Bạch Dạ Hành - Chương 23
Tomohiko phát hiện ra chìa khóa phòng khách sạn vẫn còn trong túi mình vào lúc sắp về đến nhà. Tiêu đời rồi! Cậu cắn môi. Trong phòng mà không có chìa khóa, người của khách sạn nhất định sẽ nghi ngờ. Nhưng phải làm sao bây giờ? Cậu tuyệt vọng lắc đầu. Khi Tomohiko hiểu ra Hanaoka Yuko đã chết, cậu từng nghĩ đến việc gọi ngay đến bệnh viện. Thế nhưng như vậy thì sẽ phải báo chuyện mình ở cùng với cô ta, cậu không dám làm thế. Huống hồ, cho dù gọi bác sĩ đến cũng chỉ uổng công. Cô ta đã chết rồi. Cậu nhanh chóng mặc quần áo mang theo đồ đạc của mình lao ra khỏi phòng, tránh không để người khác trông thấy mặt rồi rời khỏi khách sạn. Nhưng khi ngồi tàu điện ngầm, cậu nhận ra làm vậy chẳng ích gì. Bởi đã có người biết đến mối quan hệ giữa hai người họ, người ấy lại chính là chồng của Hanaoka Yuko, một người kinh khủng nhất. Từ tình hình hiện trường, nhất định ông ta sẽ đoán ra người ở cùng Yuko là thằng học sinh cấp III tên Sonomura Tomohiko, sau đó báo chuyện này với cảnh sát. Cảnh sát mà điều tra kỹ thì chẳng tốn mấy công sức sẽ chứng minh được suy đoán đó là đúng.
Tiêu rồi, cậu thầm nghĩ, tất cả đều tiêu rồi. Chuyện này mà công khai ra, cuộc đời cậu sẽ bị hủy hoại.
Về đến nhà, mẹ và em gái cậu đang ăn cơm tối trong phòng khách. Cậu bảo đã ăn bên ngoài rồi, sau đó đi thẳng về phòng mình. Lúc ngồi trước bàn học, Tomohiko mới nhớ tới Kirihara Ryoji. Chuyện về Hanaoka Yuko mà lộ ra thì tất nhiên cậu phải khai báo luôn với cảnh sát chuyện ở căn hộ chung cư kia. Như thế, Kirihara ắt hẳn cũng không thể yên thân. Hành vi của cậu ta chẳng khác gì ma cô môi giới cả.
Cần phải báo cho cậu ta một tiếng, Tomohiko thầm nghĩ. Cậu lẻn ra khỏi phòng, đến chỗ hành lang để điện thoại, cầm ống nghe lên. Trong phòng khách vẳng ra tiếng ti vi, cậu thầm cầu khấn cho người nhà mải xem ti vi thêm một lúc nữa.
Điện thoại vừa nối máy, liền vang lên tiếng của Kirihara. Nghe Tomohiko báo tên, Kirihara hình như hơi bất ngờ. “Chuyện gì thế?” Kirihara hỏi. Giọng cậu ta cảnh giác, như thể đã đoán ra điều gì.
“Xảy ra chuyện rồi.” Tomohiko khó nhọc nói, đầu lưỡi như bị thắt nút lại.
“Sao hả?”
“Chuyện này... qua điện thoại khó giải thích lắm, nói ra thì rất dài.”
Kirihara im lặng. Chắc chắn cậu ta đang suy nghĩ. Cuối cùng cậu ta cất tiếng, “Không liên quan đến mấy bà già kia đấy chứ?”
Bị cậu ta nói trúng phóc, Tomohiko không biết đáp lời thế nào. Trong ống nghe vang lên tiếng thở dài của Kirihara. “Quả nhiên tớ nói trúng rồi. Là bà chị buộc tóc đuôi ngựa hôm đó, có phải không?”
“Đúng.”
Kirihara lại thở dài lần nữa. “Chẳng trách bà cô ấy dạo này không tới, thì ra là ký hợp đồng riêng với cậu rồi.”
“Không phải ký hợp đồng.”
“Ồ, thế là cái gì vậy?”
Tomohiko tắc tị, quệt quệt khóe miệng.
“Bỏ đi, nói mấy chuyện này trong điện thoại cũng vô dụng thôi. Giờ cậu đang ở đâu?”
“Ở nhà.”
Bây giờ tớ qua luôn, hai mươi phút nữa là đến, đợi đấy.” Kirihara nói xong liền dập máy.
Tomohiko về phòng, nghĩ xem có thể làm được gì. Thế nhưng, đầu óc cậu rối tung, không thể nào tập trung suy nghĩ được. Chỉ có thời gian trôi qua như trêu ngươi. Kirihara xuất hiện đúng hai mươi phút sau khi ngắt điện thoại. Lúc ra sảnh mở cửa, Tomohiko mới biết cậu ta biết lái mô tô. Nhưng cậu hỏi chuyện thì cậu ta gạt đi, “Chuyện này không quan trọng.”
Bước vào căn phòng chật hẹp, Tomohiko ngồi trên ghế, còn Kirihara ngồi khoanh chân dưới chiếu tatami. Bên cạnh Kirihara đặt một vật hình vuông to cỡ cái ti vi loại nhỏ, bên trên phủ vải màu xanh. Đó là báu vật Tomohiko luôn đem khoe với những bạn thân cậu rủ vào phòng này, nhưng giờ cậu chẳng còn tâm trạng ấy nữa.
“Được rồi, nói đi.” Kirihara bảo.
“Ừm. Nhưng mà, tớ không biết phải bắt đầu từ đâu nữa...”
“Toàn bộ, kể hết tất cả ra. Cậu đã phản bội tớ, cứ bắt đầu từ đó đi.”
Tomohiko không thể phân trần được gì vì sự việc đúng như Kirihara nhận định. Cậu ho khan một tiếng, kể ra toàn bộ sự việc từ đầu chí cuối. Nét mặt Kirihara gần như không thay đổi, nhưng từ động tác có thể thấy rõ ràng cậu ta càng nghe càng tức giận. Chốc chốc cậu ta lại bẻ ngón tay răng rắc, hoặc dùng nắm đấm thụi xuống tấm chiếu tatami. Lúc nghe đến chuyện xảy ra ngày hôm nay, rốt cuộc cậu ta cũng biến sắc mặt. “Chết rồi? Có đúng là cô ta chết thật rồi không?”
“Ừm, tớ kiểm tra mấy lần, không sai được.”
Kirihara tặc lưỡi, “Người đàn bà ấy là một kẻ nghiện rượu.”
“Nghiện rượu?”
“Đúng. Vả lại tuổi tác cũng lớn rồi, làm với cậu hăng quá, tim không chịu nổi.”
“Lớn tuổi rồi à, không phải chị ta mới hơn ba mươi sao?”
Nghe Tomohiko nói thế, khóe miệng Kirihara nhếch lên. “Cậu mê muội rồi, cô ta bốn mươi mấy rồi đấy!”
“... Không phải chứ?”
“Lầm sao được, tớ gặp cô ta nhiều lần rồi, biết rõ rành rành. Cô ta là loại trâu già thích gặm cỏ non, cậu là thằng thứ sáu tớ giới thiệu cho cô ta rồi đấy.”
“Sao lại thế! Chị ấy không nói vậy với tớ...”
“Giờ không phải lúc để kinh ngạc vì mấy chuyện này.” Mặt Kirihara lộ vẻ chán nản, cậu cau mày trừng mắt lên với Tomohiko, “Rồi sao? Người đàn bà ấy sao rồi?”
Tomohiko cúi đầu ủ rũ nói lướt qua tình hình, rồi thêm vào suy luận rằng bản thân chắc hẳn không tránh khỏi bị cánh sátđiều tra. Kirihara “ờ” một tiếng. “Tớ hiểu rồi. Nếu chồng cô ta đã biết về cậu thì đúng là rất khó che giấu chuyện này. Hết cách rồi,cậu cứ để cảnh sát điều tra đi.” Nghe giọng điệu xem chừng cậu ta định khoanh tay đứng nhìn.
“Tớ chuẩn bị khai hết mọi chuyện ra,” Tomohiko nói, “đương nhiên cũng bao gồm cả chuyện xảy ra ở căn hộ chung cư ấy.”
Sắc mặt Kirihara trở nên hết sức khó coi, cậu ta gãi gãi thái dương, “Thế sẽ phiền phức đấy, như vậy thì sự việc không thể chỉ giải thích là một bà sồn sồn thích đùa với lửa được đâu.”
“Nhưng nếu không nói, thì làm sao giải thích được tớ quen biết với chị ấy như thế nào?”
“Mấy cái lý do ấy muốn bao nhiêu chẳng có, cứ bảo lúc cậu đi loanh quanh ở khu Shmsaibashi thì cô ta bắt chuyện là xong.”
“Tớ không tự tin mình có thể nói dối cảnh sát đâu. Không khéo bọn họ dồn ép quá, tớ sẽ khai ra sự thật mất.”
“Nếu đến mức ấy,” Kirihara lại trừng mắt lên nhìn Tomohiko, đấm mạnh vào hai đầu gối, “người ở sau tớ sẽ không bỏ qua đâu.”
“Sau cậu?”
“Cậu tưởng một mình tớ có thể làm được cái chuyện ấyà?”
“Xã hội đen?”
“Cậu nghĩ thế nào cũng được.” Kirihara nghiêng đầu sang trái rồi sang phải, làm các khớp xương kêu lên răng rắc. Ngay sau đó, cậu ta vung tay tóm lấy cổ áo Tomohiko. “Dù sao thì, nếu cậu còn muốn sống, tốt nhất đừng lắm mồm. Trên đời này, có nhiều kẻ khủng khiếp hơn cảnh sát vô số lần đấy.”
Giọng điệu hung hăng của cậu ta làm Tomohiko không dám cự lại. Có lẽ cho rằng như vậy là đã thuyết phục được Tomohiko, Kirihara đứng lên.
“Kirihara...”
“Gì nữa?”
“Không có gì...” Tomohiko cúi đầu, không nói nên lời.
Kirihara hừ một tiếng, xoay người đi. Đúng lúc này, tấm vải xanh phủ trên cái hộp hình vuông rơi xuống, để lộ ra chiếc máy tính cá nhân yêu quý của Tomohiko.
“Ồ!” Kirihara mở to mắt, “Cái này là củacậu à?
“Ừ.”
“Cậu có máy tốt gớm.” Kirihara ngồi xổm xuống xem xét, “Cậu biết lập trình không?”
“BASIC thì biết đại khái.”
“Còn Assembler thì sao?”
“Biết một ít.” Tomohiko vừa trả lời vừa nghĩ, thằng này có vẻ thạo máy tính. BASIC và Assembler đều là tên gọi các ngôn ngữ lập trình máy tính.
“Cậu đã lập trình bao giờ chưa?”
“Có viết một chương trình trò chơi.”
“Cho tớ xem nào.”
“Để lần sau đi... giờ không phải lúc xem mấy thứ ấy.”
“Bảo gì thì làm đi!” Kirihara vươn một tay ra tóm lấy cổ áo Tomohiko.
Khiếp hãi trước sựđe dọa của Kirihara, Tomohiko lấy kẹp hồ sơ trên giá sách xuống, bên trong là những trang giấy cậu ta vẽ biểu đồ luồng và ghi lại các đoạn mã lập trình. Cậu đưa kẹp hồ sơ ra, Kirihara bắt đầu chăm chú xem xét kỹ càng. Không lâu sau cậu ta gập kẹp hồ sơ lại, nhắm mắt, ngồi yên bất động. Tomohiko định hỏi có chuyện gì, nhưng rồi lại thôi. Hai cánh môi Kirihara mấp máy, như đang lẩm nhẩm gì đó.
“Sonomura,” Kirihara rốt cuộc cũng mở miệng, “cậumuốn tớ giúp cậu không?”
“Hả?”
Kirihara quay mặt về phía Tomohiko. “Làm theo lời tớ, cậu sẽ được cứu. Cũng không bị cảnh sát gọi đến đồn. Tớ có thể làm cái chết của người đàn bà kia thành ra không liên quan gì đến cậu hết.”
“Cậu làm được?”
“Cậu có chịu nghe tớ không?”
“Chịu, cậu nói gì tớ cũng làm theo hết.” Tomohiko vội vàng gật đầu rối rít.
“Nhóm máu gì?”
“Nhóm máu?”
“Của cậu ấy.”
“À... nhóm O.”
“NhómO... tốt lắm. Cậu có dùng bao chứ?”
“Bao? Cậu nói bao cao su ấy hả?”
“Đúng.”
“Có dùng.”
“Tốt!” Kirihara lại đứng lên, chìa tay về phía Tomohiko, “Đưa chìa khóa phòng khách sạn chotớ.”