Bạch Dạ Hành - Chương 14

Trường hợp ở lại trường vì tham gia hoạt động câu lạc bộ muộn nhất là năm giờ phải ra khỏi trường. Buổi sáng thứ Năm trường học đã phát ra thông báo. Trong giờ sinh hoạt lớp giáo viên chủ nhiệm lại nhấn mạnh thêm lần nữa.

Còn phải nói nữa sao! Kawashima Eriko thầm nhủ. Nghĩ đến chuyện xảy ra hôm trước, đừng nói là năm giờ chiều, tất cả học sinh nên về nhà luôn sau khi tan học. Thế nhưng, những học sinh khác đều lấy làm bất mãn trước yêu cầu bất ngờ này bởi sự việc hôm kia đã được che giấu hết sức kín kẽ. Bọn họ hoàn toàn không biết gì về chuyện đã xảy ra tối đó ở khu nhà kho gần trường học. Đương nhiên, đám học sinh cũng truyền nhau một vài suy đoán, trong đó không phải không có suy đoán gần với sự thật. Như là “có người suýt nữa bị tên biến thái giở trò trên đường đi học về” chẳng hạn. Thế nhưng, tin đồn này tất nhiên cũng suy diễn từ thông báo của nhà trường mà ra. Các thầy cô giáo không thể nào tiết lộ nội tình được, Eriko và Yukiho cũng ngậm chặt miệng, vì vậy chắc không có bạn học nào biết chuyện hai cô phát hiện ra người bị hại. Eriko không hé răng nhắc đến chuyện này nửa lời, nhưng không phải là vì yêu cầu của phía nhà trường. Nếu cô là loại con gái ưa ngồi lê đôi mách, lời đồn chắc hẳn đã lan đi khắp nơi rồi. Vì tốc độ phản ứng của nhà trường lúc nào cũng chậm rề rề như thế. Người yêu cầu Eriko giữ im lặng là Karasawa Yukiho. Tối hôm xảy ra chuyện, Eriko vừa về nhà liền nhận được điện thoại của bạn.

“Gặp phải chuyện như thế, tớ nghĩ bạn Fujimura nhất định rất sốc. Nếu chuyện này để cả trường biết được, có thể bạn ấy sẽ tự sát mất. Vì vậy, chúng ta phải cẩn thận một chút, đừng nói gì cả, đừng để sự việc lan truyền ra, có được không?”

Đề nghị của Yukiho rất hợp tình hợp lý, Eriko nói cô cũng định làm thế. Eriko và Fujimura Miyako học cùng lớp hồi lớp tám, Fujimura học giỏi, tích cực, nên là người lãnh đạo trong lớp. Có điều, Eriko hơi e ngại cô. Vìchỉ cần lòng tự tôn bị tổn thương một chút, cô sẽ lập tức trở mặt. Đồng thời, cô cũng hoàn toàn không để tâm khi nói ra những lời chê bai người khác. Đương nhiên, những người không ưa cô không phải sốít, chuyện này mà để họ biết được, nhất định sẽ lan truyền đi khắp cả trường cho xem. Giờnghỉ trưa hôm đó, Eriko và Yukiho cùng ăn bữa trưa. Hai cô ngồi bên cửa sổ, một trước một sau, xung quanhkhông có ai khác.

“Hình như chuyện thành ra là Fujimura bị tai nạn xe cộtạm thời xin nghỉ học.” Yukiho thấp giọng nói.

“Ừ.”

“Lúc này có vẻ không ai nghi ngờ gì, chỉ mong có thể che giấu một cách thuận lợi.”

“Mong là thế.” Eriko gật đầu.

Ăn cơm xong, Yukiho vừa lấy đồ nghề may vá, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ. “Hôm nay bọn kỳ cục kia hình như không đến.”

“Bọn kỳ cục ư?”

“Mấy thằng nhãi thường hay ở bên ngoài lưới sắt nhìn trộm ấy.”

“Ờ.” Eriko cũng nhìn ra bên ngoài. Lũ con trai thường ngày vẫn bám trên lưới sắt như mấy con thằn lằn hôm nay không thấy bóng dáng đâu. “Có lẽ chuyện lần này truyền ra, chúng nó bị cảnh cáo rồi.”

“Có lẽ vậy.”

“Hung thủ liệu có phải là chúng nó không nhỉ?” Eriko thì thào hỏi.

“Không biết nữa.” Yukiho đáp.

“Trường của bọn ấy chắc là be bét lắm nhỉ?” Eriko nhănmày nói, “Nếu là tớ, tuyệt đối không bao giờ vào cái loại trường ấy.”

“Nhưng mà cũng có một số người có thể do bất đắc dĩ.”Yukiho nói.

“Vậy sao?”

“Kiểu như vì hoàn cảnh gia đình chẳng hạn.”

“Chuyện này thì tớ hiểu được.” Eriko ậm ờ gật đầu, nhìn tay Yukiho mỉm cười. Cái túi nhỏ đựng đồ lặt vặt cô nhìn thấy lúc đến nhà Yukiho mấy hôm trước đã may gần xong. “Sắphoàn thành rồi nhỉ.”

“Ừ, chỉ cần trang trí nốt bước cuối cùng nữa là xong.”

“Nhưng chữ viết tắt là RK.” Eriko nhìn chữ thêu trên túi, “Karasawa Yukiho thì phải thêu là YK chứ.”

“Đúng thế, nhưng mà, đây là món quà tớ tặng cho mẹ, mẹ tớtên là Reiko.”

“À, ra vậy. Ừm, cậu có hiếu quá.” Eriko nhìn những ngón tay đang khéo léo đưa mũi kim của Yukiho nói.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3