Bác Sĩ Thiên Tài - Chương 344
Bác Sĩ Thiên Tài
Chương 344: Nụ cười khuynh thành
gacsach.com
Lời nói của Tần Lạc dẫn tới một tràng cười đầy thiện ý. Những nữ nhân đó cười khúc khích, nhưng không có ai lên tiếng phản bác. Chứng tỏ bọn họ quả thực là hi vọng Tần Lạc sẽ ngậm miệng lại vào lúc chữa bệnh.
Bí mật thân thể nữ nhân thì bản thân biết là được rồi. Nói ra trước mặt mọi người, bọn họ vẫn có chút khó có thể chịu được.
Tần Lạc đứng dậy, nói to: "Bởi vì khách tới thể nghiệm hôm nay quá nhiều. Cho nên, chúng tôi phải tăng nhanh tiến độ mới được. Thứ nhất, tôi dùng nhân cách của mình để đảm bảo, tôi sẽ đối đãi với mỗi vị khách đều cẩn thận. Vấn đề của các vị tôi cũng nhất định sẽ chẩn trị tử tể, và tìm ra cách giải quyết tốt nhất. Nếu tôi không thể giải quyết thì sẽ lập tức nói cho các vị."
"Thứ hai, để tôn trọng sự riêng tư của người bệnh, khi tôi chẩn trị sẽ hết sức bảo trì sự trầm mặc. Nếu ai có vấn đề gì muốn hỏi thì có thể đề ra, tôi sẽ giải đáp."
"Thứ ba, xin tin vào sự chuyên nghiệp của tôi."
Tần Lạc nói xong thì lại ngồi xuống. Những người bệnh này bắt đầu lần lượt bước lên cho hắn chẩn đoán.
Không cần phải dây dưa giải thích cho bệnh nhân, tốc độ quả nhiên nhanh hơn rất nhiều. Đội ngũ dài dằng dặc cuối cùng cũng từ từ biến mất.
"Oa, anh chàng này đẹp trai quá. Bà chủ tìm từ đâu về vậy?" Một nhân viên công tác trong cửa hàng thấp giọng hỏi.
"An, đừng nói linh tinh, đây chính là bạn trai của BOSS của chúng ta đấy, chẳng lẽ cô muốn cướp nam nhân với Boss à?"
"Hì hì, tôi chỉ là cảm thấy anh ấy quá lợi hại mà thôi. Cô có thấy không? Anh ấy dường như là bệnh gì cũng trị được hết vậy."
"Cô không phải là cảm thấy ngực mình hơi nhỏ sao? Lên hỏi anh ta xem có cách nào để ngực to hơn đi. Nghe nói thuật bơm ngực của Trung y rất lợi hại đó."
"Thật ư?" Mắt cô bé lập tức sáng lên. "Tôi thực sự muốn đi hỏi. Nhưng cô nói xem nếu làm vậy thì Boss có tức giận không?"
"Sặc, Boss không thèm để con quỷ nhỏ như cô vào mắt đâu."
"Đáng ghét."
"Tiểu thư, thân thể của cô tất cả đều bình thường." Tần Lạc nói với cô bé xinh đẹp ngồi đối diện với hắn.
"Tôi biết, tôi mỗi tháng đều đi kiểm tra thân thể." Cô gái cười hì hì, gật đầu nói.
"Vậy cô tới đây để làm gì?"
"Tôi tới là để anh vẽ lông mày cho tôi." Cô gái nói, rồi bắt đầu mở túi xách của mình rồi từ bên trong lấy ra cái loại công cụ như gương, bút kẻ lông mày, vân vân. Tôi rất thích bộ dạng chuyên chú vẽ lông mày của anh ở trong "cả đời vẽ lông mày cho nàng: Anh sao lại có thể đẹp trai như vậy được?"
"..."
"Nào. Vẽ lông mày cho tôi đi."
"Tiểu thư, tôi hiện tại rất bận."
"Tôi cũng rất bận. Nhưng tôi vẫn chạy đến xếp hàng đấy."
"..."
"Nhanh lên, đừng lãng phí thời gian nữa. Anh xem kìa, ở phía sau còn có rất nhiều người đang đợi đấy. Bọn họ cũng đều bận cả."
"Cái này thật sự là không được." Tần Lạc cười khổ, nếu tất cả mọi người đều chạy đến bảo hắn vẽ lông mày, vậy thì hoạt động nghĩa chẩn này sẽ thành cái gì? Tụ họp ve vãn nhau à?
"Vì sao lại không được? Vẽ lông mày thôi mà, anh sao lại nhỏ nhen như vậy?"
"Tôi không phải là nhỏ nhen..."
"Chẳng lẽ vẽ lông mày thì có thể có thai à?"
"..."
"Mặc kệ, cho dù là mang thai thì tôi cũng không bắt anh chịu trách nhiệm đâu. Tôi sẽ một mình nuôi đứa trẻ thành người." Cô gái cười rất ngọt ngào.
Tần Lạc toát mồ hôi, thầm nghĩ, sao lại không có ai tới lôi cô ta ra nhỉ?
Trần Tư Tuyền bước tới khuyên bảo, khách khứa xếp hàng ở phía sau oán thán rầm rầm, phí không ít công phu mới mời được 'fan trung thành' này của Tần Lạc rời xuống. Trước khi đi, ánh mắt ai oàn của cô ta đúng là khiến ai thấy cũng phải thương tâm rơi lệ.
Tần Lạc lần này coi như là được thực sự kiến thức y thuật của Âu Dương Lâm, Quỷ Y phái của bọn họ đứng sừng sững cả ngàn năm, tất nhiên là có độc một bí phương của mình. Tốc độ chẩn đoán khám bệnh của Tần Lạc cực nhanh, nhưng hắn so với Tần Lạc còn nhanh hơn hai phần.
Có bệnh nhân hắn cần khám mạch, nhưng có người thậm chí chỉ cần nhìn mấy cái là có thể biết được thân thể của bệnh nhân đó xuất hiện vấn đề gì. Hắn không nói câu nào, chẩn đoán, kê đơn, xem ra rất là lạnh lùng. Cũng hấp dẫn không ít nữ nhân thành thục. Có lúc hắn bắt mạch cho bệnh nhân, còn có người âm thầm dùng ngón tay gãi gãi lòng bàn tay của hắn.
Chỉ là, hắn vãn thờ ơ như một tên đầu gỗ, khiến những nữ bệnh nhân đó mất sạch hứng.
Mười giờ trưa bắt đầu nghĩa chẩn, cho tới tận mười hai giờ mà người xếp hàng bên ngoài vẫn dài dằng dặc.
Không ngừng có người đi ra, lại không ngừng có người tiến vào. Những khách nhân tiếp nhận chẩn trị thậm chí còn gọi điện thoại gọi bạn bè tới thể nghiệm. Dẫu sao thì cũng không mất tiền mà, nói không chừng còn thật sự hữu dụng nữa.
Cho nên, sau hai tiếng, khách không những giảm bớt mà còn càng lúc càng nhiều.
Mà tình huống bên này cũng hấp dẫn sự chú ý của giới truyền thông, ký giả ở bên ngoài đã càng lúc tụ tập càng nhiều, thậm chí có một số đài TV còn trực tiếp lái xe phỏng vấn tới phát sóng trực tiệp ở hiện trường.
Chẩn đoán trị bệnh là một việc cực kỳ hao phí tâm thần. Cho nên những danh y cổ đại có quy củ mỗi ngày ngày chỉ khám cho một người.
Trần Tư Tuyền thấy trên mặt của Tần Lạc đã hơi có vẻ mệt mỏi, mà trán của Âu Dương Lâm đã đầy mồ hôi, liền bước tới, ghé vào tai Tần Lạc, nói khẽ: "Tần Lạc, hay là chúng ta đi nghỉ ngơi một lát đã?"
Tần Lạc nhìn đám người đông nghìn nghịt ở bên ngoài, nói: "Thế này đi. Tôi và Âu Dương hai người thay nhau khám. Tôi tạm thời còn có thể kiên trì được, bảo hắn đi ăn cơm nghỉ ngơi trước đi. Sau hai tiếng nữa thì hắn tới thay ca cho tôi."
Trần Tư Tuyền nghĩ cũng cảm thấy có đạo lý. bên ngoài có nhiều khách đang chờ đợi như vậy, còn có rất nhiều ký giả đang phỏng vấn, hiện tại chính là thời cơ tốt nhất để xây dựng danh tiếng tốt. Nếu bọn họ đều chạy đi ăn cơm rồi bỏ mặc khách nhân ở đây, bị một số ký giả có dụng tâm khác bới móc, sẽ dẫn tới ảnh hưởng xấu.
"Anh còn có thể kiên trì ư?" Tần Lạc nhìn Tần Lạc, đau lòng hỏi.
"Không vấn đề." Tần Lạc cười nói.
"Vậy được rồi. Tôi trước tiên dẫn Âu Dương đi ăn cơm." Trần Tư Tuyền nói.
Tần Lạc gật đầu, lại bắt đầu tiếp đãi khách khứa.
Thời gian chầm chậm trôi qua, người mà Tần Lạc chẩn đoán càng lúc càng nhiều, mà hàng dài ở trước cửa không hề có xu thế thuyên giảm.
Thân thể Tần Lạc càng lúc càng mệt mỏi, mồ hôi trên trán cũng càng lúc càng nhiều.
Tới một giờ rưỡi thì bụng hắn bắp đầu kêu ọc ọc. Bắt đầu hối hận vì bữa sáng không ăn nhiều thêm một chút.
Tần Lạc uống một ngụm nước cho ấm bụng, vẫy tay với một nữ nhân trung niên mặc quần dài, tỏ ý bảo bà ta bước tới.
Không ngờ nữ nhân đó không bước lên, ngược lại còn quay mặt lại nói với đội ngũ ở đằng sau: "Bác sĩ mệt rồi. Chúng ta để bác sĩ nghỉ ngơi một lát đã, được không?"
"Được." Không ít người ứng tiếng.
"Đúng vậy, bác sĩ, anh nghỉ ngơi một lát đi. Ăn chút cơm nghỉ ngơi cho lại tinh thần đã. Chúng tôi có thể đợi mà."
"Anh chàng đẹp trai, anh nếu mệt mỏi thì chúng tôi cũng đau lòng lắm."
"Mọi người tránh ra một chút nào, tôi để mẹ tôi nấu súp cho thần y."
"Nghỉ ngơi một lát đi. Không thể để người ta nói người trên đảo chúng ta không hiểu đối đãi được. Bác sỹ bận cả nửa ngày rồi, quả thực là rất khổ cực."
Tần Lạc nhìn bát súp và các loại hoa quả đã gọt sạch sẽ được đưa lên bàn mình, cảm kích nói: "Cám ơn."
"Cám ơn gì chứ, người nói cám ơn phải là chúng tôi mới đúng. Bác sỹ à. Chỉ bằng vào thái độ đầy trách nhiệm của các anh, sau này, tôi sẽ dùng sản phẩm của các anh."
"Đúng vậy, tất cả chúng tôi sẽ tuyền truyền giúp bác sĩ."
"Mọi người đừng nói nữa. Để thần y ăn đã."
Nhìn cảnh tượng hòa hợp vui vẻ này, nội tâm của Trần Tư Tuyền giống như là bí thứ gì đó lấp đầy.
Nam nhân này, hắn luôn có thể mang tới sự kinh hỷ cho người ta.
Hắn không làm quá nhiều, hắn chỉ làm nhiều hơn người khác một chút mà thôi. Nhưng cũng chính là một chút này lại có thể mang tới sự đồng cảm và cảm động của người khác.
Lấy tâm ra đối đãi với tâm, chính là Phật tâm!
"Tôi hiện tại đang đứng ở trước cửa một cửa hàng kinh doanh đồ trang điểm làm đẹp của Đài Bắc tên là Mỹ Nhược Thiên Thành. Hôm nay tại đây cử hành một lần hoạt động nghĩa chẩn, mời hai vị trung y nổi danh tới chẩn đoán miễn phí cho tất cả khách vào cửa hàng. Bắt đầu từ giữa trưa kéo dài cho tới giờ vẫn chưa kết thúc. Mà trong quá trình này, một vị bác sĩ chưa từng rời khỏi bàn chẩn đoán, liên tục kiên trì làm việc bốn tiếng đồng hồ. Thậm chí ngay cả cơm trưa cũng không có thời gian để ăn. Người thiện tâm thì trời không phụ. Sự kiên trì của anh ta đã giành được sự tôn trọng của tất cả khách nhân, kết quả xuất hiện một cảnh rất cảm động. Khi anh ta vẫy tay gọi một vị khách tới khám, tất cả khách nhân đều không bằng lòng đi lên. Bọn họ nằng nặng đòi bác sĩ ăn cơm nghỉ ngơi trước, có người tặng canh, có người tặng các loại hoa quả, còn có người tặng các loại bổ phẩm và lễ vật khác. Anh ta chính là dùng hành động của mình để làm cảm động dân chúng, cảm động Đài Loan."
"Các khán giả thân mến, tôi phải giới thiệu một nhân vật đặc biệt với các vị. Có lẽ anh ta trước đây chưa hề xuất hiện trong tầm nhìn của các vị, nhưng sau này các vị nhất định phải quan chú."
"Chào mọi người, tôi là Dao Dao, người chủ trì chương trình gải trí 8 giờ. Tôi hiện tại cũng đang ở hiện trường hoạt động của Mỹ Nhược Thiên Thành."
"Xin chào mọi người, vị tiêu thư này họ Uông, bà ấy là người đầu tiên hôm nay được bác sĩ Tần Lạc chẩn đoán, hiện tại, bà ấy tự nguyện nhận sự phỏng vấn của bản đài. Uông tiểu thư, bà có gì muốn nói không.
"Nếu tôi trẻ đi mười tuổi, tôi nhất định sẽ theo đuổi anh ta. Tôi có thể trẻ đi mười tuổi không? Không thể. Cho nên, tôi chỉ có thể lặng lẽ ủng hộ anh ta. Anh ta đúng là một bác sỹ tốt, rất ưu tú..."
...
Hôm nay, là ngày thuộc về Tần Lạc.
Tất cả giới truyền thông đều đưa tin về hắn và tán dương hắn, tất cả chủ đề đều lấy hắn là trung tâm.
Khi tất cả Đài Loan đều đang thảo luận về hắn, một thanh niên tuấn tú mặc áo đen, một mực lặng lẽ ngồi ở đó, tiếp đãi từng người, từng người bệnh.