Bác Sĩ Thiên Tài - Chương 364

Bác Sĩ Thiên Tài
Chương 364: Liên tục mắng mấy ngày liền
gacsach.com

Người ngồi ở ghế chủ tọa là một người đàn ông trung niên trên bốn mươi tuổi, đầu lưa thưa tóc, đeo kính. Ông ta mặc một cái áo blu trắng của bác sỹ tây y. Tướng mạo bình thường nhưng cũng có một phong cách nho nhã, lịch sự.

Ông ta chính là bác sỹ chuyên khoa da Thôi Vĩnh Minh, cũng là một chuyên gia trong lĩnh vực điều trị vết bỏng trên da khá nổi danh trên trường quốc tế. Lần này đại minh tinh bị thương trong quá trình quay phim nên công ty quản lý đã mời ông ta tới giúp điều trị.

Ông ta nhìn Tần Lạc nói: "Chàng trai, không phải tôi nói chuyện khó nghe. Tôi cũng có hiểu biết nhất định với Trung y. Trong vấn đề trị vết bỏng tôi e rằng Trung y khó có trợ giúp gì."

"Tôi chỉ vào đây nghe mọi người thôi. Mọi người cứ tiếp tục đi" Tần Lạc cười, hắn đưa tay ra làm hiệu mời mọi người cứ tiếp tục.

Trước khi chưa hiểu rõ vấn đề hắn thực sự không muốn nói bất kỳ điều gì.

Mễ Tử An ung dung ngồi bên cạnh một người phụ nữ có vẻ hiền lành, nàng cầm chặt tay người phụ nữ đó. Ngồi bên cạnh người phụ nữ đó là một người đàn ông trung niên mặc một bộ comple đen, sắc mặt ông ta khá tiều tuỵ, đang hút thuốc, có lẽ ông ta chính là cha của người bệnh, còn có hai cô gái trẻ khác, có lẽ cũng là người thân.

"A di, cứ yên tâm. Không có việc gì đâu" Mễ Tử An an ủi.

"Ừ. Cám ơn Tử An" Người phụ nữ khẽ lau nước mắt ở khoé mắt, gật đầu nói.

"Được rồi. Tiếp theo chúng ta thảo luận về việc chính" Bác sỹ Thôi Vĩnh Minh nói: "Đầu và gương mặt không bị gì nhưng toàn thân và tứ chi đều bị bỏng từ độ ba trở lên."

"Bác sỹ, bỏng độ ba là như thế nào?" Mễ Tử An hỏi.

"Thông thường căn cứ theo mức độ tổn thương, nông sâu của vết bỏng ảnh hưởng tới làm da, có thể chia làm bốn độ khác nhau. Bỏng độ ba là lớp da giữa đã hoàn toàn bị phá huỷ, làm tổn thương tầng mô liên kết. Tình trạng của làn da lúc này là có màu trắng bệch hay giống như than cốc, rất cứng nhưng không đau, không thể tự lành miệng vết thương được" Thôi Vĩnh Minh đứng lên giải thích.

Mễ Tử An hít một hơi thật sâu hỏi tiếp: "Vậy có nghiêm trọng không? Liệu có ảnh hưởng gì tới tính mạng không?"

"Chắc chắn là không" Thôi Vĩnh Minh nói: "Đầu và gương mặt cô ấy hoàn toàn tốt, không có tổn thương gì. Ý thức tầng sâu của cô ấy vẫn hoàn toàn tỉnh táo nhưng cô ấy tạm thời hôn mê bất tỉnh là do cơn đau đớn của thân thể gây ra. Mọi người cứ yên tâm, không việc gì hết. Bây giờ vấn đề chúng ta phải thảo luận là phương án khôi phục làn da như cũ cho cô ấy vì dù sao cô ấy cũng là một ngôi sao nổi tiếng trong nước. Sự nghiệp của cô ấy đang phát triển thuận lợi như vậy thì không thể để làn da ảnh hưởng tới tiền đồ của cô ấy."

"Đúng. Chúng ta nhất định phải chú ý tới điều này. Cho dù chúng ta có tốn kém bao nhiêu đi nữa cũng nhất định phải trả lại cho cô ấy một làn da hoàn mỹ như ban đầu. Cô ấy chính là một Tiểu Thiên Sứ của chúng ta" Người đàn ông lúc nãy nói "mời vào" bây giờ mới lên tiếng. Anh ta là ông chủ của công ty quản lý nên nói như vậy cũng có mục đích của mình.

Lúc này Tần Lạc mới để ý tới anh ta. Đó là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, tính cách có vẻ hơi nhỏ nhen, anh ta mặc một bộ âu phục vừa khít người. Ngồi xung quanh anh ta là mấy người thoạt nhìn cũng biết đó là nhân viên. Chị Lưu vừa dẫn hai người Tần Lạc vào phòng cũng ngồi ở bên đó.

Nhìn thấy Tần Lạc đang quan sát mình, anh ta khẽ nhếch môi cười với Tần Lạc, để lộ ra hai hàm răng trắng tinh.

Trong nháy mắt đó Tần Lạc có cảm giác kỳ quái về vẻ mặt của người đàn ông đó.

"Biện pháp duy nhất là cấy ghép da" Thôi Vĩnh Minh nói: "Bị bỏng độ ba, tầng da giữa của da đã bị hoại tử, hoàn toàn không có khả năng khôi phục hoàn toàn nếu dùng các biện pháp trợ giúp bên ngoài, cho dù có dùng các loại thuốc bôi da đắt tiền cỡ nào đi nữa cũng không thể nào làm sống lại tế bào của vùng da bị tổn thương."

"Việc giải phẫu có gì nguy hiểm không?"

"Không. Tôi sẽ tự mình cầm dao tiến hành cấy ghép. Tôi cũng sẽ tìm những bác sỹ có kinh nghiệm nhất tới phụ mổ cho tôi" Thôi Vĩnh Minh nói vẻ cam đoan: "Nhưng đương nhiên điều này cũng phụ thuộc vào khả năng thích ứng của cơ thể cô ấy."

"Liệu tôi có thể đi gặp qua bệnh nhân một chút không?" Tần Lạc lên tiếng hỏi.

"Nếu như người nhà của bệnh nhân không có ý kiến gì thì chúng tôi cũng không có vấn đề gì" Thôi Vĩnh Minh nói. Vừa rồi ông ta đã nói thẳng với người thanh niên này. Nếu là một người trẻ tuổi khác thì e sẽ không chịu nhịn được. Dù gương mặt hết sức bình thản nhưng trong lòng cũng sẽ vô cùng khó chịu. Ông ta thật sự không ngờ người thanh niên này không có một biểu hiện khác thường nào ngược lại vẻ mặt của người thanh niên này lại có thiện ý với ông ta. Nụ cười đó rất thuần khiết, hoàn toàn không phải giả bộ.

An phụ nhìn Tần Lạc. Ông ta cũng không tin tưởng Tần Lạc, không vì bất kỳ điều gì khác mà chỉ vì Tần Lạc còn quá trẻ, gương mặt tươi cười nhưng lại có vẻ ngây ngô, hoàn toàn không giống gì với một thầy thuốc siêu việt.

Không có ba mươi năm khổ luyện sao có thể làm một thầy thuốc Trung y nổi tiếng đây?

Thế nhưng Tần Lạc là người bạn Mễ Tử An mang tới nên ông ta cũng không tiện từ chối. Ông ta nói: "Không sao. Chúng ta đi thôi."

Thôi Vĩnh Minh đứng lên nói: "Đi thôi. Tôi dẫn cậu tới đó."

Tần Lạc đứng lên đi theo sau Thôi Vĩnh Minh đi ra khỏi phòng họp.

Lúc này ở trong phòng bệnh, người bệnh mới bị bỏng sẽ phải chịu những cơn đau đớn như cắt da cắt thịt. Đương nhiên cần phải cho người bệnh dùng các loại thuốc an thần để vượt qua thời khác vô cùng quan trọng này.

Sau khi thay trang phục đã tiêu trùng, Thôi Vĩnh Minh và Tần Lạc cùng tiến vào phòng bệnh. Lúc này bệnh nhân vẫn ở trong trạng thái mê man bất tỉnh. Bên cạnh bệnh nhân có hai y tá túc trực hai mươi bốn giờ để săn sóc bệnh nhân.

"Toàn bộ vết thương đã được băng bó bằng băng gạc" Thôi Vĩnh Minh thấy Tần Lạc chăm chú nhìn vết thương nên ông ta lên tiếng giải thích. "Hay để tôi bảo y tá tháo một đoạn ra cho cậu xem?"

"Không sao" Tần Lạc lắc dầu nói. Hắn không có ý định để Thôi Vĩnh Minh tháo băng gạc băng bó ra. Hắn đưa tay ra đè lên phần tay của bệnh nhân không bị bỏng rồi hắn đặt tay lên cổ tay bắt đầu bắt mạch.

Thôi Vĩnh Minh tò mò nhìn động tác của Tần Lạc hỏi: "Cậu có phát hiện gì hả?"

"Trung Quốc có một câu nói là nhìn lá rụng biết mùa thu tới. Vị trí da tay bị bỏng của cô ấy tất nhiên ảnh hưởng tới việc vẩn chuyển công năng bình thường trong cơ thể. Các ông chỉ nhìn thấy tình huống ngoài ra của cô ấy còn tôi thì nhìn thấy tình hình nội tại của cô ấy" Tần Lạc nói.

"Thần kỳ vậy sao?" Thôi Vĩnh Minh nói: "Vậy tình hình nội tại của cô ấy như thế nào?"

"Không quá lạc quan" Tần Lạc buông cổ tay người bệnh ra, hắn cẩn thận dùng chăn che kín. Dù gương mặt của người bệnh sưng vù nhưng Tần Lạc vẫn có thể nhận ra những nét rất xinh đẹp. "Mạch bác dồn dập. Tạng phủ nhiều nhiệt. Tà nhiệt thúc đẩy làm cho máu vận hành nhanh hơn. Nhất định bây giờ cô ấy đang rất đau đớn."

"Chúng tôi đã dùng thuốc an thần cùng với bôi thuốc trị bỏng. Cậu có biện pháp nào tốt hơn không?"

"Tôi muốn một cây ngân châm" Tần Lạc nói.

"Ngân châm ư?"

"Đúng. Ngân châm dùng trong châm cứu."

Thôi Vĩnh Minh gật đầu, ông ta vẫy tay nói với người y tá: "Hãy đi lấy một hộp chân châm lại đây."

Người y tá nhanh chóng cầm một hộp ngân châm tới. Tần Lạc lây ra một cây châm dài một tấc sáu phân. Sau khi trừ độc cho cây châm, Tần Lạc nói với người y tá: "Hãy kéo băng trên cổ tay cô ấy lên."

Không đợi người y tá làm, Thôi Vĩnh Minh đã tự mình tiến lên trợ giúp Tần Lạc. Ông ta thực sự muốn biết người thanh niên này có thật sự là một người mang tuyệt học hay không.

Tần Lạc gật đầu cám ơn ông ta rồi hắn bắt đầu vận khí hành châm. Khi khí bắt đầu rót vào thân châm, cây châm bắt dầu rung lên.

Thôi Vĩnh Minh đẩy kính lên kinh ngạc nhìn Tần Lạc nói: "Cậu dùng khí vận châm sao? Trời ơi, thật khó tin. Tôi đã đọc bài viết về điều này trên tạp chí y học thế giới xuất bản hàng tháng. Tôi nghe nói trên thế giới này người có thể dùng khí vận châm có không quá mười người trẻ tuổi. Xin thứ cho tôi thất lễ, tên của cậu là gì?"

"Tần Lạc" Tần Lạc ngượng ngùng nói, giọng nói của hắn rất đúng mực.

"Tần Lạc" Thôi Vĩnh Minh trầm ngâm suy nghĩ, ông ta cảm thấy cái tên này khá quen thuộc.

Cổ tay Tần Lạc run lên, ngân châm liền đâm vào huyệt. "Thấu Tâm Lương" của Thái Ất Thần châm là một loại châm pháp thần kỳ bài trừ tà hoả trong cơ thể, hơn nữa người thi châm có thể căn cứ vào độ lạnh mà thúc giục chân khí nhanh chậm để thay đổi độ lạnh. Nói cách khác Tần Lạc càng dùng sức thúc giục thì khí xâm nhập cơ thể càng lạnh, làm người bệnh có cảm giác như đang ở trong một hầm băng. Nếu như tốc độ thúc giục chân khí của Tần Lạc giảm bớt thì phản ứng của người bệnh cũng sẽ không mãnh liệt như vậy nữa.

Người bệnh bị bỏng nặng hơn nữa lúc trước Tần Lạc đã bắt mạch cho người bệnh hiển nhiên hắn không lo người bệnh có cảm giác lạnh.

Ban đầu Tần Lạc để luồn chân chí đó chạy khắp kinh mạch trong thân thể người bệnh, khi gặp bất kỳ ngăn trở nào cũng không bắt buộc phải đả thông mà tìm một hướng khác để xuyên qua. Sau khi quá trình tiền làm lạnh kết thúc Tần Lạc bắt đầu dùng lực thúc đẩy.

Tay của Tần Lạc không ngừng quay tròn, chân khí trong người hắn cũng không ngừng tuôn vào thân thể người bệnh thông qua cây ngân châm nhỏ bé.

Gương mặt hắn nhanh chóng hiện lên sự đau đớn, trên trán hắn cũng xuất hiện những giọt mồ hôi lớn trong khi đó tình cảnh của người bệnh lại hoàn toàn trái ngược với Tần Lạc.

Hàng mi nhíu chặt đã dãn ra, nét đau đớn trên gương mặt cũng đã biến mất. Thân hình của người bệnh khẽ nhúc nhích, hai hàng mi khẽ chớp chớp, có vẻ như người bệnh sắp tỉnh lại.

"Ồ. Rất thần kỳ, rất thần kỳ" Thôi Vĩnh Minh kích động nói: "Cậu chỉ dùng một cây ngân châm mà có thể tiêu trừ nỗi đau đớn của cô ấy. Tần Lạc, cậu thực sự rất lợi hại."

Tần Lạc cười nhưng tâm trí của hắn vẫn hoàn toàn để vào công việc của mình.

Tần Lạc không ngừng thúc đẩy, hắn dùng hết thể lực của mình để cứu chữa người con gái bất hạnh bị lửa làm tổn thương. Cái này có thể cũng không tính là cứu chữa mà chỉ làm cho người bệnh bớt bị nỗi đau đớn giầy vò. Đây không phải là một việc người thầy thuốc cần phải làm sao?

"Ư" Một tiếng rên thoải mái vang lên, người bệnh chậm rãi mở mắt ra.

Hai hàng mi rất dài chớp chớp, ánh mắt mê man nhìn hai người đàn ông đứng trước mặt mình.

"Cô có cảm giác thế nào" Thôi Vĩnh Minh cố gắng khống chế sự kích động của mình.

Ông ta cố trấn tĩnh, dùng thái độ ôn hoà để nói chuyện với người bệnh. Ông ta e ngại thái độ của mình sẽ làm người bệnh vừa tỉnh lại hoảng sợ.

""Tôi cảm thấy rất tốt, rất thoải mái" Người bệnh trả lời, âm thanh yếu ớt nhưng rất rõ ràng: "Cám ơn các bác sỹ."

"Không nên khách sáo. Đây là việc chúng tôi phẩi làm" Thôi Vĩnh Minh cười nói. "Nếu như cô muốn nói cám ơn, cô phải cám ơn Tần Lạc, người đang châm cứu cho cô này. Cậu ấy là một thầy thuốc rất kỳ diệu."

"Tần Lạc ư?" Người bệnh chớp chớp mắt hỏi.

"Cô biết tôi sao?" Tần Lạc kinh ngạc hỏi.

"Đúng vậy. Mễ Tử An thường xuyên mắng anh. Những người khác cô ấy chỉ mắng một lần nhưng...."

"Mắng tôi ư?"

"Với anh cô ấy liên tục mắng mấy ngày liền."

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3