, đó là lý do hắn chỉ có thể tức giận chính mình.
"Tôi là một người tùy tiện sao? Lần thứ nhất là do không cẩn thận. Lần thứ hai chỉ là đùa giỡn quá đáng. Cô nói việc như vậy mà thoải mái sao? Sao cô không cởi để người khác xem đi?"
"Anh muốn xem?" Ly nhìn chằm chằm Tần Lạc nói.
"Cô có dám cởi ra không?" Tần Lạc không nhượng bộ Ly chút nào.
"Anh dám xem tôi dám cởi."
"Cô dám cởi thì tôi cũng dám xem." Tần Lạc nghiêm túc nhìn Ly, biết nàng quả thực đang điên cuồng. Nhưng vì sĩ diện của đàn ông nên hắn không thể dễ dàng bỏ qua.
"Anh chắc chắn chứ?" Ly nhìn thẳng vào mặt Tần Lạc và hỏi.
"Chắc chắn." Tần Lạc hơi chút do dự nhưng vẫn gật đầu nói.
Được lắm!
"Dẹt"âm thanh khóa kéo của áo da, Ly cởi ra áo màu đen bên ngoài.
Bên trong nàng mặc chiếc áo sát nách cũng mang màu đen, áo bó sát người, rất hoàn mĩ cân xứng với dáng người của nàng. Bộ ngực của nàng không bằng Lệ Khuynh Thành nhưng cũng khá đầy đặn. Bên trong chiếc áo trong như là hai cái chén lớn nhô lên thấy rõ.
Tần Lạc không kịp thưởng thức thời khắc này, thì nàng đã kéo vạt áo lại, hai tay hướng về phía trước, lộ ra làn da gợi cảm, rất nhanh nàng liền cởi áo xuống.
Lúc này, thân thể của của nàng chỉ còn cái áo trong màu đen.
Áo trong màu đen được thiết kế rất đơn giản, không có nhiều hoa văn. Một cái áo trong như vậy rất dễ làm cho người ta cảm thấy gợi cảm vô cùng.
"Còn muốn tiếp tục xem không?" Sắc mặt Ly không chút thay đổi nhìn chằm chằm vào Tần Lạc hỏi.
Tần Lạc há miệng thở dốc, chưa kịp nói gì thì tay Ly đã vòng ra sau lưng, bắt đầu cởi thắt lưng.
"Từ từ...từ từ." Tần Lạc nhanh chóng bắt lấy tay nàng. Nói: "Tạm thời không xem. Tạm thời không xem. để sau này xem đi."
Tuy rằng đường quốc lộ này ít xe qua lại, nhưng nó cũng ở vào vùng hoang vu dã ngoại. Khiến cho một người con gái cởi áo trên đường chẳng khác nào đem tự thân dìm xuống nước, hắn không làm được.
"Như thế nào? Không dám nhìn sao?" Ly cười lạnh hỏi.
"Nhục nhã." Tần Lạc nói.
Ly chậm rãi mặc lại quần áo, nàng kéo khóa kéo áo da lại, quay sang phía Tần Lạc hỏi: "Nhìn thì thế nào? Hậu quả anh thấy nghiêm trọng sao? Như vậy có cần tìm đến cái chết hay không?
Tần Lạc tức muốn hộc máu lại không cam lòng yếu thế hơn Ly nói: "Tôi và cô không giống nhau. Tôi là đàn ông."
Tiếp theo ánh mắt hắn ngẫm nghĩ nhìn Ly nói: "Thật đúng là không nghĩ rằng cô bề ngoài nhiệt tình bên trong lại ẩn giấu sự mãnh liệt như thế."
...
A!
"Người anh em, có đi tham gia hội nghị hay không?"
"Chưa biểu diễn có cái gì để nghe? Lúc này, chắc chỉ chơi mấy bản giao hưởng. Hôm qua mình thấy thầy cho với tên cẩu kia một bài học, hôm nay mình nhất định phải tìm về đây." Nam sinh mắt buồn ngủ mông lung nói.
"Là thầy Tần"
"Tần Lạc? Tôi dựa vào đó xem xét. Tôi thích người bạn thân này." Hắn là người lười biếng chỉ biết lăn lộn trên giường nhảy dựng lên, mặc áo trong đi rửa mặt ngay trong phòng.
"Sáng sớm đã đứng soi gương, cậu phải đi ra ngoài sao?
"Không phải, mình muốn đi nghe báo cáo." Cô gái đứng trước gương chải lông mi, nói có vẻ ngượng ngùng.
"Ai? Giáo viên làm báo cáo ư? Nói sau đi, bây giờ mình sắp phải đi rồi, còn phải trang điểm thật xinh?"
"Thầy Tôiần!"
"A? Là thầy? Thật là thầy? Cậu cho mình biết có chắc chắn là thầy không? Mình cũng muốn nghe, cậu đi trước giúp mình giữ chỗ ngồi nhé."
"Cậu không rời giường sao? Vì sao chúng ta lại có những bất hòa ấy nhỉ?"
"Mình còn phải trang điểm"
Trong lễ đường người ngồi chật kín, những ánh mắt sinh viên hướng về phía giáo viên đang tiến tới. Những cán bộ lớp vội vàng duy trì kỷ luật, những người đến sau cố gắng tìm kiếm chỗ ngồi cho mình ở hành lang khiến những người phía sau không cách nào chen vào được.
Họ bị cưỡng chế tham dự, các giáo viên không nghĩ rằng cục diện lại xảy ra bất ngờ như vậy. Một lúc sau, tổ chức khen ngợi phải như thế này mới hấp dẫn nhiều sinh viên tham gia. Trước kia, đối với những hội nghị như thế này họ hoàn toàn không có chút hứng thú.
"Tôi ở khoa y này dạy hai mươi năm. Còn chưa có sinh viên nào đến tham gia khen ngợi hội nghị của một giáo viên nào như thế. Trước kia, chỉ có những ngôi sao mới có sức hút như vậy." Một lão giáo viên cảm nhận nói.
"Ha ha, thầy Tần vừa lập công lớn, báo chí một mực ca ngợi. Sinh viên cảm thấy hứng thú cũng là điều bình thường."
"Thầy Tần thực sự có mị lực. Trước kia cũng có rất nhiều sinh viên hoan nghênh. Bởi vì anh ta không có giấy chứng nhận giáo viên nên bị trường đuổi việc, sinh viên ồn ào tuyệt thực."
"Một thầy giáo có thể làm được như thế này, thật là đáng giá."
Những lời này nói ra từ đáy lòng của tất cả các giáo viên.
Bởi vì Tần Lạc được đại hội khen ngợi, cho nên tất cả các sinh viên của Tần Lạc đều chạy đến cổ động. Kể cả những người chỉ từng nghe Tần Lạc giảng qua cũng trốn học tới đây cổ động.
"Thầy Tần khi nào thì mới ra đây?" Tiểu Hoa ngáp dài hỏi.
"Đại hội còn chưa bắt đầu đâu. Cậu gấp cái gì?" Vương Cửu Cửu một tai nghe điện thoại, kiên nhẫn chờ đợi.
Nàng mặc váy màu đen có ô vuông hồng tuyến, bông vải màu đen, chân đi đôi giày cao gót, trên thân bộ chiếc màu trắng, kể cả áo trong cũng là màu trắng, bên ngoài nàng khoác một chiếc áo màu vàng nhạt. Thoạt nhìn rất là gợi cảm, làm cho người ta có cảm giác rất tự nhiên. Không giống như các sinh viên khác mà như nhân viên văn phòng.
Bởi vì nàng kiệt xuất nên bề ngoài khí chất cũng vĩ đại, bên cạnh không ít sinh viên vô tình nhìn từ đầu đến chân nàng
Nàng xem như không thấy gì, ngoảnh mặt làm ngơ.
Lúc ấy đã mười giờ trưa, hiệu trưởng Lệ Vĩnh Cương từ trong ban lãnh đạo tới ngồi ở hàng ghế thứ nhất, thời điểm khai mạc cũng đã tới.
Chủ nhiệm Hùng Chí Triều mặc âu phục màu đen đi đến trước micro, nhìn xuống khán đài cười nói: "Hôm nay, có nhiều sinh viên như vậy, tôi có thể hiểu được thầy giáo Tần được hoan nghênh nhiệt liệt như thế nào. Tôi biết, nhiều em tại hội trường này rất chán ghét tôi. Thế nhưng các em cho tôi vài phút để giới thiệu về thầy giáo Tần cùng với những thành công của thầy. Bởi vì đây là chức trách của tôi."
Hùng Chí Triều trong lời nói có xen chút hài hước, dưới hội trường phát ra một trận cười vang cùng với tiếng vỗ tay nhiệt liệt ủng hộ.
Tiếp theo mục giới thiệu về Tần Lạc cùng với những cống hiến mà Tần Lạc đã làm được. Đặc biệt lần này có sư xuất hiện bệnh nhân của Tần Lạc làm trọng điểm giới thiệu.
"Được rồi. Xin mời vị giáo sư Tần Lạc vĩ đại của chúng ta giao lưu." Hùng Chí Triều nói xong liền dẫn đầu vỗ tay.
Trong lúc nhất thời cả hội trường vỗ tay như sấm.
Tần Lạc mặc trường bào màu đen, đây là lễ phục mừng năm mới sau khi trở về Lâm Hoán Khê giúp anh ta đi mua. Mái tóc dài mếm mại, ánh mắt sáng ngời, trên mặt Tần Lạc hơi ngượng ngùng, Tần Lạc cười phất tay đón tiếp phía dưới khán đài.
Nhìn thấy Tần Lạc giơ tay, mọi người vỗ tay một lần nữa, dường như không muốn ngừng lại.
Tần Lạc bình tĩnh đi đến trước chủ tịch bắt tay, sau đó nhìn xuống phía dưới hội trường, các sinh viên biết Tần Lạc phải nói chuyện, họ ngừng vỗ tay lại.
Tần Lạc nhìn một lượt toàn trường, trong lòng cũng có chút kinh ngạc, có mặt rất nhiều người. Ban đầu trong phòng học chỉ có đến mấy trăm người nghe giảng bài, hắn cảm thấy rất khoa trương. Hôm nay số người có mặt ước chừng cả ngàn người.
"Đầu tiên, tôi phải sửa chữa một sai lầm của đồng chí Hùng Chí Triều. Tôi thường nói với các sinh viên, nghiêm khắc là giá trị của việc giảng dạy, tôi không phải một giáo sư vĩ đại. Tôi chưa bao giờ cảm thấy nghỉ học là một việc xấu của sinh viên, tôi cũng không nghĩ rằng tôi là một giáo viên tồi, Vì vậy, tôi chỉ có thể nói rằng tôi là một giáo viên không tồi."
Dưới đài vang lên tiếng cười cùng tiếng vỗ tay, Tần Lạc khoát tay vào áo, tiếng vang rất nhanh liền bình ổn xuống.
"Tôi không biết thế nào là một giáo viên tiêu chuẩn, bởi vì không ai dạy tôi điều đó. Tôi cũng không được tốt nghiệp trường sư phạm, thậm chí tôi cũng không có giấy chứng nhận tư cách giáo viên."
Cả hội trường im lặng chỉ còn quanh quẩn âm thanh của Tần Lạc
"Nhưng tôi biết làm người như thế nào. Làm người tốt, lấy bản thân mình làm gương, đem những gì mình hiểu truyền cho các sinh viên, tôi cảm thấy làm giáo viên đơn giản là như vậy, không cần nhiều kỹ xảo. Kỹ xảo chính là tri thức mà một giáo viên nắm giữ.
"Bởi vì trước đây tôi bị một thời gian lâm bệnh, không có cơ hội được đến trường học chính quy. Cho nên giáo viên của tôi chính là ông nội tôi. Với tôi mà nói ông nội chính là toàn bộ những giá trị tốt đẹp của một nhà giáo." Tần Lạc cười nói: "Đương nhiên bây giờ tôi cũng vậy, cũng được công nhận là thượng tốp."
Dưới hội trường, người xem điên cuồng, vỗ tay chói tai, xem Tần Lạc như siêu sao.
"Ông nội dạy dỗ tôi hai điều: làm người và làm việc nghĩa. Ông ấy thường nói một câu ở cửa miệng, "xứng đáng với trời đất, không hổ thẹn với bản thân, trong lòng sẽ không khổ tâm." Đây là những chuẩn tắc cơ bản để làm người. Nhưng muốn được tôn trọng, phải học được cách tự trọng trước. Các bạn có thể tới tham gia hội thảo của tôi, điều đó có nghĩa rằng tôi được các bạn tôn trọng. Cho nên gián tiếp mà nói tôi có thể dạy dỗ các bạn, tôi có thể một giáo viên tốt"
Dưới đài vỗ tay như sấm. Còn không ít sinh viên ồn ào quát to. Bởi vì âm thanh quá mức hổn độn, Tần Lạc ngược lại không nghe rõ ràng lắm bọn họ rốt cuộc nói cái quát gì.
"Bác sĩ là một nghề đặc biệt, có quan hệ đến sinh tử của người bệnh, nếu một thầy thuốc có phẩm hạnh không tốt, hắn sẽ coi thường sinh mạng của người khác. Như vậy không phải bác sĩ tốt. Người dạy dỗ bác sĩ này cũng không phải giáo viên tốt."
Tần Lạc nhìn thấy các sinh viên dưới khán đài nói: "Tôi muốn chính mình dạy dỗ các sinh viên những điều này, cũng không hy vọng các bạn trở thành người bác sĩ tồi. Như vậy tôi sẽ không thừa nhận loại bác sĩ đó là sinh viên của tôi. Nếu, trên đường chúng ta gặp lại nhau, một ai đó không chào hỏi tôi thì chẳng khác nào tôi không dạy nổi người này"