Bạch Dạ Hành - Chương 28

Vào khoảng nửa tháng sau cuộc nói chuyện với bà Reiko, Masaharu chợt nhớ đến thân thế của Karasawa Yukiho khi anh ta đi với bạn đến thư viện tỉnh ở Nakanoshima để tra tìm tư liệu. Người bạn này là đồng đội của anh ta trong câu lạc bộ Khúc côn cầu trên băng, họ Kakiuchi. Để viết bài, Kakiuchi đang tìm hiểu lại các tin tức hồi trước.

“Ha ha! Đúng đúng đúng, chính là lúc đó, tôi cũng thường bị sai đi mua giấy vệ sinh.” Kakiuchi xem bản in thu nhỏ đang mở ra của tờ báo, thì thầm. Trên bàn đặt mười hai tập bản in thu nhỏ, từ tháng Bảy năm 1973 cho đến tháng Sáu năm 1974, mỗi tháng một tập. Masaharu ở bên cạnh liếc nhìn. Kakiuchi đang xem một bài báo ngày 2 tháng Mười một năm 1973, nội dung là tại khu bán giấy vệ sinh trong siêu thị thuộc khu độ thị mới ở Senritỉnh Osaka chen chúc gần ba trăm khách mua hàng. Đó là chuyện của thời khủng hoảng dầu mỏ, Kakiuchi đang điều tra về nhu cầu năng lượng điện nên cần phải đọc các bài báo có liên quan vào thời điểm đó.

“Ở Tokyo cũng có tình trạng tranh mua tích trữ chứ?”

“Hình như là có. Nhưng ở Tokyo, có lẽ tranh mua xà phòng giặt ác liệt hơn giấy vệ sinh. Em họ tôi nói, không biết nó đã bị sai đi mua bao nhiêu lần nữa.”

“Ồ, ở đây có viết này, có bà nội trợ đã mua bốn mươi nghìn yên tiền xà phòng giặt tại một siêu thị ở Tama. Đây chắc không phải họ hàng nhà cậu đấy chứ?” Kakiuchi cười cười trêu anh ta.

“Nói nhảm.” Masaharu cũng cười đáp lại.

Masaharu thầm nghĩ, khi ấy mình đang làm gì nhỉ? Thời điểm đó anh ta đang học lớp mười, vừa chuyển đến Osaka không lâu, đang cố gắng để thích ứng với hoàn cảnh mới. Anh ta đột nhiên nghĩ, không biết lúc đó Yukiho học lớp mấy,tính nhẩm trong đầu thì ra cô học lớp năm. Nhưng anh ta không thể tưởng tượng nổi hình ảnh của cô hồi cấp I. Ngay sau đó,Masaham chợt nhớ đến lời Karasawa Reiko.

“Cũng chết vì tai nạn, tôi nhớ đó là hồi Yukiho vừa lên lớpsáu. Hình như là... tháng Năm thì phải.”

Bà muốn nói đến mẹ đẻ của Yukiho. Yukiho học lớp sáu, nghĩa là năm 1974. Masaharu tìm trong đống bản in thu nhỏ tập của tháng Năm năm 1974, mở ra trên bàn. Tháng đó đã xảy ra các sự kiện như “Hạ nghị viện thông qua luật Phòng chống ô nhiễm bầu khí quyển”, “Các phụ nữ chủ trương nữ quyền tập trung ở Hạ nghị viện để phản đối dự thảo sửa đổi luật Bảo vệ thuyết ưu sinh”... Ngoài ra, còn có tin về cửa hàng 7-Eleven đầu tiên do hiệp hội Người tiêu dùng Nhật Bản khởi xướng, đã có mặt tại quận Koto, Tokyo. Masaharu lật đến trang xã hội, thoáng sau liền tìm thấy một bài báo ngắn, tiêu đề “Bếp gas tắt lửa ở quận Ikuno thành phố Osaka làm một người chết do nhiễm độc”, nội dung như sau:

“Khoảng năm giờ chiều ngày 22, nhân viên công ty quản lý nhà trọ phát hiện Nishimoto Fumiyo (nữ, ba mươi sáu tuổi) khách thuê phòng 103 khu nhà trọ Yoshida, ở ngõ 47 Tây Oe quận Ikuno thành phố Osaka ngã gục trong phòng, đã nhanh chóng gọi xe cấp cứu, nhưng cô Nishimoto đã chết trước đó. Theo báo cáo điều tra của đồn cảnh sát Ikuno, lúc phát hiện thi thể, trong phòng nồng nặc mùi khí gas, có thể cô Nishimoto chết vì trúng độc. Hiện đang tiến hành điều tra nguyên nhân khí ga bị rò rỉ ra ngoài, theo phân tích, rất có khảnăng là nồi xúp miso đang đun trên bếp bị trào gây tắt lửa mà cô Nishimoto không phát hiện ra.”

Chính là cái này! Masaharu đoan chắc. Bài báo gần như giống hệt những gì Karasawa Reiko nói với anh ta. Không thấy xuất hiện tên của Yukiho trong số những người phát hiện, có lẽ vì tòa soạn đã tuân thủ đạo đức nghề báo mà có biên tập thích hợp.

“Xem cái gì mà chăm chú thế?” Kakiuchi ở bên cạnh liếcsang.

“Ồ, cũng không có gì cả đâu.” Masaharu chỉ bài báo, nói rằng chuyện này xảy ra với học sinh anh ta đang dạy gia sư.

Kakiuchi lộ vẻ ngạc nhiên. “Chà, ghê thật, liên quan đếncả một sự việc được đăng báo nữa.”

“Tôi đâu có liên quan gì.”

“Nhưng cậu đang dạy đứa bé ấy còn gì?”

“Đúng.”

“Ưm...” Kakiuchi không hiểu sao lại phát ra một tiếng khịt mũi vẻ thán phục, rồi đọc lướt qua bài báo, “Khu Oe ở quận Ikuno à, gần nhà Naito đấy.”

“Naito? Thật à?”

“Chắc không lầm được đâu.”

Naito mà họ nhắc đến là đàn em trong câu lạc bộ Khúc côn cầu trên băng, học dưới hai bọn họ một khóa.

“Lần tới gặp tôi hỏi Naito xem sao.” Masaharu vừa nói vừa chép lại địa chỉ của khu nhà trọ Yoshida trong bài báo. Nhưng phải hai tuần sau đó, anh ta mới hỏi được Naito chuyện này. Vì lên năm thứ tư đại học, anh ta đã không còn tham gia hoạt động của câu lạc bộ Khúc côn cầu trên băng nữa, cũng hiếm có cơ hội gặp mặt đàn em. Masaharu đến câu lạc bộ, cũng là vì thiếu vận động nên bắt đầu phát phì, muốn hoạt động gân cốt một chút.

Naito nhỏ người, khá gầy. Mặc dù có kỹ thuật trượt băng rất tốt, nhưng thể trọng không đủ nên không đủ sức thiđấu ở cự ly gần. Tóm lại, cậu ta không phải một cầu thủ mạnh, nhưng được cái chu đáo cẩn thận, lại biết chăm sóc người khác, nên đảm nhiệm vị trí cán sự trong câu lạc bộ.

Masaharu tranh thủ thời gian trong lúc tập thể lực trên sân vận động tìm gặp Naito.

“Ồ, vụ tai nạn đó à? Em có biết, chuyện xảy ra từ mấy năm trước rồi ấy nhỉ?” Naito vừa lấy khăn bông lau mồ hôi vừa gật đầu, “Ở ngay gần nhà em, dù không phải chỉ cách vài bước chân, nhưng cũng là khoảng cách có thể đi bộ được.”

“Tai nạn đó có thành chủ đề bàn tán ở chỗ cậu không?” Masaharu hỏi.

“Nên gọi là chủ đề bàn tán không nhỉ? Nhưng mà có một số tin đồn kỳ lạ.”

“Đồn thế nào?”

“Chậc, bảo không phải tai nạn, mà là tự sát.”

“Ý cậu là, mở bếp gas tự tìm cái chết?”

“Đúng vậy.” Trả lời xong, Naito nhìn Masaharu, “Sao vậy ạ, anh Nakamichi? Sao anh lại quan tâm đến tai nạn đó?”

“Ừm, thực ra vụ đó có liên quan đến một người quen củatôi.”

Anh ta giải thích nguyên do với Naito, Naito kinh ngạc trợn tròn mắt lên. “Thì ra anh đang dạy gia sư cho đứa trẻ nhà ấy. Thật tình cờ nhỉ.”

“Đối với tôi thì chẳng phải tình cờ gì cả. Có điều, cậu nói kỹ hơn chút xem nào, tại sao lại có tin đồn tự sát?”

“Không biết, em không được rõ cho lắm, hồi ấy em mới học cấp III thôi mà.” Naito nghiêng nghiêng đầu, rồi ngay lập tức vỗ hai tay vào nhau như sực nhớ ra điều gì đó, “A! Phải rồi, hỏi chú ở đó, chắc là chú ấy biết chuyện.”

“Ai cơ?”

“Chú ở văn phòng bất động sản mà em thuê chỗ để xe.Chú ấy từng kể rằng có khách thuê mở van gas tự sát trong nhà trọ hại ông ấy một phen thê thảm. Chắc là nói đến căn nhà trọấy đấy.”

“Văn phòng bất động sản?” Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Masaharu, “Đó có phải người phát hiện ra xác chết không?”

“Chú ấy á?”

“Hình như người phát hiện ra xác chết chính là người củavăn phòng bất động sản cho thuê khu nhà đó. Phiền cậu giúptôi xác nhận một chút được không?”

“À... Chuyện đó thì được ạ.”

“Vậy nhờ cậu, tôi muốn tìm hiểu kỹ hơn một chút.”

“Vâng.”

Trong câu lạc bộ thể thao, quan hệ đàn anh đàn em là tuyệt đối. Bị đàn anh nhờ làm chuyện phiền phức kiểu này khiến Naito có vẻ bối rối song cũng chỉ biết gãi đầu chấp nhận.

Chiều hôm sau, Masaharu ngồi ở ghế trước của chiếc Toyota Carina do Naito lái, đây là xe cũ Naito mua lại của người anh họ với giá ba trăm nghìn yên. “Xin lỗi, làm phiền cậu mấy chuyện này.”

“Đâu có, không có gì đâu ạ, đằng nào cũng ngay gần nhà em.” Naito vui vẻ nói.

Chuyện hôm trước vừa nhận lời, Naito đã lập tức làm ngay. Cậu ta gọi điện cho người ở văn phòng nhà đất, bên trung gian giới thiệu chỗ đậu xe cho mình, hỏi xem ông có phải người phát hiện vụ trúng độc khí gas năm năm trước hay không. Người đó bảo người phát hiện cái xác không phải ông ta, mà là con trai ông ta. Người con trai đó giờ đang mở một văn phòng khác ở Fukaebashi. Fukaebashi ở quận Higashinari, nằm phía Bắcquận Ikuno. Tờ giấy ghi số điện thoại của người đó kèm theo bản đồ đơn giản,giờ đang ở trong tay Masaharu.

“Anh Nakamichi đúng là nghiêm túc thật. Có phải tìm hiểu gia cảnh của học sinh mình dạy gia sư sẽ giúp ích cho việc dạy học không ạ? Trong công việc làm thêm, em thực sự không thể nào làm được đến mức như anh đâu. Mà thật ra em không thế làm gia sư được.” Naito khâm phục nói. Thấy cậu ta tự suy diễn như thế, Masaharu cũng không nói gì. Thực ra, bản thân anh ta cũng không hiểu mình làm chuyện này để làm gì. Đương nhiên, Masaharu biết mình bị Yukiho hấp dẫn một cách mạnh mẽ, nhưng không phải vì vậy mà anh ta muốn biết mọi thứ về cô. Theo quan niệm của Masaharu, anh ta cho rằng chuyện trong quá khứ không có gì quan trọng cả. Anh ta nghĩ, mình làm vậy hẳn là vì không thể nào hiểu được cô bé ấy. Cho dù khoảng cách giữa hai người gần đến mức có thể chạm vào nhau, nói chuyện cũng rất thân mật, nhưng có lúc anh ta vẫn cảm thấy cô xa xôi ngoài tầm với. Masaharu không hiểu tại sao lại thế, vì vậy trong lòng anh ta mới dâng lên cảm giác nôn nao sốt ruột.

Naito chốc chốc lại bắt chuyện với anh ta, nói về các thành viên mới gia nhập câu lạc bộ năm nay. “Có thể nói là sàn sàn nhau. Người có kinh nghiệm ít lắm, vì vậy mùa đông năm nay là thời điểm mấu chốt.” Naito vốn coi trọng thành tích của câu lạc bộ còn hơn cả số học trình phải hoàn thành của mình, nói vẻ không hài lòng.

Văn phòng Fukaebashi của Bất động sản Tagawa nằm ở đường rẽ đầu tiên đại lộ Chuo, vừa khéo ngay cạnh nút giao Takaida trên đường cao tốc Hanshin tuyến Đông Osaka. Trong tiệm, một người gầy gò đang ngồi trước bàn điền giấy tờ, xem ra không có nhân viên nào khác. Người này nhìn thấy bọn họ, liền nói, “Xin chào quý khách, đến tìm căn hộ phải không?” Hiển nhiên anh ta cho rằng bọn họ muốn tìm nhà.

Naito giải thích với anh ta, bọn họ đến để hỏi thăm về vụ tai nạn ở khu căn hộ Yoshida. “Em hỏi thăm chú ở tiệm Ikuno, nghe nói người phát hiện vụ tai nạn ấy chính là quản lý của văn phòng bên này.”

“Ừm, đúng thế.” Ánh mắt cảnh giác của đối phương đảo qua đảo lại trên gương mặt hai người trẻ tuổi, “Đã qua lâu như vậy rồi, tại sao còn hỏi chuyện này?”

“Lúc phát hiện ra xác chết, có một cô bé đi cùng anh đúng không?” Masaharu nói, “Cô bé tên là Yukiho, khi ấy họ cô bé làNishimoto... thì phải.”

“Đúng, là nhà Nishimoto. Cậu là họ hàng với nhàNishimoto hả?”

“Yukiho là học sinh của em.”

“Học sinh? Ồ, thì ra cậu là thầy giáo ở trường.” Tagawa gật gật đầu tỏ ra đã hiểu rồi lại nhìn Masaharu lần nữa, “Thầygiáo trẻ nhỉ!”

“Là thầy giáo gia sư thôi.”

“Gia sư? Tôi hiểu rồi.” Trong mắt anh ta thoáng lộ vẻ coi thường, “Đứa trẻ ấy giờ ở đâu? Mẹ nó chết rồi, không phảithành ra không nơi nương tựa sao?”

“Em ấy được họ hàng nhận nuôi, một nhà họ Karasawa.”

“Hừm.” Tagawa dường như không hứng thú lắm với họ tên, “Nó có khỏe không? Từ đó về sau tôi cũng không gặp lạinó nữa.”

“Rất khỏe ạ, giờ đang học lớp mười một.”

“Chà, lớn vậy rồi cơ à.”

Tagawa rút một điếu thuốc trong bao Mild Seven, ngậm vào miệng. Masaharu thấy thế, thầm nhủ, không ngờ anh ta cũng thời thượng ra phết. Loại thuốc này được đưa ra thị trường hơn hai năm trước, mặc dù nhận xét chung cho rằng mùi vị không được ngon, nhưng rất được những người trẻ tuổi ưa cái mới hoan nghênh. Bạn bè của Masaharu có hơn nửa đều bỏ loại Seven Stars, đổi sang hút loại này.

“Thế, cô bé nói gì với cậu về vụ tai nạn đó?” Sau khi phả một hơi thuốc, Tagawa hỏi. Anh ta thấy đối phương nhỏ tuổi hơn mình, giọng điệu cũng không khách sáo nữa.

“Em ấy kể từng được anh Tagawa giúp đỡ rất nhiều.” Đương nhiên Masaharu nói dối, anh chưa từng nói chuyện này với Yukiho. Không thể nói được.

“Ồ, cũng không thể nói là giúp đỡ gì cả! Lúc đó sợ chết khiếp đi được.”

Có lẽ vì đang nhàn rỗi chẳng có việc gì làm, Tagawa dựa lưng vào ghế, hai tay gác ra sau gáy, kể lại ngọn ngành tình cảnh lúc phát hiện ra thi thể của Nishimoto Fumiyo. Masaharucũng nhờ thế mà nắm được khái quát toàn bộ sự việc này. “So với lúc phát hiện thi thể, về sau lại càng phiền phức hơn. Cảnh sát đến hỏi nọ hỏi kia.” Tagawa chau mày nói.

“Hỏi chuyện gì thế ạ?”

“Chuyện lúc vào trong nhà ấy. Tôi đã bảo ngoại trừ mở cửa sổ với tắt công tắc gas ra thì không chạm vào chỗ nào hết, không hiểu bọn họ còn gì chưa hài lòng, lại hỏi tôi có chạm vào nồi không, rồi ngoài sảnh có phải đã khóa thật hay không. Đến chiu bọn họ luôn.”

“Cái nồi thì có vấn đề gì ạ?”

“Tôi cũng không biết. Bọn họ nói cái gì mà nếu xúp miso trào ra, xung quanh cái nồi lẽ ra phải bẩn hơn mới đúng. Nói thì nói thế, sự thực chính là nước xúp trào ra làm tắt lửa, còn cách giải thích nào khác đâu?”

Nghe Tagawa kể, trong đầu Masaharu cũng hình dung ra tình trạng lúc đó. Anh ta cũng từng bất cẩn làm nước sôi trong nồi trào ra lúc nấu mì ăn liền, xung quanh nồi đúng là bị bẩn thật.

“Dù sao, được một gia đình có thể thuê gia sư dạy thêm nhận nuôi, xét về kết quả mà nói, đối với con bé cũng là một chuyện tốt. Sống với người mẹ như thế, chắc con bé chỉ có nước chịu khổ thôi.”

“Mẹ em ấy có gì không ổn ạ?”

“Tôi không biết về tính cách có vấn đề gì không, nhưng cuộc sống chắc chắn là rất khổ. Hồi trước cô ta làm việc ở đâu như là quán mì udon, cũng phải khó khăn lắm mới trả được tiền thuê nhà, tiền nhà còn nợ dồn tháng này sang tháng khác nữa!” Tagawa ngửa mặt phả khói thuốc lên không trung.

“Thế cơ ạ?”

“Có thể vì cuộc sống rất khổ cực, con bé tên Yukiho ấy bình tĩnh lạ thường. Lúc phát hiện ra xác mẹ nó, thậm chí nó còn không rơi lấy một giọt nước mắt, làm tôi hơi bất ngờ.”

“Ồ...” Masaharu ngạc nhiên, đưa mắt nhìn lại Tagawa. Vì bà Reiko từng kể với anh ta, Yukiho khóc lóc rất thảm thương trong tang lễ của Fumiyo.

“Vụ đó, có giả thuyết rằng có thể là tự sát, đúng không ạ?” Naito ở bên cạnh xen vào.

“À, đúng thế đúng thế.”

“Chuyện ấy là sao ạ?” Masaharu hỏi.

“Hình như có mấy chi tiết chứng tỏ, suy nghĩ theo hướng ấy cũng hợp lý hơn. Đó là chuyện tôi nghe được từ một tay cảnhsát đến tìm tôi vài lần.”

“Hợp lý hơn là sao ạ?”

“Là những chuyện gì ấy nhỉ? Chuyện xảy ra lâu quá nên tôi quên mất rồi.” Tagawa day day thái dương, nhưng thoáng sau đã ngẩng đầu lên, “À, đúng rồi. Cô Nishimoto ấy đã uống thuốc cảm cúm.”

“Thuốc cảm cúm? Thế thì có gì lạ?”

“Không phải lượng thuốc bình thường. Dựa vào số vỏ thuốc rỗng, hình như một lần uống hơn năm lần lượng dùng thông thường. Hình nhưcái xác đã được đưa đi giải phẫu kết quả chứng minh đúng là đã uống nhiều như thế.”

“Hơn năm lần... chuyện đó đúng là rất kỳ quái.”

“Vì vậy cảnh sát mới nghi ngờ, liệu có phải là để cho dễ ngủ hay không. Chẳng phải có cách tự sát là uống thuốc ngủ rồi bật bếp gas đấy sao? Bọn họ nghĩ có lẽ vì thuốc ngủ rất khó mua, nên cô ấy mới dùng thuốc cảm để thay thế.”

“Thay thế thuốc ngủ...”

“Hình như còn uống khá nhiều rượu, nghe nói trong thùng rác có ba cái cốc đựng rượu trắng rỗng không. Người ta bảo cái cô ấy bình thường hầu như không uống rượu, vì vậy chắc cũng vì muốn ngủ nên mới uống chăng?”

“Đúng vậy.”

“À, đúng rồi, cả cửa sổ nữa.” Có lẽ ký ức đang dần dần trở lại, Tagawa bắt đầu liến thoắng nói.

“Cửa sổ?”

“Có người cho rằng cửa đóng kín mít như vậy hết sức kỳ lạ. Bếp của căn hộ ấy không có quạt thông gió, lúc nấu ăn vốn phải mở cửa sổ ra mới đúng.”

Masaharu nghe vậy liền gật đầu vẻ tán đồng. “Có điều,” anh ta nói, “cũng có thể là quên không mở ra.”

“Đúng thế,” Tagawa gật gù, “đây không thể coi là chứng cứ có sức thuyết phục để chứng minh cô ấy đã tự sát. Thuốc cảm cúm với rượu trong cốc cũng thế, giải thích theo cách khác vẫn thỏa đáng mà. Quan trọng hơn cả là, có đứa bé kia làm chứng.”

“Đứa bé ấy là...”

“Yukiho.”

“Làm chứng gì ạ?”

“Nó cũng không nói gì đặc biệt, chỉ chứng thực rằng nó bị cảm cúm, với lại những lúc mẹ nó thấy lạnh, thi thoảng cũng uống rượu trắng.”

“Cảnh sát nói, dù bị cảm cúm thì lượng thuốc ấy cũng rất kỳ lạ, nhưng cô ta uống nhiều thuốc như vậy rốt cuộc muốn làm gì thì chỉ có cách hỏi người chết mới biết. Vả lại, muốn tự sát thì cần gì phải để xúp miso trong nồi sôi trào ra ngoài chứ? Bởi vậy, sau này người ta liền coi là tai nạn mà khép lại vụán.”

“Cảnh sát có nghi ngờ gì chuyện cái nồi không?”

“Có trời mới biết được. Đằng nào thì cũng không quan trọng, đúng không?” Tagawa dụi điếu thuốc vào gạt tàn, “Cảnh sát nói nếu phát hiện sớm nửa tiếng họa may còn cứu được. Dù là tự sát hay tai nạn, cô ta cũng chết rồi.”

Anh ta vừa dứt lời thì có người ở sau lưng bọn Masaharu bước vào, là một cặp nam nữ trung niên. “Xin chào quý khách!” Tagawa nhìn hai người khách, cất tiếng chào hỏi, gương mặt đùn lên nụ cười giả lả của người buôn bán. Masaharu hiểu anh ta sẽ không tiếp chuyện nữa, bèn đưa mắt ra hiệu cho Naito, cùng rời khỏi văn phòng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3